Bkpp Tieu Lam Trong Khoai Tay
"Anh Diệu, anh chuồn mất rồi à?"Mã Quần Diệu vừa lái xe rời khỏi viện công tố không lâu thì nhận được điện thoại từ trợ lý Thạch Dương. "Mới đi, có việc gì?""Em nhận được một bưu kiện, chắc là Tề Bình gửi." Thạch Dương chưa tan làm, mở phong bì ra, bên trong có một mẩu giấy. "Có một địa chỉ, em qua đó xem thử nhé?""Gửi tôi, cậu về nghỉ ngơi, tôi đi cho.""Được, anh Diệu cẩn thận.""Biết rồi."Mã Quần Diệu nhận được địa chỉ từ Thạch Dương, lập tức đổi định vị, tiện tay gọi cho Lăng Tiểu Phong."Yo, công tố viên Mã, đang ở đâu? Đừng bảo lại đang trên đường, một tiếng trước mày đã nói đang trên đường, thế mà vẫn chưa rời nhà!"Lăng Tiểu Phong là bạn học cấp ba của Mã Quần Diệu, coi như nửa bạn nối khố. Hồi đó cả hai đều là học sinh xuất sắc nổi đình nổi đám ở trường. Mã Quần Diệu thi đậu khoa luật Đại học A, còn Lăng Tiểu Phong vào Đại học Y. Nhưng năm hai, chẳng biết bị gì, hắn nghỉ học, chuyển sang học nhiếp ảnh.Năm đó Lăng Tiểu Phong suýt bị bố đánh chết, trốn ở nhà Mã Quần Diệu cả năm. Giờ đã thành nhiếp ảnh gia nổi tiếng, chạy khắp thế giới, sống cuộc đời phong lưu. Nhưng bố hắn vẫn không ưa. Lần này vừa về nước, hắn hẹn Mã Quần Diệu uống rượu, nhưng anh bận thật, đã đổi lịch mấy lần."Thật sự ra ngoài rồi, đường tắc!"Lăng Tiểu Phong chẳng tin: "Mẹ kiếp, 11 giờ đêm rồi, mày bảo tắc ở đâu? Tao phái chuyên cơ đón mày!""Không cần, hôm khác tao mời.""Làm công tố viên oai ghê ha! Dân đen như tao hẹn không nổi.""Xì, đừng giỡn.""Tao biết mày lại gọi để cho tao leo cây, cả năm chưa gặp, mày không nhớ tao còn tao nhớ mày đến phát bệnh rồi đây.""Bệnh thì chữa, mai tao tự tay mang thuốc cho.""Cút, cứ bận việc của mày đi."Mã Quần Diệu biết Lăng Tiểu Phong không giận thật. Dù không cùng lĩnh vực, hai người vẫn thân thiết, chẳng vì hẹn gặp không được mà trở mặt.Cúp máy Lăng Tiểu Phong, xe Mã Quần Diệu đã lên cao tốc. Địa chỉ Thạch Dương gửi ở ngoại thành, định vị báo gần ba tiếng mới tới. Trên xe không có gì nhiều, nhưng đồ uống tăng lực thì không thiếu, anh tiện tay lấy một chai tu ừng ực.Gần đây anh bù đầu bù cổ. Trong tay anh có mấy vụ án lớn, không vụ nào đơn giản. Đáng gờm nhất là vụ Quảng trường Vân Tinh. Vụ cải tạo trung tâm thương mại này dính tới quá nhiều người cấp cao. Mã Quần Diệu luôn giữ kín, không ầm ĩ.Nhưng đời nào có tường không lọt gió, nhất là trong viện công tố, không thiếu kẻ dơ bẩn. Tin chắc chắn đã bị lộ, bằng không bác anh đã chẳng vội vàng gọi điện. Nhưng anh chẳng nghe máy, thẳng thừng chọc giận người ta. Gần đây cũng có không ít kẻ công khai hay lén lút nhắn anh, bảo đừng cố chấp, coi chừng mất mạng.Hồi đó bố anh muốn anh làm luật sư, nhưng Mã Quần Diệu chọn con đường công tố viên. Năm thứ hai vào viện công tố, anh đã nổi danh khi tóm một đại ca xã hội đen. Từ đó, có vụ nào khó, không ai dám nhận, đều được đẩy cho anh. Mấy năm qua, anh đắc tội với không ít người.Định vị báo còn chưa tới một tiếng là xuống cao tốc. Mã Quần Diệu bật xi-nhan, bất ngờ ba chiếc xe từ trái, phải, sau lưng ép tới, suýt đụng. Anh lập tức giữ vững tay lái, đồng thời gọi cho Thạch Dương."Tôi sắp xuống nút giao Đẩu Tuyền Cương, có ba xe ép tôi..."Giọng Mã Quần Diệu căng thẳng. Thạch Dương đang nằm trên giường bật dậy: "Anh có bị thương không?""Chưa." Mã Quần Diệu nghiến răng nhìn gương chiếu hậu. Một chiếc xe van từ bên hông ép anh vào lề, chiếc phía sau đâm mạnh vào đuôi xe."Mẹ kiếp, liều mạng thật!""Anh Diệu, anh cố cầm cự, em báo cảnh sát ngay..."Thạch Dương hốt hoảng, nhưng chưa kịp, Mã Quần Diệu đạp ga liều mạng thoát thân. Vừa tránh được kẹp hai bên, đến khúc cua, xe bị hai chiếc liên tục tông. Lần này anh không tránh được, xe lật hai vòng. Thạch Dương nghe tiếng va chạm kinh hoàng, hét lên qua điện thoại: "Anh Diệu, anh Diệu!"Mã Quần Diệu bị kẹt trong xe, cảm giác cả khung xương như vỡ vụn. Kính xe bị đập phá từ ngoài. Trước khi ngất đi, anh nói với Thạch Dương qua điện thoại: "Điện thoại..."
⸻
🫘
Đậu đỏ hỏi nhỏ: Cả hai chẳng có tiền, lấy gì đi bác sĩ đây?
.
-
-
-
⸻
🫘
Đậu đỏ hỏi nhỏ: Cả hai chẳng có tiền, lấy gì đi bác sĩ đây?
.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz