ZingTruyen.Xyz

Bhtt Xuyen Thu Trung Sinh Sau Khi Lao Dai Full Cap Trong Sinh Du Con

Hoa Nương đầu thối rữa lệch qua một bên, lắc lắc chạy về phía Tuế Lộng.

Tròng mắt nàng đục ngầu, mủ chảy ra từ thất khiếu, năm ngón tay dài mọc ra móng tay màu đen, miệng phát ra tiếng rống trầm thấp, hành động nhanh hơn lúc nãy không ít.

"Xem ra là đã muốn tiến hóa thành hành thi." Triệu Giản Nhất vuốt cằm, trầm ngâm nói: "Hành thi sinh ra từ oán hận, chẳng lẽ người này có nguồn gốc sâu xa gì đó với khối thi thể này sao?"

Hoài Bách ngầm đồng ý, gật đầu, "Đúng vậy."

Triệu Giản Nhất ngạc nhiên nói: "Sư tôn, ngươi thấy được cái gì?"

Hoài Bách hạ mi mắt xuống, chậm rãi nói: "Ta vừa nhìn người này, chỉ biết hắn cái gì cũng đều dám làm, trừ những chuyện tốt."

Tuế Lộng bị dọa đến mất hồn, ngã ngồi trên đất, khi nghe được thanh âm của Hoài Bách, hắn như nhìn thấy được hy vọng, dùng cả tứ chi bò đến, nước mắt giàn dụa khóc ròng: "Tiên trưởng, cứu ta a, cứu ta, phụ nữ có chồng này muốn giết ta a!"

Hoài Bách ôm lấy Bội Ngọc lùi lại mấy bước, tránh đi bàn tay béo đầy bụi bẩn của Tuế Lộng.

Triệu Giản Nhất cũng nhắm mắt lại, nói thập phần chân thành, "Quân tử còn không bằng cầm thú, chỉ muốn sống không muốn chết, ngươi đi mạnh giỏi a."

Giờ phút này Hoa Nương đã đứng trước mặt Tuế Lộng, Tuế Lộng nhìn thấy gương mặt hư thối chảy mủ của Hoa Nương, run run bò về sau.

Hoa Nương nhảy nhót như khỉ, nhào lên người Tuế Lộng, há mồm muốn cắn vào cổ hắn.

Một cỗ mùi vị hư thối đập vào mặt, Tuế Lộng không kịp buồn nôn, chỉ thấy răng nanh đen bén nhọn như lưỡi dao, xoát xoát lóe tia sáng bổ về phía mình. hắn vội lấy ta cản miệng Hoa Nương lại, trọng lượn trên cánh tay như ngàn cân, chất lỏng màu xanh sền sệt ghê tởm từng giọt từng giọt rơi trên mặt hắn.

Dương Bát cùng Tống Ngũ sợ đến mức mặt vàng như tờ giấy, thấy Hoa Nương chỉ đi về phía Tuế Lộng, trong lòng âm thầm thở phào, lúc này mới dám trộm ngước mắt lên, đánh giá hai vị tiên trưởng đang đứng nhìn kia.

Thiếu niên mặt mũi tinh tế, môi mỏng hơi vểnh lên, trên mặt hiện hai chữ lạnh nhạt. Mà nữ nhân khoác áo long chim trả xanh kia, cũng mắt hạnh mũi quỳnh , sắc mặt trắng nõn, ý cười ôn nhu, bộ dáng như thần tiên rất dễ nhìn.

Nhưng bọn họ lại rụt cổ về, lạnh run lết lại gần thiếu niên bên kia. Đối với cảnh tượng thi rối cắn người đáng sợ như vậy mà còn có thể cười vui như vậy, nữ nhân này thật......đáng sợ.

Tuế Lộng đã sắp kiệt sức, cánh tay không ngừng bị thi thể ép xuống. Hắn không dám buông ta, chỉ khóc lóc cầu xin: "Tiên trưởng, van các ngươi cứu ta a! Ta là đường đệ của thôn trưởng, ta có thể cho các ngươi rất nhiều tiền! Thêm cả nữ nhân nữa! Cái gì ta cũng có thể cho!"

Nghe đến tiền, Triệu Giản Nhất liền trợn mắt lên, "Nga? Ngươi cho bao nhiêu?"

Hoài Bách trêu nghẹo: "Độ đệ, ngươi đúng là thấy tiền liền sáng mắt."

Tuế Lộng vội quát: "Mười hai hoàng kim......Không không, trăm hai! Trăm hai! Van ngài!" Cánh tay hắn vừa đau vừa xót, trợn mắt nhìn, thấy Hoa Nương sắp cắn được mình, cũng bất chấp có tiền hay không.

"Hahaha, chốt sổ." Triệu Giản Nhất lấy ra một đạo phù dán lên lưng Hoa Nương, thi thể nhất thời cứng đơ, ngã về phía trước. Tuế Lộng trên tay vô lực, miệng đối miệng, mặt dán mặt cùng cái thi thể này. Nước mủ hôi thối chảy vào miệng hắn, cảm giác này thật là...... vô cùng kinh hoàng.

Tuế Lộng chớp mắt, nhất thời hôn mê bất tỉnh.

"Các ngươi kéo hắn, dẫn đường." Triệu Giản Nhất sai Dương Bát, Tống Ngũ.

"Vâng, vâng." Hai người này sao dám không nghe, nhưng Hoa Nương tướng mạo thật sự đáng sợ chết đi được, bọn họ run rẩy đến gần, nhắm mắt cắn răng, dùng hết sức kéo Tuế Lộng dưới chân thi thể ra.

Bên kia bọn họ thở hồng hộc làm việc, bên này Triệu Giản Nhất cùng Hoài Bách vây quanh, thần tình thân thiết.

Hoài Bách che mắt Bội Ngọc lại, nhẹ giọng nói: "Đồ đệ đừng sợ, bọn họ chỉ đang kéo co, ngươi nghe thấy không, đều dùng rất nhiều sức a! vị ca ca bên trái kia, kéo mạnh vào!"

Dương Bát đứng bên trái nghe xong, sợ tới mức đứng không vững, càng dùng sức kéo Tuế Lộng.

Triệu Giản Nhất phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, hiện tại hai người kia đang dằng co liên tục, tình hình chiến sự thập phần kịch liệt. Vị đại ca bên phải kia, ngươi cũng phải cố lên nha!"

Tống Ngũ nghe xong, cùng Dương Bát liết nhau, hai người đều mày ủ mặt ê, khóc không ra nước mắt.

Con heo mập chết tiệt này, sao lại nặng như vậy! Bọn họ âm thầm chửi rủa.

Bội Ngọc ngoan ngoãn đứng. Cho dù bị che khuất tầm mắt nhưng thần niệm vừa động, trong đầu nàng liền xuất hiện bộ dáng chật vật của Dương Bát và Tống Ngũ. Nàng câu môi, tay nhẹ nhàng sờ mu bàn tay Hoài Bách. Cảm giác trơn bóng như ngọc, vài phần tương tự Hồng Lí Bội.

Tiểu hài tử đầu ngón tay đúng là lạnh lẽo.

Mu bàn tay như bị độc xà liếm qua, thân mình Hoài Bách nhẹ nhàng run lên, trong lòng mơ hồ có loại cảm giác khác thường, như bản thân đang bị mãnh thú nhìn chằm chằm.

Nàng không đem cảm giác này để trong lòng, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước, có chút rầu rĩ. Hài tử này tuổi còn nhỏ chạy vào Huyết Vụ, không biết có thấy gì không, về sau có để lại bóng ma tâm lý không.

"Bội Ngọc," Hoài Bách cời dải lụa, đem áo khác lông chim trả khoác lên người nữ hài, lại dùng một đoạn gấm xanh lục che mắt nữ hài lại, lúc này mới nắm tay nàng, ôn nhu nói: "Đi theo ta."

Gió lạnh thổi qua, Hoài Bách ho nhẹ một tiếng, Triệu Giản Nhất khẩn trương hỏi: "Sư tôn, ngươi cảm thấy không thoải mái sao?"

Hoài Bách bất đắc dĩ cười khổ: "Ta đâu yếu ớt như vậy."

Thân mình sư tôn không khỏe sao? Bội Ngọc cúi đầu, trong lòng có chút kỳ quái, kiếp trước sư tôn rõ ràng thập phần khỏe mạnh.

Đời này chuyện xấu nhiều quá.

"Đúng rồi, ta mới thấy phong thủy nơi này thủng mất một chỗ, bị người dùng máu tươi vẽ Dẫn Quỷ Phù." Hoài Bách nhẹ giọng nói, "Ta còn tưởng rằng Huyết Vụ này là **, nhưng sau khi làm phép phá vỡ Huyết Phù, sương mù vẫn chưa tan."

Triệu Giản Nhất cũng thấy kỳ quái, "Là thâm cừu đại hận gì, cư nhiên dám dùng thủ đoạn nham hiểm như vậy. Hai vị đại ca, người tỏng thôn các vị kết oán với tu sĩ sao?"

Dương Bát nghĩ nghĩ vỗ đầu, "Chắc chắn là tên tha hương đạo sĩ kia!"

Tống Ngũ phụ họa: "Đúng vậy! Nhất định là hắn!"

Hoài Bách che miệng, hai mắt cười cong cong như trăng khuyết, "Đạo sĩ? Có lẽ nào là đệ tử Huyền Môn chúng ta không?"

Trong tu chân giới, các môn phái khi xuống núi lịch luyện cách ăn mặt cũng không giống nhau. Huyền Môn đệ tử có thói quen ăn mặt như tha hương đạo sĩ, Thánh Nhân Trang đệ tử thường mặc nho sam, hóa trang thành thư sinh hào hoa phong nhã. Mặc Môn được dạy lấy chi tiêu làm trọng yếu, cho nên đệ tử khi xuống núi liền làm người buôn bán nhỏ, chức nghiệp làm người phàm kéo xe bán tương trơ trẽn.

"A?" Dương Bát há to miệng vừa kinh vừa sợ hỏi: "Cái gì, cái gì, người kia chẳng lẽ cùng Môn với tiên trưởng ngài sao?"

Triệu Giản Nhất bĩu môi nói: "Ai biết được? Trước tiên nói các ngươi như thế nào kết thù kết oán với người kia."

Dương Bát liếc Bội Ngọc một cái, ánh mắt lóe ra, ấp úng nói: "Không, không có gì, chỉ là hắn ta lừa đào, bị chúng tôi phát hiện được, sau đó liền..."

Hoài Bách đứng lại, tủm tỉm cười nói: "Giản Nhất a, chúng ta vẫn nên mang sư muội ngươi trở về đi."

Triệu Giản Nhất hiểu ý, "Vâng, Chiết Hoa Hội mười năm một lần , chậm chễ canh giờ liền đáng tiếc."

Tống Ngũ cùng Dương Bát kinh hĩa, "Tiên trưởng, ngươi không đi cứu chúng ta sao?"

Triệu Giản Nhất nhíu mi, khổ ba ba nói: "Các ngươi ngay cả tình hình thực tế cũng không dám nói ra, chúng ta cứu như thế nào? Vẫn là đừng lãng phí thời gian của nhau, các ngươi cũng sớm trở về đi, chuẩn bị quan tài cho chính mình thật tốt."

"Ta nói! Ta nói!" Tống Ngũ vội vàng mở miệng: "Tiên trưởng ngàn vạn lần đừng bỏ lại chúng ta!"

Tiếp theo hắn không quan tâm Dương Bát ngăn cản, từ từ nói đến tai họa hia tháng trước.

Hai tráng trước, Ngạn thôn chết đi một nữ nhân.

Sau khi nàng hóa thành lệ quỷ liền giết hơn mời người, ầm ĩ đến trong thôn không được an bình, mỗi người đều lo sợ bất an.

Lúc này một tha hương đạo sĩ tới, nói có thể trừ khửu ác quỷ, đêm đó liền lập đàn. Nhưng hắn thưc lựu không cao, bị nữ quỷ đánh trọng thương liền thẹn quá hóa giận, cư nhiên trách lên người thôn dân vô tội còn bắt thôn dân trả thù lao, cuối cùng bị đuổi ra khỏi thôn.

"Chắc chắn là hắn không lấy được tiền, cho nên dùng ám chiêu hại bọn ta!" Tống Ngũ hung ác nói.

"Nga?" Hoài Bách cười khẽ, "Nói như thế, nhưng thật ra không phải đồng môn của ta?"

Tống Ngũ vội hỏi: "Không dám không dám, vị đạo nhân kia thật sự là đáng giận! Nhưng ngài làm sao sẽ giống hắn đúng không?"

Hoài Bách nghe nịnh hót như vậy, hơi hơi cúi đầu, dáng dấp không hỏi thẹn thùng, "Quá khen quá khen, một khi đã như vậy, nữ quỷ kia cuối cùng như thế nào?"

Tống Ngũ hạ mắt, cố không nhìn đến tiểu hài tử đứng giữa, đè thấp thanh âm nói: "Chúng ta bỏ số tiền lớn mời tiểu thánh nhân ở Thánh Nhân Trang, đánh nàng hồn phi phách tán."

Hoài Bách "A" một tiếng, như là bị bốn chữ hồn phi phách tán dọa tới mức run lên, hơn nửa ngày mới không lạnh không nóng cảm khái: "Kia thật là thảm."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz