ZingTruyen.Xyz

[BJYX] Kiêu Ngạo |Trans/Edit| |END|

[43-x] Con tốt

RumBwii168

Cuộc họp với những nhân sự có liên quan vốn dĩ không thể giải quyết được bất kỳ vấn đề thực chất nào. Vương Nhất Bác biết rõ điều đó, vì vậy cuộc họp không kéo dài. Nhưng hắn cần phải tự mình nắm bắt tất cả thông tin về các sản phẩm cho Ngạo Thế sản xuất. Để có thể giải quyết vấn đề phía Cục kiểm sát như Tiêu Chiến đã nói.

Hơn nữa, hàng hoá bị kẹt ở hải quan cũng sẽ khiến cho đối tác nước ngoài chờ đợi, Ngạo Thế cần gấp rút xử lý đống lộn xộn này và bổ sung hàng hóa càng sớm càng tốt. 

Cho nên khi Vương Nhất Bác hoàn thành xong công việc trở lại văn phòng, đã gần mười giờ tối.

Hắn mở cửa phòng làm việc, Tiêu Chiến đã cởi bỏ áo khoác ngoài, cởi luôn hai cúc áo sơ mi đầu tiên, dựa vào sofa, giống như là đã thiếp đi được một lúc.

Bàn cà phê trước mặt là bữa tối mà thư ký của hắn đã chuẩn bị cho anh, dường như anh chỉ ăn vài miếng, may mắn, phần lớn salad đã hết sạch.

Có một vũng nước nhỏ xung quanh thành cốc nhựa, có dấu vết của đá.  Nó cũng cho thấy Tiêu Chiến thực sự đã chờ Vương Nhất Bác rất lâu. 

Vương Nhất Bác ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, anh từ từ mở mắt, quay đầu về phía hắn, Vương Nhất Bác đang ở bên cạnh anh. 

"Sao không về nhà ngủ?"
Vương Nhất Bác dịu dàng vén lên vài sợi tóc rối của Tiêu Chiến.

"Eh. Thực sự ngủ quên. Bây giờ là mấy giờ?"

Vương Nhất Bác duỗi cổ tay ra cho Tiêu Chiến xem đồng hồ.

"Gần mười giờ rồi."

"Thật hả?" Tiêu Chiến chống tay lên ghế sofa, ngồi thẳng dậy: "Mọi chuyện ổn không?"

Vương Nhất Bác gật đầu: "Trác Tư vừa gọi điện cho tôi, bày tỏ sự lo lắng rất chân thành."

Tiêu Chiến cười nhạt: "Vậy thực sự là hắn?"

Vương Nhất Bác không chút khách khí: "Lúc này ai không chịu nổi hỏi tình hình trước là khả nghi nhất đúng không?"

Tiêu Chiến gật đầu: "Nhưng nếu anh không công khai mối quan hệ với Cục giám sát Cảng với Ngạo Thế, họ sẽ làm ầm ĩ chuyện này."

Tiêu Chiến cũng biết rằng chuyện này nhất định sẽ xảy ra.

Cho nên dù chưa từng một lần mở miệng nhờ vả Chung Hán Lương, anh cũng phải gọi điện làm phiền ông một chuyến.

"Bốn thùng hàng bị tạm giữ đã có kết quả giám định chưa?"

"Ngày mai, nhưng tôi đã chuẩn bị bốn thùng hàng khác rồi. Với tình huống xấu nhất, chúng tôi cũng có thể chuẩn bị hàng thay thế. Tất cả dây chuyền sản xuất đều có thể được Cục kiểm tra bất cứ lúc nào."

"Tiền phạt là một khía cạnh. Nếu thực sự không có bằng chứng gì, bị kiện ra toà hay không đều sẽ có ảnh hưởng lớn đến tập đoàn."

"Tôi đã cho người kiểm tra công nhân xử lý bốn thùng hàng kia, cho dù Tôn Yến có thể sống sót và lấy tiền. Người xử lý kia đều sẽ sợ kiện cáo, hơn nữa .."

Vương Nhất Bác cười nhạo: "Tôn tiểu thư cuối cùng cũng chỉ là quân cờ bỏ đi của nhà họ Trác, không nghi ngờ gì nữa."

Biết Vương Nhất Bác biết tâm tư của mình, Tiêu Chiến không còn đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần đứng trên quan điểm của mình mà làm tốt những gì có thể làm cho Vương Nhất Bác. Còn lại, anh tin tưởng vào hắn.

_______

Chung Hán Lương đã gọi điện cho Tiêu Chiến ngay sau khi anh đi làm vào ngày hôm sau.

Cho rằng sản phẩm của Ngạo Thế đã bị phát hiện là vượt quá tiêu chuẩn axit salicylic, nhưng hôm qua ông đã cho người của bộ phận kiểm tra tới xưởng của Ngạo Thế để lấy mẫu và điều tra các sản phẩm của những thùng hàng khác được xuất từ ​​cùng một lô.

Đều đạt tiêu chuẩn.

Cục giám sát cảng của họ vừa quyết định mở chuyên án để điều tra nội bộ vụ án này, việc xảy ra có chủ đích như vậy không thể chỉ là ngẫu nhiên. 

Chung Hán Lương nói: "Có lẽ nội bộ bên trong Ngạo Thế có chút vấn đề, cần hợp tác điều tra. Nhưng có vẻ như hiện tại có thể tránh được những rắc rối lớn rồi. Những lời này chỉ là giữa ta và cháu. Chúng ta không thể nói chuyện riêng với Ngạo Thế. Các đồng nghiệp của bộ phận thanh tra sẽ đi kiểm tra định kỳ. Cháu chỉ cần bảo bọn họ hãy sẵn sàng."

"Cháu hiểu rồi, cháu cảm ơn chú."

Không tiện nói chuyện với Tiêu Chiến quá nhiều ở nơi làm việc, ông liền cúp điện thoại sau khi giải thích rõ ràng sự việc. 

Khi Vương Nhất Bác nhận được tin từ Tiêu Chiến. Hắn cũng vừa nhận được tin nhắn từ người phụ trách xưởng. Nhân viên ở đó đều nói bọn họ bị dụ dỗ, sau đó còn bị đe doạ. Bọn họ khẳng định Giám đốc Trung Tâm R&D đã đưa cho họ năm mươi nghìn nhân dân tệ yêu cầu họ bỏ thêm nguyên liệu. 0,2% axit salicylic, mọi việc đều sẽ không sao vì sau đó cô ta sẽ đích thân ký duyệt khi sản phẩm cuối cùng được kiểm tra.

Đối với những công nhân phải xa quê hương, ở một nơi xa nhà như Bắc Kinh làm việc. Nhận 50 nghìn nhân dân tệ, chỉ cần cho thêm một ít axit salicylic vào sản phẩm. Đây quả thực là thương vụ mà hầu hết mọi người sẽ bị dụ dỗ gật đầu.

Nhóm luật sư của Ngạo Thế đã soạn thảo đơn khiếu nại chính thức và đệ trình vụ việc của Tôn Yến lên Tòa án Nhân dân Cấp cao Bắc Kinh. 

Nhưng kiện Tôn Yến chưa bao giờ là mục đích cuối cùng.

=======

Vì cáo già thường ở sau lưng =))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz