ZingTruyen.Xyz

Bjyx Cv Song Lai Lan Nua Yeu Anh


“Chồng yêu dấu, lưng em đau, anh đến đây giúp em xoa bóp đi...”

Giọng nói ngọt ngào truyền từ loa điện thoại, hệt như có một sợi lông vũ khẽ vuốt ve nơi mềm mại nhất trong lòng y, đến cả linh hồn cũng vì thế mà run rẩy.

Vương Nhất Bác đặt điện thoại xuống, dẹp tài liệu sang một bên, đứng dậy bước vào phòng ngủ, sau khi vào phòng phát hiện Tiêu Chiến không có ở trong, liền nghe thấy giọng nam truyền từ phòng tắm.

“Ông xã, em ở trong này.”

Nhịp tim của Vương Nhất Bác đập càng nhanh hơn, phòng tắm trước mặt y hệt như một căn phòng chứa pháp thuật, bên trong có bảo bối thần kì mà y khao khát, quyến rũ y bước nhanh vào trong.

Đưa tay đẩy cửa phòng tắm ra, hiện lên trước mắt là dung nhan ngọt ngào, xinh đẹp của nam nhân nằm trong bồn tắm cùng với những đường cong hoàn mỹ thoắt ẩn thoát hiện.

Tiêu Chiến đưa cánh tay nghịch nước, vùng ngực đơn bạc chìm nổi trong nước, lập tức trở thành điểm thu hút tầm mắt của Vương Nhất Bác.

Đôi môi Tiêu Chiến mang theo ý cười, liếc mắt đưa tình nhìn y.

“Eo em đau lắm sao, phải làm sao đây?”

Anh nũng nịu nói với Vương Nhất Bác, hoàn toàn khiến y không có sức chống đỡ lại được.

Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, nói: “Có cần ra ngoài trước không? Ra ngoài xoa bóp một chút.”

Tiêu Chiến lắc đầu, “Trong đây lớn thế này, anh vào đây giúp em xoa bóp đi.”

Nếu bước vào trong chắc chắn không chỉ đơn giản là xoa bóp rồi, Tiêu Chiến rõ ràng muốn quyến rũ y, Vương Nhất Bác đương nhiên bước vào, mỹ sắc trước mặt, đại não y rất khó tiếp tục duy trì lý trí.

Không do dự nữa, Vương Nhất Bác cởi quần áo, chân dài vừa giơ lên, trực tiếp bước vào bồn tắm, giây phút y ngồi xuống liền trực tiếp ôm mỹ nhân ngư trong bồn tắm vào lòng.

Nước trong bồn tắm không ngừng dao động, da thịt trơn bóng ma sát vào nhau, va chạm trơn trượt khiến tâm trạng hai người nở hoa.

Dưới trạng thái này, ai còn nghĩ đến chuyện xoa bóp chứ?

Vương Nhất Bác hành sự nhanh chóng vừa bước vào liền ngậm lấy đôi môi đỏ mọng trước mặt. Tiêu Chiến cũng vội vàng không kém, hai tay câu lấy cổ y mượn lực nước trườn lên, thành công ngồi trên người Vương Nhất Bác.

Tiếng mút lưỡi chậc chậc hòa cùng tiếng nước như một bản nhạc không lời nóng bỏng. Nụ hôn ướt át mang theo dục vọng chiếm hữu của Vương Nhất Bác trượt dần xuống cần cổ thiên nga. Mỗi nơi đi qua đều để lại ấn ký của riêng mình.

" Ahh...ummm..." Tiêu Chiến cả người ngâm trong nước ấm, được vuốt ve, được hôn đến thoải mái vô cùng. Anh đưa tay vò loạn mái tóc mềm của Vương Nhất Bác, sau đó nhẹ nhàng đặt lên trán y một nụ hôn. Vương Nhất Bác nhận thấy động tác của anh liền ngẩng đầu, đập vào mắt y là đôi mắt lấp lánh như những vì tinh tú của Tiêu Chiến.

Chỉ thấy nốt ruồi dưới môi chuyển động rồi lại đặt lên khóe mắt Vương Nhất Bác một nụ hôn.  Từ chóp mũi đến gò má đều được anh yêu chiều hôn lên.

" Vương Nhất Bác, em yêu anh " khẽ thì thầm một câu trước khi môi lưỡi triền miên. Nụ hôn này Tiêu Chiến hôn rất nhiệt tình cũng rất nghiêm túc cùng chăm chú khiến cho Vương Nhất Bác có chút say.

Bỗng một tay của anh đưa xuống chạm vào đùi y, mượn thế nâng lên sau đó lại ngồi xuống, một đường nuốt trọn tiểu Bác.

" Hahhh..." Vương Nhất Bác thoải mái gầm nhẹ một tiếng, lại nhanh chóng bắt lấy eo nhỏ tận lực đưa đẩy. Mỗi lần đâm vào lực đạo càng mạnh, đâm càng sâu cũng càng nhanh hơn.

" Ahhh....hahh...ummm.." cơ thể của Tiêu Chiến xốc nảy liên tục, khoái cảm như thủy triềy trào dâng làm cho anh dục tiên dục tử. Hai tay anh ôm chặt cổ Vương Nhất Bác, hai chân bấu lấy hông y, nghênh hợp yêu thương của người mình yêu.

Hai người ở trong bồn tắm triền miên, chờ đến khi vận động xong bước ra phòng tắm, phát hiện da thịt trên người đã ngâm đến nhăn nheo.

Tiêu Chiến buồn cười đưa mười ngón tay đến trước mặt Vương Nhất Bác, “Ngâm hỏng mất rồi.”

Vương Nhất Bác nắm tay anh, hôn khẽ lên đấy, nói: “Đều trách anh, làm quá lâu.”

Đây không phải biến thành y tự khen mình duy trì lâu sao, Vương Nhất Bác anh học hư rồi!

Tiêu Chiến thu tay về, đang muốn vào phòng quần áo mặc đồ, nào ngờ vừa xong người liền bị Vương Nhất Bác bế lên, trực tiếp ôm anh lên giường, “Là lửa em nhóm lên, phải phụ trách dập lửa.”

Tiêu Chiến cười hì hì đáp: “Ngâm trong nước lâu như thế vẫn chưa dập hết sao?”

“Dập không hết.” Cấm dục lâu như thế, sự đói khát của Vương Nhất Bác đã trở thành động không đáy, mới làm một lần sao có thể thỏa mãn được nhu cầu của y.

Đêm xuân chỉ mới vừa bắt đầu thôi...

Chuyện Tiêu Chiến bị bắt cóc, dưới sự trấn áp của Vương Nhất Bác, truyền thông không đưa tin, cho nên phần lớn mọi người đều không biết anh vừa trải qua khoảnh khắc sinh tử, đến bố Tiêu cũng bị giấu đi, lúc Tiêu Chiến gọi điện hỏi thăm sức khỏe ông, ông vẫn vui vẻ bảo Tiêu Chiến qua đây ăn rau xanh do ông và thím Lư đích thân trồng ra, Tiêu Chiến cũng luôn miệng đồng ý.

Sau khi chuyện giấu việc kết hôn của Tiêu Chiến bị tung ra hai tháng, Tiêu Chiến cuối cùng cũng xuất hiện trước giới truyền thông, mà phương thức anh gặp mặt truyền thông cũng khá phô trương, anh đồng ý tham dự một buổi tiệc từ thiện, mà người cùng anh đến dự, chính là chồng anh – Vương tiên sinh– Vương Nhất Bác.

Trước khi xuống xe, Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tiêu Chiến, bất giác nắm tay anh hỏi: “Em rất khẩn trương ư?”

Tiêu Chiến lắc đầu, hít sâu một hơi, nói: “Không phải, em rất hưng phấn.”

Nháy mắt với y, Tiêu Chiến nói: “Có thể cùng anh quang minh chính đại trước mặt công chúng, đây vẫn là lần đầu tiên, khó tránh khỏi có chút kích động, trước đây lo lắng quá nhiều, giấu giếm quá nhiều, giờ đây quay đầu nhìn lại, bản thân của lúc ấy thật sự là quá ngốc nghếch.”

Vương Nhất Bác đưa tay vẹo má anh, cười nói: “Không ngốc.” Trong mắt y, bất kể lúc nào, bất kể trạng thái nào, Tiêu Chiến đều rất đáng yêu.

Tiêu Chiến cong mắt cười, nụ cười còn rực rỡ hơn ánh đèn trước thảm đỏ, nắm tay Vương Nhất Bác nói: “Thế xuống xe thôi, nam thần của em.”

Cửa xe vừa mở ra, Vương Nhất Bác bước một bước xuống xe, sau khi ung dung đứng dậy, liền lịch thiệp khom lưng đưa tay về hướng người trong xe.

Từ giây phút xuất hiện trước tầm mắt của truyền thông, mỗi cử chỉ của Vương Nhất Bác đều được máy quay, máy chụp hình phóng to vô số lần, hành động đưa tay vào trong xe của y lập tức kích động đến giới truyền thông, mọi người không hẹn cùng lúc hít sâu, chờ đợi người bên trong xuống xe.

Một đôi giày da màu đen xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, sau đó là một đôi chân thon dài, lúc Vương Nhất Bác đưa tay dìu anh xuống xe, cuối cùng dáng người mảnh khảnh của Tiêu Chiến ưu nhã xuất hiện trước mắt mọi người.

Ánh đèn flash lập tức chớp nháy, các khán giả đứng bên cạnh xem náo nhiệt liền bạo phát hò hét không ngừng.

Hai người cùng nhau xuất hiện khiến truyền thông trở không kịp tay, lại cảm thấy rất hợp tình hợp lý.

Thảm đỏ của tiệc tối nay không dài, lại có rất nhiều truyền thông tụ tập, hai người nắm chặt tay nhau, ung dung bước đi trên thảm đỏ, Vương Nhất Bác vẫn giữ vẻ mặt vân đạm phong khinh, dáng vẻ lịch thiệp ngời ngời, Tiêu Chiến lộ rõ tâm trạng rất tốt, trên mặt từ đầu chí cuối đều mang theo nụ cười ngọt ngào, lúc bị truyền thông gọi lại còn rất phối hợp kéo Vương Nhất Bác, để mọi người chụp đến đủ, chỉ là có người đặt câu hỏi, anh liền cười xua tay, tỏ ý không tiếp nhận phỏng vấn.

Một người lãnh đạm ung dung khí chất bất phàm, một người ôn nhuận như ngọc rung động lòng người, hai người đứng cạnh nhau, thật sự là vô cùng đẹp đôi.

Lúc di chuyển, hai người liếc mắt đưa tình, động tác ân ái đều dễ dàng tiêu diệt một đống film.

Lúc bước lên bậc thang, Tiêu Chiến bước hụt một nhịp, suýt nữa mất cân bằng, Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt, lập tức ôm anh vào lòng, tránh để anh lúng túng ngã xuống.

Tiêu Chiến vô tội nhìn y nói: “Em không định vờ ngã.”

Vương Nhất Bác cười khẽ, “Anh biết, chỉ là dây giày của em bị lỏng thôi.” Sau đó y điềm tĩnh quỳ một chân xuống, đưa tay giúp anh thắt lại dây giày.

Màn này lập tức càng thu hút nhiều ống kính hơn, có người còn không kiêng kỵ huýt sáo.

Tiêu Chiến xấu hổ đỏ mặt, lúc Vương Nhất Bác giúp anh cài xong liền kéo y đi, sau đó bước lên bậc thang, tiến vào trong đại sảnh.

Đây chỉ là một chi tiết nho nhỏ phát sinh ngoài dự tính, không nghĩ đến hôm sau truyền thông đưa tin về họ đều không hẹn cùng đăng tấm ảnh đó lên.

Vừa mới công khai quan hệ, hai người liền trước mặt công chúng hung hăng show ân ái, thật sự khiến chó độc thân bọn họ đều chịu mười nghìn vết thương.

Lúc này, mọi người đều không biết, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.

Sau khi công khai quan hệ, Vương Nhất Bác lập tức trở thành người cuồng khoe vợ, ban đầu dùng Weibo chỉ để theo dõi Tiêu Chiến, bây giờ cuối cùng Weibo cũng phát huy được công dụng, ảnh của Tiêu Chiến ngày ngày đều được đăng lên.

Dáng vẻ anh ăn điểm tâm, dáng vẻ anh ngồi trên sô pha đọc sách, dáng anh cùng Lưu quản gia trong lồng kính trồng rau, lúc Tiêu Chiến tức giận...

Vương Nhất Bác có thể nói là bản thân chụp ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Thế là vì y khoe quá nhiều ảnh nên khiến cho rất nhiều fan của Tiêu Chiến đều chạy sang Weibo của Vương Nhất Bác, nhìn cuộc sống ngược bọn FA bọn họ? Vừa hô chó độc thân bị thương không sống nổi, vừa không ngừng quỳ lạy mong Vương Nhất Bác đăng ảnh hai người chụp chung.

Lúc bắt đầu, mọi người nhìn thấy Vương Nhất Bác đăng ảnh, cảm thấy rất ngỡ ngàng, sau khi kích động ba lần bốn lượt, mọi người cũng đã tê dại, có người thậm chí còn bình luận kĩ xảo chụp ảnh của Vương Nhất Bác, nói phải chụp thế nào mới có thể khiến nam thần Tiêu mê người nhất.

Đối với kĩ năng mới của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến là cười chấp nhận, y thích chụp anh thì để y chụp cho đủ, anh cũng rất hưởng thụ cảm giác được làm người mẫu duy nhất của Vương Nhất Bác.

Tuyên Lộ trong lúc nói chuyện điện thoại với Tiêu Chiến, cảm khái nói: “Hóa ra Vương tiên sinh lại là người ham hư vinh thế này, thật là nhìn lầm rồi, chẳng qua tốt xấu gì anh ấy cũng là người nổi tiếng, cũng xem như là làm công tác PR giúp em.”

Trong lòng Tiêu Chiến vô cùng ngọt ngào nhưng vẫn cứng miệng nói: “Chị nói nhảm gì thế.”

Tuyên Lộ thở dài, hỏi: “Em thật sự suy nghĩ xong rồi?”

“Ừm, em dù sao cũng là người đã có gia đình, cả ngày quay quảng cáo, thật sự quá lãng phí thời gian, thật ra chỉ cần đóng phim thật tốt, danh tiếng cũng có thể được đề cao.”

“Em từ chối đại diện quảng cáo là muốn dành thời gian cho gia đình ư?”

“Vâng, em phát hiện em càng lúc càng không thể rời xa Vương tiên sinh nhà mình được rồi.”

Đột nhiên phải ăn cẩu lương, Tuyên Lộ liền rất muốn gác máy, “Em giảm ít công việc rồi, có nghĩa là chị cũng không có việc làm, em có người bao nuôi mà chị lại uống gió đông bắc à, làm sao đây?”

“Công ty có nhiều nghệ sĩ có tiềm năng thế kia, muốn mấy người đều tùy chị chọn cả.”

Tuyên Lộ nghe đến đây, vội vàng tạ chủ long ân, chỉ cần có công việc, cô không để ý việc dẫn thêm vài người.

Ý muốn giảm ít công việc của Tiêu Chiến xuất hiện sau khi anh cùng Cố Vi trò chuyện, chỉ là trước đây anh ít nhiều có chút do dự, nhưng sau khi trải qua hoạn nạn sinh tử, anh liền nghĩ thông, cuộc đời có thể rất dài nhưng cũng có thể rất ngắn ngủi, trước kia anh bận rộn chạy theo danh tiếng, thật ra đó chỉ là khói mây mà thôi, những thứ ấy so với người yêu nhất căn bản không đáng để nhắc đến.

...

Trong giải Chuông Vàng của Đài Loan vào tháng tư, đoàn phim《Vào hè》nhận được khá nhiều giải thưởng, có vài hạng mục giải lớn đều nhận vào tay, trong đó Na Anh lần nữa vinh dự nhận giải ảnh hậu, lại nổi tiếng thêm lần nữa.

Tiêu Chiến không có tác phẩm để tranh giải nhưng anh lại được mời đến dự với vai trò khách mời trao giải, trùng hợp là giải anh trao lại là giải ảnh hậu.

Sự kiện này tựa như dự báo cho anh điều gì đó.

Thời gian này, bộ phim chiến tranh Tiêu Chiến đóng vai chính cũng chiếu trong lúc này, bộ phim phá vỡ toàn bộ kỉ lục của các phim truyền thống, sử dụng thủ pháp đặc biệt để tường thuật lại sự bi thảm của chiến tranh, nhận được sự đồng cảm sâu sắc từ khán giả.

Sau khi bộ phim công chiếu, luôn đứng đầu trong bảng xếp hạng, kỉ lục phòng vé không ngừng đổi mới, Tiêu Chiến đồng thời nhận được nhiều danh tiếng hơn, anh thân là chủ đầu tư, cũng không chê lợi nhuận thu về liên tục.

Sau khi hưởng được quả ngọt khi bắt đầu, trên chặng đường làm người đầu tư của Tiêu Chiến càng đi càng xa.

Lại là một năm của giải Kim Quyển Bách Hoa, năm ngoái Tiêu Chiến mất đi giải nam chính xuất sắc nhất, khó tránh đi chút thất vọng, trải qua một năm rèn giũa, anh càng thêm thành thục, cũng càng ung dung điềm tĩnh hơn, phóng khoáng ngồi ở ghế khách mời, trên mặt mang theo nụ cười chờ nhận giải.

Bây giờ máy quay đang chiếu về vài diễn viên đang cùng nhau tranh giành nhận giải nam chính, Tiêu Chiến được quay toàn màn hình, hệt như dáng vẻ mà Vương Nhất Bác đăng trên Weibo, ba trăm sáu mươi độ xinh đẹp không góc chết.

“Giải nam chính xuất sắc vinh dự thuộc về...Tiêu Chiến!”

Thời điểm khách mời trao giải đọc tên anh, thế giới trong lòng Tiêu Chiến trở nên vô cùng tĩnh lặng.

Vì giây phút này, anh đã đợi quá lâu rồi, anh thậm chí dùng thời gian hai kiếp để cố gắng, cuối cùng mới đạt được trình độ này.

Giây phút cầm giải thưởng sáng lấp lánh ấy, anh thậm chí có cảm giác đang đứng trên đỉnh cao.

Không có bài phát biểu cảm ơn dài dòng, khóe mắt anh chảy ra một vệt lệ, nói một câu, “Cảm ơn người tôi yêu, Vương tiên sinh – Vương Nhất Bác.”

Cảm ơn anh đã cho linh hồn em có cơ hội sống lại, cảm ơn sự dịu dàng, khoan dung và cưng chiều của anh, cảm ơn tình yêu tuyệt vời nhất mà anh đã đem đến...

Cảm ơn anh, còn nữa...em yêu anh!!!!

.....................

🎉🎊🎉🎊 Bộ truyện " Sống lại lần nữa, yêu anh " cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ trong thời gian vừa qua.

Sau bộ này Cỏ đang suy nghĩ đến việc viết đoản văn, đã lên đại cương rồi luôn á. Nhưng thời gian cụ thể khi nào up thì mình cũng chưa rõ, nếu các bạn quan tâm và ủng hộ có thể follow mình. Chân thành cảm ơn các bạn <3

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz