Bkpp Tieu Lam Trong Khoai Tay
Vốn định tối thứ Sáu về nhà bà Bạch đón con Mực, nhưng sau vụ quậy phá ở studio chụp hình của Lăng Tiểu Phong, Tiểu Lâm bị anh Diệu bế xuống lầu, vào thang máy. Mã Quần Diệu không muốn mạo hiểm bị bà Bạch đánh gãy chân, nên chắc chắn không thể về nhà bà.Về đến nhà, khi Mã Quần Diệu tắm cho Tiểu Lâm, phát hiện bộ đồ tua rua bạc bị anh làm rách. Tiểu Lâm lo lắng: "Cái này không phải đồ của em, làm sao bây giờ?" Mã Quần Diệu vội dỗ: "Không sao, anh làm hỏng thì anh lo."Cả hai ngâm trong bồn tắm, Tiểu Lâm nép vào ngực Mã Quần Diệu, nước nóng khiến cậu dễ chịu, nhưng...Thứ kẹt sau lưng cậu, khó tả mà không thể bỏ qua..."Xấu hổ quá!"Tiểu Lâm hít khẽ, căng bụng, cố giữ khoảng cách một phân với anh, nhưng...Tay anh lướt trên ngực cậu, khẽ véo, Tiểu Lâm "Ai da" một tiếng, trượt xuống, khiến hai người càng dính chặt..."Anh... anh... sao lại cứng nữa rồi!"Tiểu Lâm ngọ nguậy trong nước, Mã Quần Diệu cố ý giữ chặt điểm nhỏ của cậu, tay kia ấn bụng cậu về phía sau."Trốn gì." Anh vừa hỏi vừa cắn cổ cậu: "Hôm nay có đau không?""Không đau..." Cơ thể Tiểu Lâm hồng rực vì nước nóng, giờ anh lại phả hơi bên tai, khiến cậu lúng túng cọ vào anh."Không đau thì trốn gì..." Mã Quần Diệu cố tình đưa tay xuống nghịch, Tiểu Lâm vội kêu anh...Cậu xấu hổ muốn kéo tay anh, nhưng bị anh nghiêm giọng ngăn: "Còn muốn bị trói nữa?"Tiểu Lâm không dám động, chỉ dám đặt tay hai bên, bấu đùi Mã Quần Diệu..."Ư... anh vừa mới xong mà... sao lại thế nữa...""Nhóc..." Mã Quần Diệu ngậm vành tai cậu, ngón tay lướt xuống dưới nước: "Anh nói rồi, mai anh không đi làm..."Tiểu Lâm không chịu nổi trêu chọc, ngửa cổ thon dài, ngã vào ngực anh, má hồng dán vào má anh cọ xát. Theo ngón tay anh, cậu hé môi, rên khe khẽ như chưa thỏa mãn...Đêm còn dài, Mã Quần Diệu không kìm nén nữa, anh có đủ thời gian để Tiểu Lâm đắm chìm trong yêu thương...
-
Cơ thể như nằm trên lớp bông mềm mại, cảm giác lông vũ lướt qua mũi, môi cậu. Cậu được bao bọc bởi hơi ấm dễ chịu, không còn cô đơn lạnh lẽo như khi ở trên núi."Nhóc... bảo bối..."Tiểu Lâm bị giọng nói yêu thích đánh thức, mở mắt thấy đôi mắt đen lấp lánh của Mã Quần Diệu..."Dậy đi, heo lười, mặt trời chiếu đến mông rồi."Trước đây Tiểu Lâm có chiếc đèn năng lượng mặt trời sáng không cần cắm điện, giờ cậu có anh, mặt trời nhỏ tỏa sáng bằng tình yêu.Tiểu Lâm không giải thích được cảm giác này, cũng không biết "hạnh phúc" là gì. Cậu chỉ biết mỗi lần tỉnh dậy trong vòng tay anh, như đi chân trần trên cỏ, vui vẻ, như ngâm nước nóng, ấm áp...Tim cậu không đập loạn như khi anh hôn, nhưng đầy tràn, cảm nhận nhịp tim đều đặn, an toàn ở ngực trái...Ngón tay anh lướt nhẹ trên môi cậu, cậu há miệng muốn cắn, anh rút tay trêu, cậu đuổi theo, không cắn được thì ôm anh làm nũng."Nhóc ngoan đừng làm nũng, dậy rửa mặt đi.""Muốn anh ôm." Cậu mềm mại nũng nịu trong lòng Mã Quần Diệu. Anh ôm cậu lên, bế bảo bối vào nhà vệ sinh.Anh đặt Tiểu Lâm lên bồn rửa, bóp kem đánh răng, hầu cậu đánh răng, thấy tóc cậu rối bời trước trán, rất đáng yêu. Anh vắt khăn lau mặt, không nhịn được hôn lên nốt ruồi dưới mắt cậu. Tiểu Lâm rúc vào ngực anh, cọ cọ.Mã Quần Diệu đặt tay sau gáy cậu, xoa nắn phần mềm sau tai: "Sao dính người thế?"Có phải anh lại làm cậu đau?Tối qua anh rất cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ, đeo bao, hay tại ở phòng hóa trang của Lăng Tiểu Phong quá thô bạo?Mã Quần Diệu nâng mặt cậu, sờ trán, không sốt."Không khỏe à?"Tiểu Lâm lắc đầu, không biết diễn tả tâm trạng. Hai mươi năm, chưa ai nâng niu cậu thế này. Sau khi bà qua đời, cậu tự lớn lên, chẳng ai cùng ngắm trăng sao...Giờ có Mã Quần Diệu, luôn được anh Diệu bao bọc trong yêu thương, mỗi ngày hạnh phúc không muốn tỉnh.Tiểu Lâm quyến luyến nhìn anh, kéo áo anh, chủ động hôn anh, vừa ngại ngùng...Cậu quấn chân quanh hông anh, kéo anh sát vào, thè lưỡi liếm môi anh. Mã Quần Diệu cố ý né, muốn xem cậu chủ động thế nào...Tiểu Lâm ôm cổ anh đuổi theo, dù vụng về nhưng vẫn khiến anh phản ứng.Mã Quần Diệu để cậu tung hoành trên môi, để cậu hôn đến đỏ mặt, cọ cọ rên rỉ trên người anh.Anh hôn mạnh lên môi cậu, ôm mặt cười: "Bảo bối, bình tĩnh, hôn nữa anh không đưa em đi hẹn hò được."Tiểu Lâm ngẩng mặt, ngây ngất: "Chúng ta đi hẹn hò à?""Em không muốn xem phim sao?"Tiểu Lâm cười rạng rỡ, gật đầu, rồi nghĩ gì, nắm ngón tay anh: "Anh... hẹn hò... thế chúng ta đang yêu nhau đúng không? Anh là bạn trai em phải không?"Thật hết chỗ nói, cậu nhóc này ngây thơ quá!Mã Quần Diệu trêu: "Em với anh làm tình rồi, em nói có phải bạn trai không?"Anh bế cậu xuống, xoa mặt cậu: "Đi, bạn trai dẫn em đi chơi."
-
Ra ngoài, Mã Quần Diệu không lái xe. Trước đó anh dạy cậu gọi xe, hôm nay dẫn cậu đi bộ đến trạm xe buýt gần nhà, mở ứng dụng, từng bước dạy cách đi xe buýt.Cuối tuần, người đi làm đi học ít, xe còn nhiều chỗ trống. Mã Quần Diệu dẫn Tiểu Lâm ngồi hàng cuối, thấy cậu hào hứng tò mò."Anh dạy em đi xe buýt để phòng khi cần, bình thường muốn đi đâu cứ gọi xe, biết chưa?""Vâng." Nhưng Tiểu Lâm thấy đi xe buýt cũng vui, quay sang hỏi: "Vậy em học đi xe buýt, có thể tự đến trường tìm cô Bạch, không cần ngủ ở nhà cô, tự về nhà đợi anh tan làm."Mã Quần Diệu cười: "Được chứ, nhưng em dám nói với mẹ anh là không về không?"Tiểu Lâm ngẩn ra, hơi hụt hẫng: "Không dám, cô Bạch... cô Bạch sẽ giận."Mã Quần Diệu véo má cậu: "Cô Bạch không giận, cô nhớ em thôi."Tiểu Lâm cười gật đầu, Mã Quần Diệu nói tiếp: "Sẽ có cơ hội, khi bố mẹ anh đi du lịch nước ngoài, chẳng ai quản em. Khi anh bận, em phải học tự ra ngoài, tự về nhà."Xe buýt đến thẳng cửa trung tâm thương mại, Tiểu Lâm chưa đến đây bao giờ, ngẩng lên thấy vòng đu quay khổng lồ trên tầng thượng, há miệng ngạc nhiên.Mã Quần Diệu nói: "Đó là vòng đu quay, xem phim xong anh dẫn em đi chơi.""Cao thế, không rơi xuống sao?" Tiểu Lâm hơi sợ."Rất an toàn, vòng quay chậm lắm."Lần đầu Tiểu Lâm xem phim, Mã Quần Diệu chọn phim hoạt hình nước ngoài lồng tiếng Trung.Anh mua bắp rang, hỏi cậu uống cola không, cậu gật đầu, giờ đã quen, không sợ nước có ga làm tê lưỡi nữa.Cậu nói: "Anh cắn tê hơn..."Mã Quần Diệu bật cười, không ngờ cậu biết trêu: "Vậy à? Để anh cắn thử xem..." khiến Tiểu Lâm đỏ mặt né tránh.Phim chọn thật phù hợp, Tiểu Lâm cười suốt cả trăm phút.Mã Quần Diệu không xem kỹ, chỉ nhìn cậu, nhìn nụ cười rạng rỡ, tiếng cười đáng yêu, nghe cậu thỉnh thoảng gọi "Anh xem kìa..."Xem phim xong, hai người lên tầng thượng đi vòng đu quay.Lúc xếp hàng, Mã Quần Diệu thấy bảng quảng cáo: "Thời gian đi vòng đu quay 13 phút 14 giây, yêu em trọn đời trọn kiếp..."[*1314 trong tiếng Trung đọc là yī sān yī sì, gần âm với 一生一世 (yī shēng yī shì) — nghĩa là trọn đời trọn kiếp.]Cậu trai xếp hàng phía trước nói với bạn gái: "Nghe nói cặp đôi hôn nhau ở điểm cao nhất vòng đu quay sẽ mãi bên nhau." Cô gái đỏ mặt.Đúng là mánh khoé tán gái của tụi ngốc mà!Bình thường công tố viên Mã đâu tin, nhưng nhìn Tiểu Lâm ngước lên vòng quay, anh Diệu thấy truyền thuyết không chỉ là truyền thuyết, tán cậu nhóc này cũng lãng mạn.Vào khoang, Tiểu Lâm như không đi nổi, chân run run, ngồi xuống ghế, vòng quay khởi động, cậu sợ hãi nép vào Mã Quần Diệu.Cậu bám tay anh: "Anh... chân em nhột nhột...""Chưa lên cao mà."Mã Quần Diệu nghĩ may không chọn khoang kính trong suốt, không thì thấy sàn kính chắc cậu sợ đến tè ra quần.Thấy mặt cậu tái, anh hỏi: "Anh ôm nhé?"Tiểu Lâm gật đầu đáng thương, Mã Quần Diệu bế cậu lên đùi.Cậu ôm anh chặt, vùi mặt vào vai anh."Không sao, em cảm nhận kỹ, không thấy khoang động đâu."Mã Quần Diệu vuốt lưng cậu, thấy ngoài kia hoàng hôn buông, dỗ bên tai: "Nhóc, quay lại nhìn, hoàng hôn đẹp lắm."Tiểu Lâm bình tĩnh lại, chậm rãi nhìn ra cửa sổ.Mây chiều tan, nắng tà chiếu nghiêng nghiêng, bầu trời nhuộm màu vàng rực rỡ.Tiểu Lâm kinh ngạc, ngây ngô: "Anh, mặt trời như quả hồng to."Mã Quần Diệu cười: "Đẹp không?""Đẹp.""Lãng mạn không?"Tiểu Lâm ngơ ngác nhìn anh, nghĩ, gật đầu.Mã Quần Diệu cười: "Vừa nãy có người nói, hôn nhau ở điểm cao nhất vòng đu quay sẽ mãi bên nhau."Hài! Lời sến súa này từ miệng công tố viên Mã nói ra, chính anh còn thấy xấu hổ."Thật không?"Chưa kịp trả lời, Tiểu Lâm bất ngờ hôn anh.Cậu không cần câu trả lời.Cậu muốn truyền thuyết này là thật.Tiểu Lâm muốn mãi bên anh Diệu!
-
Tối Mã Quần Diệu đưa Tiểu Lâm về nhà bà Bạch ăn tối.Bốn người quây quanh nồi lẩu thịt trắng nấu dưa cải chua, con Mực nằm cạnh chân giáo sư Mã, trước mặt nó là đĩa thịt khiến Mã Quần Diệu chỉ biết lắc đầu."Bố, con Mực cần giảm cân." Hơn tháng nay, con Mực béo hai vòng: "Bố cứ cho nó ăn thế, phải đổi tên thành con Mập mất."Nói đến đổi tên, bà Bạch nhớ ra gì đó, đứng dậy lấy đồ.Giáo sư Mã vuốt con Mực: "Béo chút cũng tốt, con Mực béo dẫn đi dạo oai hơn."Khác với Mã Quần Diệu và bà Bạch, giáo sư Mã dồn tâm huyết vào con Mực.Tiểu Lâm phát hiện nó có thêm nhiều đồ chơi, chắc chắn do giáo sư mua.Bà Bạch cầm sổ hộ khẩu về, nói: "Mẹ bảo bố con cho ăn ít, ông ấy không nghe. Mấy hôm nay con Mực lười hẳn.""Lạnh mà, không dắt nó đi chạy nhảy được. Vài hôm nữa trời ấm, anh dẫn nó ra sân trường tiểu học chạy vài vòng là săn chắc lại ngay.""Anh bớt bớt đi, con Mực chạy anh đuổi kịp không?"Giáo sư Mã cười: "Anh gọi là nó chạy tới, dễ hơn cả dắt con trai em.""Vậy hóa ra con là chó trong mắt bố."Mã Quần Diệu cãi tay đôi với giáo sư, không quên gắp thịt cho Tiểu Lâm."Con là chó hoang, con Mực là chó nhà."Xét địa vị gia đình, công tố viên Mã giờ chắc xếp sau con Mực.Bà Bạch đưa sổ hộ khẩu và chứng minh thư cho Tiểu Lâm, cười: "Tiểu Lâm, xem này, cô làm hộ khẩu cho con, đây là chứng minh thư."Tiểu Lâm nhìn, nhận ra ba chữ Lâm Y Khải trên chứng minh thư, nhưng sổ hộ khẩu thì không hiểu.Mã Quần Diệu giải thích: "Chứng minh thư là giấy tờ chứng minh danh tính, mỗi người có một cái riêng, ghi tên, giới tính, tuổi. 'Chứng' là giấy tờ, chứng minh em là Lâm Y Khải, không phải ai khác.""Em là Lâm Y Khải..." Tiểu Lâm thấy kỳ diệu, hỏi: "Ai cũng có à?""Ai cũng có, chứng minh thư quan trọng, không được làm mất."Mã Quần Diệu lật sổ hộ khẩu: "Đây là sổ hộ khẩu, ghi thông tin hộ gia đình, tên, quê quán, ngày sinh, học vấn, ngành nghề..."Thấy Tiểu Lâm ngạc nhiên, anh cười xoa đầu cậu: "Cứ nhớ... sổ hộ khẩu ghi nhà em ở đâu.""Nhà em ở đâu?"Bà Bạch mỉm cười dịu dàng: "Đây là nhà con, nhà con ở đây, cùng cô và giáo sư Mã."Tiểu Lâm ngẩn ra, dù chưa hiểu hết, nhưng cầm giấy tờ, cậu cảm nhận được sức nặng không nói nên lời.Cậu ngẩng lên nhìn Mã Quần Diệu: "Anh, nhà em cũng ở cùng anh đúng không?"Mã Quần Diệu cười: "Ở cùng."Sau bữa tối, giáo sư Mã xác nhận thứ Hai Mã Quần Diệu sẽ dẫn Tiểu Lâm và con Mực về, mới lưu luyến để họ đưa con Mực về nhà mới."Con Mực không quen thì lập tức mang về..."Giáo sư Mã như mắc hội chứng lo âu xa cách, ôm con Mực vuốt ve."Thôi, vài ngày nữa về, bố làm gì thế!"Mã Quần Diệu chịu thua, giáo sư ôm con Mực ở cửa gần mười phút không cho lên xe.Trên xe, Tiểu Lâm hơi buồn.Giáo sư Mã thật sự luyến tiếc con Mực, nhưng cậu cũng nhớ nó, phải làm sao?Mã Quần Diệu nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cậu và con Mực ở ghế sau.Con Mực thè lưỡi nhìn ra cửa sổ, Tiểu Lâm ôm nó: "Mực, mày không nhớ tao hả? Có chú rồi là không cần tao...""Ê ê... bảo bối, em thế anh ghen với con Mực đấy...""Anh ghen với con Mực làm gì! Em chỉ nói với nó... nó chưa đến nhà mới, mà chú buồn thế...""Hay anh quay lại?"Tiểu Lâm im lặng, mím môi, ôm chặt con Mực, không nỡ nhưng cũng không muốn chú buồn.Mã Quần Diệu biết cậu rối, an ủi: "Con Mực quen ở nhà thôi, như em lúc đầu từ nhà cô Bạch về với anh cũng khóc mà?"Tiểu Lâm nghe xong, ôm con Mực: "Thằng nhóc hư, tao biết mày nhớ chú, vài ngày nữa tao dẫn mày về, được không?"Con Mực liếm tay Tiểu Lâm, cậu cười: "Biết mày là đồ tham ăn, chú ngày nào cũng cho ăn ngon, béo thành một cục không đẹp nữa, về nhà giảm cân..."Giảm cân chỉ nói mồm, về nhà mới, Tiểu Lâm lôi xúc xích yêu thích của con Mực ra cho ăn.Nếu không có Mã Quần Diệu ngăn, cậu đã mở túi thứ ba.Gần mười giờ tối, giáo sư Mã gọi điện dặn Mã Quần Diệu: "Giờ giấc con Mực bố điều chỉnh ổn rồi, nói với Tiểu Lâm, mười giờ tắt đèn, đừng để con Mực thức khuya..."Trời ơi! Giáo sư Mã bị ám ảnh rồi?"Bố, bố nuôi con Mực như cháu cưng à? Có cần quá không?""Là cháu cưng thì sao? Con giỏi thì đẻ một đứa..."Mã Quần Diệu bị bố mắng, đầu hàng: "Được được, nghe bố, mười giờ tắt đèn cho cháu cưng ngủ, còn gì không? Không thì con cúp...""Ê khoan, còn cái chăn nhỏ con Mực ngủ, bố bỏ vào túi rồi..."Quá đáng! Thật quá đáng!Mã Quần Diệu bất lực, tối thứ Bảy đẹp đẽ mà phải như ở trên núi, mười giờ tắt đèn.Anh nghĩ thầm, chi bằng thuyết phục Tiểu Lâm để con Mực ở nhà luôn cho đỡ phiền.Tắt đèn phòng khách, còn sớm, tắm xong chỉ biết vào thư phòng.Mã Quần Diệu vừa vào thấy Tiểu Lâm ngồi trước bàn, mê mẩn nhìn chứng minh thư, anh nổi hứng kiểm tra chữ cậu.Tiểu Lâm giả vờ ngáp, làm nũng: "Em muốn ngủ..."Chưa nói xong, anh đè cậu xuống ghế: "Viết chữ trước, viết đẹp thì đi ngủ."Không thoát được, Tiểu Lâm miễn cưỡng cầm bút, dưới ánh mắt Mã Quần Diệu, viết "Lâm Y Khải".Viết xong, cậu nhìn anh Diệu đứng bên.Anh cầm thước chặn giấy trên bàn, chỉ vào chữ cậu, lạnh mặt: "Anh dạy gì quên hết rồi? Viết lại, viết xấu coi chừng mông em."Tiểu Lâm tủi thân mím môi, chữ xấu chút thôi sao anh lại đánh?Cậu cầm bút viết lại, lần này cẩn thận, cố viết đẹp, xong ngẩng nhìn anh..."Đứng dậy."Tiểu Lâm căng thẳng đứng lên, giọng mềm mại bất an: "Anh...""Đừng làm nũng, nằm xuống."Anh đẩy cậu xuống bàn: "Quần."Tiểu Lâm thấy xấu hổ, không động.Nhưng giọng anh nghiêm: "Để anh nói lần hai là gấp đôi."Tiểu Lâm nằm sấp, một tay che mặt, tay kia kéo quần xuống lộ nửa mông trắng.Cái thước ngọc "chát" một tiếng đánh lên, để lại vệt đỏ trên thịt trắng."Ư... em đâu viết sai." Tiểu Lâm che mặt, suýt khóc: "Anh bắt nạt người.""Sai gì? Anh dạy bao lần? Ngang trước dọc sau, nét phẩy trước nét mác, từ nhỏ đến lớn, trái sang phải, em nhớ nét bút thế nào?"Mã Quần Diệu không để cậu kéo quần, cúi xuống đè lên, cầm tay cậu viết từng nét trên giấy.Lâm — Y — Khải.Lâm Y Khải vừa đau mông vừa học viết Lâm Y Khải.Anh nắm tay cậu, kề tai: "Quên nữa thì không chỉ đánh mông đâu..."Đều tại con Mực!Nếu không vì mày phải ngủ lúc mười giờ, giờ tao đã ngồi phòng khách chơi game, xem phim, không phải để lộ mông bị anh đè học viết chữ.Tiểu Lâm tủi thân, vừa viết vừa nghĩ, lần sau, lần sau không mang con Mực về nữa!Tối đó, mông cậu thêm ba vệt đỏ, thịt nóng rát, lòng tủi thân...Vất vả viết đúng nét bút, Mã Quần Diệu vừa ý, mới bế cậu về phòng.Tiểu Lâm tưởng được ngủ, không ngờ anh lại bắt học...Lần này công tố viên Mã không dạy viết chữ, mà dạy Tiểu Lâm đeo bao.Cậu run tay học xong, không ngờ anh vẫn không tha cho mông cậu...
🫘🫘🫘
Công tố viên Mã đánh mông người ta xong còn muốn chơi mông người ta, đúng là tên lưu manh thối tha!
.
-
Cơ thể như nằm trên lớp bông mềm mại, cảm giác lông vũ lướt qua mũi, môi cậu. Cậu được bao bọc bởi hơi ấm dễ chịu, không còn cô đơn lạnh lẽo như khi ở trên núi."Nhóc... bảo bối..."Tiểu Lâm bị giọng nói yêu thích đánh thức, mở mắt thấy đôi mắt đen lấp lánh của Mã Quần Diệu..."Dậy đi, heo lười, mặt trời chiếu đến mông rồi."Trước đây Tiểu Lâm có chiếc đèn năng lượng mặt trời sáng không cần cắm điện, giờ cậu có anh, mặt trời nhỏ tỏa sáng bằng tình yêu.Tiểu Lâm không giải thích được cảm giác này, cũng không biết "hạnh phúc" là gì. Cậu chỉ biết mỗi lần tỉnh dậy trong vòng tay anh, như đi chân trần trên cỏ, vui vẻ, như ngâm nước nóng, ấm áp...Tim cậu không đập loạn như khi anh hôn, nhưng đầy tràn, cảm nhận nhịp tim đều đặn, an toàn ở ngực trái...Ngón tay anh lướt nhẹ trên môi cậu, cậu há miệng muốn cắn, anh rút tay trêu, cậu đuổi theo, không cắn được thì ôm anh làm nũng."Nhóc ngoan đừng làm nũng, dậy rửa mặt đi.""Muốn anh ôm." Cậu mềm mại nũng nịu trong lòng Mã Quần Diệu. Anh ôm cậu lên, bế bảo bối vào nhà vệ sinh.Anh đặt Tiểu Lâm lên bồn rửa, bóp kem đánh răng, hầu cậu đánh răng, thấy tóc cậu rối bời trước trán, rất đáng yêu. Anh vắt khăn lau mặt, không nhịn được hôn lên nốt ruồi dưới mắt cậu. Tiểu Lâm rúc vào ngực anh, cọ cọ.Mã Quần Diệu đặt tay sau gáy cậu, xoa nắn phần mềm sau tai: "Sao dính người thế?"Có phải anh lại làm cậu đau?Tối qua anh rất cẩn thận, chuẩn bị đầy đủ, đeo bao, hay tại ở phòng hóa trang của Lăng Tiểu Phong quá thô bạo?Mã Quần Diệu nâng mặt cậu, sờ trán, không sốt."Không khỏe à?"Tiểu Lâm lắc đầu, không biết diễn tả tâm trạng. Hai mươi năm, chưa ai nâng niu cậu thế này. Sau khi bà qua đời, cậu tự lớn lên, chẳng ai cùng ngắm trăng sao...Giờ có Mã Quần Diệu, luôn được anh Diệu bao bọc trong yêu thương, mỗi ngày hạnh phúc không muốn tỉnh.Tiểu Lâm quyến luyến nhìn anh, kéo áo anh, chủ động hôn anh, vừa ngại ngùng...Cậu quấn chân quanh hông anh, kéo anh sát vào, thè lưỡi liếm môi anh. Mã Quần Diệu cố ý né, muốn xem cậu chủ động thế nào...Tiểu Lâm ôm cổ anh đuổi theo, dù vụng về nhưng vẫn khiến anh phản ứng.Mã Quần Diệu để cậu tung hoành trên môi, để cậu hôn đến đỏ mặt, cọ cọ rên rỉ trên người anh.Anh hôn mạnh lên môi cậu, ôm mặt cười: "Bảo bối, bình tĩnh, hôn nữa anh không đưa em đi hẹn hò được."Tiểu Lâm ngẩng mặt, ngây ngất: "Chúng ta đi hẹn hò à?""Em không muốn xem phim sao?"Tiểu Lâm cười rạng rỡ, gật đầu, rồi nghĩ gì, nắm ngón tay anh: "Anh... hẹn hò... thế chúng ta đang yêu nhau đúng không? Anh là bạn trai em phải không?"Thật hết chỗ nói, cậu nhóc này ngây thơ quá!Mã Quần Diệu trêu: "Em với anh làm tình rồi, em nói có phải bạn trai không?"Anh bế cậu xuống, xoa mặt cậu: "Đi, bạn trai dẫn em đi chơi."
-
Ra ngoài, Mã Quần Diệu không lái xe. Trước đó anh dạy cậu gọi xe, hôm nay dẫn cậu đi bộ đến trạm xe buýt gần nhà, mở ứng dụng, từng bước dạy cách đi xe buýt.Cuối tuần, người đi làm đi học ít, xe còn nhiều chỗ trống. Mã Quần Diệu dẫn Tiểu Lâm ngồi hàng cuối, thấy cậu hào hứng tò mò."Anh dạy em đi xe buýt để phòng khi cần, bình thường muốn đi đâu cứ gọi xe, biết chưa?""Vâng." Nhưng Tiểu Lâm thấy đi xe buýt cũng vui, quay sang hỏi: "Vậy em học đi xe buýt, có thể tự đến trường tìm cô Bạch, không cần ngủ ở nhà cô, tự về nhà đợi anh tan làm."Mã Quần Diệu cười: "Được chứ, nhưng em dám nói với mẹ anh là không về không?"Tiểu Lâm ngẩn ra, hơi hụt hẫng: "Không dám, cô Bạch... cô Bạch sẽ giận."Mã Quần Diệu véo má cậu: "Cô Bạch không giận, cô nhớ em thôi."Tiểu Lâm cười gật đầu, Mã Quần Diệu nói tiếp: "Sẽ có cơ hội, khi bố mẹ anh đi du lịch nước ngoài, chẳng ai quản em. Khi anh bận, em phải học tự ra ngoài, tự về nhà."Xe buýt đến thẳng cửa trung tâm thương mại, Tiểu Lâm chưa đến đây bao giờ, ngẩng lên thấy vòng đu quay khổng lồ trên tầng thượng, há miệng ngạc nhiên.Mã Quần Diệu nói: "Đó là vòng đu quay, xem phim xong anh dẫn em đi chơi.""Cao thế, không rơi xuống sao?" Tiểu Lâm hơi sợ."Rất an toàn, vòng quay chậm lắm."Lần đầu Tiểu Lâm xem phim, Mã Quần Diệu chọn phim hoạt hình nước ngoài lồng tiếng Trung.Anh mua bắp rang, hỏi cậu uống cola không, cậu gật đầu, giờ đã quen, không sợ nước có ga làm tê lưỡi nữa.Cậu nói: "Anh cắn tê hơn..."Mã Quần Diệu bật cười, không ngờ cậu biết trêu: "Vậy à? Để anh cắn thử xem..." khiến Tiểu Lâm đỏ mặt né tránh.Phim chọn thật phù hợp, Tiểu Lâm cười suốt cả trăm phút.Mã Quần Diệu không xem kỹ, chỉ nhìn cậu, nhìn nụ cười rạng rỡ, tiếng cười đáng yêu, nghe cậu thỉnh thoảng gọi "Anh xem kìa..."Xem phim xong, hai người lên tầng thượng đi vòng đu quay.Lúc xếp hàng, Mã Quần Diệu thấy bảng quảng cáo: "Thời gian đi vòng đu quay 13 phút 14 giây, yêu em trọn đời trọn kiếp..."[*1314 trong tiếng Trung đọc là yī sān yī sì, gần âm với 一生一世 (yī shēng yī shì) — nghĩa là trọn đời trọn kiếp.]Cậu trai xếp hàng phía trước nói với bạn gái: "Nghe nói cặp đôi hôn nhau ở điểm cao nhất vòng đu quay sẽ mãi bên nhau." Cô gái đỏ mặt.Đúng là mánh khoé tán gái của tụi ngốc mà!Bình thường công tố viên Mã đâu tin, nhưng nhìn Tiểu Lâm ngước lên vòng quay, anh Diệu thấy truyền thuyết không chỉ là truyền thuyết, tán cậu nhóc này cũng lãng mạn.Vào khoang, Tiểu Lâm như không đi nổi, chân run run, ngồi xuống ghế, vòng quay khởi động, cậu sợ hãi nép vào Mã Quần Diệu.Cậu bám tay anh: "Anh... chân em nhột nhột...""Chưa lên cao mà."Mã Quần Diệu nghĩ may không chọn khoang kính trong suốt, không thì thấy sàn kính chắc cậu sợ đến tè ra quần.Thấy mặt cậu tái, anh hỏi: "Anh ôm nhé?"Tiểu Lâm gật đầu đáng thương, Mã Quần Diệu bế cậu lên đùi.Cậu ôm anh chặt, vùi mặt vào vai anh."Không sao, em cảm nhận kỹ, không thấy khoang động đâu."Mã Quần Diệu vuốt lưng cậu, thấy ngoài kia hoàng hôn buông, dỗ bên tai: "Nhóc, quay lại nhìn, hoàng hôn đẹp lắm."Tiểu Lâm bình tĩnh lại, chậm rãi nhìn ra cửa sổ.Mây chiều tan, nắng tà chiếu nghiêng nghiêng, bầu trời nhuộm màu vàng rực rỡ.Tiểu Lâm kinh ngạc, ngây ngô: "Anh, mặt trời như quả hồng to."Mã Quần Diệu cười: "Đẹp không?""Đẹp.""Lãng mạn không?"Tiểu Lâm ngơ ngác nhìn anh, nghĩ, gật đầu.Mã Quần Diệu cười: "Vừa nãy có người nói, hôn nhau ở điểm cao nhất vòng đu quay sẽ mãi bên nhau."Hài! Lời sến súa này từ miệng công tố viên Mã nói ra, chính anh còn thấy xấu hổ."Thật không?"Chưa kịp trả lời, Tiểu Lâm bất ngờ hôn anh.Cậu không cần câu trả lời.Cậu muốn truyền thuyết này là thật.Tiểu Lâm muốn mãi bên anh Diệu!
-
Tối Mã Quần Diệu đưa Tiểu Lâm về nhà bà Bạch ăn tối.Bốn người quây quanh nồi lẩu thịt trắng nấu dưa cải chua, con Mực nằm cạnh chân giáo sư Mã, trước mặt nó là đĩa thịt khiến Mã Quần Diệu chỉ biết lắc đầu."Bố, con Mực cần giảm cân." Hơn tháng nay, con Mực béo hai vòng: "Bố cứ cho nó ăn thế, phải đổi tên thành con Mập mất."Nói đến đổi tên, bà Bạch nhớ ra gì đó, đứng dậy lấy đồ.Giáo sư Mã vuốt con Mực: "Béo chút cũng tốt, con Mực béo dẫn đi dạo oai hơn."Khác với Mã Quần Diệu và bà Bạch, giáo sư Mã dồn tâm huyết vào con Mực.Tiểu Lâm phát hiện nó có thêm nhiều đồ chơi, chắc chắn do giáo sư mua.Bà Bạch cầm sổ hộ khẩu về, nói: "Mẹ bảo bố con cho ăn ít, ông ấy không nghe. Mấy hôm nay con Mực lười hẳn.""Lạnh mà, không dắt nó đi chạy nhảy được. Vài hôm nữa trời ấm, anh dẫn nó ra sân trường tiểu học chạy vài vòng là săn chắc lại ngay.""Anh bớt bớt đi, con Mực chạy anh đuổi kịp không?"Giáo sư Mã cười: "Anh gọi là nó chạy tới, dễ hơn cả dắt con trai em.""Vậy hóa ra con là chó trong mắt bố."Mã Quần Diệu cãi tay đôi với giáo sư, không quên gắp thịt cho Tiểu Lâm."Con là chó hoang, con Mực là chó nhà."Xét địa vị gia đình, công tố viên Mã giờ chắc xếp sau con Mực.Bà Bạch đưa sổ hộ khẩu và chứng minh thư cho Tiểu Lâm, cười: "Tiểu Lâm, xem này, cô làm hộ khẩu cho con, đây là chứng minh thư."Tiểu Lâm nhìn, nhận ra ba chữ Lâm Y Khải trên chứng minh thư, nhưng sổ hộ khẩu thì không hiểu.Mã Quần Diệu giải thích: "Chứng minh thư là giấy tờ chứng minh danh tính, mỗi người có một cái riêng, ghi tên, giới tính, tuổi. 'Chứng' là giấy tờ, chứng minh em là Lâm Y Khải, không phải ai khác.""Em là Lâm Y Khải..." Tiểu Lâm thấy kỳ diệu, hỏi: "Ai cũng có à?""Ai cũng có, chứng minh thư quan trọng, không được làm mất."Mã Quần Diệu lật sổ hộ khẩu: "Đây là sổ hộ khẩu, ghi thông tin hộ gia đình, tên, quê quán, ngày sinh, học vấn, ngành nghề..."Thấy Tiểu Lâm ngạc nhiên, anh cười xoa đầu cậu: "Cứ nhớ... sổ hộ khẩu ghi nhà em ở đâu.""Nhà em ở đâu?"Bà Bạch mỉm cười dịu dàng: "Đây là nhà con, nhà con ở đây, cùng cô và giáo sư Mã."Tiểu Lâm ngẩn ra, dù chưa hiểu hết, nhưng cầm giấy tờ, cậu cảm nhận được sức nặng không nói nên lời.Cậu ngẩng lên nhìn Mã Quần Diệu: "Anh, nhà em cũng ở cùng anh đúng không?"Mã Quần Diệu cười: "Ở cùng."Sau bữa tối, giáo sư Mã xác nhận thứ Hai Mã Quần Diệu sẽ dẫn Tiểu Lâm và con Mực về, mới lưu luyến để họ đưa con Mực về nhà mới."Con Mực không quen thì lập tức mang về..."Giáo sư Mã như mắc hội chứng lo âu xa cách, ôm con Mực vuốt ve."Thôi, vài ngày nữa về, bố làm gì thế!"Mã Quần Diệu chịu thua, giáo sư ôm con Mực ở cửa gần mười phút không cho lên xe.Trên xe, Tiểu Lâm hơi buồn.Giáo sư Mã thật sự luyến tiếc con Mực, nhưng cậu cũng nhớ nó, phải làm sao?Mã Quần Diệu nhìn qua gương chiếu hậu, thấy cậu và con Mực ở ghế sau.Con Mực thè lưỡi nhìn ra cửa sổ, Tiểu Lâm ôm nó: "Mực, mày không nhớ tao hả? Có chú rồi là không cần tao...""Ê ê... bảo bối, em thế anh ghen với con Mực đấy...""Anh ghen với con Mực làm gì! Em chỉ nói với nó... nó chưa đến nhà mới, mà chú buồn thế...""Hay anh quay lại?"Tiểu Lâm im lặng, mím môi, ôm chặt con Mực, không nỡ nhưng cũng không muốn chú buồn.Mã Quần Diệu biết cậu rối, an ủi: "Con Mực quen ở nhà thôi, như em lúc đầu từ nhà cô Bạch về với anh cũng khóc mà?"Tiểu Lâm nghe xong, ôm con Mực: "Thằng nhóc hư, tao biết mày nhớ chú, vài ngày nữa tao dẫn mày về, được không?"Con Mực liếm tay Tiểu Lâm, cậu cười: "Biết mày là đồ tham ăn, chú ngày nào cũng cho ăn ngon, béo thành một cục không đẹp nữa, về nhà giảm cân..."Giảm cân chỉ nói mồm, về nhà mới, Tiểu Lâm lôi xúc xích yêu thích của con Mực ra cho ăn.Nếu không có Mã Quần Diệu ngăn, cậu đã mở túi thứ ba.Gần mười giờ tối, giáo sư Mã gọi điện dặn Mã Quần Diệu: "Giờ giấc con Mực bố điều chỉnh ổn rồi, nói với Tiểu Lâm, mười giờ tắt đèn, đừng để con Mực thức khuya..."Trời ơi! Giáo sư Mã bị ám ảnh rồi?"Bố, bố nuôi con Mực như cháu cưng à? Có cần quá không?""Là cháu cưng thì sao? Con giỏi thì đẻ một đứa..."Mã Quần Diệu bị bố mắng, đầu hàng: "Được được, nghe bố, mười giờ tắt đèn cho cháu cưng ngủ, còn gì không? Không thì con cúp...""Ê khoan, còn cái chăn nhỏ con Mực ngủ, bố bỏ vào túi rồi..."Quá đáng! Thật quá đáng!Mã Quần Diệu bất lực, tối thứ Bảy đẹp đẽ mà phải như ở trên núi, mười giờ tắt đèn.Anh nghĩ thầm, chi bằng thuyết phục Tiểu Lâm để con Mực ở nhà luôn cho đỡ phiền.Tắt đèn phòng khách, còn sớm, tắm xong chỉ biết vào thư phòng.Mã Quần Diệu vừa vào thấy Tiểu Lâm ngồi trước bàn, mê mẩn nhìn chứng minh thư, anh nổi hứng kiểm tra chữ cậu.Tiểu Lâm giả vờ ngáp, làm nũng: "Em muốn ngủ..."Chưa nói xong, anh đè cậu xuống ghế: "Viết chữ trước, viết đẹp thì đi ngủ."Không thoát được, Tiểu Lâm miễn cưỡng cầm bút, dưới ánh mắt Mã Quần Diệu, viết "Lâm Y Khải".Viết xong, cậu nhìn anh Diệu đứng bên.Anh cầm thước chặn giấy trên bàn, chỉ vào chữ cậu, lạnh mặt: "Anh dạy gì quên hết rồi? Viết lại, viết xấu coi chừng mông em."Tiểu Lâm tủi thân mím môi, chữ xấu chút thôi sao anh lại đánh?Cậu cầm bút viết lại, lần này cẩn thận, cố viết đẹp, xong ngẩng nhìn anh..."Đứng dậy."Tiểu Lâm căng thẳng đứng lên, giọng mềm mại bất an: "Anh...""Đừng làm nũng, nằm xuống."Anh đẩy cậu xuống bàn: "Quần."Tiểu Lâm thấy xấu hổ, không động.Nhưng giọng anh nghiêm: "Để anh nói lần hai là gấp đôi."Tiểu Lâm nằm sấp, một tay che mặt, tay kia kéo quần xuống lộ nửa mông trắng.Cái thước ngọc "chát" một tiếng đánh lên, để lại vệt đỏ trên thịt trắng."Ư... em đâu viết sai." Tiểu Lâm che mặt, suýt khóc: "Anh bắt nạt người.""Sai gì? Anh dạy bao lần? Ngang trước dọc sau, nét phẩy trước nét mác, từ nhỏ đến lớn, trái sang phải, em nhớ nét bút thế nào?"Mã Quần Diệu không để cậu kéo quần, cúi xuống đè lên, cầm tay cậu viết từng nét trên giấy.Lâm — Y — Khải.Lâm Y Khải vừa đau mông vừa học viết Lâm Y Khải.Anh nắm tay cậu, kề tai: "Quên nữa thì không chỉ đánh mông đâu..."Đều tại con Mực!Nếu không vì mày phải ngủ lúc mười giờ, giờ tao đã ngồi phòng khách chơi game, xem phim, không phải để lộ mông bị anh đè học viết chữ.Tiểu Lâm tủi thân, vừa viết vừa nghĩ, lần sau, lần sau không mang con Mực về nữa!Tối đó, mông cậu thêm ba vệt đỏ, thịt nóng rát, lòng tủi thân...Vất vả viết đúng nét bút, Mã Quần Diệu vừa ý, mới bế cậu về phòng.Tiểu Lâm tưởng được ngủ, không ngờ anh lại bắt học...Lần này công tố viên Mã không dạy viết chữ, mà dạy Tiểu Lâm đeo bao.Cậu run tay học xong, không ngờ anh vẫn không tha cho mông cậu...
🫘🫘🫘
Công tố viên Mã đánh mông người ta xong còn muốn chơi mông người ta, đúng là tên lưu manh thối tha!
.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz