Bhtt Tinh Sau
Chiều buông chậm trên đất An Minh. Ánh tà dương lặng lẽ trải vàng lên hàng dừa nước rì rào bên bờ rạch, nơi căn nhà ba gian cổ kính của bá hộ Lý tọa lạc giữa vùng đất trù phú. Ngôi nhà lợp ngói âm dương, tường gạch tàu đỏ sẫm, cột gỗ căm xe đen bóng, sân trước lát gạch tàu sạch bong, bên hông còn có ao sen, chuồng gà, và một chiếc cầu nhỏ bắc qua rạch con dẫn ra vườn sau.Gia đình bá hộ Lý không phải hạng đại quý tộc, nhưng giàu có vào hạng nhất nhì vùng Vĩnh Long. Đất ruộng kéo dài từ bờ tả kênh Láng Thé xuống tận Cái Côn, lúa nhà trúng mùa quanh năm. Ngoài ruộng, ông Lý còn có ghe buôn gạo, làm ăn với người Pháp và mấy tay chủ xưởng người Hoa. Dù không mang chức tước triều đình, bá hộ Lý được dân làng kính nể, quan tổng đốc cũng nhiều lần ghé lại uống trà, ăn bánh đậu xanh do chính tay bà Hai làm.Ngọc Trân là con một, được cưng như ngọc trong tay. Ngày nàng chào đời, nhà giết bốn con heo, đãi cả làng ăn suốt ba ngày. Người đỡ đẻ bảo: "Mặt trăng chiếu ngay ngạch cửa khi con bé cất tiếng khóc đầu tiên – số cao sang, mệnh long lanh." Từ nhỏ, nàng đã xinh đẹp dịu dàng, da trắng như bông bưởi, tóc dài tới lưng, mắt to tròn như búp bê sứ. Cha mẹ nàng xem nàng là tất cả, không tiếc bất kỳ thứ gì.Cả nhà không ai la mắng nàng bao giờ. Muốn gì có đó. Năm mười tuổi, nàng đã biết đọc chữ quốc ngữ, biết chút chữ Pháp do ông Lý mướn thầy về dạy riêng. Tối tối, nàng theo cha ngồi ngoài hiên, nghe ông đọc thơ Nguyễn Du, rồi lẩm bẩm bắt chước theo từng chữ.Trong gian nhà lớn lúc ấy, đời sống cứ trôi qua như một giấc mộng đẹp. Bà Hai, mẹ nàng, là người đàn bà hiền hậu, gốc gác xứ Trà Ôn, từng nổi tiếng khắp miệt vì nét đoan trang và tài làm bánh. Bà chỉ có một niềm vui là chăm sóc chồng con. Những buổi chiều như hôm ấy, bà vẫn ngồi thêu áo dưới ánh đèn dầu, thỉnh thoảng ngước lên nhìn con gái vẽ bướm, mắt ánh lên niềm tự hào âm thầm.Ngọc Trân nằm sấp trên phản gõ, tay cầm cây cọ tre, miệng cười cười hát khe khẽ. Nàng vẽ những cánh bướm chao liệng quanh bụi hoa giấy ngoài sân – hồn nhiên, ngây thơ như chính cuộc đời nàng khi ấy. Mỗi nét cọ như khắc vào trời đất một mảnh tuổi thơ yên ả, thanh bình.
"Trân ơi, ra rửa tay chuẩn bị ăn cơm nghen con," – tiếng bà Hai dịu dàng vọng từ bếp lên.
"Dạ má!" – nàng lí nhí đáp, vẫn chưa buông cọ.Ngoài sân, ông Lý nằm võng, tay cầm tờ báo Le Courrier de Saigon, miệng nhâm nhi chén trà sen. Ông vừa đọc, vừa liếc con gái – cái liếc của một người đàn ông đã có đủ mọi thứ trong tay, giờ chỉ còn thương một đứa con gái duy nhất.Chẳng ai biết... chỉ trong một đêm, tất cả những điều ấy – từ tiếng cười nhẹ như sương, mùi cá kho dậy mùi khói rơm, đến mái tóc đen dài của Ngọc Trân – sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng.
Cả một cơ ngơi đời đời xây đắp. Cả một dòng máu duy nhất.Và một đứa con gái... sẽ không còn là chính mình nữa.Đêm ấy, trời bỗng oi nồng lạ thường.Không một ngọn gió nào len qua mái ngói. Tiếng côn trùng ngoài bụi chuối bỗng im bặt như nín thở. Trên trời, mây đen kéo thành từng dải nặng trĩu, như báo điềm chẳng lành. Trong nhà, ông Lý đã say giấc võng, tờ báo rơi ngang ngực. Bà Hai ngủ trên giường cạnh cửa sổ, gối đầu lên tay, bên cạnh là Ngọc Trân đang thở nhè nhẹ như mèo con.Tiếng mõ chùa xa xa vọng về, đếm canh hai.Rồi..."Xèo—!" Một tiếng nổ nhỏ như ai ném đá vào vách."Bộp... bộp..." Tiếng bước chân khe khẽ ngoài sân. Tiếng gió lạ rít qua kẽ lá.Rồi bất chợt—"BÙMMMM!!!"Một tiếng nổ lớn xé toạc đêm đen. Khói đen cuộn vào mái tranh phía sau bếp, nơi kho củi chất cao bằng đầu người. Ngọn lửa bén nhanh, lưỡi đỏ liếm lên mái như con rắn hổ mang trườn qua nền đất khô. Chỉ trong chớp mắt, nhà bếp đã sáng rực như lò nung."MÁ ƠI!!" – Ngọc Trân giật choàng dậy, miệng thét lên trong cơn hoảng loạn. Mắt nàng mờ nhòe khói, toàn thân nóng rát."Lửa! Cháy rồi!!" – tiếng bà Hai thét thất thanh, vừa kéo con, vừa loạng choạng chạy ra cửa.Ông Lý từ võng nhảy phắt dậy, lao vào phòng, tay trần cố xô cánh cửa đã bắt đầu nóng ran.Lửa cháy dữ dội, bén từ nhà sau lên tới mái giữa, rồi trùm xuống gian khách. Két sắt, tủ thờ, sách vở, cả những bức ảnh cũ treo tường – tất cả chìm trong tiếng nổ lách tách và âm thanh gỗ nứt gãy.Ngọc Trân bị kéo ra khỏi giường, chân trần giẫm lên nền gạch bỏng rát. Bà Hai vừa bế, vừa gào. "Trân ơi, đừng ngủ! Đừng nhắm mắt, con ơi!!"Nhưng khói quá dày. Một cây xà nhà rơi xuống – ẦM! – chặn ngang lối ra cửa chính. Ông Lý cố đẩy nhưng lửa đã bắt vào tay áo ông. Ông rít lên một tiếng, lui lại. Bà Hai bị kẹt trong góc gian giữa, ôm chặt con gái vào lòng, tay trùm kín đầu Trân bằng tà áo ngủ mỏng.Tiếng người làng bắt đầu hò hét bên ngoài. Có ai đó đập cửa, có người xách nước, nhưng nhà gỗ khô mục, lửa gặp gió thì càng hung hãn.Ngọc Trân thở dốc, ý thức mờ dần trong mùi khói và tiếng tim mình đập loạn.Rồi nàng không nghe thấy gì nữa.Khi lửa được dập, trời đã sáng mờ.
Cả căn nhà chỉ còn lại nền gạch âm ỉ tro tàn. Mái ngói sụp xuống một nửa, cây mận cháy trơ cành, ao sen khô quắt như chưa từng có mùa nào nở hoa.Người ta kéo ra từ trong đống tro xác ông Lý, tay vẫn còn ôm cái hòm gỗ chứa giấy tờ ruộng đất. Bà Hai nằm che chắn cho con, lưng cháy nám, hai tay siết chặt Ngọc Trân.Ngọc Trân sống. Nhưng khi mở mắt ra, nàng không nhận ra ai.
Nàng không khóc. Không nói. Không nhớ tên mình là gì.Chỉ ngồi đó, mắt mở tròn như con thú nhỏ bị lạc mẹ trong khu rừng đã cháy rụi.
Sáng hôm sau, cả làng An Minh rúng động.Từ đầu chợ tới bến ghe, ai cũng bàn tán chuyện nhà bá hộ Lý bị phóng hỏa trong đêm. Người thì bảo do ganh ghét, kẻ lại thì thầm rằng là "oan trái báo ứng" – mấy năm nay ông Lý ăn nên làm ra, thầu gần hết ruộng nước trong vùng, kẻ ghét ông không ít.Nhưng dù gì đi nữa, cái chết của ông bà là điều ai cũng tiếc thương."Ổng hiền khô hà... Bà Hai cho con nít ăn bánh mỗi rằm, người như vậy mà trời hổng thương," – bà Tám bán xôi vừa sụt sùi vừa kể lại, nước mắt rơi trên rổ lá chuối còn ướt sương.Trong khi đó, người ta vẫn chưa biết xử lý sao với đứa con gái sống sót duy nhất: Ngọc Trân.Nàng được đưa sang nhà ông Hội đồng gần đó tạm ở nhờ. Toàn thân nàng hôn ám mùi khói, tóc cháy xém nửa đầu, một mảng da sau lưng sưng đỏ, bong tróc. Nhưng điều khiến người ta xót xa hơn là... ánh mắt nàng.Ngọc Trân ngồi nơi góc phản, gương mặt trắng bệch như sáp nến, hai mắt tròn vo nhìn vô định. Khi người ta hỏi tên, nàng không đáp. Khi đưa chén cơm, nàng chỉ ngơ ngác ngó. Bà Hội đồng bưng cháo tới, nàng cười ngây dại rồi cúi đầu lẩm bẩm mấy câu gì như hát ru.Đứa bé gái năm xưa giỏi chữ, vẽ bướm trên giấy bản, nay chỉ còn là một thân xác trống rỗng.⸻Ba ngày sau đám cháy, người ta mới liên lạc được với ông bá hộ Tôn – người bạn tri kỷ thuở thiếu thời của ông Lý.Nghe tin dữ, ông Tôn cho dừng mọi việc, vội vã sai con Mùi, thằng Tèo chuẩn bị xe hơi chạy thẳng từ Cần Thơ về An Minh trong buổi sớm mù sương.Xe vừa dừng trước cổng nhà ông Hội đồng, dân làng bu lại coi.
Bên trong nhà, Ngọc Trân đang ngồi vắt vẻo bên khung cửa, mắt ngó trân trân ra vườn. Khi ông Tôn bước vào, nàng không tỏ vẻ gì. Không mừng, không buồn, cũng không nhớ.Chỉ có ông Tôn, nhìn thấy nàng trong ánh sáng mờ mờ sớm mai, là khẽ buông một tiếng thở dài thật dài.Ông Tôn bước lại gần, chậm rãi ngồi xuống chiếc chõng tre cũ đã kêu kẽo kẹt dưới sức nặng của năm tháng. Trước mặt ông, cô bé gái ngày nào từng được ẵm bồng chơi đùa, giờ ngồi bất động như bức tượng đất."Trân à..." – ông dịu giọng, tay đặt nhẹ lên mép bàn. "Con còn nhớ bác không?"Nàng không trả lời."Bác là bạn của ba con... Ngày xưa con hay kêu bác là bác Tư đó. Bác có hứa với ba con là nếu có mệnh hệ nào thì..."Ông chưa nói hết câu, thì Ngọc Trân bỗng ngước lên, hai mắt tròn xoe, giật lùi ra sau như thể nghe một thứ tiếng nói lạ lùng."Không! Đừng bắt tôi! Tôi hổng biết... Tôi hổng làm gì hết mà!!"Nàng hét to, thân thể run bắn, lùi sát vào góc tường, đôi mắt hoảng loạn nhìn quanh như bị vây bởi những bóng ma vô hình. Tay nàng cào vào áo mình, vạch cổ áo ra như muốn thoát khỏi hơi nóng của ngọn lửa tưởng tượng."Lửa... Má ơi má đừng bỏ con! Má ơi!!"
nàng vẫn vùng vẫy, mặt mày tái mét, hơi thở đứt quãng.Rồi bất thần, nàng gào to: "Ba! Má! Má ơi, con đau! Má ơi lưng con nóng quá! Lửa! Có lửa má ơi!!"Nàng ngã khuỵu xuống, co quắp, miệng vẫn rên rỉ như trẻ con mê sảng. Những tiếng kêu vừa u uất vừa non nớt, khiến cả gian nhà như lặng đi trong tiếng lòng ai oán.Ông Tôn ngồi lặng người. Tròng mắt ông đỏ hoe.Con bé này... chỉ mới vài hôm trước còn được cưng như trứng mỏng. Mà giờ... chẳng còn gì. Không nhà, không cha mẹ. Không cả ký ức.Chỉ còn lại một linh hồn gãy vụn, mắc kẹt trong cơn mê lửa không chịu tắt."Con Mùi!" – ông nghiến răng, khàn giọng ra lệnh. "Sắp sẵn đồ, chiều nay đem con nhỏ này về Cần Thơ. Gọi đốc tờ tới liền. bằng mọi giá bao nhiêu tiền cũng phải giúp con Ngọc Trân bình thường lại"
"Trân ơi, ra rửa tay chuẩn bị ăn cơm nghen con," – tiếng bà Hai dịu dàng vọng từ bếp lên.
"Dạ má!" – nàng lí nhí đáp, vẫn chưa buông cọ.Ngoài sân, ông Lý nằm võng, tay cầm tờ báo Le Courrier de Saigon, miệng nhâm nhi chén trà sen. Ông vừa đọc, vừa liếc con gái – cái liếc của một người đàn ông đã có đủ mọi thứ trong tay, giờ chỉ còn thương một đứa con gái duy nhất.Chẳng ai biết... chỉ trong một đêm, tất cả những điều ấy – từ tiếng cười nhẹ như sương, mùi cá kho dậy mùi khói rơm, đến mái tóc đen dài của Ngọc Trân – sẽ bị ngọn lửa nuốt chửng.
Cả một cơ ngơi đời đời xây đắp. Cả một dòng máu duy nhất.Và một đứa con gái... sẽ không còn là chính mình nữa.Đêm ấy, trời bỗng oi nồng lạ thường.Không một ngọn gió nào len qua mái ngói. Tiếng côn trùng ngoài bụi chuối bỗng im bặt như nín thở. Trên trời, mây đen kéo thành từng dải nặng trĩu, như báo điềm chẳng lành. Trong nhà, ông Lý đã say giấc võng, tờ báo rơi ngang ngực. Bà Hai ngủ trên giường cạnh cửa sổ, gối đầu lên tay, bên cạnh là Ngọc Trân đang thở nhè nhẹ như mèo con.Tiếng mõ chùa xa xa vọng về, đếm canh hai.Rồi..."Xèo—!" Một tiếng nổ nhỏ như ai ném đá vào vách."Bộp... bộp..." Tiếng bước chân khe khẽ ngoài sân. Tiếng gió lạ rít qua kẽ lá.Rồi bất chợt—"BÙMMMM!!!"Một tiếng nổ lớn xé toạc đêm đen. Khói đen cuộn vào mái tranh phía sau bếp, nơi kho củi chất cao bằng đầu người. Ngọn lửa bén nhanh, lưỡi đỏ liếm lên mái như con rắn hổ mang trườn qua nền đất khô. Chỉ trong chớp mắt, nhà bếp đã sáng rực như lò nung."MÁ ƠI!!" – Ngọc Trân giật choàng dậy, miệng thét lên trong cơn hoảng loạn. Mắt nàng mờ nhòe khói, toàn thân nóng rát."Lửa! Cháy rồi!!" – tiếng bà Hai thét thất thanh, vừa kéo con, vừa loạng choạng chạy ra cửa.Ông Lý từ võng nhảy phắt dậy, lao vào phòng, tay trần cố xô cánh cửa đã bắt đầu nóng ran.Lửa cháy dữ dội, bén từ nhà sau lên tới mái giữa, rồi trùm xuống gian khách. Két sắt, tủ thờ, sách vở, cả những bức ảnh cũ treo tường – tất cả chìm trong tiếng nổ lách tách và âm thanh gỗ nứt gãy.Ngọc Trân bị kéo ra khỏi giường, chân trần giẫm lên nền gạch bỏng rát. Bà Hai vừa bế, vừa gào. "Trân ơi, đừng ngủ! Đừng nhắm mắt, con ơi!!"Nhưng khói quá dày. Một cây xà nhà rơi xuống – ẦM! – chặn ngang lối ra cửa chính. Ông Lý cố đẩy nhưng lửa đã bắt vào tay áo ông. Ông rít lên một tiếng, lui lại. Bà Hai bị kẹt trong góc gian giữa, ôm chặt con gái vào lòng, tay trùm kín đầu Trân bằng tà áo ngủ mỏng.Tiếng người làng bắt đầu hò hét bên ngoài. Có ai đó đập cửa, có người xách nước, nhưng nhà gỗ khô mục, lửa gặp gió thì càng hung hãn.Ngọc Trân thở dốc, ý thức mờ dần trong mùi khói và tiếng tim mình đập loạn.Rồi nàng không nghe thấy gì nữa.Khi lửa được dập, trời đã sáng mờ.
Cả căn nhà chỉ còn lại nền gạch âm ỉ tro tàn. Mái ngói sụp xuống một nửa, cây mận cháy trơ cành, ao sen khô quắt như chưa từng có mùa nào nở hoa.Người ta kéo ra từ trong đống tro xác ông Lý, tay vẫn còn ôm cái hòm gỗ chứa giấy tờ ruộng đất. Bà Hai nằm che chắn cho con, lưng cháy nám, hai tay siết chặt Ngọc Trân.Ngọc Trân sống. Nhưng khi mở mắt ra, nàng không nhận ra ai.
Nàng không khóc. Không nói. Không nhớ tên mình là gì.Chỉ ngồi đó, mắt mở tròn như con thú nhỏ bị lạc mẹ trong khu rừng đã cháy rụi.
Sáng hôm sau, cả làng An Minh rúng động.Từ đầu chợ tới bến ghe, ai cũng bàn tán chuyện nhà bá hộ Lý bị phóng hỏa trong đêm. Người thì bảo do ganh ghét, kẻ lại thì thầm rằng là "oan trái báo ứng" – mấy năm nay ông Lý ăn nên làm ra, thầu gần hết ruộng nước trong vùng, kẻ ghét ông không ít.Nhưng dù gì đi nữa, cái chết của ông bà là điều ai cũng tiếc thương."Ổng hiền khô hà... Bà Hai cho con nít ăn bánh mỗi rằm, người như vậy mà trời hổng thương," – bà Tám bán xôi vừa sụt sùi vừa kể lại, nước mắt rơi trên rổ lá chuối còn ướt sương.Trong khi đó, người ta vẫn chưa biết xử lý sao với đứa con gái sống sót duy nhất: Ngọc Trân.Nàng được đưa sang nhà ông Hội đồng gần đó tạm ở nhờ. Toàn thân nàng hôn ám mùi khói, tóc cháy xém nửa đầu, một mảng da sau lưng sưng đỏ, bong tróc. Nhưng điều khiến người ta xót xa hơn là... ánh mắt nàng.Ngọc Trân ngồi nơi góc phản, gương mặt trắng bệch như sáp nến, hai mắt tròn vo nhìn vô định. Khi người ta hỏi tên, nàng không đáp. Khi đưa chén cơm, nàng chỉ ngơ ngác ngó. Bà Hội đồng bưng cháo tới, nàng cười ngây dại rồi cúi đầu lẩm bẩm mấy câu gì như hát ru.Đứa bé gái năm xưa giỏi chữ, vẽ bướm trên giấy bản, nay chỉ còn là một thân xác trống rỗng.⸻Ba ngày sau đám cháy, người ta mới liên lạc được với ông bá hộ Tôn – người bạn tri kỷ thuở thiếu thời của ông Lý.Nghe tin dữ, ông Tôn cho dừng mọi việc, vội vã sai con Mùi, thằng Tèo chuẩn bị xe hơi chạy thẳng từ Cần Thơ về An Minh trong buổi sớm mù sương.Xe vừa dừng trước cổng nhà ông Hội đồng, dân làng bu lại coi.
Bên trong nhà, Ngọc Trân đang ngồi vắt vẻo bên khung cửa, mắt ngó trân trân ra vườn. Khi ông Tôn bước vào, nàng không tỏ vẻ gì. Không mừng, không buồn, cũng không nhớ.Chỉ có ông Tôn, nhìn thấy nàng trong ánh sáng mờ mờ sớm mai, là khẽ buông một tiếng thở dài thật dài.Ông Tôn bước lại gần, chậm rãi ngồi xuống chiếc chõng tre cũ đã kêu kẽo kẹt dưới sức nặng của năm tháng. Trước mặt ông, cô bé gái ngày nào từng được ẵm bồng chơi đùa, giờ ngồi bất động như bức tượng đất."Trân à..." – ông dịu giọng, tay đặt nhẹ lên mép bàn. "Con còn nhớ bác không?"Nàng không trả lời."Bác là bạn của ba con... Ngày xưa con hay kêu bác là bác Tư đó. Bác có hứa với ba con là nếu có mệnh hệ nào thì..."Ông chưa nói hết câu, thì Ngọc Trân bỗng ngước lên, hai mắt tròn xoe, giật lùi ra sau như thể nghe một thứ tiếng nói lạ lùng."Không! Đừng bắt tôi! Tôi hổng biết... Tôi hổng làm gì hết mà!!"Nàng hét to, thân thể run bắn, lùi sát vào góc tường, đôi mắt hoảng loạn nhìn quanh như bị vây bởi những bóng ma vô hình. Tay nàng cào vào áo mình, vạch cổ áo ra như muốn thoát khỏi hơi nóng của ngọn lửa tưởng tượng."Lửa... Má ơi má đừng bỏ con! Má ơi!!"
nàng vẫn vùng vẫy, mặt mày tái mét, hơi thở đứt quãng.Rồi bất thần, nàng gào to: "Ba! Má! Má ơi, con đau! Má ơi lưng con nóng quá! Lửa! Có lửa má ơi!!"Nàng ngã khuỵu xuống, co quắp, miệng vẫn rên rỉ như trẻ con mê sảng. Những tiếng kêu vừa u uất vừa non nớt, khiến cả gian nhà như lặng đi trong tiếng lòng ai oán.Ông Tôn ngồi lặng người. Tròng mắt ông đỏ hoe.Con bé này... chỉ mới vài hôm trước còn được cưng như trứng mỏng. Mà giờ... chẳng còn gì. Không nhà, không cha mẹ. Không cả ký ức.Chỉ còn lại một linh hồn gãy vụn, mắc kẹt trong cơn mê lửa không chịu tắt."Con Mùi!" – ông nghiến răng, khàn giọng ra lệnh. "Sắp sẵn đồ, chiều nay đem con nhỏ này về Cần Thơ. Gọi đốc tờ tới liền. bằng mọi giá bao nhiêu tiền cũng phải giúp con Ngọc Trân bình thường lại"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz