Billdip Xieng Xich Trong Bong Toi
Không gian như đặc quánh lại, thời gian trôi đi như thể bị vặn méo, vô định. Dipper không biết mình đã nằm bất động trên nền đá lạnh bao lâu. Mọi giác quan cậu đều rối loạn – cơ thể tê dại vì lạnh, đầu óc mơ hồ vì đau nhức, cổ tay và cổ chân rướm máu nơi bị xiềng trói chặt.Căn phòng vẫn tối. Không còn tiếng Bill. Không còn lời thì thầm ma mị. Chỉ còn âm thanh duy nhất – tiếng tim đập trong lồng ngực chính mình.Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.Cậu thử gọi:
“Có ai không...?!”
Chỉ là một tiếng vang yếu ớt vọng lại, như thể cậu đang hét vào chính tâm trí mình.Bàn tay run rẩy lần mò bề mặt sàn. Đá lạnh. Nhẵn. Không một vết nứt."Không thể nào..." – Dipper nghiến răng, cố giữ bình tĩnh – "Chắc chắn đây là một ảo ảnh. Một trò lừa của hắn. Phải có cách thoát ra... phải có..."Cổ tay và cổ chân bị trói chặt bởi những sợi xích đen như khói, lấp lánh ánh vàng của ma thuật tà ác. Chúng không hề rắn chắc như sắt thép bình thường, mà mềm mại, uốn lượn theo từng chuyển động của cơ thể – như rắn, như bóng tối có hình thù.Cậu cố vùng vẫy. Không ích gì. Những sợi xích như được tạo ra từ chính ý chí của Bill – chúng siết lại mỗi khi cậu muốn vùng thoát, và nới ra một chút, đủ để cậu hít thở… khi cậu chịu ngoan ngoãn.Một tiếng 'lách cách' vang lên trong bóng tối. Không phải từ xiềng. Mà từ đâu đó… phía sau.Dipper ngẩng đầu. Môi cậu tái nhợt.Ánh sáng màu hổ phách hắt xuống một lần nữa – từ trên trần, như thể trần nhà không cố định, mà thay đổi theo ý chủ nhân. Và rồi, một bóng người xuất hiện.Bill Cipher.Hắn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền, áo sơ mi viền vàng óng, tay đeo găng, mái tóc chói chang như ánh mặt trời. Gương mặt hắn lúc này mang một nụ cười nhẹ – không quá tàn bạo, cũng chẳng mỉa mai… mà như thể đang thật sự hạnh phúc.“Chào buổi sáng, cục cưng.” – Hắn bước đến gần, tiếng giày nện nhẹ trên sàn – “Ồ, quên mất, ở đây không có sáng. Hoặc thời gian. Mọi thứ chỉ là bây giờ, mãi mãi.”Dipper nghiến răng. “Thả tao ra.”Bill nghiêng đầu, như thể đang nghe một đứa trẻ vòi vĩnh kẹo. “Ứ ừ. Đây là nhà mới của em và em sẽ phải học cách yêu nó. Nhưng em có thể chọn: được ăn no hay bị bỏ đói?”Cậu nhìn xuống – một chiếc khay bạc xuất hiện trước mặt, đầy thức ăn nóng hổi: súp kem gà, bánh mì mềm, trà nóng. Mùi thơm xộc lên mũi, khiến bụng cậu quặn thắt vì đói. Bao lâu rồi cậu chưa ăn?“Đừng hòng.” – Dipper cố quay mặt đi, dù mắt không thể không liếc. “Tao sẽ không nuốt bất cứ thứ gì của mày.”“Dễ thương dữ vậy chèn.” – Bill thở dài. “Em lúc nào cũng thế. Chống cự. Phủ nhận. Nhưng rồi lại yếu đuối đúng lúc anh cần. Luôn là như vậy.”Hắn quỳ xuống trước mặt Dipper, đưa tay vén sợi tóc thấm đẫm mồ hôi trên trán cậu. “Cơ thể em… đang phản bội em đấy. Nó muốn sống. Nó muốn… phục tùng.”“Câm miệng!”Dipper hất đầu, nhưng Bill đã chộp lấy cằm cậu. Bàn tay hắn siết nhẹ – không đau, nhưng lạnh buốt, như băng cọ vào xương hàm.“Pine Tree, em có biết tại sao ảo giác lại là thứ tuyệt vời nhất không?” – Giọng hắn trầm xuống – “Là vì nó chân thực hơn cả thực tại. Đủ lâu, em sẽ quên em là ai. Em sẽ tin mọi điều anh thì thầm. Em sẽ cảm thấy đau đớn, hạnh phúc hay thậm chí... tình yêu."Dipper cảm thấy ngực thắt lại. Không phải vì lời nói – mà vì ánh mắt Bill. Nó không chỉ là dục vọng. Nó sâu hơn. Đen hơn. Giống một vực thẳm mà nếu cậu nhìn vào đủ lâu, sẽ rơi xuống và không bao giờ thoát ra được nữa.“Chúng ta sẽ từ từ thôi.” – Bill đứng dậy, phủi găng tay – “Anh không vội. Vì với em... anh luôn có đủ kiên nhẫn."Dipper cắn răng, không nói.“Anh không muốn em chết, ít nhất là chưa. Em quan trọng lắm, Dipper. Em là mắt xích cuối cùng để anh mở lại cánh cửa giữa các chiều không gian. Và cũng là kẻ duy nhất… khiến anh tò mò đến mức muốn giữ lại.”Hắn chầm chậm đứng dậy, đi vòng quanh như một con thú đang quan sát con mồi trong lồng. Từng bước đi của hắn vang vọng khắp căn phòng như tiếng chuông tang lễ.“Em biết không,” – hắn cúi xuống thì thầm sát tai Dipper, giọng rỉ rả như chất độc nhỏ từng giọt – “Kể từ ngày em phá hủy anh, anh đã ở trong một không gian không tên, nơi mọi suy nghĩ đều bị lặp đi lặp lại như một bản nhạc lỗi – với chỉ một nốt nhạc duy nhất: em.”Dipper quay mặt đi, không muốn nhìn hắn. Nhưng đôi mắt hắn – mắt trái rực đỏ như dung nham, mắt phải ánh vàng điên loạn – vẫn bám lấy cậu như lời nguyền.“Đừng lảng tránh,” Bill nói khẽ, “Em không thể trốn khỏi anh đâu. Em là người mở cánh cổng. Em là kẻ gọi anh trở về.”“CÂM MIỆNG!” – Dipper hét lên, gào trong vô vọng.“Nóng thế~” Bill cười khẩy, vừa kiêu ngạo, vừa thương hại. “Nhưng anh biết… một phần trong em cũng muốn gặp lại anh. Em nhớ anh. Em nhớ những giấc mơ hỗn loạn, những bí ẩn chưa lời giải, những đêm không yên giấc nơi trí óc em bị bóp méo bởi giọng nói của anh.”“Câm miệng…” – Dipper thì thào, giọng khản đặc.“Không đâu, Pine Tree. Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”Không gian xung quanh biến đổi.Dipper chớp mắt – và bỗng thấy mình đang đứng trong rừng. Gravity Falls. Mabel đang chạy phía trước, cười vang với con heo Waddles. Ford đang ngồi đọc sách. Stan đang lục đống đồ cổ kỳ quái.Cậu hít một hơi dài – hương lá thông và kem dâu ngọt ngào.“Không thể nào…”“Em thích chứ?" Bill thì thầm sau lưng, “Nếu em muốn thế giới này, anh có thể cho em. Tất cả đều là của em. Chỉ cần một điều kiện – thuộc về anh.”“Đây không phải là thật… đây là ảo ảnh!” – Dipper lùi lại. Cảnh vật bắt đầu mờ dần, run rẩy như màn hình bị lỗi.“Thật hơn bất cứ giấc mơ nào em từng có,” Bill nói. “Thế giới này không quan trọng. Thực tại cũng chẳng có nghĩa lý gì. Chỉ có mộng. Và hiện tại, em đang trong thế giới của mộng anh.”Dipper rơi xuống. Trở lại căn phòng đá lạnh. Cơn chóng mặt đập vào thái dương như búa nện. Cậu thở gấp. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi.Bill cúi xuống, nâng mặt cậu lên bằng hai ngón tay.“Anh có thể là ác mộng tồi tệ nhất… hoặc là thiên đường duy nhất thuộc về em.” – hắn nói – “Chọn đi, Pine Tree.”Dipper mím môi. Không trả lời.Bill cười. “Không sao. Anh sẽ cho em thời gian. Nhưng tin anh đi… chỉ một thời gian ngắn thôi, em sẽ cầu xin anh khóa em lại, giữ em lại… chạm vào em…”Dipper rùng mình.Bill đứng dậy, đi về phía cánh cửa không thấy – và trước khi biến mất, hắn nói:“Ngủ ngon, cục cưng. Mỗi giấc mơ của em từ giờ… đều thuộc về anh.”Căn phòng trở lại tĩnh lặng.Dipper gục xuống sàn, tim đập điên cuồng, lòng dạ lộn nhào. Cậu biết mình vừa nhìn thấy một phần của địa ngục – nhưng phần đáng sợ hơn là… nó rất, rất dễ chịu.Và đó là điều làm cậu sợ nhất.
“Có ai không...?!”
Chỉ là một tiếng vang yếu ớt vọng lại, như thể cậu đang hét vào chính tâm trí mình.Bàn tay run rẩy lần mò bề mặt sàn. Đá lạnh. Nhẵn. Không một vết nứt."Không thể nào..." – Dipper nghiến răng, cố giữ bình tĩnh – "Chắc chắn đây là một ảo ảnh. Một trò lừa của hắn. Phải có cách thoát ra... phải có..."Cổ tay và cổ chân bị trói chặt bởi những sợi xích đen như khói, lấp lánh ánh vàng của ma thuật tà ác. Chúng không hề rắn chắc như sắt thép bình thường, mà mềm mại, uốn lượn theo từng chuyển động của cơ thể – như rắn, như bóng tối có hình thù.Cậu cố vùng vẫy. Không ích gì. Những sợi xích như được tạo ra từ chính ý chí của Bill – chúng siết lại mỗi khi cậu muốn vùng thoát, và nới ra một chút, đủ để cậu hít thở… khi cậu chịu ngoan ngoãn.Một tiếng 'lách cách' vang lên trong bóng tối. Không phải từ xiềng. Mà từ đâu đó… phía sau.Dipper ngẩng đầu. Môi cậu tái nhợt.Ánh sáng màu hổ phách hắt xuống một lần nữa – từ trên trần, như thể trần nhà không cố định, mà thay đổi theo ý chủ nhân. Và rồi, một bóng người xuất hiện.Bill Cipher.Hắn mặc một chiếc áo khoác dài màu đen tuyền, áo sơ mi viền vàng óng, tay đeo găng, mái tóc chói chang như ánh mặt trời. Gương mặt hắn lúc này mang một nụ cười nhẹ – không quá tàn bạo, cũng chẳng mỉa mai… mà như thể đang thật sự hạnh phúc.“Chào buổi sáng, cục cưng.” – Hắn bước đến gần, tiếng giày nện nhẹ trên sàn – “Ồ, quên mất, ở đây không có sáng. Hoặc thời gian. Mọi thứ chỉ là bây giờ, mãi mãi.”Dipper nghiến răng. “Thả tao ra.”Bill nghiêng đầu, như thể đang nghe một đứa trẻ vòi vĩnh kẹo. “Ứ ừ. Đây là nhà mới của em và em sẽ phải học cách yêu nó. Nhưng em có thể chọn: được ăn no hay bị bỏ đói?”Cậu nhìn xuống – một chiếc khay bạc xuất hiện trước mặt, đầy thức ăn nóng hổi: súp kem gà, bánh mì mềm, trà nóng. Mùi thơm xộc lên mũi, khiến bụng cậu quặn thắt vì đói. Bao lâu rồi cậu chưa ăn?“Đừng hòng.” – Dipper cố quay mặt đi, dù mắt không thể không liếc. “Tao sẽ không nuốt bất cứ thứ gì của mày.”“Dễ thương dữ vậy chèn.” – Bill thở dài. “Em lúc nào cũng thế. Chống cự. Phủ nhận. Nhưng rồi lại yếu đuối đúng lúc anh cần. Luôn là như vậy.”Hắn quỳ xuống trước mặt Dipper, đưa tay vén sợi tóc thấm đẫm mồ hôi trên trán cậu. “Cơ thể em… đang phản bội em đấy. Nó muốn sống. Nó muốn… phục tùng.”“Câm miệng!”Dipper hất đầu, nhưng Bill đã chộp lấy cằm cậu. Bàn tay hắn siết nhẹ – không đau, nhưng lạnh buốt, như băng cọ vào xương hàm.“Pine Tree, em có biết tại sao ảo giác lại là thứ tuyệt vời nhất không?” – Giọng hắn trầm xuống – “Là vì nó chân thực hơn cả thực tại. Đủ lâu, em sẽ quên em là ai. Em sẽ tin mọi điều anh thì thầm. Em sẽ cảm thấy đau đớn, hạnh phúc hay thậm chí... tình yêu."Dipper cảm thấy ngực thắt lại. Không phải vì lời nói – mà vì ánh mắt Bill. Nó không chỉ là dục vọng. Nó sâu hơn. Đen hơn. Giống một vực thẳm mà nếu cậu nhìn vào đủ lâu, sẽ rơi xuống và không bao giờ thoát ra được nữa.“Chúng ta sẽ từ từ thôi.” – Bill đứng dậy, phủi găng tay – “Anh không vội. Vì với em... anh luôn có đủ kiên nhẫn."Dipper cắn răng, không nói.“Anh không muốn em chết, ít nhất là chưa. Em quan trọng lắm, Dipper. Em là mắt xích cuối cùng để anh mở lại cánh cửa giữa các chiều không gian. Và cũng là kẻ duy nhất… khiến anh tò mò đến mức muốn giữ lại.”Hắn chầm chậm đứng dậy, đi vòng quanh như một con thú đang quan sát con mồi trong lồng. Từng bước đi của hắn vang vọng khắp căn phòng như tiếng chuông tang lễ.“Em biết không,” – hắn cúi xuống thì thầm sát tai Dipper, giọng rỉ rả như chất độc nhỏ từng giọt – “Kể từ ngày em phá hủy anh, anh đã ở trong một không gian không tên, nơi mọi suy nghĩ đều bị lặp đi lặp lại như một bản nhạc lỗi – với chỉ một nốt nhạc duy nhất: em.”Dipper quay mặt đi, không muốn nhìn hắn. Nhưng đôi mắt hắn – mắt trái rực đỏ như dung nham, mắt phải ánh vàng điên loạn – vẫn bám lấy cậu như lời nguyền.“Đừng lảng tránh,” Bill nói khẽ, “Em không thể trốn khỏi anh đâu. Em là người mở cánh cổng. Em là kẻ gọi anh trở về.”“CÂM MIỆNG!” – Dipper hét lên, gào trong vô vọng.“Nóng thế~” Bill cười khẩy, vừa kiêu ngạo, vừa thương hại. “Nhưng anh biết… một phần trong em cũng muốn gặp lại anh. Em nhớ anh. Em nhớ những giấc mơ hỗn loạn, những bí ẩn chưa lời giải, những đêm không yên giấc nơi trí óc em bị bóp méo bởi giọng nói của anh.”“Câm miệng…” – Dipper thì thào, giọng khản đặc.“Không đâu, Pine Tree. Anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi.”Không gian xung quanh biến đổi.Dipper chớp mắt – và bỗng thấy mình đang đứng trong rừng. Gravity Falls. Mabel đang chạy phía trước, cười vang với con heo Waddles. Ford đang ngồi đọc sách. Stan đang lục đống đồ cổ kỳ quái.Cậu hít một hơi dài – hương lá thông và kem dâu ngọt ngào.“Không thể nào…”“Em thích chứ?" Bill thì thầm sau lưng, “Nếu em muốn thế giới này, anh có thể cho em. Tất cả đều là của em. Chỉ cần một điều kiện – thuộc về anh.”“Đây không phải là thật… đây là ảo ảnh!” – Dipper lùi lại. Cảnh vật bắt đầu mờ dần, run rẩy như màn hình bị lỗi.“Thật hơn bất cứ giấc mơ nào em từng có,” Bill nói. “Thế giới này không quan trọng. Thực tại cũng chẳng có nghĩa lý gì. Chỉ có mộng. Và hiện tại, em đang trong thế giới của mộng anh.”Dipper rơi xuống. Trở lại căn phòng đá lạnh. Cơn chóng mặt đập vào thái dương như búa nện. Cậu thở gấp. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi.Bill cúi xuống, nâng mặt cậu lên bằng hai ngón tay.“Anh có thể là ác mộng tồi tệ nhất… hoặc là thiên đường duy nhất thuộc về em.” – hắn nói – “Chọn đi, Pine Tree.”Dipper mím môi. Không trả lời.Bill cười. “Không sao. Anh sẽ cho em thời gian. Nhưng tin anh đi… chỉ một thời gian ngắn thôi, em sẽ cầu xin anh khóa em lại, giữ em lại… chạm vào em…”Dipper rùng mình.Bill đứng dậy, đi về phía cánh cửa không thấy – và trước khi biến mất, hắn nói:“Ngủ ngon, cục cưng. Mỗi giấc mơ của em từ giờ… đều thuộc về anh.”Căn phòng trở lại tĩnh lặng.Dipper gục xuống sàn, tim đập điên cuồng, lòng dạ lộn nhào. Cậu biết mình vừa nhìn thấy một phần của địa ngục – nhưng phần đáng sợ hơn là… nó rất, rất dễ chịu.Và đó là điều làm cậu sợ nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz