ZingTruyen.Xyz

Bkpp Tieu Lam Trong Khoai Tay

Gần cuối năm, Mã Quần Diệu bận rộn đến mức chân không chạm đất. Nào là các cuộc họp tổng kết năm, nào là đống vụ án tích tụ từ vụ Vân Tinh, đều phải xử lý trước kỳ nghỉ Tết.

Công tố viên Mã một mình xoay không xuể, cuối cùng phải phối hợp với lãnh đạo chia bớt vụ án. Thạch Dương nhận thêm không ít việc, cùng với Tiểu Lưu, ba thư ký cũ và hai thực tập sinh, ngày nào cũng làm đến sau chín giờ tối mới được về.

Vụ quảng cáo son môi của Lăng Tiểu Phong gặp rắc rối khi phải đổi người mẫu, mãi chưa tìm được ai vừa ý cả anh ta lẫn đại gia tài trợ. Với tâm thế thử cho biết, Lăng Tiểu Phong gửi ảnh Tiểu Lâm cho khách hàng và công ty quảng cáo. Không ngờ cả hai bên đều ưng.

Sở dĩ chỉ là thử, vì Lăng Tiểu Phong biết dù khách hàng có ưng thì người khó thuyết phục nhất vẫn là Mã Quần Diệu.

Trên đường lái xe về, Mã Quần Diệu nhận điện thoại từ Lăng Tiểu Phong.

Lăng Tiểu Phong vào thẳng vấn đề, nhận lại chỉ có ba chữ: "Muốn chết hả?"

Lăng Tiểu Phong không quá bất ngờ, nhưng anh ta không bỏ cuộc. "Mày đừng có độc đoán thế. Đây là cơ hội tốt cho Tiểu Lâm. Với lại, thợ chụp là tao, hóa trang là Thương Đình, cậu ấy không phải làm việc với người mẫu khác. Có tao và Thương Đình canh chừng, mày lo gì?"

"Tao không lo, tao chỉ không đồng ý." Nghĩ đến cảnh Tiểu Lâm mặc đồ tua rua, phô ra trước mắt hàng vạn người, Mã Quần Diệu đã không chịu nổi.

"Mày đang tước quyền tự do của Tiểu Lâm đấy." Lăng Tiểu Phong cố thuyết phục ông bố bảo thủ, độc đoán này. "Mày không thể can thiệp vào cuộc đời cậu ấy. Cậu ấy có quyền chọn lựa."

Mã Quần Diệu cảm thấy dạo này cả thế giới chống lại mình.

"Mày không chấp nhận câu trả lời của tao thì còn hỏi làm gì?"

"Cậu ấy là người của mày, tao hỏi là để tôn trọng mày. Nhưng mày có tôn trọng Tiểu Lâm không?"

Đầu kia im lặng một lúc. Mã Quần Diệu bực bội, nhưng Lăng Tiểu Phong nói đúng.

Lăng Tiểu Phong biết đã qua cửa đầu, lập tức thừa thắng xông lên: "Tiểu Lâm chưa chắc đồng ý. Để tao hỏi cậu ấy?"

Mã Quần Diệu không nói thêm, nhưng cúp máy để bày tỏ sự khó chịu.

Về đến nhà đã gần mười giờ. Phòng khách tối om, Tiểu Lâm không xem TV, bếp cũng sạch sẽ như chưa ai động vào.

Mã Quần Diệu từng nhắn hỏi cậu muốn ăn gì, Tiểu Lâm bảo tủ lạnh có pizza, không cần gọi đồ ngoài. Nhưng nhìn bếp sạch thế này, chắc cậu nhóc chưa ăn tối.

Anh đi về phía phòng vẽ, thấy ánh sáng lọt qua khe cửa. Mở cửa, anh thấy Tiểu Lâm cuộn tròn trên ghế lười, ngủ thiếp.

Mã Quần Diệu bước vào, dọn sơ đống dụng cụ vẽ vứt lung tung, rồi quỳ bên Tiểu Lâm, nhìn cậu.

Từ khi Tiểu Quang đưa tin nhà bị phá, tâm trạng Tiểu Lâm luôn uể oải. Mấy hôm trước cậu bị cảm, ho vài ngày. Bà Bạch liên lạc với gia sư, muốn tạm dừng để đưa cậu về nhà chăm, nhưng Tiểu Lâm khăng khăng ở lại vẽ nên đành thôi.

Mã Quần Diệu nhìn Tiểu Lâm, áo khoác dính đầy màu vẽ, tay và mặt cũng lem chút ít, chóp mũi còn dính một chấm xanh. Anh luồn tay dưới nách cậu, nhấc lên. Tiểu Lâm mơ màng mở mắt, ưm một tiếng. Anh cưng chiều nói: "Ôi bảo bối to đùng của anh..."

Anh bế cậu lên, ngồi xuống ghế lười, để Tiểu Lâm ngồi dạng chân, tựa vào mình.

Tiểu Lâm chưa tỉnh hẳn, nép vào hõm cổ anh. Hai người ôm nhau một lúc.

"Sao không ăn tối?"

"Ưm... muốn ngủ..." Giọng Tiểu Lâm còn khàn.

"Không ăn thì uống thuốc kiểu gì? Muốn vào viện à?"

"Không đi..." Tiểu Lâm vùi vào cổ anh, giọng nghèn nghẹt, làm Mã Quần Diệu hơi nhột.

Tiểu Lâm sợ bệnh viện, điểm này Mã Quần Diệu không làm gì được. May là sáng nay cậu ho ít hơn.

Anh nhìn bức tranh trên giá vẽ. Tiểu Lâm vẽ một khu rừng sương mù, ánh sáng như buổi sớm hoặc hoàng hôn. Giữa hàng cây là một chú nai, dáng vẻ như vừa bất ngờ chạy vào tầm mắt.

Anh nhìn đôi mắt chú nai sống động, như đang đối diện mình...

Mã Quần Diệu không phải chuyên gia, chẳng nghiên cứu nghệ thuật, nhưng anh thấy tranh Tiểu Lâm tràn đầy sức sống. Chỉ trong thời gian ngắn, cậu đã vẽ được bức tranh ấn tượng. Không biết giáo viên Hoàng nghĩ sao, nhưng Mã Quần Diệu rất tự hào.

Tiểu Lâm ngẩng đầu, thấy anh Diệu nhìn tranh mình, lại cúi xuống, mắt cũng hướng về bức tranh.

"Em từng thấy một con nai, trên đường lên thác ở núi. Nó đẹp lắm, em chỉ thấy lần đó thôi..." Giọng Tiểu Lâm khàn khàn, nghe mà xót.

Chỉ thấy một lần mà vẽ được sống động thế, Tiểu Lâm của anh chẳng phải thiên tài vẽ tranh thì là gì.

Tiểu Lâm hơi buồn, cảm thấy chú nai giống mình. Hồi đó, cậu bước vào nhà của chú nai, nó nhìn cậu, mắt lộ vẻ sợ hãi. Hai bên nhìn nhau vài phút, rồi nai chạy mất. Tiểu Lâm không gặp lại nó nữa.

Cậu thật lòng thấy có lỗi, cảm giác đã khiến chú nai mất nhà.

Mã Quần Diệu im lặng, tay ôm lưng Tiểu Lâm, xoa nhẹ lên xuống. Một lúc sau, anh mới nói.

"Nhóc, anh Tiểu Phong hỏi, em có muốn làm mẫu chụp ảnh cho anh ấy không?"

Mã Quần Diệu chủ động đề cập, vì không muốn Tiểu Lâm mãi chìm trong cảm xúc u ám. Vẽ tranh có thể giúp cậu giải tỏa, nhưng không đủ để chuyển hướng tâm trạng. Nhìn chú nai trong tranh, anh biết cậu vẫn mắc kẹt trong nỗi sợ mất nhà.

Cậu cần phân tâm, cần tiếp xúc với người mới, việc mới, cần thích nghi với nhịp sống thành phố, thậm chí phải yêu cuộc sống nơi đây.

Tiểu Lâm ngồi dậy, tay chống ngực Mã Quần Diệu, nhìn anh.

Anh nắm eo cậu, nói: "Không phải đi chơi, là đi làm."

"Anh cho em đi à?"

Từ khi đến đây, Tiểu Lâm quen nghe theo anh Diệu hoặc cô Bạch, không có ý chí tự do, không biết nên làm gì, không nên làm gì.

"Em tự quyết định được."

"Thật không? Em chẳng biết gì..."

"Chẳng ai sinh ra đã biết hết. Trước đây em cũng đâu biết trồng khoai, vậy mà giờ là chuyên gia khoai tây. Nhìn này..." Mã Quần Diệu chỉ bức tranh, khích lệ: "Giờ có cô Hoàng dạy, em vẽ đẹp thế này, thành họa sĩ nhỏ rồi."

Tiểu Lâm cười vui, nụ cười cậu làm Mã Quần Diệu ngọt ngào như uống mật. "Có gì nhóc của anh không làm được?"

"Vậy... không phải đi chơi, là đi làm? Làm sẽ có tiền à?" Cậu nhớ lần làm mẫu cho câu lạc bộ nhiếp ảnh của anh Bắc, được ba trăm tệ.

"Đương nhiên. Bảo anh Tiểu Phong trả lương. Nhóc của anh là độc nhất, muốn mời làm mẫu phải chi nhiều tiền."

Tiểu Lâm vội nói: "Không cần, không cần tốn nhiều tiền. Lần trước chụp ảnh được ba trăm tệ..."

Mã Quần Diệu ngồi dậy, ôm cậu vào lòng, hôn lên môi: "Ngốc ạ, ít nhất ba nghìn, không thì không nhận."

Tâm trạng ủ dột mấy ngày qua tan biến. Nhìn Tiểu Lâm rạng rỡ, Mã Quần Diệu thấy chút hy sinh của mình đáng giá.

"Giờ để em ăn tối, rồi anh ăn em nhé?"

Câu nói làm Tiểu Lâm đỏ mặt, ôm Mã Quần Diệu, ngại ngùng gật đầu. Anh bế cậu ra ngoài...

-

Tiểu Lâm còn ho, giọng khàn, Mã Quần Diệu không định làm quá, nhưng bữa khuya này kéo dài hơn một tiếng, đủ để Tiểu Lâm kêu đến lạc giọng...

Ngực anh áp sát lưng cậu, ôm chặt, chậm rãi, sâu lắng, từng chút mở ra, chậm như vô tận, sâu không thấy đáy.

Cảm giác tê dại, căng tức lan từ xương cụt Tiểu Lâm lên trên. Eo cậu bị giữ chặt, tay lớn của Mã Quần Diệu ép cậu về sau.

Hôm Tiểu Quang đi, dù Mã Quần Diệu kiên nhẫn nói chuyện, anh hiểu nước mắt đau buồn của Tiểu Lâm. Nhưng thấy cậu mất kiểm soát, anh thoáng sợ.

Anh chẳng phải người duy nhất của cậu sao?

Những gì anh cho... không đủ giữ cậu lại sao?

Cậu vẫn muốn về núi sao?

Anh nắm tay cậu...

Nơi tiếp nối, ướt át, dính chặt, ra vào...

Mã Quần Diệu cũng xót chú nai của anh, như lạc trong rừng thép, không tìm được đường về. Anh chỉ có thể ôm chặt, dẫn dắt, kéo tay cậu chạm vào...

Muốn cậu biết, em ở đây, anh ở trong em.

Sâu thế này, chặt thế này, em cảm nhận được không?

Tiểu Lâm run rẩy không ngừng. Mã Quần Diệu nâng một chân cậu lên.

Tay anh nắm lấy, lúc ép chặt, lúc vuốt nhẹ.

Nhịp chậm mà sâu như nước ấm luộc ếch, khiến Tiểu Lâm chín đỏ, như sắp bốc cháy...

Tai cậu bị cắn, đỏ như sắp rỉ máu.

Tiếng gọi "anh" nghẹn trong cổ, hóa thành từng tiếng rên.

Phòng ngủ vang âm thanh mờ ám...

Mã Quần Diệu nằm dưới, tay ôm chặt, trêu đùa trên ngực cậu, khiến điểm nhỏ thành hột đậu, da xung quanh nổi gai.

Tiểu Lâm toát mồ hôi, lúc sắp lên đỉnh, đùi run bần bật...

Mã Quần Diệu suýt đầu hàng trước sức ép của cậu, anh dừng lại, cảm nhận sự co bóp, mở ra, khép lại...

Dưới tay anh, sức ép đó kéo dài cả phút.

Khi Tiểu Lâm dịu lại, anh lật cậu nằm sấp...

Chân bị đẩy từ khoeo, Tiểu Lâm thành tư thế đầu hàng, bốn chi dang rộng, mặt vùi vào gối, không động đậy.

Hai tay Mã Quần Diệu phủ lên mu bàn tay cậu, đan mười ngón...

Nghĩ đến việc sau này người khác sẽ thấy tấm lưng đẹp của cậu, anh hơi bực, nên cắn thêm một dấu răng lên đôi xương bướm.

Sự nhượng bộ của anh mang chút miễn cưỡng, nên như trừng phạt...

Không nhanh, rất chậm, nhưng mạnh!

Trọng lượng cơ thể khiến mỗi lần như búa ngàn cân...

Rút ra đến mép, lại vào tận cùng...

Vì chậm, cảm giác được phóng đại.

Điểm bị chạm liên tục khiến Tiểu Lâm phát điên!

Muốn trốn, nhưng không thoát nổi...

Như bị đóng đinh trên giường, bị cây đinh dài xuyên qua.

Tiếng thở dốc bên tai như âm thanh vòm, gần mà xa, hòa trong môi lưỡi, ùa vào tai, khiến cậu run khắp người...

Cậu nhắm mắt, sao trước mắt toàn ánh sáng?

Lấp lóe, sáng tối đan xen...

Như ngọn lửa cháy trên lưng, cây sắt nóng đỏ xuyên vào sâu trong cơ thể, không ngừng nghỉ...

-

Hai ngày sau, Lăng Tiểu Phong nhân lúc Tiểu Lâm đến chơi với Nữu Nữu, hỏi cậu có muốn làm mẫu không.

Lăng Tiểu Phong nói: "Lần này không phải chơi, là công việc. Có việc thì có lương, em tự kiếm tiền mua thứ mình muốn."

"Nhiều tiền không?"

"Em là người mới, chưa có danh tiếng, nhưng người anh Tiểu Phong tiến cử sao thể mất giá. Nếu em nhận, anh định báo giá năm nghìn một ngày."

"Năm nghìn!"

Tiểu Lâm sốc, anh Diệu nói ba nghìn đã thấy quá đáng, không ngờ anh Tiểu Phong báo năm nghìn. Năm nghìn! Phải trồng bao nhiêu khoai, bán bao năm mới kiếm được!

Tiểu Lâm gật đầu liền. Lăng Tiểu Phong cười: "Không ngốc đâu, nhóc ham tiền."

Ngày chụp, Mã Quần Diệu chỉ đưa cậu đến studio, nói công việc bận, không ở lại. Thực ra, anh không chịu nổi cảnh Tiểu Lâm mặc ít vải, phô bày trước người khác. Anh sợ mình sẽ mất kiểm soát, vác cậu về nhốt.

Tiểu Lâm có kinh nghiệm lần chụp thử trước. Trước khi làm, Lăng Tiểu Phong cho cậu xem lại ảnh cũ và vài mẫu, điều chỉnh xong, chụp rất suôn sẻ.

Dù không sánh được với người mẫu sàn runway, khí chất đặc biệt, thoát tục của Tiểu Lâm rất ấn tượng. Biểu cảm, tư thế tự nhiên, như sinh ra để làm việc này.

Kết quả ảnh khiến Lăng Tiểu Phong và đội quảng cáo rất hài lòng. Chụp xong, quản lý phòng môi giới công ty quảng cáo tìm Tiểu Lâm, hỏi cậu có muốn ký hợp đồng hợp tác không. Lăng Tiểu Phong lập tức chặn lại.

Lăng Tiểu Phong bảo Tiểu Lâm, sau này gặp chuyện tương tự, cứ bảo họ hỏi Thương Đình. Thương Đình sẽ lọc đối tác phù hợp.

Lý do chính là Lăng Tiểu Phong sợ chọc giận Mã Quần Diệu. Thứ hai, cậu lo Tiểu Lâm bị lừa. Vòng xoáy người mẫu hỗn tạp, một Tiểu Lâm ngây thơ bước vào, e bị nuốt chửng không còn xương.

-

Một tuần trước Tết, công việc của Mã Quần Diệu ở viện công tố bận rộn, hầu như ngày nào cũng tăng ca. Tiểu Lâm mấy hôm nay ở nhà bà Bạch, theo hai cô chú đi chợ mua đồ Tết.

Đây là cái Tết đầu tiên Tiểu Lâm đón ở nhà Mã Quần Diệu.

Bạch Linh luôn chú trọng nghi thức. Gần Tết, nhà cửa phải dọn dẹp, trang trí. Treo câu đối, băng vải, cành đào, dán hoa cửa sổ, đèn lồng, quả hồng đỏ, cùng Tiểu Lâm làm giỏ "chiêu tài nạp phúc", khiến ngôi nhà rực rỡ.

Giáo sư Mã viết chữ đẹp, mỗi năm nhiều người xin câu đối. Tiểu Lâm nhìn ông cầm bút lướt trên giấy đỏ, câu đối mực đen ánh vàng đẹp mê hồn.

Tiểu Lâm thấy vui, học theo giáo sư Mã viết chữ. Nhưng cậu viết chữ cứng đã tệ, huống chi là bút lông. Chữ "xuân" to đầu, nhỏ thân, xiêu vẹo.

Bà Bạch cười vui, trêu nhóc, bảo chụp chữ nguệch ngoạc cho Mã Quần Diệu xem. Nhóc con vội làm nũng, đòi lấy lại điện thoại của bà.

Giáo sư Mã viết một bức cá chép may mắn, khoe hai người. Bà Bạch nảy ý, bảo Tiểu Lâm vẽ cá chép, kết quả đẹp hơn viết chữ nhiều!

Hôm đó, hai lớn một nhỏ tiêu tốn cả buổi chiều viết câu đối, vẽ tranh Tết...

Tối, Mã Quần Diệu có tiệc tất niên của viện công tố.

Năm nay, công tố viên Mã nổi bật vì vụ Vân Tinh, rượu không tránh được ly nào. Thạch Dương muốn đỡ cũng không nổi. Tiệc mới nửa chừng, anh đã say.

Thiệu Dực cũng dự tiệc, thấy Mã Quần Diệu bị lãnh đạo bàn viện trưởng giữ lại, không thoát được...

Điện thoại trên bàn rung liên tục. Thiệu Dực không cố ý nhìn, nhưng màn hình ngay trước mặt, thông báo toàn là ảnh câu đối từ Tiểu Lâm. Rồi điện thoại reo, vẫn là Tiểu Lâm.

Thiệu Dực do dự, nhận máy thay Mã Quần Diệu.

"Anh..." Đầu kia vang giọng Tiểu Lâm vui vẻ.

"Tiểu Lâm, anh là Thiệu Dực."

Tiểu Lâm ngẩn ra: "Ủa, sao anh nhận điện thoại của anh Diệu?"

"Anh Diệu bận, em nhắn tin suốt, có việc gấp à?"

Tiểu Lâm đang nằm lăn lộn trên giường ở nhà bà Bạch. Mấy ngày không gặp anh Diệu, cậu nhớ anh.

"Không, em chỉ muốn hỏi anh ấy có về nhà không."

Thiệu Dực nhìn lên, thấy Mã Quần Diệu say, loạng choạng thoát ra ngoài.

"Anh ấy say rồi, lát anh đưa anh ấy về. Em ở nhà không? Anh đến sẽ gọi."

"Nhưng em đang ở nhà cô Bạch..."

"Vậy gửi địa chỉ nhà anh Diệu cho anh."

Thiệu Dực cúp máy, ra ngoài tìm, không thấy người ở nhà vệ sinh. Cuối cùng, ở hành lang nhà hàng, cậu ta thấy Mã Quần Diệu ngồi ngủ trên ghế.

Tiểu Lâm không nói chuyện được với anh Diệu, định tắt đèn ngủ, nhưng lăn lộn mãi, thấy sai sai. Cậu nhìn con Mực nằm dưới sàn cạnh giường.

"Mực."

Con Mực ngẩng đầu nhìn Tiểu Lâm. Cậu buồn buồn nói: "Thiệu Dực bảo anh say, anh ta sẽ đưa về..."

Con Mực lại nằm xuống ngủ. Tiểu Lâm lẩm bẩm một mình: "Say là uống say, đúng không? Trong phim, nam chính say là phải có người chăm..."

Tiểu Lâm bật dậy, con Mực cũng ngồi lên, hai bên nhìn nhau chằm chằm.

Cậu nhớ trong phim, nam chính say thì thường xảy ra chuyện. Lời Tiểu Ngũ từng nói cũng nổ tung trong đầu cậu...

"Em không biết anh thích con trai à? Anh Diệu xuất sắc thế, em không sợ bạn trai bị cướp sao?"

"Dù sao anh cũng nhắc em, bạn trai mình phải giữ chặt."

Tiểu Lâm ngẩn ra, lẩm bẩm: "Thiệu Dực..."

-

Nhà ở đường Quyển Thủy, khóa điện tử kêu tít tít, cửa mở.

Thiệu Dực dìu Mã Quần Diệu vào. Phòng khách tối om. Người say nặng trĩu, gần như đè hết lên Thiệu Dực. Vất vả đưa vào nhà, chưa đứng vững, Mã Quần Diệu đã buồn nôn, muốn ói.

"Anh Diệu, nhịn chút, em dìu anh vào nhà vệ sinh..."

Thiệu Dực vội dìu anh vào phòng ngủ, bật đèn, xác định hướng nhà vệ sinh, đưa anh vào.

Vào phòng vệ sinh, Mã Quần Diệu ôm bồn cầu nôn.

Anh say lắm rồi, đã lâu không uống nhiều thế này. Rượu trắng, đỏ, ngoại lẫn lộn, đầu óc mịt mù, nhưng anh lờ mờ nhận ra Thiệu Dực.

"Sao lại là cậu? Thạch Dương đâu?"

"Anh Thạch Dương cũng say bí tỉ, nhờ em đưa anh về."

Mã Quần Diệu ngồi bệt dưới sàn. Thiệu Dực giúp anh cởi áo vest. Anh đẩy tay cậu: "Tôi tự làm, cậu về đi!"

Miệng nói thế, nhưng anh chẳng còn sức. Thiệu Dực không dừng, cởi áo vest cho anh. "Em dìu anh lên giường nghỉ rồi đi."

Mã Quần Diệu bảo không cần, nhưng người say chẳng phản kháng nổi. Thiệu Dực đưa anh lên giường. Sức nặng ngã xuống khiến đầu anh quay cuồng...

Thiệu Dực cởi giày tất cho anh. Khi cậu ta định tháo cà vạt, cửa vang tiếng mở...



🫘🫘🫘
Chương trước nói về nhà bà của Tiểu Lâm sắp bị phá, các mae và Tiểu Lâm đều tan nát cõi lòng.

Còn nhớ phần giới thiệu truyện tôi viết thế này: "Hắn mang đến cho Tiểu Lâm một cuộc sống mới và một cái tên mới - Lâm Y Khải. Nhưng Tiểu Lâm chỉ một lòng muốn trở về căn nhà chỉ có anh Diệu."

Tiểu Lâm "muốn", nhưng cậu không có đường lùi. Cậu sẽ không sống cuộc đời mình không thích, cũng không thể quay lại nơi cũ để trốn vào vỏ bọc. Cậu ấy chỉ có thể tiến lên, tìm một con đường mới...

À, hôm nay là Lập Đông! Thật hợp để công tố viên Mã và các mae ôm nhau run cầm cập trong cái lạnh!

Cảm ơn các mae đã bình luận, có lúc làm tôi bừng tỉnh ngộ ra, có lúc khiến tôi mỉm cười, có lúc lại nhắc tôi nhớ mãi cốt lõi ban đầu khi viết câu chuyện này...






.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz