Bl Su Tu Khao Khat Duoc Yeu
Lục Kim Ngưu không cho Mạc Sư Tử một giây nào để định thần. Cú nắm tay của cô thô bạo, chắc nịch, kéo lê Mạc Sư Tử đi sền sệt qua hành lang lát đá cẩm thạch của tòa nhà Rachmaninoff.Mái tóc vàng hoe của cô như một ngọn đuốc di động, thu hút mọi ánh nhìn."Cậu đi đứng kiểu gì mà như không xương vậy?" Lục Kim Ngưu càu nhàu, giọng nói ồn ào vang vọng. "Đi nhanh lên, sắp trễ giờ rồi!"Mạc Sư Tử lảo đảo bước theo. Hơi ấm từ lòng bàn tay Lục Kim Ngưu truyền đến, thật xa lạ. Đó là hơi ấm của con người, không phải sự lạnh lẽo của kim loại, không phải cái chạm phân tích của Phó Xử Nữ, hay cái vuốt ve đầy tính toán của Lục Thiên Bình.Nhưng hơi ấm này cũng làm cậu sợ hãi."Cô... cô Lục..." Mạc Sư Tử nhỏ giọng, cố giật tay lại. "Thả tôi ra được không? Mọi người... mọi người đang nhìn...""Nhìn thì sao?" Lục Kim Ngưu khựng lại, quay phắt người. "Bọn họ rảnh rỗi quá nên mới nhìn. Cậu sợ bọn họ nhìn, hay sợ Mạc Thiên Yết của cậu biết?"Cái tên đó.Mạc Sư Tử giật bắn người, mặt tái đi. Cậu vội đưa tay lên, cố bịt miệng Lục Kim Ngưu lại. "Đừng! Xin cô! Đừng nói tên anh ấy!"Nỗi hoảng loạn tột độ khiến cậu run rẩy. Hắn sẽ biết. Lời cảnh cáo của hắn. "Mọi người cậu gặp. Tôi đều sẽ biết." Hắn sẽ biết cậu đã "gây rắc rối" ngay ngày đầu tiên. Hắn sẽ biết cậu đã kết giao với người khác.Hậu quả sẽ là gì? Cái hồ? Hay sự im lặng? Hay hắn sẽ cấm cậu đi học?Lục Kim Ngưu sững sờ trước phản ứng thái quá của Mạc Sư Tử. Cô nhìn đôi mắt hoảng loạn, con ngươi co rút lại, và cơ thể đang run lên bần bật. Cô không đùa nữa."Thôi được rồi," cô gạt tay Mạc Sư Tử ra, giọng nói hạ xuống. "Tôi không nói. Nhưng cậu không thể cứ như con rùa rụt cổ mãi được."Cô kéo Mạc Sư Tử vào một góc khuất dưới gầm cầu thang, nơi ít người qua lại."Nghe này, Mạc Sư Tử," Lục Kim Ngưu khoanh tay, nhìn thẳng vào cậu. "Tôi không biết cậu đã trải qua chuyện gì ở Mặc Viên. À không, thật ra thì tôi có đoán được, nhìn tay cậu là biết."Cô hất cằm về phía bàn tay đang dán băng cá nhân hình con gấu. "Và nhìn cái cách anh trai tôi nhắc về cậu. Cậu là món đồ chơi mới của bọn họ.""Đó là... tai nạn..." Mạc Sư Tử cúi gằm mặt. "Tai nạn cái con khỉ." Lục Kim Ngưu gắt. "Cậu nghĩ tôi ngu à? Nhưng thôi, tôi không quan tâm. Điều tôi quan tâm là," cô chỉ ra hành lang, "cái nơi này cũng là một Mặc Viên khác thôi. Đầy cá mập. Cậu cứ giữ cái bộ dạng thỏ đế sắp chết này, cậu sẽ bị chúng nó xé xác đấy. Hiểu chưa?"Mạc Sư Tử không trả lời. Cậu chỉ run.Lục Kim Ngưu thở dài, sự bực bội của cô xẹp xuống, thay bằng một sự bất lực. "Trời ạ. Đúng là rước họa vào thân."Cô lôi tờ lịch trình trong túi Mạc Sư Tử ra. "Tiết đầu tiên. Lịch sử Âm nhạc Cổ điển, giảng đường số ba. Chung với khoa Quản lý của tôi. Đi. Ít nhất hôm nay tôi sẽ canh chừng cậu."Lục Kim Ngưu không đợi trả lời. Cô lại nắm lấy cổ tay Mạc Sư Tử, kéo đi. "Và đừng có gọi tôi là 'cô Lục'. Nghe như bà già. Cứ gọi là Kim Ngưu."Giảng đường số ba nằm ở tòa nhà chính. Nó khổng lồ.Một căn phòng hình bán nguyệt, ốp gỗ sồi sẫm màu, có thể chứa đến ba trăm sinh viên. Khi Lục Kim Ngưu đá cửa (theo đúng nghĩa đen) và lôi Mạc Sư Tử vào, căn phòng đã gần như chật kín.Họ đến trễ.Một trăm cặp mắt ngay lập tức đổ dồn về phía họ. Giáo sư đứng trên bục giảng, một phụ nữ lớn tuổi mặc đồ tweed nghiêm nghị, nhíu mày."Lục Kim Ngưu," bà ta cất giọng, âm thanh vang vọng. "Em lại đến trễ. Và... cậu kia là ai?""Em xin lỗi giáo sư!" Lục Kim Ngưu nói to, không chút hối lỗi. "Bạn mới của em, bị lạc! Mạc Sư Tử, khoa Piano!"Cô nhấn mạnh hai từ "Bạn mới", như một lời tuyên bố."Tìm chỗ ngồi đi. Nhanh lên." Nữ giáo sư thở dài, rõ ràng đã quen với cô.Vấn đề là, chỉ còn vài chỗ trống. Và tất cả đều nằm ở hàng ghế giữa.Ngay bên cạnh đám nam sinh đã chế nhạo Mạc Sư Tử lúc sáng.Tim Mạc Sư Tử như ngừng đập. Cậu muốn quay đầu bỏ chạy."Đi." Lục Kim Ngưu đẩy cậu về phía trước. "Sợ cái gì?"Hai người bắt đầu len vào hàng ghế. Mạc Sư Tử đi trước, cúi đầu, cố gắng thu mình lại nhỏ nhất có thể.Khi đi ngang qua nam sinh tóc vuốt keo ban nãy, Mạc Sư Tử cảm nhận được hắn ta đang nhìn mình. Cậu nín thở, bước qua.Không có gì xảy ra. Cậu đã qua.Nhưng Lục Kim Ngưu đi ngay sau cậu."Ối!"Nam sinh kia, kẻ tên Triệu Tinh, đã không nhắm vào Mạc Sư Tử. Hắn ta thản nhiên duỗi thẳng chân ra. Lục Kim Ngưu, đang vội vã, vấp phải.Chiếc túi xách to sụ của cô bay lên. Mọi thứ bên trong đổ ập xuống sàn. Sách vở, son môi, một hộp cơm bọc vải, và một bịch kẹo dẻo khổng lồ.RẦM!Cả giảng đường, vốn đang im lặng, bỗng rộ lên tiếng cười."Trời ạ, Lục tiểu thư, đi đứng cũng không vững sao?" Triệu Tinh và đám bạn của hắn cười to nhất.Mạc Sư Tử đông cứng tại chỗ.Nó lại xảy ra.Vì cậu.Rắc rối là cậu. Cậu là nguồn cơn của mọi sự chú ý. Cậu đã làm Lục Kim Ngưu bị ngã, đã làm cô ấy bẽ mặt. Mạc Thiên Yết sẽ biết."Thằng khốn!" Lục Kim Ngưu không hề xấu hổ. Cô nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng vì giận. "Mày cố ý!"Cô xắn tay áo sơ mi lên, chuẩn bị lao vào Triệu Tinh."Lục Kim Ngưu! Trật tự!" Nữ giáo sư gõ mạnh thước lên bục. "Ngồi xuống ngay! Cả cậu Triệu Tinh nữa!""Nhưng thưa giáo sư, hắn...""Em chỉ duỗi chân thôi. Ai bảo cô ấy không nhìn đường?" Triệu Tinh chỉ nhún vai, vẻ mặt vô tội. Đám đông lại cười rộ lên.Lục Kim Ngưu nghiến răng. Cô sắp bùng nổ.Trong một giây, Mạc Sư Tử đứng bất động. Nỗi sợ hãi đang gào thét bảo cậu chạy đi. Trốn đi. Đây không phải là chuyện của cậu.Nhưng...Hình ảnh Lục Kim Ngưu đứng chắn trước mặt cậu lúc sáng. Hình ảnh cô ấy cau mày dán chiếc băng cá nhân hình con gấu lên tay cậu. Hình ảnh cô ấy kéo cậu đi.Hơi ấm đó.Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một thứ gì đó khác, một thứ cũ kỹ hơn cả nỗi sợ hãi, đã trỗi dậy.Đó là sự gai góc của Khu Hạ Thành. Sự lỳ lợm của một kẻ đã sống sót qua mười bảy năm địa ngục.Mạc Sư Tử không quay sang Lục Kim Ngưu. Cậu cũng không nhìn Triệu Tinh.Cậu đột ngột ngồi xổm xuống.Giữa hàng trăm ánh mắt, cậu bắt đầu nhặt đồ.Nhanh. Chính xác. Bàn tay run rẩy, nhưng không hề ngập ngừng. Cậu nhặt sách, nhặt bịch kẹo. Cậu không quan tâm đến tiếng cười, không quan tâm đến những lời xì xầm.Triệu Tinh, đang đắc thắng, thấy hành động đó."Ối, xem kìa," hắn cười, cố gắng khơi lại tràng cười. "Cậu ấm nhà họ Mạc mà phải đi nhặt đồ cho con hầu à? Hay là..." hắn ghé sát lại, "mày là chó con được nhà họ Lục nhặt về?"Tiếng cười lại rộ lên."Mày nói cái gì?" Lục Kim Ngưu gầm lên.Mạc Sư Tử, đang nhặt cuốn sách cuối cùng, khựng lại.Cậu ngẩng đầu lên.Từ từ.Cậu nhìn thẳng vào mắt Triệu Tinh.Đó không phải là ánh mắt sợ hãi. Không phải là ánh mắt của con mồi.Đó là đôi mắt phượng, hẹp dài, giống hệt Mạc Thẩm Uyên và Mạc Thiên Yết. Nhưng bên trong nó không phải là sự uy nghiêm hay lạnh lùng. Bên trong nó trống rỗng. Một cái hố đen, sâu thẳm, đầy thù hận câm lặng.Đó là ánh mắt của Lục Thiên Bình khi anh ta nói về "vẻ đẹp tan vỡ".Một kẻ không còn gì để mất.Mạc Sư Tử không nói một lời. Cậu nhìn Triệu Tinh, nhìn nụ cười đang cứng lại trên môi hắn. Cậu nhìn thẳng vào sự kiêu ngạo của hắn.Triệu Tinh, vốn quen với những phản ứng la hét hoặc sợ hãi, bất ngờ khựng lại trước cái nhìn chết chóc đó. Tiếng cười của hắn tắt ngấm. Hắn bất giác lùi lại một chút.Cái nhìn đó chỉ kéo dài hai giây.Mạc Sư Tử đứng dậy. Cậu nhét cuốn sách vào túi Lục Kim Ngưu. Rồi cậu nắm lấy cổ tay cô."Ngồi xuống đi."Giọng nói của cậu khàn đặc, nhỏ, nhưng lại vô cùng kiên quyết.Lục Kim Ngưu sững sờ. Cô nhìn Mạc Sư Tử, rồi nhìn Triệu Tinh (hiện đang im re), rồi lại nhìn Mạc Sư Tử.Cậu kéo cô vào chiếc ghế bên cạnh. Và cậu ngồi xuống.Cậu mở cuốn nhạc phổ ra, đặt lên đùi, cúi đầu. Như thể chưa có chuyện gì xảy ra.Cả giảng đường im phăng phắc.Nữ giáo sư, quan sát toàn bộ sự việc, nhướng một bên mày. "E hèm. Chúng ta bắt đầu bài giảng."Lục Kim Ngưu vẫn ngồi đó, chưa hết bàng hoàng. Cô nhìn Mạc Sư Tử bên cạnh. Cậu đang run rẩy. Vai cậu co lại, lưng cúi gập. Cậu lại trở về bộ dạng thỏ đế sợ hãi.Nhưng cô đã thấy.Cô đã thấy con quái vật bên trong cậu.Lục Kim Ngưu mỉm cười. Một nụ cười thật sự.Ông anh trai chết tiệt của cô đã đúng. Cậu ta không phải là một món đồ chơi. Cậu ta là một quả bom.Và cô rất, rất thích điều đó.---Giờ ăn trưa.Căng tin của Thánh Nhã được gọi là "Vườn Địa Đàng". Nó là một nhà kính khổng lồ, đầy cây cối nhiệt đới, chim hót líu lo, và có cả một thác nước nhỏ. Thức ăn được phục vụ như ở nhà hàng năm sao.Nhưng nó cũng là một bãi chiến trường.Các bàn ăn được phân chia rõ rệt. Khoa Nhạc cụ dây ngồi một khu. Khoa Thanh nhạc ngồi một khu. Và ở chiếc bàn đẹp nhất, dưới giàn hoa giấy, là đám con ông cháu cha quyền lực nhất.Mạc Sư Tử, dĩ nhiên, không biết điều đó. Cậu chỉ biết cậu phải ăn. Mạc Thẩm Uyên đã ra lệnh. Phó Xử Nữ đã lập trình.Cậu đi lấy thức ăn. Một đĩa salad nhỏ và một chai nước lọc. Cậu không dám ăn gì nhiều. Cậu sợ dạ dày sẽ phản bội cậu.Cậu tìm một cái bàn trống nhỏ nhất, trong góc khuất nhất, dưới một tán cọ. Cậu ngồi xuống, quay lưng lại với mọi người.Một chiếc khay khác được đặt mạnh xuống bàn.RẦM!Mạc Sư Tử giật nảy mình, suýt làm đổ chai nước.Lục Kim Ngưu ngồi phịch xuống đối diện."Cậu đùa tôi à?" Cô nói, nhìn đĩa salad của Mạc Sư Tử. "Rau? Cậu là thỏ à?"Khay của Lục Kim Ngưu thì ngược lại. Một phần bít tết lớn, khoai tây chiên, và một ly nước ngọt cỡ bự."Ăn cái này." Cô đẩy một đĩa khác sang. Cơm đùi gà quay."Tôi... tôi không đói..." Mạc Sư Tử lùi lại."Tôi không hỏi cậu đói hay không," Lục Kim Ngưu cáu kỉnh, nhét một miếng khoai tây chiên vào miệng. "Tôi ra lệnh cho cậu ăn. Cậu nhìn cậu đi. Gầy như que củi. Cậu định dùng gió mà thổi bay cái thằng Triệu Tinh đó à?""Tôi không muốn gây rắc rối...""Cậu chính là rắc rối!" Lục Kim Ngưu bùng nổ, nhưng giọng nói đủ nhỏ để chỉ hai người nghe. "Cậu không hiểu à, Mạc Sư Tử? Cậu là con riêng nhà họ Mạc, được anh trai tôi dạy riêng, đi xe của Mạc Thiên Yết. Cậu là con mồi béo bở nhất trường này. Cậu càng tỏ ra yếu đuối, bọn họ càng xông vào xé cậu.""Tôi... tôi phải làm gì?" Mạc Sư Tử tái mặt. "Như cậu làm sáng nay đó," Lục Kim Ngưu nói, chỉa cái nĩa về phía cậu. "Cái nhìn đó. Rất tuyệt. Bọn nhà giàu này kiêu ngạo, nhưng chúng nó nhát gan. Chúng nó chỉ sợ hai thứ: Bị cha mẹ cắt tiền tiêu vặt, và những kẻ điên hơn chúng nó."Cô cười toe toét. "Và cậu, bạn ơi, trông cậu có tiềm năng là một thằng điên đấy."Mạc Sư Tử sững sờ. Điên?"Nhưng một thằng điên cũng phải ăn," Lục Kim Ngưu nghiêm mặt. "Cậu muốn sống sót ở đây, cậu phải khỏe lên. Cậu muốn khiến Mạc Thiên Yết không dám động vào cậu? Cậu phải khỏe. Cậu muốn trả thù bọn họ?"Trả thù?Từ đó lại xuất hiện. Mạc Sư Tử chưa bao giờ dám nghĩ đến. Cậu chỉ muốn sống sót."Sống sót là cách trả thù tốt nhất," Lục Kim Ngưu nói, như đọc được suy nghĩ của cậu. "Và để sống sót, cậu phải ăn. Ăn đi. Đừng để tôi phải đút cho cậu."Mạc Sư Tử nhìn Lục Kim Ngưu. Rồi nhìn đĩa cơm đùi gà quay.Nó bốc khói, thơm phức.Cậu nhớ lại bữa ăn ở Hoa Đường. Cơn run rẩy. Ánh mắt của Mạc Thiên Yết.Nhưng Mạc Thiên Yết không có ở đây.Chỉ có Lục Kim Ngưu. Ồn ào, cáu kỉnh, và đang chìa cho cậu thức ăn.Bàn tay run rẩy cầm lấy nĩa."Tôi... tôi ăn..."Cậu xắn một miếng thịt gà, đưa lên miệng.Ngon.Ngon đến mức cậu muốn khóc. Vị mặn của gia vị, vị ngọt của thịt. Thức ăn thật.Nước mắt ứa ra."Đồ mít ướt," Lục Kim Ngưu lẩm bẩm, nhưng cô quay mặt đi, vờ như đang nhìn ra ngoài cửa sổ. "Ăn nhanh đi. Chiều nay còn có tiết Hòa thanh. Kinh khủng lắm đấy."Mạc Sư Tử cúi đầu, vội vàng lau nước mắt.Cậu bắt đầu ăn. Nhanh hơn.---Năm giờ chiều.Tiếng chuông báo hết ngày học vang lên.Mạc Sư Tử gần như kiệt sức. Cả ngày học là một sự tra tấn. Không phải vì bài giảng, mà vì những ánh mắt.Tin đồn đã lan ra.Con riêng nhà họ Mạc. Cái kẻ đã làm Triệu Tinh câm nín ở lớp Lịch sử. Kẻ đi cùng Lục Kim Ngưu.Mọi người vừa tò mò vừa dè chừng.Cậu đi ra khỏi tòa nhà khoa Piano, sau một buổi luyện tập bắt buộc ở phòng tập cá nhân. Cậu không thấy Lục Kim Ngưu đâu. Cô đã nhắn bằng cách hét qua hành lang là cô có việc bận với câu lạc bộ.Cậu lại một mình.Nỗi sợ hãi lập tức quay trở lại.Chiếc xe đen bóng quen thuộc đã đậu sẵn ở bậc thềm chính. Im lìm, như một cỗ quan tài đang chờ.Mạc Sư Tử cúi đầu, đi thật nhanh về phía chiếc xe.Cậu đi ngang qua Triệu Tinh và đám bạn của hắn. Chúng đang đứng ở đó, có vẻ như đang đợi ai đó.Khi Mạc Sư Tử đi qua, Triệu Tinh không nói gì. Hắn chỉ nhìn. Một cái nhìn hằn học, đầy thù hận.Rắc rối chưa kết thúc. Nó chỉ mới bắt đầu.Mạc Sư Tử rùng mình, bước nhanh hơn.Cậu lên xe. Cánh cửa đóng lại.Sự im lặng. Mùi da thuộc. Mùi gỗ đàn hương.Cái lồng của Mặc Viên lại bao bọc lấy cậu.Chiếc xe lăn bánh, rời khỏi Thánh Nhã.Mạc Sư Tử nhìn ra cửa sổ, nhìn cung điện bằng đá cẩm thạch lùi lại phía sau.Cái lồng lớn hơn. Nó đáng sợ. Nó nguy hiểm.Nhưng...Cậu vô thức đưa tay lên, sờ vào ngón tay. Chiếc băng cá nhân hình con gấu vẫn còn đó.Và trong bụng cậu, là vị của cơm đùi gà quay.Hôm nay, cậu đã không gục ngã.---Hết chương 15.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz