ZingTruyen.Xyz

Biên Niên Sử Aetherra - Phần 1: Lời Kêu Gọi Của Vũ Khí Thần Thánh

Chương 1. Valdoria: Chiếc Lồng Vàng

ItsRegistar

Ưỡn vai một cái thật dài, Hoàng tử Therin Hartwarden nhịn không được khẽ ngáp một tiếng. Âm thanh nhỏ bé đó nhanh chóng bị nuốt chửng bởi sự tĩnh lặng của Khu Vườn Hoàng Gia. Cậu đang ngủ gật dưới gốc một cây phong cổ thụ lớn trong khuôn viên cung điện Solendar, tay vẫn giữ khư khư một cuốn sách mở dở.

Therin, ở tuổi mười bảy, là người thừa kế duy nhất của Vương quốc. Dáng người cậu mảnh dẻ nhưng đã bắt đầu lộ rõ nét cao quý. Bộ trang phục nhung màu xanh thẫm của cậu, dù không phải lễ phục, vẫn toát lên vẻ trang nhã cần thiết.

Một mùi hương thoang thoảng của hoa nhài và đất ẩm mượt báo hiệu sự xuất hiện của Elin, hầu gái riêng của cậu. Cô nhẹ nhàng bước đến, mang theo vẻ thanh thoát và sự cẩn trọng vốn có.

"Thưa Điện hạ," Elin thì thầm, giọng nói ngọt ngào đủ để xua tan những đám mây mộng mị. "Đã đến giờ rồi. Hoàng hậu Evelisse đang đợi ngài tại Phòng Trà Hoa Hồng."

Therin mở mắt, nheo lại trước ánh nắng cuối cùng của buổi chiều. Một nụ cười tinh nghịch nhanh chóng xuất hiện trên môi cậu, thay thế vẻ ngái ngủ.

"Phòng Trà Hoa Hồng sao?" Hoàng tử ngồi bật dậy, nhưng vẫn cố ý giữ cuốn sách che mặt như một sự phản đối ngầm.

"Ta dám cá rằng trà hôm nay không phải là trà thơm, mà là 'Trà Chính Sự và Bổn Phận'. Nghe đã thấy đắng chát rồi, Elin ạ." Dù đang bông đùa, Therin vẫn giữ đúng tư thế, hành động của cậu luôn cân bằng giữa sự tinh nghịch và lễ nghi được huấn luyện kỹ lưỡng.

Elin che miệng cười khúc khích, chiếc tạp dề sạch sẽ của cô khẽ đung đưa.

"Hoàng hậu luôn muốn những điều tốt nhất cho Ngài, Điện hạ. Hơn nữa, những bức tường đá của Valdoria rất vững chắc. Ngài được an toàn trong cung điện."

"An toàn," Therin lặp lại, ánh mắt cậu lướt qua những bức tường đá cao vút. Cậu thở dài một hơi đầy khao khát phiêu lưu, đứng dậy phủi bụi trên quần áo.

"Cũng là tẻ nhạt, Elin. Ta thà đối diện với một con quái vật hai đầu ở ngoài Valdoria còn hơn là lắng nghe các bài học ứng xử trong ba giờ đồng hồ."

Elin cúi đầu.

"Vậy thì, xin mời Điện hạ đối diện với Hoàng hậu trước khi Người phái thêm lính gác đến."

Therin nhún vai đầy vẻ chấp nhận. Cậu sải bước dài, bỏ lại sau lưng sự bình yên của cây phong, đi về phía lối đi rải sỏi, dẫn vào sự trang nghiêm của hành lang cung điện.

Therin và Elin đi dọc theo hành lang lát đá cẩm thạch. Cung điện Solendar phản chiếu sự uy nghiêm của vương quốc: những bức tường cao, những bức bích họa miêu tả các vị Vua Hartwarden trong trang phục lấp lánh màu trắng ngà và vàng kim, cùng những ô cửa sổ vòm lớn rọi ánh sáng lung linh vào không gian.

Phòng Trà Hoa Hồng là một căn phòng nhỏ hơn, ấm cúng hơn, nằm ở cánh phía Đông. Khi Therin bước vào, không gian ngay lập tức trở nên trang trọng hơn.

Hoàng hậu Evelisse Hartwarden đang ngồi bên bàn trà, dáng vẻ thanh lịch và hoàn hảo không tì vết. Bà mặc một bộ váy lụa màu trắng kem, viền vàng kim tinh xảo. Gương mặt của bà mang nét đẹp sắc sảo, nhưng ánh mắt màu xanh lục lại chứa đựng sự dịu dàng và tình yêu thương vô bờ bến.

"Con đã đến, Therin," Hoàng hậu nói, giọng điệu điềm tĩnh. Bà ngừng rót trà, ngước nhìn con trai mình với một nụ cười ấm áp.

Therin tiến lại gần, hành lễ một cách hoàn hảo, cúi đầu theo đúng quy tắc.

"Thần xin kính chào, Mẫu hậu. Thần xin lỗi vì sự chậm trễ."

Hoàng hậu ra hiệu cho Therin ngồi xuống chiếc ghế đối diện, một cử chỉ thân mật hiếm thấy trong lễ nghi cung đình.

"Không cần quá câu nệ, con yêu," bà nói, chất giọng dịu dàng khác hẳn với sự nghiêm khắc mà Therin thường nghe từ phụ thân.

"Ta hy vọng việc nghỉ ngơi dưới gốc cây đã giúp con thư giãn. Ta không gọi con đến hôm nay để nói về những bài học khô khan." Bà đặt tách trà xuống đĩa một cách nhẹ nhàng.

"Con trai, chỉ còn vài tuần nữa là con sẽ bước sang tuổi mười tám." Ánh mắt bà lấp lánh sự tự hào. "Đây là một thời khắc quan trọng. Con đã nghĩ đến điều ước sinh nhật của mình chưa?"

Therin nhận lấy tách trà Hoàng hậu đưa, cố gắng giữ vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng sự tinh nghịch vẫn không thể giấu được trong ánh mắt.

"Điều ước sao, Mẫu hậu?" Cậu nhấp một ngụm nhỏ, mỉm cười nhạt nhòa.

"Ước muốn duy nhất của con là quyền tự do của con. Con muốn tự quyết định những việc mình làm, không phải theo những quy tắc cứng nhắc của đại sảnh." Cậu đặt tách trà xuống, hơi nghiêng người về phía trước, giảm bớt lễ nghi.

"Con không cần những lời chúc phúc giả tạo từ đám đại thần ngoài kia, hay phải thực hiện những nghi lễ vô bổ chỉ để chứng minh rằng con đã trưởng thành. Con đã chán ngấy nó rồi."

Hoàng hậu Evelisse lắng nghe với sự kiên nhẫn vô tận. Bà khẽ thở dài, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc rối của con trai.

"Ta hiểu, con trai bé bỏng của ta. Mười tám tuổi là lúc con bắt đầu gánh vác trách nhiệm, và mọi con mắt của Valdoria đều đổ dồn về con. Cha con, Đức Vua, cũng đã đặt rất nhiều kỳ vọng lên vai con."

"Nhưng con hãy nhớ, đây là sinh nhật của con. Mẹ sẽ không để ai cướp đi niềm vui của con. Con sẽ phải chuẩn bị, đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng mẹ sẽ luôn ở bên con." Bà mỉm cười trấn an. "Mọi trách nhiệm đều đi kèm với một chút đặc quyền."

Therin cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lòng, xua đi sự khó chịu.

"Cảm ơn Mẫu hậu."

"Thôi được," Hoàng hậu đứng dậy, nét mặt dịu dàng hơn. "Để con khuây khỏa và chuẩn bị tinh thần tốt nhất cho giai đoạn sắp tới, ngày mai, chúng ta sẽ dành thời gian bên nhau."

"Mẹ sẽ cùng con dạo chơi quanh Brighthaven một vòng. Con nghĩ sao?"

Ánh mắt Therin sáng lên rực rỡ, vẻ mặt tinh nghịch thường thấy giờ đây ánh lên niềm hưng phấn thực sự.

"Tuyệt vời! Con đã chờ đợi điều này lâu lắm rồi, thưa Mẫu hậu!"

"Tốt lắm," Hoàng hậu đáp, nụ cười của bà càng thêm trấn an. "Vậy thì, con trai." Giọng bà chuyển sang tông nhẹ nhàng. "Con hãy về phòng, nghỉ ngơi thật tốt, và chuẩn bị trang phục cho phù hợp. Mẹ tin ngày mai sẽ là một ngày đáng nhớ."

Hoàng hậu Evelisse đưa tay chạm nhẹ vào má Therin, một cử chỉ yêu thương công khai hiếm hoi mà bà chỉ dành cho cậu. Therin cúi đầu hành lễ một lần nữa, trong lòng đầy rộn ràng với hình ảnh thành phố Brighthaven rộng lớn đang chờ đợi cậu.

Sáng hôm sau, Hoàng tử Therin làm các nghi thức buổi sáng và hoàn thành các lớp học theo quy định của Hoàng gia trong tâm trạng phấn khích hiếm có. Bài học về lịch sử, kinh tế dường như trôi qua nhanh hơn bình thường. Khi mặt trời bắt đầu nghiêng dần về phía Tây, ánh nắng vàng rực rọi lên những mái nhà trong thành phố, Elin đã sẵn sàng chờ đợi cậu cùng với quản gia Oswin.

Oswin là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, bộ đồng phục quản gia gọn gàng không bao giờ có một nếp nhăn. Ông luôn theo sát Therin, như một chiếc bóng tận tâm, đặc biệt là trong những chuyến đi ngoài cung điện.

Buổi chiều, Hoàng tử Therin, Hoàng hậu Evelisse, Elin và Oswin, cùng với một đội hộ tống hiệp sĩ kín đáo, bắt đầu chuyến dạo chơi hiếm hoi bên trong thành phố Brighthaven.

Thành phố nhộn nhịp khác hẳn với sự tĩnh lặng của cung điện. Đường phố lát đá cuội đông đúc người qua lại. Tiếng xe ngựa, tiếng rao hàng của thương nhân, và tiếng cười đùa của người dân tạo nên một bản giao hưởng ồn ã của cuộc sống.

Hoàng hậu Evelisse bước đi một cách duyên dáng. Bà khẽ nhíu mày một cách vô thức trước sự ồn ào này. Bà tự nhủ rằng mình không hề thích sự náo động, nhưng vì con trai, bà vẫn giữ nụ cười rạng rỡ và vẻ mặt vui vẻ.

"Nhìn xem, Therin," Hoàng hậu nói, chỉ vào một công trình kiến trúc đồ sộ bằng đá cẩm thạch trắng. "Chúng ta đang đi ngang qua Học viện Pháp thuật Magistrium đấy. Con có muốn vào thăm các giáo sư hoặc gặp gỡ vài người bạn không?"

Therin khẽ lắc đầu, vẻ tinh nghịch lại xuất hiện.

"Làm gì có bạn, Mẫu hậu," cậu nhún vai. "Ở đó con chỉ được học riêng với các giáo sư mà thôi, toàn những kiến thức cũ rích và phép thuật đã lỗi thời. Con đã chán ngấy nơi này rồi."

Họ đi thêm một đoạn nữa, rồi dừng chân trước Giáo đường Cathedral of the Dawn uy nghi. Hoàng hậu dẫn Therin vào bên trong để tham gia một lễ cầu nguyện nhỏ, hy vọng sự linh thiêng sẽ nhắc nhở cậu về đức tin và nghĩa vụ.

Sau đó, đoàn người tiếp tục đi sâu vào khu chợ chính. Sự sầm uất và tấp nập của nơi đây khiến Therin choáng ngợp. Mùi hương của gia vị lạ lẫm, da thuộc mới và hoa tươi hòa quyện vào không khí.

Người dân Valdoria nhận ra Hoàng hậu và Hoàng tử. Họ cúi chào với lòng kính trọng và cả sự thân thiện. Một người bán bánh mì đưa cho Therin một chiếc bánh nóng hổi, còn một cô gái bán hoa tươi mỉm cười rạng rỡ.

Hoàng hậu Evelisse nắm tay con trai, bà bắt đầu kể bằng giọng điệu trang trọng:

"Con thấy đấy, Valdoria là niềm tự hào của Aetherra. Sự phồn thịnh này không tự nhiên mà có."

"Chính nhờ những chính sách quản lý khôn ngoan của Đức Vua, cha con, mà vương quốc mới có thể phát triển thịnh vượng và an toàn như ngày nay."

"Mẹ hy vọng con sẽ hiểu điều đó, Therin. Con phải kế thừa và bảo vệ di sản này."

Nhưng Therin lúc này đã thả lỏng tay mẹ. Đôi mắt cậu dán chặt vào một quầy hàng bán các món đồ thủ công lạ mắt. Cậu lén lút rảo bước, mặc cho quản gia Oswin, mặt đỏ bừng vì lo lắng và béo phì, phải chạy theo bở cả hơi tai.

"Thưa Điện hạ! Xin ngài hãy đi chậm lại! Cẩn thận, thưa Điện hạ!" Oswin vừa thở dốc vừa gọi với theo.

Therin chỉ cười tinh nghịch, tiếp tục khám phá thế giới bên ngoài những bức tường cung điện.

Therin lách qua đám đông, để lại phía sau những lời thuyết giảng về di sản của Hoàng hậu. Cậu thầm nghĩ về những lần hiếm hoi ra khỏi cung điện để tham gia các buổi diễu hành cùng cha, Đức Vua. Lúc đó, cậu chỉ biết ngồi yên trên chiếc xe kiệu lộng lẫy, lắng nghe những vị thần quan đọc các bài diễn văn dài dòng và chán ngấy. Lần này, cậu quyết tâm phải vui chơi thỏa thích.

Cậu dừng lại trước một quầy vui chơi giữa chợ, nơi một người đàn ông đeo mặt nạ đang mời gọi khách tham gia. Trò chơi yêu cầu người chơi phải dùng kỹ năng phép thuật cơ bản để điều khiển những quả bong bóng rực rỡ bay qua một vòng lửa nhỏ được bảo vệ.

"Thưa Điện hạ! Không được!" Quản gia Oswin thở hổn hển đuổi kịp, cố gắng kéo tay áo cậu. "Đây không phải là nơi Ngài nên dừng lại! Lỡ có chuyện gì..."

Nhưng Therin đã nhanh hơn, cậu mỉm cười thách thức với Oswin và bước vào khu vực chơi. Cậu khép mắt lại, đọc nhẩm một vài từ ngữ phép thuật cơ bản đã học từ các giáo sư Học viện Magistrium. Một làn gió ma thuật vô hình lập tức được tạo ra. Cậu khéo léo điều khiển bốn quả bong bóng nhỏ bay lượn, lướt qua vòng lửa một cách hoàn hảo.

Cậu thầm nghĩ. Hóa ra những phép thuật chán phèo mà cậu phải học trong suốt nhiều năm lại có tác dụng bất ngờ thế này. Therin cười đắc chí, niềm kiêu hãnh của một đứa trẻ lần đầu tiên sử dụng kiến thức một cách hiệu quả.

Đến lượt quả bong bóng thứ năm, nó to hơn đáng kể so với những quả trước, gần bằng kích cỡ một cái đầu người. Therin tập trung hơn, nhẩm lại câu chú cũ, dồn sức lực vào việc điều khiển. Cảm giác ma thuật nóng bỏng hơn trong lòng bàn tay cậu khi cậu cố gắng nâng quả bóng nặng nề lên.

Quả bong bóng chậm rãi bay lên, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh và cả đội hộ tống. Tất cả ánh mắt đều chăm chú theo dõi nó tiến gần đến vòng lửa.

Nhưng khi quả bóng vừa chạm đến gần ngưỡng lửa, một tiếng "BÙM!" chói tai vang lên. Quả bong bóng nổ tung với lực mạnh kinh khủng. Trụ vòng lửa bằng gỗ kiên cố đổ sập xuống, lan ra bãi cỏ khô nơi Therin đang đứng. Chỉ trong nháy mắt, ngọn lửa dữ dội bùng lên.

Mọi người la hét hoảng loạn. Khu chợ trở nên náo loạn, các thương nhân vội vàng bỏ chạy.

"Lính gác! Lính gác! Lập tức dập lửa! Bảo vệ Hoàng tử!" Hoàng hậu Evelisse hét lên một cách khẩn thiết, khuôn mặt trắng bệch vì sợ hãi.

Các hiệp sĩ hộ tống nhanh chóng tiếp cận. Tuy nhiên, ngọn lửa này không giống ngọn lửa bình thường. Nó có màu đỏ rực kỳ lạ, và dường như tăng trưởng một cách dữ dội một cách bất thường. Những hiệp sĩ dày dạn kinh nghiệm cũng không thể tiếp cận được nó.

Therin đứng giữa đám cháy, mái tóc cậu hơi rối, gương mặt ám khói. Cậu không hoảng loạn, nhưng đôi mắt cậu mở lớn, chứa đầy sự bối rối. Cậu không hiểu tại sao một phép thuật đơn giản như vậy lại gây ra hậu quả thảm khốc đến thế, và quan trọng hơn, cậu không biết phải làm gì để khắc phục điều đó.

Giữa lúc ngọn lửa hung hãn đang nuốt chửng khu vực vui chơi, và các hiệp sĩ hộ tống đang loay hoay không thể tiếp cận vì nhiệt độ và sự hỗn loạn, một bóng người cao lớn bỗng lao vào.

Đó là Arden Valecross, người đàn ông chỉ mới hai mươi tám tuổi nhưng đã giữ chức vụ Đại Thánh Hiệp sĩ, và là Đại Đội trưởng của đội hiệp sĩ tinh nhuệ Aurelite Knights - những người bảo vệ trung thành nhất của Vương quốc Valdoria. Dáng người anh ta cao lớn, cường tráng, hoàn toàn trái ngược với vẻ gầy gò của các học giả trong cung điện. Mái tóc màu tro nhạt hơi rủ xuống, đôi mắt màu hổ phách toát lên vẻ phóng khoáng nhưng cũng đầy sự tập trung, khiến anh luôn mang lại cảm giác đáng tin cậy tuyệt đối.

Không chút chần chừ, Arden Valecross chỉ cần vài cú bật lấy đà uy lực, mạnh mẽ như một con thú săn mồi. Anh nhảy vút lên cao rồi đáp xuống ngay vị trí Therin đang đứng, chỉ cách ngọn lửa đỏ rực một gang tay.

Therin vẫn còn đang ngơ ngác trước sự bùng phát không thể giải thích của phép thuật mình. Cậu cảm thấy một cánh tay cứng cáp bế mình lên. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Arden đặt cậu lên lưng mình, dùng tốc độ kinh người, nhảy ra khỏi vòng lửa chỉ bằng một nhịp duy nhất.

Hoàng tử đã được cứu.

"Hoàng tử không sao!" Một tiếng reo mừng vang lên từ đám đông và các hiệp sĩ.

Hoàng hậu Evelisse thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt bà vẫn còn trắng bệch nhưng giờ đây ánh lên sự biết ơn vô hạn.

Lúc này, Therin mới dám mở đôi mắt đang cay xè vì khói. Cậu nhận ra người vừa cứu mình. Đó là Arden Valecross, người mà cậu vẫn luôn thầm ngưỡng mộ.

Therin đã từng thấy Arden trong các cuộc họp của Đức Vua, lãnh đạo đội ngũ hiệp sĩ Aurelite Knights. Mặc dù cậu luôn ghét cay ghét đắng đám thần quan và những nghi thức tẻ nhạt trong các cuộc họp đó, cậu lại đặc biệt có thiện cảm với vị Đại Thánh Hiệp sĩ này. Có lần, cậu còn lén lút đứng từ xa học lỏm được vài đường kiếm khí khi Arden huấn luyện cho các hiệp sĩ dưới trướng.

Arden đặt Therin xuống đất một cách nhẹ nhàng rồi lập tức quay người lại, đối diện với Hoàng hậu Evelisse. Giọng nói anh ta vang vọng, đầy khí phách và sự phóng khoáng đặc trưng, át cả tiếng xì xèo của ngọn lửa đang dần được kiểm soát bởi các hiệp sĩ.

"Arden Valecross, Đại Thánh Hiệp sĩ của đội hiệp sĩ Aurelite Knights, xin tạ lỗi vì sự chậm trễ!" Arden cúi đầu một cách trang trọng. "Xin Hoàng hậu trách phạt."

Hoàng hậu Evelisse đặt tay lên ngực, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Bà vừa trải qua cơn hoảng loạn tột độ khi thấy con trai mình gặp nguy hiểm.

"Không cần phải tạ lỗi, Đại Thánh Hiệp sĩ," Hoàng hậu nói, giọng bà vẫn còn chút run rẩy nhưng đầy sự chân thành. "Ta phải cảm ơn ngài, Valecross. Ngài đã đến kịp thời. Nếu không nhờ ngài..." Bà không nói hết câu, chỉ khẽ lắc đầu.

Khi sự chú ý của mọi người vẫn còn hướng về phía Therin, quản gia Oswin, lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, bước đến gần Arden, vẻ mặt ngờ vực.

"Xin lỗi, thưa Đại Thánh Hiệp sĩ Valecross," Oswin lên tiếng, giọng nói tuy lễ độ nhưng đầy sự chất vấn. "Tôi luôn biết Ngài là người tận tâm với công việc, nhưng công việc của Ngài không phải chủ yếu hoạt động bên ngoài tường thành Valengrad sao? Ngài là kiểu người luôn bận rộn với các nhiệm vụ trinh sát, và dù là Đại Thánh Hiệp sĩ, Ngài chỉ vào cung điện khi có sự điều động đặc biệt. Đáng lẽ lúc này Ngài phải đang tuần tra ngoài thành chứ?"

Arden Valecross ngửa đầu cười lớn, một tiếng cười sảng khoái và phóng khoáng làm giảm bớt không khí căng thẳng.

"Quản gia Oswin, ông luôn lo lắng quá mức rồi!" Arden đáp.

"Thật trùng hợp, tôi bỗng nhiên nhận được lệnh điều động trở về gấp từ cung điện Solendar - chắc hẳn là một nhiệm vụ khẩn cấp nào đó. Trên đường trở về, tôi đi ngang qua khu chợ này thì nghe thấy tiếng la hét và nhìn thấy khói bốc lên cao. Tôi ghé qua xem, và tình cờ là tôi đã cứu được Hoàng tử." Anh ta nháy mắt với Therin, người vẫn đang nhìn anh đầy ngưỡng mộ.

Sự lo lắng lại bao trùm Hoàng hậu. Bà nhìn ngọn lửa đang tàn lụi và khu chợ hỗn loạn.

"Chuyện này... chuyện này sẽ kinh động đến Đức Vua mất," bà thì thầm.

"Xin đừng lo lắng, thưa Hoàng hậu," Arden nói, giọng anh dứt khoát. "Xin hãy cho phép tôi được hộ tống Hoàng hậu và Hoàng tử trở về Cung điện. Tôi sẽ đảm bảo không có thêm sự cố nào xảy ra."

Sau khi Hoàng hậu đồng ý, đoàn người nhanh chóng sắp xếp để trở về. Các thành viên đội Aurelite Knights đã kịp thời có mặt để dọn dẹp mớ hỗn độn và đảm bảo không có ai bị thương.

Therin đi theo mẹ, trong lòng cậu cảm thấy vừa bẽ mặt vì thất bại về phép thuật, vừa vô cùng phấn khích vì được người anh hùng của mình cứu. Cậu dám chắc rằng sau vụ việc này, cậu sẽ bị cấm cửa ra khỏi cung điện ít nhất là vài tháng tới.

Ở một góc phố tối gần khu chợ, một bóng người lặng lẽ quan sát toàn bộ sự việc. Người đó mặc áo choàng màu xám tro, khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối. Sự hỗn loạn này, vụ nổ và sự xuất hiện kịp thời của Arden Valecross, rõ ràng không phải là ngẫu nhiên.

Sáng hôm sau vụ hỗn loạn ở khu chợ, Cung điện Solendar chìm trong sự im lặng căng thẳng. Hoàng tử Therin, trong bộ lễ phục trắng ngà tươm tất, được triệu kiến ngay sau bữa sáng. Cậu không được gặp Hoàng hậu Evelisse, một dấu hiệu rõ ràng cho thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Quản gia Oswin dẫn cậu đến Phòng Nghiên Cứu Cá Nhân của Đức Vua.

Đức Vua Eldric Hartwarden, ở độ tuổi ngoài bốn mươi nhưng vẫn giữ được dáng vẻ cường tráng, đang đứng dựa vào một tấm bản đồ lớn. Chiếc áo choàng của ông không có nhiều hoa văn, nhưng mỗi đường nét đều thể hiện sự uy quyền tuyệt đối. Gương mặt ông khắc khổ, đôi mắt sắc bén toát lên vẻ nghiêm nghị và gánh nặng của người lãnh đạo.

"Con đã đến, Therin," Đức Vua nói, giọng ông trầm và nặng nề.

Therin tiến lên, hành lễ với sự tôn kính hoàn hảo. "Kính chào Phụ vương."

"Ta không cần những lời xin lỗi sáo rỗng," Đức Vua nói. "Hành động bốc đồng hôm qua của con đã gây nguy hiểm cho bản thân con và làm hoen ố hình ảnh của Hoàng gia Valdoria. Con không phải là một cậu bé tầm thường chơi đùa trong vườn, Therin. Con là người thừa kế."

Đức Vua quay lại, ánh mắt sắc bén nhìn sâu vào con trai. "Một Hoàng tử nên làm gì? Hoàng tử phải hiểu rõ giá trị của trật tự, kỷ luật và sự kiểm soát. Con phải biết sức mạnh thực sự nằm ở Luật Pháp, chứ không phải ở những trò phép thuật nông cạn."

"Đã đến lúc con phải hiểu rõ con đang gánh vác điều gì."

Đức Vua bước về phía bức tường phía sau bàn làm việc. Ông đưa tay ấn vào một huy hiệu sư tử chạm khắc tinh xảo. Một tiếng rắc nhẹ vang lên, và bức tường đá cẩm thạch trượt sang một bên, để lộ một căn phòng bí mật nhỏ. Ánh sáng vàng nhạt tỏa ra từ bên trong.

"Vào đây, Therin."

Therin bước theo, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn một chút. Giữa căn phòng, trên một bệ đá được chạm khắc bằng bạc, một thanh gươm nằm im lìm. Đó là Caelith.

Thanh gươm này không hề lấp lánh vàng ngọc, mà mang vẻ đẹp cổ xưa, uy nghiêm, với lưỡi gươm ánh bạc bị mài mòn bởi thời gian.

"Thanh gươm này, Therin," Đức Vua nói, giọng ông mang theo sự tôn kính sâu sắc.

"Nó đã có từ Thời đại các Vị Thần, là Vũ khí Thần thánh đã cùng tổ tiên chúng ta lập nên vương quốc Valdoria này. Nó chỉ chọn những vị Vua anh minh, sáng suốt làm chủ nhân. Đó là lý do ta luôn bắt con không ngừng học tập và rèn luyện sự kiểm soát."

"Con đã học về truyền thuyết này trong sách lịch sử. Ta hiểu. Nhưng nó là sự thật."

Đức Vua đặt tay lên đốc gươm. "Con cần phải xứng đáng với nó. Con cần phải hiểu được ý nghĩa mà nó đại diện."

Therin đứng lặng người. Ngoài mặt, cậu cúi đầu. "Thần đã hiểu, Phụ vương. Thần sẽ ghi nhớ những lời dạy này."

Nhưng trong lòng, cậu chỉ cảm thấy sự nghi ngờ và áp lực. Truyền thuyết? cậu nghĩ thầm. Nó trông có khác gì những thanh gươm bình thường trong kho vũ khí của Valdoria đâu. Đây lại là một chiêu trò nữa của cha, cậu tự nhủ. Một màn kịch vĩ đại để thúc đẩy ta rèn luyện. Cha muốn ta trở thành một vị Vua hoàn hảo, hoàn hảo và bị cầm tù bởi quy tắc.

Đức Vua Eldric gật đầu, có vẻ hài lòng. Bức tường đá cẩm thạch đóng lại, che khuất căn phòng bí mật.

"Tốt. Ta muốn thấy nỗ lực của con. Ngày mai," Đức Vua tuyên bố, giọng điệu chuyển sang sự nghiêm nghị của một thủ lĩnh quân sự. "Con sẽ tham gia một trận đấu tập với các hiệp sĩ của ta. Ta sẽ đích thân quan sát con từ trên kháng đài."

"Lui đi."

Therin chào tạm biệt Đức Vua và nhanh chóng quay trở về. Vừa đi, một nụ cười tinh nghịch nhưng nhẹ nhõm xuất hiện trên môi cậu.

Cậu đã bị khiển trách, nhưng Đức Vua không hề đề cập đến việc cấm cửa cậu ra khỏi Cung điện! Cậu đã thắng một nửa cuộc chiến. Hơn nữa, trận đấu tập với các hiệp sĩ-cậu có thể được thấy Đại Thánh Hiệp sĩ Valecross ở đó!

Buổi sáng hôm sau, Đấu trường Highcrest Colosseum bình thường đông đúc nhộn nhịp nay lại uy nghi vắng lặng. Chỉ có Đức Vua Eldric Hartwarden ngồi trên kháng đài Hoàng gia, vẻ mặt nghiêm nghị. Bên cạnh ông là Cố vấn Maltheon Vaylor, người đứng lặng lẽ như một bức tượng.

Therin bước ra sàn đấu, tay cầm thanh kiếm luyện tập cùn. Cậu mặc trang phục luyện tập nhẹ nhàng. Cậu cảm thấy ánh mắt nghiêm nghị của Phụ vương và sự soi xét lạnh lùng của Maltheon dán vào mình.

Đây là cơ hội, cậu nghĩ, không phải để làm hài lòng cha, mà để xả hết sự bực bội dồn nén. Cậu liếc nhanh về phía hàng ghế hiệp sĩ, nhưng Arden Valecross không có ở đó. Sự vắng mặt của Arden chỉ làm Therin thêm khó chịu.

Đối thủ của cậu là Hiệp sĩ Marcus, một hiệp sĩ Aurelite dày dặn kinh nghiệm, người mang giáp nặng nề.

"Bắt đầu!" Tiếng hiệu lệnh vang lên.

Therin lập tức hành động. Cậu không chọn đối đầu trực diện. Thay vào đó, cậu thi triển Lướt Gió (Zephyr Glide), một thuật điều khiển luồng khí nhẹ nhàng dưới chân, cho phép cậu tăng tốc độ và thay đổi hướng di chuyển đột ngột, khiến các cú đánh của Marcus luôn bị chệch mục tiêu.

Marcus tấn công bằng kiếm, Therin lùi lại. Cậu tận dụng khoảng cách, nhanh chóng xoay hông và chém lưỡi kiếm về phía trước. Đây không phải là cú chém vật lý, mà là chiêu thức Cắt Gió (Wind Slash): lưỡi kiếm hoạt động như một điểm phát sóng, giải phóng luồng khí nén đã được ma thuật gia cố. Luồng khí này bay xé không khí về phía Marcus, buộc Hiệp sĩ phải dựng kiếm chắn.

Marcus buộc phải dùng phép thuật Đất để phòng thủ, tạo ra một Bức Tường Đá (Stone Wall) nhỏ chắn ngang. Tiếng gió va chạm vào đá rầm một tiếng, bụi đất bay lên.

Therin cười háu thắng. Cậu đã áp đảo được đối thủ dày dạn kinh nghiệm. Cậu tiếp tục sử dụng Lướt Gió, lao vào cận chiến với Marcus. Khi hai thanh kiếm chạm nhau, Therin tập trung vào một cú chém ngang mạnh mẽ.

Trong khoảnh khắc đó, Marcus phản công bằng một cú đánh mạnh vào vai trái. Therin không hoảng loạn. Cậu lập tức thi triển một phép thuật hệ Đất cơ bản mà cậu vừa học: một lớp đá mỏng, thô ráp nhanh chóng bám vào vai trái, tạo thành một mảnh giáp bằng đá tạm thời.

"Keng!" Thanh kiếm của Marcus va vào lớp giáp đá, bị chệch hướng, chỉ để lại một vết nứt sâu.

Cậu đã làm được! Niềm kiêu hãnh tuôn trào khiến Therin muốn kết thúc trận đấu một cách ngoạn mục.

Để thoát khỏi phạm vi của Marcus, cậu dồn toàn bộ sức mạnh vào phép thuật gió, không chỉ để lướt mà là để nhảy lên cao. Cậu đọc nhẩm câu chú gió, cố ý tăng cường độ luồng khí nén dưới chân.

"Lên nào!"

Tuy nhiên, sự háu thắng và thiếu kiểm soát đã phản tác dụng. Luồng gió quá mạnh không đưa cậu lên độ cao vừa phải, mà lại phóng cậu vút lên quá cao, như một viên đạn. Therin mất kiểm soát hoàn toàn trên không trung.

Therin ngỡ ngàng nhìn sàn đấu đang nhỏ dần dưới chân. Chỉ vài giây sau, cậu rơi xuống đất với tiếng thịch nặng nề, cơ thể va chạm đau đớn.

Lúc này, Marcus, không bỏ lỡ cơ hội, lao tới. Vị hiệp sĩ sử dụng Tấm Chắn Aurelite để giữ ổn định, và tung ra một đòn kiếm dứt khoát vào Therin đang bất động.

Therin cố gắng phòng thủ, nhưng không kịp. Đòn đánh chính xác vào bụng, khiến Therin buông kiếm.

"Thua cuộc!" Trọng tài tuyên bố.

Therin nằm thở dốc trên đất. Cậu đã thua cuộc, không phải vì thiếu kỹ năng hay phép thuật, mà vì thiếu kiểm soát và sự háu thắng của chính mình.

Hiệp sĩ Marcus lập tức rút lui, cúi đầu theo đúng nghi lễ.

Therin chống tay cố gắng ngồi dậy, cảm thấy ê ẩm khắp cơ thể. Cậu lau vết bẩn trên khóe miệng, ánh mắt cậu lập tức hướng về phía kháng đài Hoàng gia để chờ đợi một lời khiển trách hoặc ít nhất là một cái nhìn thất vọng từ Đức Vua.

Tuy nhiên, Đức Vua Eldric Hartwarden đã đi mất. Chiếc ghế bọc nhung nơi ông ngồi đã trống rỗng. Chỉ còn lại Cố vấn Maltheon Vaylor đứng một mình, nhìn xuống sàn đấu với vẻ mặt lạnh nhạt, sau đó Maltheon cũng cúi đầu nhẹ rồi nhanh chóng rời đi.

Sự thất vọng vì thất bại cá nhân lập tức chuyển thành sự bực bội gay gắt. Cha đã rời đi ngay khi ta thua.

Therin đứng dậy, phủi bụi trên trang phục. Cái cảm giác bị phớt lờ còn đau hơn cả cú đánh của Marcus.

Cậu tiến đến chỗ Hiệp sĩ Marcus và các hiệp sĩ khác đang thu dọn vũ khí. "Cảm ơn các anh đã chỉ giáo," Therin nói, dù vẫn còn thở dốc. "Buổi tập hôm nay rất bổ ích."

Cậu thầm nghĩ. Ít ra, cậu thích việc luyện tập thực tế và đầy thử thách như thế này hơn là chỉ ngồi trong phòng đọc những quyển sách phép thuật điều khiển đồ vật dành cho trẻ con. Cậu đã thể hiện được sự linh hoạt và sáng tạo của mình, dù thất bại.

Trước đó, trên kháng đài Hoàng gia, Đức Vua Eldric Hartwarden đang đứng dậy với một nụ cười kín đáo. Ánh mắt ông theo dõi từng động tác của Therin. Cú sử dụng Lướt Gió và sự sáng tạo khi tạo ra giáp đá tạm thời của Therin đã gây ấn tượng mạnh với ông.

Cậu bé có tinh thần chiến đấu và sự khéo léo, Đức Vua nghĩ. Therin có tố chất, nhưng thiếu kỷ luật. Cậu ta cần phải biết kiểm soát sự háu thắng của mình.

Đức Vua định đợi Therin kết thúc và gọi cậu đến để khen ngợi về kỹ năng, nhưng cũng sẽ khiển trách nghiêm khắc về sự thiếu kiểm soát.

Đúng lúc đó, Cố vấn Maltheon Vaylor tiến lại gần, vẻ mặt nghiêm trọng.

"Tâu Đức Vua, có Thần quan Alberich cần diện kiến Ngài gấp. Họ nói đây là vấn đề liên quan đến việc sắp xếp lại các văn tự cổ trong Đại Giáo đường, rất khẩn cấp."

Đức Vua Eldric cau mày. Ông không muốn bỏ lỡ khoảnh khắc này, nhưng những Thần quan nắm giữ các văn tự cổ thường mang đến những vấn đề không thể trì hoãn.

"Được rồi. Bảo họ đợi ta ở Phòng Tác chiến," Đức Vua đáp, giọng hơi bực bội. Ông nhìn xuống sàn đấu. Therin vừa bị hạ gục và đang cố gắng đứng dậy.

"Ta không thể lãng phí thời gian nữa," Đức Vua nói. Ông quay sang Maltheon. "Con ta đã rất nỗ lực. Ta sẽ nói chuyện với nó sau. Bây giờ, đi thôi."

Đức Vua Eldric rời khỏi kháng đài. Ông không hề hay biết, việc ông rời đi ngay sau khi Therin thua cuộc đã tạo ra một hiểu lầm lớn đối với con trai mình. Therin tin rằng Đức Vua đã bỏ đi vì thất vọng hoàn toàn về cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz