Bhtt Truyen Dich Nguoi Choi Moi Vao Cho Thoi Vi Nguyet Thuong
Thẩm Thanh Thu giơ ngón cái với Tiêu Mộ Vũ, “Lúc này càng không có đất dụng võ cho chị, phản ứng của em thực sự quá đỉnh.” Phủng hoa hiến tế, hựu khấp giai nhân, đây không phải là Thái Luân thời Hán sao. Tuy Thẩm Thanh Thu không so được với Tiêu Mộ Vũ, nhưng cũng đoán ra triều Hán, cho nên Tiêu Mộ Vũ vừa nói ra đáp án, cô ấy đã nhanh chóng nhìn ra mánh khóe bên trong. Mà Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm chạy về, mặt mày vẫn hoang mang, “Đội phó, chị nói gì thế, đội trưởng Tiêu giải xong rồi à?” Thấy Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn câu đố của mình, Thẩm Thanh Thu quay đầu tiếp tục hái đèn, dặn dò: “Hiện tại không phải thời điểm nói chuyện này, giải câu đố trước đi.” Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nhanh chóng mở câu đố ra, bọn họ phát hiện, chỉ cần là mở câu đố bên trong dây vàng, sau khi bọn họ xem xong, chữ bên trên cũng xuất hiện trước mặt giống như màn hình trong suốt, tới khi giải xong mới biến mất. Đèn của Tả Điềm Điềm hái được ở giữa, câu đố trước mặt cô nàng là: Có tâm bất thiện, có miệng khó nói (Là chữ gì). Câu đố trong tay Tiêu Mộ Vũ là: Hạ thì ở trên, thượng thì ở dưới, bất thì ở trên, sinh thì ở dưới (Là chữ gì). Tô Cẩn liếc một cái, suy nghĩ nhạy bén: “Điềm Điềm, của em là chữ Á.” Tả Điềm Điềm bừng tỉnh, “Đúng thật.” Mà câu đố dài ngoằng trong tay Tiêu Mộ Vũ được cô nhanh chóng đưa ra đáp án là, Nhất. Câu đố trong tay Tô Cẩn là, Dòm ngó Lục quốc (Một danh nhân thời Tống). Hai người Tô Cẩn chịu chết, đúng vào lúc này Thẩm Thanh Thu quay lại, Trần Khải Kiệt cũng quay lại. Thẩm Thanh Thu nhìn câu đố trong tay Tô Cẩn, nhanh chóng đưa ra đáp án, Tần Quan. Chữ sáng tan đi, mảnh giấy lại lần nữa bay lên dính lên mặt người giấy, đáp án chính xác. Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm vỗ đầu, nhanh chóng tiếp tục hái đèn. Trong chớp mắt bốn câu đố đã giải quyết xong, Tiêu Mộ Vũ nhìn cây hương, tốc độ cháy còn nhanh hơn tưởng tượng, thế là cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, nhanh chóng nói: “Thanh Thu, chị ở lại, em đi lấy đèn, ở bên kia em cũng có thể đọc được, nếu phức tạp thì chị đọc cho em nghe.” Sắc mặt Thẩm Thanh Thu trắng bệch, tới hiện tại vẫn chưa dịu lại, Tiêu Mộ Vũ rất lo lắng. Thẩm Thanh Thu đưa câu đố cho Tiêu Mộ Vũ, nhanh chóng nói: “Em sang bên kia sẽ càng lộn xộn, ảnh hưởng tới tốc độ. Hơn nữa nghe cũng không nhanh bằng đọc, còn ảnh hưởng tới việc suy nghĩ của em, chị có chừng mực. Chị đã đáp ứng em sẽ quý trọng bản thân, phạt một lần rồi không dám tái phạm nữa.” Nói xong chớp mắt cười chạy đi xa. Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ ửng đỏ, trách móc lườm Thẩm Thanh Thu một cái, nhanh chóng đọc câu đố: Mất hết mặt mũi (Một câu thơ). Quả nhiên khoảng cách càng gần độ khó càng cao, Tiêu Mộ Vũ lớn tiếng đọc câu đố. Tuy chỉ là do cô giải, nhưng những người đang lấy đèn chưa quay lại không thấy được câu đố, cho nên trong quá trình chạy về có thể tranh thủ thời gian suy nghĩ. Đồng thời Tiêu Mộ Vũ tìm kiếm trong đầu, mười mấy giây sau vẫn là bản thân trả lời, “Không biết giấu mặt vào đâu.” Từng câu đố vàng bay lên không trung, nhưng chớp mắt lại tan biến, cho dù bốn người đi lấy đèn, số lượng câu đố đang sáng trước mặt Tiêu Mộ Vũ cũng không vượt quá con số bốn. “Hai tư giờ đồng hồ (Một thành ngữ), Tiêu Mộ Vũ khẽ nhíu mày, ngẩng đầu lên chính là đáp án không chút gợn sóng, “Một sớm một chiều.” “Tung hoành bốn bể, lưỡng nhật vấn vương, phú do nó nhấc chân, lũy do nó dẫn đầu (Là chữ gì).” Câu đố lần này ở rất xa, còn chưa hiện hoàn chỉnh lên trên màn hình, Tiêu Mộ Vũ đã trả lời chữ “Điền”, thế là ánh sáng vẫn chưa kịp tập hợp đã tan đi. Một tấm bùa giấy bay qua trước mặt Tiêu Mộ Vũ, rơi xuống mặt người giấy bên đường, trên con đường treo đầy hoa đăng tô điểm, vừa khiến người ta sợ hãi đồng thời lại có một loại bao la và lãng mạn khác thường. Bốn người trên đường nghe được âm thanh trả lời rõ ràng vững vàng của Tiêu Mộ Vũ, mỗi một lần cân nhắc kĩ càng, không nhanh không chậm, khiến trái tim của mấy người đang rất hoảng loạn luôn muốn nhìn về nén hương cũng bình tĩnh lại. Phản ứng cực nhanh của Tiêu Mộ Vũ lại làm mới nhận thức của mấy người Trần Khải Kiệt, câu đố đèn của Trung Quốc tồn tại tới ngày nay, loại hình bao gồm kiến thức rộng rãi, vượt qua sức tưởng tượng. Là câu đố được cài đặt trong cửa ải sống chết lại càng thêm hỗn loạn không thôi, chỉ một cách giải đố đã có hơn hai chục kiểu, ví dụ như ghép chữ, thêm bớt, hội ý, ly hợp, vân vân. Nhưng những câu đố này sẽ không gợi ý, có lẽ sau khi đưa ra đáp án sẽ có thể lí giải, nhưng khi đọc câu đố, thực sự là mò kim đáy bể. Lần này Tiêu Mộ Vũ lại mạnh mẽ chèo chống tổ đội này, Trần Khải Kiệt chạy toát mồ hôi, hiện tại đã tiến hành giải đề số 28, Thẩm Thanh Thu tiện thể giải quyết bốn câu, Tô Cẩn hai câu, Tả Điềm Điềm và Trần Khải Kiệt không có sở trường về bộ môn này, chỉ giải được một câu, cuối cùng chuyên tâm đi lấy đèn. Cũng có thể nói là trong thời gian không tới 5 phút, một mình Tiêu Mộ Vũ giải được 20 đề, bình quân 15 giây một câu, tốc độ này thực sự rất đáng sợ. Mấy người Trần Khải Kiệt không dừng lại, lúc này hoa đăng đã tương đối cao, Thẩm Thanh Thu nhảy lên mới với tới, Tả Điềm Điềm hơi thấp, đã không thể chạm tới. Trần Khải Kiệt thấy vậy khom lưng: “Điềm Điềm, em lên đây, anh với Tô Cẩn khiêng em, em lấy đèn xuống trước, sau đó chúng ta chạy về.” Thân hình Tả Điềm Điềm nhỏ nhắn, lại nhẹ cân, Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt mỗi người ôm một chân, nâng cô nàng lên lấy đèn hoa đăng. Vì một người chỉ lấy được một đèn, cho nên ba người lấy ba chiếc đèn rồi mới chạy về. Thẩm Thanh Thu sờ bụng, nhân lúc Tiêu Mộ Vũ tập trung tinh thần giải câu đố, một chân đạp lên trên sạp người giấy đang canh giữ, mượn lực nhanh chóng nhảy ra, lần này rơi xuống, trong tay có thêm một đèn hoa đăng. Chuyện minh hôn trước đó đã tạo ra thương tích không nhỏ với Thẩm Thanh Thu, lúc chạm đất, hô hấp của Thẩm Thanh Thu nhanh thêm mấy lần, nhưng vẫn nhanh chóng quay lại. Trần Khải Kiệt bên kia mở câu đố ra, chỉ thấy trước mắt đột nhiên hiện lên một hàng chữ: Linh, đầu, đậu, lung, trần, an, tử, tác, niển, thành, ni, lạc (Ghép thành một câu thơ), phía dưới còn thời gian đếm ngược, chỉ có 5 giây, sau khi tất cả chữ hiện lên, thời gian đếm ngược trực tiếp khởi động. Lúc này Tiêu Mộ Vũ đang giải câu đố, thời gian 5 giây căn bản không kịp để Trần Khải Kiệt cầu cứu, đòi mạng hơn là, Trần Khải Kiệt không nghĩ ra sẽ có đề bài này, không kịp trở tay. Khi nhìn thấy thời gian đếm ngược, chân tay lại càng hoảng loạn, cho nên khi đếm ngược còn 2 giây, anh hoảng loạn trả lời: “Linh lung đầu tử an hồng đậu.” Vừa nói xong, Trần Khải Kiệt lập tức ý thức được những chữ bên trong căn bản không có chữ “hồng”, da đầu lập tức tê dại. Là người đã trải qua nhiều cửa ải như thế, anh hiểu rõ việc trả lời sai đáp án này chắc chắn sẽ phải trả giá. Quả không ngoài dự đoán, sau khi Trần Khải Kiệt trả lời xong, hệ thống phát ra một âm thanh thông báo, “Người chơi Trần Khải Kiệt khởi động câu đố đặc biệt, rất tiếc đã trả lời sai, trừ hai đề!” Âm thanh vừa dứt, sắc mặt Trần Khải Kiệt trắng toát, không biết làm sao nhìn Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, “Tôi… tôi trả lời sai rồi, tôi xin lỗi.” Thẩm Thanh Thu cắn răng, xông tới vỗ vai Trần Khải Kiệt: “Việc này ập tới đột ngột, liên quan gì tới anh, vẫn còn thời gian, mau đi lấy đèn đi, mọi người nhớ đừng tự mở.” Nói xong cô ấy nhìn câu đố đèn bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: “Mộ Vũ, hai hàng này để lại cho bọn chị, nếu không giải được một vòng, thì em hẵng giải.” “Trần Khải Kiệt, Tiểu Tả, Tô Cẩn, ba người đoán hai câu đố bên phải. Lấy đèn không cần dùng não, thì hãy suy nghĩ tới đáp án câu đố, chỉ dựa vào Mộ Vũ thì không kịp.” Hiện tại lấy an toàn làm đầu, bọn họ không tham gia mở đề, nếu không gặp phải tình huống đặc biệt, không biết hệ thống sẽ dùng chiêu gì để hãm hại bọn họ. Hiện tại Thẩm Thanh Thu hoài nghi trả lời sai cũng sẽ bị phạt, nghĩ tới đây trái tim Thẩm Thanh Thu trầm xuống, trước đó Tô Cẩn đã đoán sai một đề. Nghĩ tới điều này, Thẩm Thanh Thu nhìn nén hương, phát hiện ánh lửa trên hương lúc sáng lúc tối, tuy không rõ ràng, nhưng mỗi lần sáng lên, tốc độ cháy sẽ nhanh hơn. Ánh mắt Thẩm Thanh Thu lạnh lẽo, đồng thời trong lúc lấy đề, cô rút ra hương sừng tê giác rút được trước đó, sau khi châm lên liền thổi khẽ. Hương sừng tê giác lan tràn trong không khí, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng nhìn thấy có hai tiểu quỷ ăn mặc rách rưới đứng hai bên hương. Thịt trên khuôn mặt chúng đều đã rụng xuống, lộ ra kẽ răng và răng khuyết, đứng quanh thổi hương. Lúc này không chỉ có Thẩm Thanh Thu, nhóm Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt cũng nhìn thấy, lập tức run rẩy, bị dọa tới nỗi suýt chút nữa hét lên. Tiếng thất thanh của bọn họ ngừng lại, Thẩm Thanh Thu giơ tay cản lại, sau đó chuyển bước quỷ không biết thần không hay đi tới trước mặt hai tiểu quỷ kia. Cô ấy ra tay cực nhanh, tay phải tay trái xách lấy cổ áo chúng, hung hăng đập vào nhau. Sau tiếng va chạm nặng nề này, là tiếng kêu thảm thiết của hai con quỷ truyền tới, lúc này Thẩm Thanh Thu đã đụng gãy mấy chiếc răng cửa sót lại của chúng. Cũng vào lúc này, người giấy đứng trên phố đồng loạt quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Thu, dọa mấy người Trần Khải Kiệt nhanh chóng dừng lại, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào. Thẩm Thanh Thu cười lạnh một tiếng, quay đầu nhìn tất cả đám người giấy, “Nhìn cái gì mà nhìn, mau làm việc đi.” Nói xong cô ấy nhìn tiểu quỷ ra sức vùng vẫy trong tay, lại xách lên đụng thêm lần nữa, liên hoàn đập năm sáu lần. Hai tiểu quỷ bị đụng không ngừng gào thét, cuối cùng oa oa khóc lên, liên tục xua tay. Người giấy trên đường lại đồng loạt quay đầu nhìn về phía trước, dường như thứ vừa quay lại ban nãy không phải là chúng. Ngay tới mấy người Trần Khải Kiệt cũng bị dọa run, nhanh chóng tiếp tục lấy đèn. Người giấy cầm nén hương thấy vậy run rẩy lùi sau ba bước, Thẩm Thanh Thu hung ác nói: “Đừng tưởng hiện tại tao không có sức, còn dám giở trò với tao, tao vặt đầu chúng mày xuống.” Nói xong, nhìn hai tiểu quỷ trên mặt đất, “Muốn tao tha cho chúng mày thì lấy hoa đăng bên trên xuống cho bọn họ.” “Cảnh cáo, không cho phép NPC tham gia trò chơi của người chơi.” Hệ thống tít một tiếng, cảnh cáo nói. Thẩm Thanh Thu phì cười một tiếng, “Chắc chắn không? Không cho phép NPC tham gia trò chơi của người chơi?” Sau khi Thẩm Thanh Thu nói xong, hệ thống câm nín. Thế là Thẩm Thanh Thu xách hai tiểu quỷ đi về bên kia. Tiêu Mộ Vũ ở một bên vô cùng bình tĩnh, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu không sao, tiếp tục giải câu đố. Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn khiêng Tả Điềm Điềm dốc sức làm việc, không bị phân tán lực chú ý, không chút ảnh hưởng. Mà ba người bọn họ cũng thuận lợi giải quyết được hai câu đố. “Tao cũng không gây khó dễ, hái xuống mười đèn hoa đăng thì sẽ bỏ qua.” Nói xong Thẩm Thanh Thu buông tay, hai tiểu quỷ lập tức rơi nước mắt nước mũi, run rẩy bay lên trên hái hoa đăng xuống cho nhóm Tả Điềm Điềm. Chỉ là dáng vẻ của chúng quá thê thảm, Tả Điềm Điềm chỉ dám quay đầu đi không dám nhìn thẳng. Trong lòng ba người phục sát đất đội phó, trong phó bản này Thẩm Thanh Thu rất yếu ớt, bọn họ thực sự tưởng rằng lần này cô ấy sẽ ngoan ngoãn hơn một chút, nào biết phong độ là nhất thời đẳng cấp mới là mãi mãi. Rất nhanh sau đó, đèn tiểu quỷ lấy xuống đều được đưa tới, trong đó liên tiếp xuất hiện hai câu đố đặc biệt, lại là thời gian đếm ngược. Thẩm Thanh Thu chỉ có thể quyết đoán chọn một, nói: “Cái này để chị.” Đề trong tay Thẩm Thanh Thu có 10 giây đếm ngược, bên trên vẽ hai hình chữ nhật với ba ô, ba ô trong hình chữ nhật đầu tiên có ba chữ, lần lượt là: Biên, dũng, thông. Ba ô trong hình thứ hai, phía trước viết hai chữ: Mục, phu, ô thứ ba để trắng. Đề bài yêu cầu tìm quy luật điền chữ thứ ba. Đề bài có loại hình quen thuộc, nhưng Thẩm Thanh Thu không cảm thấy đây là đang giải đố. Nhìn chữ tìm quy luật, hệ thống rách nát này đang kiểm tra năng lực hành chính nhân sự chăng? Nhìn thấy đồng hồ đếm ngược không ngừng chuyển động, Thẩm Thanh Thu không hề chớp mắt nhìn chằm chằm câu đố, nhưng ánh mắt lại trống rỗng. Tiêu Mộ Vũ ở một bên trầm mặt cũng đang nhìn câu đố trong tay Thẩm Thanh Thu, kiểu đề bài trong tay Tiêu Mộ Vũ khác với Thẩm Thanh Thu, chỉ là một câu đố nghiêm túc, “Thiện Hiểu Thiên” (Tìm tục ngữ năm chữ). Hai đề đều có 10 giây đếm ngược, chớp mắt một cái chỉ còn lại 5 giây. Tâm tư của ba người vẫn đang ra sức hái hoa đăng cũng đã bay lên, Tả Điềm Điềm vừa chạy vừa lẩm nhẩm, “Thiện Hiểu Thiên, sao lại suy ra tục ngữ từ người này chứ, không nên là tên người mới đúng.” Thời gian chỉ còn lại 3 giây, 3, 2… Tiêu Mộ Vũ lại chuyên tâm lắng nghe câu nói của Tả Điềm Điềm, không phải tên người, vậy chỉ có thể là “Đơn hiểu thiên”. Một giây cuối cùng trước khi kết thúc, Tiêu Mộ Vũ buột miệng: “Nhân sinh địa bất thục.” Mà Thẩm Thanh Thu nhanh chóng nói: “Tù trong tù đồ (kẻ tù tội).” Hai người trả lời xong liền quay sang nhìn nhau, lại nhìn câu đố rồi bật cười, không cần nói nhiều, cả hai đều rất rõ câu trả lời của đối phương là đúng. Cho nên thậm chí Tiêu Mộ Vũ không dừng lại một giây, tiếp tục giải câu tiếp theo. Cho dù có thông minh tới đâu, đầu óc hoạt động cường độ cao sẽ vô cùng mất sức. Trên trán Tiêu Mộ Vũ đã rịn ra một lớp mồ hôi dày. Thẩm Thanh Thu đau lòng vô cùng nhưng lại bất lực, nhíu mày tiếp tục đọc đề tiếp theo, “Thân tàn tâm không tàn”, tuy Thẩm Thanh Thu không giải được nhiều câu, nhưng với năng lực ghi nhớ xuất chúng của mình, chỉ cần nhìn qua, Thẩm Thanh Thu sẽ ghi nhớ đề bài Tiêu Mộ Vũ đã giải, lúc chạy trên đường còn nghiền ngẫm cách giải của Tiêu Mộ Vũ. Đoán câu đố đèn đặc biệt là đoán chữ, chỉ cần có kĩ xảo và phương pháp, sau khi quen thuộc, độ khó sẽ giảm đi rất nhiều. Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt nắm bắt được chút bí quyết, còn bắt đầu giải một vài câu đố độ khó thấp. Đương nhiên Thẩm Thanh Thu không ngoại lệ, thế là rất nhẹ nhàng trả lời đáp án cho câu đố này, “Tức.” Mà hai người trả lời xong một lượt, hệ thống không cam tâm tình nguyện đưa ra thông báo, “Chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu thành công giải câu đố đặc biệt, thời gian kéo dài thêm 30 giây, số lượng câu đố Thẩm Thanh Thu phải giải giảm 2 đề.” Cũng có thể nói là tổng cộng 75 đề mà chỉ còn lại 73. Nguy hiểm và lợi ích cùng tồn tại, tuy vòng chơi này vô cùng nguy hiểm kích thích, nhưng trả lời đúng cũng không tệ. Sau khi hai tiểu quỷ hoàn thành nhiệm vụ, liền chạy mất tăm mất tích. Nén hương phía trước chỉ còn không tới một đốt ngón tay. Hoa đăng ở độ cao một người có thể chạm vào đã được lấy xuống hết, còn lại đều được treo trên cao. Thẩm Thanh Thu nhìn hoa đăng bên trên, nhỏ tiếng nói: “Hoa đăng còn lại đã không đơn giản nữa, Trần Khải Kiệt, Tiểu Tả, Tô Cẩn, nên bứt tốc rồi.” Nói xong Thẩm Thanh Thu lấy thẻ Chân trái giẫm chân phải ra, sau khi kích hoạt, lập tức nhảy lên, hai chân đạp lên nhau giậm mấy cái, cả cơ thể bay thẳng lên như cơn lốc, bay lên độ cao gần hai trượng. Vì lần đầu sử dụng, Thẩm Thanh Thu còn có chút xa lạ, vừa dừng lại trực tiếp ngã xuống, dọa Tô Cẩn hô lên: “Đội phó!” Thẩm Thanh Thu vội vàng ổn định cơ thể, nhanh chóng nói: “Mộ Vũ, chị không sao, đừng phân tâm.” Tiêu Mộ Vũ bên kia đã đứng dậy đi một bước lại mạnh mẽ dừng lại, quay về tiếp tục mở câu đố. Hoa đăng bị Thẩm Thanh Thu ném ra sau, những ngọn lửa yên lặng hướng lên, rõ ràng có lửa nhưng không có nhiệt độ, hoa đăng có đốt cũng không cháy, chỉ tỏa ra ánh sáng u ám, chất thành một núi sau lưng Tiêu Mộ Vũ. Thẩm Thanh Thu lập tức nhảy lên lần nữa, cô ấy cực kì có thiên phú trên phương diện này, nhanh chóng có thể khống chế độ cao, thậm chí dáng vẻ thực sự giống tiên nữ trong phim truyền hình, nhẹ nhàng bay qua bay lại. Một thân đồ đỏ nhảy múa, sau đó đáp xuống bên cạnh Tiêu Mộ Vũ, áo quần phấp phới như tiên như mộng. Thẩm Thanh Thu lúc này vẫn còn mặc hỷ phục, cơ thể cao ráo mảnh mai, cứ như thế nhẹ nhàng đáp xuống, nếu gạt đi đám người giấy kì quái sau lưng, đây sẽ là hoa đăng rợp trời, tươi đẹp lòng người khó mà diễn tả. Ba người Trần Khải Kiệt đều ngớ ra, ngẩn ngơ nói: “Đội phó giống tiên nữ ghê.” Thẩm Thanh Thu đưa đèn cho Tiêu Mộ Vũ, cười với cô, mang theo mấy phần đắc ý cùng mấy phần nồng nàn, thật sự khiến Tiêu Mộ Vũ rung động khó lòng khống chế. Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra mấy giây mới nhận lấy hoa đăng, cúi đầu xuống, không định nhìn Thẩm Thanh Thu nữa. Tuy Thẩm Thanh Thu hụt hẫng, nhưng biết chừng mực, quay người lại tiếp tục bay lên không trung, trong tiếng gió cô ấy nghe thấy Tiêu Mộ Vũ nói: “Chị đừng làm rối lòng.” … Chú thích: • 存心不善,有口难言 – Có tâm bất thiện, có miệng khó nói Chữ á (亚) thêm bộ tâm (心) sẽ thành ác (恶), thêm bộ khẩu sẽ thành câm (哑) • 下是在上边,上是在下边,不是在上边, 生就在下边 – Hạ thì ở trên, thượng thì ở dưới, bất thì ở trên, sinh thì ở dưới 下 (thượng) – 上 (hạ) – 不 (bất) – 生 (sinh) ứng với trên – dưới – trên – dưới là chữ nhất (一) • 窥视六国 – Dòm ngó Lục quốc Dòm ngó Lục quốc ở đây chỉ nhà Tần nhòm ngó tới sáu nước Hàn – Ngụy – Sở – Tề – Triệu – Yên. Danh nhân họ Tần thời Tống là Tần Quan. Tần Quan là một trong “bốn học sĩ Tô môn”(bốn học trò của Tô Thức) • 四山纵横,两日绸缪,富由它起脚,累由它打头 - Tung hoành bốn bể, lưỡng nhật vấn vương, phú do nó nhấc chân, lũy do nó dẫn đầu Tung là chỉ nét sổ ngang (一), hoành chỉ nét sổ dọc (丨) Chữ điền (田) chia thành hai chữ nhật (日) Bộ thủ cuối cùng của chữ phú (富) là điền (田) Bộ thủ đầu tiên của chữ lũy (累) cũng là điền (田) • 零,骰,豆,珑,尘,安,子,作,碾,成,泥,落 – Linh, đầu, đậu, lung, trần, an, tử, tác, niển, thành, ni, lạc Đáp án chính xác là 零落成泥碾作尘 – Linh lạc hành ni niễn tác trần (Héo rụng thành bùn, tan ra bụi). Đây là câu thơ trong bài “Bốc toán tử - Vịnh Mai” của Lục Du • 边,勇,通 – Biên, dũng, thông: Ba chữ này lấy chữ dũng (勇) ở giữa chia thành 2 chữ dũng (甬) và lực (力) kết hợp cùng bộ sước (辶) thành biên (边) và thông (通) 目,夫,? – Mục, phu, ?: Cũng tương tự, lấy chữ phu (夫) ở giữa chia thành hai chữ nhị (二) và nhân (人)。 Chữ nhị (二) kết hợp với chữ khẩu (口) thành chữ mục (目), vì thế chữ nhân (人) cũng sẽ kết hợp với chữ khẩu (口) thành chữ tù (囚) • 单晓天 – Thiện Hiểu Thiên/ Đơn hiểu thiên. 单 ở đây có hai âm đọc là “shàn” (thiện) và “dān” (đan/ đơn), ngoài ra từ này còn có một âm đọc khác là “chán” (thiền), đây là hiện tượng một từ có nhiều âm đọc trong tiếng Trung Quốc, âm đọc khác nhau sẽ mang nghĩa khác nhau. Thiện Hiểu Thiên: là tên một thư pháp gia đương đại của Trung Quốc. Đơn hiểu thiên: Người cổ đại thường gọi “Thiên – Địa – Nhân” là “tam tài”, vì mệnh là do thiên, nên chúng ta chỉ có thể hiểu được “thiên”, còn “địa” và “nhân” thì xa lạ, không quen thuộc. Đáp án của câu này là “Nhân sinh địa bất thục”, hiểu đúng sẽ là “Nhân sinh – địa – bất thục”, tương ứng với câu “lạ nước lạ cái” trong tiếng Việt. • 身残心不残 – Thân tàn tâm không tàn Thân (身) tàn sẽ khuyết thiếu nét sổ móc (亅) và nét phẩy (丿) sẽ thành chữ tự (自) Tâm không tàn tức là thêm chữ tâm (心) sẽ vào dưới chữ tự (自) sẽ thành chữ tức (息)
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz