ZingTruyen.Xyz

[BJYX] - CHỈ DÀNH RIÊNG EM

Chương 31: Đánh Nhau Với Tụ Hồn Chú Bằng Ý Thức, Bước Vào Cửa Sinh Tử

ana_girl_ana


Không gian xung quanh Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một nơi không có bầu trời, không có đất đai, chỉ có một màu tối mịt mùng bao trùm tất cả. Mọi thứ đều mơ hồ, như thể cả hai đã bước vào một thế giới khác, một thế giới mà thực tại chỉ còn lại ý thức và cảm xúc.
Trước mặt họ, sinh vật hắc ám kia hiện ra, với thân hình như bóng tối, một sinh vật không phải là người, nhưng lại mang một linh hồn đầy ác ý. Nó cười khinh bỉ, ánh mắt đỏ rực tràn đầy sự thách thức.
"Đây là trận chiến cuối cùng," sinh vật đó lên tiếng, "Ta sẽ không để các ngươi ngáng đường."
Tiêu Chiến siết chặt linh ngọc trong tay, cảm nhận rõ ràng rằng chỉ có nó mới có thể dẫn đường cho họ ra khỏi cơn ác mộng này. Vương Nhất Bác, với ánh mắt kiên quyết, đã sẵn sàng chiến đấu, nhưng trong sâu thẳm, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu dâng lên.
"Hãy tỉnh lại!" Tiêu Chiến hét lên, giọng anh vang vọng khắp không gian mịt mùng. "Đây chỉ là một ảo ảnh! Một trò chơi của tâm trí!"
Nhưng sinh vật kia chỉ cười lạnh, vung tay tạo ra một luồng sức mạnh mạnh mẽ bao quanh Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. Những tia sáng đen tối xé nát không gian, khiến cả hai cảm nhận được sự tê dại trong cơ thể, như thể tinh thần và thể xác bị kéo vào một nơi không có lối thoát.
Đúng lúc đó, Tiêu Chiến cảm nhận một cảm giác mạnh mẽ, như thể có một sợi dây vô hình kéo anh về phía Vương Nhất Bác. Anh nhìn vào mắt Vương Nhất Bác, và trong khoảnh khắc, tất cả những cảm xúc, ký ức, và mối liên kết giữa họ như được tái sinh, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
"Nhất Bác..." Tiêu Chiến thở nhẹ, giọng anh vang lên như một lời nhắn gửi, "Anh luôn là người bên cạnh tôi, trong mọi thử thách, trong mọi khó khăn. Dù thế nào, tôi sẽ không để anh một mình."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt sâu thẳm và kiên định. "Chiến, tôi sẽ không để em chịu đau đớn một mình. Bất kể điều gì xảy ra, tôi sẽ luôn ở đây bên em."
Một luồng năng lượng ấm áp từ hai người bắt đầu lan tỏa, hòa quyện vào nhau. Đó không chỉ là tình yêu, mà là sự kết nối giữa hai linh hồn, là sức mạnh mà họ đã từng xây dựng từ những ngày tháng cùng nhau.

Cả hai không cần nói thêm lời nào. Họ đã hiểu, và tình yêu này chính là chìa khóa để vượt qua mọi thử thách. Trong khoảnh khắc đó, tất cả sự sợ hãi, tất cả nỗi lo âu đều tan biến, chỉ còn lại sự an yên và một niềm tin không thể lay chuyển.
Tiêu Chiến nâng linh ngọc lên cao, ánh sáng từ viên ngọc tỏa sáng mãnh liệt, phá vỡ màn đêm đen tối. Tụ Hồn Chú phản kháng dữ dội, nhưng sức mạnh tình yêu và sự kết nối giữa họ mạnh mẽ hơn mọi thứ.
"Chúng ta không bao giờ đơn độc," Tiêu Chiến nói, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm.
Với một cú vung tay, linh ngọc phát ra một tia sáng cuối cùng, đánh thẳng vào sinh vật hắc ám. Sinh vật đó hét lên trong đau đớn, nhưng trước khi kịp phản kháng, nó bị tách rời khỏi cái thế giới này. Những luồng bóng tối bắt đầu tan biến, để lại một không gian trong sáng và an lành.
Khi mọi thứ trở lại bình thường, cả Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng vững, mặc dù cơ thể họ mệt mỏi, nhưng tâm hồn lại hoàn toàn bình yên. Không còn yêu quái, không còn bóng tối, chỉ còn lại họ, đứng bên nhau trong ánh sáng của viên ngọc, của tình yêu.
Vương Nhất Bác bước đến, vươn tay ra nắm lấy tay Tiêu Chiến. "Chúng ta đã làm được. Cảm ơn em, vì luôn ở đây."
Tiêu Chiến mỉm cười, nắm lấy tay Vương Nhất Bác. "Không có gì đâu. Bởi vì chúng ta là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của nhau."
Họ đứng đó, trong sự bình yên và ánh sáng của tình yêu, nhận ra rằng dù có chiến đấu bao nhiêu, cuối cùng chỉ có một điều quan trọng: Sự kết nối giữa hai trái tim.
Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác đứng giữa không gian tĩnh lặng, ánh sáng từ viên ngọc vẫn còn lấp lánh trong không khí, nhưng không có gì có thể lấp đầy khoảng trống mà cơn bão vừa qua để lại trong lòng Tiêu Chiến. Anh cảm nhận được sự kiệt quệ từ tận đáy lòng, cơ thể rã rời sau một trận chiến cam go, nhưng điều làm anh cảm thấy nặng nề hơn cả chính là cảm giác cô đơn khắc sâu trong tâm hồn.

Giọt nước mắt bất ngờ trào ra từ khóe mắt anh. Tiêu Chiến không thể ngừng lại, những giọt lệ nóng bỏng rơi xuống, như thể tất cả nỗi đau, tất cả gánh nặng, tất cả những thứ không thể nói thành lời đều đổ ra qua mỗi giọt nước mắt. Anh không biết vì sao mình lại khóc, có thể là vì sự mệt mỏi quá lâu không được giải thoát, có thể là vì những ký ức đau đớn đã lắng đọng trong tâm trí, hoặc có thể chỉ vì tình yêu quá lớn, quá chân thành, khiến anh không thể kiềm chế được cảm xúc.
Vương Nhất Bác đứng bên cạnh, nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt đầy ân cần, nhưng không nói gì. Anh biết, Tiêu Chiến không chỉ chiến đấu với yêu quái, mà còn chiến đấu với chính bản thân, với những cảm xúc mà anh luôn cố gắng giấu kín. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng đưa tay lên, lau đi những giọt nước mắt còn vương lại trên mặt Tiêu Chiến.
"Em không cô đơn đâu," Vương Nhất Bác thì thầm, "Anh luôn ở đây."
Tiêu Chiến ngẩng lên, đôi mắt đỏ hoe, nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác. Anh mỉm cười nhạt, nhưng ánh mắt lại chất chứa vô vàn cảm xúc không thể nói thành lời. "Cảm ơn anh," anh nói khẽ, giọng nghẹn lại. "Nhưng em... em không thể ngừng suy nghĩ về tất cả những gì đã qua. Mọi thứ quá lớn lao, quá đen tối..."
Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, kéo anh vào lòng, để anh dựa vào bờ vai mình. Anh không nói gì thêm, chỉ để Tiêu Chiến tự do bộc lộ cảm xúc, bởi anh hiểu, đôi khi chỉ cần một cái ôm, một sự an ủi cũng đủ để làm dịu đi những cơn sóng trong lòng.
Bất ngờ, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến không gian xung quanh trở nên im lặng và tĩnh mịch. Nhưng trong khoảnh khắc đó, một sự biến hóa kỳ lạ xảy ra. Từ những giọt nước mắt của Tiêu Chiến, một luồng khí đen từ từ bắt đầu lan tỏa. Nó không phải là một nỗi đau hay sự tuyệt vọng bình thường, mà là một thứ gì đó đầy quyền lực, đầy thù hận. Một thứ khí tức bí ẩn, mạnh mẽ, nhưng lại mang đầy sự đen tối.
"Đây là..." Tiêu Chiến kinh ngạc, nhìn xuống bàn tay mình. Một sợi tơ đỏ, như huyết lệ, từ trong cơ thể anh bắt đầu tỏa ra. Tiêu Chiến không thể tin vào mắt mình, khi mà những giọt nước mắt của anh lại mang theo một thứ linh lực kỳ lạ như vậy.
Vương Nhất Bác nhận ra sự thay đổi trong không khí, anh nắm chặt tay Tiêu Chiến, lo lắng nhìn anh. "Đây là cái gì? Em cảm thấy sao?"

Tiêu Chiến không kịp trả lời, bởi một cơn đau nhói bất ngờ ập đến. Nội lực trong cơ thể anh như bị bẻ gãy, một thứ sức mạnh kỳ dị dâng lên từ trong người anh, như thể anh đã bị hút vào một vòng xoáy vô tận của đau đớn và sự ám ảnh. Huyết lệ, linh lực kỳ quái này, không giống bất kỳ thứ gì anh từng biết.
"Không... không thể nào..." Tiêu Chiến lẩm bẩm, cố gắng kiềm chế cảm giác đau đớn trong cơ thể, nhưng càng chống cự, huyết lệ càng mạnh mẽ hơn, như một cơn bão tàn phá từ trong ra ngoài. Nó lan tỏa khắp cơ thể anh, như một con quái vật đang dần thức tỉnh, muốn thoát ra ngoài.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến với ánh mắt kiên quyết. "Chúng ta sẽ vượt qua nó," anh nói, "Em không đơn độc."
Tiêu Chiến cảm nhận được lời nói của Vương Nhất Bác, nhưng linh lực trong cơ thể anh lại có dấu hiệu bùng phát, như thể sắp không thể kiểm soát được nữa. Anh biết rằng, huyết lệ này chính là một phần của anh, nhưng nó lại là thứ nguy hiểm, có thể khiến anh mất kiểm soát.
Cùng lúc đó, trong không gian tối mờ, một bóng hình mờ ảo xuất hiện, như một bóng ma, một hình bóng quen thuộc từ quá khứ. Đó là yêu quái mà họ đã chiến đấu với trước kia, nhưng lần này, yêu quái không chỉ là một con quái vật, mà là sự phản chiếu của chính nỗi sợ hãi và sự đau khổ trong lòng Tiêu Chiến.
"Tiêu Chiến..." Yêu quái cười khẩy, "Ngươi không thể chạy trốn khỏi chính mình. Huyết lệ của ngươi là sức mạnh của sự hủy diệt."
Vương Nhất Bác đứng chắn trước Tiêu Chiến, đôi mắt sáng ngời. "Chúng ta sẽ không để nó điều khiển em."
Tiêu Chiến ngẩng lên nhìn Vương Nhất Bác, cảm nhận được tình yêu và sự kiên định trong ánh mắt ấy. Dù có phải đối mặt với bóng tối trong lòng mình, anh cũng không thể để nó chiến thắng. Anh không thể để sự đau khổ điều khiển cuộc đời mình thêm một lần nữa.
"Hãy cùng nhau, Vương Nhất Bác," Tiêu Chiến thì thầm. "Chúng ta sẽ phá tan bóng tối này."
Với sức mạnh tình yêu và sự kiên trì, Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cùng nhau đối diện với huyết lệ, cùng nhau chiến đấu để phá vỡ những xiềng xích của quá khứ, bước vào một tương lai mà chỉ có ánh sáng, chỉ có tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz