ZingTruyen.Xyz

Bjyx Longfic Giang Son Hoan

Trên đường trở vể Túy Ngọc cung, thì Lý Ngân Châu chạm mặt trưởng sự cung nữ của Trường Xuân cung- Hỉ Dao.

Theo phản xạ, Lý Ngân Châu lùi lại vài bước, Hỉ Dao là thủ hạ đắc lực của Tô Ngọc Dung, ở trong cung chủ tớ của ả làm không ít chuyện ác, hại không ít phi tần. Bao năm nay nàng vì Tiêu Ngọc Hương mà nhẫn nhịn chịu đựng.

Thân là quận chúa cao quý của một trấn chư hầu hùng mạnh, nay lại bị giáng làm thứ dân, nỗi nhục này đừng nói là Tiêu gia, ngay cả Lý Ngân Châu cũng nuốt không trôi.

Thấy Hỉ Dao chắn đường mình, Lý Ngân Châu khẳng định gặp ả nhất định gặp rắc rối to. Tốt nhất nàng nên tránh đi.

Nghĩ là làm, Lý Ngân Châu bèn nép người qua một bên nhường đường cho Hỉ Dao, nhưng ả ta từ lâu đã hận nàng. Cùng là nha hoàn hồi môn, nhưng nàng lại được trở thành phi tử của hoàng đế. Còn ả thì không, nên không để nàng đi dễ dàng.

Hỉ Dao thấy Lý Ngân Châu nép người nhường đường cho ả, thì bị ả chặn lại và hói:

- Lý tài nhân! Đi đâu mà gấp vậy, lại còn đi về từ lãnh cung. Tài nhân nên nhớ, năm đó nếu không nhờ hoàng hậu nương nương nhân từ không truy cứu đến cùng, có lẽ tài nhân cũng không đứng đây rồi.

Lý Ngân Châu lén siết chặt tay cố nén cơn giận bấy lâu và nói:

- Ân điển của hoàng hậu nương nương ta nhớ mãi không quên. Chỉ là ta cũng quên rằng ta cũng xuất thân là cung nữ. Bao lâu nay được hoàng đế sủng ái, cũng quên mất mình từ đâu mà trèo lên long sàn của bệ hạ. Bệ hạ có lẽ bây giờ chắc đang tìm ta, ta cần phải mau về Túy Ngọc cung hầu hạ. Phiền cô cô tránh ra.

Nói xong, Lý Ngân Châu nhanh chân bước đi về hướng Túy Ngọc cung. Nàng cần phải tự bảo vệ chính mình, tiểu thư của nàng đang chịu thiệt trong lãnh cung, nàng không cho phép ai bắt nạt tỷ muội của nàng. Cha mẹ của nàng đã không còn, Tiêu Ngọc Hương là người thân duy nhất còn lại của nàng.

Vừa về đến Túy Ngọc cung, Lý Ngân Châu thấy Ngô Kiên đang ngồi trên giường, bên cạnh là cung nữ của nàng, y phục xộc xệch điệu bộ sợ hãi đang quỳ dưới gạch đá bóp chân cho hắn.

Lý Ngân Châu nhếch môi cười khẩy:

- Hôn quân mãi là hôn quân, kinh thành sắp lọt vào tay của Vương Thành, mà hắn vẫn còn tâm trí thị tẩm thêm một cung nữ.

Lý Ngân Châu đến thỉnh an Ngô Kiên, rồi cho cung nữ kia lui ra nghỉ ngơi, sự việc ngày mai nàng sẽ hỏi sau.

Hôm nay, Lý Ngân Châu còn nhiều thứ để chuẩn bị. Nàng cần lợi dụng ân sủng của Ngô Kiên, để làm một số việc. Nàng tự tin về tâm cơ nàng hơn hẳn Tô Ngọc Dung.

Cung nữ đáng thương được lệnh của Lý Ngân Châu cho lui ra, vội vàng bê chậu nước đứng lên. Lúc cung nữ đi ngang, nàng khẽ vỗ nhẹ vào tay cô gái nhỏ trấn an cô đừng sợ.

Ngô Kiên nghe tiếng của Lý Ngân Châu dặn dò tiểu cung nữ, liền nói:

- Lý tài nhân! Nàng đi đâu từ chiều vậy, trẫm tỉnh dậy không thấy nàng.

Lý Ngân Châu biết trước sau gì Ngô Kiên cũng hỏi nàng như thế, liền đến gần ngồi xuống bên cạnh và nói:

- Dạo gần đây thần thiếp thấy bệ hạ mệt mỏi, nên đã đến ngự hoa viên hái một ít hoa điều chế thành một ít hương liệu cho bệ hạ an thần ngon giấc.

Lý Ngân Châu cẩn thận đến mức không cho Ngô Kiên phát hiện mình đến lãnh cung thăm Tiêu Ngọc Hương, nàng đã lấy số hương liệu mình đã làm mấy ngày trước đưa cho hắn xem thử, để chứng minh nàng không nói dối.

Ngô Kiên ngửi hương liệu trên tay của Lý Ngân Châu và nói:

- Người đâu! Truyền ý chỉ của trẫm. Sắc phong Lý tài nhân lên làm phi. Phong hiệu là Văn. Hai ngày nữa làm lễ sắc phong.

Lý Ngân Châu vội quỳ xuống hành lễ nói:

- Tạ long ân của bệ hạ. Có điều thần thiếp chưa mang thai lại được phong phi...e là hậu cung không yên.

Ngô Kiên phất tay cho Lý Ngân Châu đứng lên và nói:

- Ai dám bàn tán trẫm sẽ trừng trị không tha...

Lý Ngân Châu đợi thái giám truyền chỉ đi rồi, tiếp tục hầu hạ Ngô Kiên. Kế hoạch của nàng đang thuận lợi ngoài dự tính, chỉ là quá thuận lợi thì rất nguy hiểm. Nàng cần tìm một cách để phòng bất trắc.

Vì người nàng đang đối đầu là Tô Ngọc Dung, ả không phải là một phi tần như nàng, ả là chủ của lục cung.

Tin tức Ngô Kiên sắc phong cho Lý Ngân Châu lên làm phi, chỉ trong vòng một nén hương đã truyền đến Trường Xuân cung. Tô Ngọc Dung như phát điên lên, không ngừng đập phá mắng chửi trong tẩm cung.

Hỉ Dao sợ Tô Ngọc Dung nổi giận ảnh hưởng đến đứa nhỏ trong bụng, vội ngăn ả ta lại, nhưng bị ả xô ra đập lưng vào bàn, khiến các cung nữ và thái giám trong cung sợ đến không dám hó hé.

Hỉ Mi mang thuốc an thai đến cho Tô Ngọc Dung, thấy ả ta đập phá điên cuồng vội để chén thuốc lên bàn, chạy đến giữ ả ta lại và nói:

- Nương nương! Nương nương bớt giận...tránh ảnh hưởng đến long thai...

Tô Ngọc Dung cầm chén thuốc lên ném vào cửa và quát lớn:

- Tiện nhân...đúng là tiện nhân...dám tranh sủng với bổn cung...Lý Ngân Châu...ả dựa vào đâu dám tranh sủng với bổn cung...bổn cung sẽ không để cho ả lên ngôi phi dễ dàng đâu...Cút...cút hết cho bổn cung...

Các cung nữ và thái giám vội rời khỏi tẩm cung, chủ nhân nổi giận thân là người hầu không nên xe vào, nếu không muốn rước họa vào thân.

Tô Ngọc Dung là kẻ như thế nào họ biết rất rõ, càng hiểu rõ Lý Ngân Châu kia cũng là người không dễ đối phó.

Ở Trường Xuân cung ồn ào náo loạn, thì ở Túy Ngọc cung vẫn im lặng như tờ. Lý Ngân Châu chờ Ngô Kiên ngủ say, nàng liền bước xuống giường đi đến bàn lấy giấy bút viết hai bức mật thư, rồi sai người hỏa tốc mang đến Bạch Hổ quan đưa tận tay Tiêu Chiến.

Sự việc bây giờ không thể giấu Tiêu Chiến được.

Trời vừa hừng sáng, người của Trường Xuân cung vội chạy đến Túy Ngọc cung bẩm báo Tô Ngọc Dung bị động thai. Ngô Kiên nghe xong, liền thay long bào ngự giá đến Trường Xuân cung.

Lý Ngân Châu đợi Ngô Kiên đi rồi, liền đuổi hết cung nữ và thái giám theo hầu ra khỏi cung, và gọi tiểu cung nữ tối qua vào hỏi chuyện.

Thấy tiểu cung nữ quỳ trước mặt, điệu bộ run rẩy sợ sệt. Lý Ngân Châu vội nói:

- Xuân Nhi! Ta không trừng phạt ngươi. Vì ngươi cũng là người bị hắn ta hãm hại, nhưng ngươi không thể ở trong cung được. Ta sẽ sắp xếp cho người đưa ngươi về quê, nơi đây không thể ở lâu. Ngươi về phòng chuẩn bị đi.

Xuân Nhi khóc lóc nức nở, vừa lạy vừa nói:

- Chủ tử! Nô tỳ van xin chủ tử đừng đuổi nô tỳ. Cha mẹ của nô tỳ không còn, chủ tử đuổi nô tỳ, nô tỳ biết đi đâu.

Lý Ngân Châu ngoắc Xuân Nhi bước đến gần nàng, nàng nắm tay Xuân Nhi xoa mấy cái và nói:

- Đừng khóc. Trình công công không con không cháu, phủ ông ấy cần người quán xuyến. Ta sẽ thương lượng với ông ấy sắp xếp cho ngươi đến Trình phủ.

Xuân Nhi quỳ xuống khóc lớn nói:

- Nô tỳ tạ ơn chủ tử...tạ ơn chủ tử.

Lý Ngân Châu cho Xuân Nhi lui ra, nàng ngồi trong tẩm cung không khỏi thở dài. Tô Ngọc Dung khai chiến rồi, nàng dù bản lĩnh đến đâu cũng không có phần thắng, vì sau lưng ả là Tô Quỳnh, kẻ nắm quyền hành trên triều.

Hai ngày sau, đại lễ phong phi bắt đầu diễn ra. Lý Ngân Châu sau khi nghe chiếu chỉ phong phi, nhận kim sách và kim bảo, liền đến Trường Xuân cung thỉnh an Tô Ngọc Dung.

Tô Ngọc Dung mặc phụng bào ngồi giữa đại điện, trên cao nhìn xuống người đang mặc cát phục phong phi, mà trong lòng không khỏi ganh tức. Lý Ngân Châu và ả đều ở tuổi hai mươi hai, nhưng nhan sắc của nàng không khác gì tiên nữ trong tranh bước ra. Khó trách Ngô Kiên say đắm nàng hơn ả.

Lý Ngân Châu bước đến quỳ xuống hành lễ nói:

- Thần thiếp là Văn phi Lý thị, xin thỉnh an hoàng hậu nương nương.

Tô Ngọc Dung phất tay cho Lý Ngân Châu đứng lên và nói:

- Văn phi miễn lễ! Người đâu...ban ghế.

Lý Ngân Châu hành lễ nói:

- Tạ ơn hoàng hậu nương nương.

Thấy Lý Ngân Châu ngồi vào ghế liền nói:

- Nay Văn phi đã là chủ cung, hy vọng hãy quản giáo người hầu mình cho tốt, tránh việc người hầu leo lên long sàn của bệ hạ.

Lý Ngân Châu biết Tô Ngọc Dung mỉa mai việc nàng xuất thân từ cung từ trở thành phi tần, trong lòng không tức giận, mà ung dung nói:

- Thần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương nhọc lòng quan tâm. Cung nữ của thần thiếp xưa nay an phận, chỉ sợ những người cậy chủ ngày đêm gần gũi thánh thượng, cậy quyền chủ nhân mà tự xem mình là chủ hậu cung.

Tô Ngọc Dung bị Lý Ngân Châu công kích bất ngờ liền tức giận quát lớn:

- Hàm hồ. Trong cung của bổn cung ai dám...

Lý Ngân Châu điềm tĩnh nói:

- Nương nương đang mang thai, đừng tức giận kẻo ảnh hưởng đến phụng thể và long thai. Thần thiếp không phiền nương nương nghỉ ngơi, thần thiếp xin phép cáo lui.

Nói xong, Lý Ngân Châu đứng lên hành lễ rồi lui ra trở về Túy Ngọc cung.Trên đường trở về Túy Ngọc cung, nàng không ngừng sắp xếp lại mọi việc. Nàng chỉ nói có một câu, mà Tô Ngọc Dung đã nổi giận. Không lẽ ả không biết người hầu bên mình đang ôm mộng trèo cao.

Tô Ngọc Dung ngồi giữa đại điện không ngừng quan sát các cung nữ có nhan sắc đang ra vào trong cung. Ả ngừng ánh mắt lên Hỉ Dao, ả thấy Hỉ Dao hình như trang điểm sặc sỡ hơn thường ngày, hành động cũng không giống cũng nữ, không còn nhút nhát, ngược lại rất tự tin.

Càng quan sát kĩ Hỉ Dao, Tô Ngọc Dung càng để ý đến lời nói vừa rồi của Lý Ngân Châu. Ả xâu chuỗi những lời nói của nàng lại kết hợp với quan sát ngày hôm nay của mình, ả cảm thấy người mà nàng muốn ám chỉ là Hỉ Dao.

Lý Ngân Châu vừa về đến tẩm cung, liền ra lệnh cho thái giám báo đến kính sự phòng, ngày hôm nay nàng không khỏe trong người không thể hầu hạ, khiến người hầu bên cạnh thắc mắc không ngừng.

Phi tần trong cung, ai cũng mong sau khi phong phi, thiên tử sẽ đến cung của mình. Đằng này Lý Ngân Châu lại từ chối thị tẩm, đúng là chuyện lạ.

Cung nữ thân cận của Tiêu Ngọc Hương- Tú Anh, vừa xoa bóp vai cho Lý Ngân Châu vừa nói:

- Chủ tử! Sao chủ tử lại cáo bệnh? Phi tần trong cung ai cũng mong bệ hạ đến cung mình, chỉ riêng chủ tử là làm ngược lại.

Lý Ngân Châu nắm tay Tú Anh kéo đến ngồi xuống ghế và nói:

- Hôm nay, muội cũng đã thấy ta công kích Tô Ngọc Dung rồi đúng không. Cô ta là người đa nghi và sâu hiểm, cho dù là nha hoàn theo hầu mình từ nhỏ cô ta cũng sẽ không để cho kẻ đó có cơ hội leo lên long sàn của bệ hạ.

Tú Anh không hiểu ý đồ trong câu nói của Lý Ngân Châu, liền nói:

- Chủ tử! Ý người là sao muội không hiểu.

Lý Ngân Châu không nhanh không chậm, cầm tách trà lên uống và nói:

- Hiện tại, ta là sủng phi của bệ hạ, theo thông lệ của thái tổ hoàng đế. Phi tần vừa được sắc phong sẽ được thiên tử thị tẩm, nhưng ta lại cáo bệnh. Vậy muội nghĩ xem, bệ hạ sẽ đến cung nào.

Tú Anh nghiêng nhẹ đầu hai mắt khẽ nheo lại và nói:

- Có lẽ là Trường Xuân cung. Nhưng muội vẫn chưa hiểu, bệ hạ đến Trường Xuân cùng thì đâu có gì lạ

Lý Ngân Châu nhếch môi cười và nói:

- Trong số các cung nữ của Tô Ngọc Dung, người nào có nhan sắc nhất. Tất nhiên là Hỉ Dao rồi. Hỉ Dao cũng giống ta, đều là cung nữ. Có điều tham vọng của ả hơn ta nhiều. Nếu ta đoán không lầm, dù bệ hạ có đến Trường Xuân cung hay không, thì hôm nay Trường Xuân cung cũng gà chó không yên rồi.

Tú Anh thấy Lý Ngân Châu suy nghĩ sâu sắc, cảm giác nàng không còn là Lý Ngân Châu yếu đuối năm nào.

Từ khi Tiêu Ngọc Hương bị đày vào lãnh cung, Lý Ngân Châu đã thay đổi chóng mặt, không còn khóc nhè, tính cách trầm lặng, biết trang điểm nay lại biết tính kế. Có lẽ, nàng ngoài tự bảo vệ mình thì không còn ai đủ sức bảo vệ nàng.

Tử cấm thành được xem là nơi giết chết một nữ nhân, chưa ai thoát khỏi nó. Bước vào tử cấm thành đồng nghĩa trở thành một công cụ tranh đấu quyền lực chốn quan trường.

Bản thân được sủng ái thì thế lực của gia đình ở tiền triều được vũng chắc, nhưng nếu ở hậu cung phạm phải tội, gia quyến nhất định liên lụy. Cả đời mang danh con gái tội thần.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz