CHƯƠNG 24 - MỘT ẢO ẢNH MÀ NGƯỜI MÙ CÓ THỂ NHÌN THẤY
------------------------
Rajan không cho cô thời gian để hoảng. Ông dậm mạnh xuống đất và mặt cát nổ tung thành một sóng chấn động lan thẳng về phía Linh. Cô bị hất ngã, lăn trên cát rồi kịp lật người đứng dậy, trái tim cô đập nhanh đến mức như muốn nổ tung. Hắn lại lao đến, nhanh bất ngờ so với cơ thể vạm vỡ ấy. Linh nghiêng người, thanh kiếm suýt rơi khỏi tay vì cánh tay tê dại.
Cô tự trấn tỉnh bản thân mình " không sao từng động tác đều có khoảng nghỉ. Mình phải đọc được.. phải nhìn ra được, đừng bỏ cuộc Linh à"
Cô cứ tự nhủ trong đầu để át đi nỗi sợ đang siết lấy lòng ngực cô. Rajan tiếp tục chém xuống một đòn thẳng đứng, Linh lùi ra sau nhưng luồng khí từ lưỡi đao đủ mạnh để khiến lớp cát sau lưng cô bị xới tung lên. Một giây sau, ông ta lại xoay người, vung đao ngang thêm phát nữa. Linh nhìn ra được đây là một chuỗi combo đầu tiên.
Cô nhanh nhận ra liền cúi người, lưỡi đao xé không khí ngay sát tóc cô. Hơi nóng của cát lan lên gáy của, còn kèm theo cả hơi lạnh nữa nếu không nhầm thì hơi lạnh này là cảm giác của cô đang bị rút âm ỉ dù không dính trực diện đòn đánh.
Chỉ cần lưỡi đao đủ gần, máu của cô sẽ bị cắn vào. Trong mắt cô, vệt lam từ cơ thể Rajan sáng hơn, hắn đang mạnh lên.
Nhịp thở cô đang bị loạn, tay cô vẫn còn run , cổ họng thì khô như cát. "Con boss này hệ tự buff bằng máu người chơi", nỗi sợ đã lấn át đi phân nửa lý trí sót lại của cô. Chưa bao giờ cô thấy một kẻ thù nào khủng khiếp như vậy, sau khi cô đánh vài con boss dưới tầng và ẩn.
Rajan dừng lại trong chốc lát. Ông hít một hơi rồi gào lên.
Không phải tiếng gầm thú.
Là tiếng của một người đàn ông mất gia đình, mất thành phố, mất cả thế giới.
Tiếng gào ấy xé cát, chấn động không khí, khiến Linh loạng choạng và khuỵu gối. Cô cố đứng lên và tự nhắc mình lại từng game mà cô đã chơi qua:
"Đừng chùn bước. Nó như mấy con game khác, đừng nhìn vào lưỡi đao nó chỉ làm mày sợ hãi thôi Linh, đầu tiên nhìn vào chân, rồi tiếp đến vai rồi sang hông. Các hành động đó mới là thật sự"
Rajan lao đến một lần nữa, chuỗi đòn ba nhát. Nhát đầu chém rộng. Cô lăn sang phải. Nhát hai đâm tới. Cô nhảy lùi. Nhát ba đâm sâu, ánh lam xé thẳng vào không trung ngay trước mặt cô nếu chậm nửa nhịp, lưỡi đao đó đã xuyên qua ngực cô rồi hút sạch phần đời còn lại.
Cát rơi xuống mặt cô.
Rajan dừng lại. Ánh mắt lam của ông nhìn thẳng vào cô. Không có hận thù. Không có giận dữ.
Chỉ có một nỗi buồn sâu như đáy giếng khô.
Ông siết chuôi đao lưỡi lam rung lên như mặt trời sụp tối. Rajan nhảy lên cao, toàn thân ông trở thành một cột ánh sáng lam rực. Đòn chém ấy rơi xuống như một phán quyết dành cho kẻ xâm phạm.
Linh hít sâu, mồ hôi và cát nhớp nháp dính khắp trên tay, mắt cô dán chặt vào lưỡi đao và Rajan lao xuống. Cô không còn lựa chọn nào khác, Linh giơ thanh Nguyệt Ảnh lên đỡ và đặt cược vào đòn chém quyết định. Lưỡi đao đập mạnh vào thanh kiếm, tạo ra một tiếng rít đầy chói tai, cô cứ ngỡ cánh tay cô đã bị chém đứt, nó tê liệt sau khi chịu đòn đánh chí mạng ấy.
Thanh kiếm đang rên rỉ, một vết nứt chạy dọc trên Nguyệt Ảnh của cô, ánh sáng lam lóe lên như phản chiếu nỗi đau mà nó đang chịu đựng cứu lấy chủ nhân của nó. Linh cảm nhận từng mạch máu cô đang có thắt khi giữ chặt, tim cô như sắp nổ tung nhưng cô không lùi.
Khi cú chém quyết định kết thúc, Rajan khựng lại. Cơ thể ông run rẩy, đầu hơi ngửa lên như có ai đó bóp chặt trái tim hắn từ bên trong. Linh thở gấp, mắt vẫn dán vào hắn, không bỏ qua khoảnh khắc giây yếu ấy. Cô gượng chạy đến từng nhát kiếm nặng nề, chính xác mỗi đòn nhắm vào phần hở dị dạng trên cơ thể hắn. Máu, cát, ánh sáng lam và vàng khô văng ra xung quanh, nhưng Linh không dừng, không còn sợ hãi, chỉ còn cảm giác quyết liệt muốn kéo dài từng khoảnh khắc phản công.
Ông gầm lên, mạnh hơn, nhanh hơn. Chuỗi combo mới tuôn ra, tốc độ vượt qua mọi tính toán trước đó. Nhát chém ngang, nhát chém dọc, cú xoay tròn, cú lao vào tất cả đều nhanh, áp sát, như muốn nghiền nát cô trong từng nhịp. Quần áo Linh rách tả tơi, da thịt trầy xước, nhưng cô vẫn đứng vững, né và đáp trả vừa đủ để không bị tóm.
Và rồi, Linh nhận ra sau một chuỗi combo dài, khi Rajan dồn toàn lực, hắn lại khựng một nhịp rất dài. Một khoảnh khắc để kéo lại nhịp thở, để chuẩn bị cho đòn tiếp theo.
Ánh mắt cô sáng lên, tim đập gấp. Nếu cô đủ kiên nhẫn, đủ tỉnh táo, đủ quan sát cô có thể tìm ra nhịp điệu, tìm ra khoảng nghỉ, và bắt đầu bào mòn Rajan mà vẫn sống sót.
Linh thở hổn hển, tay vẫn bám chặt thanh kiếm. Cát dính đầy tóc, máu loang trên da, nhưng trong lòng cô đã lóe lên niềm hy vọng mỏng manh. Bởi giờ đây, cô không chỉ là kẻ chạy trốn giữa sa mạc đầy nguyền rủa. Cô đã nhìn ra nhịp thở, nhịp đánh.
Hai người vẫn giằn co, từng nhịp, từng cú chém như đang kéo dài một vũ điệu tử thần. Linh đã học được nhịp điệu của hắn, né, đỡ, đánh, rồi lại lùi, nhưng từng nhịp đều khiến cơ thể cô mỏi nhừ, máu rỉ ra từ những vết thương cũ.
Rajan chỉ còn khoảng 30% máu và trong ánh mắt lam rực của hắn, Linh cảm nhận được nỗi tuyệt vọng pha lẫn cơn điên của một chiến binh. Rồi bất ngờ, hắn giơ tay lên trời, ánh lam bật mạnh hơn, những cột điện tím loang qua không trung. Một tiếng sấm rền xé nát bầu trời sa mạc. Hắn hạ tay xuống, và một luồng sét dữ dội đập thẳng vào Linh. Cát bay tung, cơ thể cô bị hất văng, tim như muốn vỡ tung trong lồng ngực.
"Thôi xong rồi, mình liều quá không nghĩ hắn còn giữ chiêu này", cô dường như bỏ cuộc thì trước mắt cô hiện ra một dòng thông báo
"Học được chiêu mới – Long Trảo Điện: nhảy lên khi boss đập sấm sẽ chuyển hóa sét lại cho người dùng chiêu"
Cô vội lăn mình, né các chiêu của hắn. Tránh xa hắn, rồi đứng lên để đọc kĩ hơn. Coi như game cứu cô pha này rõ ràng. Và rồi cô chạy đến tiếp cận, hắn liền vung chiêu sấm chớp ra.
"Ngay lúc này", cô nhảy lên trong khoảnh khắc cát bay tứ phía, sấm chớp lao xuống như muốn nghiền nát, nhưng luồng điện lại quay ngược về Rajan, va vào cơ thể hắn với một tiếng chớp. Cột sáng lam từ cơ thể hắn chập chờn, rung lên dữ dội. Lần đầu tiên, hắn dường như bị chính sức mạnh của mình phản tác dụng.
Cô thấy hắn đang đơ ra thì vội chạy lại chém liên tục. Hai người, chiến binh tự hào và kẻ xâm nhập mỏng manh, giờ đây như đang nhảy bài múa cuối cùng của triều đại sa mạc. Cát bay lên mù mịt, ánh sáng lam và tím hòa lẫn, những vệt lửa từ sét lóe lên quanh họ. Linh cảm nhận rõ nhịp thở của hắn đang cạn dần, cơ thể hắn bắt đầu nặng nề hơn, nhưng hắn vẫn cố lao tới, tung đòn dữ dội, còn cô thì lướt, né, phản chiêu như một cặp đôi đang khiêu vũ trong bi kịch cuối cùng, không còn chỗ cho sợ hãi, chỉ còn sự quyết liệt.
Linh dồn hết sức, tung ra chuỗi nhát kiếm quyết liệt nhất, dồn ép từng phần cơ thể hắn. Lao Trảo Điện một lần nữa phản sét, khiến Rajan gục xuống hoàn toàn, cát tung mù mịt quanh cơ thể hắn. Khi bụi cát lắng xuống, Linh đứng sững, tim đập mạnh, tay run vì mệt mỏi và kiệt sức.
Rajan nằm dưới chân cô, cơ thể vạm vỡ nhưng tàn khốc, ánh mắt lam giờ đã tắt hẳn, chỉ còn lại nỗi bi thương sâu thẳm, như lời thì thầm cuối cùng của một chiến binh tự hào đã thất bại trước kẻ ngang bằng về sức mạnh và ý chí.
Linh hạ kiếm xuống, cơ thể rã rời, nhưng trong tim cô, một cảm giác chiến thắng trộn lẫn bi thương lan tỏa. Đây không phải là khoảnh khắc vui sướng. Đây là bài học về sự kiên cường, sinh tồn và cái giá của từng nhát kiếm trong bi kịch huyền thoại.
Nguyệt Ảnh trên tay cô cũng tan rã sau trận đấu. Cô cảm nhận được bàn tay cô trống rỗng, cảm xúc cô giờ không biết nói lên gì. "Cảm ơn vì đã cùng mình trải qua các trận đấu", cô từ từ bước đến gần nhặt lấy đầu Lân.
Có một cảm giác gì đó chạy vào người cô, trước mặt cô hiện lên ký ức của Rajan. Một mẫu ký ức tốt đẹp còn ghi lại, khi cô cầm vào đầu Lân nó hiện lên. Tiếp theo đó, cô nhận được chiêu "Bão Thần Thú" , cho phép cô tạo ra cơn bão xung quanh cô không ai cản, và tung ra phía trước.
Tiếp theo đó, cô nhận được một chiêu mà cô không nghĩ là có thể nhặt được, "Huyết Truy" sau khi chém, máu chảy theo kiếm tăng sát thương và hút máu cho bản thân theo tỉ lệ phần trăm mà đối phương có. Và một số tiền mà các con boss rơi ra, khoảng tiền cô nhận được sau khi đi đánh bại Rajan kha khá.
"Cảm ơn anh, đã cho tôi một trận khốc liệt và nghẹt thở đến vậy"
Cô quá mệt rồi. Cô ngồi tựa vào cánh cửa thành, mở trang thông số nhân vật, Linh nhanh chóng đi đối chiếu với thanh kiếm máu mà cô nhận được sau khi đánh kẻ gác hầm mộ.
"Thật may là dư để xài thanh này. Quá đã, mà trên thanh này có một câu được khảm lên: " Tất cả bọn chúng phải đền tội/ Bằng chính dòng sông máu mà chúng gieo lên", chà hệ thống dịch chi tiết nhỉ".
Cô đọc tiếp, nó có sẵn Xuất Huyết trong Tịch Huyết Kiếm.Cứ chém dính là sẽ gây cho đối phương trạng thái chảy máu dần. Giờ Linh áp thêm vào chiêu "Huyết Truy" nữa thì cứ dính là nạn nhân vừa chảy máu, còn số lượng máu cô hút vào cũng tăng sát thương và tăng số máu theo phần trăm.
"Muhahahah, a đau quá khớp hông tui". Cô cười gian chả được bao nhiêu thì người cô đã quá ê ẩm sau trận đấu. Chắc cô phải dựa thêm tí để nghỉ thôi. Cô vừa chợp mắt tí thì sau lưng cô, Linh nghe thấy tiếng các cơ quan hoạt động.
Sau lưng cô, cổng thành đang mở ra. Cô vội đứng lên để nhìn vào cánh cửa, "Thôi xong", cô chưa kịp nói hết câu đã phải lo chạy rồi, đằng sau cánh cửa ấy, hàng tá tên lính cát hiện lên đang chực chờ tóm lấy kẻ dám mở cổng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz