Bjyx Cv Song Lai Lan Nua Yeu Anh
Tiêu Chiến tỉnh lại, phát hiện bản thân nằm ở ghế sau của một chiếc xe hơi, vì tay bị trói, cho nên tư thế nửa nằm nửa ngồi vô cùng xấu.
Ngẩng đầu nhìn, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy người trên ghế phụ, bóng lưng quen thuộc này khiến anh vừa nhìn liền nhận ra đó là ai.
“Mạnh Tử Nghĩa, cô muốn làm gì?”
Mạnh Tử Nghĩa nghe thấy giọng anh, lập tức quay đầu nhìn anh, gương mặt trái xoan tinh xảo bấy giờ đã tiều tụy không giống người, chỉ nghe cô ta cười lạnh nói: “Làm gì à? Đây không phải rất rõ ràng sao, chúng tôi đang bắt cóc anh đó.”
“Cô đây là làm chuyện phạm pháp, hậu quả sẽ càng thảm hơn so với hiện tại.” Tiêu Chiến bình tĩnh nói.
Mạnh Tử Nghĩa nghe lời anh nói, thoáng lộ ra nụ cười điên cuồng, ha ha ha cười cả nửa ngày, trừng to mắt nói: “Anh cảm thấy tôi bây giờ còn quan tâm những chuyện này ư? Yên tâm đi tôi sẽ càng thảm thì anh cũng sẽ không dễ sống đâu.”
Từ ngữ khí nói chuyện của Mạnh Tử Nghĩa và cảm xúc của cô ta cho thấy, tâm trạng của cô ta bây giờ đang vô cùng không ổn định, lúc nào cũng có thể trở nên càng điên cuồng, Tiêu Chiến nhìn thấy tình huống này liền lập tức ngậm miệng lại, bây giờ anh nói gì đi nữa, đối với Mạnh Tử Nghĩa đều là một loại kích thích, muốn tự bảo vệ mình, anh nhất định phải duy trì sự bình tĩnh.
Mạnh Tử Nghĩa thấy anh không lên tiếng, lại cười vài tiếng, nói: “Thế nào, biết sợ rồi ư? Trước đó nhờ anh giúp tôi, anh không phải quả quyết từ chối sao? Bây giờ hối hận rồi à, nói cho anh biết, quá muộn rồi!”
Tiêu Chiến sau khi hít thở sâu, nhẹ giọng hỏi: “Thế cô muốn gì?”
“Muốn gì ư? Danh tiếng của tôi đã bị Vương Nhất Bác nhà anh giẫm vào trong bùn lầy rồi, tôi còn có thể thế nào, giá trị của anh cao như thế này, đương nhiên là muốn kiếm chút lời trên người anh là được.”
“Mạnh Tử Nghĩa, cô muốn quay về giới giải trí, tôi vẫn có thể giúp cô được.” Tiêu Chiến thử trấn an cô ta.
“Anh lừa ai chứ, trước đây tôi nhờ anh giúp anh không giúp, bây giờ nói giúp, ai tin anh chứ!” Mạnh Tử Nghĩa nói câu này, đột nhiên còn cười quỷ dị, nói với Tiêu Chiến: “Anh đoán xem người lái xe này là ai?”
Vừa rồi Tiêu Chiến vẫn luôn biết người lái xe này là đồng bọn của Mạnh Tử Nghĩa, giờ đây Mạnh Tử Nghĩa nhắc nhở như thế, anh thoáng có loại dự cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo truyền đến giọng của người kia, “Anh Chiến, đã lâu không gặp, không biết em còn nhớ tôi không?”
Giọng nói quen thuộc khiến Tiêu Chiến như bị điện giật.
Kỷ Hải!
Cậu không phải đã ra nước ngoài rồi sao? Sao lại quay về đây!
“Kỷ Hải?”
Kỷ Hải dừng xe lại, xoay người nhìn anh, ánh nhìn quen thuộc ấy, nụ cười ẩn chứa sự điên cuồng, “Anh Chiến, xem ra em vẫn chưa quên tôi, tôi nhớ em muốn chết rồi.”
Lòng Tiêu Chiến thoáng trầm xuống, hệt như nhảy vào trong hố băng, cả người phát lạnh.
Nếu chỉ là Mạnh Tử Nghĩa, như thế thì dễ giải quyết rồi, cô ta chỉ cần có danh có lợi mà thôi, mà Kỷ Hải này, là người đến chết còn không sợ, còn có gì mà cậu ta không dám làm chứ?
Tiêu Chiến thoáng cảm thấy vô cùng khủng hoảng, nhưng lúc này anh bị trói rất chặt, không làm được gì, chỉ có thể lòng thầm cầu nguyện Vương Nhất Bác có thể sớm tìm được anh.
“Chúng tôi là gặp nhau ở thị trấn nhỏ, vì cùng mục đích, cho nên quyết định hợp tác với nhau.” Tâm trạng Mạnh Tử Nghĩa rất tốt, giải thích cho anh nguyên nhân bọn họ đi cùng nhau, “Chúng tôi đang nghĩ Vương Nhất Bác sẽ cho chúng tôi bao nhiêu lợi ích mới có thể đổi anh về, bất quá đường còn dài, chúng tôi có đủ thời gian để từ từ suy nghĩ.”
“Hai người chuẩn bị lái xe về thành phố B?” Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn bọn họ.
“Đương nhiên, Vương Nhất Bác lợi hại như thế, chúng tôi làm sao có thể sử dụng phương tiện giao thông khác chứ?” Kỷ Hải khinh thường cười lạnh.
“Nhưng nếu chờ anh về thành phố B, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm được gì, cho nên mấy hôm nay phải uất ức cho anh chút rồi.” Mạnh Tử Nghĩa rất bất đắc dĩ nói.
Đồ điên! Tiêu Chiến thầm mắng trong lòng, như thế này, xem ra độ khó mà Vương Nhất Bác tìm ra anh nhất định sẽ càng khó hơn, nhất thời sẽ không có cách nào cứu anh, cho nên, bây giờ chỉ có thể tìm cơ hội xem có thể bỏ trốn hay không mà thôi.
Mạnh Tử Nghĩa và Kỷ Hải thay phiên nhau lái xe, ngoại trừ mua chút thức ăn và đi vệ sinh, bọn họ đều đi trên đường.
Hôm nay chiếc xe dừng ở một trạm xăng bỏ hoang để nghỉ ngơi, Mạnh Tử Nghĩa đi vệ sinh, Kỷ Hải trông Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến ngồi trên xe, sắc mặt trắng bệnh, ánh mắt nhìn Kỷ Hải có chút đáng thương, “Kỷ Hải, tôi đau bụng.”
“Muốn đi vệ sinh?” Kỷ Hải đi đến, ngồi trước mặt anh hỏi.
Tiêu Chiến lắc đầu, “Không phải, chỉ là đau bụng.”
“Nhịn chút, vào thành phố sẽ mua thuốc cho em.” Kỷ Hải đưa tay muốn ôm anh, lại bị Tiêu Chiến tránh ra.
“Nhưng tôi thật sự rất khó chịu, cậu có thể cởi trói cho tôi trước không?”
Kỷ Hải có chút do dự, cậu ta cũng không muốn Tiêu Chiến khó chịu, nhưng vì kế hoạch của mình, nhất định phải nhẫn tâm, chẳng qua nhìn thấy anh đáng thương như thế, cậu ta không kìm được đau lòng.
Đúng lúc Kỷ Hải chuẩn bị cởi trói cho anh, giọng của Mạnh Tử Nghĩa từ đằng sau vang lên, “Đừng quên, anh ta là một diễn viên, những thứ này đều có thể diễn được, cậu còn muốn thuận lợi về thành phố B không?”
Kỷ Hải được nhắc nhở, sắc mặt thoáng lạnh xuống, u ám nhìn Tiêu Chiến, “Em ngoan chút đi, sắp đến rồi.”
“Mặc kệ hai người muốn gì, cuối cùng đều sẽ không đạt được.” Tiêu Chiến không nhịn được nữa, nổi giận nói, mấy hôm nay anh đều vô cùng phối hợp với hai người họ, muốn bảo vệ mình, mới có cơ hội tìm cứu binh, nhưng ai cũng sẽ có giới hạn, bị dày vò mấy ngày nay, giới hạn của anh không còn nữa rồi.
Tiêu Chiến hận không thể cởi trói cho mình, sau đó thống khoái đánh cho bọn họ một trận, mặc kệ thắng thua, anh đều muốn đánh nhau với họ.
“Chúng tôi có thực hiện được hay không còn phải xem sự phối hợp của anh, anh ngoan một chút, chúng tôi sẽ không tổn hại anh đâu.” Mấy ngày nay, Mạnh Tử Nghĩa cũng bất chấp tất cả, so với trước kia, cả người đều trở nên tàn nhẫn hơn, xem ra cô ta chuẩn bị ăn cả ngã về không, cho nên mới không kiêng kỵ nhiều như thế.
Bây giờ xem ra, Kỷ Hải vẫn dễ nói chuyện hơn.
...
Tiêu Chiến đã mất tích vài ngày, Vương Nhất Bác sốt ruột sắp điên mất, một người đang yên đang lành nói mất tích liền mất tích, mấy ngày nay cũng không định vị được vị trí của anh. Tình huống này thật sự khiến người ta phát cuồng.
Nếu là bắt cóc bình thường, thì nhất định sẽ đến đòi tiền chuộc, e rằng đối phương không phải bọn bắt cóc bình thường.
Tào Dục Thần vội vã chạy đến công ty nói với Vương Nhất Bác: “Bên kia có tin tức, Mạnh Tử Nghĩa từng ở lại thị trấn, theo ghi chép thuê phòng của cô ta, còn có người nói Mạnh Tử Nghĩa ở cùng một người đàn ông.”
“Mạnh Tử Nghĩa? Với ai?” Vương Nhất Bác nhíu mày hỏi.
“Người đối phương miêu tả, có chút...có chút giống Kỷ Hải.” Tào Dục Thần có chút do dự nói ra cái tên này.
“Kỷ Hải?!” Vương Nhất Bác lập tức đứng dậy, tiện tay cầm tài liệu ném lên người Tào Dục Thần, lớn tiếng quát: “Không phải bảo các người lúc nào cũng phải để ý Kỷ Hải sao? Người ta đã về nước rồi, các người một chút tin tức cũng không nhận được? Thật sự là phế vật!”
Tài liệu bay tứ tung trước mắt Tào Dục Thần, Tào Dục Thần cúi đầu, không dám lên tiếng, đây thật sự là sơ suất của họ, hẳn phải bị trách phạt.
Vương Nhất Bác giận dữ đập bàn nói: “Còn không đi điều tra, tra không được tung tích của bọn họ thì các người cũng không cần về nữa.”
Tào Dục Thần vâng một tiếng, vội vã rời khỏi phòng làm việc, theo Vương Nhất Bác nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên anh ta thấy Vương Nhất Bác nổi giận, thật sự là quá dọa người rồi, lòng Tào Dục Thần có chút sợ hãi nghĩ.
Nếu tra không ra tung tích của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chắc chắn không chút do dự đem họ khai trừ.
Vương Nhất Bác đọc lại tin nhắn trên di động, đó là tin nhắn Tiêu Chiến gửi cho y trong buổi sáng mất tích.
“Chồng yêu dấu, hôm nay quay xong phim em có thể về nhà rồi, anh có phải rất vui không?”
Vương Nhất Bác lúc ấy trả lời, “Anh rất nhớ em, chờ em về.”
Sau khi bị buộc chia xa, những ngọt ngào bên cạnh này bỗng hóa thành một lưỡi dao sắc bén, từng dao một rạch vào lòng y, khiến tim y chảy máu đầm đìa, mỗi lần nghĩ đến anh, lại bị rạch thêm một nhát, đến cả hô hấp cũng trở thành một chuyện dày vò đau đớn.
Y chỉ có thể thầm cầu nguyện: “Tiểu Tán, em phải bình an, anh sắp đến cứu em rồi.”
Lần này Kỷ Hải vừa xuất hiện liền bắt cóc Tiêu Chiến, rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?
Biết rõ Tiêu Chiến hận mình đến tận xương tủy, vẫn kiên trì muốn đưa người đi, vì gì chứ? Chẳng lẽ lại muốn lần nữa ép Tiêu Chiến hít ma túy ư?
Vương Nhất Bác bị suy nghĩ của mình dọa sợ, nhưng y rất nhanh liền phủ định suy nghĩ này, không thể, Kỷ Hải hẳn sẽ không ngốc như thế, cậu nhất định cũng sẽ biết được, thời gian bắt cóc Tiêu Chiến càng lâu, khả năng bị phát hiện càng lớn, cho nên Kỷ Hải chắc chắn sẽ trong khoảng thời gian ngắn làm chuyện mình muốn làm.
Chuyện Kỷ Hải muốn làm chính là gì đây? Chuyện này rất dễ đoán, cậu ta cố chấp với Tiêu Chiến như thế, điều muốn làm nhất chắc chắn là muốn bên cạnh anh.
Kiếp trước Tiêu Chiến sau khi chết đi, cậu ta không phải còn đuổi đến trước mộ anh tự sát hay sao?!
...
Nghĩ đến chuyện này, sắc mặt Vương Nhất Bác chợt trắng bệch, tự sát!!!
Đây tuyệt đối là ý nghĩ điên rồ, nhưng Kỷ Hải vốn là một kẻ điên, có chuyện gì mà cậu ta không làm được chứ? Kiếp trước cậu ta vì đuổi theo Tiêu Chiến mà ở trước mộ anh tự sát. Kiếp này, cậu ta biết khối phong thủy bảo địa kia, vì ở bên cạnh Tiêu Chiến, chắc chắn sẽ dám tự sát lần nữa.
Cho nên vốn dĩ sẽ không bắt cóc để đòi tiền chuộc, vì mục đích cuối cùng chính là muốn đồng quy vu tận với Tiêu Chiến.
Phân tích như thế, cả người Vương Nhất Bác đều đứng ngồi không yên, y rất muốn nói với mình, Kỷ Hải sẽ không điên như thế, nhưng đáy lòng lại có một giọng nói với y, Kỷ Hải là người điên cuồng như thế.
Vương Nhất Bác cầm di động, chuẩn bị gọi điện lại phát hiện ra tay cầm điện thoại của mình đang không ngừng run, cố gắng vài lần mới gọi điện được.
“Anh Lý, nói cho em biết thầy phong thủy đang ở đâu? Em muốn lập tức gặp ông ấy.”
Tiêu Chiến tuy từng nhắc cho y biết sự tồn tại của mảnh đất ấy nhưng lại không nói rõ vị trí, đoán rằng đến cả anh cũng không biết rõ, bây giờ biết vị trí kia cũng chỉ có mỗi Kỷ Hải, có lẽ còn có vị thầy phong thủy chưa từng gặp mặt kia cũng biết chỗ đó.
Kỷ Lý rất nhanh liền giúp y tìm địa chỉ của thầy phong thủy, Vương Nhất Bác sớm đã cho người chuẩn bị xong trực thăng, sau khi có địa chỉ liền xuất phát tìm người.
Bây giờ đối với Tiêu Chiến mà nói, thời gian chính là sinh mệnh, y nhất định phải đuổi kịp Kỷ Hải đến mảnh đất kia trước, tìm được bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz