ZingTruyen.Xyz

Bhtt Xuyen Thu Trung Sinh Sau Khi Lao Dai Full Cap Trong Sinh Du Con

Huyết Vũ phiêu linh, tinh phong từng trận.

Bội Ngọc vươn tay, máu đen sẫm chảy theo đầu ngón tay nhỏ của nàng, rỡi trên bùn đất ướt át tạo thành một vũng nho nhỏ.

Nữ hài trước mặt nàng đã cả người toàn là máu, đang thần trí không rõ mà khóc.

Bội Ngọc lẳng lặng đứng trong Huyết Vũ, nhớ lại ngày đó gặp lại Tuế Hàn.

Khi đó, các nàng đã chưa gặp nhau trăm năm rồi.

Phùng Ma Chi Địa.

Sắc trời tối đen, trăng máu mọc trên cao.

Cây cỏ suy yếu, mưa đỏ rả rích.

Vài tên đệ tử Thánh Nhân Trang đang cùng một mị ma triền đấu.

Quái vật này đã tư đến Nguyên Anh kỳ, không chỉ pháp lực cao siêu mà còn tinh ranh, tinh thông mị hoặc thuật, rất nhiều đệ tử đang đánh bỗng nhiên trúng mê hoặc, lâm trận quay giáo, trở thành con rối.

Huyết nhục bay tứ tung, tình trang thê thảm vô cùng.

Mắt thấy Thánh Nhân Trang sắp bại trận, trong Huyết Vũ chậm rãi đi ra một nữ tử áo trắng.

"Tiên Hữu! Nhờ ngươi cùng bọn ta tiêu diệt yêu ma này . . . . . ." Người xin giúp đỡ trong mắt dẫn mất đi hào quang, lộ ra bộ dáng thất vọng, lập tức sửa lại lời nói: "Tiên hữu mau đi đi! Mị ma này rất lợi hại, bọn ta đã không còn lo nổi thân mình nữa rồi."

Không phải là cái gì Nguyên Anh đại năng từ trong Huyết Vũ đi ra, tiền bối ở ẩn, chính là thiếu nữ đeo đao bên hông.

Người, chỉ mới Kim Đan; đao, chỉ là thứ phẩm.

Thiếu nữ mặt không chút thay đổi mà đi đến. Tay như tạo thành từ Bạch Ngọc nhẹ nhàng đặt trên chuôi đao.

"Tiên hữu! Cẩn thận!"

Mị ma nhô ra thiên vạn cánh hoa, như bạch tuộc đam về phía thiếu nữ. Bóng ma thật lớn che lấp mặt trời, bao phủ thân thể nàng.

Tuế Hàn kinh hô: "Là nàng!"

Chương Nho lau đi máu trên mặt, hỏi: "Sư muội, người quen biết nàng ta sao?"

Tuế Hàn đang muốn mở miệng, đệ tử tranh giành thế cục xung quanh bỗng nhiên há hốc.

Ánh đao hàn ngưng, như phiến phiến bông tuyết, lưu loát.

Cành cây to lớn vị chém thành vô số đoạn, rơi từ trên trời xuống, hoa lá tuông rơi, bụi đất bay tung tóe.

Thiếu nữ bạch y sắc mặt không đổi, phía sau cuồn cuộn bụi mù, mạc mạc hoa rơi, mênh mông huyết vũ.

Một người một đao.

Người, chỉ mới Kim Đan; đao, chỉ là thứ phẩm.

Chương Lễ khom người chắp tay thi lễ: "Đa tạ tiên hữu tương trợ, xin hỏi tiên hữu tên họ?"

Thiếu nữ trong mắt không cảm xúc, tựa như vô ba cổ tỉnh, một gốc cây héo rũ. Nàng thầm chí không dừng lại, từng bước từng bước đi ngang qua đệ tử Thánh Nhân Trang.

"Bội Ngọc!" Tuế Hàn kêu, "Ngươi còn nhớ ta không?"

Bội Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ.

Trong lúc đó nhiều người sắc mặt khiếp sợ, khó tin nhìn thiếu nữ.

"Nàng ta là Bội Ngọc? Chính là Bội Ngọc một mình cứu Vô Phương thành?"

"Cư nhiên trẻ như vậy? Nhưng nàng sao lại chưa bao giờ tham gia thí kiếm đại bỉ?"

. . . . . .

Tuế Hàn để mấy người Thánh Nhân Trang chờ, chạy chậm theo sau thiếu nữ, "Bội Ngọc, ta là Tuế Hàn, ngươi còn nhớ không?"

"Cảm ơn ngươi đã cứu bọn ta. Thật ra ta muốn nói với ngươi một tiếng xin lỗi từ lâu, trước đây ta thường . . . . . ."

Bội Ngọc đột nhiên xoay người.

Nàng nhìn gương mặt Tuế Hàn có ba phần tương tự mình, nhớ tới lời nói khi gần chết của thôn trưởng, mím môi, ánh mặt lộ ra tia phức tạp.

Tuế Hàn mừng rỡ, "Khi đó ta không, đối xử với ngươi không tốt, sau khi nhập vào Thánh Nhân Trang, ta thường xuyên sám hối, mỗi khi nghĩ đến đều áy náy không chịu nổi."

Nói xong nàng ta hướng Bội Ngọc cúi người, "Ta muốn khẩn cầu ngươi tha thứ."

Im lặng một lúc lâu, Bội Ngọc mở miệng, thanh âm lạnh như băng, "Lỗi của cha mẹ, tội không ở ngươi."

Lỗi của cha mẹ, con không chịu tội.

Bội ngọc vẫn cho rằng là như vậy, huống chi người này lại là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của nàng, là người thân duy nhất còn lại của nàng.

Nhưng nếu nàng biết sau này đủ loại . . . . . .

Nghĩ lại trong lúc đó đã qua một đời.

"Ngươi yên tâm," Bội Ngọc hạ mắt nhìn nữ hài chỉ biết khóc trước mặt, nhẹ nhàng bước đến từng bước, "Ta sẽ không giết ngươi. Nếu giết ngươi, ta trên đời này không còn người thân nào cả."

Tuế Hàn lại tránh như rắn rết, khóc quát: "Ai cùng tạp chủng như ngươi là người thân? Ngươi đi đi, đi đi!"

"Kỳ thật ta vẫn luôn không biết, vì sao nhiều người giúp ngươi như vậy." Khi suy nghĩ trước, Bội Ngọc không khỏi nhăng mi. Nàng cùng Tuế Hàn giao tình dù không có tốt như lời đồn nhưng là cũng từng ngủ cùng giường, kết bạn ngăn địch.

Trong trí nhớ của nàng, Tuế Hàn dường như từ nhỏ được sủng lên tận trời, một đường lên thảng mây xanh, lúc lâm vào tuyệt cảnh lại gặp quý nhân cứu giúp, cuối cùng hóa nguy hiểm thành không. Không giống mình, đều phải đầu rơi máu chảy, mình đầy thương tích, lấy mạng ra đọ sức mới có thể ở vực sâu vô cùng đoạt được một đường sống.

Tuế Hàn giống như con của trời.

"Con của trời?" Bội Ngọc cong cong mắt phượng, cả người run run, y bào không gió tự bay, huyết vũ tầm tã.

Thiên đạo bất công, thiên đạo bất công biết bao!

Nàng lật tay, huyết vũ hóa thành đường, theo thất khiếu Tuế Hàn tiến vào. Thân mình Tuế Hàn chấn động, biểu tình bỗng mê mang.

Thuật này tên là Mê tâm, có thể khống chế thần trí người khác, vốn là Thiên Hàn Môn độc môn bí thuật.

Năm đó Tuế Hàn thừa dịp nàng không đề phòng, lén thi triển trên người nàng, chính là thuật này.

Điều kiện sử dùng Mê tâm cực kỳ hà khắc, theo lý Tuế Hàn không thể nào khống chế nàng. Nhưng không biết vì sao, cung chủ Thiên Hàn Cung lại tự mình xuống tay với nàng.

Khi đó Bội Ngọc có thể Kim Đam sát Nguyên Anh, có thể một đao trảm thi vương, phong nhã vô hai, diễm đao vô song.

Nhưng nàng đang Hóa thần đại năng . . . . . . trước mặt, bất quá chỉ như con kiến.

Nàng có thể làm sau bây giờ chứ?

Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn chính mình động thủ thương tổn sư tôn, nhìn chính mình trộm Vô Hoa, nhìn mình từng bước một đem Cô Sơn chôn vùi.

Sau này nàng từ Vạn Ma Quật ra, tiêu diệt Thiên Đạo Tông, lúc giết Tuế Hàn, Thiên Hàn Cung chủ lại ra ngăn cản.

Nhưng nàng đã không còn là con kiến ngày hôm qua.

Nàng đoạt Mê tâm phương pháp, sau đó đem Thiên Hàn Cung lột da bác cốt, nghiền nát hồn phách, máu tươi nhuộm đỏ bạch y của nàng.

Tuế Hàn bỗng nhiên cười ha hả, "Ha ha ha, ngươi giết ta thì sao, ngươi vẫn thua cuộc!"

"Lúc này đây, ta sẽ không thua nữa." Bội Ngọc thay đổi Mê tâm, lấy Huyết Vụ thao túng, cho dù là người Thiên Hàn Cung cũng không thể phát hiện chỗ bất thường trên người Tuế Hàn.

Nàng cúi người, chống lại ánh mắt vô thần của nữ hài, hoãn thanh nói: "Ngươi gặp Huyết Vụ."

Tuế Hàn thì thào: "Ta gặp Huyết Vụ."

"Cha mẹ người thân đều chết, ngươi may mắn chạy thoát."

"Cha mẹ người thân đều chết, ta may mắn chạy thoát."

"Chỉ còn mình ngươi sống sót."

"Chỉ còn mình ta sống sót."

"Tốt lắm." Nàng vỗ vỗ đầu Tuế Hàn, mang theo Hoa Nương lui vào trong Huyết Vụ.

Tuế Hàn ngơ ngác ngồi dưới đất, mấy tức sau, nàng như mới vừa tỉnh mộng, khinh hoàng đánh giá xung quanh sau đó vội vàng chạt ra bên ngoài.

Thi thể thôn trưởng nằm ngang trên đất làm nàng ta vấp ngã. Nàng ta đứng lên, cúi đầy nhìn thi thể, ánh mắt lộ ra kỳ quái, "Nơi này sao lại có tảng đá to như vậy?"

Bội Ngọc cười khẽ nhìn cô gái rời đi.

Con của trời đúng không?

Ta liền sẽ đoạt số mệnh của ngươi, trộm cơ duyên của ngươi, giết người ngươi yêu quý, hủy đi số mạng của ngươi.

Bội Ngọc giơ năm ngón tay về phía trước, nhẹ nhàng nắm chặt.

Tuế Hàn thật vất vả chạy ra khỏi Huyết Vụ, ngực bỗng nhiên truyền đến một trận đau nhức, trên trán đổ mồ hôi lạnh té xuống mặt đất, thân mình cuộn lại như tôm.

Con của trời ấy, đời này cũng chỉ có thể làm con rối của ta, Bội Ngọc cười đến mặt mày cong cong, đi đến trước thi thể thôn trưởng, nhặt lên Quan Hoa Kính, thổi còi gọi bò, chậm rãi rời khỏi chỗ này.

Huyết Vụ như nước, thi sơn biển máu.

Nữ hài hông đeo mặt nạ quỷ, cổ buộc Hồng Lí Bội, ngồi trên lưng bò, gối đầu lên tay, nằm ngửa nhìn Huyết Vũ đầm đìa vô hưu vô chỉ, bỗng nhiên thấp giọng hát một bài đồng dao.

"Một người cầu xin, hai mắt bốn chân . . . . . . đều làm quỷ dưới tay ta."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz