ZingTruyen.Xyz

[BL] [EDIT] Tiểu Hoa Yêu [tinh tế]

Chương 12

Tranthivankieu

Thiếu niên này tất nhiên chính là Cẩn Sơ.

Bởi vì mấy cái vệ tinh nhân tạo bên ngoài sao Burfield kia còn có radar gì đó, Cẩn Sơ chậm chạp tìm không thấy cơ hội đáp xuống, cuối cùng ẩn thân trong một con thuyền vận chuyển sắp hạ xuống cảng vũ trụ.

Thuyền vận chuyển kia rất lớn. Bởi vì đáp trên một khối sơn màu vàng và màu trắng, rất xứng với màu sắc trên người mèo lớn. Bọn họ liền ở sườn thuyền tìm nơi bám vào để đi lên, sau đó phát hiện thuyền vận chuyển này còn đón khách, hơn nữa hành khách đều rất nghèo, mấy cái rương lớn túi lớn họ mang nhìn cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Cẩn Sơ. Cẩn Sơ liền lén lút trà trộn đi trong thuyền, lại vào thời điểm đám người rời thuyền xen lẫn trong đó mà đi ra, làm bộ chính mình cũng là hành khách.

Cẩn Sơ không biết, sở dĩ có thể thuận lợi như vậy mà trà trộn vào, chủ yếu bởi vì có rất nhiều người trên thuyền vận chuyển đều là nhập cư trái phép, cho chút tiền là có thể đáp thuyền thuận gió trở về. Phía thuyền vận chuyển cũng đã “chào hỏi” với người ở cảng vũ trụ, nói rằng thẩm tra đừng quá nghiêm khắc, bằng không ngay cả cửa thẩm tra đối chiếu thân phận này Cẩn Sơ cũng không qua được.

Nhưng Cẩn Sơ cũng không phải không có đầu óc. Cậu quan sát qua những hành khách đó, biết mình ăn mặc có hơi quá đặc biệt, liền đem da thú làm quần áo trên người cởi ra, trang sức đầy người cũng cất đi, dựa theo những người đó hóa một thân mình thành quần áo thật, cầm mọi vật đều nhét vào trong túi. Về phần cái tổ yến kia, sợ bị chen chúc làm hỏng, vẫn còn đội trên đầu.

Về phần mèo lớn, trước khi tiến vào thuyền vận chuyển sớm đã co rút lại, co thành hình dáng nhỏ có thể đứng trên vai Cẩn Sơ. Bởi vì rút nhỏ, màu sắc da lông cũng đậm thêm. Vốn là lông trắng càng trở nên trắng hơn, lông vàng biến thành màu cam. Y như là một con mèo màu cam choai choai, sau đó cũng bị Cẩn Sơ nhét vào túi cỏ Ấm Áp.

Người trên thuyền vận chuyển không có mang động vật.

Lần đầu đi vào thế giới loài người, cái gì cũng đều mới lạ. Cậu ngó trái ngó phải, đối với chuyện tiếp theo muốn đi đến đâu lại không có kế hoạch.

Vào lúc này những tài xế xe huyền phù cũng là nhàn đến sợ, đánh giá thiếu niên mang cái bao lớn đến kinh người này, liền có người đi đến gần.

“Chàng trai, đi nơi nào đây? Nhờ xe không?”

Một cái khối lớn “bay” đến cạnh người Cẩn Sơ. Cẩn Sơ biết cái này gọi là xe huyền phù, vừa rồi là do cậu đi ra ngoài nghe người khác nói chuyện hết cả một đường.

Lúc trước, khi mà Diệp Duệ Thăng rời đi để lại cho cậu video dạy nói đế quốc ngữ. Cẩn Sơ không muốn giao tiếp với con người, nhưng nghĩ đến Quả Quả của mình dù sao cũng có một nửa là người. Nhỡ sau khi lớn lên nếu muốn đến thế giới nhân loại nhìn một cái thì sao?

Cho nên cậu học. Không nghĩ tới chính cậu lúc trước đã từng học ngôn ngữ đế quốc cổ, cho nên hiện tại cậu có thể nghe hiểu đế quốc ngữ, chỉ là lời nói còn có chút chướng ngại thôi.

Lúc này Cẩn Sơ nhìn cái khối lớn bay tới bên người này, trong lòng có ý nghĩ đầu tiên là cũng không biết loại xe huyền phù này Tiểu Dung Dung ăn hay không.

Sau đó nhìn khuôn mặt bự đầy râu của người trên xe kia, cậu nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Phải trả tiền à? Tôi không có tiền.”

Cậu mở to đôi mắt thật lớn, một khuôn mặt vừa trắng lại mềm, nhìn qua thập phần ngây thơ. Cẩn Sơ đem màu sắc tròng mắt của mình biến thành màu đen, dù sao con người mắt đen chiếm đa số. Hơn nữa cậu còn chỉnh khuôn mặt mình chút, lúc trước cũng có một ít người từng thấy bộ dáng của cậu, cậu không muốn bị người nhận ra. Những người đó nếu giữ cậu lại hỏi cậu đem hành tinh đưa đi đâu. Cậu không phải lại lần nữa chạy trốn chứ?

Lại nói tiếp, tuy rằng Tiểu Hoa Tinh và sao Burfield khoảng cách gần hơn chút, nhưng Cẩn Sơ không lo những nhân loại này có thể tìm được. Lúc trước Tiểu Hoa Tinh là màu đỏ nhạt, hiện tại bởi vì ánh sáng chiếu không tới nên toàn bộ xám xịt, bộ dáng kém lớn đi. Tinh hệ quanh đế quốc lớn lớn bé bé nhiều như vậy, bọn họ cũng sẽ không đi nhìn chằm chằm một hai cái tinh hệ đâu.

Tài xế râu xồm nhìn thiếu niên này rất có ý tứ, trái phải cũng không có việc gì làm, liền thuận miệng nói: “Hai cái túi lớn này của cậu, bên trong đều chứa cái gì vậy? Không có tiền cũng có thể lấy đồ vật ra để đổi tiền xe.”

Ánh mắt Cẩn Sơ sáng lên, lòng tự nói đơn khách thứ nhất tới cửa rồi?

Cậu liền bới bới trong cái túi lớn, móc ra một chiếc lông chim bảy màu xinh đẹp. Đây là một con chim rất đẹp đưa lông đuôi của mình tới cho cậu, góp nhặt nhiều năm mới có được hơn mười chiếc như vậy. Không có tác dụng gì lớn, nhưng đẹp lắm! Cẩn Sơ cũng cảm thấy ngồi xe một lần mà lấy ra vật khác trân quý hơn thì hơi có chút không đáng giá, mới tìm cái này.

“Cái này ông muốn không?” Cậu hỏi tài xế râu xồm, không thấy được ánh mắt tài xế râu xồm đã thay đổi. Bởi vì lúc cậu bới trong túi, lộ ra vật bên trong, trên cùng chính là một ít đồ bạc lấp lánh. Đó vốn là Cẩn Sơ treo trên cổ tay chân, mới nãy cậu cảm thấy dễ chú ý, hơi ngại nên lấy xuống cất trong túi.

Tài xế không biết đó là thứ gì, nhưng thấy ánh bạc kia lóe sáng, suy đoán hẳn là trang sức rất đáng giá. Ánh mắt ông ta nhìn Cẩn Sơ cũng không giống trước.

Một đứa nhỏ gầy yếu, khuôn mặt vẻ ngây thơ còn có chút ngu đần, lẻ loi một mình......

Tài xế râu xồm khó tránh khỏi động tâm tư.

Dừng xe lại, nhận lông chim kia, cười tủm tỉm nói với Cẩn Sơ: “Tôi đây liền chở cậu một đoạn đường đúng không? Mau lên xe, cậu muốn đi đâu?”

Cẩn Sơ vui vui vẻ vẻ mà mở cửa xe đi lên. Xe này nhìn cũ, vậy mà không gian bên trong ngược lại không nhỏ, để xuống được hai cái túi lớn. Cậu nghĩ nghĩ, nghĩ đến vừa rồi dọc đường đi nghe được con người nói: “Đi...... trạm thu mua phế liệu?”

Là kêu như vậy đúng không? Những người đó có nói đến, giống như xe huyền phù sau khi hỏng sẽ kéo đến nơi này. Còn có cái gì mà người máy này, phi hành khí này, thậm chí là phi thuyền lớn sau khi hỏng, cũng sẽ bị cắt ra sau đó bán ở trạm thu mua phế liệu. Cẩn Sơ cảm thấy mình có thể đến đó trước nhìn xem.

Tài xế râu xồm nói: “Trạm thu mua phế liệu rất nhiều, cậu muốn đến chỗ nào?”

Cẩn Sơ: “Chỗ lớn nhất!”

Tài xế râu xồm ánh mắt lóe lóe. Chỗ lớn nhất, vị trí đó tuy xa xôi hẻo lánh, nhưng cũng rất rối loạn, vừa lúc ở đó động thủ cũng càng tốt.

Ông ta khởi động xe huyền phù, xe huyền phù rung lên, thế nhưng không khởi động. Cẩn Sơ tò mò nhìn ông ta, ông ta cười cười: “Xe này dùng lâu rồi, có chút trục trặc.” Xuống kiểm tra, vậy mà có biểu hiện “gần như quá tải”, nhưng đi lên thêm một người đã quá tải à? Xe này thật nên đổi mới rồi.

Tài xế râu xồm đem động lực chạy đến mức lớn nhất. Động cơ phát ra tiếng phì phò nặng không chịu nổi, rốt cục lảo đảo lắc lư mà bay lên trước. Tốc độ này rất chậm, vừa lúc khiến Cẩn Sơ có thể ghé ra cửa sổ nhìn kỹ tình huống bên ngoài.

Nơi này có thật nhiều nhà nha, ngôi nhà mà có thể xây cao lớn như vậy! Con đường san bằng đẹp ghê. Bay tới bay lui trên trời đều là phi hành khí sao......

Cẩn Sơ cảm thấy mình không có lúc nào là không ở trong trạng thái mở mang kiến thức. Sinh vật con người này đừng nhìn thân thể rất nhỏ yếu, mà sức sáng tạo thật sự rất mạnh đấy.

Dần dần, xe càng đi, kiến trúc phía dưới càng cũ nát thấp bé, cảnh tượng cũng càng ngày càng hoang vắng. Cẩn Sơ vẫn xem đến say sưa, không có chút cảnh giác nào. Sau đó xe huyền phù dừng lại ở một nơi hoang vắng.

Cẩn Sơ trái nhìn phải xem: “Nơi này chính là trạm thu mua phế liệu?”

Tài xế râu xồm mở cửa xe xuống dưới, dữ tợn mà cười cười: “Trạm thu mua phế liệu ở phía trước, nơi này là bãi rác.”

Cẩn Sơ bừng tỉnh: Khó trách nơi này không khí khó ngửi vậy.

Tài xế râu xồm: “Xuống dưới!”

Cẩn Sơ thấy hơi kỳ quái mà xuống xe, không phải còn chưa tới sao?

“Đưa hai cái túi kia của mày cho tao!”

Cẩn Sơ chớp mắt xuống, “Vì sao?”

“Đừng lắm lời!” Tài xế râu xồm trực tiếp đoạt cái túi xách kia trên tay Cẩn Sơ vào trong tay, “Nặng như vậy, có phải mày đem trộm khoáng thạch trở về hay không?”

Có chút khoáng thạch quý, buôn lậu cũng không ít. Sao Burfield trước kia hỗn loạn, nhập cư trái phép, buôn lậu thậm chí cả phạm tội khác rất nhiều, con đường tiêu thụ hàng bẩn cũng rất nhiều. Tuy rằng gần hai năm nay trật tự tốt hơn chút, nhưng chẳng qua là đem những giao dịch trắng trợn táo bạo biến thành giao dịch ngầm. Tài xế râu xồm nghĩ đến chuyện mình mà bán là có thể kiếm không ít tiền, trong lòng kích động.

Cẩn Sơ giữ túi cỏ Ấm Áp trong tay, mặc ông ta lôi kéo. Người này có chút kỳ lạ. Vì sao một người thể chất cao lớn to khỏe, cứng cáp lôi kéo với một thiếu niên “gầy yếu” thế nhưng không chút sứt mẻ? Chẳng qua ý nghĩ này vừa mới dâng lên, Cẩn Sơ liền buông lỏng tay ra.

Tài xế râu xồm loạng choạng lui ra sau, đặt mông ngã trên mặt đất, đồng thời cái túi lớn nện trên ngực ông ta, trực tiếp đập ngã ông ta trên mặt đất.

“Răng rắc”, tựa hồ nghe thấy thanh âm xương cốt vỡ vụn. Tài xế râu xồm cũng không có tâm tư đi phân biệt, bởi vì trước mắt ông ta tối sầm, cả người cũng bị đập đến phun ra máu.

Khi hôn mê sắp sửa ập đến, ông ta mới nhớ tới xe nổi nhắc nhở chuyện “gần như quá tải” kia, hóa ra là thật.

Cẩn Sơ chậm rãi đi đến cạnh người ông ta, duỗi tay nhẹ nhàng nhấc cái túi lớn kia, nhìn ông ta lắc đầu: “Vô dụng như vậy, lo lái xe đi không tốt sao? Nhất định phải muốn làm người xấu cướp đồ.”

Con người đều thích làm mấy chuyện kiểu không làm mà đòi có ăn. Không biết tự lượng sức mình sao?

“Meo.” Trong túi đột nhiên giật giật, chui ra một con mèo cam choai choai béo mập màu cam trắng xen lẫn, nhẹ nhàng nhảy nhảy xuống mặt đất, vẫy vẫy cái đuôi nhìn về phía Cẩn Sơ.

Nó vừa ra, Cẩn Sơ liền cảm giác trong tay nhẹ nhõm. Tuy rằng lúc này mèo lớn thu nhỏ thể trọng giảm bớt rất nhiều, nhưng cũng không có nhẹ đến độ của con mèo bình thường. Dựa theo cách con người nói, mèo này hiện tại ít nhất là 100kg, hơn nữa những cái vòng tay màu bạc, túi này trọng lượng thực sự không nhẹ.

“Meo~” Thật buồn chết nó! Mèo lớn...... hiện tại hẳn là kêu mèo cam nhỏ, bất mãn kêu một tiếng, một tiếng này ngược lại thật sự mềm nhẹ, cũng không vang lớn giống trước kia, tóm lại là rất êm tai. Cẩn Sơ sờ sờ nó, “Xin lỗi nha, để ngươi nghẹn lâu như vậy.”

“Meo.” Mèo cam choai choai quay đầu nhìn về phía con người xấu xí hôn mê ở đó. Muốn giết chết hắn không?

“Được rồi.” Ở thế giới loài người giết người không tốt, nhưng Cẩn Sơ nhìn về phía xe huyền phù đứng một bên, mỉm cười nói, “Ông ta muốn đoạt đồ chúng ta, chúng ta cũng lấy đồ ông ta là được.”

。。。。。。。。

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz