ZingTruyen.Xyz

Bjyx Dien Cuong

Buổi họp hơn 11h cuối cùng cũng kết thúc, tất cả mọi người rời đi, chỉ để lại Trình Tiêu. Cô bé nhìn anh mình, chần chờ một lúc muốn nói lại thôi, Tiêu Chiến nhìn thấy có chút buồn cười đành lên tiếng

"Sao? Muốn hỏi anh cái gì?"

"Ca, ca với cậu ta..."

"Muốn hỏi cái này?" Tiêu Chiến hắc tuyến

"Không phải không phải" Trình Tiêu xua tay liên tục "Cậu ta ở chỗ anh sao?"

"Ừ" Ngắn gọn súc tích

"Xong rồi?" Vương Nhất Bác không biết từ lúc nào đã tới sau lưng Tiêu Chiến, tay phải vòng lên cổ anh, ngón trỏ và ngón giữa vuốt lấy cằm anh, ngón cái xoa xoa bên má anh, hành động vô cùng tự nhiên như đã làm vô số lần

"Ừm, xong rồi, đã đói chưa?" Tiêu Chiến nắm lấy tay cậu nhỏ, hôn lên lòng bàn tay, ôn nhu hỏi

"..." Trình Tiêu thật sự muốn lao ra khỏi màn hình cắn chết hai người kia "Mù mắt chó của em rồi. Em cần người an ủi"

"Kỳ Kỳ cũng không tệ" Vương Nhất Bác đề xuất

"Cậu đi chết đi" Nói rồi hừ lạnh đi ra khỏi phòng họp cao cấp, đến chào anh trai cũng không nhớ, có thể thấy cô bé tức giận không nhẹ

Tiêu Chiến cười cười gập laptop xuống, ngẩng đầu nhìn người yêu, ánh mắt vì cười vẫn còn tiếu ý xinh đẹp khiến Vương Nhất Bác không nhịn được từ trên cao hôn xuống. Cuối cùng vẫn không dám quá phận, dù sao hôm qua cũng là lần đầu của anh. Nhỏ vụn hôn lên khuôn mặt anh, Vương Nhất Bác trầm thấp hỏi

"Còn khó chịu không?"

"Không. Đi ăn thôi"

"Được, em nấu xong rồi, ăn thôi"

"Em còn biết nấu ăn sao?" Tiêu Chiến kinh ngạc

"Chỉ biết mấy món đơn giản, hôm qua mới...nên em chỉ nấu chút đồ ăn thanh đạm"

"Cảm ơn em, cún con" Tiêu Chiến bị cảm động rồi, cún con của anh không lúc nào là không nghĩ cho anh cả, như thế này sao anh có thể buông tay chứ?

"Không cần khách khí!" Vương Nhất Bác cười, sau đó cầm tay anh kéo đến phòng ăn, chỉ cần anh vui là được

                    _._._._._._._._._._._._._

Mẹ Tiêu vừa đi bộ ở tiểu khu về liền nhận được điện thoại của em dâu út, không biết có chuyện gì, bà ngồi ở ghế sofa nhận cuộc gọi
"Thím út, có chuyện gì sao?"

"Chị dâu, có làm phiền chị nghỉ ngơi không?" Bên kia là giọng một nữ nhân trong sáng, đây chính là thím út của Tiêu Chiến, vợ của Tiêu Đằng, là một người phụ nữ tươi sáng, khiến người muốn thân cận

"Chị mới đi thể dục về đây, dạo này xương cốt rã rời, còn không chăm chỉ là không ổn"

Mẹ Tiêu cũng cười đáp, hai chị em dâu bà thỉnh thoảng vẫn gọi điện tâm sự như thế này.

"Chị dâu, chuyện tiểu Tán có bạn gái chị biết chưa?"

"Bạn gái?" Thằng bé lúc nào thì có bạn gái? Không phải hiểu lầm gì chứ? Nếu dám có lỗi với tiểu Bác, bà sẽ không để yên đâu (Lynn: Chưa gì đã bênh con rể rồi@@)

"Hoá ra chị không biết a~" Lại Ý Vân thần bí nhỏ giọng kể " Lúc tối A Đằng về tới nhà cứ như đang suy nghĩ cái gì, em tra khảo mới chịu nói cho em biết, lúc họp cổ đông buổi sáng, thấy trên cổ và ngực cháu trai có vài vết hồng ngân rõ ràng là bị hôn ra, khả năng bạn gái cháu trai em là một nữ nhân hung hăng a~"

"Khụ khụ" Lúc nghe xong mẹ Tiêu biểu tình thực quái dị, quả nhiên hai đứa này tối qua là làm cái gì kia. Bà đột nhiên nhớ ra con trai muốn con rể chịu trách nhiệm, đột nhiên có chút không biết nên phản ứng với em dâu đang bát quái như thế nào "Chị đã biết. Thật ra người kia của tiểu Tán rất hiền, cũng rất đẹp, chỉ là hơi ít nói một chút"

"Hoá ra chị đã biết rồi a. Không biết cô gái đó có rảnh không?"

"Sao vậy?"

"Tiểu Tán cùng Tiêu Tiêu trưa ngày mai sẽ qua ăn cơm cùng vợ chồng em, nếu tiện bọn em cũng muốn gặp cô gái đó xem sao"

"Chắc là...rảnh. Mai có lẽ thằng bé sẽ đưa người nọ đến. Lúc đó chị hy vọng vợ chồng chú thím có thể bình tĩnh" Nghĩ đến con rể hiện đang ở cùng con trai, nếu con trai đáp ứng cũng không thể để con rể ở nhà một mình, chắc chắn sẽ mang theo, đến lúc đó sẽ không khiến vợ chồng chú út kinh động quá chứ? Vẫn là nhắc nhở thân thiện một câu trước vậy.

"A được. Lẽ nào là một cô gái mạnh mẽ?"

"Ừ...mạnh mẽ"

"Ra vậy. Được em đã biết, muộn rồi chị dâu đi ngủ đi thôi"

"Thím ngủ ngon"

                         _._._._._._._._._._._

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác lái xe qua chung cư đón Trình Tiêu, ba người cùng tới nhà Tiêu Đằng. Đến ngoài cổng biệt thự cũng đã là 10h30, cửa mở, Tiêu Chiến lái xe vào trong, xe chưa tắt máy đã thấy một cậu nhóc 4,5 tuổi chạy ra đón

"Tiểu Tán ca ca" Đây là con trai duy nhất của Tiêu Đằng _Tiêu Vũ

"Tiểu Vũ có nhớ anh không?" Tiêu Chiến đóng cửa xe, ôm cậu bé lên hôn một chút hai má non mềm

"Tiểu Vũ không nhớ tỷ tỷ nha" Trình Tiêu ra sau lập tức chua muốn chết

"Đều nhớ, nhớ ca ca, nhớ tỷ tỷ"

"Ha ha, lẻo mép!" Trình Tiêu nhéo má em họ trêu chọc

"Đều vào nhà đi" Tiêu Đằng tươi cười đi ra gọi người, dù sao thời tiết cũng đang rất nóng
Vương Nhất Bác im lặng đi theo phía sau, cậu có chút hồi hộp, đây xem như ra mắt nhà người yêu rồi, có thể bình tĩnh sao? Đáp án là không thể! Tiêu Chiến cũng nhận ra trạng thái cậu nhóc của anh có chút câu nệ, liền cầm tay cậu, cười cười trấn an, nhỏ giọng nói

"Có anh đây"

"Vâng"

Trình Tiêu ở bên cạnh hết nói nổi, từ bao giờ cái tên mặt than kia cũng có lúc phản ứng như người bình thường thế nhỉ?

Vợ chồng Tiêu Đằng cùng Lại Ý Vân thì lặng người, họ đều nghĩ lại thái độ chị dâu tối qua cùng lời nói của bà, đều đoán ra là có chuyện gì. Riêng Tiêu Vũ từ đầu đến cuối vẫn tò mò nhìn Vương Nhất Bác, đến một câu:

"Tiểu ca ca, anh thật xinh đẹp quá!"

Người ta nói đồng ngôn vô kỵ, Vương Nhất Bác nhìn đứa trẻ này cũng rất yêu thích, nghe bé con nói vậy, cậu cũng không giận, còn cười nhìn bé một chút.

"Tiểu Vũ có thích tiểu ca ca không?" Tiêu Chiến không bỏ qua cơ hội lôi kéo đồng minh

"Thích nha. Tiểu ca ca đẹp như vậy, trắng như vậy, tiểu Vũ rất thích"

"Ngoan lắm. Tiểu ca ca là chồng của anh. Tiểu vũ biết ý nghĩa là gì không?" Tiêu Chiến rèn sắt khi còn nóng, không để ý ánh mắt khiếp sợ từ bốn phía, vẫn ngồi xổm dỗ bé con

"Biết, tiểu Vũ biết. Như ba ba là chồng của ma ma có phải không?"

"Chính xác, tiểu Vũ thật thông minh. Cho nên từ nay tiểu ca ca này chính là người nhà của anh, cũng là người nhà của tiểu Vũ, em phải yêu quý anh ấy nhé?"

"Vâng, tiểu Vũ sẽ"

"Chú, thím, em ấy là bạn đời tương lai của con" Lúc này Tiêu Chiến mới nắm tay Vương Nhất Bác giới thiệu cho hai tiền bối đang sững người trước mặt

"Ba...ba mẹ con đã biết?" Lại Ý Vân gian nan hỏi ra miệng

"Vâng ạ. Họ đều thích em ấy"

"Vậy thì được rồi. Chỉ cần con hạnh phúc, anh cả và chị dâu không phản đối, chú thím cũng sẽ mừng cho con" Tiêu Đằng dù sao cũng nhìn đến chuyện này nhiều lần, lấy lại bình tĩnh trước

"Ý của chú cũng là ý của thím, được rồi vào nhà thôi. Đừng đứng mãi thế" Lại Ý Vân cũng rất nhanh thoải mái

"Hai bác biết rồi sao?" Trình Tiêu cũng ngạc nhiên, cô không ngờ hai bác đều không phản đối?

"Ừm, tối hôm qua bọn anh còn nói chuyện với ba mẹ mà"

"Vậy là tốt rồi, làm em lo muốn chết" Vỗ vỗ ngực, lại nhướng mày nhìn sang bên cạnh anh trai, cô hung hăng nói "Được anh trai tôi coi trọng là phúc của cậu, nếu để tôi biết cậu đối anh tôi không tốt, hừ hừ"

"Sẽ không!" Vương Nhất Bác cũng không sợ cô, không tránh né nhìn thẳng lại "Cậu sẽ không có cơ hội đó"

"Cậu nói được làm được!"

"Tất nhiên! Cậu thấy tôi đã bao giờ nói nhưng không làm chưa?"

Trình Tiêu nghĩ nghĩ, hình như là chưa từng!!!

Vợ chồng Tiêu Đằng sau khi vào phòng bếp, cũng nhỏ giọng thảo luận một chút, tuy hơi khó tiếp nhận nhưng họ nghĩ, dù sao anh cả chị dâu cũng không phản đối, quan trọng là tiểu Tán có vẻ rất để tâm cậu bé kia, họ cũng đành chấp nhận, chỉ cần cháu trai vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz