ZingTruyen.Xyz

Binhao Sangria




Chiếc điện thoại bị lấy khỏi tay Chương Hạo, người quản lý của cậu cầm lấy món đồ điện tử ấy và nhìn nó như thể một thứ đầy phiền phức.

"Đừng đọc nữa. Càng đọc càng khó chịu." Quản lý nói.

Kim Địa Hùng làm quản lý của Chương Hạo từ lúc cậu vừa mới chập chững bước vô giới giải trí đầy thị phi. Hơn cả tình cảm đồng nghiệp giữa quản lý và thần tượng, Địa Hùng đã coi Chương Hạo như một người em trai nhỏ của mình, anh luôn bảo vệ cậu khỏi những lời trách móc từ phía công ty và cả những điều xấu xa từ antifan nhắm đến Chương Hạo.

Chương Hạo đang ngồi co chân trên chiếc ghế sofa đơn trong phòng chờ, ngẩng đầu lên nhìn đối phương, hơi bĩu môi. Cậu vẫn còn mặc quần áo cầu kì được đặc biệt chuẩn bị cho buổi chụp hình tạp chí, chỉ có gương mặt là sạch sẽ, phần chân tóc hơi ẩm ướt do vừa tẩy trang xong. Chương Hạo vươn tay muốn lấy lại chiếc điện thoại, nhưng Địa Hùng đã nhanh chóng tắt nguồn, sau đó bỏ nó vào túi xách của mình. Hết cách, Chương Hạo chỉ đành tha thiết nói:

"Anh Hùng, em thật sự không sao mà. Em muốn biết mọi người đang nói gì về mình."

Địa Hùng ánh mắt lo lắng nhìn cậu lắc đầu. "Không được, giờ em có nói gì cũng không ngăn họ được đâu. Đám người này không cần biết đúng hay sai, họ chỉ muốn chửi em để thỏa mãn sự căm ghét của bản thân thôi. Anh sẽ báo lại với công ty giải quyết chuyện này."

Cậu rất muốn nói là công ty cũng không thể ngăn được tất cả bọn họ đâu, nhưng cuối cùng cũng không nói ra. Chương Hạo nghịch mấy dải tua rua trên chiếc quần jeans cậu đang mặc, có chút chán nản với tất thảy mọi thứ.

Địa Hùng thấy vậy, bèn bảo: "Hay là anh đẩy lịch trình về sau một chút. Dù sao lúc này cũng không nên xuất hiện nhiều. Em dành mấy ngày này nghỉ ngơi có được không? Dẹp bỏ mọi chuyện bên Trung đi, tranh thủ ở Hàn nghỉ ngơi tham quan."

Chương Hạo cụp mắt đầy ủ rũ mà không đáp. Anh Hùng vẫn tiếp tục nói: "Thôi nào. Lần đầu em đến Hàn Quốc đúng không, dù sao cũng phải trải nghiệm chứ? Tối nay anh sẽ đưa em đi xoã cùng team mình, khách sạn chỗ chúng ta có một quầy bar hội viên xịn lắm..."

Thế là trước sự động viên của anh quản lý, Chương Hạo nhấc bản thân dậy khỏi ghế sofa rồi gật đầu. Cậu để Địa Hùng tiếp tục giới thiệu về sự tuyệt vời của chỗ mà họ sẽ đi, không thực sự lắng nghe lắm. Thật ra cậu chẳng mấy hào hứng trước kế hoạch ấy.

Với thân phận người của công chúng của mình, Chương Hạo sẽ chẳng bao giờ thực sự có thể thoải mái cả. Đó có lẽ là một trong số những cái giá phải trả cho sự nổi tiếng, ba năm về trước, Chương Hạo kí hợp đồng với một trong những công ty giải trí trong nước, sau đó thuận lợi mà debut với tư cách là một ca sĩ solo. Có lẽ do một phần thực lực, một phần định hướng đúng của công ty và một phần may mắn, Chương Hạo nhanh chóng vượt lên những người cùng lứa, trở thành một trong những thần tượng hàng đầu thế hệ trẻ.

Cậu nhớ lần đầu tiên bản thân bước lên bục nhận giải thưởng nghệ sĩ mới, nhớ hợp đồng quảng cáo giá trị lên đến hàng triệu tệ,nhớ bản thân mang món tiền lương đầu tiên từ việc bán album về cho mẹ. Cậu nhớ dưới ánh đèn sân khấu thật sáng, cũng thật nóng bỏng như ánh mặt trời rọi thẳng lên người mình, có những cô gái nhỏ nhìn theo cậu, sẵn sàng tin tưởng cậu, ủng hộ cậu. Cảm giác đó thật diệu kì. Cậu đã nghĩ rằng cuộc đời mình cho đến lúc đó đã đi đúng hướng, và tất cả những gì cần làm là cố gắng hết sức để giữ nó như thế.

Mãi cho đến một ngày, khi cậu nhận ra ánh đèn sân khấu nóng bỏng ấy đã bị thay thế bằng ánh đèn flash vô cảm không ngừng chớp nháy. Những yêu thương từ hàng triệu người dõi theo cậu thì cũng có những căm ghét vô cớ không biết từ lúc nào khiến cậu trở nên ngạt thở. Và có những hôm, từ ngữ tán dương bị thay thế bằng những lời lẽ cay nghiệt nhất trên đời. Có những người sẵn sàng đuổi theo cậu, phán xét cậu, vùi dập cậu. Nên nhiều lúc cậu cũng tự nghi ngờ bản thân rằng, liệu mình có đang làm đúng như những gì mình từng nghĩ không.

[...]

Địa Hùng nói rằng đã đặt một bàn dưới quán bar hội viên của khách sạn mà họ ở, hớn hở cầm thẻ mà công ty đưa cho, thề thốt rằng không quẹt hết hạn mức thẻ thì không về. Chương Hạo thở dài, tuy cậu không muốn đi lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm chuẩn bị. Cậu chọn một chiếc áo màu đen mỏng ngắn tay ôm sát lấy người do nhãn hàng tài trợ và quần jeans đen bó khéo léo khoe trọn từng đường nét trên cơ thể. Suy nghĩ một chút, cậu lục trong vali một sợi dây chuyền bằng bạc mảnh rồi đeo vào, sau đó vò rối mái tóc một cách có chủ đích. Chương Hạo định trang điểm, nhưng nghĩ đến việc mình vừa mới tẩy lớp trang điểm dày sau khi chụp ảnh, cậu lại hơi lười, bèn quyết định chỉ kẻ một chút chì đen thật mảnh ở đuôi mắt rồi bôi ít son dưỡng lên môi.

Cậu dắt theo hai vệ sĩ, vừa được công ty cử thêm sau sự cố fan cuồng hai tháng trước, rồi tìm đường xuống quầy bar mà Địa Hùng nói. Trên đường đi, cậu tranh thủ mượn điện thoại của một trong hai vệ sĩ để lướt Weibo, ngạc nhiên nhận ra vài tin xấu vu oan giá họa cho cậu đang tạm thời bị lắng xuống bởi tin hẹn hò của hai người nổi tiếng khác. Cậu biết một trong số đó, là một tiền bối mà cậu từng tham gia chung một chương trình, người còn lại là diễn viên trẻ mới nổi gần đây. Hai người họ bị chụp ảnh cùng thân mật nắm tay đi xem phim, sau đó ghé cửa hàng tiện lợi, ngồi tựa vào nhau chia sẻ một ly mì ăn liền. Chẳng hiểu sao, hình ảnh đơn giản ấy vậy mà có phần dễ thương, khiến Chương Hạo có chút rung động trong lòng. Mang tâm trạng thấp thỏm, cậu kéo xuống dưới, không ngoài dự đoán nhìn thấy một loạt bình luận mắng chửi. Cậu thở dài, dùng tài khoản phụ để lại một bình luận tích cực giữa rừng gươm giáo, gửi xong cũng chẳng biết mình làm thế để làm gì.

Đã lâu rồi cậu không hẹn hò, hay chính xác hơn là chưa từng thật sự hẹn hò.

Do nổi tiếng từ sớm nên trải nghiệm tình cảm của cậu cũng dừng lại từ lúc debut, mà trước đó thì cũng không có gì đáng kể. Hơn nữa,do tính hướng của cậu không tiện thể hiện ra ở môi trường khắc nghiệt này nên khó có cơ hội tìm được người hợp ý. Dù người đồng tính trong giới giải trí không hiếm. Thực ra nếu ngẫm lại kỹ, Chương Hạo cũng từng được vài nam thần tượng bí mật liên hệ, nhưng cũng do cậu cũng chẳng quan tâm nên đã không hồi đáp.

Thế nhưng hôm nay, có lẽ một phần do tâm trạng không tốt, cũng có lẽ một phần do tin tức hẹn hò kia, mà cậu bỗng cảm thấy cô đơn quá đỗi.

Tự dưng thật muốn yêu đương.

Chương Hạo ủ ê nghĩ khi bước vào quán bar sang trọng. Lần này đến Hàn Quốc, họ ở tại The Plaza – một trong những khách sạn lâu đời nhất của thành phố Seoul nhộn nhịp này. Quán bar trong khách sạn mang lại cảm giác cổ điển với nội thất gỗ và ánh sáng rải rác thành từng cụm vàng nhạt ấm cúng. Chương Hạo ngồi xuống cùng với anh Địa Hùng và nhóm nhân viên của họ có cả bạn bè bên Hàn của họ, cậu chỉ im lặng âm thầm quan sát xung quanh.

Có chút buồn chán, Chương Hạo lần đầu tiên đưa ra đề nghị kể từ lúc bước vào quán bar: "Em ra quầy ngồi tí nhé? Một lúc thôi ạ."

Anh Hùng có hơi bất ngờ, rồi cũng gật đầu. Nơi cả nhóm ngồi không xa lắm, họ vẫn có thể quan sát cậu. Và chỉ chờ có thế, cậu rời khỏi bàn rồi tiến đến quầy bar, sau đó thở dài một hơi.

Cậu rất quý anh quản lý và đoàn đội của mình,nhưng cũng có những lúc cậu chỉ muốn ở một mình.

Bartender tiến đến, hỏi một câu tiếng Hàn. Thấy Chương Hạo hoang mang liền đổi sang tiếng Anh, nhưng cũng không khiến cậu thấy khá hơn là mấy. Vốn từ vựng của cậu khi đi uống nước chỉ gói gọn trong "tea, coffee and orange juice". Thế là cậu không kịp nghĩ gì bèn nói, "orange juice, please."

Sau khi gọi xong, Chương Hạo quay đầu lơ đễnh nhìn xung quanh. Bắt gặp nhóm của mình, cậu vẫy tay với họ rồi giơ lên ngón cái, ý bảo mọi chuyện vẫn ổn.

Sau đó, nụ cười của cậu cứng lại trên môi. Bởi vì đối diện quầy bar có một người đang nhìn cậu.

Đó là một chàng trai người Hàn cao ráo. Tóc đen chải gọn gàng, vài sợi buông lơi trước trán, gương mặt góc cạnh, áo khoác da đen và quần jeans ôm lấy cẳng chân thon dài, phần áo bên trong không thể che được hình xăm quyến rũ trước ngực. Trông cậu ta như thể vừa bước ra khỏi một sàn diễn thời trang nào đấy. Ánh mắt cậu ta sâu thẳm, hướng thẳng về nơi Chương Hạo đang ngồi.

Và rồi, khoé môi cậu ta khẽ cong.

Chương Hạo chớp mắt, đột nhiên hai má ửng đỏ. Cậu hoảng hốt quay đầu lại, đúng lúc bartender quay lại với một ly nước mà chắc chắn không phải nước cam.

Chương Hạo bối rối nhìn cậu ta biểu lộ không phải nước mình gọi, bartender hiểu ý nói bằng tiếng Trung: "Đây là cocktail của một vị ở đằng kia mời ạ."

Chương Hạo nhìn ly cocktail tinh xảo màu vàng chanh và một lớp bọt mịn như kem phía trên, rồi lại nhìn về phía chàng trai nọ. Cậu thấy mấy người bạn của đối phương thì thầm gì đó vào tai cậu ta, sau đó vỗ vai cậu ta rồi đẩy nhẹ, mà người nọ thì chỉ cười cười. Chương Hạo còn đang không biết phải phản ứng như thế nào thì đối phương đã nhìn thẳng vào cậu, gương mặt đẹp trai như bừng sáng với một nụ cười toe toét.

Và, trước sự kinh hoàng của Chương Hạo, cậu ta gật đầu với mấy người bạn rồi chậm rãi tiến tới. Đôi chân thon dài sải từng bước thong dong. Khoảng cách giữa hai người rút ngắn thật nhanh và trong một phút lo lắng, Chương Hạo liếc mắt nhìn về nhóm anh Hùng, phát hiện ra mọi người đang mải uống rượu rồi chuyện trò, hơn nửa trong số đó đã say mèm. Cậu còn chưa kịp chuyển tầm mắt về thì đã thoáng giật mình, thanh niên đẹp trai kia đã đến trước mặt rồi.

"Chào" Cậu ta nói, đôi mắt cong cong.

Chương Hạo chớp mắt nhưng không đáp. Cậu trai kia thì quan sát cậu, rồi chậm rãi kéo ghế ngồi ghé vào quầy bar. Chương Hạo cảm thấy mình nên nói gì đó, bèn chỉ vào ly nước vừa được mang ra, sau đó có chút mất tự nhiên nói bằng tiếng Hàn: "C-cảm ơn.."

"Cậu là người Trung à?" Cậu trai kia nhướn một bên chân mày và Chương Hạo thầm giật mình vì chỉ hành động đơn giản ấy thôi mà lại cuốn hút đến không ngờ. Người này chính xác là cái mà giới giải trí gọi là "thiên tài gương mặt". Mày rậm, mắt sâu, mũi cao, đường cằm góc cạnh. Gương mặt này ở Trung Quốc chắc chắn sẽ được các công ty tài năng săn đón ráo riết.

"Không phải người Trung sao?" Nghe thấy đối phương lẩm bẩm, Chương Hạo mới nhận ra mình đã không trả lời, hơn nữa còn ngắm người ta đến ngẩn người và cả cậu trai người Hàn trước mặt đã nhẹ nhàng đổi sang dùng tiếng Trung để bắt chuyện với mình.

"Tôi là người Trung." Chương Hạo vội nói, ánh mắt lại lần nữa liếc về phía Địa Hùng, thấy cả bọn nghiêng ngả không để ý đến mình mới quay đầu lại nhìn người kia. "Tôi tên Chương Hạo."

Người còn lại nhướn chân mày lần nữa và Chương Hạo suýt nữa là giơ tay kéo chân mày cậu ta xuống rồi bảo cậu ta đừng làm vậy nữa. Động tác đó nguy hiểm quá.

"Tên cũng thật đẹp"

Không phải lần đầu tiên có người khen cậu như vậy, nhưng lời khen từ người đối diện liền khiến Chương Hạo ngại ngùng như không có chỗ trốn, cậu lắp bắp đáp lại: "Cảm ơn cậu"

Ngẫm lại cậu mới kinh ngạc nhận ra, người này vậy mà không biết mình là ai. Nhưng cậu nghĩ thêm thì thấy cũng không có gì lạ. Cậu bạn trẻ này là người Hàn Quốc, còn độ nổi tiếng của cậu thì hiển nhiên chưa nổi tới mức xuyên quốc gia ra quốc tế rồi. Nghĩ thế, Chương Hạo tự dưng thấy thoải mái hơn hẳn. Cậu nhẹ nhàng hỏi: "Còn cậu tên gì?"

Người còn lại suy nghĩ một chút, nhoẻn cười: "Sung Hanbin, ai thân thiết sẽ gọi là Hanbin, và tất nhiên cậu cũng có thể gọi."

Chương Hạo nói thử cái tên một lần, nghe người kia nói xong vế sau, cảm giác gần gũi lạ thường tỏa ra trong lòng, cậu đáp lại sau một hồi im lặng: "Vậy, tôi gọi là Hanbin nhé ?"

Hanbin chống cằm nhìn cậu, cười đến là ngọt ngào: "Ừm, Hạo thích thế nào thì gọi thế đấy."

Không biết vì sao, Chương Hạo thấy tim đập nhanh hơn. Cậu bắt chéo chân, hơi cúi đầu, lặng đi một lúc rồi mới ngẩng dậy chỉ về phía ly cocktail: "À, cảm ơn cậu vì cái này nhé. Nó là cocktail gì thế?"

Hanbin nói: "Gin, rượu mơ và rượu Calvados của Pháp làm từ táo và lê.", cậu ta hơi mỉm cười, "Hạo làm tôi nhớ đến món này."

Chương Hạo có chút tò mò, thử cầm lên ngửi, sau đó nhấp một ngụm. Có vị cay nồng, vị ngọt thơm của táo, lê cùng vị chua thanh nhè nhẹ từ quả mơ. Sau đó cậu thú nhận: "Tôi bình thường không hay uống lắm, đi với bạn chỉ biết gọi long island thôi. Nhưng cái này uống ngon thật."

Hanbin chống cằm nghiêng đầu chăm chú nhìn người còn lại, đôi mắt cong cong mang ý cười lấp lánh: "Cậu có muốn biết tên món này là gì không?"

"Là gì?"

Đột nhiên, Chương Hạo cứng cả người khi Hanbin tiến tới, không gần lắm, nhưng cũng đủ khiến cậu ngửi được mùi hương nhàn nhạt đầy nam tính trên cơ thể Hanbin. Cậu trai vươn tay, ngón tay thon dài lướt qua nhẹ như cánh bướm, quẹt đi lớp bọt kem vô tình dính lại trên đôi môi màu mận chín của Chương Hạo. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Hanbin gần như lùi lại ngay, và vẫn giữ nụ cười trên môi, cậu ta mở miệng, một từ tiếng Anh rơi nhẹ nhàng xuống không gian giữa họ:

"𝐴𝑛𝑔𝑒𝑙 𝐹𝑎𝑐𝑒"

─── ⋆⋅☆⋅⋆ ───





✧ Outfit của Chương Hạo.




✧ Outfit của Hanbin.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz