ZingTruyen.Xyz

Bi Mat Trong Tro Tan

Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai rải những tia sáng yếu ớt xuyên qua lớp sương mù mỏng giăng trên mặt hồ Gươm, tạo nên một khung cảnh huyền ảo nhưng cũng đầy u uẩn. Không khí lạnh buốt khiến chúng tôi co ro trong chiếc áo khoác mỏng. Thiếu tá Huy, tôi và Lan Vy có mặt từ rất sớm tại khu vực quanh chùa Bà Đá. Hai cảnh sát mặc thường phục được bố trí ở hai đầu ngõ, giả vờ như đang uống nước hay hút thuốc, nhưng mắt luôn cảnh giác quan sát.

Con ngõ nhỏ chạy hướng đông - tây mà chúng tôi xác định được hôm qua giờ hiện ra trước mắt, yên tĩnh và có phần hoang vắng. Hai bên là những bức tường rêu phong cũ kỹ, những căn nhà cổ lặng im như đang chìm trong giấc ngủ. Chúng tôi bắt đầu công việc một cách hệ thống. Huy điều khiển cuộc điều tra với sự chuyên nghiệp vốn có. Anh cho người đo đạc, chụp ảnh, và thậm chí là gõ nhẹ lên từng mảng tường, sàn nhà xung quanh khu vực cổng chùa và con ngõ, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào - một viên gạch lỏng lẻo, một mảng tường có vẻ mới trát lại, hay một lối đi bí mật.

Lan Vy đi bên cạnh tôi, khuôn mặt xinh đẹp của cô in hằn nét lo âu và sự tập trung cao độ. Dù đã được tôi và Huy khuyên nên ở lại trạm cho an toàn, cô vẫn một mực đòi đi cùng. "Đây là chuyện của gia tộc em. Em không thể ngồi yên và chờ đợi trong khi các anh mạo hiểm. Em có thể giúp được. Em biết nhiều về những câu chuyện cổ và biểu tượng mà ông bà em kể lại." Ánh mắt cô kiên quyết khiến tôi không thể từ chối. Tôi gật đầu đồng ý, với điều kiện cô phải luôn ở trong tầm mắt của tôi hoặc Huy.

Và quả thực, tôi nhận ra mình khó lòng rời mắt khỏi cô. Trong ánh nắng nhạt nhòa của buổi sớm, làn da trắng ngần của Lan Vy như được tô điểm bởi một thứ ánh sáng dịu dàng. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm lúc này đảo liên tục, quan sát mọi ngóc ngách với một sự tinh tế lạ thường. Mỗi khi cô cau mày suy nghĩ, một nếp nhăn nhỏ hiện lên giữa đôi lông mày thanh tú, khiến tôi có một mong muốn kỳ lạ là được giơ tay lên xoa dịu nó. Cô là sự pha trộn kỳ lạ giữa vẻ mềm mại, mong manh và một sự cứng rắn, bền bỉ từ bên trong. Một cảm giác bảo vệ, mạnh mẽ và nguyên sơ, trỗi dậy trong tôi. Tôi phải bảo vệ cô, không chỉ vì nhiệm vụ, mà vì chính những rung động mà cô đánh thức trong tôi, thứ mà tôi tưởng đã chết đi từ lâu trên những cánh đồng đầy khói lửa.

Sau gần hai giờ đồng hồ, chúng tôi vẫn tay trắng. Huy quay lại, mặt lạnh như tiền.

"Không có gì," anh nói ngắn gọn. "Dân quanh đây bảo khu này yên tĩnh lắm, chẳng thấy ai hay gì lạ. Cũng chẳng có người lạ mặt nào xuất hiện gần đây."

Tôi thở dài. Có lẽ chúng tôi đã sai? Có lẽ "lối cũ đông tây" không phải là con ngõ này? Hay bài thơ chỉ là một trò đùa ác ý?

Lan Vy đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta thử đứng tại điểm đầu của cầu Thê Húc, nhìn về phía chùa xem sao? Biết đâu 'lối cũ' không phải là con ngõ, mà là một hướng nhìn?"

Chúng tôi làm theo. Đứng từ bờ hồ, nhìn thẳng qua con ngõ nhỏ, cổng chùa Bà Đá hiện ra rõ ràng. Nhưng vẫn chẳng có gì đặc biệt.

Buổi sáng trôi qua trong vô vọng. Chúng tôi quay về trạm, lòng đầy nản chí. Huy ngồi im, hai tay chống trán, suy nghĩ. Lan Vy ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Còn tôi, tôi cố gắng nhớ lại bài thơ. Những câu chữ cứ lởn vởn trong đầu, nhưng cứ mỗi lần tôi cố chạm tới, một cơn đau đầu dữ dội lại ập đến.

Nó không phải là cơn đau thông thường. Mà là những tiếng nổ, khói đen, mùi máu và thuốc súng. Là tiếng gào thét của đồng đội. Là hình ảnh những người lính trẻ ngã xuống. Là ký ức chiến tranh mà tôi đã cố chôn sâu trong lòng.

Tôi siết chặt tay, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Tôi nhắm mắt, thở sâu. "Lặng nghe gót mòn qua phố cũ... Bóng rùa nghiêng, hồ gợn ánh thiêng..." Rồi đến "Ngọc Sơn chuông sớm ngân vời vợi, Lối cũ đông tây chẳng hẹn duyên."

Và rồi, như một tia chớp, hai câu tiếp theo hiện lên:

"Đếm bước chân về nơi cổ tự,
Bảy xa xăm, ba nhịp gần thôi."

Tôi giật mình, mở to mắt. "Tôi nhớ thêm rồi!"

Huy và Lan Vy quay sang nhìn tôi ngay lập tức.

"Hậu? Anh nhớ được gì?" Lan Vy hỏi, giọng đầy hy vọng.

Tôi lặp lại hai câu thơ. "Đếm bước chân về nơi cổ tự, Bảy xa xăm, ba nhịp gần thôi."

Lan Vy lập tức chụm đầu lại. " 'Nơi cổ tự' - lại một lần nữa khẳng định là một ngôi chùa cổ!" Lan Vy nói, giọng phấn khích. "Và 'Bảy xa xăm, ba nhịp gần thôi'... Nghe như một chỉ dẫn về khoảng cách."

"Bảy bước xa, ba bước gần? Hay bảy mươi ba bước?" Lan Vy suy đoán.

Sự thông minh và hiểu biết của cô khiến tôi và Huy đều kinh ngạc. Huy gật đầu nhanh: "Đúng rồi! Vậy là ý nghĩa đã rõ hơn. Chúng ta cần tìm một ngôi chùa cổ, và tại đó, từ một điểm mốc, bước bảy mươi ba bước sẽ đến được nơi cất giấu."

"Nhưng điểm xuất phát là đâu?" Tôi đặt câu hỏi then chốt. "Cổng chùa? Một gốc cây cổ thụ? Hay một bức tượng nào đó?"

Chúng tôi lại bắt đầu một cuộc tìm kiếm mới, lần này với một chỉ dẫn rõ ràng hơn. Chúng tôi đi vòng quanh chùa, xem xét kỹ lưỡng cổng chính, cổng phụ, những gốc cây già, những bức tượng nhỏ. Chùa Bà Đá tuy không lớn nhưng kiến trúc cổ kính với nhiều chi tiết chạm khắc tinh xảo. Chúng tôi đếm thử từ cổng chính, nhưng bảy mươi ba bước đưa chúng tôi ra tận giữa đường phố Nhà Thờ, nơi chẳng có điểm gì đặc biệt. Thử từ gốc cây bồ đề già trong sân chùa, bảy mươi ba bước lại dẫn chúng tôi đâm sầm vào bức tường bao.

Sự thất vọng lại một lần nữa ập xuống. Mặt trời đã dần hướng về phía Tây, chiếu những tia nắng ấm hồng cam, nhưng trong lòng chúng tôi vẫn lạnh giá.

"Có lẽ... không phải ngôi chùa này?" Lan Vy thì thầm, giọng nhỏ dần. "Gần hồ Gươm còn có chùa Lý Triều Quốc Sư. Cũng là một ngôi chùa cổ rất linh thiêng."

Huy nhìn đồng hồ, vẻ mặt căng thẳng. "Chúng ta không có nhiều thời gian. Kẻ đó cũng đang săn lùng. Chúng ta phải chia ra. Tôi sẽ dẫn một người đến chùa Lý Quốc Sư để thử nghiệm. Hậu, mày và Lan Vy ở lại đây, tiếp tục suy nghĩ và tìm kiếm thêm. Có thể chúng ta đã bỏ sót điểm mốc nào đó."

Tôi gật đầu đồng ý. Huy nhanh chóng rời đi với một cảnh sát mặc thường phục, để lại tôi và Lan Vy cùng một người cảnh sát khác canh chừng từ xa.

Khi chỉ còn lại hai chúng tôi, không khí dường như trầm lắng hơn. Tôi ngồi xuống bậc đá trước cổng chùa, cố gắng xoa dịu cơn đau đầu vẫn còn âm ỉ. Lan Vy ngồi xuống bên cạnh.

"Anh... anh vẫn ổn chứ?" Cô hỏi khẽ, giọng đầy quan tâm.

"Ổn. Chỉ là... ký ức đó, nó không dễ chịu chút nào." Tôi cố gắng mỉm cười an ủi cô.

"Em hiểu." Cô nhìn xuống đôi tay mình, vò vẽ. "Đôi khi, quá khứ giống như một vết thương chưa bao giờ lành hẳn. Chỉ cần một tác động nhỏ, nó lại rỉ máu."

Tôi nhìn cô, thấy được sự đồng cảm sâu sắc trong đôi mắt ấy. Cô cũng đang mang trên vai một quá khứ nặng trĩu, những tổn thương của cả một dòng họ. Cô không chỉ là một cô gái xinh đẹp; cô là một tâm hồn mạnh mẽ đã vượt qua nhiều đau khổ.

"Em đã rất dũng cảm," tôi nói, giọng chân thành. "Đối mặt với tất cả những chuyện này."

Cô khẽ cười, một nụ cười buồn. "Em không dũng cảm đâu. Em rất sợ. Nhưng em không còn lựa chọn nào khác. Giống như anh vậy, phải không? Anh đã trải qua chiến tranh, đối mặt với cái chết, và giờ lại ở đây, tiếp tục chiến đấu."

Lời cô nói khiến tôi chững lại. Đúng vậy. Cả hai chúng tôi đều không có lựa chọn. Chúng tôi bị cuốn vào dòng chảy của lịch sử, của số phận, và cách duy nhất là bơi ngược dòng để tìm lấy sự thật và sự giải thoát.

Chúng tôi ngồi im lặng bên nhau một lúc, cùng chia sẻ sự tĩnh lặng hiếm hoi giữa những biến động. Ánh nắng chiếu xuyên qua kẽ lá, in những đốm sáng lung linh trên mặt đất. Tiếng chuông chùa ngân vang trong không trung, mang lại một chút bình yên hiếm hoi.

Buổi chiều dần tàn, ánh hoàng hôn cuối cùng vụt tắt sau những mái nhà cổ, nhường chỗ cho màn đêm âm u bao phủ Hà Nội. Gió lạnh từ hồ Gươm thổi vào khiến Lan Vy hơi run lên, cô kéo chặt chiếc áo khoác mỏng. Chúng tôi đã dành cả ngày để điều tra quanh khu vực chùa Bà Đá và con ngõ nhỏ, nhưng kết quả vẫn là con số không tròn trĩnh.

Thiếu tá Huy thở dài, đưa tay xoa mặt đầy mệt mỏi. "Thôi, hôm nay chúng ta dừng ở đây. Trời tối rồi, không thể tìm kiếm thêm được nữa."

Tôi gật đầu, cảm giác bất lực len lỏi trong lòng. Những manh mối tưởng chừng rõ ràng giờ đây lại dẫn chúng tôi vào ngõ cụt. Lan Vy im lặng, đôi mắt cô đượm buồn khi nhìn về phía ngôi chùa cổ đã bắt đầu chìm trong bóng tối.

Chúng tôi cùng nhau rời đi, bước chân nặng trĩu trên con phố nhỏ. Đèn đường vàng vọt bật sáng, hắt những bóng người dài ngoẵng trên mặt đất. Hà Nội về đêm mang một vẻ trầm mặc khác thường, những tiếng xe đạp leng keng thưa dần, thay vào đó là tiếng bước chân của những người vội vã trở về nhà.

Tôi đi bên cạnh Lan Vy, lén quan sát gương mặt cô trong ánh đèn đường. Ánh sáng vàng làm nổi bật những đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô, đôi môi hơi mím chặt như đang suy tư điều gì. Mái tóc đen của cô bay nhẹ trong gió, đôi lúc vô tình chạm vào vai tôi. Mỗi lần như vậy, tôi lại cảm thấy một luồng điện nhỏ chạy dọc sống lưng.

"Anh Hậu," Lan Vy bất chợt lên tiếng, phá vỡ sự im lặng. "Anh nghĩ chúng ta có tìm ra sự thật không?"

Giọng cô nhỏ nhẹ, đầy lo âu. Tôi quay sang nhìn cô, thấy được sự mong manh trong đôi mắt ấy. "Chúng ta sẽ tìm ra," tôi trấn an cô, dù trong lòng cũng không chắc chắn. "Chỉ là cần thêm thời gian thôi."

Thiếu tá Huy đi phía trước, thỉnh thoảng lại quay lại nhìn chúng tôi như để đảm bảo mọi thứ vẫn ổn. Ánh mắt anh lúc nào cũng cảnh giác, như một con diều hâu sẵn sàng lao vào bảo vệ đàn con.

Khi về đến nhà bà cụ Mùi, ánh đèn dầu leo lét trong cửa sổ khiến chúng tôi cảm thấy ấm lòng hơn. Bà cụ đã đợi sẵn ở cửa, khuôn mặt đầy những nếp nhăn in hằn sự lo lắng.

"Các cháu đã về," bà thở phào nhẹ nhõm. "Bà có nấu ít cháo, vào ăn cho ấm bụng."

Chúng tôi ngồi quanh chiếc bàn gỗ nhỏ trong gian nhà chính. Hơi ấm từ bát cháo tỏa ra xua tan đi cái lạnh của đêm đông Hà Nội. Nhưng không khí vẫn nặng nề bởi những thất bại trong ngày.

"Ngày mai chúng ta sẽ thử cách khác," Huy nói sau một hồi im lặng. "Có lẽ chúng ta cần hiểu rõ hơn về bài thơ, về những ẩn ý trong đó."

Tôi gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng vẫn canh cánh nỗi lo. Mỗi lần cố nhớ lại bài thơ, những ký ức chiến tranh lại ùa về như thác lũ. Tôi biết mình phải vượt qua, vì Lan Vy, vì sự thật, nhưng không dễ dàng gì.

Đêm đó, khi nằm trên chiếc giường nhỏ trong gian phòng phụ, tôi lại trằn trọc không ngủ. Hình ảnh Lan Vy hiện lên trong tâm trí - đôi mắt đẹp nhưng đầy u buồn, nụ cười hiếm hoi khiến lòng tôi xao xuyến. Rồi những ký ức chiến tranh lại ập đến, những tiếng nổ, mùi khét, tiếng kêu thương...

Tôi biết ngày mai sẽ là một ngày dài nữa. Và chúng tôi phải tiếp tục cuộc truy tìm không mệt mỏi này, dù có phải đối mặt với quá khứ đau thương của chính mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz