ZingTruyen.Xyz

Bhtt Xuyen Thu Trung Sinh Sau Khi Lao Dai Full Cap Trong Sinh Du Con

Cái tên Bội Ngọc này, Hoài Bách thật rất quen thuộc.

Hoài Bách hiện tại thực ra là người xuyên thư.

Lúc nàng còn trẻ từng viết trên Tấn Giang một cuốn tòa báo văn, tên cũng rất thẳng thắng {Đây là toà soạn văn}.

Trong truyện viết chính là một nữ tử sơn thôn được tiên nhân nhìn trúng, từng bước đi trên con đường tu tiên, cuối cùng dựng tông lập phái, trở thành người đứng đầu tiên giới. Nếu chỉ đơn giản như vậy thì tốt, nhưng mà...

Trong sách có một nữ phụ, nàng dung mạo tuyệt thế, tâm địa thiện lương thuần khiết, tu vi cao siêu, nàng với nữ chủ là thanh mai trúc mã, đối với nữ chủ toàn tâm toàn ý, nói tóm lại chính là đoạt hào quang của nữ chủ, theo kịch bản đoạt lấy nam chủ. Nếu chỉ đơn giản như vậy, đây chính là phần chủ yếu mà thứ yếu của sảng văn, nhưng mà...

Nhưng nữ chủ lại là một đóa liên hoa lòng dạ hiểm độc a!

Nàng đoạt cơ duyên của nữ phụ, diệt tông môn của nàng ấy, còn đẩy nàng ấy vào Vạn Ma Quật, làm nàng ấy giãy dụa trong thống khổ vô tận, cả đời không thoát ra được.

Nhóm độc giả mộng bức, nhóm độc giả chấn kinh rồi, nhóm độc giả phẫn nộ rồi!

Wuli nữ thần làm sai cái gì? Ngươi lại đem nàng viết thành thảm như vậy!

Ta muốn xem, mẹ kiếp, ngươi cút đi cho ta?

Vì vậy khu bình luận đồng thời xoát xoát một mảng phụ cận, rõ ràng chỉ là đoản văn không đến mời vạn từ, bình luận căm phẫn mắng nàng còn dài hơn đoản văn kia.

Sau nữa, tòa soạn văn bị treo trên diễn đàn, Hoài Bách vinh hạnh bước lên hàng "mẹ ghẻ", được đánh giá là có khả năng cho ăn shit gây sốc nhất từ cổ chí kim, đi xe trong bụi, không ai sánh kịp.

Nhưng tâm tình Hoài Bách rất tốt, tỏ vẻ không sao cả: nói đây là toà soạn văn, các ngươi không nên xem, trách ta nha.

Độc giả: Tức giận nha!

Có lẽ người quá kiêu ngạo sẽ bị sét đánh, khu bình luận của {đây là tòa soạn văn} đột nhiên hiện một bình luận – "Ha hả, lời nói thật cứng đầu, vậy thì xuyên vào vật hi sinh trong sách đi."

Hoài Bách không hồi đáp, nhưng sau khi vừa tỉnh lại, nàng vậy mà thật sự xuyên vào tòa soạn văn, thành sư tôn của thánh mẫu nữ phụ kia, vật hi sinh chết tại thiên kiếp đến tro bụi cũng không sót lại.

Sau khi phát hiện chuyện bi thảm này, Hoài Bách đứng ở vách núi một lúc. Đỉnh núi Cô Sơn dốc thẳng đứng, như thanh kiếm cắm thẳng từ không trung, đâm xuyên qua mây lên đến trời.

Rất cao, rất tốt để nhảy.

Gió núi lạnh buốt, Hoài Bách cúi đầu nhìn mắt cá chân, vách núi đen sâu không thấy đáy, mây mù lượn lờ trắng xóa một mảng. Giờ phút này mới có ánh mặt trời chiếu đến, biển mây mạ vàng, mặt trời đỏ chậm rãi mọc lên.

Thiên địa yên tĩnh không tiếng động, vạn vật chung thần tú dị.

Hoài Bách run mạnh, gió luồn qua cổ, cũng cảm thấy mình có thể cứu giúp một chút.

Hiện tại, Hoài Bách nhìn đến hài từ nhỏ gầy trước mặt, cũng chính là nữ phụ phong hoa tuyệt đại, lại dẫn sói vào nhà sau này, trong lòng không khỏi phức tạp không nói nên lời.

Nếu nàng vẫn còn là cô gái vừa xuyên vào mấy trăm năm trước, chắc chắn sẽ tiến lên ôm Bội Ngọc khóc lớn: "Tể tể, mẹ thực xin lỗi ngươi a!"

Nhưng làm một tu sĩ trầm ổn mấy trăm tuổi, cái tuổi của tổ tông của tổ tông của tổ tông của nữ hài này, nàng chỉ ngửa mặt thở dài, buồn bả nói: "Không hổ là nhân gian thánh mẫu, lại có thể khủng bố như vậy! Khủng bố như vậy!"

Tuổi còn nhỏ, sẽ vì cứu mạng người trong thôn mà một mình chạy vào Huyết Vụ, thật sự là hợp với mấy chữ "Tâm địa tiên lương tinh khiết, Bạch ngọc không tỳ vết."

Hài tử tốt như vậy nếu bị hủy hoại như trong sách thì thật là đáng tiếc.

Bội Ngọc không biết tâm tư Hoài Bách ngàn xoay trăm chuyển. Nàng chính là ngơ ngác nhìn tay mình bị buông ra, hốc mắt chậm rãi phiếm hồng.

Sư tôn chưa từng buông tay nàng .

Nàng hít hít mũi, rũ đầu, che lại hơi nước trong mắt.

"Hảo hài tử," Hoài Bách bỗng nhiên tính toán một lát, ôn nhu nói: "Ngươi chỉ là hài tử tám tuổi, tại sao lại chạy vào Huyết Vụ vì tính mạng người khác? Ta không phải nói ngươi không được lương thiện, nhưng mà Huyết Vụ nguy hiểm khó lường, đến cả người trưởng thành đi vào, cũng là cửu tử nhất sinh, ngươi nhỏ tuổi như vậy, chính là thập tử cũng không sinh. Nên cho dù là hy sinh thì cũng nên là người lớn làm. Sau này không được ngốc như vậy, được không?"

Bội Ngọc còn đang đắm chìm trong cảm xúc bị thương do sư tôn buông tay nàng, lơ đãng gật đầu.

Hoài Bách thấy thế trong lòng thở dài, biết rõ giáo dục một người không phải việc một sớm một chiều, tiểu hài tử cũng sẽ không thay đổi tâm tình khi nghe nàng nói mấy câu đó. Nhưng nàng lại không tính buông tha hài tử này, vì thế đưa tay xoa đầu tiểu hài tử, "Đúng rồi, ngươi đồng ý làm đồ đệ của ta không?"

Tiểu hài tử ngẩn phắc đầu lên, thủy quang trong mắt lóe ra, gật đầu như gà mổ thóc.

Hoài Bách cười nói: "Hảo đồ đệ, đến đây, trước tiên ta đưa ngươi quay lại thôn."

Khi hai người định đi, bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Bội Ngọc nhíu mày, trong lòng biết rõ tướng mạo người đang tới – là thiếu niên chừng mười tám tuổi, áo xanh rộng thùng thình, đai ngọc phóng khoáng, trên lưng treo mặt nạ quỷ, tay áo dài phong lưu. Vốn là người có tướng mạo đẹp, chỉ là mi mắt hơi rũ xuống, luôn mang theo chút sầu bi, phiền khổ.

Nếu nói đến tu vi, cao lắm là Trúc cơ viên mãn.

Nàng đang muốn sai Huyết Vụ mê hoặc thiếu niên một lát, Hoài Bách đột nhiên hưng phấn lên, ngoắc tay nói: "Giản Nhất, ta ở đây!"

Mày Bội Ngọc nhíu càng chặt, người này rốt cục có quan hệ gì với sư tôn?

Thiếu niên nghe tiếng liền đi qua, thấy Hoài Bách, mi liền nhăn thành hình chữ bát, khổ ba ba hỏi: "Sư tôn, ngươi sao lại chạy vào đây?"

Sư tôn? Ánh mắt Bội Ngọc tối sầm lại, sát khí trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, nàng theo bản năng gục đầu xuống, che lại biểu tình biến hóa trên mặt nhỏ.

Hóa ra sư tôn có thu đồ đệ khác? Chẳng trách lại buông tay mình.

Đời trước, Hoài Bách chỉ có một mình nàng là đồ đệ.

Khi đó nàng là một cái tam linh căn, không thể nói quá tốt, cũng không thể nói quá xấu, đang đứng trên Đạo Trường rối rắm nên vào Phong nào, nữ nhân áo xanh mỉm cười, chỉ dùng một câu nói liền đem nàng lừa vào cửa.

Nàng ấy nói: "Làm đồ đệ của ta, từ nay về sau ta chỉ có một mình ngươi là đồ đệ."

Về sau Bội Ngọc biết, Hoài Bách không thu đồ đệ nữa không phải vì mình, mà là Thủ Nhàn Phong linh khí thiếu thốn, Phong chủ Hoài Bách lại tu vi nông cạn, có thể thí luyện vào sáu Phong đều là tài trí hơn người, không ai muốn làm đồ đệ nàng, bồi nàng thanh bần.

Trừ Bội Ngọc.

"Haha ta chỉ đến mình Huyết Vũ xao động chút thôi." Hoài Bách cười vài tiếng, chỉ vào tiểu hài tử giới thiệu: "Đến đây, đây là tiểu sư muội tương lai của ngươi, tên là Bội Ngọc. Bội Ngọc, đây là đại sư huynh tương lai của ngươi, Triệu Giản Nhất.'

Bội Ngọc siết chặt góc áo. Sư tôn cư nhiên thu đồ đệ khác, kẻ lừa đảo, lừa đảo!......Nhưng cũng không cần lo lắng, những người đó đem giết hết là xong.

Sư tôn là của một mình nàng.

Triệu Giản Nhất bất đắc dĩ gật đầu, tựa hồ là rất quen thuộc hành vi nhặt đồ đẹ ven đường của Hoài Bách, hướng tiểu hài tử cười nói: "Chào tiểu sư muội, hân hạnh được gặp, sư huynh không mang theo cái gì, tặng trước cho ngươi cái này."

Nói xong, cởi xuống mặt nạ quỷ bên hông đưa cho tiểu cô nương.

Mặt nạ này khắc thành hình dạng quỷ, phun sơn đỏ, nhìn qua làm người ta kinh hãi. Tiểu hài tủ bình thường thấy qua liền khóc không ngừng, còn bị ác mộng mấy ngày liền.

Có thể thấy được, Đại sư huynh cũng không phải người bình thường.

Bội Ngọc nhận mặt nạ, trong lòng có chút kinh ngạc. Mặt nạ quỷ là pháp bảo, có thể thay đổi tướng mạo, ngăn cản thần thức dò xét, công hiệu tương xứng với tu vi của người chế tác. Đồ chơi nhìn tưởng đơn giản nhưng chế tác mười phần không dễ.

Đời trước nàng cũng chỉ gặp qua một lần, treo bên hông môn chủ Mặc Môn được mệnh danh là "kỳ tài luyện khí ngàn năm khó gặp".

"Ngươi không có việc cứ cầm mà chơi, hắc hắc." Triệu Giản Nhất vuốt ót cười cười, nhìn qua thâp phần đàng hoàng, "Ta trước kia thường xuyên cầm cái này dọa các tiểu sư muội chơi."

Bội Ngọc nghe vậy trước mắt tối sầm, nghiến răng ken két.

Sư muội? Các nàng? Hoài Bách rốt cục thu bao nhiêu đồ đệ?

Hoài Bách đỡ trán, "Mệt cho ngươi còn mặt mũi lấy ra khoe sao? Ta đã dặn dò rồi, Bội Ngọc khác với Bạch Nhi, nàng là hài tử tốt. Các ngươi nếu dám khi dễ nàng thì biết tay ta."

Nàng lại không biết, hài tử nàng cho là tốt lại đang nghiến răng, nuốt huyết khí nghẹn giữa yết hầu, oán hận nghĩ: "Bạch Nhi? Cư nhiên xưng hô thân thiết như vậy. Đều giết hết là được, mặc kệ sư tôn thu bao nhiêu đồ đệ, đều giết hết là xong......"

Triệu Giản Nhất từ ái nhìn tiểu hài tử, cười nói: "Biết rồi biết rồi, do ta năm đó không hiểu chuyện."

Hắn liếc qua sí linh trong tay Hoài Bách, nhất thời mừng rỡ: "Sư tôn, ngươi nhận được sí linh? Là người bị vây trong Huyết vụ gửi đến sao? Chúng ta mau giải quyết quỷ đồ vật này lấy thù lao đi."

Tu sĩ giải quyết việc cho phàm nhân không phải là cho không.

Nếu phàm nhân phát sí linh mà tu sĩ nhận được sí linh, liền có nghĩa là ngươi giúp ta giải quyết việc quỷ mị, nếu hoàn thành ta trả thù lao cho ngươi.

Đại Năng Kim Đan kỳ trở lên ...tự nhiên sẽ không để mắt đến món tiền nhỏ đó, nhưng đại đa số tu sĩ dùng cả đời cũng không thể kết thành kim đan. Đối với nhóm tu sĩ tu luyện chậm chạp này mà nói, thù lao phàm nhân đưa cho rất quan trọng. Bọn họ cũng phải ăn cơm.

Triệu Giản Nhất đoạt lấy sí linh trong tay Hoài Bách, nâng niu như tâm can bảo bối, trên mặt ngây ngô cười, "Mau, mau, chúng ta đi kiếm tiền đi."

Bội Ngọc không hiểu lắm kích động của hắn. Cho dù làm hơn trăm cái ủy thác, tiền thù lao cũng không bằng cái mặt nạ quỷ. Nhưng nàng vẫn là đi trước dẫn đường, bộ dáng nhu thuận yếu đuối.

Tiểu hài tử gầy trơ cả xương, quần áo cũ nát lam lũ, dáng người nhìn qua thập phần đáng thương.

Triệu Giản Nhất ôm sí linh trước ngực, nhẹ giọng thở dài: "Sư muội quá gầy đi, không biết đã trả qua bao nhiêu khổ."

Hoài Bách có chút đồng tình gật đầu: "Thật đáng thương."

Có tâm địa thánh nhân, nhưng lại không phải nhân vật chính.

Bội Ngọc đi tuốt đằng trước, không ai biết giờ phút này hai mắt đỏ ngầu, mặt lộ vẻ hung hãng, sao có thể nói là đáng thương, bộ dáng này không khác mấy mặt nạ quỷ nàng đeo bên hông.

Sư tôn cư nhiên lại thu đồ đệ, lại còn thu nhiều như vậy, kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo! Rõ ràng đâu phải chỉ cần một mình nàng!

Trong miệng nàng đầy máu tươi, tâm liệt như hỏa, cháy trống rỗng đầu. Đau khổ của đời trước, tất cả tính toán, bất quả cũng chỉ vì bảo hộ một người mà thôi.

Chính là người nọ, vậy mà lại dám thu người khác làm đồ đệ!

Trong lòng nàng đố kị mãnh liệt, sớm suy nghĩ vạn lần biện pháp diệt từ đám sư huynh sư tỷ thần không biết quỷ không hay. Có lẽ quá mức nhập tâm, cước bộ nàng không khỏi chậm lại, đi song song với Triệu Giản Nhất.

Đột nhiên gió tanh thổi đến, Hoài Bách sắc mặt khẽ biến, trong tay áo xuất phù chú liên tục, thi rối muốn đánh lén Bội Ngọc ngã xuống.

Lúc này Bội Ngọc mới hồi thần, thầm mắng mình sao lại không cần thận như vậy, ngay cả thi rối tiếp cận cũng không phát hiện. Nàng vừa ngẩn đầu liền thấy hai ánh mắt sáng như sao.

Triệu Giản Nhất lau nước mắt, cảm động không thôi nói: "Sư muội, ngươi vừa rồi là muốn giúp ta ngăn thi rối sao? Không cần phải như vậy đâu, sư huynh tuy vô dụng nhưng cũng không cần ngươi bảo vệ."

Hoài Bách: "Đồ đệ, ngươi thật đúng là người tốt!"

Triệu Giản Nhất: "Sư muội, ngươi thật đúng là người tốt!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz