ZingTruyen.Xyz

Bhtt Xuyen Khong Np Tu Viet Bao Boi La Cong Chua Dien Ha

Đêm đến tại phủ Vương tướng quân

Vương Tiểu Kha trên tay cầm kim cùng chỉ, từng đường nét hoa văn tinh xảo ẩn hiện. Nàng đang thêu hoa mẫn tiên lên chiếc yếm. Yếm vốn dĩ là nội y cho nên tặng cho người cũng có ý nghĩa đặc biệt. Huỳnh Thy Mẫn cùng nàng là bằng hữu tốt từ nhỏ, lại thân cận. Ngưới ái khóc, người lại không ngại phiền kiên trì dỗ dành. Nàng nuông chiều Huỳnh Thy Mẫn, Huỳnh Thy Mẫn càng đối nàng dựa dẫm càng nhiều. Nàng lời nói thiếu, hành động lại là từ thâm tâm.

Qua ánh đèn vàng mờ nhạt, nhớ đến Huỳnh Thy Mẫn tâm lại không khống chế được khẩn trương. Nàng cắt chỉ hoàn thành yếm đỏ, nghĩ đến Huỳnh Thy Mẫn mặc chiếc yếm đỏ có bao nhiêu đẹp, nàng ngây người. Dù sao là thân tình tỷ muội, tặng chiếc yếm hay túi thơm cũng là điều bình thường các tiểu thư hay làm.

Cộc cộc

Tiếng gõ cửa làm Vương Tiểu Kha bừng tỉnh. Chưa kịp hỏi người kia là ai, cửa đã bị đẩy vào. Huỳnh Thy Mẫn cười đến ngọt, nàng thói quen bám lấy Vương Tiểu Kha, hiện tại hội ngộ, một ngày có ba buổi, nàng đều muốn bám Vương Tiểu Kha. Hiện tại chỉ hận không thể như keo dán bên cạnh nàng mọi lúc mọi nơi.

Tiểu nha hoàn bên cạnh hiểu ý lui xuống, còn tri kỷ đóng lại cửa. Hành động của tiểu nha hoàn thuần thục như khắc trong xương tủy.

Vương Tiểu Kha cũng thói quen nàng đến tìm nàng, cho nên không lại khách khí, để nàng muốn thế nào làm thì làm, tùy tiện nàng đi.

Huỳnh Thy Mẫn líu ríu bên người nàng, động bất động liền khóc. Vương Tiểu Kha không sợ nàng phiền, chỉ sợ Huỳnh Thy Mẫn rơi nước mắt.

Huỳnh Thy Mẫn như con cọp nhỏ trong rừng ngắm nai nhỏ không cảnh giác, nai nhỏ không biết bản thân mời cọp vào nhà. Nàng đối với Vương Tiểu Kha dùng chiêu bài nước mắt, mà Vương Tiểu Kha ngây ngô dỗ dành nàng, càng không quản nàng dựa trong lồng ngực mình khóc, lại dụi dụi.

Nàng không biết, bản thân đang bị Huỳnh Thy Mẫn chiếm tiện nghi.

" Tiểu A Kha, yếm đỏ đã xong a, cho ta xem"

Nàng đưa cho Huỳnh Thy Mẫn chiếc yếm đỏ, Huỳnh Thy Mẫn cẩn thận nhận lây, xem yếm thêu hoa mẫn tiên liền thực vui vẻ.

" Thật đẹp nha, Tiểu A Kha là tự thêu cho mình sao? "

Vương Tiểu Kha vốn kiệm lời, lời nói không nhiều lại đủ thành ý.

" Tặng cho ngươi"

Huỳnh Thy Mẫn biết nàng kiệm lời, lại da mặt mỏng nhưng vẫn luôn thích trêu chọc nàng.

" Vậy ta mặc thử đâu, nếu không vừa, ngươi có thể sửa cho ta nha. Có mẫu thực tế tốt hơn là tưởng tượng phải không?"

Huỳnh Thy Mẫn, không ngại cho Vương Tiểu Kha nhìn thân thể của nàng, nàng cởi ra lớp áo ngoài muốn thử trước mặt Vương Tiểu Kha. Lại bị bàn tay bắt lại, mặt Vương Tiểu Kha đỏ ửng giữ lấy tay nàng.

" Ngươi làm cái gì? Muốn thử về phòng ngươi thử"

" Lỡ không vừa chỗ nào Tiểu A Kha còn giúp ta sửa, đều là nữ nhân, ngươi nhưng ngượng ngùng a?"

" Ngươi..."

Vương Tiểu Kha ngẫm lại, nàng nói cũng có lý. Huỳnh Thy Mẫn có nàng cũng có, sao nàng lại phải ngượng ngùng. Cũng không phải là nàng cởi.

" Tùy tiện ngươi"

Vương Tiểu Kha miệng nói tùy tiện, nhưng mặt đỏ đều không giấu được, quay mặt đi không dám xem Huỳnh Thy Mẫn.

Huỳnh Thy Mẫn ngực nở nang, da trắng, mặc lên yếm đỏ có bao nhiêu đẹp. Nàng ý xấu tiến lại gần Vương Tiểu Kha, ngồi trên giường của nàng.

Vương Tiểu Kha ngồi ở bàn đối diện, mắt chạm mắt với Huỳnh Thy Mẫn. Nàng ngây người nhìn, trong thâm tâm khen ngợi Huỳnh Thy Mẫn mặc thật đẹp, yếm đỏ như sinh ra là để dành cho nàng vậy.

" Ngươi nhìn, có chỗ nào không ổn sao, Tiểu A Kha?"

Vương Tiểu Kha lắc đầu, đầu quay đi chỗ khác, không dám đối diện với nàng.

" Cũng muộn rồi, ngươi trở về đi"

" Không về, ta muốn ngủ ngươi"

Vương Tiểu Kha tay run rẩy nhìn chằm chằm Huỳnh Thy Mẫn.

" Ngươi...vô liêm sỉ"

Huỳnh Thy Mẫn câu môi đỏ, tay nâng cằm Vương Tiểu Kha.

" Tiểu A Kha mắng ta? Ngươi xấu xa, nghĩ cái gì a? Ta chỉ muốn ngủ ở đây với ngươi thôi mà. Ta sợ ma a, ta cũng sẽ nhớ nhà"

Vương Tiểu Kha bị chiêu thức của nàng năm lần bảy lượt dụ dỗ. Nhưng hiện tại liền phát giác ra được chỗ không đúng.

" Huỳnh Thy Mẫn, ngươi ở đây cũng đã gần 30 thiên, bảo ngươi về ngươi không về, hiện tại nói nhớ nhà?"

Huỳnh Thy Mẫn cứng ngắc, như đang suy nghĩ làm thế nào trả lời.

" Ngươi...cố ý? Rốt cuộc ngươi có ý gì? Từ ta thám thính tin tức chỗ cha ta? Vậy để ngươi thất vọng rồi, khuê nữ như ta không can dự triều chính"

Thấy tình hình không ổn, Huỳnh Thy Mẫn chạy lại ôm lấy Vương Tiểu Kha, tay vỗ nhẹ lưng nàng để nàng thuận khí, thật nhẹ nhàng lại có từ tính đối Vương Tiểu Kha nói chuyện.

" Tiểu A Kha, hai nước đã hoà bình, lại sẽ không giao chiến, ngươi không nên nghi ngờ ta. Ta cũng sẽ không lợi dụng ngươi"

Nàng phủng má của Vương Tiểu Kha, hai mắt nàng ươn ướt như muốn khóc. Huỳnh Thy Mẫn, hôn vào má nàng, lại hôn vào chóp mũi của nàng.

" Tiểu A Kha, ta thích ngươi, ngươi có thể cho ta cơ hội sao?"

"..." Vương Tiểu Kha hai mắt trợn to nhìn nàng, như không dám tin vào mắt cùng tai mình.

" Ta không nên lấy nước mắt để trêu chọc ngươi, ngươi không biết ta có bao nhiêu xấu xa, lợi dụng ngươi sợ nước mắt của ta mà được nước lấn tới. Hiện tại thấy ngươi khóc, ta đau lòng.

Ngươi nhớ không, cái ngày hai ta phải chia cách, ta có linh cảm ta cùng ngươi khó có thể gặp lại, có khi là vĩnh viễn không gặp cho nên mới khóc thật nhiều, khóc đến vô tâm vô phổi, ta biết bá mẫu không còn, ta sợ ngươi xa cha sẽ đau lòng, sẽ nhớ nhà, cho nên một hai đều phải ở lại bên ngươi, còn cùng cha nói dọn nhà đến nơi này ở. Cha ta là tướng quân Đại Liễu nên thật khó xử, lại là thê quản nghiêm, không thể không đưa ta trở về. Ngươi muốn biết khi đó ta trôi qua thế nào không? Đi học bằng hữu thật thì ít, bằng hữu lợi dụng ta thì nhiều. Khi đó ta lại nhớ đến ngươi, năn nỉ cha đi thăm ngươi cha ta liền né tránh, mẹ lại nói ta không thể ngày nào cũng đưa ngươi đến Đại Mạc thăm ngươi, đường xá lại xa xôi, mẹ sợ ta có mệnh hệ gì. Thế giới của người lớn khác thế giới của trẻ nhỏ. Ta chỉ đơn thuần muốn cùng ngươi chơi, cha mẹ lại đối đầu căng thẳng với Đại Mạc. Tình nghĩa huynh đệ còn đó, nhưng không thể tùy tiện kết giao như lúc trước.

Lớn lên ta hiểu được vì sao lại như vậy, ta vùi mình vào sách vở, đọc binh thư khô khan, ấy vậy mà lại có chút tài năng về binh thư, cha ta đều đến hỏi ta chiến lược. Ta thật vui mừng, nếu hai nước trở lại như trước, ta và ngươi có thể gặp lại rồi. Ngày ta chờ đợi cuối cùng đã đến, ta đến thăm ngươi. Dù là lần đầu tiên sau mười năm gặp lại, ta vẫn nhận ra ngươi, không nghĩ cái nữ hài tử cao hơn ta một cái đầu, trưởng thành lại biến thành thiếu nữ thật xinh đẹp. Trong lòng ta ngươi lúc nào cũng thật mỹ, ta không phải nữ nhân thấy sắc nổi lòng tham, ta cũng có chút nhan sắc nha.

Khi trước ta đã nghĩ tình cảm ta dành cho ngươi không chỉ đơn thuần là khuê mật, ta thực thích ngươi, là kiểu thích muốn cùng ngươi tiến vào lễ đường như bao nam nữ tử khác.

Ngươi có thể cho ta một cơ hội theo đuổi ngươi không? Ta thật hèn mọn, lại xấu tính, chừa ra cái gương mặt dễ nhìn này. Tiểu A Kha, ngươi nể mặt châm chước ta được không?"

Vương Tiểu Kha bị Huỳnh Thy Mẫn kéo từ cảm xúc này đến cảm xúc khác, nàng cầu xin nàng như thế hạ thấp chính mình. Tim nàng khẽ rung động, nhớ lại khoảng khắc từ khi gặp lại Huỳnh Thy Mẫn đến hiện tại. Cuối cùng nhận ra một điều, mặt đỏ đến không thể đỏ hơn, nhéo cái mũi của Huỳnh Thy Mẫn.

" Ngươi...ngươi giả vờ khóc để chiếm tiện nghi của ta!?"

"..."

" Muốn ta cho ngươi cơ hội thì phải đối ta thành thật"

" ...phải, tại...mềm mềm...ta thích"

Vương Tiểu Kha thẹn đến hoá giận, tay tát qua đầu nàng.

" Ngươi cút! "

Huỳnh Thy Mẫn ôm lấy eo nàng, thành khẩn nhận lỗi.

" Là ta sai rồi, đừng tức giận, ta cho ngươi sờ lại được không nha?"

Vương Tiểu Kha trợn tròn mắt.

Nàng còn dám bảo ta sờ lại nàng?

---------------------

~~~~~ Thấy cặp phụ dễ cưng~~~~~~~~








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz