ZingTruyen.Xyz

Bl Edit 201 400 Vong Xoay Cua Van Menh

Với một tiếng động lớn, tâm trí mơ hồ của Yuder đột nhiên tỉnh giấc.

"Ngủ quên khi đang chơi, chắc hẳn là buồn chán lắm."

Yuder nhìn chằm chằm vào Kishiar, người đang nheo mắt nhìn cậu. Âm thanh vừa vang lên bên tai là tiếng người đàn ông trước mặt đặt một quân lên bàn cờ. Cậu cau mày, ánh mắt lướt qua những quân nằm ​​rải rác trên bàn cờ đen. Chỉ cần nhìn thoáng qua, rõ ràng là tình thế của cậu đã hoàn toàn bế tắc. Ý nghĩ đầu hàng và đi ngủ ngày càng trở nên hấp dẫn.

"Đâu phải tự nhiên mà tôi lại mất tập trung chứ? Không phải là do vị Chỉ huy nào đó đột nhiên xuất hiện ngoài cửa sổ phòng ngủ của tôi lúc rạng sáng và lấy ra một bàn cờ sao?"

"Cậu nói là Chỉ huy."

"À, đúng rồi. Bây giờ ngài chỉ là Công tước, phải không?"

Kishiar khẽ cười khúc khích trước lời đáp trả của Yuder, pha chút khó chịu.

"Có vẻ như vấn đề này vẫn không được chấp nhận dù ta có nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần đi nữa."

"Được rồi, tôi không thể làm gì khác. Tôi chỉ là thường dân, không cần tước hiệu gì đâu."

Bất chấp lời mỉa mai lạnh lùng của Yuder, Kishiar không hề tỏ ra tức giận. Về điểm này, anh là một người đàn ông vô cùng hào phóng.

"Cậu có mệt không?"

"Đó có phải là một câu hỏi không vậy?"

Yuder vừa trở về nơi ở của Chỉ huy Kỵ binh sau vài ngày ở cung điện hoàng gia, theo lệnh của Hoàng đế Katchian. Cậu khó mà hài lòng khi gặp phải một vị khách không mời vào lúc cậu vừa mới thư giãn được một chút sau những căng thẳng triền miên.

"Ta hiểu rồi... hẳn là cậu đã có một ngày vất vả."

"Không chỉ hôm nay, lúc nào cũng khó khăn. Nếu ngài định đến thăm Kỵ binh, ngài không thể báo trước hay sao mà cứ lén lút vào vậy?"

"Cậu biết rõ hơn ai hết là ta không thể làm được điều đó, Yuder."

Kishiar chưa từng đặt chân đến thủ đô kể từ khi rời bỏ chức vụ Chỉ huy Kỵ binh và trở về lãnh địa Peletta. Dĩ nhiên, đó chỉ là thông tin chính thức. Mặc dù Hoàng đế Katchian đã bố trí tai mắt khắp vùng Peletta, Kishiar vẫn tìm cách tránh né và tùy ý xâm nhập vào phòng ngủ của Yuder. Nếu những kẻ từng đưa tin về Công tước Peletta như thể thế giới sẽ tận diệt ngay cả khi anh chỉ cần đi vệ sinh, sẽ chết ngất nếu biết được sự thật này.

Và nếu người dân phát hiện Kishiar La Orr ở đây một mình, cả thủ đô sẽ náo loạn. Nhất là khi họ biết anh đang bình tĩnh chơi trò chiến thuật trong Kỵ binh.

Vì Kishiar chỉ chơi mấy ván cờ, lẩm bẩm vài câu vô nghĩa rồi ngủ trước khi rời đi, nên Yuder mới không báo cáo hành vi bất thường của anh cho đến tận bây giờ. Nhưng kể từ khi nghe tin tức gần đây, cậu bắt đầu tự hỏi liệu mình có thể tiếp tục chịu đựng tình trạng này hay không.

Công tước xứ Peletta đang tập hợp các Hiệp sĩ và binh lính riêng ở Peletta để chuẩn bị cho một cuộc nổi loạn.

Không biết có đúng không, nhưng việc những lời đồn đại như vậy lan truyền đã là một vấn đề nguy hiểm. Vị hoàng đế trẻ tuổi, người được ca ngợi vì sự quan tâm chưa từng có đối với thần dân, chưa từng nương tay với những hành vi phản bội. Sở dĩ Kỵ binh do Kishiar La Orr thành lập, người mà hắn luôn dè chừng, có thể trụ vững cho đến bây giờ là vì Hoàng đế Katchian đã coi họ, và Yuder, là những quân cờ hữu dụng. Nhưng nếu Hoàng đế Katchian nghe được tin này...

Yuder quan sát Kishiar, người đang mải mê suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào bàn cờ chiến thuật mà không nói một lời. Cậu tự hỏi liệu những lời đồn về Kishiar có đúng không, và ngay cả khi cậu hỏi, liệu Kishiar có trả lời không? Kishiar là người chưa từng chia sẻ kế hoạch của mình với Yuder, ngay cả khi anh sắp từ bỏ vị trí Chỉ huy. Yuder không chắc liệu Kishiar có còn coi trọng Kỵ binh hơn một món đồ chơi trẻ con bị bỏ đi hay không. Với lòng nặng trĩu, Yuder thở dài. Dù Kishiar có biết chuyện gì đang xảy ra xung quanh hay không, anh vẫn giữ nguyên vẻ bí hiểm thường thấy.

Yuder thấy mình khao khát những ngày tháng chỉ cần luyện tập và tuân lệnh. Việc đảm nhận vai trò Chỉ huy mang lại nhiều phiền phức hơn là sự thỏa mãn. Gánh nặng mà cậu phải gánh chịu, do người đàn ông ngay trước mặt, càng khiến tình hình thêm khó chịu.

"Ta cứ tưởng cuối cùng cậu đã tỉnh rồi chứ, nhưng giờ có vẻ như cậu chỉ đang chìm đắm trong những suy nghĩ vô nghĩa thôi."

Như thể đọc được suy nghĩ của Yuder, Kishiar lẩm bẩm. Khuôn mặt anh, được chiếu sáng bởi ánh sáng của lò đá ma thuật, thứ ánh sáng duy nhất trong bóng tối, nhấp nháy đủ màu sắc. Đường viền hàm sắc nét hơn nhờ sụt cân, và quầng thâm dưới đôi mắt vô hồn trông có vẻ kém hấp dẫn, nhưng người đàn ông này vẫn thu hút sự chú ý, khiến người ta nín thở.

"Ta cho rằng đây không phải là bầu không khí thích hợp để tiếp tục trò chơi."

Kishiar đặt quân cờ cuối cùng đang cầm trên tay xuống.

"Nhưng lần sau, ta hy vọng cậu sẽ làm cho trò chơi trở nên thú vị hơn."

"Tôi bận lắm. Chắc hẳn có rất nhiều người sẽ chơi với ngài ở Peletta."

"Không có."

Không có? Ý anh là gì khi nói "không có"? Yuder không thể phản bác lời khẳng định của anh nếu không có bằng chứng.

"Tôi không hiểu tại sao ngài lại khăng khăng chơi trò này, mặc dù biết là tôi không giỏi trò đó."

"Ta có thể làm gì nếu ta thấy thói quen chơi của cậu vẫn như vậy, bất kể chúng ta đã chơi không biết bao nhiêu lần?"

Yuder nhăn mũi và đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Vậy là ngài đang gián tiếp bảo tôi thay đổi thói quen đẩy một quân cờ lên trước. Tôi xin lỗi. Vậy hôm nay ngài định khi nào thì đi?"

Kishiar nheo mắt một chút, rồi nhanh chóng trở lại vẻ mặt bình thường. Đó là thay đổi duy nhất Yuder nhận thấy, nhưng cậu cảm thấy một sự rung động kỳ lạ trong lồng ngực, khẽ dùng tay ấn vào. Nó lại tái diễn. Mỗi khi ở bên Kishiar, cậu lại cảm thấy như vậy. Tim cậu đột nhiên đau nhói không rõ lý do, hoặc đập thình thịch đau đớn.

Tránh né ánh mắt đau khổ của Kishiar, Yuder tiến về phía lò sưởi đá ma thuật. Cậu thò tay vào thùng chứa bên cạnh để thêm đá, nhưng một bàn tay rắn chắc từ phía sau kéo cậu lại.

Một viên đá ma thuật tuột khỏi tay cậu, lăn tròn trên sàn, rồi rơi xuống một góc. Tuy nhiên, Yuder không có cơ hội nhặt nó lên.

"Vậy thì... khi nào ta sẽ đi nhỉ?"

Có một điều cậu có thể chắc chắn là nó sẽ không xảy ra sớm đâu.

Những lọn tóc vàng óng rủ xuống bên tai làm má cậu nhột nhạt. Một giọng nói trầm khàn vang vọng sâu thẳm bên tai. Yuder rùng mình khi cảm nhận được hơi lạnh xuyên qua lớp quần áo. Cảm giác đôi găng tay da lướt trên da thịt trần trụi chưa bao giờ trở nên quen thuộc, dù cậu đã trải nghiệm nó bao nhiêu lần.

Tuy nhiên, mặc dù muốn phủ nhận, cơ thể cậu vẫn phản ứng theo bản năng với mùi hương cơ thể say đắm tỏa ra từ bóng người đang áp sát vào lưng mình. Mồ hôi bắt đầu đọng lại trên cơ thể cậu, như thể nó đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu, và nhiệt độ bắt đầu tăng lên. Cảm giác miệng khô khốc như thể vừa đặt thức ăn lên trước miệng, và cảm giác nóng bừng dâng lên ở bụng dưới, Yuder cắn môi và nhìn xuống. Người đàn ông nhẹ nhàng kéo vòng eo đang yếu ớt của cậu vào vòng tay, vuốt ve mặt trong cổ tay đang nắm chặt bằng môi, dẫn cậu về phía giường.

"Đúng vậy... có lẽ trò chơi chỉ là cái cớ thôi."

Người đàn ông ôm chặt cơ thể đang gục ngã của cậu trên tấm ga trải giường trắng, chặt đến nỗi không có một khe hở nào, và vùi mũi vào cổ cậu, thở hổn hển đến mức đau đớn.

"Ta cảm thấy mình có thể sống được rồi."
___

Ngay cả sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, Yuder vẫn nằm bất động một lúc lâu. Nguyên nhân là do băng gạc quấn quanh mắt, khiến cậu khó phân biệt được đâu là thực đâu là mơ.

'Tại sao mình lại mơ về thời điểm đó?'

Trong giấc mơ, cậu thấy một khoảng thời gian không lâu sau khi trở thành Chỉ huy Kỵ binh. Đó là khoảng thời gian Kishiar, mặc dù đã từ chức, vẫn thường xuyên ghé vào văn phòng của Chỉ huy, khiến cậu giật mình. Cậu đã nghĩ rằng mối quan hệ thể xác giữa họ sẽ không tiếp tục khi Kishiar trở về Peletta, một sự thật ngớ ngẩn khi tin vào điều đó, chỉ mất chưa đầy mười ngày để nhận ra. Nghĩ lại, đó là một sự kiện hoàn toàn vô lý, trong số ít sự kiện trong đời cậu.

Nhớ lại cơn đau ngực khi trò chuyện với Kishiar trong giấc mơ, Yuder thở dài.

'Mình chắc chắn ký ức chỉ mang lại sự khó chịu... liệu mình có thực sự quen thuộc với nỗi đau như vậy không?'

Một cảm giác rất lạ lẫm, nhưng đồng thời cũng quen thuộc đến kỳ lạ. Cảm giác như một mảnh ghép bị mất của bức tranh vừa được tìm thấy.

Và Yuder đã từng trải qua cảm giác đó trước đây. Đó là sau khi cậu đánh bại Pethuamet, khi toàn bộ năng lượng của cậu cạn kiệt, và cảm giác về toàn bộ cơ thể cậu bị ngắt kết nối trong giây lát. Cảm giác bối rối và nghi ngờ khi một thứ mà cậu không hề nhớ lại đột nhiên ập đến một cách tự nhiên để lấp đầy khoảng trống đã quay trở lại theo cùng một cách.

Cảm giác, cảm xúc đó thực sự là gì?

Một nỗi đau nhói buốt tưởng chừng như thuộc về cậu, nhưng thực ra lại không phải.

Khi cậu sờ vào ngực mình trong cơn choáng váng, như thể đang lần theo cơn đau, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên cạnh .

"Cậu đã tỉnh chưa?"

Yuder dừng lại. Cậu từ từ quay đầu về phía phát ra âm thanh, nhưng tất cả những gì cậu thấy chỉ là bóng tối.

"...Chỉ huy."

"Hình như cậu đang gặp ác mộng. Hơi thở của cậu thay đổi nhiều lần."

Giọng nói của Kishiar bình thản như một người không tức giận. Tuy nhiên, sự bình thản đặc biệt ấy lại có sức mạnh khiến người nghe rùng mình.

"Cậu đã mơ thấy gì?"

"...Tôi không biết."

Nói thật thì nó giống một giấc mơ dâm dục hơn là một cơn ác mộng, nên Yuder nói dối. Kishiar không hỏi thêm gì nữa.

Xung quanh vô cùng yên tĩnh. Ngay cả khi cậu căng tai ra, cậu cũng không cảm nhận được gì. Sự hiện diện của Kanna và Lusan, những người đã ở bên cạnh trước khi cậu ngủ thiếp đi, và những âm thanh ồn ào bên ngoài dường như chưa từng tồn tại, chỉ là quá yên tĩnh.

Có phải vì sự im lặng, hay vì cậu đã mơ về quá khứ?

Yuder nhận thức rõ sự nhạy cảm quá mức của mình với sự hiện diện của người đàn ông bên cạnh. Nó khác hẳn với khi có người khác ở bên cạnh. Ngay cả trong bóng tối, cậu vẫn cảm nhận được sự hiện diện của người đàn ông đó rõ rệt như thể nó đang xuyên qua da thịt mình. Để thoát khỏi cảm giác xa lạ này, cậu buộc mình phải lên tiếng.

"Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"

"Khoảng một ngày."

Kishiar trả lời một cách ngắn gọn.

"Hình như trời đã tối rồi, Chỉ huy. Ngài không định ngủ sao?"

"...Bây giờ cậu đang lo lắng cho ta sao?"

Một câu hỏi ngược lại khô khan vang lên. Giọng anh không hề có chút vui vẻ nào.

"Tôi xin lỗi."

Yuder đã nhanh chóng xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz