Bi Mat Trong Tro Tan
 Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai rải những tia sáng yếu ớt xuyên qua lớp sương mù mỏng giăng trên mặt hồ Gươm, tạo nên một khung cảnh huyền ảo nhưng cũng đầy u uẩn. Không khí lạnh buốt khiến chúng tôi co ro trong chiếc áo khoác mỏng. Thiếu tá Huy, tôi và Lan Vy có mặt từ rất sớm tại khu vực quanh chùa Bà Đá. Hai cảnh sát mặc thường phục được bố trí ở hai đầu ngõ, giả vờ như đang uống nước hay hút thuốc, nhưng mắt luôn cảnh giác quan sát.Con ngõ nhỏ chạy hướng đông - tây mà chúng tôi xác định được hôm qua giờ hiện ra trước mắt, yên tĩnh và có phần hoang vắng. Hai bên là những bức tường rêu phong cũ kỹ, những căn nhà cổ lặng im như đang chìm trong giấc ngủ. Chúng tôi bắt đầu công việc một cách hệ thống. Huy điều khiển cuộc điều tra với sự chuyên nghiệp vốn có. Anh cho người đo đạc, chụp ảnh, và thậm chí là gõ nhẹ lên từng mảng tường, sàn nhà xung quanh khu vực cổng chùa và con ngõ, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu bất thường nào - một viên gạch lỏng lẻo, một mảng tường có vẻ mới trát lại, hay một lối đi bí mật.Lan Vy đi bên cạnh tôi, khuôn mặt xinh đẹp của cô in hằn nét lo âu và sự tập trung cao độ. Dù đã được tôi và Huy khuyên nên ở lại trạm cho an toàn, cô vẫn một mực đòi đi cùng. "Đây là chuyện của gia tộc em. Em không thể ngồi yên và chờ đợi trong khi các anh mạo hiểm. Em có thể giúp được. Em biết nhiều về những câu chuyện cổ và biểu tượng mà ông bà em kể lại." Ánh mắt cô kiên quyết khiến tôi không thể từ chối. Tôi gật đầu đồng ý, với điều kiện cô phải luôn ở trong tầm mắt của tôi hoặc Huy.Và quả thực, tôi nhận ra mình khó lòng rời mắt khỏi cô. Trong ánh nắng nhạt nhòa của buổi sớm, làn da trắng ngần của Lan Vy như được tô điểm bởi một thứ ánh sáng dịu dàng. Đôi mắt đen láy, sâu thẳm lúc này đảo liên tục, quan sát mọi ngóc ngách với một sự tinh tế lạ thường. Mỗi khi cô cau mày suy nghĩ, một nếp nhăn nhỏ hiện lên giữa đôi lông mày thanh tú, khiến tôi có một mong muốn kỳ lạ là được giơ tay lên xoa dịu nó. Cô là sự pha trộn kỳ lạ giữa vẻ mềm mại, mong manh và một sự cứng rắn, bền bỉ từ bên trong. Một cảm giác bảo vệ, mạnh mẽ và nguyên sơ, trỗi dậy trong tôi. Tôi phải bảo vệ cô, không chỉ vì nhiệm vụ, mà vì chính những rung động mà cô đánh thức trong tôi, thứ mà tôi tưởng đã chết đi từ lâu trên những cánh đồng đầy khói lửa.Sau gần hai giờ đồng hồ, chúng tôi vẫn tay trắng. Huy quay lại, mặt lạnh như tiền."Không có gì," anh nói ngắn gọn. "Dân quanh đây bảo khu này yên tĩnh lắm, chẳng thấy ai hay gì lạ. Cũng chẳng có người lạ mặt nào xuất hiện gần đây."Tôi thở dài. Có lẽ chúng tôi đã sai? Có lẽ "lối cũ đông tây" không phải là con ngõ này? Hay bài thơ chỉ là một trò đùa ác ý?Lan Vy đột nhiên lên tiếng: "Chúng ta thử đứng tại điểm đầu của cầu Thê Húc, nhìn về phía chùa xem sao? Biết đâu 'lối cũ' không phải là con ngõ, mà là một hướng nhìn?"Chúng tôi làm theo. Đứng từ bờ hồ, nhìn thẳng qua con ngõ nhỏ, cổng chùa Bà Đá hiện ra rõ ràng. Nhưng vẫn chẳng có gì đặc biệt.Buổi sáng trôi qua trong vô vọng. Chúng tôi quay về trạm, lòng đầy nản chí. Huy ngồi im, hai tay chống trán, suy nghĩ. Lan Vy ngồi bên cửa sổ, ánh mắt xa xăm. Còn tôi, tôi cố gắng nhớ lại bài thơ. Những câu chữ cứ lởn vởn trong đầu, nhưng cứ mỗi lần tôi cố chạm tới, một cơn đau đầu dữ dội lại ập đến.Nó không phải là cơn đau thông thường. Mà là những tiếng nổ, khói đen, mùi máu và thuốc súng. Là tiếng gào thét của đồng đội. Là hình ảnh những người lính trẻ ngã xuống. Là ký ức chiến tranh mà tôi đã cố chôn sâu trong lòng.Tôi siết chặt tay, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Tôi nhắm mắt, thở sâu. "Lặng nghe gót mòn qua phố cũ... Bóng rùa nghiêng, hồ gợn ánh thiêng..." Rồi đến "Ngọc Sơn chuông sớm ngân vời vợi, Lối cũ đông tây chẳng hẹn duyên."Và rồi, như một tia chớp, hai câu tiếp theo hiện lên:
 "Đếm bước chân về nơi cổ tự,
Bảy xa xăm, ba nhịp gần thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz