ZingTruyen.Xyz

Bjyx Chi Danh Rieng Em

Trong khoảnh khắc, toàn bộ không gian trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió vù vù và những cơn sấm lầm rầm từ xa vọng lại. Lâm Phong khôi phục lại được ý thức, vội vàng lao đến bên Tiêu Chiến.
— Tiêu Chiến! Ngươi có sao không? — Lâm Phong khẽ lay gọi.
Tiêu Chiến mở mắt, khuôn mặt đầy mồ hôi, tay phải của anh rướm máu, và vết thương bên sườn không ngừng chảy máu.
— Chú... sao lại cứu ta? — Tiêu Chiến thều thào, khuôn mặt nhợt nhạt.
Lâm Phong không trả lời, chỉ cúi xuống ôm Tiêu Chiến vào lòng, cố gắng giữ anh ổn định. Nhưng không khí xung quanh vẫn đầy căng thẳng, và từ lỗ hư không kia, một cơn sóng năng lượng khác lại chuẩn bị tràn ra.
Lâm Phong biết rằng, điều này không thể chỉ là một hiện tượng tự nhiên. Lỗ hư không không phải là thứ mà thế giới này có thể giải thích được. Và trong chính khoảnh khắc này, một nhận thức mơ hồ lóe lên trong đầu anh — có một mối liên hệ nào đó giữa anh và những sự kiện này.
— Ta phải ngừng nó lại. — Lâm Phong tự nhủ, ánh mắt kiên định.
Với tất cả sức mạnh còn lại, anh ôm Tiêu Chiến và bắt đầu chạy về phía nhà, hướng ra khỏi vùng trung tâm của lỗ hư không. Nhưng có một điều Lâm Phong không ngờ tới — một bóng người trong lỗ hư không ấy đang dần hiện ra, với khuôn mặt quen thuộc, như thể là một người trong quá khứ của anh.
Lỗ hư không, sau một hồi mở rộng đầy hỗn loạn, cuối cùng cũng dần dần thu nhỏ lại và biến mất, giống như nó chưa từng xuất hiện. Không gian xung quanh lại trở về trạng thái tĩnh lặng, nhưng sự tĩnh lặng này đầy nặng nề và bí ẩn. Bầu trời tối sầm vẫn không chịu nhả ra những đám mây đen, như thể mọi thứ vẫn còn đọng lại một sự lo âu không thể giải thích.
Lâm Phong vẫn ôm Tiêu Chiến trong tay, vội vã đưa anh vào nhà, nhưng khi nhìn xuống, anh thấy bàn tay Tiêu Chiến vẫn rỉ máu, và vết thương từ tia sét rõ ràng không phải là thứ có thể chữa lành ngay lập tức. Những cơn đau đớn làm Tiêu Chiến lả đi, nhưng anh vẫn cố gắng cử động, như thể không muốn gây thêm phiền toái cho Lâm Phong.
— Ngươi phải kiên nhẫn, Tiêu Chiến. Cố gắng đừng ngủ. — Lâm Phong vội vã nói, một tay nhanh chóng tháo áo Tiêu Chiến, lộ ra những vết thương sưng tấy, đặc biệt là nơi bị tia sét đánh trúng. Anh biết mình không thể để Tiêu Chiến chìm vào hôn mê, vì sức khỏe của anh bây giờ là vô cùng quan trọng.

Lâm Phong không thể chần chừ. Anh đã học được một số kỹ năng chữa trị từ những người trong làng, nhưng với vết thương nặng thế này, anh cần phải làm gì đó nhanh chóng. Anh lấy nước mát từ suối, rửa sạch vết thương, rồi tìm cây thuốc để giảm đau. Tuy nhiên, những lo lắng về sự an toàn của Tiêu Chiến không ngừng ám ảnh anh. Anh không thể để người duy nhất mà anh coi như người thân rời xa mình.
Những ngày sau đó, Tiêu Chiến vẫn mê man bất tỉnh, trong khi Lâm Phong kiên cường chăm sóc anh. Cả tháng trời, anh không rời Tiêu Chiến nửa bước. Anh tìm kiếm mọi loại thảo dược trong rừng, chế ra thuốc đắp lên vết thương cho Tiêu Chiến, nấu cháo, pha thuốc tẩm bổ. Mỗi ngày, anh đều ngồi cạnh giường, dỗ dành Tiêu Chiến ăn một chút, uống một chút. Mặc dù cơ thể anh đã mệt mỏi, nhưng anh chưa bao giờ có ý định bỏ cuộc.

Ngày qua ngày, tình trạng của Tiêu Chiến dần dần ổn định, và cuối cùng anh cũng mở mắt, nhưng vẫn rất yếu ớt. Tiêu Chiến cảm nhận được sự chăm sóc đầy ân cần của Lâm Phong, sự kiên nhẫn vô bờ bến của anh.
— Chú... sao vẫn ở đây? — Tiêu Chiến yếu ớt hỏi, mắt nhìn Lâm Phong.
Lâm Phong cười nhẹ, mệt mỏi nhưng vẫn kiên định:
— Ngươi không phải lo, ta sẽ luôn ở đây. Ngươi đã qua cơn nguy hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại thôi.
Tiêu Chiến nhìn Lâm Phong, ánh mắt đầy cảm động. Anh không biết phải nói gì, vì cảm giác của mình lúc này không phải là cảm giác của một người được cứu sống, mà là của một người nhận ra sự quan tâm chân thành từ một người bạn, một người thân trong gia đình.
Mẹ và cha Tiêu Chiến đã đi từ lâu, vào rừng sâu để tìm một loại thảo dược quý hiếm có thể chữa lành vết thương cho Tiêu Chiến, nhưng hơn một tháng trôi qua, họ vẫn chưa trở về. Lâm Phong đã thay họ làm tất cả những công việc trong nhà, chăm sóc Tiêu Chiến từng bữa ăn, từng giấc ngủ. Trong thời gian đó, anh đã trở thành trụ cột duy nhất của gia đình.
Khi Tiêu Chiến tỉnh lại và bắt đầu cảm thấy khỏe hơn, Lâm Phong vẫn kiên trì ở lại bên anh. Mỗi ngày, cả hai cùng nhau làm việc, cùng chia sẻ câu chuyện về cuộc sống, về những ngày tháng đã qua. Cảm giác thân thiết, gần gũi giữa họ ngày càng sâu sắc hơn, như thể họ đã trở thành một phần không thể tách rời của nhau.
Một ngày, khi Tiêu Chiến ngồi ngoài sân, nhìn về phía cánh đồng xanh mướt, anh nhìn Lâm Phong và hỏi:
— Chú có muốn trở thành một phần của gia đình này không? Ngươi sẽ không phải làm việc vất vả một mình nữa. Chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc ngôi nhà này.
Lâm Phong ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Tiêu Chiến.
— Ngươi đã cho ta một gia đình, một mái nhà. Ta không còn gì để xin thêm.
Tiêu Chiến mỉm cười, ánh mắt đầy cảm động. Dù không biết sẽ có chuyện gì xảy ra tiếp theo, nhưng trong khoảnh khắc này, anh cảm thấy mình không còn đơn độc nữa. Lâm Phong, người đã đi qua rất nhiều thử thách, đã trở thành người bạn, người anh em của anh.
Chỉ có một điều Lâm Phong không nói ra, và Tiêu Chiến vẫn chưa nhận thấy — lỗ hư không kia không chỉ đưa Lâm Phong đến nơi này, mà còn mang theo những dấu hiệu kỳ lạ về một tương lai đầy thử thách đang chờ đợi họ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz