[BL/Edit][0-199] Hoàng Tử Phụ Sống Lại Như Thế Nào?
Chương 78 : Mùa Đông Ở Vương Quốc
Cạch.
Có lẽ vì bánh xe bị kẹt vào đá, cỗ xe ngựa rung lắc dữ dội một lần. Renato, đang tựa lên ghế phủ những chiếc đệm mềm mại, khẽ mở đôi mí mắt nặng trĩu khi cảm nhận được sự rung chuyển đó.
“…Trong lúc các lều đang được dựng…”
“Vâng, được rồi…… À, điện hạ. Ngài đã tỉnh rồi sao?”
Giữa lúc đang nói chuyện qua cửa sổ với ai đó, Louis nghe tiếng động phát ra từ phía Renato liền quay đầu lại. Renato nâng cơ thể đau nhức của mình lên và cất tiếng khàn khàn, yếu ớt.
“Có chuyện gì vậy?”
“Chúng ta sẽ dừng lại và cắm trại ở đây tối nay.”
“Vậy sao?”
“Vâng. Anh Nasir vừa đến báo tin rồi đi. Hôm nay trời nhiều mây, anh ấy bảo ngài nên ở lại trong xe cho đến khi lều được dựng xong.”
“Hmm.”
Renato nhìn ra ngoài cửa sổ trong lúc lắng nghe lời Louis giải thích. Ánh mắt cậu hướng lên bầu trời u tối như sắp có tuyết rơi, rồi hạ xuống dãy núi phủ trắng tuyết bên dưới.
“Ở đây đúng thật là mùa đông rồi……”
Ngắm nhìn ngọn núi phủ đầy tuyết, Renato không khỏi cảm thán. Mới vài ngày trước thôi, cậu vẫn đi xuyên qua những cánh đồng xuân tràn ngập hoa nở rực rỡ. Vậy mà bây giờ, cậu lại đang ở trên một con đường núi phủ tuyết trắng xóa. Chỉ mới vượt qua biên giới, nhưng thời tiết đã hoàn toàn thay đổi.
“Hãy nhớ chuẩn bị quần áo mùa đông.”
Trước khi rời Đế quốc, Khalid từng dặn Renato như vậy. Khi nghe lần đầu, Renato tưởng anh đùa. Nhưng Khalid lại vô cùng nghiêm túc.
“Mùa xuân ở Vương quốc Khan đến rất muộn. Khi chúng ta đến nơi, đợt lạnh cuối cùng sẽ đang ở mức khắc nghiệt nhất. So với Đế quốc, nơi ấy chẳng khác gì giữa mùa đông, người sẽ cần quần áo thật dày.”
“Tệ đến vậy sao?”
“Còn hơn cả những gì người tưởng. Nếu không muốn bệnh lần nữa, hãy nghe lời ta.”
Sau khi nghe Renato kể lại lời Khalid, Louis lập tức cẩn thận thu xếp quần áo mùa đông trong khoang xe với vẻ trịnh trọng. Hai tuần qua, kể từ khi vượt qua biên giới, đống quần áo mùa đông chiếm một góc trong cỗ xe đã được mang ra dùng liên tục.
“Mọi người hãy khoác áo choàng vào. Giữ ấm mặt, tay và chân nữa.”
Ngay sau khi vượt qua biên giới Đế quốc, cảnh vật bên ngoài xe thay đổi hoàn toàn. Không khí vốn ấm áp cũng lập tức trở nên lạnh buốt. Khi ấy, người dân Vương quốc, bao gồm cả Khalid, lấy áo choàng mùa đông ra và quàng khăn như thể họ đã quá quen thuộc với điều này. Ngoài ra, họ còn đeo găng da dày và thay sang ủng mùa đông.
Những người của Đế quốc cũng vội vã khoác áo choàng đã chuẩn bị từ trước hoặc mặc thêm nhiều lớp. Tuy nhiên, họ vẫn chuẩn bị kém hơn so với đội hiệp sĩ.
“Xin hãy hạ rèm và trải chăn dưới sàn xe để tránh gió lùa.”
Khalid tự mình mang chăn từ đội hiệp sĩ trải xuống sàn xe, rồi đưa Renato áo choàng dự phòng của anh. Sau đó, anh phân phát những vật dụng giữ ấm còn lại cho đoàn người Đế quốc. Thế rồi đoàn tiếp tục lên đường sau khi hoàn tất mọi chuẩn bị.
“Haa.”
Hơi thở trắng xóa từ đôi môi nhỏ tan ra trong không khí. Renato nhìn quanh, quan sát cảnh các hiệp sĩ thuần thục chuẩn bị trại. Có lẽ vì rừng cây hoặc thời tiết xấu mà dù mới đầu giờ chiều, tưởng như trời đã ngả tối.
“Tôi có nghe rằng thời tiết thay đổi rất nhiều theo từng vùng, nhưng……”
Cảm nhận gió lạnh táp vào mặt, Renato khẽ rụt người lại. Luồng gió sắc buốt quất vào da làm cậu run lên. Khác hẳn đế quốc nơi mùa xuân đã đến rõ rệt, đúng như lời Khalid nói, Vương quốc Khan vẫn là mùa đông. Đối với Renato, người chưa từng rời khỏi thủ đô từ khi sinh ra, chuyến đi này là một chuỗi những điều bất ngờ nhỏ.
“Hahaha!”
Giữa đám người đang bận rộn, một tràng cười trong trẻo vang lên. Khi quay đầu về phía đó, Renato thấy Trudy đang chạy trên tuyết trắng xóa, liền nở nụ cười nhẹ. Louis, đang chuyển hành lý xuống xe, cũng bật cười thành tiếng.
“Nhị Hoàng tử có vẻ rất phấn khích.”
“Mùa đông ở Đế quốc khá ấm, hiếm khi tuyết dày như thế này. Chắc hẳn đây là trải nghiệm mới lạ với em ấy.”
Nhìn Trudy hớn hở chạy nhảy, khóe môi Renato cong lên đầy vui thích. Đã rất lâu rồi cậu mới thấy đứa trẻ này vui mừng đến vậy.
“Tôi nghĩ thật may vì chúng ta đưa em ấy theo, dù có thể hơi vất vả……”
Renato lẩm bẩm đầy nhẹ nhõm.
Sau khi lễ đính hôn giữa Khalid và Renato được quyết định, một đoàn hộ tống đến Vương quốc Khan được thành lập. Tristan cho Trudy tham gia với lý do cậu bé sẽ thay mặt hoàng gia tham dự lễ đính hôn.
Hầu tước Medus và Blanche băn khoăn không biết đây có phải chiêu trò nhằm cản trở lễ đính hôn hay là cơ hội để kết thân với Khalid. Nhưng thực chất, mục đích chính là bảo vệ Trudy khỏi họ.
Tristan cho rằng Trudy sẽ an toàn hơn khi đi cùng Khalid và Renato ở nước ngoài, thay vì bị bỏ lại một mình trong hoàng cung. Renato cũng đồng ý với ý nghĩ đó.
“Hay chúng ta đổi hướng dư luận để khiến Hầu tước Medus chú ý sang nơi khác đi?”
Để Trudy có thể tham gia, Renato bảo Arche đăng loạt bài chỉ trích hành vi của Maximo trên báo và đề nghị Tristan thúc đẩy nhóm quý tộc thân hoàng gia.
May mắn thay, mọi thứ diễn ra rất thuận lợi. Hầu tước Medus và Blanche không thể ngăn cản Trudy tham dự lễ đính hôn của Renato vì họ đang bận rộn bảo vệ Maximo khỏi những lời công kích của quý tộc bên hoàng gia và đối phó với dư luận.
Mất khoảng ba tuần để đi từ Đế quốc Fleurette đến thủ đô Vương quốc Khan, vậy nên sớm nhất Renato cũng phải giữa tháng Năm mới trở về sau lễ đính hôn. Như thế, Trudy sẽ tạm được giải thoát khỏi sự uy hiếp của Hầu tước Medus.
“Anh trai! Nhìn bên này đi! Tuyết dày lắm! Em nghĩ mình có thể làm được rất nhiều người tuyết đấy!”
Trudy, đang hớn hở dẫm lên lớp tuyết dày tới mắt cá chân cùng Max, cận thần thân tín, vẫy mạnh hai tay như một chú chó con ngoắt đuôi khi thấy Renato. Renato cũng giơ tay vẫy lại. Đúng lúc đó, một bóng người che khuất phần trên đầu cậu.
“Người ra ngoài làm gì thế?”
“À, Điện hạ.”
Renato nở nụ cười mềm mại khi xác nhận người đang nói chuyện với mình là Khalid. Khalid liếc qua chiếc cổ dài mảnh của Renato lộ ra ngoài áo choàng dày, rồi mở miệng.
“Cận vệ của ta đã bảo ngươi ở lại trong xe rồi mà.”
“Ở một chỗ vậy thì hơi bí bách quá……”
Renato trả lời một cách lúng túng. Dù thoải mái hơn so với cưỡi ngựa, nhưng ngồi trong cỗ xe nhiều giờ liền cũng rất mỏi mệt.
Nếu như ở đế quốc, đường xá bằng phẳng và được tu sửa từ thời tiên đế khiến việc di chuyển dễ dàng, thì từ lúc vượt qua biên giới bước vào vương quốc Khan, mọi thứ đã khác. Hơn nửa lãnh thổ của Vương quốc này là núi rừng, đường đi không tốt như trước.
“Người có mệt nhiều không? Đau nhức cơ bắp chỗ nào chứ? Có muốn giảm tốc độ di chuyển lại không?”
“À, không. Không cần đâu. Tôi chỉ hơi bí bách vì ngồi suốt cả ngày……”
Renato vội khoát tay khi Khalid nói sẽ giảm tốc độ. Vài ngày trước, cậu tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của các hiệp sĩ khi thay ca gác đêm rằng họ đang đi chậm hơn bình thường vì đoàn người Đế quốc không quen đường núi.
Nếu tự đi, đội hiệp sĩ chỉ mất nửa tháng hoặc tối đa ba tuần, nhưng với tốc độ này thì có khi mất nguyên một tháng.
“Hôm nay chúng ta lẽ ra sẽ bước vào lãnh thổ Emmett, nhưng vì thời tiết xấu nên phải dừng lại dựng trại. Ta xin lỗi.”
Khalid nói với vẻ áy náy.
Đối với các hiệp sĩ quen hành quân ngoài chiến trường, cắm trại là chuyện thường ngày. Nhưng đối với đoàn người Đế quốc, bao gồm cả Renato, thì không phải vậy.
Vì thế mà suốt hai tuần qua, họ luôn tìm lãnh địa hay làng mạc để ngủ trong nhà, nhưng từ đây trở đi, khả năng phải cắm trại thêm một hay hai lần nữa là rất cao.
“Có lẽ chúng ta sẽ đến muộn hơn một ngày so với kế hoạch, nhưng…… Nếu không có gì xảy ra, tuần sau sẽ đến thủ đô.”
Đã được khoảng nửa tháng kể từ khi họ rời Đế quốc để tới lễ đính hôn, và nếu mọi việc suôn sẻ, họ sẽ đến Azad, thủ đô Vương quốc, trong năm ngày nữa.
“Tôi rất mong chờ.”
“Xin đừng kỳ vọng quá nhiều. So với thủ đô của Đế quốc, nơi đó nhỏ và đơn giản hơn nhiều……”
Khalid nhìn lên nhìn xuống Renato đang mặc áo choàng mùa đông, rồi ngừng lời, tháo chiếc khăn lông thú đang quàng cổ anh. Sau đó, anh chậm rãi quàng nó lên cổ Renato. Renato mở to mắt khi cảm nhận hơi ấm từ chiếc khăn.
“Cổ người đang lạnh.”
“C-cảm ơn. Nhưng ngài cũng lạnh mà……”
“Ta không lạnh đến thế. Và hôm nay ta không phải cưỡi ngựa nữa. Vậy nên hãy giữ nó đến khi lều dựng xong. Nếu người cảm lạnh thì phiền lắm.”
Không chỉ quàng khăn, Khalid còn chỉnh lại mũ áo choàng lên đầu Renato rồi mới thu tay về. Renato mỉm cười ngượng nghịu vì hành động đầy ý tứ của anh.
Khalid quan tâm đến sức khỏe của Renato từ khi biết cậu từng bệnh nặng. Nhiều người có thể cho rằng đó là sự xen vào quá mức, nhưng Renato không hề cảm thấy phiền. Ngược lại, tim cậu lại rung lên mỗi lần như thế.
Cậu cảm nhận được sự lo lắng chân thành từ anh.
Ngực trở nên ấm áp, Renato khẽ vuốt ve chiếc khăn mềm mại. Cơ thể cậu ấm dần lên vì một lý do khác nữa.
“Anh ơi!”
Đúng lúc đó, một đôi tay nhỏ ôm lấy eo Renato. Trudy, nhìn thấy Khalid và Renato đang nói chuyện với nhau, liền chạy vụt tới.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz