Bjyx Xuyen Roi Ma Sao La Qua
Đối với những lời Bành Hiểu nói, Tiêu Chiến không biết phải dùng biểu cảm gì để đối mặt, sắc mặt cậu thay đổi nhiều lần, cuối cùng đành giữ vẻ mặt thất thần."Cô ta là ai nữa?""Chị Vân"Tiêu Chiến sững sờ, ngạc nhiên nói"Chị Vân? Anh nói là người quản lý của tôi sao?!"Bành Hiểu gật đầu "Chuyện này tôi cũng đã từng nghĩ qua rồi, dù là tôi hay Trần Đan Mỹ, có lẽ thật sự là đến để chuộc tội, cô ấy cũng phải như thế… cậu là người do chị ấy một tay đào tạo ra mà… tất cả những tin đồn xấu đều là…""Tôi biết rồi" Tiêu Chiến cắt ngang lời Bành Hiểu, xoa xoa ấn đường"Một người hai người thì…""Tiểu Tán... " Vương Nhất Bác lo lắng gọi Tiêu Chiến"Nghỉ ngơi một chút đi""Em không sao" Cậu xoa bụng"Còn Mẫn Di thì sao?""Tôi đã hẹn cô ấy tới rồi" "Tôi nói với cô ấy là cậu và Vương tổng cãi nhau… cô ấy lập tức đồng ý…"Tiêu Chiến "…""Thôi, đợi cô ta tới rồi hỏi rõ ràng" Tiêu Chiến dựa vào tay Vương Nhất Bác đứng dậy "Tôi đi dạo một chút""Tiêu Chiến" Trần Đan Mỹ đột nhiên gọi cậu"Chị có thể nói chuyện với em một chút không?""Chuyện gì?""À, là về quản lý của em…""Nhất Bác không phải đã quyết định rồi sao?""Chị biết, chị không có ý mặt dày…"
Trần Đan Mỹ có chút bối rối"Vì chưa tìm được người phù hợp, nên tạm thời vẫn là chị… rồi dạo này có mấy hợp đồng quảng cáo và đại diện, chị không liên lạc được với em, nên tạm thời hoãn lại…""Chuyện đó à" "Chắc là đã tìm được người mới rồi chứ?"Trần Đan Mỹ lắc đầu "Ý của họ là trừ khi em từ chối, không thì sẽ không tìm người thay thế…"Cau nghe vậy, thắc mắc "Tại sao? Tôi chưa nổi tiếng đến mức đó mà?"Trần Đan Mỹ chỉ lắc đầu, Vương Nhất Bác đứng bên giải thích"Em bây giờ là Vương phu nhân, ai mà không muốn bám vào em chứ?"Tiêu Chiến hiểu ra "Thì ra là nhờ vào anh. Vậy có nên đồng ý không?""Tùy em""Vậy thì từ chối hết đi" "Sắp tới cũng không có thời gian làm việc đâu"Trần Đan Mỹ đồng ý, Tiêu Chiến mới bắt đầu đi loanh quanh trong nhà với cái bụng to, cho đến khi Mẫn Di xuất hiện trước mặt mọi người. Một chiếc váy voan sáng màu điểm hoa, tóc buộc đơn giản, kèm theo một nụ cười ngọt ngào, tạo nên sự tương phản rõ rệt với bộ đồ tối màu của Tịch Thời Yên.Tiêu Chiến không thể không thừa nhận, có khoảnh khắc cậu thật sự cảm thấy mình thua cuộc.Nhưng chỉ là khoảnh khắc, cậu nhanh chóng xóa bỏ ý nghĩ đó khỏi đầu."Cô Mẫn"Thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nắm tay nhau, sắc mặt Mẫn Di thay đổi, nhìn sang Bành Hiểu vẫn đang quỳ không đứng dậy, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, tức giận trừng mắt nhìn Bành Hiểu "Anh sao vô dụng thế""Đúng là vô dụng thật" Cậu nhìn Bành Hiểu với ánh mắt lạnh lùng"Cô đã mạo hiểm bị phát hiện để đưa nhẫn cho anh ta, anh ta không chỉ phản bội mà còn cắn ngược lại cô"Bành Hiểu quay đi chỗ khác, mặt không biểu cảm "Tôi không ngu""Thật sao" Mẫn Di cười lạnh"Anh vẫn giúp tôi rất nhiều việc"Nhắc đến chuyện này Bành Hiểu cảm thấy tức giận, khi nhìn cô ta có phần dữ dằn hơn, như thể có ý định giết người.Tiêu Chiến liếc nhìn một cái rồi quay ánh mắt về Tịch Thời Yên. Cô ta vẫn giữ một nụ cười xã giao khi nhìn cậu, bây giờ khi biết bên dưới khuôn mặt này là ai, anh cảm thấy có chút quen thuộc."Chị Vân"Tiêu Chiến gọi một tiếng, khóe miệng Tịch Thời Yên hơi co giật, ánh mắt chuyển đến Bành Hiểu vài giây rồi mới quay lại cậu"Tiêu Chiến""Không ngờ vẫn có thể gặp lại chị" Tiêu Chiến thở dài"Thủ đoạn của chị vẫn lợi hại như xưa, mặc dù không có tài năng làm nghệ sĩ, nhưng làm quản lý thì chị đúng là giỏi""Không ngờ cậu cũng biết châm chọc người khác rồi đấy" Tịch Thời Yên vẫn cười"Diễn một thời gian, cũng khó thật, quả nhiên vẫn phải làm công việc gốc của mình""Vậy nên mới nhớ giúp cô ta?""Nhưng cậu đã từ chối tôi" Tịch Thời Yên nói"Lúc đó tôi cũng rất cố gắng để nói chuyện với cậu mà?""Thật sao" Tiêu Chiến nhìn về phía Mẫn Di "Còn cô thì sao? Cô là ai? Đừng nói với tôi cô thật sự là Mẫn Di"Cô ta cau mày "Ý anh là gì?""Ý trên mặt chữ"Tiêu Chiến ngồi lại sofa, duỗi người, biểu cảm có chút khó chịu, thấy vậy Vương Nhất Bác lập tức tiến lên giúp cậu xoa lưng, cậu nghỉ một chút rồi tiếp tục nói"Mẫn Di vốn dĩ không phải là loại người này, cô và chị Vân đúng là nồi nào úp vung nấy thôi""Tiêu Chiến!!" Mẫn Di nghe vậy có chút tức giận"Anh đừng quá đáng!""Câu này nên là tôi nói" Cậu lướt mắt nhìn cô ta một cách lạnh lùng"Cô thực sự nghĩ rằng những việc hai người làm sau lưng chúng tôi không phát hiện ra sao?" Cậu vừa nói vừa lấy điện thoại ra"Mặc dù không biết làm thế nào có được số của tôi, nhưng tin nhắn là do cô gửi đúng không?""Và cả những hot search trên Weibo cũng là do hai người đứng sau thao túng? Tiêu nhiều tiền để bôi nhọ tôi như vậy không đau lòng à?""Tôi không biết anh đang nói gì""Thật sao?" "Dù sao thì thời gian này tôi và chồng đi nghỉ mát, không có phản ứng gì, chắc hai người sốt ruột lắm nhỉ?"Nghe vậy Mẫn Di nghiến răng đến suýt vỡ, nhìn tay Vương Nhất Bác đang đặt trên người cậu cô ta lao tới kéo tay anh ra"Tại sao anh lại đối tốt với anh ta như vậy! Anh phải ở bên tôi mới đúng!"Vương Nhất Bác rút tay về "Cô đang mơ à?""Tại sao!!! Anh muốn gì tôi đều có thể cho anh mà!!"Cô ta có chút hoảng loạn, lại cố gắng kéo tay Vương Nhất Bác"Anh không phải thích Mẫn Di sao?! Tôi đã trở thành cô ta rồi mà sao anh vẫn nhìn người khác! Lại còn là anh ta!"Vương Nhất Bác vẫn chưa hiểu, nhưng Tiêu Chiến lại nhíu mày"Ý cô là gì? Cô thực sự là ai?""Tôi?" Mẫn Di cười lạnh "Tôi chính là anh, đồ giả mạo"Tiêu Chiến sững sờ một chút, rồi bật cười ha hả "Thì ra là cô, tôi còn tưởng là ai, không ngờ thật sự là cô!"Vương Nhất Bác vẫn chưa phản ứng kịp "Ai?"Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy tội nghiệp cho Vương Nhất Bác, đưa tay vỗ vỗ mặt anh"Còn ai nữa, cô ta chẳng phải đã nói rồi sao, cô ta chính là em, tức là người vốn dĩ đã không còn nữa""Tiêu Chiến?" Nghe cái tên này, trên mặt Vương Nhất Bác tràn đầy sự ghê tởm"Lại là cô""Vì sao anh mỗi lần nhắc đến tôi lại có biểu cảm như vậy!"Cô ta chỉ vào cậu, gương mặt đầy thù địch"Dù là tên hay ngoại hình, anh ta đều giống tôi, tại sao anh lại thích anh ta mà không thích tôi?!"Nhìn Mẫn Di tức giận đến mức gần như phát điên, Tiêu Chiến rất muốn hỏi cô ta liệu trong lòng có chút nhận thức nào không, nhưng nghĩ lại thì nuốt lời xuống, tránh để đối phương nổi điên lên đánh người."Chính vì cô như vậy nên anh ấy mới không thích cô"Cậu vừa nói, động tác của cô ta liền dừng lại"Chỉ cần nội tâm không thay đổi, cho cô làm lại cả trăm lần, anh ấy cũng sẽ không thích cô đâu""Im miệng!" Mẫn Di giận dữ"Anh nghĩ rằng bây giờ anh đang dựa vào thân phận của ai để nói chuyện?!""Nếu phải nói, thì là có tôi trước, mới có cô chứ?" Tiêu Chiến trợn mắt"Và hơn nữa, cô hãy làm rõ, từ đầu đến cuối tôi chỉ mượn danh thân phận Tiêu tiểu thư một thời gian, và tôi đã không phải là Tiêu tiểu thư từ lâu rồi""Chắc chắn là anh đã lừa bố mẹ và anh chị! Nếu không họ làm sao có thể để anh làm như vậy?!""Tôi nên nói cô tự đánh giá mình quá cao hay là không biết tự lượng sức đây…" Cậu thở dài"Em gái đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, không gây rắc rối khắp nơi cho gia đình, họ vui mừng còn không kịp nữa là""Tôi không…""Không à?" Tiêu Chiến nhàn nhạt liếc nhìn cô ta"Cô không quên cách mình chết ở kiếp trước chứ?"Nghe vậy, sắc mặt Mẫn Di thay đổi, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác từ sự mê luyến điên cuồng chuyển sang thêm phần sợ hãi."Cô xem cô kìa…" Tiêu Chiến cảm thán"Cầm một ván bài tốt đánh cho nát bét, bây giờ cho cô một thân phận Mẫn Di thì làm sao? Thua thì vẫn là thua.""Im đi!""Người nên im miệng là cô" Hắn lúc này mới phản ứng lại những gì họ đang nói, có chút đau đầu"Tiểu Tán nói đúng, bất kể cô dùng thân phận của ai, tôi cũng không thể thích cô""Tiểu Tán?" Mẫn Di sững sờ, đột nhiên thét lên điên cuồng"Chúng ta quen biết nhau hơn hai mươi năm, anh chưa từng gọi tôi như vậy! Kiếp trước khi anh gọi người phụ nữ đó là Di Di, anh biết tôi ghen tị đến mức nào không! Bây giờ tôi đã có thân phận của cô ấy, tại sao anh vẫn không nhìn đến tôi?!"Nghe vậy, Vương Nhất Bác nhíu mày khó chịu"Cô nên hiểu rõ, cô là cô, em ấy là em ấy, hai người các cô chưa từng giống nhau""Vậy tất cả những gì tôi làm anh đều không nhìn thấy sao?""Không thấy""Đó gọi là tự cảm động" Cậu nói chen vào"Cùng một thân phận, cùng một điều kiện, tôi vẫn có thể làm tốt hơn cô, anh ấy ở bên tôi, cũng không phải vì tài sản của nhà họ Tiêu, ngược lại rời khỏi nhà họ Tiêu, cô chẳng là gì cả""Tôi…""Tôi biết, đây chỉ là một giả định" "Giống như cô bây giờ đã bắt đầu nghĩ rằng nếu không đổi sang thân phận của Mẫn Di, có lẽ bây giờ người ở bên Nhất Bác sẽ là cô. Nhưng đáng tiếc, đó cũng chỉ là giả định, giống như kiếp trước cô đã nói, cô không cam lòng""Đúng vậy, tôi không cam lòng!" Cô ta phẫn nộ"Tại sao! Mọi thứ đều hướng về cô ta! Khi cô ta ở dưới đáy, tất cả mọi người đều sẵn lòng giúp đỡ, khi cô ta leo lên, tất cả mọi người đều nhìn vào cô ta, tại sao lại là cô ta mà không phải tôi? Tôi thua kém cô ta ở chỗ nào?""Vậy tôi hỏi cô, nếu cho cô một cơ hội sống lại lần nữa, lần này cô muốn sống lại thành ai?"Tiêu Chiến hỏi, Mẫn Di ngớ người, thật sự suy nghĩ, thấy vậy cậu cười lạnh"Cô mãi mãi không bằng cô ấy, cô ấy luôn nỗ lực hơn cô, dễ thương hơn cô, được mọi người yêu quý hơn cô. Cô có nhiều hơn cô ấy rất nhiều, muốn gì cũng dễ dàng đạt được, nhưng cô chỉ luôn nghĩ rằng cô ấy có quá nhiều""Đúng, tôi có rất nhiều, nhưng tôi không có Nhất Bác! Chỉ riêng điều này cô ấy đã thắng tôi tất cả rồi!"Tiêu Chiến thật sự đau đầu vì tư duy yêu đương điên rồ này, không kiềm được liếc nhìn Trần Đan Mỹ một cái đầy tức giận, đến giờ cậu vẫn không hiểu làm sao dựa vào nguyên mẫu là cậu mà có thể viết ra một nhân vật có suy nghĩ quái đản như vậy."Nhưng bây giờ cô chẳng có gì cả" "Danh tiếng Mẫn Di nhờ nỗ lực của mình mà có, cô không có, sau khi đổi thân phận thì tất cả mọi thứ của nhà họ Tiêu cô cũng không có, tước đi những thứ này, cô chẳng là gì cả, bây giờ cô làm những việc này để làm gì?""Không liên quan gì đến anh" Mẫn Di lạnh lùng nói"Anh gọi tôi đến đây hôm nay, là để tính sổ với tôi đúng không?""Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý đó" "Chuyện của cô tôi cũng mới biết hôm nay, có gì để tính sổ chứ""Anh đang thương hại tôi sao?""Câu đó là cô nói" Tiêu Chiến cười cười"Dù đổi thân phận, cô vẫn là Tiêu Chiến, mặc dù cô là một kẻ ngốc, nhưng người nhà họ Tiêu đối với tôi rất tốt, tôi sẽ không làm gì cô. Tuy nhiên, đã đến đây rồi, tôi cũng phải nói một câu… Đến đây là kết thúc rồi""Ý anh là gì?""Ý trên mặt chữ" "Chuyện trước đây cô đã làm gì, tôi có thể giả vờ không thấy, nhưng những gì cô làm sau này, tôi sẽ trả lại toàn bộ lên người cô""Dựa vào anh?""Đúng, dựa vào tôi" Ánh mắt Cậu chuyển sang Tịch Thời Yên"Cô đừng nghĩ rằng cô ta là vạn năng, dù sao tôi cũng đã sống cùng cô ta lâu như vậy, những gì cô ta biết chưa chắc tôi không biết, nói đến cùng vẫn là vấn đề tiền bạc. Bây giờ tôi có nhà họ Tiêu và nhà họ Vương giúp đỡ, các người không thắng nổi đâu""Nếu tôi nói với anh và chị tôi thì sao…""Vậy cô cứ nói đi" "Nói với họ, cô đã vì một người đàn ông mà từ bỏ những người thân luôn yêu thương cô, anh trai tôi không nói, cô thử xem chị tôi có giúp cô không""Nếu hiểu rồi thì cút đi, cô, và cả Tịch Thời Yên"Tiêu Chiến nói rồi nhìn về phía Bành Hiểu và Trần Đan Mỹ "Hai người cũng đi đi, tôi không muốn nhìn thấy các người""Tiêu Chiến…""Cút đi!" Tiêu Chiến hét lên"Đừng đợi tôi gọi người, mọi người đều sẽ khó xử"Nghe vậy, những người khác đều im lặng, dù muốn nói gì cũng đều nuốt xuống.Đợi mọi người đi hết, Vương Nhất Bác mới vỗ lưng cậu "Mọi chuyện đã qua rồi.""Anh giúp em canh chừng nhé""Chắc chuyện này chưa xong đâu""Được"Sau đó, Hứa Ngạn nghe nói Tiêu Chiến đã trở về liền đến thăm cậu, kể cho cậu nghe về những chuyện đã xảy ra trong thời gian cậu không có mặt, chủ yếu là về Mẫn Di.Mẫn Di luôn ngầm ám chỉ với bên ngoài rằng cô và Vương Nhất Bác từng có mối quan hệ mập mờ, là cậu đã sử dụng thủ đoạn có thai nên mới dẫn đến việc hai người chia tay. Về phần giải thích trên Weibo, vì Vương Nhất Bác không phải là người thường xuyên sử dụng Weibo.Hắn khi đăng ký Weibo thực ra chỉ muốn lên tiếng một lần, sau đó cũng không muốn rắc rối thêm nữa. Việc anh không lên tiếng cùng với trí tưởng tượng phong phú của truyền thông và cộng đồng mạng, bây giờ cậu trong giới giải trí có thể dùng từ tai tiếng để miêu tả.Từ đó, Tiêu Chiến đã rất hối hận vì đã lớn tiếng tuyên bố muốn kết thúc tất cả. Hiện tại, cậu chỉ muốn đi đánh người một trận.May mắn là cô ta không làm cậu thất vọng, vẫn kiên trì thực hiện vai trò của mình là một nữ phụ độc ác. Sau khi bị cảnh báo, cô ta vẫn kiên trì hắt nước bẩn lên người cậu, không biết là đã bỏ cuộc hay thực sự nghĩ rằng Vương Nhất Bác là một người câm.Cuối cùng, khi Tiêu Chiến tức giận đến mức muốn ra tay thì Vương Nhất Bác tổ chức họp báo, tuyên bố rằng hắn không quen biết Mẫn Di, đồng thời công khai mối quan hệ với Tiêu Chiến và thông báo rằng hai người sẽ tổ chức đám cưới trong thời gian tới.Tất nhiên, chuyện kết hôn này là anh tự nghĩ ra, khi xem trực tiếp, Tiêu Chiến mới là người ngạc nhiên nhất.Nhưng cũng chỉ là nói thôi, vì lúc này cậu đã sắp sinh, dù thật sự muốn kết hôn cũng phải đợi nửa năm, một năm sau mới có thể.Bị vả mặt như vậy, công việc của Mẫn Di cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Danh tiếng không tốt, năng lực làm việc cũng không tốt, suốt thời gian dài gây rối đã làm mất gần hết người hâm mộ. Cuối cùng, không còn cách nào, cô ta phải tìm đến nhà họ Tiêu để cầu cứu.Tuy nhiên, lại bị Tiêu Hạ từ chối.Đây là điều Mẫn Di, hay nói đúng hơn là Tiêu Chiến nguyên tác không bao giờ nghĩ đến. Trong ấn tượng của cô, anh trai luôn đối xử rất tốt với cô, ngay cả kiếp trước, cuối cùng anh ấy cũng sẽ giúp cô.Tuy nhiên, giống như cậu đã nói, những thứ mà cô không biết trân trọng, muốn lấy lại không phải là chuyện một lời nói là xong.Đứa bé chào đời vào đầu tháng Bảy, sớm hơn dự sinh một tuần. Lúc đó, Vương Nhất Bác đang đi công tác, khi nhận được điện thoại báo rằng cậu đau bụng, anh sợ đến mức lập tức đặt chuyến bay gần nhất, khi đến nơi thì người đã ra khỏi phòng sinh rồi."Tiểu Tán"Khi Vương Nhất Bác vội vã vào phòng, cậu đang cắn ống hút uống nước lựu đỏ, cậu lúc này không còn sức để cầm cốc, nụ cười khi hắn cúi xuống hôn cậu quả thực là tình yêu đích thực."Em vất vả rồi" Nhìn Tiêu Chiến như vậy, Vương Nhất Bác không dám làm phiền cậu, chỉ hôn nhẹ vài cái và an ủi vài câu.Cậu nhẹ nhàng lắc đầu "Đằng sau""Đằng sau?" Vương Nhất Bác nghi hoặc quay đầu lại, mới phát hiện y tá đang bế đứa bé đứng bên cạnh, anh liền tiến lại gần xem một chút, do dự một lát vẫn không dám bế.Y tá nhìn ra sự lưỡng lự của anh, liền đưa đứa bé vào lòng anh, cẩn thận hướng dẫn anh cách đặt tay và những điều cần chú ý.Nhìn hắn cẩn thận như ôm khúc gỗ như vậy, Tiêu Chiến không nhịn được cười"Anh có thích không?""Câu hỏi gì kỳ vậy" Vương Nhất Bác nhìn bé con trong tay, ánh mắt dịu dàng nói "Đây là công chúa nhỏ của chúng ta""Đừng nuông chiều con quá"Tiêu Chiến cử động thân mình, vẫn không có sức, đành bỏ qua"Tên con thì sao, chúng ta đặt hay là chờ ông nội đến rồi nói?""Để các con đặt là được rồi" Lúc này Vương Diên từ ngoài bước vào"Ông già này chỉ cần được bế cháu là vui rồi"Nghe vậy, Vương Nhất Bác liền nhanh chóng đưa đứa bé ra, vẻ mặt nhẹ nhõm như thể anh vừa giao đi một quả bom hẹn giờ.Tiêu Thiên Ca là người thứ ba đến bệnh viện, cô không ngần ngại đổ hết công việc cho Tiêu Hạ rồi chạy đến, khi đến cổng bệnh viện điện thoại của cô vẫn đang reo liên tục, cô không nghĩ ngợi gì liền tắt máy rồi vui vẻ bước vào bệnh viện.Cha mẹ hai nhà đến gần như cùng lúc, lúc đó cậu vừa xem xong tài liệu, đang bàn luận với Vương Nhất Bác về tên của bé con, khi quyết định xong thì Tiêu Hạ mới đến muộn, thấy đứa bé bị người ta vây quanh, chỉ biết đứng một bên nhìn Tiêu Thiên Ca đầy oán trách."Tên đã nghĩ xong chưa?""Nghĩ xong rồi"Tiêu Chiến đưa tờ giấy trong tay cho mọi người xem, trên đó viết đầy những cái tên, bên cạnh còn có vài chú thích nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một cái tên"Gọi là Như Nguyệt đi, Vương Như Nguyệt"Tiêu Thiên Ca nghiêng đầu nhìn một lát "Như nguyệt chi hằng, như nhật chi thăng? Các em định sinh thêm đứa nữa à?"Tiêu Chiến ngờ vực "Sao đột nhiên lại hỏi vậy, có liên quan gì chứ?"Tiêu Thiên Ca nhún vai "Không có gì, nếu sinh thêm đứa nữa thì gọi thành một cặp luôn"Tiêu Chiến nghe vậy liền chê bai không ngớt, lắc đầu liên tục"Không được, cái tên này nghe như muốn quy y Phật pháp vậy, đến lúc đó rồi hãy nói tiếp"Thế là tên của đứa bé cứ thế mà vừa tùy tiện lại vừa không tùy tiện được quyết định. Vài ngày sau, Tiêu Chiến ôm theo đứa bé cùng giấy khai sinh rời khỏi bệnh viện.Với bên ngoài, họ không công khai việc có con, chỉ có vài người tin tức nhạy bén đến hỏi thì cũng chỉ nói là sinh con gái, còn lại không nói gì thêm.Nguyệt nhi là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, ngoài nhu cầu sinh lý ra thì hầu hết thời gian đều ngủ, cũng không cần Tiêu Chiến phải chăm sóc nhiều, đến mức cậu rảnh rỗi đến nỗi xem hết tất cả các bộ phim, bộ truyền hình có thể có, sinh hoạt cũng trở nên đảo lộn.Vương Nhất Bác thường về nhà thấy Tiêu Chiến ôm máy tính bảng mà ngủ, ngoài lúc may mắn thỉnh thoảng mới gặp được lúc cậu tỉnh."Hôm nay sao chưa ngủ?" Vương Nhất Bác đóng cửa phòng rồi ngồi xuống bên giường"Không buồn ngủ à?""Đã tỉnh rồi" Cậu lẩm bầm"Vừa rồi Nguyệt nhi tỉnh một lúc, khóc suốt, em đã ôm con một lúc"Vương Nhất Bác nhìn qua đứa bé đang ngủ trên giường nhỏ "Sao thế?"Cậu lắc đầu "Không phải đói, chắc là tâm trạng không tốt thôi""Còn em thì sao? Đói không?""Em ăn tối rồi"Trong lúc hai người nói chuyện, Nguyệt nhi cũng tỉnh dậy, miệng mếu máo rồi bắt đầu khóc, Vương Nhất Bác nghe thấy liền vội vàng đứng dậy bế con, lúc này anh đã rất thành thạo, bế đứa bé vào lòng nhẹ nhàng đung đưa, đứa bé lập tức ngừng khóc, mở to mắt nhìn anh.Tiêu Chiến thấy vậy liền "hừ" một tiếng"Rõ ràng là muốn anh, ở trong bụng em mười tháng, kết quả là trong đầu toàn nghĩ về người đàn ông khác, đúng là đồ vô tâm"Vương Nhất Bác vui vẻ bế con ngồi xuống bên giường "Ghen tị với con gái làm gì""Tỉnh lại đi, ai ghen chứ"Tiêu Chiến không hài lòng chọc vào mặt Nguyệt nhi, thấy cô bé cười liền cười theo"Mắt con gái giống em như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân, anh nói xem nên để con đi theo phong cách dễ thương hay ngọt ngào nhỉ?""Anh nghĩ nếu giống anh thì sẽ đẹp hơn""Anh không thể nhìn nhận thực tế à? Chính vì biết em đẹp nên con mới giống em""Đây không phải là thứ mà con bé có thể tự chọn, là bị ép buộc thôi, nếu có thể chọn chắc chắn sẽ chọn anh""Vương Nhất Bác!!!"Thấy cậu sắp nổi điên, Vương Nhất Bác lập tức rất biết điều mà im miệng, hai người trong thời gian này thường xuyên tranh cãi vì chuyện này, anh đã quen cách xử lý rồi.Ngày đầy tháng của bé cưng, Tiêu Chiến là người vui nhất, một là vì bé lớn hơn một chút, hai là… cậu cuối cùng cũng được phép xuống giường ra ngoài. Đối với một người không thể ngồi yên như cậu, mang thai là chuyện nhỏ, ở cữ mới thật sự là cực hình.Tiệc đầy tháng do Vương Diên một tay lo liệu, người đến rất đông, coi như là lần đầu tiên cậu và Nguyệt nhi ra mắt công khai với tư cách người nhà họ Vương.Nói là tiệc đầy tháng nhưng hầu hết mọi người vẫn tập trung quanh ba Vương và Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng vui vẻ được rảnh rỗi, bế con ngồi một góc nhặt đồ ăn trong đĩa.Khi Hứa Ngạn đến bắt chuyện thì cậu đã ăn gần xong, chuẩn bị bế con về phòng, nhưng bị gọi lại nên trò chuyện một lúc.Đối với cậu, Hứa Ngạn được coi là một trong số ít bạn tâm giao ở đây, mặc dù từng có chút hiểu lầm nhưng mối quan hệ luôn tốt, không có rắc rối gì như kiếp trước, vì vậy khi Hứa Ngạn đề nghị muốn nhận làm cha đỡ đầu, cậu rất vui vẻ đồng ý.Dù Vương Nhất Bác không đồng ý.Nhưng không thể ngăn Tiêu Chiến gật đầu.Tiệc trăm ngày của đứa bé, Tiêu Chiến chụp ảnh gia đình đăng lên Weibo, cũng coi như là tuyên bố sự trở lại của mình. Sau nửa năm, Weibo của cậu không còn ô nhiễm như lúc ban đầu, bình luận có vài câu không hay nhưng phần lớn vẫn là lời chúc phúc.Vương Nhất Bác cũng tìm cho Tiêu Chiến vài người quản lý thay thế, nhưng hầu hết chỉ được vài ngày là bị thay, cuối cùng vẫn dùng lại Trần Đan Mỹ. Khi nhận được tin, Trần Đan Mỹ vui mừng đến mức chỉ thiếu chưa đốt pháo trước cửa nhà họ Vương.Nghe nói cậu bắt đầu làm việc, nhiều quảng cáo và hợp đồng đại diện cũng bắt đầu tìm đến cậu, Tiêu Chiến không bận tâm lắm về việc họ thực sự nhìn vào năng lực của cậu hay chỗ dựa phía sau, dù là gì thì cũng đều là một phần của cậu.Cũng có vài đạo diễn tìm đến cậu, phim truyền hình, điện ảnh đều có, nhưng cậu rất kén chọn kịch bản, cuối cùng đều từ chối, người khác nói cậu là ngôi sao nhỏ mà lại kiêu ngạo, nên khi biết cậu nhận vai chính trong phim nhà mình thì hầu hết mọi người đều nghĩ đúng là như vậy.Tiêu Chiến thấy hứng thú với nhân vật trong phim đó, nhân vật chính là người chuyển giới, sinh ra là nữ nhưng tin rằng mình là nam, sau khi phẫu thuật trở thành nam và có được hạnh phúc, đạo diễn cũng nhìn vào trải nghiệm trước đây của cậu mới mời cậu, và bản thân cậu cũng thấy thú vị nên nhận lời.Phim có bối cảnh hiện đại, chủ yếu quay ở thành phố A, dù bận rộn nhưng mỗi ngày có thể về nhà chơi với con cũng khiến Tiêu Chiến rất vui, nhưng phim quay trước sau mất hơn ba tháng, đến gần Tết mới đóng máy.Cuối năm, lễ trao giải Bạch Lan diễn ra, "Thủ Thiên Tâm" nhận được nhiều đề cử, cũng là bộ phim duy nhất nhận được hai đề cử nam chính xuất sắc, Tiêu Chiến là một trong số đó nên tất nhiên phải tham gia.Lúc này Nguyệt nhi đã được sáu tháng, có thể bò ngắn trên giường, cũng có thể lảm nhảm gọi người, trò chuyện với bé là một niềm vui nhỏ của Vương Nhất Bác và Tiêu ChiếnNgày lễ trao giải, Tiêu Chiến vẫn giữ thói quen của mình, nằm lì đến gần trưa mới dậy, Nguyệt nhi đã tỉnh từ lâu, tự ngồi trên giường chơi với đồ chơi treo bên cạnh, khi Tiêu Chiến bế lên thì bé vẫn còn mơ màng, một lúc sau mới nhận ra mình đã được bế, miệng luôn lẩm bẩm từ "ba"Tiêu Chiến nghe thấy liền cười đến mắt cũng cong lên, lại dỗ bé gọi vài tiếng nữa rồi mới bế con xuống lầu.Lúc người lớn ăn cơm, Tiểu Nguyệt nhi ngoan ngoãn nằm trong nôi, đôi mắt tò mò nhìn xung quanh. Đợi baba ăn xong, mới lấy một cái bát nhỏ ra, đút cho bé vài muỗng cháo.Buổi chiều cậu phải đi lấy quần áo, tiện thể làm tóc, liền bế con theo cùng.Vương Nhất Bác là khách quen của cửa tiệm, bà chủ cũng rất quen với cậu, chỉ cần đến một lần là nhớ ngay. Vừa thấy cậu liền lập tức lấy quần áo ra, khi cậu đi thử thì bà chủ giúp trông con.Những bộ quần áo đặt may này phần lớn đều không cần chỉnh sửa gì, cậu nhìn mình trong gương một vòng rồi gật đầu nói"Rất tốt""Cậu hài lòng là được" Bà chủ trả lại xe đẩy cho Tiêu Chiến"Vừa rồi Vương tổng còn gọi điện dặn dò đấy, cậu đợi chút""Dặn dò gì vậy?"Bà chủ không trả lời Tiêu Chiến trực tiếp mở tủ bên cạnh, lấy ra một cái hộp"Lần trước anh ấy bế đại tiểu thư đến đây, nói tôi làm một bộ, cậu nói xem tôi bao nhiêu năm rồi chưa từng làm quần áo trẻ con, đây không phải làm khó tôi sao"Tiêu Chiến mở ra mới thấy bên trong là một chiếc váy liền màu hồng nhạt, kích cỡ vừa vặn với Tiểu Nguyệt nhi. Chất liệu của váy rất mềm mại, dùng rất nhiều vải voan để tạo hình, bên hông có một chiếc nơ lớn, chân váy được đính nhiều hạt pha lê, lại phủ thêm hai lớp vải voan để tránh làm tổn thương làn da mỏng manh của bé, khiến cho cả chiếc váy thêm vài phần mờ ảo."Rất đẹp"Cậu nhìn thích thú, hỏi vài câu rồi mượn chỗ thay đồ cho Tiểu Nguyệt nhi.Tiểu Nguyệt nhi thay đồ mới vui lắm, đôi mắt tròn xoe nhìn baba chụp ảnh cho mình, miệng cười rất đáng yêu, dễ thương đến mức Vương Nhất Bác lập tức gọi video call đến.Nhưng lại bị Tiêu Chiến tắt đi. Gọi không được thì chuyển sang nhắn tin."Anh đến ngay bây giờ""Ba con em sắp đi rồi""Đi đâu? Về nhà à? Anh đi đón""Không cần, có tài xế rồi, anh cứ làm việc đi""Tối nay anh sẽ đi cùng hai người""Sao anh không nói sớm! Em nghĩ tối nay anh bận, nên không nói với bố mẹ, họ tối nay cũng không ở nhà!""Anh biết, cứ đưa theo con đi"Tiêu Chiến thấy tin nhắn này mới phản ứng lại, hóa ra ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đưa con đi cùng, nên mới đặc biệt đặt may bộ đồ này."Ba!"Nhìn con gái đang vui vẻ đưa tay về phía mình, cậu thở dài, đi qua bế con lên"Con xem cha thương con thế nào kìa, hận không thể khoe con với cả thế giới biết""Ba!"Tiêu Chiến thấy vậy, mỉm cười, cúi xuống hôn con một cái, rồi mới bế con đi làm tóc, kết quả là bị Vương Nhất Bác bắt gặp tại cửa tiệm.Cả nhà ăn tối xong mới đến hiện trường, lần đầu tiên đối mặt với tình huống như thế này Tiểu Nguyệt nhi lại biểu hiện ngoài dự đoán của cậu, không khóc không nháo, mà còn rất vui vẻ."Nhìn xem ai đây, chẳng phải là Tiểu Nguyệt nhi của chúng ta sao, đến đây, để bố nuôi bế nào" Hứa Ngạn vừa nhìn thấy Tiểu Nguyệt nhi, vẻ lạnh lùng bình thản vốn có liền tan biến, cười tươi chạy tới, nhưng bị Vương Nhất Bác không chút do dự chặn lại, khiến anh ta nhìn anh uỷ khuất"Vương tổng, sao anh cũng tới rồi?""Đại diện của nhà sản xuất" Vương Nhất Bác đáp ngắn gọn"Tiện thể phòng sói"Tiêu Chiến nghe vậy liền cười "Cũng đúng, hôm nay chúng ta coi như đối thủ cạnh tranh rồi, Nguyệt nhi chắc chắn sẽ ủng hộ baba, đúng không?"Tiểu Nguyệt nhi chắc chắn không hiểu cậu đang nói gì, chỉ biết là anh đang nói chuyện với mình, liền cười với anh, Hứa Ngạn bên cạnh nghe vậy thì mặt mày ủ rũ "Vậy chẳng phải tôi đã thua rồi sao""Không sao, năm sau tái chiến"Tiêu Chiến nói đùa một nửa, cho đến khi tên anh được xướng lên mới nhận ra mình đã biến lời nói đùa thành hiện thực.Sau đó, nam nữ chính tranh giành một giải thưởng cũng lên hot search, kèm theo đó là ảnh hai người đùa với trẻ con, một số bình luận nửa đùa nửa thật trêu chọc rằng nam nữ chính ngoài đời cũng hạnh phúc mỹ mãn, khiến Vương Nhất Bác tức giận không thôi, cậu phải tốn rất nhiều công sức, dùng hành động thực tế mới dỗ được Vương Nhất Bác đang muốn giết người.Chuyện này cũng mang lại cho Tiêu Chiến không ít sự chú ý và danh tiếng, với tài năng và hậu thuẫn mạnh mẽ, con đường sự nghiệp của cậu sau này cũng coi như thuận buồm xuôi gió.Nhược điểm duy nhất là quá bận rộn.Bận đến mức không có thời gian để kết hôn.Hai người tổ chức đám cưới đã là chuyện của ba năm sau, nguyên nhân chính là Tiêu Chiến phát hiện mình lại mang thai, vì vậy bắt đầu dần dần dừng công việc, chuyên tâm dưỡng thai.Đám cưới do một tay Vương Nhất Bác tổ chức, ngoài khách mời còn mời không ít truyền thông đến tham dự, coi như thực hiện lời hứa của mình. Lúc đó bụng cậu đã có chút nhô ra, vì không đẹp mà giận dỗi một hồi, cuối cùng thấy con gái vui vẻ như vậy cũng thả lỏng, yên tâm làm chú rể.Lúc này Tiểu Nguyệt nhi đã biết nói và chạy nhảy rồi, nhưng không có khái niệm gì rõ ràng về việc cưới hỏi, chỉ biết rằng ba lớn và ba nhỏ rất vui, cô bé cũng rất vui, còn đảm nhận trọng trách làm hoa đồng, mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt đầu đội vòng hoa, thu hút không ít sự chú ý.Đứa con thứ hai sinh vào mùa đông, là một bé trai rất khỏe mạnh. Có bài học từ lần đầu tiên, Vương Nhất Bác không dám đi công tác trước ngày dự sinh, ở bên cậu suốt quá trình.Tên của con trai út Tiêu Thiên Ca luôn nói là Như Nhật, cuối cùng bị Tiêu Chiến bác bỏ, đặt tên là Toả nhi cùng với chị gái ghép thành một cặp.Sau khi sinh con thứ hai, cậu không còn vội vàng quay lại làm việc như trước nữa, mà dần dần rút lui khỏi ngành giải trí, mỗi năm nhận một bộ phim để giữ tên tuổi, phần lớn thời gian dành cho hai đứa con và cho anh chồng ghen tuông của mình.
__________Hoàn Chính Văn__________
Trần Đan Mỹ có chút bối rối"Vì chưa tìm được người phù hợp, nên tạm thời vẫn là chị… rồi dạo này có mấy hợp đồng quảng cáo và đại diện, chị không liên lạc được với em, nên tạm thời hoãn lại…""Chuyện đó à" "Chắc là đã tìm được người mới rồi chứ?"Trần Đan Mỹ lắc đầu "Ý của họ là trừ khi em từ chối, không thì sẽ không tìm người thay thế…"Cau nghe vậy, thắc mắc "Tại sao? Tôi chưa nổi tiếng đến mức đó mà?"Trần Đan Mỹ chỉ lắc đầu, Vương Nhất Bác đứng bên giải thích"Em bây giờ là Vương phu nhân, ai mà không muốn bám vào em chứ?"Tiêu Chiến hiểu ra "Thì ra là nhờ vào anh. Vậy có nên đồng ý không?""Tùy em""Vậy thì từ chối hết đi" "Sắp tới cũng không có thời gian làm việc đâu"Trần Đan Mỹ đồng ý, Tiêu Chiến mới bắt đầu đi loanh quanh trong nhà với cái bụng to, cho đến khi Mẫn Di xuất hiện trước mặt mọi người. Một chiếc váy voan sáng màu điểm hoa, tóc buộc đơn giản, kèm theo một nụ cười ngọt ngào, tạo nên sự tương phản rõ rệt với bộ đồ tối màu của Tịch Thời Yên.Tiêu Chiến không thể không thừa nhận, có khoảnh khắc cậu thật sự cảm thấy mình thua cuộc.Nhưng chỉ là khoảnh khắc, cậu nhanh chóng xóa bỏ ý nghĩ đó khỏi đầu."Cô Mẫn"Thấy Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác nắm tay nhau, sắc mặt Mẫn Di thay đổi, nhìn sang Bành Hiểu vẫn đang quỳ không đứng dậy, lập tức hiểu ra chuyện gì đã xảy ra, tức giận trừng mắt nhìn Bành Hiểu "Anh sao vô dụng thế""Đúng là vô dụng thật" Cậu nhìn Bành Hiểu với ánh mắt lạnh lùng"Cô đã mạo hiểm bị phát hiện để đưa nhẫn cho anh ta, anh ta không chỉ phản bội mà còn cắn ngược lại cô"Bành Hiểu quay đi chỗ khác, mặt không biểu cảm "Tôi không ngu""Thật sao" Mẫn Di cười lạnh"Anh vẫn giúp tôi rất nhiều việc"Nhắc đến chuyện này Bành Hiểu cảm thấy tức giận, khi nhìn cô ta có phần dữ dằn hơn, như thể có ý định giết người.Tiêu Chiến liếc nhìn một cái rồi quay ánh mắt về Tịch Thời Yên. Cô ta vẫn giữ một nụ cười xã giao khi nhìn cậu, bây giờ khi biết bên dưới khuôn mặt này là ai, anh cảm thấy có chút quen thuộc."Chị Vân"Tiêu Chiến gọi một tiếng, khóe miệng Tịch Thời Yên hơi co giật, ánh mắt chuyển đến Bành Hiểu vài giây rồi mới quay lại cậu"Tiêu Chiến""Không ngờ vẫn có thể gặp lại chị" Tiêu Chiến thở dài"Thủ đoạn của chị vẫn lợi hại như xưa, mặc dù không có tài năng làm nghệ sĩ, nhưng làm quản lý thì chị đúng là giỏi""Không ngờ cậu cũng biết châm chọc người khác rồi đấy" Tịch Thời Yên vẫn cười"Diễn một thời gian, cũng khó thật, quả nhiên vẫn phải làm công việc gốc của mình""Vậy nên mới nhớ giúp cô ta?""Nhưng cậu đã từ chối tôi" Tịch Thời Yên nói"Lúc đó tôi cũng rất cố gắng để nói chuyện với cậu mà?""Thật sao" Tiêu Chiến nhìn về phía Mẫn Di "Còn cô thì sao? Cô là ai? Đừng nói với tôi cô thật sự là Mẫn Di"Cô ta cau mày "Ý anh là gì?""Ý trên mặt chữ"Tiêu Chiến ngồi lại sofa, duỗi người, biểu cảm có chút khó chịu, thấy vậy Vương Nhất Bác lập tức tiến lên giúp cậu xoa lưng, cậu nghỉ một chút rồi tiếp tục nói"Mẫn Di vốn dĩ không phải là loại người này, cô và chị Vân đúng là nồi nào úp vung nấy thôi""Tiêu Chiến!!" Mẫn Di nghe vậy có chút tức giận"Anh đừng quá đáng!""Câu này nên là tôi nói" Cậu lướt mắt nhìn cô ta một cách lạnh lùng"Cô thực sự nghĩ rằng những việc hai người làm sau lưng chúng tôi không phát hiện ra sao?" Cậu vừa nói vừa lấy điện thoại ra"Mặc dù không biết làm thế nào có được số của tôi, nhưng tin nhắn là do cô gửi đúng không?""Và cả những hot search trên Weibo cũng là do hai người đứng sau thao túng? Tiêu nhiều tiền để bôi nhọ tôi như vậy không đau lòng à?""Tôi không biết anh đang nói gì""Thật sao?" "Dù sao thì thời gian này tôi và chồng đi nghỉ mát, không có phản ứng gì, chắc hai người sốt ruột lắm nhỉ?"Nghe vậy Mẫn Di nghiến răng đến suýt vỡ, nhìn tay Vương Nhất Bác đang đặt trên người cậu cô ta lao tới kéo tay anh ra"Tại sao anh lại đối tốt với anh ta như vậy! Anh phải ở bên tôi mới đúng!"Vương Nhất Bác rút tay về "Cô đang mơ à?""Tại sao!!! Anh muốn gì tôi đều có thể cho anh mà!!"Cô ta có chút hoảng loạn, lại cố gắng kéo tay Vương Nhất Bác"Anh không phải thích Mẫn Di sao?! Tôi đã trở thành cô ta rồi mà sao anh vẫn nhìn người khác! Lại còn là anh ta!"Vương Nhất Bác vẫn chưa hiểu, nhưng Tiêu Chiến lại nhíu mày"Ý cô là gì? Cô thực sự là ai?""Tôi?" Mẫn Di cười lạnh "Tôi chính là anh, đồ giả mạo"Tiêu Chiến sững sờ một chút, rồi bật cười ha hả "Thì ra là cô, tôi còn tưởng là ai, không ngờ thật sự là cô!"Vương Nhất Bác vẫn chưa phản ứng kịp "Ai?"Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy tội nghiệp cho Vương Nhất Bác, đưa tay vỗ vỗ mặt anh"Còn ai nữa, cô ta chẳng phải đã nói rồi sao, cô ta chính là em, tức là người vốn dĩ đã không còn nữa""Tiêu Chiến?" Nghe cái tên này, trên mặt Vương Nhất Bác tràn đầy sự ghê tởm"Lại là cô""Vì sao anh mỗi lần nhắc đến tôi lại có biểu cảm như vậy!"Cô ta chỉ vào cậu, gương mặt đầy thù địch"Dù là tên hay ngoại hình, anh ta đều giống tôi, tại sao anh lại thích anh ta mà không thích tôi?!"Nhìn Mẫn Di tức giận đến mức gần như phát điên, Tiêu Chiến rất muốn hỏi cô ta liệu trong lòng có chút nhận thức nào không, nhưng nghĩ lại thì nuốt lời xuống, tránh để đối phương nổi điên lên đánh người."Chính vì cô như vậy nên anh ấy mới không thích cô"Cậu vừa nói, động tác của cô ta liền dừng lại"Chỉ cần nội tâm không thay đổi, cho cô làm lại cả trăm lần, anh ấy cũng sẽ không thích cô đâu""Im miệng!" Mẫn Di giận dữ"Anh nghĩ rằng bây giờ anh đang dựa vào thân phận của ai để nói chuyện?!""Nếu phải nói, thì là có tôi trước, mới có cô chứ?" Tiêu Chiến trợn mắt"Và hơn nữa, cô hãy làm rõ, từ đầu đến cuối tôi chỉ mượn danh thân phận Tiêu tiểu thư một thời gian, và tôi đã không phải là Tiêu tiểu thư từ lâu rồi""Chắc chắn là anh đã lừa bố mẹ và anh chị! Nếu không họ làm sao có thể để anh làm như vậy?!""Tôi nên nói cô tự đánh giá mình quá cao hay là không biết tự lượng sức đây…" Cậu thở dài"Em gái đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, không gây rắc rối khắp nơi cho gia đình, họ vui mừng còn không kịp nữa là""Tôi không…""Không à?" Tiêu Chiến nhàn nhạt liếc nhìn cô ta"Cô không quên cách mình chết ở kiếp trước chứ?"Nghe vậy, sắc mặt Mẫn Di thay đổi, ánh mắt nhìn Vương Nhất Bác từ sự mê luyến điên cuồng chuyển sang thêm phần sợ hãi."Cô xem cô kìa…" Tiêu Chiến cảm thán"Cầm một ván bài tốt đánh cho nát bét, bây giờ cho cô một thân phận Mẫn Di thì làm sao? Thua thì vẫn là thua.""Im đi!""Người nên im miệng là cô" Hắn lúc này mới phản ứng lại những gì họ đang nói, có chút đau đầu"Tiểu Tán nói đúng, bất kể cô dùng thân phận của ai, tôi cũng không thể thích cô""Tiểu Tán?" Mẫn Di sững sờ, đột nhiên thét lên điên cuồng"Chúng ta quen biết nhau hơn hai mươi năm, anh chưa từng gọi tôi như vậy! Kiếp trước khi anh gọi người phụ nữ đó là Di Di, anh biết tôi ghen tị đến mức nào không! Bây giờ tôi đã có thân phận của cô ấy, tại sao anh vẫn không nhìn đến tôi?!"Nghe vậy, Vương Nhất Bác nhíu mày khó chịu"Cô nên hiểu rõ, cô là cô, em ấy là em ấy, hai người các cô chưa từng giống nhau""Vậy tất cả những gì tôi làm anh đều không nhìn thấy sao?""Không thấy""Đó gọi là tự cảm động" Cậu nói chen vào"Cùng một thân phận, cùng một điều kiện, tôi vẫn có thể làm tốt hơn cô, anh ấy ở bên tôi, cũng không phải vì tài sản của nhà họ Tiêu, ngược lại rời khỏi nhà họ Tiêu, cô chẳng là gì cả""Tôi…""Tôi biết, đây chỉ là một giả định" "Giống như cô bây giờ đã bắt đầu nghĩ rằng nếu không đổi sang thân phận của Mẫn Di, có lẽ bây giờ người ở bên Nhất Bác sẽ là cô. Nhưng đáng tiếc, đó cũng chỉ là giả định, giống như kiếp trước cô đã nói, cô không cam lòng""Đúng vậy, tôi không cam lòng!" Cô ta phẫn nộ"Tại sao! Mọi thứ đều hướng về cô ta! Khi cô ta ở dưới đáy, tất cả mọi người đều sẵn lòng giúp đỡ, khi cô ta leo lên, tất cả mọi người đều nhìn vào cô ta, tại sao lại là cô ta mà không phải tôi? Tôi thua kém cô ta ở chỗ nào?""Vậy tôi hỏi cô, nếu cho cô một cơ hội sống lại lần nữa, lần này cô muốn sống lại thành ai?"Tiêu Chiến hỏi, Mẫn Di ngớ người, thật sự suy nghĩ, thấy vậy cậu cười lạnh"Cô mãi mãi không bằng cô ấy, cô ấy luôn nỗ lực hơn cô, dễ thương hơn cô, được mọi người yêu quý hơn cô. Cô có nhiều hơn cô ấy rất nhiều, muốn gì cũng dễ dàng đạt được, nhưng cô chỉ luôn nghĩ rằng cô ấy có quá nhiều""Đúng, tôi có rất nhiều, nhưng tôi không có Nhất Bác! Chỉ riêng điều này cô ấy đã thắng tôi tất cả rồi!"Tiêu Chiến thật sự đau đầu vì tư duy yêu đương điên rồ này, không kiềm được liếc nhìn Trần Đan Mỹ một cái đầy tức giận, đến giờ cậu vẫn không hiểu làm sao dựa vào nguyên mẫu là cậu mà có thể viết ra một nhân vật có suy nghĩ quái đản như vậy."Nhưng bây giờ cô chẳng có gì cả" "Danh tiếng Mẫn Di nhờ nỗ lực của mình mà có, cô không có, sau khi đổi thân phận thì tất cả mọi thứ của nhà họ Tiêu cô cũng không có, tước đi những thứ này, cô chẳng là gì cả, bây giờ cô làm những việc này để làm gì?""Không liên quan gì đến anh" Mẫn Di lạnh lùng nói"Anh gọi tôi đến đây hôm nay, là để tính sổ với tôi đúng không?""Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý đó" "Chuyện của cô tôi cũng mới biết hôm nay, có gì để tính sổ chứ""Anh đang thương hại tôi sao?""Câu đó là cô nói" Tiêu Chiến cười cười"Dù đổi thân phận, cô vẫn là Tiêu Chiến, mặc dù cô là một kẻ ngốc, nhưng người nhà họ Tiêu đối với tôi rất tốt, tôi sẽ không làm gì cô. Tuy nhiên, đã đến đây rồi, tôi cũng phải nói một câu… Đến đây là kết thúc rồi""Ý anh là gì?""Ý trên mặt chữ" "Chuyện trước đây cô đã làm gì, tôi có thể giả vờ không thấy, nhưng những gì cô làm sau này, tôi sẽ trả lại toàn bộ lên người cô""Dựa vào anh?""Đúng, dựa vào tôi" Ánh mắt Cậu chuyển sang Tịch Thời Yên"Cô đừng nghĩ rằng cô ta là vạn năng, dù sao tôi cũng đã sống cùng cô ta lâu như vậy, những gì cô ta biết chưa chắc tôi không biết, nói đến cùng vẫn là vấn đề tiền bạc. Bây giờ tôi có nhà họ Tiêu và nhà họ Vương giúp đỡ, các người không thắng nổi đâu""Nếu tôi nói với anh và chị tôi thì sao…""Vậy cô cứ nói đi" "Nói với họ, cô đã vì một người đàn ông mà từ bỏ những người thân luôn yêu thương cô, anh trai tôi không nói, cô thử xem chị tôi có giúp cô không""Nếu hiểu rồi thì cút đi, cô, và cả Tịch Thời Yên"Tiêu Chiến nói rồi nhìn về phía Bành Hiểu và Trần Đan Mỹ "Hai người cũng đi đi, tôi không muốn nhìn thấy các người""Tiêu Chiến…""Cút đi!" Tiêu Chiến hét lên"Đừng đợi tôi gọi người, mọi người đều sẽ khó xử"Nghe vậy, những người khác đều im lặng, dù muốn nói gì cũng đều nuốt xuống.Đợi mọi người đi hết, Vương Nhất Bác mới vỗ lưng cậu "Mọi chuyện đã qua rồi.""Anh giúp em canh chừng nhé""Chắc chuyện này chưa xong đâu""Được"Sau đó, Hứa Ngạn nghe nói Tiêu Chiến đã trở về liền đến thăm cậu, kể cho cậu nghe về những chuyện đã xảy ra trong thời gian cậu không có mặt, chủ yếu là về Mẫn Di.Mẫn Di luôn ngầm ám chỉ với bên ngoài rằng cô và Vương Nhất Bác từng có mối quan hệ mập mờ, là cậu đã sử dụng thủ đoạn có thai nên mới dẫn đến việc hai người chia tay. Về phần giải thích trên Weibo, vì Vương Nhất Bác không phải là người thường xuyên sử dụng Weibo.Hắn khi đăng ký Weibo thực ra chỉ muốn lên tiếng một lần, sau đó cũng không muốn rắc rối thêm nữa. Việc anh không lên tiếng cùng với trí tưởng tượng phong phú của truyền thông và cộng đồng mạng, bây giờ cậu trong giới giải trí có thể dùng từ tai tiếng để miêu tả.Từ đó, Tiêu Chiến đã rất hối hận vì đã lớn tiếng tuyên bố muốn kết thúc tất cả. Hiện tại, cậu chỉ muốn đi đánh người một trận.May mắn là cô ta không làm cậu thất vọng, vẫn kiên trì thực hiện vai trò của mình là một nữ phụ độc ác. Sau khi bị cảnh báo, cô ta vẫn kiên trì hắt nước bẩn lên người cậu, không biết là đã bỏ cuộc hay thực sự nghĩ rằng Vương Nhất Bác là một người câm.Cuối cùng, khi Tiêu Chiến tức giận đến mức muốn ra tay thì Vương Nhất Bác tổ chức họp báo, tuyên bố rằng hắn không quen biết Mẫn Di, đồng thời công khai mối quan hệ với Tiêu Chiến và thông báo rằng hai người sẽ tổ chức đám cưới trong thời gian tới.Tất nhiên, chuyện kết hôn này là anh tự nghĩ ra, khi xem trực tiếp, Tiêu Chiến mới là người ngạc nhiên nhất.Nhưng cũng chỉ là nói thôi, vì lúc này cậu đã sắp sinh, dù thật sự muốn kết hôn cũng phải đợi nửa năm, một năm sau mới có thể.Bị vả mặt như vậy, công việc của Mẫn Di cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Danh tiếng không tốt, năng lực làm việc cũng không tốt, suốt thời gian dài gây rối đã làm mất gần hết người hâm mộ. Cuối cùng, không còn cách nào, cô ta phải tìm đến nhà họ Tiêu để cầu cứu.Tuy nhiên, lại bị Tiêu Hạ từ chối.Đây là điều Mẫn Di, hay nói đúng hơn là Tiêu Chiến nguyên tác không bao giờ nghĩ đến. Trong ấn tượng của cô, anh trai luôn đối xử rất tốt với cô, ngay cả kiếp trước, cuối cùng anh ấy cũng sẽ giúp cô.Tuy nhiên, giống như cậu đã nói, những thứ mà cô không biết trân trọng, muốn lấy lại không phải là chuyện một lời nói là xong.Đứa bé chào đời vào đầu tháng Bảy, sớm hơn dự sinh một tuần. Lúc đó, Vương Nhất Bác đang đi công tác, khi nhận được điện thoại báo rằng cậu đau bụng, anh sợ đến mức lập tức đặt chuyến bay gần nhất, khi đến nơi thì người đã ra khỏi phòng sinh rồi."Tiểu Tán"Khi Vương Nhất Bác vội vã vào phòng, cậu đang cắn ống hút uống nước lựu đỏ, cậu lúc này không còn sức để cầm cốc, nụ cười khi hắn cúi xuống hôn cậu quả thực là tình yêu đích thực."Em vất vả rồi" Nhìn Tiêu Chiến như vậy, Vương Nhất Bác không dám làm phiền cậu, chỉ hôn nhẹ vài cái và an ủi vài câu.Cậu nhẹ nhàng lắc đầu "Đằng sau""Đằng sau?" Vương Nhất Bác nghi hoặc quay đầu lại, mới phát hiện y tá đang bế đứa bé đứng bên cạnh, anh liền tiến lại gần xem một chút, do dự một lát vẫn không dám bế.Y tá nhìn ra sự lưỡng lự của anh, liền đưa đứa bé vào lòng anh, cẩn thận hướng dẫn anh cách đặt tay và những điều cần chú ý.Nhìn hắn cẩn thận như ôm khúc gỗ như vậy, Tiêu Chiến không nhịn được cười"Anh có thích không?""Câu hỏi gì kỳ vậy" Vương Nhất Bác nhìn bé con trong tay, ánh mắt dịu dàng nói "Đây là công chúa nhỏ của chúng ta""Đừng nuông chiều con quá"Tiêu Chiến cử động thân mình, vẫn không có sức, đành bỏ qua"Tên con thì sao, chúng ta đặt hay là chờ ông nội đến rồi nói?""Để các con đặt là được rồi" Lúc này Vương Diên từ ngoài bước vào"Ông già này chỉ cần được bế cháu là vui rồi"Nghe vậy, Vương Nhất Bác liền nhanh chóng đưa đứa bé ra, vẻ mặt nhẹ nhõm như thể anh vừa giao đi một quả bom hẹn giờ.Tiêu Thiên Ca là người thứ ba đến bệnh viện, cô không ngần ngại đổ hết công việc cho Tiêu Hạ rồi chạy đến, khi đến cổng bệnh viện điện thoại của cô vẫn đang reo liên tục, cô không nghĩ ngợi gì liền tắt máy rồi vui vẻ bước vào bệnh viện.Cha mẹ hai nhà đến gần như cùng lúc, lúc đó cậu vừa xem xong tài liệu, đang bàn luận với Vương Nhất Bác về tên của bé con, khi quyết định xong thì Tiêu Hạ mới đến muộn, thấy đứa bé bị người ta vây quanh, chỉ biết đứng một bên nhìn Tiêu Thiên Ca đầy oán trách."Tên đã nghĩ xong chưa?""Nghĩ xong rồi"Tiêu Chiến đưa tờ giấy trong tay cho mọi người xem, trên đó viết đầy những cái tên, bên cạnh còn có vài chú thích nhỏ, cuối cùng chỉ còn lại một cái tên"Gọi là Như Nguyệt đi, Vương Như Nguyệt"Tiêu Thiên Ca nghiêng đầu nhìn một lát "Như nguyệt chi hằng, như nhật chi thăng? Các em định sinh thêm đứa nữa à?"Tiêu Chiến ngờ vực "Sao đột nhiên lại hỏi vậy, có liên quan gì chứ?"Tiêu Thiên Ca nhún vai "Không có gì, nếu sinh thêm đứa nữa thì gọi thành một cặp luôn"Tiêu Chiến nghe vậy liền chê bai không ngớt, lắc đầu liên tục"Không được, cái tên này nghe như muốn quy y Phật pháp vậy, đến lúc đó rồi hãy nói tiếp"Thế là tên của đứa bé cứ thế mà vừa tùy tiện lại vừa không tùy tiện được quyết định. Vài ngày sau, Tiêu Chiến ôm theo đứa bé cùng giấy khai sinh rời khỏi bệnh viện.Với bên ngoài, họ không công khai việc có con, chỉ có vài người tin tức nhạy bén đến hỏi thì cũng chỉ nói là sinh con gái, còn lại không nói gì thêm.Nguyệt nhi là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, ngoài nhu cầu sinh lý ra thì hầu hết thời gian đều ngủ, cũng không cần Tiêu Chiến phải chăm sóc nhiều, đến mức cậu rảnh rỗi đến nỗi xem hết tất cả các bộ phim, bộ truyền hình có thể có, sinh hoạt cũng trở nên đảo lộn.Vương Nhất Bác thường về nhà thấy Tiêu Chiến ôm máy tính bảng mà ngủ, ngoài lúc may mắn thỉnh thoảng mới gặp được lúc cậu tỉnh."Hôm nay sao chưa ngủ?" Vương Nhất Bác đóng cửa phòng rồi ngồi xuống bên giường"Không buồn ngủ à?""Đã tỉnh rồi" Cậu lẩm bầm"Vừa rồi Nguyệt nhi tỉnh một lúc, khóc suốt, em đã ôm con một lúc"Vương Nhất Bác nhìn qua đứa bé đang ngủ trên giường nhỏ "Sao thế?"Cậu lắc đầu "Không phải đói, chắc là tâm trạng không tốt thôi""Còn em thì sao? Đói không?""Em ăn tối rồi"Trong lúc hai người nói chuyện, Nguyệt nhi cũng tỉnh dậy, miệng mếu máo rồi bắt đầu khóc, Vương Nhất Bác nghe thấy liền vội vàng đứng dậy bế con, lúc này anh đã rất thành thạo, bế đứa bé vào lòng nhẹ nhàng đung đưa, đứa bé lập tức ngừng khóc, mở to mắt nhìn anh.Tiêu Chiến thấy vậy liền "hừ" một tiếng"Rõ ràng là muốn anh, ở trong bụng em mười tháng, kết quả là trong đầu toàn nghĩ về người đàn ông khác, đúng là đồ vô tâm"Vương Nhất Bác vui vẻ bế con ngồi xuống bên giường "Ghen tị với con gái làm gì""Tỉnh lại đi, ai ghen chứ"Tiêu Chiến không hài lòng chọc vào mặt Nguyệt nhi, thấy cô bé cười liền cười theo"Mắt con gái giống em như vậy, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân, anh nói xem nên để con đi theo phong cách dễ thương hay ngọt ngào nhỉ?""Anh nghĩ nếu giống anh thì sẽ đẹp hơn""Anh không thể nhìn nhận thực tế à? Chính vì biết em đẹp nên con mới giống em""Đây không phải là thứ mà con bé có thể tự chọn, là bị ép buộc thôi, nếu có thể chọn chắc chắn sẽ chọn anh""Vương Nhất Bác!!!"Thấy cậu sắp nổi điên, Vương Nhất Bác lập tức rất biết điều mà im miệng, hai người trong thời gian này thường xuyên tranh cãi vì chuyện này, anh đã quen cách xử lý rồi.Ngày đầy tháng của bé cưng, Tiêu Chiến là người vui nhất, một là vì bé lớn hơn một chút, hai là… cậu cuối cùng cũng được phép xuống giường ra ngoài. Đối với một người không thể ngồi yên như cậu, mang thai là chuyện nhỏ, ở cữ mới thật sự là cực hình.Tiệc đầy tháng do Vương Diên một tay lo liệu, người đến rất đông, coi như là lần đầu tiên cậu và Nguyệt nhi ra mắt công khai với tư cách người nhà họ Vương.Nói là tiệc đầy tháng nhưng hầu hết mọi người vẫn tập trung quanh ba Vương và Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng vui vẻ được rảnh rỗi, bế con ngồi một góc nhặt đồ ăn trong đĩa.Khi Hứa Ngạn đến bắt chuyện thì cậu đã ăn gần xong, chuẩn bị bế con về phòng, nhưng bị gọi lại nên trò chuyện một lúc.Đối với cậu, Hứa Ngạn được coi là một trong số ít bạn tâm giao ở đây, mặc dù từng có chút hiểu lầm nhưng mối quan hệ luôn tốt, không có rắc rối gì như kiếp trước, vì vậy khi Hứa Ngạn đề nghị muốn nhận làm cha đỡ đầu, cậu rất vui vẻ đồng ý.Dù Vương Nhất Bác không đồng ý.Nhưng không thể ngăn Tiêu Chiến gật đầu.Tiệc trăm ngày của đứa bé, Tiêu Chiến chụp ảnh gia đình đăng lên Weibo, cũng coi như là tuyên bố sự trở lại của mình. Sau nửa năm, Weibo của cậu không còn ô nhiễm như lúc ban đầu, bình luận có vài câu không hay nhưng phần lớn vẫn là lời chúc phúc.Vương Nhất Bác cũng tìm cho Tiêu Chiến vài người quản lý thay thế, nhưng hầu hết chỉ được vài ngày là bị thay, cuối cùng vẫn dùng lại Trần Đan Mỹ. Khi nhận được tin, Trần Đan Mỹ vui mừng đến mức chỉ thiếu chưa đốt pháo trước cửa nhà họ Vương.Nghe nói cậu bắt đầu làm việc, nhiều quảng cáo và hợp đồng đại diện cũng bắt đầu tìm đến cậu, Tiêu Chiến không bận tâm lắm về việc họ thực sự nhìn vào năng lực của cậu hay chỗ dựa phía sau, dù là gì thì cũng đều là một phần của cậu.Cũng có vài đạo diễn tìm đến cậu, phim truyền hình, điện ảnh đều có, nhưng cậu rất kén chọn kịch bản, cuối cùng đều từ chối, người khác nói cậu là ngôi sao nhỏ mà lại kiêu ngạo, nên khi biết cậu nhận vai chính trong phim nhà mình thì hầu hết mọi người đều nghĩ đúng là như vậy.Tiêu Chiến thấy hứng thú với nhân vật trong phim đó, nhân vật chính là người chuyển giới, sinh ra là nữ nhưng tin rằng mình là nam, sau khi phẫu thuật trở thành nam và có được hạnh phúc, đạo diễn cũng nhìn vào trải nghiệm trước đây của cậu mới mời cậu, và bản thân cậu cũng thấy thú vị nên nhận lời.Phim có bối cảnh hiện đại, chủ yếu quay ở thành phố A, dù bận rộn nhưng mỗi ngày có thể về nhà chơi với con cũng khiến Tiêu Chiến rất vui, nhưng phim quay trước sau mất hơn ba tháng, đến gần Tết mới đóng máy.Cuối năm, lễ trao giải Bạch Lan diễn ra, "Thủ Thiên Tâm" nhận được nhiều đề cử, cũng là bộ phim duy nhất nhận được hai đề cử nam chính xuất sắc, Tiêu Chiến là một trong số đó nên tất nhiên phải tham gia.Lúc này Nguyệt nhi đã được sáu tháng, có thể bò ngắn trên giường, cũng có thể lảm nhảm gọi người, trò chuyện với bé là một niềm vui nhỏ của Vương Nhất Bác và Tiêu ChiếnNgày lễ trao giải, Tiêu Chiến vẫn giữ thói quen của mình, nằm lì đến gần trưa mới dậy, Nguyệt nhi đã tỉnh từ lâu, tự ngồi trên giường chơi với đồ chơi treo bên cạnh, khi Tiêu Chiến bế lên thì bé vẫn còn mơ màng, một lúc sau mới nhận ra mình đã được bế, miệng luôn lẩm bẩm từ "ba"Tiêu Chiến nghe thấy liền cười đến mắt cũng cong lên, lại dỗ bé gọi vài tiếng nữa rồi mới bế con xuống lầu.Lúc người lớn ăn cơm, Tiểu Nguyệt nhi ngoan ngoãn nằm trong nôi, đôi mắt tò mò nhìn xung quanh. Đợi baba ăn xong, mới lấy một cái bát nhỏ ra, đút cho bé vài muỗng cháo.Buổi chiều cậu phải đi lấy quần áo, tiện thể làm tóc, liền bế con theo cùng.Vương Nhất Bác là khách quen của cửa tiệm, bà chủ cũng rất quen với cậu, chỉ cần đến một lần là nhớ ngay. Vừa thấy cậu liền lập tức lấy quần áo ra, khi cậu đi thử thì bà chủ giúp trông con.Những bộ quần áo đặt may này phần lớn đều không cần chỉnh sửa gì, cậu nhìn mình trong gương một vòng rồi gật đầu nói"Rất tốt""Cậu hài lòng là được" Bà chủ trả lại xe đẩy cho Tiêu Chiến"Vừa rồi Vương tổng còn gọi điện dặn dò đấy, cậu đợi chút""Dặn dò gì vậy?"Bà chủ không trả lời Tiêu Chiến trực tiếp mở tủ bên cạnh, lấy ra một cái hộp"Lần trước anh ấy bế đại tiểu thư đến đây, nói tôi làm một bộ, cậu nói xem tôi bao nhiêu năm rồi chưa từng làm quần áo trẻ con, đây không phải làm khó tôi sao"Tiêu Chiến mở ra mới thấy bên trong là một chiếc váy liền màu hồng nhạt, kích cỡ vừa vặn với Tiểu Nguyệt nhi. Chất liệu của váy rất mềm mại, dùng rất nhiều vải voan để tạo hình, bên hông có một chiếc nơ lớn, chân váy được đính nhiều hạt pha lê, lại phủ thêm hai lớp vải voan để tránh làm tổn thương làn da mỏng manh của bé, khiến cho cả chiếc váy thêm vài phần mờ ảo."Rất đẹp"Cậu nhìn thích thú, hỏi vài câu rồi mượn chỗ thay đồ cho Tiểu Nguyệt nhi.Tiểu Nguyệt nhi thay đồ mới vui lắm, đôi mắt tròn xoe nhìn baba chụp ảnh cho mình, miệng cười rất đáng yêu, dễ thương đến mức Vương Nhất Bác lập tức gọi video call đến.Nhưng lại bị Tiêu Chiến tắt đi. Gọi không được thì chuyển sang nhắn tin."Anh đến ngay bây giờ""Ba con em sắp đi rồi""Đi đâu? Về nhà à? Anh đi đón""Không cần, có tài xế rồi, anh cứ làm việc đi""Tối nay anh sẽ đi cùng hai người""Sao anh không nói sớm! Em nghĩ tối nay anh bận, nên không nói với bố mẹ, họ tối nay cũng không ở nhà!""Anh biết, cứ đưa theo con đi"Tiêu Chiến thấy tin nhắn này mới phản ứng lại, hóa ra ngay từ đầu hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để đưa con đi cùng, nên mới đặc biệt đặt may bộ đồ này."Ba!"Nhìn con gái đang vui vẻ đưa tay về phía mình, cậu thở dài, đi qua bế con lên"Con xem cha thương con thế nào kìa, hận không thể khoe con với cả thế giới biết""Ba!"Tiêu Chiến thấy vậy, mỉm cười, cúi xuống hôn con một cái, rồi mới bế con đi làm tóc, kết quả là bị Vương Nhất Bác bắt gặp tại cửa tiệm.Cả nhà ăn tối xong mới đến hiện trường, lần đầu tiên đối mặt với tình huống như thế này Tiểu Nguyệt nhi lại biểu hiện ngoài dự đoán của cậu, không khóc không nháo, mà còn rất vui vẻ."Nhìn xem ai đây, chẳng phải là Tiểu Nguyệt nhi của chúng ta sao, đến đây, để bố nuôi bế nào" Hứa Ngạn vừa nhìn thấy Tiểu Nguyệt nhi, vẻ lạnh lùng bình thản vốn có liền tan biến, cười tươi chạy tới, nhưng bị Vương Nhất Bác không chút do dự chặn lại, khiến anh ta nhìn anh uỷ khuất"Vương tổng, sao anh cũng tới rồi?""Đại diện của nhà sản xuất" Vương Nhất Bác đáp ngắn gọn"Tiện thể phòng sói"Tiêu Chiến nghe vậy liền cười "Cũng đúng, hôm nay chúng ta coi như đối thủ cạnh tranh rồi, Nguyệt nhi chắc chắn sẽ ủng hộ baba, đúng không?"Tiểu Nguyệt nhi chắc chắn không hiểu cậu đang nói gì, chỉ biết là anh đang nói chuyện với mình, liền cười với anh, Hứa Ngạn bên cạnh nghe vậy thì mặt mày ủ rũ "Vậy chẳng phải tôi đã thua rồi sao""Không sao, năm sau tái chiến"Tiêu Chiến nói đùa một nửa, cho đến khi tên anh được xướng lên mới nhận ra mình đã biến lời nói đùa thành hiện thực.Sau đó, nam nữ chính tranh giành một giải thưởng cũng lên hot search, kèm theo đó là ảnh hai người đùa với trẻ con, một số bình luận nửa đùa nửa thật trêu chọc rằng nam nữ chính ngoài đời cũng hạnh phúc mỹ mãn, khiến Vương Nhất Bác tức giận không thôi, cậu phải tốn rất nhiều công sức, dùng hành động thực tế mới dỗ được Vương Nhất Bác đang muốn giết người.Chuyện này cũng mang lại cho Tiêu Chiến không ít sự chú ý và danh tiếng, với tài năng và hậu thuẫn mạnh mẽ, con đường sự nghiệp của cậu sau này cũng coi như thuận buồm xuôi gió.Nhược điểm duy nhất là quá bận rộn.Bận đến mức không có thời gian để kết hôn.Hai người tổ chức đám cưới đã là chuyện của ba năm sau, nguyên nhân chính là Tiêu Chiến phát hiện mình lại mang thai, vì vậy bắt đầu dần dần dừng công việc, chuyên tâm dưỡng thai.Đám cưới do một tay Vương Nhất Bác tổ chức, ngoài khách mời còn mời không ít truyền thông đến tham dự, coi như thực hiện lời hứa của mình. Lúc đó bụng cậu đã có chút nhô ra, vì không đẹp mà giận dỗi một hồi, cuối cùng thấy con gái vui vẻ như vậy cũng thả lỏng, yên tâm làm chú rể.Lúc này Tiểu Nguyệt nhi đã biết nói và chạy nhảy rồi, nhưng không có khái niệm gì rõ ràng về việc cưới hỏi, chỉ biết rằng ba lớn và ba nhỏ rất vui, cô bé cũng rất vui, còn đảm nhận trọng trách làm hoa đồng, mặc một chiếc váy liền màu hồng nhạt đầu đội vòng hoa, thu hút không ít sự chú ý.Đứa con thứ hai sinh vào mùa đông, là một bé trai rất khỏe mạnh. Có bài học từ lần đầu tiên, Vương Nhất Bác không dám đi công tác trước ngày dự sinh, ở bên cậu suốt quá trình.Tên của con trai út Tiêu Thiên Ca luôn nói là Như Nhật, cuối cùng bị Tiêu Chiến bác bỏ, đặt tên là Toả nhi cùng với chị gái ghép thành một cặp.Sau khi sinh con thứ hai, cậu không còn vội vàng quay lại làm việc như trước nữa, mà dần dần rút lui khỏi ngành giải trí, mỗi năm nhận một bộ phim để giữ tên tuổi, phần lớn thời gian dành cho hai đứa con và cho anh chồng ghen tuông của mình.
__________Hoàn Chính Văn__________
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz