Bl Du Troi Tan Dat Bien End
“Cậu hai, cậu đã quên thân phận của tôi là gì rồi sao?”Trình Tâm đem theo chua xót trong từng lời nói ra, nhưng việc né tránh ánh mắt đã phản bội lại tất cả, anh không dám nhìn trực diện, nhất định có điều không thể giãi bày.“Tâm Tâm, chúng ta kết hôn đi” - Hoằng Sâm đội khăn trùm đầu đỏ lên cho anh – “Vào đêm tân hôn, tôi muốn đích thân mình dùng gậy nhấc tấm khăn này lên. Tôi sẽ cho anh một thân phận mới, sẽ không ai biết đến mẹ ba là ai, bỏ qua hết quá khứ đi, tôi không truy cứu thêm nữa”Trình Tâm chưa định trả lời đã bị chặn lại, Hoằng Sâm nâng má anh rồi hôn thật nhẹ nhàng. Từ ngày lên chức thống soái, Hoằng Sâm biết cuộc sống này rất vô thường, chưa biết lúc nào sẽ chết dưới họng súng của kẻ thù hết. Dành cả đời này hận ai đó, chi bằng hèn mọn đi cầu xin tình yêu còn hơn.“Đừng trả lời vội”“Dù trước sau gì tôi cũng sẽ ép buộc anh, nhưng đừng trả lời vào lúc này”“Nhưng còn vị tiểu thư ấy thì sao?”Trong một thoáng chốc anh đã muốn gật đầu đồng ý, nhưng không phải cậu đã đính ước với vị tiểu thư hào môn ấy rồi sao? “Tôi gạt anh đấy” - Hoằng Sâm cười khổ - “Tôi đã ích kỉ muốn anh nếm trải cảm giác trước đây của tôi, nhưng nghe tin anh bỏ ăn bỏ uống...Tâm Tâm, tôi không muốn đánh mất anh lần nữa.”Trong đôi mắt ấy đã có chút ướt, Trình Tâm không muốn thấy nước mắt của cậu rơi xuống thêm một lần nào nữa, chầm chậm đưa tay chạm vào má cậu dỗ dành. Để trán hai người cụng vào nhau giống như trước đây, lúc này con tim đã đồng điệu với nhau, anh khẽ trả lời.“Ừm”
“Cứ làm theo ý cậu muốn đi, tôi sẽ nghe theo”
Tức là đã đồng ý với việc kết hôn rồi.“Anh không có quyền hối hận đâu, mạng sống của anh cũng thuộc về tôi rồi!”Nước mắt hai người rơi ra cùng lúc khi đang trao nhau nụ hôn đậm sâu, Trình Tâm quyến luyến không muốn khoảnh khắc này trôi qua quá nhanh, tham lam lấn tới mút lấy lưỡi không buông, anh hơi dạng chân ra, gấp gáp nói.“Hoằng Sâm, chạm vào tôi, chạm vào tôi đi”“Bên dưới vẫn sưng lắm...”Trình Tâm lắc đầu, mới chừng này đã là gì, trước đây có sưng đến mấy vẫn có thể hầu hạ cậu được tiếp. Cảm nhận được ngón tay đưa vào trong, Trình Tâm mỉm cười hạnh phúc, vòng tay ôm lấy cậu để quấn lấy nhau gần hơn.“Không cần mở rộng đâu, ha...cứ đưa vào, đưa vào đi”Được sự đồng ý của anh, Hoằng Sâm cầm dương vật rồi từ từ nhét vào bên trong nơi chật hẹp đó. Trình Tâm ban đầu có hơi run một chút, nhưng khi đã dần quen thì dần giãn hàng lông mày ra, điều chỉnh nhịp thở đều với cậu hơn. “Tâm Tâm, Tâm Tâm, tôi yêu anh nhiều lắm, một đời một kiếp này anh là của tôi, ngay cả kiếp sau nếu được đầu thai làm người…anh vẫn sẽ là của tôi!”Mỗi lời tâm tình là một cú thúc kịch liệt, Trình Tâm hạnh phúc không thể dừng khóc, thỉnh thoảng họ lại trao nhau nụ hôn mang theo đầy nỗi nhớ mong. Bỏ qua hết tất cả đi, anh cũng mệt mỏi lắm rồi.Trải qua một đêm nồng nhiệt muốn kiệt sức, hôm sau Hoằng Sâm đã đường đường chính chính nắm tay anh trước ánh nhìn của tất cả mọi người. Họ đều giả bộ không biết gì, Trình Tâm từng là tam phu nhân thì sao chứ? Không giữ mồm miệng chỉ tự chuốc lấy kết cục xấu thôi.Trình Tâm đã lâu không ra đường nên không tránh được ngó nghiêng, Hoằng Sâm vuốt tóc anh, mỉm cười nhẹ nhàng.“Sau này sẽ dẫn anh đi chơi nhiều hơn”“A, không phải, cậu còn bận chuyện nữa chứ?”Trình Tâm lập tức ngồi lại đúng vị trí, bốn mắt nhìn nhau chứa đầy thâm tình, đây mới là trái ngọt họ đang tìm kiếm bấy lâu nay rồi.“Thống soái, chúng ta đến rồi”Hoằng Sâm xuống xe trước, lịch thiệp đưa tay đỡ anh bước ra khỏi. Trước mặt anh là một gánh hát rất lớn vẫn đang trong quá trình tu sửa bên ngoài, mấy người thợ thấy cậu liền cúi chào.“Thống soái tới!”“Ừm, mọi người cứ tiếp tục đi”Trình Tâm không khỏi kinh ngạc trước không gian rộng rãi bên trong, nơi này quả thực rất đẹp, không hề cũ kĩ như gánh hát tạm bợ năm xưa nơi anh từng làm. Dẫn anh lên bục, Hoằng Sâm chạm lên má anh, ngọt ngào thủ thỉ.“Gánh hát này…tặng cho anh làm sính lễ có đủ không?”“Nếu không đủ, tôi sẽ mua những gì tốt nhất cho anh, bao nhiêu vàng bạc đều là của anh hết”Trình Tâm nghe những điều ấy lại đau lòng thổn thức, trước đây anh từng nói cố thống soái sẽ tặng anh một rạp hát, đó chỉ là những lời dối lòng muốn cậu rời xa mình. Anh lắc đầu mang theo đầy tủi nhục, khó nhọc cất lời.“Không phải, không cần đâu mà…”“Hoằng Sâm, tôi chỉ cần cậu thôi”Anh ôm lấy con người cao lớn ấy để không thấy những giọt nước mắt ân hận của mình. Anh phải dùng cả đời này bù đắp cho cậu, dốc hết tâm can ra đối đãi mới đủ được.Những ngày sau đó mối quan hệ của họ càng thêm khăng khít, Trình Tâm luôn là người chuẩn bị từng bữa ăn cho cậu, còn thức trắng đêm chờ cậu xong việc mới ngủ cùng nhau. Hoằng Sâm nhìn anh khổ sở như vậy không đành, thường giả bộ xong việc sớm để lừa anh đi ngủ trước, sau đó lại quay trở lại phòng làm việc. Trừ khi chiến tranh chấm dứt, khi ấy bọn họ mới có thể sống hạnh phúc trọn vẹn được.Gần đây tình hình chiến sự có chút căng thẳng, có những lúc nửa tháng mới thấy cậu trở về là bình thường. Trình Tâm nhìn cậu gầy rộc đi liền xót thương, tẩm bổ cũng không ích gì nên anh đã tới tiệm thuốc cắt một ít về sắc lên bồi dưỡng.‘Hoằng Sâm sợ đắng, phải mua thêm kẹo nữa’Anh mỉm cười nhìn mấy thang thuốc, đang tính mua một chút kẹo ngọt cho Hoằng Sâm. Lúc ấy có chiếc xe đỗ ngay trước mặt anh, người xuống xe không phải ai xa lạ, chính là vị tiểu thư đã từng tới Hoằng phủ thì phải.“Anh có biết tôi không?” – Vị tiểu thư nhẹ nhàng lên tiếng – “Tôi là vị hôn thê đã từng được thống soái dẫn về Hoằng phủ. Tôi có thể nào nói chuyện với anh một chút, được chứ?”
“Cứ làm theo ý cậu muốn đi, tôi sẽ nghe theo”
Tức là đã đồng ý với việc kết hôn rồi.“Anh không có quyền hối hận đâu, mạng sống của anh cũng thuộc về tôi rồi!”Nước mắt hai người rơi ra cùng lúc khi đang trao nhau nụ hôn đậm sâu, Trình Tâm quyến luyến không muốn khoảnh khắc này trôi qua quá nhanh, tham lam lấn tới mút lấy lưỡi không buông, anh hơi dạng chân ra, gấp gáp nói.“Hoằng Sâm, chạm vào tôi, chạm vào tôi đi”“Bên dưới vẫn sưng lắm...”Trình Tâm lắc đầu, mới chừng này đã là gì, trước đây có sưng đến mấy vẫn có thể hầu hạ cậu được tiếp. Cảm nhận được ngón tay đưa vào trong, Trình Tâm mỉm cười hạnh phúc, vòng tay ôm lấy cậu để quấn lấy nhau gần hơn.“Không cần mở rộng đâu, ha...cứ đưa vào, đưa vào đi”Được sự đồng ý của anh, Hoằng Sâm cầm dương vật rồi từ từ nhét vào bên trong nơi chật hẹp đó. Trình Tâm ban đầu có hơi run một chút, nhưng khi đã dần quen thì dần giãn hàng lông mày ra, điều chỉnh nhịp thở đều với cậu hơn. “Tâm Tâm, Tâm Tâm, tôi yêu anh nhiều lắm, một đời một kiếp này anh là của tôi, ngay cả kiếp sau nếu được đầu thai làm người…anh vẫn sẽ là của tôi!”Mỗi lời tâm tình là một cú thúc kịch liệt, Trình Tâm hạnh phúc không thể dừng khóc, thỉnh thoảng họ lại trao nhau nụ hôn mang theo đầy nỗi nhớ mong. Bỏ qua hết tất cả đi, anh cũng mệt mỏi lắm rồi.Trải qua một đêm nồng nhiệt muốn kiệt sức, hôm sau Hoằng Sâm đã đường đường chính chính nắm tay anh trước ánh nhìn của tất cả mọi người. Họ đều giả bộ không biết gì, Trình Tâm từng là tam phu nhân thì sao chứ? Không giữ mồm miệng chỉ tự chuốc lấy kết cục xấu thôi.Trình Tâm đã lâu không ra đường nên không tránh được ngó nghiêng, Hoằng Sâm vuốt tóc anh, mỉm cười nhẹ nhàng.“Sau này sẽ dẫn anh đi chơi nhiều hơn”“A, không phải, cậu còn bận chuyện nữa chứ?”Trình Tâm lập tức ngồi lại đúng vị trí, bốn mắt nhìn nhau chứa đầy thâm tình, đây mới là trái ngọt họ đang tìm kiếm bấy lâu nay rồi.“Thống soái, chúng ta đến rồi”Hoằng Sâm xuống xe trước, lịch thiệp đưa tay đỡ anh bước ra khỏi. Trước mặt anh là một gánh hát rất lớn vẫn đang trong quá trình tu sửa bên ngoài, mấy người thợ thấy cậu liền cúi chào.“Thống soái tới!”“Ừm, mọi người cứ tiếp tục đi”Trình Tâm không khỏi kinh ngạc trước không gian rộng rãi bên trong, nơi này quả thực rất đẹp, không hề cũ kĩ như gánh hát tạm bợ năm xưa nơi anh từng làm. Dẫn anh lên bục, Hoằng Sâm chạm lên má anh, ngọt ngào thủ thỉ.“Gánh hát này…tặng cho anh làm sính lễ có đủ không?”“Nếu không đủ, tôi sẽ mua những gì tốt nhất cho anh, bao nhiêu vàng bạc đều là của anh hết”Trình Tâm nghe những điều ấy lại đau lòng thổn thức, trước đây anh từng nói cố thống soái sẽ tặng anh một rạp hát, đó chỉ là những lời dối lòng muốn cậu rời xa mình. Anh lắc đầu mang theo đầy tủi nhục, khó nhọc cất lời.“Không phải, không cần đâu mà…”“Hoằng Sâm, tôi chỉ cần cậu thôi”Anh ôm lấy con người cao lớn ấy để không thấy những giọt nước mắt ân hận của mình. Anh phải dùng cả đời này bù đắp cho cậu, dốc hết tâm can ra đối đãi mới đủ được.Những ngày sau đó mối quan hệ của họ càng thêm khăng khít, Trình Tâm luôn là người chuẩn bị từng bữa ăn cho cậu, còn thức trắng đêm chờ cậu xong việc mới ngủ cùng nhau. Hoằng Sâm nhìn anh khổ sở như vậy không đành, thường giả bộ xong việc sớm để lừa anh đi ngủ trước, sau đó lại quay trở lại phòng làm việc. Trừ khi chiến tranh chấm dứt, khi ấy bọn họ mới có thể sống hạnh phúc trọn vẹn được.Gần đây tình hình chiến sự có chút căng thẳng, có những lúc nửa tháng mới thấy cậu trở về là bình thường. Trình Tâm nhìn cậu gầy rộc đi liền xót thương, tẩm bổ cũng không ích gì nên anh đã tới tiệm thuốc cắt một ít về sắc lên bồi dưỡng.‘Hoằng Sâm sợ đắng, phải mua thêm kẹo nữa’Anh mỉm cười nhìn mấy thang thuốc, đang tính mua một chút kẹo ngọt cho Hoằng Sâm. Lúc ấy có chiếc xe đỗ ngay trước mặt anh, người xuống xe không phải ai xa lạ, chính là vị tiểu thư đã từng tới Hoằng phủ thì phải.“Anh có biết tôi không?” – Vị tiểu thư nhẹ nhàng lên tiếng – “Tôi là vị hôn thê đã từng được thống soái dẫn về Hoằng phủ. Tôi có thể nào nói chuyện với anh một chút, được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz