Bhtt Tang Em Mot Doa Hoa
Ngoài hành lang, Cố Sở Nhiên bước từng bước đến cửa thang máy. Đèn hiển thị tầng chưa đến, cô dừng lại, khẽ mỉm cười. Nụ cười nhè nhẹ, lan từ khóe môi đến ánh mắt, cả thân thể cũng như thư giãn ra.Tống Lê đi sát bên cạnh, trong lòng ngạc nhiên vô cùng. Làm trợ lý cho Cố ảnh hậu gần một năm, cô chưa từng thấy vị tiểu tổ tông này có tâm trạng tốt đến vậy. Cứ như thể vừa mới được nhận một phần quà bí mật nào đó.Tống Lê nhịn không được, thò giọng thăm dò:“Chị Sở Nhiên, hình như chị đang rất vui thì phải? À mà… chị có quen chị Ninh Hy sao?”Nghe ba chữ “chị Ninh Hy” thuận miệng bật ra từ Tống Lê, Cố Sở Nhiên khẽ nhíu mày, khóe mắt nghiêng sang lườm một cái. Ý tứ trong ánh mắt kia rõ ràng: Bộ hai người quen biết nhau à? Gọi thân mật vậy!?Tống Lê rụt vai, chưa kịp nói gì thì Cố Sở Nhiên đã rũ mi mắt, nhẹ giọng buông: “Không quen.”Lời nói dứt khoát, nhưng ngay sau đó, trong lòng cô lại dâng lên một tiếng thở dài vô hình. Thực ra… nói quen cũng đúng, mà không quen cũng chẳng sai. Có lẽ nên nói là... chỉ có mình cô quen thôi."Em ấy có nhớ mình không?"Hình ảnh Bạch Ninh Hy lúng túng, cúi đầu, đỏ mặt hiện ra trong óc. Nhìn biểu cảm đó, có lẽ là không nhớ rồi. Cũng đúng thôi, năm tháng ấy đối với cô là khắc cốt ghi tâm, nhưng với một người vô tư như Ninh Hy, làm sao có thể để tâm nhiều như vậy.Cố Sở Nhiên khẽ nhếch môi, tay phải chậm rãi luồn vào túi áo khoác. Ngón tay chạm vào mấy viên kẹo cứng hình tròn, vỏ giấy sột soạt quen thuộc. Kẹo trái cây, hương cam.Đúng là loại kẹo mà năm ấy, bảy năm trước Bạch Ninh Hy đã đưa cho cô trong buổi chiều ở thư viện năm ấy.Ngày hôm đó, Cố Sở Nhiên ở trong phòng lén lúc ăn một viên, là vị cam ngọt lịm xen lẫn chút chua dịu lan khắp đầu lưỡi. Từ đó trở đi, hương vị ấy như khắc ghi vào ký ức, thành một loại chấp niệm. Suốt bao năm, mỗi khi mệt mỏi, Cố Sở Nhiên lại ăn một viên, như thể dùng hương vị ấy để sưởi ấm bản thân. Như thể mượn vị ngọt đó thay thế cho người không có bên cạnh.Em ấy không nhớ cũng không sao… chỉ cần mình nhớ là đủ rồi....Tống Lê đứng một bên, cặp mắt nhỏ sắc bén liền nhìn thấy ngay Cố Sở Nhiên vừa rồi cười, giờ lại như thoáng trầm xuống. Sợ bầu không khí tụt dốc, cô nhanh trí buột miệng kéo chủ đề:“Chị Sở Nhiên, chị có thấy chị Ninh Hy ngoài đời xinh hơn trong ảnh không?. Da chị ấy đẹp thật, vừa trắng mà còn nhìn rất mịn màng. Lúc nãy đứng gần, em còn nghe thoang thoảng mùi nước hoa nữa, ngọt ngào ghê gớm. Mai đi ghi hình, em nhất định phải xin chụp hình, rồi xin luôn WeChat chị ấy. Biết đâu còn học lỏm được mấy bí quyết chăm da từ chị ấy thì sao…”Tống Lê vừa nói vừa ôm mặt xuýt xoa, giọng điệu fangirl chính hiệu.Cố Sở Nhiên đứng kế bên: “…”Này, rõ ràng Tống Lê đang khen Bạch Ninh Hy, vậy mà mặt mày Cố ảnh hậu lại như vừa có người khen… tiểu hài tử của mình. Ánh mắt lúc nãy thoáng chút trầm xuống giờ lại chẳng giấu nổi tia tự hào, môi nhếch nhếch, sống mũi cũng tự dưng hất cao lên.Cố Sở Nhiên trong lòng mũi sớm đã dài ra: "Ừ, đúng rồi, em ấy chính là như vậy. Đẹp hơn trên ảnh là chuyện hiển nhiên. Da cũng tốt, mùi hương thì ngọt ngào… em ấy vốn dĩ là như thế mà." Tống Lê thì vẫn thao thao bất tuyệt, không biết nên dừng ở đâu. Càng khen càng say mê, không phát hiện ra ánh mắt Cố Sở Nhiên càng lúc càng lộ cái vẻ “dương dương tự đắc”, cứ như thể thiên hạ này vừa mới công nhận báu vật trong tay cô vậy.Trong lòng Cố Sở Nhiên lúc này, đúng là một trận gào thét kịch liệt."Đúng! Chính là em ấy! Nhìn ngoài đời mới thật sự đẹp, đẹp đến mức ai cũng phải công nhận! Hừ, Tống Lê, em nói tiếp đi, khen nhiều chút nữa cũng được, càng nghe tôi càng thấy thoải mái. Ừ, da em ấy tốt thế nào, mùi hương ngọt ngào thế nào, đều phải ghi lại hết. Nhưng mà… cấm xin WeChat! Cấm xin! Cái đó chỉ được để tôi tự tay thêm thôi!" Khóe môi Cố Sở Nhiên vẫn chỉ cong cong rất nhẹ, mắt như không, dáng vẻ bình tĩnh ung dung. Nhưng trong bụng, cô đã sớm bắn mấy trăm quả pháo hoa, còn đắc ý vỗ ngực:"Thấy chưa, mặt trời của tôi, ai nhìn cũng không thoát được đâu. Nhưng mà… chỉ tôi mới được giữ em ấy thôi."...Bạch Ninh Hy vừa khép cửa kính sau lưng, liền thả lỏng vai, “phù” một tiếng dài thật dài như thể đã nín thở cả buổi. Không khí ngoài hành lang mát mẻ hơn nhiều, không còn cái cảm giác ngột ngạt khi ngồi cùng một đám người vừa nhìn Cố Sở Nhiên vừa ra sức dè chừng, giò xét lẫn nhau.Trong bụng nàng lẩm bẩm, mấy người đó, đúng là giả lả ngoài mặt, hở ra là muốn tranh nhau cơ hội. Mà cái tên Dương Nhất Thiên kia, hừ, đúng là miệng toàn ớt cay. Nói ra câu nào là muốn làm người ta cay xè lưỡi câu đó. Chắc cái miệng này ăn ớt từ nhỏ luôn chứ không phải bình thường.Nghĩ tới đây, Bạch Ninh Hy vừa bĩu môi vừa lắc đầu, thầm tự nhủ:
Thôi kệ, mình chỉ là khách mời một tập, đâu có cần so đo chi cho mệt. Đến làm màu rồi về, tiền thù lao thì mình lấy, danh tiếng mình trả. Ai nói gì cũng mặc, miễn sao không vướng phải rắc rối là được."Ting"Bạch Ninh Hy nghe tiếng “ting” khe khẽ, nhưng lúc nàng đi thì cửa thang máy sớm đã khép lại. Ai ở bên trong nàng cũng chẳng biết, nghĩ cũng lười nghĩ, liền bước tới ấn nút chờ lượt tiếp theo.Trong lúc đứng đợi, nàng giơ cổ tay xem đồng hồ. Kim giờ chỉ ngay vạch 9:15, còn mười lăm phút nữa là chín giờ rưỡi.“Tặc…” Bạch Ninh Hy tặc lưỡi một cái, khóe môi khẽ cong xuống. Còn phải chạy về công ty nữa. Sáng thì ký hợp đồng, chiều còn báo cáo phải nộp. Cái thân này đúng là bán mình cho tư bản mà…Nghĩ đến đống giấy tờ chưa xong, Bạch Ninh Hy bỗng thấy hai chân mình nặng như đeo chì. Đúng là “người ta debut thì đi trên thảm đỏ, mình debut thì về công ty ôm báo cáo”.Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Bạch Ninh Hy cũng đâu có thời gian mà than thân trách phận lâu. Nàng cúi đầu mở điện thoại, nhanh chóng đặt một chiếc taxi, tay kia đưa lên chỉnh lại mái tóc vàng của mình trong gương phản chiếu bên vách thang máy, rồi mỉm cười như tự động viên bản thân....Trong khi đó, dưới sảnh chính công ty, chiếc Rolls Royce Phantom màu đen đã sớm chờ sẵn. Thấy Cố Sở Nhiên bước ra, vệ sĩ nhanh nhẹn tiến lên mở cửa. Cố Sở Nhiên cúi đầu, dáng điệu ung dung, ngồi vào ghế sau, thắt dây an toàn một cách rất tự nhiên. Tống Lê cũng lách người vào ghế bên cạnh, vệ sĩ đóng cửa lại, tài xế phía trước lên tiếng chào rồi khởi động xe rời đi.Trong khoang xe sang trọng, Tống Lê lấy chiếc máy tính bảng từ túi xách ra, mắt lướt qua lịch trình dày đặc. Khi nghiêng đầu sang, cô thấy Cố Sở Nhiên đã ngả người ra sau, khoanh tay nhắm mắt như muốn nghỉ ngơi. Nhưng khóe môi kia… vẫn mấp máy cong cong, rõ ràng là đang cố nén một nụ cười.Tống Lê: "…Quả nhiên, tâm trạng hôm nay của đại minh tinh này khác hẳn thường ngày."Cô bĩu môi, quay lại màn hình. Thực tế, chỉ riêng việc dời lịch hôm nay thôi đã khiến Tống Lê phải chạy vắt giò lên cổ. Ríu rít liên hệ với đủ bên đối tác, hầu như toàn thương hiệu lớn, chưa kể còn có lịch hẹn với đạo diễn Tần, một trong những đạo diễn có danh tiếng bậc nhất hiện nay.Ông Tần vốn nổi tiếng nghiêm khắc, nhưng Cố Sở Nhiên trước nay lại nổi tiếng đúng giờ, chưa từng thất hẹn một lần. Bởi vậy, khi nghe tin Cố Sở Nhiên chủ động dời lịch, ông Tần dù có ngạc nhiên cũng chỉ ừ một tiếng, tỏ vẻ sẵn sàng chờ. Phần còn lại, chính là Tống Lê lăn lộn dùng hết vốn liếng từ ngữ mà xin lỗi, làm dịu lòng đối tác.Đến tận gần 12 giờ kém, cô mới có thể ngả lưng xuống giường, cả người rã rời. Nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng sáng nay trong phòng họp, nhìn thấy nụ cười kia của Cố Sở Nhiên, Tống Lê lại nghi ngờ… có phải công sức đêm qua của mình đều là vì một cái tên... Bạch Ninh Hy?“Chị Sở Nhiên,” Tống Lê liếc nhìn lịch trình trên máy tính bảng, mở miệng nhắc, “lát nữa mười giờ sẽ đến chỗ đạo diễn Tần. Ông ấy đã dời lịch theo ý chị, em cũng vừa xác nhận lại với trợ lý đoàn phim. Ngoài ra, sáng nay những thương hiệu kia tạm thời em đã khất lại rồi, ngày mai sẽ sắp xếp cho hợp lý hơn.”Cố Sở Nhiên vẫn ngồi yên, đầu khẽ tựa lưng ghế, hai tay khoanh lại trước ngực. Đôi mắt nhắm hờ, không hề mở ra, chỉ lắng nghe mà không đáp một lời.Tống Lê nhìn cảnh này cũng chẳng lấy làm lạ. Cố ảnh hậu ngày thường vốn ít nói, đa phần chỉ nghe rồi im lặng. Tính tình của cô lại nổi tiếng là khó chiều, nhưng chẳng ai dám oán thán.Bởi Cố Sở Nhiên đâu chỉ đơn thuần là một minh tinh nổi tiếng. Sau lưng cô chính là Cố Thị – một trong những tập đoàn có thể xem là bộ mặt của cả quốc gia. Thân phận “con gái duy nhất nhà họ Cố” đặt cô ở vị trí cao vời, từ nhỏ đã sống trong môi trường hoàn hảo đến hà khắc. Cái gì cũng phải đạt mức tốt nhất, không chấp nhận qua loa.Người ngoài chỉ thấy Cố Sở Nhiên lạnh lùng ít nói, nhưng thật ra khi cô tức giận, càng sẽ không nói ra. Chỉ cần im lặng, rồi sau lưng đã có người thay cô xử lý mọi chuyện. Một ánh mắt, một câu “ừ” hay một cái nhíu mày của cô cũng đủ để làm người khác e dè, không dám vây vào.Chậc chậc… Tống Lê thầm nghĩ, chị Sở Nhiên nhà mình rõ ràng sinh ra đã mang tiêu chuẩn khác hẳn người thường. Đại minh tinh có khác....Không bao lâu, tầm hai mươi phút sau, một chiếc taxi màu vàng sáng chạy đến dừng ngay trước cổng công ty truyền thông Laci.Bạch Ninh Hy cúi người lấy ví, thanh toán cho tài xế xong thì mở cửa bước xuống.Trang phục trên người vẫn là bộ quần áo nàng mặc đi tham gia chương trình lúc nãy, không khác gì, chỉ là trước ngực giờ đây đã đeo thêm chiếc thẻ nhân viên có dây.Nàng đứng bên vệ đường, ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng hiệu sáng bóng của Laci, đôi mắt hơi híp lại vì ánh đèn hắt xuống. Sau đó, Bạch Ninh Hy cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt lên thẻ nhân viên đang đong đưa trước ngực.Trên thẻ là ảnh chân dung nghiêm túc của nàng, kèm theo tên: Bạch Ninh Hy – Bộ phận Content.Một hơi thở dài trút ra, hai má nàng phồng lên như con hamster, rồi lại xẹp xuống.“Được rồi… quay lại làm nhân viên nhỏ bé bán mình cho tư bản thôi.”Nghĩ vậy, Bạch Ninh Hy chỉnh lại vai áo, hít một hơi sâu rồi bước vào trong tòa nhà.Bạch Ninh Hy bước vào đại sảnh, cửa kính tự động “tích” một tiếng mở ra. Trong không khí điều hòa mát lạnh, nhịp sống nơi đây vẫn bận rộn và quen thuộc như bao ngày.Mấy cô lễ tân ngồi sau quầy lập tức nhoài người, vẫy tay chào nàng.“Chị Ninh Hy về rồi à? Họp thế nào, kể tụi em nghe với~”“Có gặp minh tinh nào không, có đẹp như trên TV không chị?”Giọng các cô ríu rít như chim sẻ.Bạch Ninh Hy khẽ cười, đưa tay vẫy qua loa:“Không có gì đâu, chỉ họp hợp đồng thôi. Buồn ngủ muốn chết, chẳng thú vị như mấy em nghĩ đâu.”Mấy cô gái đồng loạt kêu “xì” một tiếng, ánh mắt sáng rực còn hơn lúc xem idol diễn sân khấu. Một chị phòng Marketing đi ngang, vừa ôm tập tài liệu vừa trêu.“Đừng tin lời em ấy. Ai mà không biết chị Ninh Hy càng giấu thì lại càng có chuyện hay.”Lập tức, đám lễ tân hùa theo ồn ào:“Đúng đó đúng đó, kể chút đi mà, một chút thôi.”“Ít nhất cũng phải nói chị ngồi gần ai chứ, tụi em giữ bí mật cho.”Giữa đám đông ríu rít, mấy nhân viên nam lại phản ứng khác. Một cậu trẻ ngồi cạnh cửa, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, chỉ cười:
“Đừng dồn ép chị ấy nữa, nhìn bộ dạng thôi là biết chẳng có gì vui rồi.”Một anh lớn tuổi hơn thì chỉnh lại kính, lạnh nhạt nhắc khéo:“Có thời gian tám chuyện thì lo viết báo cáo trước năm giờ đi, không lại kêu than.”Cả đại sảnh bật cười rộ lên.Bạch Ninh Hy cũng bất giác bật cười theo, nhưng trong lòng chỉ thấy lúng túng. Nàng khéo léo chào mọi người, mượn cớ bận việc, vội vàng len vào hành lang dài dẫn lên phòng Content....Công ty truyền thông Laci vốn chỉ là một công ty tầm trung bình, quy mô gói gọn trong một tòa nhà thuê một tầng. May mắn lắm mới có thang máy bé tí chạy lên xuống, chứ không thì leo cầu thang bộ chắc ngày nào nhân viên cũng đốt thêm mấy nghìn calo.Không gian ở tầng trệt thiết kế mở. Mỗi bộ phận được phân một khu vực, ngăn cách bằng những tấm vách thấp, nhìn đâu cũng thấy bóng dáng đồng nghiệp đang cắm cúi làm việc. Chỉ có tầng trên mới giữ được chút vẻ trang trọng, phòng giám đốc, phòng họp và phòng tiếp khách.Bạch Ninh Hy rẽ qua hành lang, bước đến góc quen thuộc của mình. Vừa ngồi xuống ghế, nàng thoáng thở phào, như thể cuối cùng cũng trở về lãnh địa an toàn.Bàn làm việc của Bạch Ninh Hy đơn giản đến mức nhìn một lần là nhớ ngay: một chiếc máy tính để bàn, bàn phím và chuột đặt ngay ngắn. Ở góc trái có một chiếc lọ cắm bút màu hồng, nổi bật hẳn lên giữa không gian nhạt nhòa xung quanh, như thể tuyên bố đây là chỗ của một cô gái trẻ. Hai bên bàn còn xếp chồng mấy tập tài liệu, nhưng phần chính giữa được nàng cố ý để trống, đủ rộng để đặt thêm mấy giấy tờ càn xử lý, một cuốn sổ tay hay cốc cà phê khi cần.Vừa ngồi xuống, Bạch Ninh Hy vô thức đưa tay xoay xoay chiếc bút bi trong lọ, thở ra một hơi, thói quen nhỏ sau mỗi lần chuẩn bị họp hành căng thẳng.Bạch Ninh Hy rất nhanh bật máy tính, màn hình sáng lên phản chiếu gương mặt nàng trong thoáng chốc. Ừ thì, cũng coi như có lương đều đặn hàng tháng, miễn là máy chạy ổn định thì còn chịu đựng được.Nàng với tay lấy cuốn sổ tay nhỏ luôn để bên cạnh, lật mở ngăn kéo, rút ra một sấp giấy A4 dày cộm. Trong tập giấy đã được đánh dấu mấy trang quan trọng, những công việc còn tồn đọng hôm qua. Bạch Ninh Hy cẩn thận lật tới phần mình cần, ngón tay khẽ gõ vào lề giấy như thói quen khi tập trung.Một cái xoay vai nhẹ, nàng đưa tay lấy chiếc tai nghe Bluetooth bỏ vào tai, âm thanh “tích” báo kết nối vang lên khe khẽ. Mọi thứ sẵn sàng, Bạch Ninh Hy gõ bàn phím, bắt đầu dồn tâm trí vào công việc.Trong nhịp gõ đều đặn vang lên như nhịp nhạc riêng, nàng nghĩ thầm: “Xong sớm thì còn có thời gian thở, bằng không lại bị ép làm thêm giờ nữa thì đúng là bán thân cho tư bản rồi.” ...Trong khi Bạch Ninh Hy ngồi cúi đầu cặm cụi trước màn hình máy tính, thì ở một góc thành phố khác, Cố Sở Nhiên lại ung dung ngồi trên chiếc ghế da trong văn phòng sang trọng. Cô vắt chéo chân, lưng thẳng, dáng ngồi thanh thoát nhưng toát ra khí thế bức người. Đối diện cô là Lâm Vãn Hy, người đại diện, cũng là giám đốc của công ty giải trí Tuyết Thịnh.Lâm Vãn Hy năm nay đã ba mươi sáu tuổi, gương mặt trang điểm tinh tế, khí chất chín chắn của người phụ nữ từng trải. Nhưng lúc này, ánh mắt cô lại hơi nghiêm, từng chữ mang theo áp lực khi cất tiếng:“Cố Sở Nhiên, em nói thật cho chị nghe, em đang nghĩ cái gì vậy? Dời lịch hẹn với mấy thương hiệu lớn, cả đạo diễn Tần cũng phải đổi lịch chỉ vì em chạy đi ký hợp đồng với một công ty nhỏ như hạt cát, rồi còn đi quay cái chương trình thực tế không tên tuổi đó? Em có biết chị nhận bao nhiêu cuộc gọi chất vấn từ sáng tới giờ không?”Giọng điệu trách móc, nhưng không giấu được sự kiềm chế. Người ngoài nếu nghe chắc nghĩ Lâm Vãn Hy giận dữ, nhưng chỉ có cô mới hiểu rõ: bao nhiêu năm nay, Cố Sở Nhiên chính là con át chủ bài mà cô vừa nâng niu vừa dốc sức bồi dưỡng.Cô gái này… thật sự khiến người ta vừa tức vừa bất lực. Nhiều khi Lâm Vãn Hy chỉ muốn đưa tay gõ một cái lên trán Cố Sở Nhiên, hỏi xem trong đầu cô rốt cuộc chứa cái gì.Nghe hết những lời trách móc của Lâm Vãn Hy, Cố Sở Nhiên không hề tỏ ra bối rối hay phản bác. Cô khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn lạnh nhạt nhưng lại sáng ngời, ngón tay thon dài gõ nhịp lên tay ghế, chậm rãi mở miệng.“Chỉ là một chương trình thôi. Lịch trình có thể dời, cơ hội thì không phải lúc nào cũng có.”Giọng nói trầm thấp, ngắn gọn, mỗi chữ như cắt gọn thẳng vào điểm chính, không để ai bắt bẻ thêm.Lâm Vãn Hy nhíu mày, muốn hỏi thêm. Cơ hội gì? Nhưng Cố Sở Nhiên đã cúi đầu, đưa tay xoay nhẹ chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, biểu cảm lạnh lùng đến mức không nhìn ra tâm tư.Kỳ thực trong lòng cô rõ ràng, cái gọi là “cơ hội” kia, không liên quan đến công việc, cũng chẳng liên quan đến lợi ích thương mại. Nó chỉ là cơ hội được ngồi cùng bàn, nhìn lại gương mặt mà bảy năm nay cô không một ngày quên được.Lâm Vãn Hy khoanh tay, ánh mắt sắc bén quét qua Cố Sở Nhiên, giọng điệu nghiêm khắc:“Em có biết mình vừa từ chối ai không? Bên kia là thương hiệu quốc tế, một hợp đồng quảng bá thôi cũng đủ cho em đứng trên mọi bảng xếp hạng. Em có biết là đạo diễn Tần không phải người dễ dời lịch hẹn không? Anh ta mà đổi ý thì đừng nói chị, ngay cả công ty cũng không cứu nổi.”Cố Sở Nhiên hơi nghiêng đầu, hờ hững:“Ừ.”“Ừ cái gì mà ừ? Em làm như tất cả chuyện này chỉ là gió thổi qua tai vậy.”“...”Lâm Vãn Hy cắn răng, hít sâu:
“Trời ạ, Cố Sở Nhiên, chị hỏi em nghiêm túc, em có thực sự coi trọng cái chương trình nhỏ kia không? Nó có đáng để em bỏ dở những dự án lớn hơn không?”“Đáng hay không, tùy cách nhìn.”“Em…!” Lâm Vãn Hy giơ tay lên, lại đành buông xuống, gõ nhịp lên bàn, giọng trầm thấp hơn:“Em đừng có chơi trò thần bí với chị. Em biết rõ chị là người đứng giữa, vừa phải lo cho danh tiếng em, vừa phải giữ quan hệ với đối tác. Em cứ như thế này, chị muốn gánh cũng gánh không nổi.”Cố Sở Nhiên chậm rãi khoanh tay, dựa vào ghế, khóe môi cong nhẹ như cười mà không cười:“Vậy thì… tùy chị thôi.”“...”Một khoảng im lặng nặng nề bao trùm căn phòng.Lâm Vãn Hy tức đến độ phải vươn tay rót đầy một ly trà, uống một hơi hết sạch. Đặt ly xuống bàn “cạch” một tiếng, cô nhìn Cố Sở Nhiên chằm chằm, trong lòng chỉ có một câu:“Con bé này… đúng là, đúng là muốn chọc chị tức chết mới cam tâm!”Lâm Vãn Hy đặt ly trà xuống, nhìn người đối diện. Con bé này từ ngày đầu gặp đến giờ vẫn như vậy, cái dáng vẻ im lìm, kiệm lời, đôi mắt thì cứ như nhìn xuyên qua người khác, khiến ai cũng thấy vừa xa vừa lạnh. Nhưng mà… Lâm Vãn Hy hiểu rõ, cái lạnh lùng ấy không phải vô tâm, mà là một lớp vỏ cứng đầu mà con bé quấn chặt lấy mình.Bao nhiêu năm qua, nếu không có tính tình cố chấp đến mức gần như bướng bỉnh này, có lẽ Cố Sở Nhiên cũng chẳng thể leo lên được đến vị trí hôm nay. Nhưng càng ở cạnh lâu, Lâm Vãn Hy lại càng thấy bất lực. Cô ấy là quản lý, là người đại diện, cũng giống như chị gái nửa ép buộc nửa tình nguyện. Mỗi lần Cố Sở Nhiên ngang ngạnh thế này, Vãn Hy vừa muốn bóp đầu con bé, vừa lại thấy thương, không nỡ nặng lời.Nghĩ đến cảnh hôm qua mình thức đến nửa đêm, nghe điện khắp nơi, cúi đầu xin lỗi vì lịch trình thay đổi, Lâm Vãn Hy chỉ thấy mệt. Cái tên “Cố Sở Nhiên” sáng loáng ngoài kia được bao nhiêu người ca tụng, nhưng gánh nặng phía sau đều đổ hết lên vai cô.Lâm Vãn Hy thở dài, trong lòng chửi thầm:"Cố Sở Nhiên à, em đúng là con bé khiến chị tức đến nổ phổi."Cố Sở Nhiên bất ngờ đứng dậy, giọng điệu nhàn nhạt, vừa nói vừa khẽ phủi nếp nhăn trên áo.“Em đến gặp đạo diễn Tần. Chậm nữa là không hay.”“Ơ... này!” Lâm Vãn Hy bật thốt, chưa kịp kéo tay thì bóng dáng kia đã bước nhanh ra cửa. Giày cao gót nện xuống sàn, gọn gàng, dứt khoát, chẳng để lại cho cô một khe hở nào để chen vào thêm lời.Cánh cửa phòng đóng lại, Vãn Hy tức đến nghiến răng, nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi thật dài.Còn người vừa rời khỏi kia, trên môi lại thoáng cong lên một nét cười nhẹ không mấy ai nhận ra. Trong lòng cô thầm nghĩ: Chị ấy đúng là thích mắng người thật. Nhưng mà… không sao, tôi quen rồi.Từ khi bước chân vào nghề, người mẹ đã dắt tay cô đến đây, đặt bút ký vào bản hợp đồng đầu tiên với Tuyết Thịnh, giao phó con gái duy nhất cho Lâm Vãn Hy. Gần mười năm rồi, hai người vừa như chị em, vừa như đồng nghiệp. Bị mắng cũng tốt, bị ép cũng được, dù sao Cố Sở Nhiên biết rõ, người có thể cằn nhằn cô lâu đến vậy trên đời, ngoại trừ mẹ, chắc chỉ còn Lâm Vãn Hy thôi.
Thôi kệ, mình chỉ là khách mời một tập, đâu có cần so đo chi cho mệt. Đến làm màu rồi về, tiền thù lao thì mình lấy, danh tiếng mình trả. Ai nói gì cũng mặc, miễn sao không vướng phải rắc rối là được."Ting"Bạch Ninh Hy nghe tiếng “ting” khe khẽ, nhưng lúc nàng đi thì cửa thang máy sớm đã khép lại. Ai ở bên trong nàng cũng chẳng biết, nghĩ cũng lười nghĩ, liền bước tới ấn nút chờ lượt tiếp theo.Trong lúc đứng đợi, nàng giơ cổ tay xem đồng hồ. Kim giờ chỉ ngay vạch 9:15, còn mười lăm phút nữa là chín giờ rưỡi.“Tặc…” Bạch Ninh Hy tặc lưỡi một cái, khóe môi khẽ cong xuống. Còn phải chạy về công ty nữa. Sáng thì ký hợp đồng, chiều còn báo cáo phải nộp. Cái thân này đúng là bán mình cho tư bản mà…Nghĩ đến đống giấy tờ chưa xong, Bạch Ninh Hy bỗng thấy hai chân mình nặng như đeo chì. Đúng là “người ta debut thì đi trên thảm đỏ, mình debut thì về công ty ôm báo cáo”.Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Bạch Ninh Hy cũng đâu có thời gian mà than thân trách phận lâu. Nàng cúi đầu mở điện thoại, nhanh chóng đặt một chiếc taxi, tay kia đưa lên chỉnh lại mái tóc vàng của mình trong gương phản chiếu bên vách thang máy, rồi mỉm cười như tự động viên bản thân....Trong khi đó, dưới sảnh chính công ty, chiếc Rolls Royce Phantom màu đen đã sớm chờ sẵn. Thấy Cố Sở Nhiên bước ra, vệ sĩ nhanh nhẹn tiến lên mở cửa. Cố Sở Nhiên cúi đầu, dáng điệu ung dung, ngồi vào ghế sau, thắt dây an toàn một cách rất tự nhiên. Tống Lê cũng lách người vào ghế bên cạnh, vệ sĩ đóng cửa lại, tài xế phía trước lên tiếng chào rồi khởi động xe rời đi.Trong khoang xe sang trọng, Tống Lê lấy chiếc máy tính bảng từ túi xách ra, mắt lướt qua lịch trình dày đặc. Khi nghiêng đầu sang, cô thấy Cố Sở Nhiên đã ngả người ra sau, khoanh tay nhắm mắt như muốn nghỉ ngơi. Nhưng khóe môi kia… vẫn mấp máy cong cong, rõ ràng là đang cố nén một nụ cười.Tống Lê: "…Quả nhiên, tâm trạng hôm nay của đại minh tinh này khác hẳn thường ngày."Cô bĩu môi, quay lại màn hình. Thực tế, chỉ riêng việc dời lịch hôm nay thôi đã khiến Tống Lê phải chạy vắt giò lên cổ. Ríu rít liên hệ với đủ bên đối tác, hầu như toàn thương hiệu lớn, chưa kể còn có lịch hẹn với đạo diễn Tần, một trong những đạo diễn có danh tiếng bậc nhất hiện nay.Ông Tần vốn nổi tiếng nghiêm khắc, nhưng Cố Sở Nhiên trước nay lại nổi tiếng đúng giờ, chưa từng thất hẹn một lần. Bởi vậy, khi nghe tin Cố Sở Nhiên chủ động dời lịch, ông Tần dù có ngạc nhiên cũng chỉ ừ một tiếng, tỏ vẻ sẵn sàng chờ. Phần còn lại, chính là Tống Lê lăn lộn dùng hết vốn liếng từ ngữ mà xin lỗi, làm dịu lòng đối tác.Đến tận gần 12 giờ kém, cô mới có thể ngả lưng xuống giường, cả người rã rời. Nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng sáng nay trong phòng họp, nhìn thấy nụ cười kia của Cố Sở Nhiên, Tống Lê lại nghi ngờ… có phải công sức đêm qua của mình đều là vì một cái tên... Bạch Ninh Hy?“Chị Sở Nhiên,” Tống Lê liếc nhìn lịch trình trên máy tính bảng, mở miệng nhắc, “lát nữa mười giờ sẽ đến chỗ đạo diễn Tần. Ông ấy đã dời lịch theo ý chị, em cũng vừa xác nhận lại với trợ lý đoàn phim. Ngoài ra, sáng nay những thương hiệu kia tạm thời em đã khất lại rồi, ngày mai sẽ sắp xếp cho hợp lý hơn.”Cố Sở Nhiên vẫn ngồi yên, đầu khẽ tựa lưng ghế, hai tay khoanh lại trước ngực. Đôi mắt nhắm hờ, không hề mở ra, chỉ lắng nghe mà không đáp một lời.Tống Lê nhìn cảnh này cũng chẳng lấy làm lạ. Cố ảnh hậu ngày thường vốn ít nói, đa phần chỉ nghe rồi im lặng. Tính tình của cô lại nổi tiếng là khó chiều, nhưng chẳng ai dám oán thán.Bởi Cố Sở Nhiên đâu chỉ đơn thuần là một minh tinh nổi tiếng. Sau lưng cô chính là Cố Thị – một trong những tập đoàn có thể xem là bộ mặt của cả quốc gia. Thân phận “con gái duy nhất nhà họ Cố” đặt cô ở vị trí cao vời, từ nhỏ đã sống trong môi trường hoàn hảo đến hà khắc. Cái gì cũng phải đạt mức tốt nhất, không chấp nhận qua loa.Người ngoài chỉ thấy Cố Sở Nhiên lạnh lùng ít nói, nhưng thật ra khi cô tức giận, càng sẽ không nói ra. Chỉ cần im lặng, rồi sau lưng đã có người thay cô xử lý mọi chuyện. Một ánh mắt, một câu “ừ” hay một cái nhíu mày của cô cũng đủ để làm người khác e dè, không dám vây vào.Chậc chậc… Tống Lê thầm nghĩ, chị Sở Nhiên nhà mình rõ ràng sinh ra đã mang tiêu chuẩn khác hẳn người thường. Đại minh tinh có khác....Không bao lâu, tầm hai mươi phút sau, một chiếc taxi màu vàng sáng chạy đến dừng ngay trước cổng công ty truyền thông Laci.Bạch Ninh Hy cúi người lấy ví, thanh toán cho tài xế xong thì mở cửa bước xuống.Trang phục trên người vẫn là bộ quần áo nàng mặc đi tham gia chương trình lúc nãy, không khác gì, chỉ là trước ngực giờ đây đã đeo thêm chiếc thẻ nhân viên có dây.Nàng đứng bên vệ đường, ngẩng đầu nhìn lên tấm bảng hiệu sáng bóng của Laci, đôi mắt hơi híp lại vì ánh đèn hắt xuống. Sau đó, Bạch Ninh Hy cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt lên thẻ nhân viên đang đong đưa trước ngực.Trên thẻ là ảnh chân dung nghiêm túc của nàng, kèm theo tên: Bạch Ninh Hy – Bộ phận Content.Một hơi thở dài trút ra, hai má nàng phồng lên như con hamster, rồi lại xẹp xuống.“Được rồi… quay lại làm nhân viên nhỏ bé bán mình cho tư bản thôi.”Nghĩ vậy, Bạch Ninh Hy chỉnh lại vai áo, hít một hơi sâu rồi bước vào trong tòa nhà.Bạch Ninh Hy bước vào đại sảnh, cửa kính tự động “tích” một tiếng mở ra. Trong không khí điều hòa mát lạnh, nhịp sống nơi đây vẫn bận rộn và quen thuộc như bao ngày.Mấy cô lễ tân ngồi sau quầy lập tức nhoài người, vẫy tay chào nàng.“Chị Ninh Hy về rồi à? Họp thế nào, kể tụi em nghe với~”“Có gặp minh tinh nào không, có đẹp như trên TV không chị?”Giọng các cô ríu rít như chim sẻ.Bạch Ninh Hy khẽ cười, đưa tay vẫy qua loa:“Không có gì đâu, chỉ họp hợp đồng thôi. Buồn ngủ muốn chết, chẳng thú vị như mấy em nghĩ đâu.”Mấy cô gái đồng loạt kêu “xì” một tiếng, ánh mắt sáng rực còn hơn lúc xem idol diễn sân khấu. Một chị phòng Marketing đi ngang, vừa ôm tập tài liệu vừa trêu.“Đừng tin lời em ấy. Ai mà không biết chị Ninh Hy càng giấu thì lại càng có chuyện hay.”Lập tức, đám lễ tân hùa theo ồn ào:“Đúng đó đúng đó, kể chút đi mà, một chút thôi.”“Ít nhất cũng phải nói chị ngồi gần ai chứ, tụi em giữ bí mật cho.”Giữa đám đông ríu rít, mấy nhân viên nam lại phản ứng khác. Một cậu trẻ ngồi cạnh cửa, mắt vẫn dán vào màn hình máy tính, chỉ cười:
“Đừng dồn ép chị ấy nữa, nhìn bộ dạng thôi là biết chẳng có gì vui rồi.”Một anh lớn tuổi hơn thì chỉnh lại kính, lạnh nhạt nhắc khéo:“Có thời gian tám chuyện thì lo viết báo cáo trước năm giờ đi, không lại kêu than.”Cả đại sảnh bật cười rộ lên.Bạch Ninh Hy cũng bất giác bật cười theo, nhưng trong lòng chỉ thấy lúng túng. Nàng khéo léo chào mọi người, mượn cớ bận việc, vội vàng len vào hành lang dài dẫn lên phòng Content....Công ty truyền thông Laci vốn chỉ là một công ty tầm trung bình, quy mô gói gọn trong một tòa nhà thuê một tầng. May mắn lắm mới có thang máy bé tí chạy lên xuống, chứ không thì leo cầu thang bộ chắc ngày nào nhân viên cũng đốt thêm mấy nghìn calo.Không gian ở tầng trệt thiết kế mở. Mỗi bộ phận được phân một khu vực, ngăn cách bằng những tấm vách thấp, nhìn đâu cũng thấy bóng dáng đồng nghiệp đang cắm cúi làm việc. Chỉ có tầng trên mới giữ được chút vẻ trang trọng, phòng giám đốc, phòng họp và phòng tiếp khách.Bạch Ninh Hy rẽ qua hành lang, bước đến góc quen thuộc của mình. Vừa ngồi xuống ghế, nàng thoáng thở phào, như thể cuối cùng cũng trở về lãnh địa an toàn.Bàn làm việc của Bạch Ninh Hy đơn giản đến mức nhìn một lần là nhớ ngay: một chiếc máy tính để bàn, bàn phím và chuột đặt ngay ngắn. Ở góc trái có một chiếc lọ cắm bút màu hồng, nổi bật hẳn lên giữa không gian nhạt nhòa xung quanh, như thể tuyên bố đây là chỗ của một cô gái trẻ. Hai bên bàn còn xếp chồng mấy tập tài liệu, nhưng phần chính giữa được nàng cố ý để trống, đủ rộng để đặt thêm mấy giấy tờ càn xử lý, một cuốn sổ tay hay cốc cà phê khi cần.Vừa ngồi xuống, Bạch Ninh Hy vô thức đưa tay xoay xoay chiếc bút bi trong lọ, thở ra một hơi, thói quen nhỏ sau mỗi lần chuẩn bị họp hành căng thẳng.Bạch Ninh Hy rất nhanh bật máy tính, màn hình sáng lên phản chiếu gương mặt nàng trong thoáng chốc. Ừ thì, cũng coi như có lương đều đặn hàng tháng, miễn là máy chạy ổn định thì còn chịu đựng được.Nàng với tay lấy cuốn sổ tay nhỏ luôn để bên cạnh, lật mở ngăn kéo, rút ra một sấp giấy A4 dày cộm. Trong tập giấy đã được đánh dấu mấy trang quan trọng, những công việc còn tồn đọng hôm qua. Bạch Ninh Hy cẩn thận lật tới phần mình cần, ngón tay khẽ gõ vào lề giấy như thói quen khi tập trung.Một cái xoay vai nhẹ, nàng đưa tay lấy chiếc tai nghe Bluetooth bỏ vào tai, âm thanh “tích” báo kết nối vang lên khe khẽ. Mọi thứ sẵn sàng, Bạch Ninh Hy gõ bàn phím, bắt đầu dồn tâm trí vào công việc.Trong nhịp gõ đều đặn vang lên như nhịp nhạc riêng, nàng nghĩ thầm: “Xong sớm thì còn có thời gian thở, bằng không lại bị ép làm thêm giờ nữa thì đúng là bán thân cho tư bản rồi.” ...Trong khi Bạch Ninh Hy ngồi cúi đầu cặm cụi trước màn hình máy tính, thì ở một góc thành phố khác, Cố Sở Nhiên lại ung dung ngồi trên chiếc ghế da trong văn phòng sang trọng. Cô vắt chéo chân, lưng thẳng, dáng ngồi thanh thoát nhưng toát ra khí thế bức người. Đối diện cô là Lâm Vãn Hy, người đại diện, cũng là giám đốc của công ty giải trí Tuyết Thịnh.Lâm Vãn Hy năm nay đã ba mươi sáu tuổi, gương mặt trang điểm tinh tế, khí chất chín chắn của người phụ nữ từng trải. Nhưng lúc này, ánh mắt cô lại hơi nghiêm, từng chữ mang theo áp lực khi cất tiếng:“Cố Sở Nhiên, em nói thật cho chị nghe, em đang nghĩ cái gì vậy? Dời lịch hẹn với mấy thương hiệu lớn, cả đạo diễn Tần cũng phải đổi lịch chỉ vì em chạy đi ký hợp đồng với một công ty nhỏ như hạt cát, rồi còn đi quay cái chương trình thực tế không tên tuổi đó? Em có biết chị nhận bao nhiêu cuộc gọi chất vấn từ sáng tới giờ không?”Giọng điệu trách móc, nhưng không giấu được sự kiềm chế. Người ngoài nếu nghe chắc nghĩ Lâm Vãn Hy giận dữ, nhưng chỉ có cô mới hiểu rõ: bao nhiêu năm nay, Cố Sở Nhiên chính là con át chủ bài mà cô vừa nâng niu vừa dốc sức bồi dưỡng.Cô gái này… thật sự khiến người ta vừa tức vừa bất lực. Nhiều khi Lâm Vãn Hy chỉ muốn đưa tay gõ một cái lên trán Cố Sở Nhiên, hỏi xem trong đầu cô rốt cuộc chứa cái gì.Nghe hết những lời trách móc của Lâm Vãn Hy, Cố Sở Nhiên không hề tỏ ra bối rối hay phản bác. Cô khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn lạnh nhạt nhưng lại sáng ngời, ngón tay thon dài gõ nhịp lên tay ghế, chậm rãi mở miệng.“Chỉ là một chương trình thôi. Lịch trình có thể dời, cơ hội thì không phải lúc nào cũng có.”Giọng nói trầm thấp, ngắn gọn, mỗi chữ như cắt gọn thẳng vào điểm chính, không để ai bắt bẻ thêm.Lâm Vãn Hy nhíu mày, muốn hỏi thêm. Cơ hội gì? Nhưng Cố Sở Nhiên đã cúi đầu, đưa tay xoay nhẹ chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út, biểu cảm lạnh lùng đến mức không nhìn ra tâm tư.Kỳ thực trong lòng cô rõ ràng, cái gọi là “cơ hội” kia, không liên quan đến công việc, cũng chẳng liên quan đến lợi ích thương mại. Nó chỉ là cơ hội được ngồi cùng bàn, nhìn lại gương mặt mà bảy năm nay cô không một ngày quên được.Lâm Vãn Hy khoanh tay, ánh mắt sắc bén quét qua Cố Sở Nhiên, giọng điệu nghiêm khắc:“Em có biết mình vừa từ chối ai không? Bên kia là thương hiệu quốc tế, một hợp đồng quảng bá thôi cũng đủ cho em đứng trên mọi bảng xếp hạng. Em có biết là đạo diễn Tần không phải người dễ dời lịch hẹn không? Anh ta mà đổi ý thì đừng nói chị, ngay cả công ty cũng không cứu nổi.”Cố Sở Nhiên hơi nghiêng đầu, hờ hững:“Ừ.”“Ừ cái gì mà ừ? Em làm như tất cả chuyện này chỉ là gió thổi qua tai vậy.”“...”Lâm Vãn Hy cắn răng, hít sâu:
“Trời ạ, Cố Sở Nhiên, chị hỏi em nghiêm túc, em có thực sự coi trọng cái chương trình nhỏ kia không? Nó có đáng để em bỏ dở những dự án lớn hơn không?”“Đáng hay không, tùy cách nhìn.”“Em…!” Lâm Vãn Hy giơ tay lên, lại đành buông xuống, gõ nhịp lên bàn, giọng trầm thấp hơn:“Em đừng có chơi trò thần bí với chị. Em biết rõ chị là người đứng giữa, vừa phải lo cho danh tiếng em, vừa phải giữ quan hệ với đối tác. Em cứ như thế này, chị muốn gánh cũng gánh không nổi.”Cố Sở Nhiên chậm rãi khoanh tay, dựa vào ghế, khóe môi cong nhẹ như cười mà không cười:“Vậy thì… tùy chị thôi.”“...”Một khoảng im lặng nặng nề bao trùm căn phòng.Lâm Vãn Hy tức đến độ phải vươn tay rót đầy một ly trà, uống một hơi hết sạch. Đặt ly xuống bàn “cạch” một tiếng, cô nhìn Cố Sở Nhiên chằm chằm, trong lòng chỉ có một câu:“Con bé này… đúng là, đúng là muốn chọc chị tức chết mới cam tâm!”Lâm Vãn Hy đặt ly trà xuống, nhìn người đối diện. Con bé này từ ngày đầu gặp đến giờ vẫn như vậy, cái dáng vẻ im lìm, kiệm lời, đôi mắt thì cứ như nhìn xuyên qua người khác, khiến ai cũng thấy vừa xa vừa lạnh. Nhưng mà… Lâm Vãn Hy hiểu rõ, cái lạnh lùng ấy không phải vô tâm, mà là một lớp vỏ cứng đầu mà con bé quấn chặt lấy mình.Bao nhiêu năm qua, nếu không có tính tình cố chấp đến mức gần như bướng bỉnh này, có lẽ Cố Sở Nhiên cũng chẳng thể leo lên được đến vị trí hôm nay. Nhưng càng ở cạnh lâu, Lâm Vãn Hy lại càng thấy bất lực. Cô ấy là quản lý, là người đại diện, cũng giống như chị gái nửa ép buộc nửa tình nguyện. Mỗi lần Cố Sở Nhiên ngang ngạnh thế này, Vãn Hy vừa muốn bóp đầu con bé, vừa lại thấy thương, không nỡ nặng lời.Nghĩ đến cảnh hôm qua mình thức đến nửa đêm, nghe điện khắp nơi, cúi đầu xin lỗi vì lịch trình thay đổi, Lâm Vãn Hy chỉ thấy mệt. Cái tên “Cố Sở Nhiên” sáng loáng ngoài kia được bao nhiêu người ca tụng, nhưng gánh nặng phía sau đều đổ hết lên vai cô.Lâm Vãn Hy thở dài, trong lòng chửi thầm:"Cố Sở Nhiên à, em đúng là con bé khiến chị tức đến nổ phổi."Cố Sở Nhiên bất ngờ đứng dậy, giọng điệu nhàn nhạt, vừa nói vừa khẽ phủi nếp nhăn trên áo.“Em đến gặp đạo diễn Tần. Chậm nữa là không hay.”“Ơ... này!” Lâm Vãn Hy bật thốt, chưa kịp kéo tay thì bóng dáng kia đã bước nhanh ra cửa. Giày cao gót nện xuống sàn, gọn gàng, dứt khoát, chẳng để lại cho cô một khe hở nào để chen vào thêm lời.Cánh cửa phòng đóng lại, Vãn Hy tức đến nghiến răng, nhưng cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi thật dài.Còn người vừa rời khỏi kia, trên môi lại thoáng cong lên một nét cười nhẹ không mấy ai nhận ra. Trong lòng cô thầm nghĩ: Chị ấy đúng là thích mắng người thật. Nhưng mà… không sao, tôi quen rồi.Từ khi bước chân vào nghề, người mẹ đã dắt tay cô đến đây, đặt bút ký vào bản hợp đồng đầu tiên với Tuyết Thịnh, giao phó con gái duy nhất cho Lâm Vãn Hy. Gần mười năm rồi, hai người vừa như chị em, vừa như đồng nghiệp. Bị mắng cũng tốt, bị ép cũng được, dù sao Cố Sở Nhiên biết rõ, người có thể cằn nhằn cô lâu đến vậy trên đời, ngoại trừ mẹ, chắc chỉ còn Lâm Vãn Hy thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz