ZingTruyen.Xyz

Bjyx Hoan Tron Doi

“Thầy Tiêu à, em không có ý không muốn tiếp tục nữa, anh đừng giận.”

Câu nói này khiến Tiêu Chiến ngẩn ra tại chỗ. Anh không ngờ Vương Nhất Bác có thể chính thức nói ra câu này, chút bực dọc ban nãy liền biến mất không thấy tăm hơi, mềm lòng trong nháy mắt.

Vốn là anh cũng muốn xoa dịu bầu không khí, nhưng bây giờ thế mà lại là Vương Nhất Bác xuống nước, anh chau mày nhìn Vương Nhất Bác, nở nụ cười nhàn nhạt: “Không có ý không muốn tiếp tục? Là muốn tiếp tục nữa đúng không? Em muốn tiếp tục cái gì hả.. Vương tiên sinh?”

Bộ dạng Vương Nhất Bác có vẻ nghiêm túc, nhưng hắn trả lời rất thẳng thắn: “Chính là tiếp tục nữa. Giống như lần trước anh nói.”

Hôm ấy sinh nhật Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến như dán bên môi Vương Nhất Bác nói rằng, “Hy vọng quãng đời còn lại của em đều có anh.”

Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mấy câu nói đã khiến thầy Tiêu tan tác mũ áo, được nghe chính miệng Vương Nhất Bác nói mấy lời này thật khiến người ta bất ngờ, không thể không thừa nhận rất kinh hỷ. Tiêu Chiến sờ sờ sống mũi, thái độ cũng dịu lại, cố ý pha trò: “Anh từng nói nhiều lắm, không biết thầy Vương nhắc tới câu nào.”

Anh không muốn gây khó dễ cho người ta, bảo Vương Nhất Bác lặp lại câu nói kia một lần nữa đúng là hơi khó khăn. Thế là Tiêu Chiến lại nhoẻn cười nói tiếp: “Thôi được rồi, để anh từ từ nghĩ cái đã. Ban nãy anh cũng không giận gì đâu, em yên tâm, em cứ coi như anh… cáu kỉnh một chút. Là sủng quá…”

Anh định nói “sủng quá sinh kiêu”, nhưng lời đến bên đầu môi lại thu về, dù sao thầy Tiêu cũng lớn tuổi rồi, nói mấy lời này vẫn có chút ngượng ngùng, già đời rồi không ngả ngớn được như xưa nữa.

“Ừ, không giận là được rồi.” Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, sắp xếp lại ngôn từ, ánh mắt rất chân thành, “Thầy Tiêu à, em vẫn chưa kể cho anh chuyện trước kia. Tính cách em không được tốt cho lắm, có những lúc rất tiêu cực, cũng không muốn nhắc tới những chuyện ngày trước. Nhưng em không có ý không tôn trọng anh đâu.”

“Anh biết.” Tiêu Chiến đặt tay lên bánh lái, nằm dựa lên đó, nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, gật gật đầu, đợi hắn nói tiếp.

“Mấy người trong cửa hàng ban nãy không tính là cái gì, bình thường cũng không tiếp xúc.” Vương Nhất Bác nói, “Phiền lắm, không muốn anh đối mặt với họ, không cần có bất cứ liên quan gì tới họ.”

Tiêu Chiến vẫn gật đầu, không nói lời nào nghe hắn nói.

“Chỉ là một bọn buôn lậu, muốn dùng cửa tiệm của em để rửa tiền. Nằm mơ đi, không cần bận tâm.” Vương Nhất Bác vừa nhắc tới bọn chúng đã thấy phiền, hắn khẽ chau mày, trên mặt hằn rõ sự chán ghét.

Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác như vậy rất đáng yêu, nở nụ cười.

Lúc Vương Nhất Bác kể chuyện Tiêu Chiến không xen vào, trước giờ anh vẫn là một người biết lắng nghe. Mỗi câu Vương Nhất Bác kể Tiêu Chiến đều nghe chăm chú, bởi anh biết đây là thành ý Vương Nhất Bác đưa tới trước mặt anh. Lúc Vương Nhất Bác kể lại chuyện  ngày trước, tốc độ nói rất chậm, Tiêu Chiến vừa nghe vừa tiêu hóa, thế nhưng sau khi nghe xong anh không còn bình tĩnh được như lúc ban đầu.

Bởi mớ bòng bong kia, đều liên quan tới một người, Vương Nhất Bác gọi người đó là Á Ninh.

Họ quen nhau ở Đài Loan, trong một cửa tiệm xăm ở Đài Bắc. Thang Á Ninh là bạn của chủ tiệm, cũng là một thợ xăm.

Vương Nhất Bác từng chạm mặt chủ tiệm mấy lần, tình cờ trò chuyện về xăm hình, dần dà mọi người cũng trở nên thân quen.

Khi đó Vương Nhất Bác rất năng động, không trầm lặng giống như bây giờ, qua ngoại hình và khí chất có thể đoán được hắn rất cuốn hút. Họ quen nhau được nửa năm rồi ở bên nhau, nhưng cũng thường xuyên xảy ra tranh cãi.

Vương Nhất Bác chỉ kể vắn tắt những chuyện này, hắn có vẻ không giỏi kể chuyện, mỗi câu đều rất gãy gọn, chỉ thuật lại chứ không mang theo bất cứ tâm tình gì.

Sau đó hai người cùng trở về nước, hai thợ xăm làm việc với nhau, thế rồi Thang Á Ninh đắc tội với những người này, Vương Nhất Bác không thể làm ngơ. Cuối cùng chính bản thân cũng liên lụy vào.

Vương Nhất Bác kể xong đưa mắt nhìn Tiêu Chiến, thấp giọng nói: “Bởi vậy nên em không muốn anh gặp mặt những người ấy, đó đều là người đã đắc tội năm xưa. Em không muốn những chuyện ngày trước đeo bám tới hiện tại, cũng không muốn làm liên lụy tới anh.”

Tiêu Chiến vẫn giữ tư thế như trước, trán gối lên cánh tay, sau khi Vương Nhất Bác kể xong anh nở nụ cười, nói: “Được rồi, anh biết rồi.”

Vương Nhất Bác kể không được coi là rõ ràng, còn có rất nhiều chuyện Tiêu Chiến không rõ, nhưng lúc này anh không muốn hỏi. Tuy Vương Nhất Bác kể những chuyện này không để lộ tâm tình gì, nhưng Tiêu Chiến có thể nhìn ra tâm tình hắn không được tốt. Hắn có thể mở miệng kể những chuyện này Tiêu Chiến đã thấy đủ rồi.

“Cũng không cố ý giấu anh,” Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến, “Chỉ là tính em trầm, hơn nữa cảm thấy có lẽ anh không thích nghe những chuyện này.”

Tiêu Chiến không lên tiếng, nhìn hắn hồi lâu, một lúc sau đột nhiên ngồi thẳng người, dang tay về phía Vương Nhất Bác. Anh nghiêng đầu, nói: “Anh không sợ bị liên lụy, những chuyện này đều không thành vấn đề. Nhưng mà bây giờ anh rất muốn ôm một lúc. Vương tiên sinh à, ôm anh một chút đi.”

Vương Nhất Bác sửng sốt một lúc, sau đó lắc lắc đầu bật cười. Hắn nghiêng người ôm lấy Tiêu Chiến, cảm nhận được Tiêu Chiến vỗ về tấm lưng mình.

Đây là lần thứ hai họ ôm nhau, lần đầu tiên là Tiêu Chiến tranh thủ, nhưng lần này là danh chính ngôn thuận. Anh nhẹ giọng nói bên tai Vương Nhất Bác: “Xin lỗi đã để em phải kể ra những chuyện không vui này, xin lỗi vì thái độ ngày hôm nay của anh. Nhưng dù quá khứ em thế nào, anh cũng không ngại lắng nghe, không ngại liên lụy tới mình. Bởi vì dù tốt xấu thế nào, thì đều là những chuyện em đã từng trải qua. Em đừng buồn, cũng đừng để trong lòng, sau này thầy Tiêu ở bên em.”

Trước giờ không ai chống đỡ được những lời tâm tình của thầy Tiêu, Vương Nhất Bác chưa từng nhận được những lời này, bởi vậy nên mỗi lần nghe đều không đáp lại, thậm chí hắn còn bối rối không biết phải làm sao.

Lời Tiêu Chiến thủ thỉ ngay bên tai hắn, trong lòng hắn là một nguồn sức mạnh đầy nam tính và trưởng thành. Thầy Tiêu là một người rất hiểu chuyện, rất có tâm, trên người còn có hương nước hoa nam giới nhàn nhạt. Vương Nhất Bác lặng im không lên tiếng, ngửi mùi hương thoang thoảng trong không khí, bờ môi đặt bên tóc sau tai Tiêu Chiến, khẽ chạm một cái không thành tiếng.

Ngày hôm đó Tiêu Chiến không vào cửa tiệm, sau khi hai người nói chuyện xong Vương Nhất Bác quay trở lại tiệm, Tiêu Chiến và Phương Kỳ Diệu cùng đi về. Cũng không phải anh không có tâm trạng, chỉ là trong lòng không được bình tĩnh, muốn quay về từ từ tiêu hóa. Hơn nữa hôm đó Vương Nhất Bác có một vị khách tới xăm kín chân, có lẽ sẽ làm trong một khoảng thời gian dài, hôm nay kiểu gì cũng sẽ làm tới tối. Họ không thể nói nhiều với nhau được, không cần phải kéo theo Phương Kỳ Diệu tốn thời gian ở chỗ này.

Phương Kỳ Diệu chẳng hóng hớt gì cả, không hỏi xem họ ngồi trên xe nói gì. Ngoài mặt cậu ta có vẻ ngốc, thực ra trong lòng rất hiểu chuyện, lúc cần nói thì nói, lúc không nên nói thì tự động im lặng, nửa câu cũng không ho he. Tiêu Chiến làm anh em với cậu hơn hai mươi năm, bởi có quan hệ này nên hiểu rõ con người cậu.

Tết mỗi lúc một gần, mấy hôm sau Tiêu Chiến đều ngoan ngoãn ở nhà ba mẹ, giúp ba mẹ sắm đồ Tết, đi thăm người thân, nhưng không tới cửa tiệm.

Mấy câu hôm đó anh nói trước khi rời cửa tiệm mọi người đều nghe thấy, nhất là Từ Lâm. Sau đó cô bé kể lại cho Lục Tiểu Bắc. Lục Tiểu Bắc nhảy từ trên ghế xuống nói, “Buồn chết mịa, đến một trăm tám mươi tuổi cũng không có đối tượng nào mất.”

Vương Nhất Bác vẫn giữ bộ dạng không mặn không nhạt, chỉ cần Tiêu Chiến không ở đây thì hắn đều giữ bản sắc đầu gỗ của mình, Lục Tiểu Bắc không biết chuyện hai người còn ôm nhau trong xe mấy phút, chỉ nghĩ là họ giận nhau rồi.

“Tết đến nơi rồi mà thê lương như vậy.” Lục Tiểu Bắc huých vào người Vương Nhất Bác một cái, nói, “Đại ca à em buồn vì anh chết mất.”

“Cậu đừng để tâm tới anh.” Vương Nhất Bác gõ lên đầu cậu một cái, “Lo cho bản thân đi, anh không cần cậu buồn hộ.”

Đúng là thầy Vương không cần cậu buồn hộ, quan hệ của người ta với thầy Tiêu vẫn tốt lắm, buổi tối xong việc về nhà, vận động xong là có thầy Tiêu trẻ tuổi đẹp trai nói chuyện cùng, cuộc sống rất mỹ mãn.

Tiêu Chiến bận bịu ở chỗ ba mẹ cả ngày, đến tối lên giường nằm thực ra rất buồn ngủ, nhưng vẫn kiên trì gửi tin nhắn cho Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến: Thầy Vương à, đã vận động xong chưa?

Vương Nhất Bác trả lời rất nhanh: Xong rồi.

Tiêu Chiến: Thế em đi ngủ sớm một chút đi, dạo này em vất vả quá, hôm nào rảnh đi mát xa đi, cột sống gánh vác quá nặng.

Đó giờ thầy Tiêu rất biết thương biết quan tâm, rất tri kỷ. Vương Nhất Bác đắp chăn đến bụng, mím môi, tâm tình rất tốt, nhưng khi trả lời trên điện thoại chỉ có một chữ.

Vương Nhất Bác: .

Đổi lại là người khác, nếu cứ trả lời một hai chữ như vậy, chắc người ta đã bỏ cuộc không nhắn tin nữa từ lâu rồi. Nhưng thầy Tiêu không ngại, đây là phong cách idol của anh đó, chúng tôi ít nói đó, chúng tôi ‘cool’ vậy đó, thì có sao.

Tiêu Chiến mỉm cười nhắn lại: Thế anh ngủ đây.

Vương Nhất Bác: Ừ, ngủ ngon.

Nếu Vương Nhất Bác đã bày tâm ý ra, Tiêu Chiến không sợ gì nữa, dò dẫm bước từng bước về phía trước, sau đó lặng lẽ cảm nhận sự dung túng ngọt ngào Vương Nhất Bác dành cho mình.

Tiêu Chiến cười đến là xấu bụng, híp mắt gõ lên điện thoại: Ngủ ngon nhé cục cưng.

Gõ xong anh ấn nút gửi đi, sau đó vội vã tắt màn hình, cũng tắt đèn bàn đi luôn. Bóng tối là nơi rất lý tưởng để che giấu sự ngượng ngùng của con người, Tiêu Chiến giơ tay lên che mặt, khẽ nói một tiếng: “Móa”.

Tiêu gia ba mươi, phóng túng một chút cũng bối rối, cũng e thẹn

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz