ZingTruyen.Xyz

Bjyx Nguoi La Tat Ca Diu Dang Cua Toi Hoan

Tiêu Chiến nằm ẹp như con gián mất mấy hôm. Trương Hoàn chặn em ở tất cả các phương tiện liên lạc, mấy khoản nợ cũng lơ luôn, không nhắc đến.

Trong cái kế hoạch viễn vông của Tiêu Chiến trước kia, em sẽ từ chối tình yêu của Vương Nhất Bác, làm hắn đau khổ, rồi nếu được thì chọc phá việc làm ăn của hắn một chút. Nhưng càng ở lâu với Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến càng biết vị trí và cơ đồ của họ Vương vững như bàn thạch, em hầu như không có cơ hội lớn nào.

Nếu trả thù không thành công thì sao? Tiêu Chiến định ít nhất cũng kiếm đủ tiền chấm dứt hợp đồng, xỉ vả Vương Nhất Bác một trận rồi bỏ đi cùng với tình yêu của đời em. Nhưng Tiêu Chiến nào ngờ họ Trương kia lại là một kẻ chẳng ra gì, lợi dụng em, thấy Tiêu Chiến ăn mặc sang trọng, nghĩ em con nhà giàu nên đeo bám. Anh ta khi biết em chỉ là tiểu tình nhân bao nuôi thì khinh miệt, chê bai đủ đường. Tiêu Chiến chua chát nhận ra mình là phận tầm gửi còn để ốc sên bu vào, cũng còn may mới yêu đương vài tháng chưa sâu đậm, không thì em sẽ buồn đến chết mất.

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đau khổ thì xót xa quá, nghĩ Trương Hoàn tệ bạc là một chuyện, việc hợp đồng bạn giường của hắn cũng góp phần hủy hoại em trong đó thì áy náy không thôi. Nhân dịp phải đi công tác Châu Âu hắn xách cả em theo.

Tiêu Chiến vừa thi xong, lại mới thất tình nên cũng gật đầu đồng ý.

Bọn họ ở khách sạn Trung tâm đêm đầu tiên. Mấy hôm sau Vương Nhất Bác thuê một căn nhà được cải tạo từ một công xưởng cũ, nằm giữa vườn cây trái xanh um của vùng Bắc Ý.

Ngôi nhà tường xây rất dày, hình khối công nghiệp, tất cả cửa đi và cửa sổ được thiết kế mái vòm, từ tường tới trần đều sơn trắng, nền sàn lát đá xanh mài nhẵn.

Tiêu Chiến thi thiết kế nên rất thích dáng vẻ thô mộc của căn nhà này. Em hết sờ lên tường để cảm nhận độ thô ráp, nhìn lên trần xem kết cấu mấy cái dầm ngang thì chạy lăng quăng trong vườn.

Nhón tay hái mấy quả cà chua bi bỏ vào miệng ăn đến thích thú, Tiêu Chiến trầm trồ khen cà chua ở đây rất thơm và ngọt. Ngửa cái mũ nan ra, Tiêu Chiến hái được đến gần một nửa mũ cà chua và quả mọng. Em hí hửng chạy vào nhà khoe Vương Nhất Bác. Hắn đặt em ngồi lên đùi, khoé mắt dịu dàng nhìn em, miệng hé ra đón một quả mọng chín thẫm em vừa đút cho.

Tiêu Chiến cũng ăn, chút mật quả tứa ra khoé môi em làm Vương Nhất Bác để ý. Hắn nghiêng người, liếm lên vết loang ngọt ngào, ngập ngừng một chút rồi không cưỡng nổi hôn lên môi em, lại mút cả bờ môi cong mềm như hai cánh hồng của Tiêu Chiến.

Động tác ôn nhu dịu nhẹ của Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến mất cảnh giác. Cộng thêm những quan tâm chăm sóc của hắn gần đây làm em mềm lòng. Em không từ chối nụ hôn của hắn nữa.

Tiêu Chiến dựa vào lòng Vương Nhất Bác, ngửa cổ đón nhận nụ hôn đầu tiên của em, quyến luyến theo nhịp điệu từ chậm rãi đến cuồng nhiệt của Lão Đại. Môi em được hôn đến ửng đỏ, em nhắm nghiền mắt, hé miệng, cảm nhận sự xâm nhập từ tốn của người kia.

Vương Nhất Bác vòng tay qua cổ Tiêu Chiến, bàn tay to lớn ôm má em, môi hắn đáp xuống từng lần, từng chút, mút mát tận hưởng cánh môi mềm mại thơm ngát, dục hoả bên dưới rục rịch phất cờ. Da thịt chạm nhau, cảm nhận độ ấm qua lớp vải dệt. Tiếng thở hổn hển, gấp gáp của hai người phả ra, rót vào tai kích thích nhu cầu ái ân của nhau đến dồn dập.

Đến khi môi Tiêu Chiến được chà xát mềm ướt như quả mọng, Vương Nhất Bác mới nhẹ nhàng đưa lưỡi thăm dò khoang miệng em, đảo một vòng quấn lấy lưỡi em, dịch vị cùng mật quả hoà trộn, ngọt lịm. Cả người Tiêu Chiến nóng bừng, bụng em ngứa ngáy.

Nụ hôn dài bất tận, cuống quýt đắm say.

Giữa không khí mát lạnh của trời Âu Châu, khung cảnh lãng mạn chỉ có tiếng chim kêu ríu rít và tiếng lá sồi già lao xao xào xạc, con người ta dễ dàng buông lỏng cả tâm hồn và thể xác của mình. Trong căn nhà vắng lặng, yên tĩnh và riêng tư, sau những nụ hôn nóng bỏng và những cái ôm xiết chặt, Tiêu Chiến cảm thấy hứng tình.

Nên khi Vương Nhất Bác nói muốn em, em đã gật đầu đồng ý làm tình với hắn.

Họ ôm lấy nhau cùng ngã mình xuống sofa phòng khách. Những món quần áo vướng víu dần rơi xuống. Hàng trăm cái hôn nhỏ vụn trên da thịt đốt cháy mọi vướng mắc, xoá tan mọi tâm tư. Tiêu Chiến thở gấp, những lời khát tình ưm a trong cổ họng khiến Vương Nhất Bác trầm mê. Dục vọng của hắn sừng sững cương cứng, chỗ tư mật kia của em cũng sưng lên, mềm xốp, được hôn và dạo đầu đã mở rộng sẵn sàng.

Vương Nhất Bác sợ Tiêu Chiến bị lạnh nên để em nằm dưới, em giơ tay lên quá đầu, giữ chặt phần tay vịn ghìm thân thể lại theo những cú đâm vào của hắn. Vương Nhất Bác giữ hõm eo của Tiêu Chiến trong tay, hạ thân gắn chặt vào nhau điên cuồng thao lộng.

Tiêu Chiến cảm nhận từng đợt khoái cảm đang dần kéo đến. Em ngắm nhìn thân thể săn chắc của Vương Nhất Bác, vùng bụng hắn nổi rõ sáu múi, đường cong vòng eo thắt xuống đường nhân ngư. Hắn quỳ trên nệm, ưỡn hông thúc từng cú đâm sâu và mạnh mẽ. Cự vật to lớn của hắn đang ở bên trong em, rút ra rồi đâm vào.

Những tiếng ưm a rên rỉ, những khát cầu bản năng chú ơi mạnh nữa đi, chú ơi ở chỗ đó ... của em làm Vương Nhất Bác mất hết lí trí. Hắn yêu em, những lần ân ái làm hắn cảm thấy được sở hữu em, được em ở dưới thân hắn van xin sung sướng.

"Chú làm em sướng đi, em muốn chú đưa em lên đỉnh"

Hai chân Tiêu Chiến mở rộng, cúc hoa của em căng ra mút chặt lấy khủng long hắn không buông. Em nấc lên, đường gân xanh dữ tợn trên côn vật Vương Nhất Bác ẩn hiện mỗi lần hắn lùi lại làm Tiêu Chiến vô thức siết chặt hông. Em sướng, cảm giác tê dại chạy dọc xương sống, làm hai chân em bải hoải.

"Ôi ... không ... chú à. Chỗ đó nữa đi ..."

Tiêu Chiến thở hổn hển, không chỉ thúc giục Vương Nhất Bác bằng những lời thì thầm ân ái, em nâng người mút lấy hầu kết của hắn. Lưỡi em vươn ra liếm những giọt mồ hôi rơi trên núm vú hắn, kích thích Vương Nhất Bác vô cùng.

Hai chân em được hắn giữ chặt, Vương Nhất Bác xuyên qua người em với tốc độ nhanh dần. Tiêu Chiến run lẩy bẩy, chỉ còn kêu a a liên hồi. Lưng em cong lên, nước mắt sinh lý không ngừng được trào ra ngoài, vẻ mặt đê mê, si dại của em càng làm hắn không chịu nổi.

Vương Nhất Bác hộc lên, thúc tới điên cuồng. Em như con mèo nhỏ, nhìn yếu đuối nhưng lại cực kỳ dẻo dai, nhu cầu xác thịt của Tiêu Chiến cũng rất mạnh mẽ. Dục vọng của hắn mài nghiến chỗ mẫn cảm của Tiêu Chiến đến mức mềm nhũn, em nức nở hét lên em thích quá, em hứng, em muốn được chơi cho đến bắn.

Tiêu Chiến bấu lấy vai Vương Nhất Bác, cắn chặt môi, thân dưới của em cũng phối hợp đưa đẩy. Mồ hôi cùng tinh dịch của em bắn ra ướt đẫm cả một khoảng nệm. Em cảm giác cả thân xác như tan ra trong niềm đê mê tê sướng.

Bọn họ cuốn lấy nhau, ở trên sofa làm đủ loại tư thế. Căn nhà nhỏ ngập đầy tiếng thở, tiếng nức nở, tiếng van vỉ phóng túng. Vương Nhất Bác thả hết con thú dữ trong bản thân ra mà đỉnh lộng em dồn dập. Tiêu Chiến cũng mang tất cả tâm tư dồn nén của mình mà xả bỏ. Em ngồi trên đùi hắn, eo được Vương Nhất Bác giữ chặt, theo tư thế cưỡi ngựa mà lên xuống mãnh liệt, rên rỉ không ngừng.

Vương Nhất Bác nhìn sủng vật trắng hồng xinh đẹp của em lắc lư theo nhịp nhún, bị cơn cực khoái làm cương cứng thì thèm khát quá.

"Tôi có thể ... ăn em ... được không?"

Tiêu Chiến ngạc nhiên " Ăn em ư?"

Vương Nhất Bác gật đầu, rồi không đợi em cho phép, hắn ôm em xoay người, đặt em ngồi lên nệm, bản thân quỳ dưới sàn, âu yếm ngậm lấy cự vật của em.

Tiêu Chiến cong chân, cả người căng thẳng, ngón cái miết chặt xuống thảm. Em thích quá, côn thịt của em đang sưng to giờ được chiều chuộng mút mát thì càng cương lên hơn, cơn tê ngứa kéo tới dồn dập. Em run rẩy thì thầm "Chú ơi, em bắn ra lần nữa mất thôi" rồi cố gắng đẩy vai hắn ra kháng cự.

Vương Nhất Bác không nói gì, cũng không chịu buông. Hắn ôm chặt mông em, hóp miệng bú con chim xinh của em mạnh hơn như thưởng thức một que kẹo ngọt. Cái lưỡi ướt át của hắn đảo quanh đầu nấm mịn màng của em mà xoáy đảo.

Tiêu Chiến không chịu nổi khoái cảm cực hạn kéo tới, tinh dịch của em trong ống tinh cương tức, máu từ mọi nơi chảy về rần rật. Em há miệng kêu van rối rít, co giật bắn ra.

Nuốt hết sữa non của em, Vương Nhất Bác còn liếm môi khen ngon. Tiêu Chiến xấu hổ quá chôn mặt trong hai tay. Em cắn môi mắng chú xấu xa, chú sao lại ăn thứ đó bẩn lắm. Em còn chưa mắng xong thì lỗ huyệt của em bên dưới đã lại bị đâm vào. Vương Nhất Bác ôm em trong tay, vừa mút vú em vừa thúc hông chơi em. Hắn cũng muốn bắn. Hai đầu gối của hắn quỳ trên thảm vì vận động liên tục, cọ xát đến đỏ ửng.

Tiêu Chiến lả người nỉ non chú bắn cho em. Chú ơi em không được nữa, ... chú ơi để dành lần sau có được không? Chú ơi em hỏng mất, em xin chú mà ...

Vương Nhất Bác vừa thương vừa buồn cười, bế xốc em lên, đặt em nằm lên bàn gỗ lớn. Bản thân hắn đứng dạng chân đỉnh mạnh từng cú, dập như trống dồn.

Bị thao tới bắn lần nữa thì Tiêu Chiến triệt để thiếp đi, khi em tỉnh dậy trời đã sập tối. Em nghe mùi cà ri thơm thơm trong bếp, bụng nhỏ sôi lên sùng sục.

Thắt lại dây áo choàng ngủ cho kín, mò xuống bếp Tiêu Chiến phát hiện Vương Nhất Bác đứng nấu cơm. Em hít hà hỏi hắn "Chú ... cũng biết nấu cơm à?"

"Dì Ân nói cà ri dễ nấu nhất, nên tôi học ... một chút" Vương Nhất Bác cười ngại ngùng.

Tiêu Chiến gật gù, hít hà nói thơm quá, em đi dọn bàn ăn đây.

Cơm cà ri bò tiêu xanh được nấu rất vừa ăn. Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác phải học khá nhiều lần để có thể nấu được như thế này. Em vui vẻ vét sạch phần ăn của mình rồi bật ngón cái khen ngợi.

Lúc Vương Nhất Bác rửa dĩa, Tiêu Chiến đứng phía sau ôm eo hắn, bàn tay nhỏ ranh mãnh mò vào phía trong tạp dề nắn nắn, bóp bóp.

Vương Nhất Bác bật cười, "Bé con, em không mệt à? Muốn nữa sao?"

Tiêu Chiến úp mặt vào lưng hắn, lắc đầu quầy quậy. "Em mệt quá lắm. Em còn có sức để muốn nữa sao? Em đứng còn không nổi nữa đây này"

"Vậy em chọc cậu nhỏ của tôi để làm gì?"

"Để chú thích mà không làm gì được. Lão Đại cũng phải có lúc nếm trải cảm giác không đạt được thứ gì đó chứ?"

Vương Nhất Bác ngẩn người, có phải vẻ ngoài thành công của hắn làm em hiểu nhầm mọi thứ hắn đạt được quá dễ dàng hay không? Em không hề thấy máu, nước mắt và những hiểm nguy rình rập hắn mỗi ngày? Em không biết lợi nhuận cao luôn đi kèm với rủi ro cao, những rủi ro không phải tính bằng tiền mà được kẻ vạch bằng sinh mạng.

Tiêu Chiến thấy Lão Đại không nói thì nghiêng người ra phía trước xem thử hắn đang nghĩ gì. Vương Nhất Bác chùi tay vào tạp dề cho khô xong quay sang hôn lên trán em, nói nhỏ "Tôi yêu em quá, thỏ con của tôi à".

Tiêu Chiến bị ôm trong tay, không tránh né được ánh mắt si tình của người kia, đành ngượng ngùng cúi đầu, lảng tránh.

"Hợp đồng không có nói chuyện này"

Vương Nhất Bác xiết chặt em. Nói hắn yêu em thật, không liên quan gì tới hợp đồng nào hết.

Tiêu Chiến bướng bỉnh vùi mặt vào ngực hắn, lắc đầu trả lời, "Nhưng mà em không có yêu chú"

"Có thể cho tôi một cơ hội được không?"

"Làm bạn giường không tốt sao?"

"Từ đầu tôi không có ý đụng chạm xác thịt với em, không phải bao nuôi em, nên tình cảm của tôi là thật, em có thể suy nghĩ một chút không?"

"Từ đầu em cũng không có ý ái ân cùng chú, nhưng định mệnh chúng ta ràng buộc nhau bằng hợp đồng thì suy nghĩ theo chiều hướng khác không hợp lẽ" Tiêu Chiến vẫn lắc đầu.

Vương Nhất Bác xoa tóc em, những sợi tóc mềm của Tiêu Chiến trượt qua kẽ tay hắn. Hắn thở dài, nói hắn sẽ đợi em thay đổi, nói ngay khi về nhà sẽ mang hợp đồng đó huỷ đi.

Tiêu Chiến cười khẽ, "Không có hợp đồng, em sẽ lập tức rời khỏi Bạch gia, chú muốn em đi đúng không?"

Vương Nhất Bác hoảng hốt lắc đầu.

Tiêu Chiến dụi dụi mắt, muốn kết thúc tranh luận nên kêu em buồn ngủ, cõng em đi ngủ nhé?

Có yêu cầu nào của em mà Vương Nhất Bác từ chối đâu? Em ngoan ngoãn nằm trên tấm lưng dài rộng của hắn, yên ổn thiếp đi.

———

Một tuần ở vùng ngoại ô xinh đẹp, chỉ ăn rồi dạo chơi, rồi làm tình. Nỗi buồn chia tay tình đầu của Tiêu Chiến chốc lát bay biến đến quá nửa.

Em trong thời gian ở đây nghe lỏm một vài cuộc điện đàm của Vương Nhất Bác thì cũng bắt đầu hiểu được một chút công việc và đường dây của Lão Đại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz