Bhtt Xuyen Thu Trung Sinh Sau Khi Lao Dai Full Cap Trong Sinh Du Con
Nàng quát rất có khí thế nhưng thuyền bảo lại không phối hợp theo, vẫn chậm rì rì phi trong mưa.Hoài Bách vỗ boong thuyền, chấn động đến mức thuyền run lên ba cái, "Tấn công cho ta!"Thuyền bảo: "Cạp cạp cạp."Cơn lốc bỗng nổi lên, thổi tan mây che trên đầu, mưa ngừng gió lặng.Bội Ngọc nghe được tiếng động vỗ cánh, không khỏi ngẩn đầu nhìn.Một con khổng tước vô cùng lớn che nửa bầu trời xuất hiện trước mắt nàng.Cánh rũ xuống như đám mây trên trời, lông vũ tước đoạt hào quang mặt trời, mỗi sợi lông của khổng tước lóe ánh bạc như ánh trăng, lông đuôi dài hoàn mỹ không tỳ vết xòe ra, dài không thấy điểm cuối.Mỗi lần nó vỗ cánh đều mang theo một trận gió lớn, tựa như lay động ngân hà, che đậy nhật nguyệt.Giữa bóng dáng của các vì sao, bạch vũ giơ lên, lông chim lóe ngân quang hạ từ trên cao xuống, như mộng như ảo.Hoài Bách cắp lên một chiếc lông trắng, lại hét lên một tiếng: "Trùng áp!"Bạch khổng tước lôi kéo thuyền bảo đi càng nhanh hơn: "Cạc!"Bội Ngọc có chút ngơ, đây chắc là khổng tước đi?"Đúng là nó a," Hoài Bách như hiểu được nàng đang nghĩ gì, cười nói: "Chẳng qua là một con khổng tước bị ném trong chuồng vịt mà lớn lên, nó đối với nhận thức của bản thân có hơi lệch lạc."Ngón tay nàng cong lên, bắn cái lông chim kia đi, yếu ớt thở dài: "Một con khổng tước khỏe mạnh, mới còn ít tuổi đã bị rụng lông."Bạch khổng tước rất bất mãn kêu vài tiếng: "Cạc cạc cạc!"Bội Ngọc hơi tò mò với kết cấu của thuyền bảo, "Sư tôn, con khổng tước này sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ nó đã ở đây kéo thuyền từ trước hay là sử dụng phù chú để che phủ thân mình?"Hoài Bách lắc đầu, "Thuyền này là Giản Nhất chế tạo mô phỏng theo cơ quan Côn Bằng của Mặc Môn, biết bay là do linh thạch khu động. Nhưng mà chỉ dùng linh thạch thôi thì tốc độ quá chậm, cho nên hắn đã vẽ một cái truyền tống trận ở đáy thuyền nối thẳng đến phía sau Cô Sơn." Nàng ho khan vài tiếng, "Nếu cần thiết có thể gọi được cả linh thú ra để kéo thuyền."Bội Ngọc hiểu được đôi chút, lại khó hiểu hỏi: "Trình độ về cơ quan của sư huynh hình như rất cao?"Hoài Bách nở nụ cười, mắt hạnh cong cong, "Đúng nha, Giản Nhất trong giới cơ quan thuật có thể nói là thiên tài, không thua gì đám người Mặc Môn." Nàng cười tủm tỉm nhìn Bội Ngọc: "Đồ đệ, ta nói cho ngươi nghe về sư huynh sư tỷ đi."Bội Ngọc hơi buồn bực mà gục đầu xuống, thấp giọng nói: "Ân."Hoài Bách không hề biết tâm trạng của nàng, "Đại sư huynh ngươi đã gặp rồi. Nhị sư tỷ của ngươi đa phần thời gian đều ở Vọng Nguyệt Thành, là. . . . . ." Nàng híp mắt suy nghĩ, khẽ cười nói: "Dùng cung. Cô nương Tễ Nguyệt ở khách điếm kia chính là thân tộc của nàng. Đúng rồi, nàng gọi là Minh Anh.""Lão Tam và Lão Tứ, các nàng luôn luôn mạnh không rời tiêu, tiêu không rời mạnh, đều nghịch ngợm như nhau. Lão Tam gọi là Dung Ký Bạch, thích vẽ bùa, ngự thú, nghiên cứu các loạt vật hiếm lạ cổ quái. Lão Tứ gọi là Thương Hải, cái gì cũng không biết."Không có nghe nàng nói tiếp, Bội Ngọc nhẹ nhàng thở ra, hiện tại xem ra kẻ địch của nàng cũng chỉ có bốn người."Sư tôn," Bội Ngọc nắm bắt góc áo, đáng thương hỏi: "Ngài còn thu thêm đồ đệ nữa không?"Hoài Bách yên lặng nhìn nàng một hồi.Bội Ngọc cũng kinh ngạc nhìn lại. Mắt phượng thủy quang lân lân, lóe sáng dưới ánh trăng nhàn nhạt.Tâm tình Hoài Bách có chút phức tạp.Nàng từng rất nhiều lần viết đôi mắt của nữ phụ rất đẹp, tựa như ngôi sao sáng trên chín tầng mây vô ý rơi xuống trần gian, nhẹ nhàng liếc một cái cũng đủ khiến người ta thần hồn điên đảo.Hiện tại xem ra thực đúng là như vậy.Nàng lần đầu tiêng biết rõ chính mình đang ở trong một quyển sách, mà nhân vật bất hạnh nhất lại đang ngồi trước mặt mình.Vận mệnh bi thảm của người này đều do nàng một bút dựng lên.Nàng không hề có cảm tình với nữ chính, lại tràn đầy áy náy đối với nữ phụ, có lẽ là liên quan đến nội dung vở kịch, rõ ràng mấy chuyện kia không có và cũng mãi mãi không xảy ra nhưng nàng vẫn cảm thấy mình thiếu người này nhiều lắm.Hoài Bách âm thầm thở dài, sờ sờ đầu tiểu hài tử, "Bội Ngọc, trừ ngươi ra, ta sẽ không thu thêm đồ đệ nào khác nữa."Bội Ngọc vui vẻ gật đầu.Khổng tước kéo theo thuyền bảo đứng ở một góc trong rừng trúc.Biển tre trúc xa xa mờ mịt rung lên sàn sạt theo gió, khổng tước hai chân giẫm trên hai đỉnh ngọn núi, duỗi cái cổ to lớn ra, kêu về phía Hoài Bách: "Cạc cạc cạc!"Hoài Bách thu thuyền lại, nâng tay sờ lông khổng tước, "Được rồi, ngươi không có rụng lông, ngươi đẹp nhất, ngươi là con vịt đẹp nhất Cô Sơn."Nàng vừa nói xong, khổng tước hưng phấn "Cạc" một tiếng rồi phấn chân vỗ cánh bay về hướng Cô Sơn.Hoài Bách và Bội Ngọc đứng trên mặt đất, nhìn thấy lông chim trắng noãn phủ đầu núi thì không hẹn mà cùng thở dài.Bội Ngọc nghĩ thầm, một con khổng tước trắng xinh đẹp, linh sủng mà bao tu sĩ mơ ước, tiếc thay đầu óc lại có bệnh.Hoài Bách dắt Bội Ngọc, thở dài nói: "Đáng tiếc, còn nhỏ mà đã trọc đầu."Mưa to vừa hết, bùn đất giữa núi ẩm ướt mềm mại, giẫm lên nhất định sẽ để lại dấu chân thật sâu.Hoài Bách mang theo Bội Ngọc chậm rãi từng bước xuống chân núi."Sư tôn, chúng ta không đi tìm con yêu kia sao?"Hoài Bách lắc đầu, "Không đi nữa, không đi nữa, muộn quá rồi, chúng ta đi ngủ một giấc trước.""Đi đâu?"Đẩy cây trúc xanh trước mắt ra, Hoài Bách chỉ tay: "Chỗ đó."Dưới sơn cốc có một cái thôn nhỏ.Bờ ruộng dọc ngang thông nhau, nhà cửa nghiêm chỉnh, mảng lớn ruộng nước ngay ngắn, cả thôn chìm đắm trong ánh trăng, lộ ra vẻ vừa yên tĩnh vừa đẹp đẽ."Đi tìm chỗ ngủ thôi." Hoài Bách cười nói.Bội Ngọc theo Hoài Bách đi trên đường thôn, đi được một hồi thì nàng dừng lại.Hoài Bách quay đầu lại hỏi: "Làm sao vậy?"Bội Ngọc nhíu mày, "Sư tôn không cảm thấy quá không thích hợp sao?"Rất yên lặng.Nông thôn hầu như mỗi nhà đều sẽ nuôi chó giữ nhà, khi có người đi vào ban đêm, chó sẽ lập tức sủa lên cảnh báo. Còn có nông thôn thường đi với tiếng côn trùng, tiếng ếch kêu, lúc này lại không thấy xuất hiện.Vừa nãy các nàng đã đi được một đoạn đường nhưng vẫn không nghe được tiếng chó sủa hay ve kêu.Hoài Bách gật đầu, "Đúng là không thích hợp."Nàng nhìn trước nhìn sau, bất đắc dĩ nói: "Chỗ này không có khách điếm."Sơn thôn làm sao có khách điếm?Bội Ngọc cảm thấy sư tôn có vẻ đã hiểu lầm, đáng muốn nhắc nhở thì Hoài Bách vỗ đầu, "Vậy đi ngủ nhờ một đêm đi!"Hoài Bách tràn trề hứng khởi đi về phía trước, miệng còn đang hát, không chút lo lắng đêm khuya làm phiền.Chỉ là vào nửa đêm, vừa đi vừa hát trên đường thôn tĩnh mịch, cảnh này chắc chắn làm người ta sợ hãi đến hoảng hồn.Bội Ngọc đi theo sau nàng, cảm giác không rõ trong lòng ngày càng nặng.Nàng đột nhiên quay đầu lại, phát hiện mấy nhà các nàng đi qua cửa sổ đều mở rộng ra, mỗi cửa sổ đều vươn ra một hoặc vài gương mặt phờ phạt, âm trầm nhìn các nàng.Bội Ngọc trừng mắt với gương mặt kia.Thôn dân đều rụt đầu về, cửa sổ lập tức không tiếng động đóng lại."Đồ đệ, làm sao vậy?" Hoài Bách cũng quay đầu lại theo, không phát hiện cái gì dị thường.Bội Ngọc vừa định nói gì đó, cánh cửa bên cạnh các nàng đột nhiên mở ra, lộ ra đôi mắt đen, còn có âm thanh nho nhỏ – "Không muốn chết thì vào nhanh đi!"Hoài Bách vội trả lời: "Được rồi!", vừa nói vừa lôi kéo Bội Ngọc vào nhà nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz