Bi Mat Trong Tro Tan
Mùi Huyết Tâm Hương hòa lẫn mùi ẩm mốc, bụi bặm và mồ hôi lạnh tạo thành một thứ khí quyển ngột ngạt, khiến ngực tôi như bị bóp nghẹt. Ánh mắt của Bách lạnh lùng, điên cuồng và tuyệt vọng. Nòng súng vẫn dí chặt vào thái dương Lan Vy. Cô gái nhỏ ấy run rẩy, đôi mắt mở to đầy hoảng loạn, nước mắt chảy dài trên gò má nhợt nhạt. Miếng vải bịt miệng khiến tiếng nức nở của cô trở nên nghẹn ngào, đứt quãng, như tiếng một con chim non bị thương sắp tắt thở. Tôi có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi tột cùng từ cô, nó lan tỏa trong không gian chật hẹp này, một nỗi sợ không tên, sợ cái chết đang kề cận, sợ sự vô nghĩa của một kiếp người.Hơi thở của Lan Vy gấp gáp, ngắt quãng. Ngực cô phập phồng co giật dưới lớp áo mỏng. Đôi mắt cô liên tục đảo quanh, tìm kiếm một sự giúp đỡ, một lối thoát, nhưng chỉ thấy bóng tối và sự lạnh lùng của nòng súng. Cô nhìn tôi, ánh mắt cầu cứu, van nài, nhưng cũng đầy vô vọng. Tôi biết, trong đầu cô lúc này chỉ là một màn sương mù dày đặc của sự kinh hãi. Cô có thể không còn đủ tỉnh táo để nghe hiểu hết những lời đối thoại đầy căng thẳng giữa chúng tôi và Bách. Cái cô cảm nhận được chỉ là mối đe dọa chết người từ khẩu súng và sự điên rồ trong ánh mắt kẻ bắt cóc.Tôi liếc nhìn Huy. Ánh mắt anh lạnh lùng và tĩnh lặng như mặt hồ phẳng lặng trước cơn bão, nhưng tôi biết, trong đó là cả một sự tính toán khẩn trương và chính xác. Mắt anh khẽ đảo về phía một góc tối phía sau lưng Bách, nơi những tia sáng yếu ớt từ khe cửa gỗ không đủ để soi rọi. Tôi theo ánh mắt anh, và lập tức nhận ra. Hai bóng đen im lìm, gần như hòa lẫn vào bóng tối, đang ở trong tư thế sẵn sàng lao tới. Họ là những đồng đội của chúng tôi, những người đã âm thầm tiếp cận từ khi nào. Cách họ đứng, cách họ dồn trọng tâm vào hai chân, tay khẽ chống xuống đất, tất cả đều cho thấy một quá trình đào tạo bài bản, chuyên nghiệp. Họ chỉ chờ một tín hiệu, một khoảnh khắc sơ hở.Bách dường như không hề hay biết. Hắn đắm chìm trong cơn thịnh nộ và sự tuyệt vọng của chính mình. Nòng súng K54 vẫn chĩa vào Lan Vy, tay hắn run nhẹ nhưng vững vàng một cách đáng sợ."Ta không đợi thêm được nữa!" Bách đột ngột gầm lên, phá vỡ sự im lặng căng như dây đàn. "Đưa bức hoành phi ra đây! Ngay lập tức! Hoặc ta bắn nát óc nó!"Ánh mắt hắn đỏ ngầu, đầy máu me và sát khí. Ngón tay hắn siết chặt hơn vào cò súng. Lan Vy khẽ rên lên một tiếng đau đớn, co rúm người lại.Huy thở dài một hơi thật sâu, rồi từ từ hạ thấp khẩu súng xuống đất. Anh giơ hai tay lên trời, một cử chỉ đầu hàng rõ ràng. Gương mặt anh giãn ra, vẻ căng thẳng như được buông bỏ."Được rồi, Bách." Huy nói, giọng trầm và có phần mệt mỏi. "Anh thắng rồi. Chúng tôi sẽ làm theo lời anh. Đừng làm hại cô ấy."Tôi gần như nín thở. Nhưng rồi tôi nhận ra ánh mắt của Huy. Nó không hề có sự đầu hàng, mà là một sự tập trung cao độ, lạnh lùng. Đây là một vở kịch. Một trò đánh lừa để tạo ra khoảnh khắc sơ hở. Tôi phải hỗ trợ anh.Tôi thở dài, giả vờ buông xuôi, vai khẽ xệ xuống. "Huy nói đúng. Mạng người quan trọng hơn một món đồ cổ." Tôi nói, cố gắng giữ giọng điệu thật tự nhiên, thật chân thành. Rồi tôi nhìn thẳng vào Bách, nói một câu mà tôi biết sẽ khiến hắn bất ngờ: "Nhưng liệu cha anh dưới suối vàng có muốn nhìn thấy anh trở thành một kẻ giết người máu lạnh như chính Moreau không? Ông ấy từng là thư ký, một người của chữ nghĩa, có thực sự muốn máu của một cô gái vô tội đổ xuống để đổi lấy tấm gỗ sơn son thếp vàng đó?"Câu nói của tôi như một nhát dao đâm thẳng vào nỗi ám ảnh sâu thẳm nhất trong lòng Bách. Khuôn mặt hắn đang giận dữ bỗng co giật. Ánh mắt hắn thoáng một chút hoang mang, hoài nghi, như thể lần đầu tiên hắn nghe thấy một góc khuất nào đó trong chính tâm can mình. Hắn im lặng trong một giây, hai giây. Cái giây phút đó, sự tập trung sát khí của hắn vào Lan Vy dường như gián đoạn. Nòng súng khẽ chếch đi một phân.Đó chính là khoảnh khắc vàng.Hai bóng đen từ góc tối lao vút ra như hai con báo, nhanh đến mức chỉ thoáng thấy. Một người từ phía sau khóa chặt cổ Bách kéo ngửa ra, tay kia siết chặt lấy tay cầm súng của hắn. Người còn lại đánh một cước mạnh vào khuỷu tay phải Bách, đồng thời dùng hết sức giật mạnh cánh tay đó, kéo hắn văng ra xa khỏi Lan Vy."Giữ chặt hắn!" Huy hét lên, đồng thời lao tới.Lão Khải, vốn đã đứng sẵn trong tư thế sẵn sàng, như một mũi tên lao về phía Lan Vy. Đôi tay run run của lão với tốc độ không ngờ, cởi vội những nút dây thừng trói buộc cô gái. "Có lão rồi, con gái, có lão rồi..." Giọng lão khàn đặc, vừa dỗ dành vừa run rẩy.Tôi cũng không chần chừ, lao vào hỗ trợ hai đồng đội khống chế Bách. Chúng tôi vật lộn trên nền đất lạnh. Bách gầm lên như một con thú bị thương, sức mạnh của hắn thật khủng khiếp. Cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay hắn, cái sức mạnh của một kẻ đã quen với việc leo núi, lội suối, vác những bó củi nặng trĩu trên lưng. Hắn vùng vẫy điên cuồng."Bọn khốn nạn! Lừa tao!" Hắn gào thét, hàm răng nghiến ken két.Bỗng một tiếng roạt, một trong hai chiến sĩ - anh Phúc - bị hắn dùng hết sức đẩy bật ra, ngã ngửa xuống đất. Trong tích tắc mất thăng bằng, Bách giật lại được khẩu súng đang bị người kia - anh Dũng - cố giữ chặt. Pằng! Một phát súng nổ chát chúa, vang lên trong nhà kho chật hẹp, đinh tai nhức óc. Anh Phúc kêu lên một tiếng, ôm lấy bắp chân trái đang rỉ máu, ngã vật xuống.Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Trước khi anh Dũng kịp phản ứng, Bách đã xoay nòng súng về phía tôi. Ánh mắt hắn đầy sát ý. Pằng! Một phát nữa. Nhưng anh Dũng đã kịp lao tới, đẩy tôi ra và dùng chính cơ thể mình che đỡ. Viên đạn xuyên vào sau vai anh, một tiếng thịt nát tanh tách. Anh Dũng rên lên đau đớn, gục xuống, máu tươi thấm ướt lớp áo màu đất."Hậu! Cẩn thận!" Huy hét lên. Anh đã rút súng ngắn và nhắm bắn. Pằng! Viên đạn bay sượt qua tai Bách, đập vào tường gỗ phía sau, bắn ra những mảnh vụn.Bách quay sang, điên cuồng bóp cò. Pằng! Pằng! Pằng! Ba phát đạn liên tiếp bắn về phía Huy. Huy nhanh chân lẩn mình sau một cột gỗ lớn, những viên đạn đập vào cột, tạo thành những lỗ thủng to tướng, bụi gỗ văng tung tóe.Tôi lao vào Bách lần nữa, cố ghì lấy tay hắn. Nhưng hắn như một con gấu điên. Một cú đánh hất tay cực mạnh của hắn trúng thẳng vào mặt tôi. Tôi cảm thấy một cơn đau nhói như vỡ tung, mắt tối sầm lại, mũi như không còn cảm giác, chỉ thấy mùi tanh của máu tràn đầy trong miệng. Tôi choáng váng, lảo đảo lùi lại vài bước.Huy từ sau cột gỗ bắn tiếp hai phát. Pằng! Pằng! Một viên trúng vai phải Bách, một viên trúng bắp chân trái. Bách kêu rú lên đau đớn, thân hình lảo đảo, nhưng vẫn cố đứng vững. Tay phải rỉ máu đầm đìa, nhưng hắn vẫn siết chặt khẩu súng. Hắn không ngã.Hắn quay đầu, ánh mắt đỏ ngầu đầy thù hận nhìn về phía Lan Vy và lão Khải. Lão Khải lúc này đã cởi trói xong cho Lan Vy, đang ôm cô gái vào lòng, che chở. Bách gầm lên, giọng đầy điên loạn: "CHO DÙ CÓ CHẾT TAO CŨNG PHẢI KÉO CON QUỶ CÁI HỌ TRỊNH THEO!" Hắn giơ súng lên. Pằng! Pằng! Pằng! Ba phát đạn cuối cùng trong ổ đạn K54 bắn thẳng về phía họ.Tôi đờ người, tim như ngừng đập.Nhưng lão Khải đã không do dự. Ông dùng hết sức lực của một ông lão, xoay người, ôm chặt lấy Lan Vy và che lên người cô. Ba tiếng đập thịch đục lỗng liên tiếp vào lưng lão. Ục! Ục! Ục! Lão Khải run lên bần bật, miệng trào ra một ngụm máu tươi, nhưng đôi tay vẫn siết chặt lấy Lan Vy, không buông."Cụ... Cụ ơi!" Lan Vy thét lên trong hoảng loạn và đau đớn.Máu từ ba vết đạn trên lưng lão nhanh chóng thấm ướt chiếc áo bạc màu, loang ra thành những vệt đỏ thẫm khủng khiếp.Trong đầu tôi lúc đó chỉ còn một suy nghĩ: Không còn chỗ cho sự nhân nhượng. Phải triệt hạ hắn. Bằng mọi giá.Tôi lao vào Bách lần nữa, bất chấp mặt mũi đau đớn và máu me. Tôi nhắm thẳng vào vết thương trên vai phải đang rỉ máu của hắn mà đấm mạnh. Một cú đấm bằng hết sức bình sinh.Bách rú lên thảm thiết, đau đớn tột cùng khiến hắn buông thỏng tay phải. Khẩu súng K54 rơi xuống nền đất với tiếng kêu lạch xạch.Nhưng trước khi tôi với tay nhặt lấy, hắn đã dùng tay trái vơ vội lấy khẩu súng. Hắn ngước nhìn tôi, ánh mắt đầy thịnh nộ và tuyệt vọng, nòng súng chĩa thẳng vào đầu tôi. Ngón tay trái co lại, bóp cò.Cách!Một âm thanh khô khốc, không phải tiếng nổ, mà là tiếng búa đập vào đạn hỏng. Súng hết đạn.Ngay trong khoảnh khắc đó, từ phía sau, Pằng! Một phát súng ngắn từ khẩu K54 của Huy vang lên chính xác. Viên đạn xuyên qua cổ tay trái của Bách. Bách gào thét, khẩu súng cuối cùng cũng rơi khỏi tay hắn. Hắn ôm lấy cổ tay đầy máu, gục xuống, thở hổn hển, cuối cùng đã mất hết khả năng kháng cự.Không khí trong nhà kho bỗng im ắng lạ thường, chỉ còn nghe thấy tiếng thở gấp, tiếng rên rỉ đau đớn của những người bị thương, và tiếng nức nở của Lan Vy.Tôi đứng đó, thở hổn hển, máu từ mũi và miệng vẫn chảy ra, cảm giác mặt sưng tấy và đau nhói. Nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt: anh Phúc ôm chân, anh Dũng nằm bất động trên nền đất, vai đầm đìa máu, lão Khải nằm im trên người Lan Vy, lưng lỗ chỗ vết đạn, máu loang một vùng lớn. Bách đã gục xuống, tay trái và vai phải rỉ máu, thở yếu ớt, ánh mắt thất thần nhìn xuống đất.Huy nhanh chóng tiến tới, dùng dây trói khống chế Bách lại thật chặt, sau đó lập tức chạy tới chỗ lão Khải."Lão Khải! Lão Khải! Cố lên!" Huy gọi, giọng đầy lo lắng.Lão Khải khẽ rên lên, mắt mở hé. "Cô... cô bé... có sao không?" Giọng lão yếu ớt, khàn đặc.Lan Vy ôm chặt lấy lão, nước mắt giàn giụa. "Cháu không sao, cụ ơi! Cụ không được có sao cả! Không được!"Tôi lau vội máu trên mặt, chạy đến bên anh Dũng. Anh vẫn còn tỉnh, nhưng mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm trên trán. "Ổn chứ, Dũng?" Tôi hỏi, giọng khàn đặc.Anh gật đầu yếu ớt. "Chưa chết được đâu... Hậu... Xử lý... xử lý tên khốn đó đi..."Ngoài cửa kho, tiếng xe Jeep và tiếng người ồn ào vang lên. Những đồng đội khác cuối cùng cũng đã tiếp cận. Ánh đèn pin loang loáng trong bóng tối.Trận chiến kết thúc. Nhưng cái giá phải trả thật đắt. Máu và nước mắt hòa lẫn trên nền đất lạnh của một nhà kho hoang vắng dưới chân cầu Long Biên.Tôi nhìn Bách, hắn đã bất lực, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn le lói một tia hận thù không nguôi. Và tôi biết, những vết thương thể xác rồi sẽ lành, nhưng những vết sẹo trong lòng những con người ở đây, có lẽ sẽ còn mãi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz