ZingTruyen.Xyz

Binhao Em Pe


[Anh Sung, em muốn tìm anh đẹp trai cùng đi ăn]

ôm ôm rồi lại ôm.

tới bây giờ ai cũng đã quen với sự hiện diện của zhang hao bên cạnh sung hanbin, ở đâu có sung hanbin ở đó có một cục bông nhỏ mang tên zhang hao, ở đâu thấy zhang hao khóc nhè liền thấy sung hanbin chính nghĩa đòi lại công bằng cho em, xử lí những ai bắt nạt em, dỗ dành em.

em nhỏ tính tình rất năng động, chẳng bao giờ ngồi im được. đến ngồi như người bình thường cũng chẳng được, cứ phải là ngồi cả lên người sung hanbin cơ.

lúc mới quen nhau, em làm gì dám đụng chạm thân mật gì với hắn đâu, bởi vì trước khi em chính thức được hắn bắt về thì em vẫn như bao người, vẫn biết hắn là một con người hung dữ khó gần. thế nên là lúc mới quen, em chẳng dám làm gì manh động, dù gì mình đối với hắn lúc đó có lẽ tình cảm vẫn chưa nảy nở lắm và hắn có thể đá đít em ra khỏi cuộc đời hắn bất cứ lúc nào nếu em đụng chạm khiến hắn khó chịu.

nhưng bây giờ thì khác mất rồi, em là thứ không thể thiếu trong cuộc đời hắn, em là ngoại lệ.

nếu như là ở gần nơi nhiều người, em sẽ ngồi ngay ngắn bên cạnh hắn. dáng người nhỏ nhỏ tròn tròn liền bị hắn nhéo nhéo khắp nơi, đau muốn chết, không lẽ giờ em lại đứng lên hậm hực dậm chân bỏ đi vì hắn nhéo em đau hả ? rồi sau đó giận hắn hả ?

còn nếu như ở nơi nào ít người ấy, hay là ở một góc tiệm bánh mà em thường ghé vào í. chẳng biết như thế nào, em liền ngồi hẳn vào lòng hắn mà thưởng vị ngọt của bánh, chẳng thèm để ý mấy người người lướt qua vô tình nhìn em với hắn nữa. vì em có hắn rồi, đố thử xem ai dám nhìn lâu xì xầm gì về hai người thử coi, liền bị hắn trừng cho một phát đến run người.

mỗi lần em vô tư ngồi vào người hắn như thế, hắn không những không khó chịu lại còn nở nụ cười rất hưởng ứng nữa chứ.

nói tới bé con của hắn liền nhớ tới em bé mít ướt hay làm nũng. Ừ thì mỗi lần em khóc thì lại nhào vào lòng hắn, không ôm chặt lên eo hắn thì chỉ có vòng hai tay lên cổ, mặt rúc vào hõm cổ hắn mà rơi nước mắt. mà mỗi lần như thế cổ áo hắn liền ướt một mảng. nhưng mà mấy cái thứ này hắn chẳng để tâm đâu, hắn chỉ lo cho em nhỏ đang khóc thôi à.

em vui thì hắn cũng vui, nhưng em buồn thì hắn lại dỗ dành. Lúc em khóc tim hắn như bị hẫng một nhịp, nhìn em khóc mà hắn cứ như muốn khóc theo, nước mắt gần tràn ra khóe mi nhưng chợt đứng lại vì thâm tâm hắn bảo mình là người "lạnh lùng lạnh lùng không rơi nước mắt" ấy vậy bao nhiêu nước mắt đang chuẩn bị tinh thần tiến thẳng ra ngoài liền trôi ngược lại vào trong. nếu như hắn không giáng lên mình hai từ ấy, thì có lẽ tất cả mọi người đều có thể chứng kiến được cảnh một bé con đáng yêu cùng một tên trưởng thành cao thượng ngồi khóc nước mắt giàn giụa cùng nhau mất.

mỗi lần như thế, tình yêu của hắn dành cho em tăng thêm một cấp bậc nữa.

không chỉ mỗi như thế mà hắn yêu em hơn đâu nhé, mỗi lần nhìn em tươi cười, nhìn em hạnh phúc là cấp bậc tình yêu của hắn dành cho em tự động tăng lên đến mức không đếm nổi luôn.

"ước gì em được anh đẹp trai nào dẫn đi ăn ghê" em dựa vào vai hắn, tay cầm điện loại lướt lướt trong vô thức nhưng miệng lại cố tình nói rõ cho hắn nghe.

"..." nhưng hắn lại không trả lời, vô tâm ghê chưa.
"chỉ chấp nhận lời mời đi ăn của anh nào đẹp trai thôi nha, không những đẹp trai mà còn phải vừa hiền vừa tốt tính nữa. không thích người hay mắng" em cố tình nói lại một lần nữa cho hắn nghe lần này mà hắn không trả lời nữa thì thôi rồi.

"chết mất, ở đây lại không có người em cần rồi" sung hanbin đã đáp, biết là bé con của hắn đang nói về hắn, nói cho hắn nghe. hắn liền đáp lại, đúng hệt như những yêu cầu em muốn.

"tiếc ghê"

"nên em phải đi ra chỗ khác tìm người nào đó thôi" muốn suy ngẫm thật lâu về lời hắn nói ghê, như thế này là đang dỗi đó hả. hay là đang tự trách em sao lại không muốn đi ăn cùng hắn mà đi tìm người đẹp khác.

"hông, anh đi tìm giúp em đi. anh tìm không ra là em chỉ còn nước đi với anh thôi đó" nói như vậy làm hắn càng phân vân hơn, hắn biết đi tìm ai về cho bé con bây giờ ? với những người hắn biết, thì người điều mà em nói trên kia thì chỉ có mỗi hắn là đủ điều kiện đi cùng em thôi à. đó là đối với mình hắn, chẳng biết từ bao giờ hắn lại sinh ra bệnh hoang tưởng như vậy nữa a.

"em vòng vo lắm thế ? giờ em đi với tên đẹp trai khác liệu hắn có cho em ăn no như tôi không ?" hắn gõ vào đầu nhỏ bên cạnh mình một cái, rõ ngốc. muốn hắn đưa đi thì cứ nói, cần gì vòng vo, không chừng sung hanbin chịu không được lại đè ra hôn hôn vài cái cho hả dạ.

sung hanbin là người ngay thẳng, không muốn vòng vo, lại càng không thích chậm trễ. hắn liền đứng dậy lôi kéo bé con đi.

nhưng đi được vài bước thì hắn dừng lại, không ổn mất rồi. ông trời lẫn thần tình yêu hình như đều không có thiện cảm với hắn, mắc mớ gì lần nào cũng muốn vả cho hắn một cái thật đau vậy.

chưa kịp bước chân ra khỏi cửa nữa, trời tự dưng đổ mưa. dự báo thời tiết hôm nay làm gì có nói là trời sẽ mưa đâu.

hắn thì có thể dầm mưa nhưng em nhỏ bên cạnh thì không, nếu như em chỉ ăn một nơi thì không sao đi. trời mưa như này hắn liền có thể đem em tới đó, nhưng cái tính ham ăn của em thì đâu có thể nào dừng lại một nơi được.

mà là khắp nơi.

mà lại không phải ở nơi có ghế ngồi, có dù che hay là trong tiệm nữa. em toàn thích dẫn hắn tới mấy quán ăn ngoài trời thôi.

mà cho dù giờ có ghế ngồi có dù che đi, hắn cũng

chẳng yên tâm để em đi nữa. bởi vì hắn sợ em nhỏ bị cảm lạnh đó huhu. nên là hắn quyết định, không đưa bé con của mình đi nữa.

"ăn ở ngoài nhiều không tốt, ở nhà đi, tôi đây nấu cho em ăn" không đưa bé con đi ra ngoài ăn nữa, mà hắn cho bé con ở nhà thưởng thức đồ hắn nếu đó nha.

nhưng việc đầu tiên chính là cần nguyên liệu, hắn cần phải ra siêu thị mua đồ về làm. zhang hao nghe vậy liền cũng muốn đi theo, em cũng muốn đi muốn đi, em muốn đi mua sữa đào, trong bữa ăn của em cần phải có sữa đào.

hắn bình thường không quan tâm mấy đến đồ uống mà em hay uống, nên zhang hao chắc chắn rằng nếu để hắn tự đi mua, lúc về sẽ không thấy sữa đào đâu. như vậy em lại càng không muốn ăn đồ mà sung hanbin nấu.

sung hanbin ban đầu định sẽ không đưa zhang hao đi, vì hắn sợ đi theo sẽ bị nhiễm mưa mất, không biết sẽ bị nhiễm mưa ở đoạn nào, nhưng hắn sẽ không cho zhang hao  đi. mà em cứ nài nỉ từ nãy giờ khiến hắn liền động lòng.

ai bảo em đáng yêu quá làm chi, đến cũng muốn tan chảy.

"đi thôi" một bàn tay to to nắm gọn lấy một chiếc bàn tay nhỏ mềm, hướng tới siêu thị, thẳng tiến.

..............

bỏ truyện lâu quá không biết mọi người còn nhớ không 🥲 🫶 nay tui tặng mọi người 2 chap luôn nhen

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz