ZingTruyen.Xyz

[ BKPP ][OFFGUN] CÙNG BÀN

Chương 16: Tháng Thi Đua

Jester_Kim

[ mỗi chap trên 10 sao sẽ lên chap mới nha ]

Cả lớp nhao nhao vì tin tháng tới sẽ là tháng thi đua học tốt.
Thực ra thì đối với lớp 1/7, "tháng học tốt" hay "tháng học dốt" cũng thế cả thôi. Vấn đề là, biết tính lười lại không thèm phấn đấu của tụi nhỏ, thầy chủ nhiệm đã đưa ra một giải thưởng rất là hấp dẫn : trong tháng đó, nếu tổ nào giành được nhiều điểm cao nhất, được thầy cô khen nhiều nhất, mỗi đứa trong tổ sẽ được thưởng một con 100 vào sổ điểm mỗi môn. Có mười hai môn, vị chi là mười hai con 100, ngon quá còn gì ! Chẳng thế mà ngay sau khi biết tin, cả lớp đang uể oải bỗng lồng lên như một lũ ngộ.

Đương nhiên tổ bốn cũng không đứng ngoài cuộc, gì chứ điểm giả là quan trọng lắm. Ngặt nỗi, điểm cao thì thích thật đấy nhưng tổ toàn những thành phần vừa kém vừa lười thì thầy cô có muốn cũng chẳng dám cho điểm cao.

Nhìn mấy đứa tổ mình, Goy lại rầu đến nẫu gan nẫu ruột. Một đứa có thành tích tốt đã đành, đây phải là cả tổ cơ. Nhưng mà... 12 con 100, là 12 con đó ! Nghĩ tới nghĩ lui, Goy rụt rè đề nghị cả tổ học nhóm. Mới nghe, mặt đứa nào đứa nấy chảy dài hơn cái bơm. PP còn giãy lên đành đạch, nhất quyết không chịu. Hi sinh vài buổi chiều ít ỏi còn lại của ảnh là không có được đâu.

Goy mặt sưng mày xỉa lẩm bẩm cả tiết. Rốt cuộc, không chịu nổi nữa, mọi người mới hậm hực đồng ý. Ừ, thì học.

* *
*

Tiết sau là tiết Thể dục. Thầy cho lớp kiểm tra lấy điểm sớm, để tuần sau các em nó còn lê la môn khác.
Vừa nghe nội dung kiểm tra : nhảy qua sào, không khí cạnh tranh đã bốc lên ngùn ngụt.
Trong lúc tổ một bắt đầu kiểm tra thì Billkin chạy ngược chạy xuôi kiếm giày. À, hôm nay bạn ấy quên mang giày, mà không có giày thì khỏi nhảy qua sào đi, nhảy vô sổ đầu bài ngồi luôn cho nhanh.

– Tí mượn đứa nào cũng được, lo gì chứ ? – PP khều vai Billkin, an ủi.

Billkin rùng mình, giả bộ bịt mũi :

– Uy, tao sợ bị lây thúi chân lắm.

Cha chả, đã đi mượn rồi còn đòi hỏi nhiều. Goy lo lắng giùm tổ viên :

– Billkin đi giày của tớ cũng được nè, tớ nhảy trước rồi cho cậu mượn !

– Đút được chân vào giày cậu chắc tớ vĩnh viễn không rút được ra quá. Dễ còn được ghi lại thành "Sự tích cậu bé bó chân" luôn.

– Thế mượn Off kìa, cậu ấy cũng chân bàn quốc như cậu đấy.

Goy đăm chiêu.

Mặt Billkin ngắn tủn lại, Goy im bặt. Nghĩ thế nào, Billkin quay sang hỏi mượn giày PP. PP nhe răng cười, bắt chước cái điệu bộ bịt mũi ban nãy của Billkin :

– Không sợ lây thúi chân sao ?

Billkin không trả lời, còn đang bận cởi dép. Bình thường, Billkin rất sợ xỏ chân vào giày người khác, vì nó cứ ấm ấm, ghê ghê sao đó. Nhưng giày của PP thì không vậy, chẳng thấy ghê một tí tị tì ti nào cả. Thật đấy !

Việc Billkin không chọn ai lại chọn đúng giày mình mà mượn khiến PP toe toét mãi.

* *
*

Tổ trưởng Goy phải nhảy đầu tiên. Tình hình là bạn này nhảy vào sào chứ không phải nhảy qua sào nữa rồi. Nhìn cái mặt kia hẳn đau lắm đây.

Không như mấy đứa khác, nhảy là nhảy luôn, Off bẻ tay bẻ chân mãi mới bắt đầu chạy đà (dù nhảy qua sào chẳng cần dùng tay làm gì). Chẳng qua đằng sau có mấy bạn nữ tổ khác hò reo cổ vũ, "Thủ tướng cố lên !", ảnh mới làm màu tí thôi.

Đến phiên PP nhảy.

Billkin là người lo lắng hơn cả. Ai chẳng biết PP vô thể dục bất thể thao, nhảy mười lần hoạ may có năm, sáu lần qua sào, mà hễ cứ nhảy xong chân cẳng chẳng mọc thêm vài bông sim tím xinh xinh. Nghĩ lại thấy xót xót trong lòng rồi !

Billkin lượn lờ chỗ đệm đỡ, bắt mấy đứa tổ mình lảng vảng xung quanh rồi nháy mắt với PP, ra hiệu cứ nhảy đi. Me đúng lúc PP gần tới ván bật nhảy, Billkin len lén hạ cây sào xuống thấp, chờ PP phi qua là ngay lập tức nhấc lên.

Hành động ám muội này nhanh chóng bị Pond – tổ trưởng tổ hai bắt gặp.

– Em thưa thầy, tổ bốn ăn gian, tổ bốn ăn gian ! – Pond chạy về phía thầy la toáng lên.

Cả lớp không hẹn mà quay ra, chòng chọc nhìn tổ bốn. Vừa thẹn vừa tức, PP đạp thẳng chân vào bờ tường, gầm ghè :

– Mày biết câu "Phải đấm vào mồm ba cái trước khi nói"* không ? Chứng cứ đâu ?

– Chẳng cần chứng cứ. Thầy ơi chính mắt em nhìn thấy bạn Billkin hạ sào cho bạn PP nhảy qua. – Pond gân cổ lên gào.
Nhỏ Love từ đâu chạy ra, hùa vào với tổ trưởng tổ mình :
– Em cũng thấy, thầy.
Tổ bốn bắt đầu nóng mắt, sấn sổ đi ra chỗ tổ hai :
– Bọn mày đừng có bịa chuyện !
– Không phải bịa–chuyện, mà là kể–đúng–sự–thật. – Love chống tay ngang hông, rành rọt nói từng chữ một ; phía sau là một lũ lao nhao : "Đúng, đúng !".
Billkin nghiến răng ken két, tức mà chẳng làm được gì. Nó là con gái, không thể dùng nắm đấm giải quyết được. Off đứng ngoài cũng tức thay. Biết không thể nói lại con nhỏ chanh chua này, Off quay ra xằng xiên :

– Toàn sủa bậy ! Mày đi niềng lại răng cho đau không nói được đi.

Nhỏ này tháng trước mới tháo niềng răng, nó ghét nhất đứa nào động đến chuyện răng cỏ của mình. Nó tức tối vặc lại :

– Niềng vào răng mày hả, thằng tổng thống dỏm đầu chà bông ? Chắc hôm nào mẹ mày làm ruốc mày đều tranh thủ thò đầu vào máy xay chứ gì ?

Khốn nỗi nhà Off làm ruốc thật.
– Mày...
Off vừa định lao vào Love thì đã bị thầy Thể dục lôi xềnh xệch ra sân sau. Thầy còn ra hiệu cho tổ hai và tổ bốn theo mình.

Thầy hỏi, tổ hai khăng khăng chính mắt nhìn thấy tổ bốn ăn gian, tổ bốn lại lì lợm không thèm nhận. Thực ra, ngoài mấy đứa tổ hai, còn vài ba đứa tổ khác cũng thấy. Thầy biết cả, nhưng thầy cứ thử xem tổ bốn thế nào, ai dè cứng đầu quá thể !

Không muốn làm khó học sinh, thầy không báo cho thầy chủ nhiệm, chỉ bắt tổ bốn nhảy lại, đương nhiên số điểm bị trừ đi phân nửa. Riêng Billkin không mang giày, miễn nhảy, ôm về một con 0 tròn trĩnh.

Tổ bốn nhảy, tổ hai với mấy đứa tổ khác huýt sáo, "Các bạn tổ bốn ăn gian quả nữa mình xem với nào~", liền bị tổ bốn lườm cho rách mặt.

Kết quả, tổ bốn điểm kiểm tra thể dục kém nhất lớp. PP lí nhí xin lỗi cả tổ. Chẳng ai nói gì, chắc còn đang bực.

* *
*

Ngay chiều hôm ấy, cả tổ tập trung tại nhà Billkin học nhóm. Thể dục đã như vậy, các môn khác phải cố cao nhất cả lớp, chí ít là hơn tổ hai. Bây giờ không phải vấn đề điểm giả nữa rồi, mà là vẫn đề danh dự. Phải cho bọn tổ hai lác tập thể trước điểm số của tổ bốn này.

Nói là một chuyện, còn làm lại là chuyện khác.

Cả tổ quây tròn nghe Goy và Billkin – hai đứa giỏi nhất nhì tổ giảng Hoá. Nhưng giảng riết mà mặt đứa nào đứa nấy vẫn đần ra như ngỗng ị. Chắc từ rày phải gọi tổ bốn là "tổ mặt đụt" thôi.

Buổi đầu tiên coi như không có kết quả mấy, vài buổi sau xem chừng có khả quan hơn chút xíu. Off chẳng qua lười thôi chứ thông minh đáo để, Tay và Gun tuy chậm chạp nhưng nhìn chung cũng có tiến bộ. Duy chỉ có PP là dậm chân tại chỗ.

Thì Goy phân Billkin kèm riêng JaeJoong, một mình Goy kèm cả ba ông thần kia còn nhàn hơn. Lại nói PP, học không lo học, chỉ lo quấy Billkin, khi thì giấu sách, giấu bút, khi thì kể ba cái chuyện linh tinh lang tang tận đẩu tận đâu... Đến là đau đầu. Nhiều lúc nản, Billkin cho nghỉ giải lao bằng cách tranh thủ đọc thuộc lòng một bài thơ. Tỉ như bây giờ là bài Việt Bắc của Tố Hữu :

"Rừng xanh hoa chuối đỏ tươi
Đèo cao nắng ánh dao gài thắt lưng."

Billkin chưa kịp dứt lời, PP đã chen ngang, cợt cợt nhả nhả :

– A ! Phát hiện ra một sát thủ giấu mặt chuyên xài dao găm đang ẩn náu trong rừng nha~

Ngay lập tức, Billkin bắt PP quay lại học Hoá, không thơ thẽo gì ráo.

.

.

.

Có mỗi cái phương trình dùng Fe để khử ion Cu2+ trong dung dịch muối đồng mà mãi PP không viết nổi.

– Tao đã nói bao nhiêu lần rồi, phương trình có cả Fe lẫn Cu, sao sản phẩm ra có mỗi Fe là thế nào ? Cu đâu ? Mày nuốt mất rồi à ? – Billkin phùng mang trợn mắt, đập bàn rầm rầm vì không thể chịu nổi nữa, khiến nhóm Goy giật mình quay ra dòm.

Billkin mắng mình sa sả trước mặt đông đủ bạn bè, PP đỏ mặt gắt lên :
– Nuốt cái đầu mày. Mày nói nhanh thế bố đứa nào hiểu ? Xong rồi động một tí là đập bàn đập ghế...
Billkin hừ nhẹ một cái rồi lại nhẫn nhịn giảng tiếp :
– Tao nói chậm lại, không quát tháo nữa, được chưa ? Đây, Fe đẩy Cu ra khỏi CuSO4...
PP nghe mà lỗ tai lùng bùng...
– Sản phẩm là FeSO4 và Cu kết tủa.
... mắt muốn rớt ra ngoài.
– Viết tao xem.
PP vớ lấy cây bút trên tay Billkin, vừa nghe được cái gì liền hí hoáy chép ra giấy, kẻo quên.

Lần này là Billkin mắt rớt ra ngoài thật.

– Trời ơi !!! Cu kết tủa mà mày viết thành cái dấu thăng thế này à ?
JaeJoong le lưỡi viết lại.
Đã lười, thiếu tập trung còn hay nhờn nhã, dạy PP được dăm ba buổi nữa chắc Billkin cũng "thăng" luôn.

Billkin bực bội gắt khẽ :
– Tao chẳng hiểu cái đầu mày có nhiệm vụ gì nữa, chỉ để trang trí cho đẹp hay sao ?
– Mày bảo tao ngu chứ gì ? – JaeJoong không viết nữa mà vứt toẹt cây bút PP xuống đất.
– Đấy là mày tự nói, tao không có nói nha. Biết đường thì lo học đi, may ra mới theo kịp thằng Gun, chứ đừng nói đuổi nổi thằng Off.
– Mày bảo tao chỉ đáng xách dép cho bọn mày, không xứng đáng để học với lũ thông minh tinh tế chúng mày, mày ghét học với thằng như tao, phải không ?
– Tao không có nói thế.
– Nhưng ý mày là thế !
Lại chiến tranh rồi. Goy hốt hoảng lay lay PP rồi đủn Billkin ra chỗ mình, để mình thay Billkin kèm PP học. Hai ông này học với nhau chỉ tổ sứt đầu mẻ trán sớm.

Đằng sau, Off, Gun và Tay cùng lắc đầu ngán ngẩm. Mỗi đứa nhường nhau một miếng không được sao, một điều nhịn bằng chín điều lành mà.

Goy nặng nhẹ mãi, PP mới chịu ngồi học tiếp.
– Cậu nhìn này, để cân bằng phương trình (2), mình cần... – Goy dịu dàng giảng giải. Bình thường, PP chết mê chết mệt cái giọng ngọt hơn mía lùi này, nhưng bây giờ chẳng còn tâm trí đâu mà chết với cả mệt.

– Cậu nhầm rồi, ở đây phải là 2Na.

Bàn tay run run cầm bút bi, PP ra sức rạch, rạch đến nát cả tờ giấy.

– Cậu tự đi mà cân bằng. Cậu giảng, tớ không hiểu. Tớ không theo kịp những–người–tài–giỏi như cậu. Tớ về. – Nói với Goy mà PP trừng trừng nhìn Billkin.

Goy chưa kịp phản ứng thì PP đã đứng phắt dậy, tống hết sách vở vào cặp rồi huỳnh huỵch chạy ra cửa.

Nhỏ tổ trưởng méo mặt chạy theo. Gun huých khuỷu tay vào mạng sườn Billkin, ý bảo Billkin đuổi theo xin lỗi. Billkin ngồi yên, thoáng cau mặt : "Tao chẳng làm sai cái gì, không phải xuống nước với nó !".

Được một lúc, Goy thất thểu quay vào, không có PP theo sau, vậy là PP về thật rồi.

Từ lúc ấy cho đến cuối buổi, không khí học trầm hẳn, vì có người cứ mải lo nghĩ linh tinh. Biết tính PP như vậy mà cứ lên gân lên cốt. Nghĩ cũng có chút hối hận, nhưng Billkin cố không để cho ai biết.

* *
*
Mấy buổi học nhóm sau, tuyệt nhiên không thấy mặt PP. Rồi khi ở trên lớp, PP cũng kiệm lời, bạn bè có hỏi cũng chỉ ậm ừ vài cái qua loa. Đương nhiên với Billkin thì "ậm ừ nửa cái" cũng chẳng có, huống chi "vài cái".

Nhiều lần, Billkin cũng có ý làm lành, như việc thỉnh thoảng lại mượn PP viên tẩy, cây bút. Nhưng mỗi lần trả về chỗ cũ thì PP lại nhặt lên ném ra xa, như thể nó là thứ gì ghê tởm lắm không bằng. Dần dà, Billkin cũng chẳng dám mượn đồ của PP nữa.

Một bàn hai người, bàn cũng chẳng rộng mà hai đứa ngồi xa nhau hết mức có thể. Lắm khi PP ngồi có một nửa mông trên ghế, nửa còn lại ở ngoài. Billkin thầm nghĩ, bây giờ mà đẩy PP một phát lăn ra đất thì vui phải biết, nhưng dòm cái bản mặt lạnh lùng băng giá kia, lại thôi.

Cả khi kiểm tra vẫn thế...

Giờ Anh, cô coi lỏng, tha hồ trao đổi, PP vẫn chẳng thèm hỏi ai, chỉ nghe lén rồi được câu nào thì được.

– "Simply" là gì ? – Hình như là giọng Tay.

– Dầu đậu nành. – Gun gật gù quả quyết, hôm trước vừa mới xem quảng cáo "Simply – cho một trái tim khoẻ" xong.

– Đừng nói bậy. "Simply" nghĩa là giản dị, nhớ đây là trạng từ nhé.

Nghe biết ngay là Goy rồi, PP hí húi khoanh vào bài. Hi vọng đúng, cho em nó mừng.

Giờ Hoá cũng vậy, PP ngồi ì một chỗ cắn bút. Vỏ bút toàn nhựa Trung Quốc chứ có tí DHA nào kích thích não phát triển đâu mà PP gặm từ đầu tiết đến cuối tiết.
Còn chừng mươi phút, Billkin thu hết can đảm giật lấy phiếu trắc nghiệm của PP, tô như điên. PP để Billkin tô sái cả tay rồi cầm tờ giấy hì hục tẩy xoá.

Billkin ai oán nhìn PP, tức không nói nên lời. Sao trên đời lại có người ngang ngạnh như vậy chứ ?

Đến lúc thu bài, PP mới xoá được một nửa, may ra còn có cơ hội 40 – 50 điểm gì đấy.

– Giờ sau cố gắng hơn nhé. – Billkin cố nhẹ giọng khích lệ.

Ai da, lần này PP mở miệng hẳn hoi nha, mỗi tội phun ra một câu nghe như tát vào mặt người khác :
– Cố mãi vẫn dốt thôi. Bạn học giỏi để ý tớ làm gì.
Hết nói nổi !

* *
*

Một tuần sau đã có điểm kiểm tra các môn. Trời không phụ lòng người, một tháng chăm chỉ, kết quả của cả tổ tương đối tốt. Gun lần đầu tiên trong đời được 80 điểm Hoá, sung sướng khoe Off mà mắt mũi đỏ hoe. Tự nhiên Off thấy cũng vui lây, lấy tay xoa xoa đầu Gun như em bé. Gun càng khoái chí, cứ dí sát vào cho Off xoa, trong khi đó tranh thủ dụi dụi vào vai bạn.

Hỏi han nhau xong xuôi, mọi người quay xuống hỏi PP, đã thấy PP gục trên bàn từ lúc nào. Billkin ngồi kế, cười nhạt : "Nó ngủ mất tiêu rồi !". Tổ tặc lưỡi vài cái rồi quay lên.

Billkin thở dài nhìn PP. Ngủ đâu mà ngủ, hai vai run run, thi thoảng lại có tiếng sụt sịt kia kìa.

Dưới quyển vở dày lộ ra mép tờ giấy báo điểm : 20.

* *
*
Tổng kết sơ bộ cả điểm kiểm tra lẫn điểm miệng, tổ bốn xếp thứ ba toàn lớp, sau tổ hai. Nếu được thêm PP điểm cao, biết đâu còn được xếp thứ nhì, trên tổ hai không biết chừng. Ai cũng biết vậy nhưng chẳng hé răng nói nửa lời.

* *
*

Đợi đến khi mọi người ra về hết, PP mới lồm cồm bò dậy. Giật mình thấy Billkin vẫn ngồi im bên cạnh, PP quáng quàng chùi mắt, xốc ba lô dông thẳng ra cửa.

Billkin ngồi đó, không đuổi theo. Billkin biết, có chạy theo nói này nói nọ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, chỉ tổ làm PP thêm bực.

* *
*

PP đạp cật lực. Bánh xe lười không bơm, bẹp dí, đi bằng vành chính xác là đây. Được một đoạn, đột nhiên cả xích lẫn bàn đạp đều rụng ra, PP ngã lăn quay trên đất. May mà đường vắng, không đâm phải ai.

Lúc Billkin phóng xe ra thì thấy PP đang đứng đạp lấy đạp để cái xe đang nắm chỏng chơ bên hè.

Billkin tất tả chạy lại, giúp PP dựng xe dậy.

– Sao thế ? Ngã xe à ? Có bị đau ở đâu không ?

Câu nói của Billkin khiến PP thấy tủi thân khủng khiếp, không nhịn được mà khóc oà lên :

– Cái xe... cái xe mới mua mà đã hỏng...

– Đừng khóc nữa, điểm lần này thấp, lần sau cố lên là được.

– Không phải điểm ! Là cái xe... xe tuột xích ! – PP càng gào lớn.

Nhẹ nhàng lấy ống tay áo lau đi gương mặt nhoè nhoẹt nước của bạn, Billkin khóc dở mếu dở. Càng lau, nước mắt càng tuôn ra ào ạt. Không biết ai chơi dại, điểm huyệt khóc của PP nhà mình đây ?

Khóc chán, PP ngẩng lên nhìn Billkin, nói bằng cái giọng khàn khàn giữa những tiếng thút thít :

– Bọn Gun ban đầu cũng như tao, thế mà bây giờ đã khá như thế. Trong khi tao cứ lè tè 20 – 30 điểm, bọn nó đã 70 – 80 từ đời nào.
– Thực ra điểm cao hay thấp, đối với tao cũng không có ảnh hưởng mấy. Chủ yếu là từ sau cái hôm mình cãi nhau, tối nào tao cũng lôi sách vở ra học, nhưng tao chẳng hiểu cái gì cả. Tao thấy mình dốt ơi là dốt.

– Nếu đứa khác chửi tao dốt, tất nhiên là tao tức. Nhưng là mày, tao càng tức hơn, tức muốn chết đi được. Vì tao... mày... bởi vì mày... mày là... – PP ấp úng mãi.

Billkin vươn tay vò rối mái tóc mềm của người trước mặt, bất giác mỉm cười. Đúng là ngố quá thể !

– Tuy qua tháng học tốt rồi nhưng mốt tao vẫn qua kèm mày học nha. Chỉ cần cố gắng là được rồi, có công mái sắt có ngày nên kim mà. – Giọng Billkin nhỏ dần – Dù cục sắt này vừa to vừa thô, mài mười năm chưa chắc đã ra hình cái kim.

PP gục gặc một hồi rồi theo Billkin ra tiệm sửa xe.

Cả một quãng đường dài đi bộ, PP cứ suy nghĩ mãi. Từ trước tới nay, bao giờ Billkin cũng là người ân cần với mình nhất. Kể cả khi cãi nhau, mình sai rành rành ra đó, vẫn là Billkin xin lỗi trước. Có khi hai đứa móc máy, thậm chí đánh nhau đấy nhưng chỉ được dăm bữa lại thôi. Rồi Billkin lúc nào cũng thực hiện những yêu cầu vô lí của mình vô điều kiện...

PP len lén dòm Billkin một cái rồi lấy tay quệt mũi liên tục. Chà, kể ra... có Billkin làm bạn cũng tốt, mà làm bạn trai thì còn tốt hơn gấp mấy lần.
.
.
.
Ông chủ tiệm sửa xe hẹn mai ra lấy, vậy nên Billkin phải đèo PP về.
Dễ phải hơn một tháng rồi mới ngồi trên chiếc xe này ấy nhỉ ? Thoải mái quá ! Vô thức, PP vòng tay ôm eo Billkin, thật chặt.
Billkin giật nảy mình quay ra sau :
– Mày biết hai thằng con trai ôm nhau ngoài đường trông biến thái lắm không ? Ghê chết được !
– Thích thì ôm. Ý kiến à ? – PP càng siết chặt tay mình.
Phải chi chữ "thích" trong cụm ba–từ–quan–trọng kia cũng dễ dàng nói ra như chữ "thích" này nhỉ.
PP tự nhủ rồi, ba cái từ đáng xấu hổ đó, nhất định không thể nói. Ngại lắm ! Chẳng lẽ cọc lại đi tìm trâu ? Ơ nhưng mà, hai thằng con trai với nhau thì thằng nào là "cọc", thằng nào là "trâu" mới được cơ chứ ?!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz