ZingTruyen.Xyz

Bhtt Xuyen Thu Trung Sinh Sau Khi Lao Dai Full Cap Trong Sinh Du Con

Làm một đứa nhỏ không hiểu chuyện đời, bả vai Bội Ngọc run lên hai cái, nắm góc áo, thưa dạ nói: "A, ta. . . . . ."

Nàng nâng mắt lên liếc nhanh đám người kia một cái, lại rũ mắt xuống, ánh mắt ngấm lệ chảy xuống từng giọt, tựa như ấu thú vô tội đáng thương, đối với người lạ lạnh run.

Tễ Nguyệt đứng dậy, che trước mặt Bội Ngọc nói: "Chỉ là hài tử thôi mà, không cần làm nàng sợ."

Chương Lễ vuốt cằm, thu hồi ánh mắt.

Thiên Tâm pháp sư nở nụ cười, kính trọng cùng trang nghiêm, mặt mày hòa ái nói: "Tiển trưởng tuổi tuy nhỏ, lại xuất hiện ở Ô Thành, không lẽ cũng đi tham gia Chiết Hoa Hội sao?"

Tay Bội Ngọc đặt dười bàn, nhẹ nhàng vuối ve Hồng Lí Bội.

Thiên Tâm trái phải làm khó dễ, chẳng lẽ chắc chắn nàng là đệ tử Cô Sơn? Khóe mắt nàng xẹt qua một tia ửng hồng, bỗng nhiên nhớ tới chính mình vẫn còn khoác áo choàng lông chim trả Hoài Bách lưu lại, trong lòng giật mình.

Chương Lễ cũng nhận ra cái áo choàng này, có chút đứng không vững, đỡ bàn ngồi xuống run giọng hỏi: "Ngươi, ngươi là đệ tử của Hoài Bách? Nàng cũng đến đây sao?"

Sở Tiểu Đường thấy tiểu hài tử im lặng không nói, vì thế thay nàng trả lời: "Vị tiên trưởng kia gọi là Hoài Bách, tiểu tiên trưởng là đệ tử nàng mới nhận."

"Này, ta nói các ngươi không quan tâm chuyện Huyết Vụ sao?" Triệu Vũ lấy ra một cái la bàn, tiên tay gảy kim, "trưởng lão, ta đoán không sai trong lời nói của ngươi có mấy đệ tử bị giết trong Huyết Vụ đi, vì sao không thử giúp bọn hắn báo thù?"

Trong đám tân sinh đồng lứa họn họ cũng không bao nhiêu người biết được chuyện của Hoài Bách, nghe đến cái tên này cũng không có để trong lòng.

Tễ Nguyệt khó hiểu nhìn qua, "Ngươi có biện pháp sao?'

Triệu Vũ cầm cái la bàn cười nói: "Ta nghe nói bên trong Huyết Vụ có giấu yêu ma, la bàn này của ta tên là Tầm Ma, có thể tìm ra ma vật trong bán kính trăm dặm. Chúng ta theo chỉ dẫn của la bàn, đi tìm Huyết Vụ kia là được."

Chương Lễ đầy vẻ khinh thường: "Tiểu tử vô tri."

Tễ Nguyệt nói: "Sư thúc, này vì sao không được? Bên trong Huyết Vụ quỷ quái hoành hành, ma khí tận trời, dùng Tầm Ma bàn theo lý mà nói như được chỉ đường."

"Năm xưa người nghĩ rằng bọn ta không dùng Tầm Ma bàn sao? Không có tác dụng, sau khi Huyết Vụ tan đi tìm như thế nào cũng không có tác dụng. Kim Đan tu sĩ mười sáu vị, trong đó có hai vị là Kim Đan viên mãn", Chương Lễ có chút run rẩy, "Đều chết tại chỗ. Việc chấn động cả Tu Chân Giới này, ngay cả lão tổ Hóa Thần kì ẩn mình không can dự sâu vào thế sự cũng phải đi ra, vẫn không thể tìm được Huyết Vụ.'

Triệu Vũ không phục, "Đối với ta Tầm Ma bàn này là đã được cải tiến."

"Cho dù tìm được thì sao?" Chương Lễ nhớ tới năm đó, trong lòng vẫn sợ hãi như trước, "Chẳng lẽ ngươi chưa nghe nói nơi đó có Huyền Ma Hóa Thần kì sao?"

Không nghĩ tới Triệu Vũ ngược lại chà xát tay nóng lòng muốn thử, "Huyền ma! Trên đời thật sự có Huyền ma?! Huyền ma, Huyết Vụ. . . . . .Ha ha ha." Hắn cười dài vài tiếng, nhìn qua có chút ngốc, tiếp tục gảy la bàn, đi vòng quanh khách điếm.

Bọn họ một phen khuấy đảo, không ai chú ý đến Bội Ngọc. Vì thể nàng đứng lên muốn qua về khách phòng.

Sở Tiểu Đường vội hỏi: "Tiểu tiên trưởng, ta đỡ ngươi."

Thiên Tâm pháp sư tay hơi phất lên, trước mặt các nàng xuất hiện một bức tường ánh sáng màu vàng, ngăn trở đường đi.

Sở Tiểu Đường tò mò sờ sờ, sau đó mắng: "Cái đồ chơi gì đây?"

Bội Ngọc siếc chặc tay, không nói gì.

"Pháp sư, vì sao lại khó dễ hài tử này?" Tễ Nguyệt có chút bất mãn.

Thiên tâm cười tủm tỉm mà nói: "Đứa nỏi này không tầm thường."

Tễ Nguyệt cũng không có nhường, "Nàng chính là đệ tử của Phong chủ Hoài Bách, cho dù có không bình thường cũng không đến phiên Phật Môn ngươi quản đi."

"Tiểu tăng không phải muốn quản," Thiên Tâm hai tay chắp hình chữ thập, chỉ tới trước mặt Bội Ngọc, "Nghiệp trái gia thân, nhất định cơ khổ. Hài tử, nếu ngươi gia nhập vào Phật Môn ta, ngăn cách hồng trần thế tục, khổ tu ngàn năm, có lẽ có thể tiêu trừ được nghiệp chướng của cha ngươi."

"Nghiệp Chướng?" Bội Ngọc không tiếng động cười lạnh.

Nàng người như thế xứng đáng chịu dày vò dưới địa ngục. Loại nghiệp chướng này nọ này không trả cũng được. Dù sao cũng là còn, chắc chắn không bao giờ hết.

Bội Ngọc xoay người, thần tình khờ dại, "Hòa thượng ca ca, ta cũng không có thiếu tiền ngươi? Vì sao phải gánh vác cái nợ gì đó?"

Thiên Tâm ho nhẹ, "A di đà phật, trắng đen đều do trời định."

Chương Lễ giật mình nói: "Ngươi không lẽ là Thiên Tâm? Sớm nghe đến Thiên Tâm pháp sư từ nhỏ Phật đà tuệ nhãn, có thể nhìn rõ nhân quả trên người thế nhân."

Thiên Tâm lặc đầu, "Tiểu tang cũng không có năng lực như thế, chỉ là có thể nhìn thấy màu sắc hồn phách thôi."

"Hồn phách cũng có màu sắc sao?" Chương Lễ rõ ràng không tin, "Ta đây là màu gì?"

Thiên Tâm nhìn hắn một cái, niệm phật sau đó nói: "Pha tạp, vô hại đối với thế nhân."

Chương Lễ nhíu mày: "Pha tạp?"

Thiên Tâm vuốt cằm, thần sắc thong dong, "Người có thất tình lục dục, hồn phách nhất định pha tạp. Dù là trẻ sơ sinh, hồn phách trắng noãn bên trong cũng pha rất nhiều màu khác nhau, đó là nhân quả họ mang theo từ kiếp trước. Nếu nói đến người không tỳ vết, tiểu tang chỉ mới thấy có hai người.'

Tễ Nguyệt chăm chú nghe, nghe vậy hỏi: "Hai người nào?"

Thiên Tâm cười nói: "một vị là Thế tôn phật đà, kim quang chiếm phụ, từ bi thương chúng sinh."

"Người còn lại đâu?"

Thiên tâm nhìn mắt tiểu hài tử, vẻ mặt có vài phần thương hại, "Hồn phách tên còn lại, là màu đen."

Nếu như ngã xuống vực sâu vĩnh hằng, ở tỏng vĩnh đêm không ánh sáng.

Là nhan sắc tuyệt vọng nhất.

Thiên Tâm nhắm mắt niệm phật năm lần, "Nàng sinh ở nhân gian, nhưng tâm lại ở địa ngục lạnh băng, nghiệp chướng quấn thân, tự giác là người có tội."

Hắn mặt mày từ bi, trong lòng mọi người như có thanh âm chảy róc rách, thần hồn câu nhạc, như được tinh lọc.

Chỉ có Bội Ngọc cười rộ lên: "Nếu thực sự co người như vậy, chỉ sợ đến cả Phật đà của ngươi cũng độ không được đi."

"Hài tử," Thiên Tâm hỏi lại: "Ngươi thật không muốn gia nhập Phật Môn của ta sao?"

"Pháp sư, ta không tin phật."

Thiên Tâm lại than một tiếng, không khuyên nữa.

Triệu Vũ trong tay cầm la bàn, chậm rãi đi về phía Bội Ngọc, cuối cùng hắn đứng trước mặt Bội Ngọc, kinh ngạc nhìn nữ hài trước mắt.

Tầm Ma bàn kim đồng hồ nho nhỏ chính là chỉ vào tiểu hài tử gày yếu anyf.

"Ngươi. . . . . ."

Chương Lễ bỗng đứng lên, đi vài bước đến cầu thang, nhìn chằm chằm Tầm Ma bàn, quát: "Ngươi rốt cục là ai?"

Bội ngọc như hoảng hốt rũ đầu xuống.

Liên tục mấy cặp mắt kia không thể nhìn ra nàng rốt cục là thứ gì, la bàn nho nhỏ này lại dùng được?

Triệu Vũ gạt gạt kim đồng hồ vài cái, nhưng mỗi lần la bàn đều chỉ thẳng vào nưa hài tước mặt. Hắn cau mày hỏi: "Ngươi là ma?"

Chương Lễ giận không thể ngăn được, "Hay cho ngươi cái ma đầu, ngay cả ta cũng bị ngươi qua mắt."

Tễ Nguyệt vẫn không quá tin, "Sư thúc, la bàn chũng chỉ là đồ vật, cũng có lúc không chính xác, chẳng lẽ dựa vào tu vi của ngươi không nhìn ra được hài tử này chỉ là phàm nhân ngay cả tiên môn cũng chưa gia nhập sao?"

Triệu Vũ không vui nói, "La bàn này của ta đã cài tiến rồi, không có khả năng sai, chỉ vào nàng ta thì chắc chắn trong người nàng ta có ngảy ma huyết!"

Chương Lễ đưa tay muốn nắm áo tiểu hài tử, nhưng thanh âm xuất hiện trong mộng hắn nhiều lần bỗng nhiên vọng vào từ ngoài cửa.

"Ai dám đụng đến đồ đệ của ta?'

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz