Bhtt Xuyen Thu Trung Sinh Sau Khi Lao Dai Full Cap Trong Sinh Du Con
Tuần Thường Tiếu không nói hai lời, vung roi tấn công.Trường tiên như lôi xà, nhất thời trong khách điếm sấm sét cuồn cuộn, ánh sáng nhạt chợt nổi lên, như băng tuyết rơi rơi.Sông dài khuynh đảo, nước bốc lên thành những đám mây đen che phủ khách điếm nho nhỏ này.Bàn ghế lay động dữ dội.Hoài Bách vẫn không nhúc nhích, giống như lá cây bay bay trong mưa, sớm bị phá hủy.Chương Lễ kinh ngạc nói: "Đây là thiên lôi sao?"Triệu Vũ cười híp hai mắt, tự hào nói: "Đây là chiêu pháp sư tôn ta tìm hiểu trong thiên lôi, tên Kiếp Vân."Hàng vạn bóng roi đan xen vào nhau, kéo dài gắn bó như mây sấm cuồn cuộn, trong đó điện xà du tẩu, thanh quang minh diệt.Chương Lễ không khỏi cảm thán: "Thật là một cái Kiếp Vân tốt."Bội Ngọc bĩu môi, so với thiên lôi đích thực thì cái này chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.Nàng đã biết được cách phá chiêu, nhưng sư tôn. . . . . .trong mắt Bội Ngọc hiện lên vài phần lo lắng sau đó biến thành tàn nhẫn, trong đáy mắt chưa đựng hồng mang, hạ mắt xuống mới có thể che được một phần.Hoài Bách sắc mặt thong dong, nâng tay lên, ngón trỏ hướng về phía, ngón cái và ngón trỏ tạo thành hình bát tự, ba ngón tay còn lại gập xuống, tại thành một thủ thế kỳ quái."Nàng ta làm cái gì vậy?"Chương Lễ lắc đầu, "Không lẽ là đạo pháp mới của Cô Sơn?""Đâu ra đạo pháp nào như vậy?"Hoài Bách gập ngón tay lại, môi khẽ hé, thì thầm: "Biu~"Tức khắc, gió ngừng, mây tan, mưa tạnh.Thân thể Tuần Thường Tiếu cứng đờ, khóe mắt trái xuất hiện một vết thương, máu tươi chảy trên khuôn mặt trắng bệch như giấy."Sư phụ!" Triệu Vũ vội vã chạy đến, "Ngài có sao không?"Tuần Thường Tiếu chỉ nhìn chằm chằm Hoài Bách, "Ta thua."Hoài Bách di chuyển cổ tay, làm động tác tra kiếm vào vỏ, cười tủm tỉm nói: "Đa tạ, đa tạ."Tuần Thường Tiếu cười nói: "Cái ngươi vừa dùng là kiếm sao?"Hoài Bách vươn tay về phía Bội Ngọc: "Đồ đệ, sư phụ đưa ngươi đi."Tay nữ tử ấm áp mềm mại, Bội Ngọc nghĩ về một kiếm vừa rồi, cầm lòng không đậu cầm tay nàng.Hoài Bách cầm lại tay tiểu hài tử, cười nói: "Sau này đi theo phía sau sư phụ là tốt rồi."Tuần Thường Tiếu đánh cược thua, lui lại nhường đường, nhìn Hoài Bách mang tiểu hài tử chầm chậm đi qua.Linh Vũ thật dài của nữ tử rạng rỡ dưới ánh nến vàng ấm áp, tựa như màn mưa xanh thẫm, như màu ngọc bích nhàn nhạt chiếu ra từ trong mây."Phong chủ", Tuần Thường Tiếu nhịn không được mà hỏi: "Linh căn của Phong chủ thật sự bị hủy rồi sao?"Lời nàng ta vừa nói ra, mọi người đều trầm mặt xuống, khách điếm một khoảng im lặng, có thể nghe được cả tiếng tim đèn nổ tanh tách.Bội Ngọc không thể tin được mà ngẩn đầu nhìn.Hoài Bách đứng trước mặt nàng, lưng cực kỳ thẳng, một thân thanh sam, tựa như cây tùng xanh mướt, cao vút, gió thổi không động, tuyết phủ không đổ.Rõ ràng sư tôn là tu luyện không tốt. . . . . .Sao lại có khí thế như thế này?Bội Ngọc có chút khó hiểu, nhưng tim lại đập nhanh hơn vài phần.Hoài Bách quay đầu lại, khóe miệng khẽ nhếch lên, gương mặt như thiếu nữ tùy tiện, kiêu căng làm người khác không dám nhìn thẳng."Linh căn bị hủy, vậy sao có thể tu luyện được?""Ngươi khôi phục lại tu vi?" Vẻ mặt Chương Lễ khiếp sợ.Hoài Bách không trả lời, chỉ giơ tay về phía bọn họ, cười nói: "biubiubiu~"Mọi người vội vàng tránh né, khách điếm nhất thời náo loạn, tang bào thật dài của Thiên Tâm im vài dấu chân.Sau một hồi, bọn họ mới phát hiện không có cảnh tượng máu bắn tung tóe, trời rung đất lở như trong tưởng tượng."Xuất." Tuần Thường Tiếu nói.Triệu Vũ lúc này mới bước ra khỏi cơ quan phòng phủ, "Làm ta sợ muốn chết, chiêu biubiubiu kia rốt cục là chiêu thức gì? Cô Sơn có đạo pháp nào như vậy sao?"Hắn bắt chước tư thế tay của Hoài Bách, múa tay múa chân nói: "biu~biubiu~"Chương Lễ chỉ đông cứng sắc mặt, thân ảnh hai người kia đã sớm biến mất trong làn mưa, không thấy bóng dáng.Hoài Bách ngồi cũng Bội Ngọc trên một chiếc thuyền bảo lớn.Xung quanh thuyền bảo có cái lồng ánh sáng, ngăn cách bên trong với màn mưa.Hoài Bách nằm trên boong thuyền, gác đầu lên tay, nhìn mưa to, nhịn không được cảm thán: "Thứ Giản Nhất tạo ra này cũng có một tí hữu dụng."Tiểu hài tử bên cạnh vẫn không nói gì.Hoài Bách nghiên đầu cười nói: "Sao vậy? Mệt rồi sao?"Bội Ngọc siết chặt tay, hai mắt đỏ lên, môi run run vài cái mới khó khắn hỏi: "Sư tôn, vì sao . . . . . .linh căn lại bị hủy?""A. . . . . . ." Hoài Bách nghĩ nghĩ, sau đó nói: "Đây chỉ là một chuyện xưa cũ rích.""Trước đây có mấy người bạn tốt, bọn họ cùng nhau đi đánh phó bản, lại quên mang theo sữa, sau đó cả đoàn bị diệt." Hoài Bách bi thương thở dài, "Cho nên nói, đánh phó bản nhất định phải mang theo sữa a."Nàng thấy tiểu hài tử tỉnh tỉnh mê mê nhìn mình, cười ra thành tiếng, "Thật ra là ta lừa bọn họ."Bội Ngọc nghe không hiểu: "Hả?""Cho nên vẫn nên làm một phế sài vui vẻ hơn, cả ngày chờ ăn chờ chết, tuy bọn họ đều cho rằng ta là đồng đen, nhưng thật ra ta là vương giả." Hoài Bách cười nối: "Như vậy thích hơn a."Bội Ngọc không biết cái gì là đồng đen, vương giả nhưng lại mơ hồ hiểu được ý tứ của nàng."Sư tôn có cảm thấy quá mệt mỏi không?"Hoài Bách ngửa đầu nhìn mây to đầy trời, cười nói: "Đúng vậy, tuy ngay từ đầu chỉ biết mình muốn làm gì, nhưng qua nhiều năm như vậy rồi, thật sự là. . . . . . ngươi bây giờ còn không rõ.""Sư tôn." Bội Ngọc chớp mắt nhìn nàng.Hoài Bách cười nhìn qua, phía sau tiểu hài tử sấm sét cuồn cuộn, mưa roi rất to, tia sét lóe lên, nàng ngồi chồm hỗm trên mặt đất, hai tay để trên đầu gối, khóe miệng nhếch lên, ánh mắt kiên định: "Trong lời nói Sư tôn có cảm giác mệt mỏi, ta bảo vệ ngươi đi, ta sẽ cố gắng trở nên mạnh mẽ."Hoài Bách sửng sốt, sao đó nhào lên ôm tiểu hài tử vào ngực mình, dùng sức xoa đầu nàng, "Đồ đệ ngoan, sao ngươi lại tốt như vậy?"Rõ ràng sinh ra trong vũng lầy, lại cứ hay có tâm địa thánh nhân.Bội Ngọc bị nàng vò có hơi choáng váng, cắn cắn môi, ủy khuất ba ba kêu lên: "Sư tôn. . . . . ."Âm thanh tiểu hài tử mềm mềm, nãi thanh nãi khí, Hoài Bách nghe đến tâm đều mềm nhũn ra, mấy đồ đệ trước kia của nàng không một ai để nàng bớt lo, ở đâu có thể tìm được hài tử nhu thuận như thế này, thủ thế ôm Bội Ngọc không buông tay, kéo dài thanh âm đáp lại: "Ai~"Lúc này thân thuyền bỗng nhiên rung lắc dữ dội, mây đen cuồn cuộn áp về phía các nàng.Thân mình Bội Ngọc không vững, lung lay vài cái, bỗng nhiên ngã lên ngực Hoài Bách.Mềm mại, thơm thơm. . . . . .Đáy mắt Bội Ngọc nhàn nhạt hơi nước, mặt đỏ lên, đang muốn đứng lên lại bị ấn quay về.Hoài Bách không hể biết tư thế này không ổn, chỉ nói: "Đồ đệ đừng nhúc nhích, gần đây có yêu quái."Yêu quái? Huyết Vụ bị hấp dẫn tới đây sao? Bội Ngọc gối đầu nên bộ ngực mềm mại dưới thân, mơ mơ màng màng suy nghĩ.Mây đen như che trời cuồn cuộn lao tới, thuyền bảo to lớn ngay lúc này lại như con thuyền bé nhỏ giữa sóng biển, phiêu diêu theo gió, lung lay sắp đổ.Hoài Bách bảo vệ tiểu hài tử, vung tay áo về phía mây đen.Mây đen dừng lại, sao đó lấy tốc độ khi tấn công lúc nãy mà lui về, hốt hoảng chạy trốn về hướng đông.Hoài Bách chỉ tay, điểu khiển thuyền bảo: "Đuổi!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz