Bhtt Np Edit Hoan Nu Nhan Co Dai That Dang So Phong Vu
"Ha... ngủ ngon quá, thoải mái quá!" Mạnh Hiểu Dư rời giường nhìn mặt trời đang treo cao trên cửa sổ, thỏa mãn duỗi eo lười.
"Tiểu gia hỏa ngủ ngon?" Hàn Như Băng tựa cửa nhìn thấy người đang đứng trước giường duỗi lưng."Ân, Như Băng tỷ tỷ cũng vừa dậy sao?" Thấy Hàn Như Băng vào phòng, miệng Mạnh Hiểu Dư cười lớn một cái."Đã dậy một lúc, ngươi đói bụng chưa? Muốn ta gọi điếm tiểu nhị đưa thức ăn lên không?" Tâm tình Hàn Như Băng lúc này không tệ, khóe miệng vẫn luôn tươi cười."Không cần đâu, ta xuống dưới ăn, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ ăn rồi sao? Nếu không chúng ta cùng nhau đi xuống ăn!" Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư lắc đầu nói."Ân, như vậy cũng được, ta cùng Sương nhi đã ăn rồi, ngươi một mình ăn đi! Chúng ta bồi ngươi." Hàn Như Băng nhìn thoáng muội muội vừa vào phòng nói."Được! Vậy đi." Mạnh Hiểu Dư nhìn qua Hàn Như Sương, thấy nàng gật đầu nhẹ, Mạnh Hiểu Dư nói. Sau đó theo tỷ muội Hàn Như Băng xuống đại sảnh dưới lầu.---------------------------------"Tiểu gia hỏa, ăn từ từ, ở đây không ai tranh với ngươi, không cần ăn gấp như vậy." Hàn Như Băng nhìn đồ ăn vừa lên, tiểu gia hỏa lập tức như vài ngày không ăn cơm, bưng bát cơm lên ăn ngấu nghiến. Lo lắng tiểu gia hỏa ăn gấp bị nghẹn, Hàn Như Băng nói."Khụ...khụ...."Sự thật chứng minh có một số việc không thể nói, bên này Hàn Như Băng vừa nói xong, bên kia Mạnh Hiểu Dư đang ăn ngấu nghiến liền bị nghẹn. Duỗi tay tiếp nhận chén nước trong tay Hàn Như Sương, nàng ngửa đầu uống hai hớp nước lớn mới đem thức ăn bị nghẹn đẩy xuống, nói: "Như Băng tỷ tỷ, tỷ nói lời này cũng quá linh nghiệm rồi." Sau đó vẻ mặt u oán nhìn Hàn Như Băng, tựa như vì lời của Hàn Như Băng khiến nàng bị nghẹn."Tiểu gia hỏa, không phải do lời nói ứng nghiệm mà do ngươi thật sự ăn quá gấp." Nhìn ánh mắt u oán của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng cười khẽ nói."Thật sao?" Nàng có chút không tin, trước khi nàng xuyên qua, nàng vẫn luôn ăn sáng như vậy nhưng chưa từng bị nghẹn."Tiểu gia hỏa không tin?" Nhìn biểu tình hoài nghi của nàng, Hàn Như Băng lần nữa cười khẽ nói."Không có, ta tin." Nhìn nụ cười lần này của Hàn Như Băng mang theo chút nguy hiểm, nàng vội nói."Thật sao?" Hàn Như Băng học theo biểu cảm vừa rồi của Mạnh Hiểu Dư nói."Đúng vậy, ta không tin Như Băng tỷ tỷ, ta nên tin ai." Mạnh Hiểu Dư vội vàng khẳng định, đồng thời mắng thầm, "Như Băng tỷ tỷ là đại phúc hắc, chỉ biết suốt ngày khi dễ ta.""Tiểu gia hỏa ăn no chưa?" Hàn Như Băng đột nhiên chuyển đề tài."No rồi." Đối với việc Hàn Như Băng đột nhiên chuyển đề tài, nàng sửng sốt chút, nói."Còn mệt không?" Hàn Như Băng nói khiến Mạnh Hiểu Dư không biết trong hồ lô nàng chứa gì."Không mệt." Tuy rằng không biết Hàn Như Băng sao lại hỏi vậy, Mạnh Hiểu Dư vẫn thành thật trả lời."Vậy là tốt rồi." Nghe nàng nói xong, Hàn Như Băng bỗng nhiên lộ ra tươi cười vô cùng mị hoặc."Tốt...tốt cái gì?" Nhìn Hàn Như Băng đột nhiên cười như vậy, bản năng của Mạnh Hiểu Dư cảm giác được nguy hiểm."Nếu ngươi hiện tại nghỉ ngơi tốt, ăn no rồi, chúng ta nói đến chuyện hôm qua đi." Hàn Như Băng cười mị nói."Chuyện hôm qua? Như Băng tỷ tỷ, tỷ không phải nói không truy cứu việc ta chuồn êm đi Vũ Xuân Các chơi sao? Tỷ không thể không giữ lời." Mạnh Hiểu Dư vội nói."Ta tất nhiên không truy cứu! Nhưng...." Nói đến đây Hàn Như Băng dừng một chút, sau đó liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa đang khẩn trương nhìn chằm chằm mình, nói: "Ta muốn trừng phạt, nói cách khác chính là để tiểu gia hỏa nhớ kỹ giáo huấn." Hàn Như Băng nói xong, nhìn thoáng qua khuôn mặt khóc than lúc này của tiểu gia hỏa, tâm tình nháy mắt lập tức tốt hơn.Nghe tỷ tỷ nhà mình nói xong, Hàn Như Sương không nói gì, biểu cảm cũng không biến hóa, vẫn gương mặt không biểu tình như cũ, ngồi một bên uống trà. Chỉ là tâm tình nàng cũng trở nên tốt hơn giống tỷ tỷ.So với ý cười của Hàn Như Băng cùng gương mặt không biểu cảm của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư lại đang vô cùng ai oán, đôi mắt ngập nước cùng cái miệng chu lên tựa như đang bị người khác hung hăng khi dễ, Mạnh Hiểu Dư lúc này vô cùng ai oán cùng thương tâm: "Huhu, Như Băng tỷ tỷ, tỷ không thể phúc hắc như vậy! Ngày hôm qua rõ ràng bảo không truy cứu. Vì sao hôm này còn muốn trừng phạt người ta? Huhu... Ta về sau sẽ không bao giờ tin tưởng tỷ, tỷ là tên đại lừa đảo, đại phúc hắc, cầu tỷ về sau ăn mì gói bên trong không có gói gia vị." (Tác giả: Hình như thời này chưa có mì gói) Mạnh Hiểu Dư vừa ai oán nhìn Hàn Như Băng vừa khóc vừa nguyền rủa Hàn Như Băng. Mà đại mỹ nữ người bị nguyền rủa đối với ánh mắt ai oán của Mạnh Hiểu Dư lại tựa như không thấy, chỉ trong lòng đang nghĩ lát nữa sẽ trừng phạt tiểu gia hỏa không nghe lời này như thế nào, mới có thể để nàng thành thật ngốc bên cạnh mình cùng muội muội, không chạy loạn khắp nơi câu nhân.Hàn Như Sương tuy thấy biểu tình ai oán Mạnh Hiểu Dư nhưng bởi vì trong lòng nàng còn đối với việc Mạnh Hiểu Dư hôm qua bị một nữ tử khác ôm vào ngực mà khó chịu. Cho nên dù nàng có nhìn thấy được biểu cảm ai oán của Mạnh Hiểu Dư cũng sẽ vờ như không thấy, chỉ ngồi một bên phẩm trà.Khi ba người bên ngoài không nói chuyện nhưng trong lòng đều có tính toán riêng thì điếm tiểu nhị đánh vỡ trầm mặc của ba người."Khách quan, nước ấm ngài vừa mới phân phó tiểu nhân chuẩn bị, tiểu nhân đã chuẩn bị xong, khách quan ngài có thể dùng rồi." Điếm tiểu nhị cong eo, nói với Hàn Như Băng đang cong môi cười."Được ta đã biết, ngươi xuống trước đi! Đây là thưởng cho ngươi." Nói rồi Hàn Như Băng từ trong túi áo lấy ra một thỏi bạc đưa cho điếm tiểu nhị. "Cảm tạ khách quan thưởng." Điếm tiểu nhị cười thật vui vẻ tiếp nhận thỏi bạc, cúi đầu khom lưng nói."Tiểu gia hỏa, về phòng tắm rửa trước đã! Đem những hương phấn son mang về từ Vũ Xuân Các tẩy đi!" Hà Như Băng nhìn thấy điếm tiểu nhị rời đi, quay đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư nói. Nàng không thích hương vị của nữ tử phong trần trên người tiểu gia hỏa, hay nói đúng hơn là nàng không thích trên người tiểu gia hỏa mang theo hương vị của bạch y nữ tử hôm qua."Vị phấn son?" Mạnh Hiểu Dư nghe vậy đưa tay lên mũi ngửi, lại không ngửi ra được gì: "Không có! Ta đâu ngửi thấy vị son phấn nào!" Mạnh Hiểu Dư dùng biểu cảm thành thật nhìn Hàn Như Băng nói."Ngày hôm qua bạch y nữ tử kia đã ôm ngươi." Không chờ Hàn Như Băng nói, Hàn Như Sương ngồi cạnh Mạnh Hiểu Dư lạnh lùng nói. Nghĩ đến việc hôm qua Dư nhi bị bạch y nữ tử kia ôm vào lòng khiến thần sắc của Hàn Như Sương càng lạnh hơn."Sao?" Nghe Hàn Như Sương nói trong nháy mắt Mạnh Hiểu Dư khó hiểu nhưng rất nhanh nàng đã có phản ứng nghĩ: "Đúng rồi, hôm qua Như Sương tỷ tỷ ôm ta từ trong lòng bạch y nữ tử tên Dạ về." nghĩ đến đây trong lòng Mạnh Hiểu Dư khóc không ra nước mắt "Không phải ta muốn để nàng ôm! Là nàng cưỡng ôm ta! Hơn nữa nữ tử kia lực rất lớn, ta tránh thế nào cũng không được! Như Băng tỷ tỷ hai tỷ không cần như vậy, ta thật sự vô tội mà!" Mạnh Hiểu Dư rất muốn đem những lời này gào lên với tỷ muội Hàn Như Băng nhưng nàng không dám nên chỉ có thể rít gào trong lòng."Tiểu gia hỏa, nghĩ gì vậy?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư biểu tình biến hóa liên tục. Hàn Như Băng biết nàng nghĩ đang nghĩ đến lời của muội muội nhà mình."Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, ta rất oan uổng! Là bạch y nữ tử tên Dạ kia cưỡng ôm ta còn cưỡng hôn ta..." Nhìn sắc mặt tỷ muội Hàn Như Băng đại biến, Mạnh Hiểu Dư lập tức y thức chính mình vừa nói gì, vì thế vội vàng dùng tay che miệng mình đồng thời trong lòng đem mình hung hăng mắng một lần "Mạnh Hiểu Dư ngươi là tên ngốc như thế nào lại đem chuyện này nói ra? Ngươi đây là ngại chính mình chưa đủ thê thảm sao?" Nghĩ đến đây Mạnh Hiểu Dư nhìn thoáng qua gương mặt đã hoàn toàn phủ lên một tầng băng dày của Hàn Như Sương cùng ý cười phi thường mị hoặc cùng nguy hiểm của Hàn Như Băng. Trong lòng Mạnh Hiểu Dư hoàn toàn rơi lệ: "Xong rồi, xong rồi, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ lần này khẳng định rất tức giận, ta nhất định sẽ bị phạt thật thảm." Nghĩ vậy trong lòng không khỏi kêu rên: "Mạnh Hiểu Dư ngươi là tên đại ngốc....""Tiểu gia hỏa, ngươi vừa nói gì?" Hàn Như Băng lúc này cười vô cùng nguy hiểm.---------------------------------------Lời của editor: Chào mọi người, mình thấy có bạn hỏi mình có drop truyện không. Thì câu trả lời là không. Mọi người yên tâm đọc. Lịch đăng truyện là 2 tuần/ 8 chương. Vì mình edit nhiều truyện một lúc nên nếu tuần này không có truyện thì tuần sau mình sẽ đăng bù.
"Tiểu gia hỏa ngủ ngon?" Hàn Như Băng tựa cửa nhìn thấy người đang đứng trước giường duỗi lưng."Ân, Như Băng tỷ tỷ cũng vừa dậy sao?" Thấy Hàn Như Băng vào phòng, miệng Mạnh Hiểu Dư cười lớn một cái."Đã dậy một lúc, ngươi đói bụng chưa? Muốn ta gọi điếm tiểu nhị đưa thức ăn lên không?" Tâm tình Hàn Như Băng lúc này không tệ, khóe miệng vẫn luôn tươi cười."Không cần đâu, ta xuống dưới ăn, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ ăn rồi sao? Nếu không chúng ta cùng nhau đi xuống ăn!" Nghe Hàn Như Băng nói, Mạnh Hiểu Dư lắc đầu nói."Ân, như vậy cũng được, ta cùng Sương nhi đã ăn rồi, ngươi một mình ăn đi! Chúng ta bồi ngươi." Hàn Như Băng nhìn thoáng muội muội vừa vào phòng nói."Được! Vậy đi." Mạnh Hiểu Dư nhìn qua Hàn Như Sương, thấy nàng gật đầu nhẹ, Mạnh Hiểu Dư nói. Sau đó theo tỷ muội Hàn Như Băng xuống đại sảnh dưới lầu.---------------------------------"Tiểu gia hỏa, ăn từ từ, ở đây không ai tranh với ngươi, không cần ăn gấp như vậy." Hàn Như Băng nhìn đồ ăn vừa lên, tiểu gia hỏa lập tức như vài ngày không ăn cơm, bưng bát cơm lên ăn ngấu nghiến. Lo lắng tiểu gia hỏa ăn gấp bị nghẹn, Hàn Như Băng nói."Khụ...khụ...."Sự thật chứng minh có một số việc không thể nói, bên này Hàn Như Băng vừa nói xong, bên kia Mạnh Hiểu Dư đang ăn ngấu nghiến liền bị nghẹn. Duỗi tay tiếp nhận chén nước trong tay Hàn Như Sương, nàng ngửa đầu uống hai hớp nước lớn mới đem thức ăn bị nghẹn đẩy xuống, nói: "Như Băng tỷ tỷ, tỷ nói lời này cũng quá linh nghiệm rồi." Sau đó vẻ mặt u oán nhìn Hàn Như Băng, tựa như vì lời của Hàn Như Băng khiến nàng bị nghẹn."Tiểu gia hỏa, không phải do lời nói ứng nghiệm mà do ngươi thật sự ăn quá gấp." Nhìn ánh mắt u oán của Mạnh Hiểu Dư, Hàn Như Băng cười khẽ nói."Thật sao?" Nàng có chút không tin, trước khi nàng xuyên qua, nàng vẫn luôn ăn sáng như vậy nhưng chưa từng bị nghẹn."Tiểu gia hỏa không tin?" Nhìn biểu tình hoài nghi của nàng, Hàn Như Băng lần nữa cười khẽ nói."Không có, ta tin." Nhìn nụ cười lần này của Hàn Như Băng mang theo chút nguy hiểm, nàng vội nói."Thật sao?" Hàn Như Băng học theo biểu cảm vừa rồi của Mạnh Hiểu Dư nói."Đúng vậy, ta không tin Như Băng tỷ tỷ, ta nên tin ai." Mạnh Hiểu Dư vội vàng khẳng định, đồng thời mắng thầm, "Như Băng tỷ tỷ là đại phúc hắc, chỉ biết suốt ngày khi dễ ta.""Tiểu gia hỏa ăn no chưa?" Hàn Như Băng đột nhiên chuyển đề tài."No rồi." Đối với việc Hàn Như Băng đột nhiên chuyển đề tài, nàng sửng sốt chút, nói."Còn mệt không?" Hàn Như Băng nói khiến Mạnh Hiểu Dư không biết trong hồ lô nàng chứa gì."Không mệt." Tuy rằng không biết Hàn Như Băng sao lại hỏi vậy, Mạnh Hiểu Dư vẫn thành thật trả lời."Vậy là tốt rồi." Nghe nàng nói xong, Hàn Như Băng bỗng nhiên lộ ra tươi cười vô cùng mị hoặc."Tốt...tốt cái gì?" Nhìn Hàn Như Băng đột nhiên cười như vậy, bản năng của Mạnh Hiểu Dư cảm giác được nguy hiểm."Nếu ngươi hiện tại nghỉ ngơi tốt, ăn no rồi, chúng ta nói đến chuyện hôm qua đi." Hàn Như Băng cười mị nói."Chuyện hôm qua? Như Băng tỷ tỷ, tỷ không phải nói không truy cứu việc ta chuồn êm đi Vũ Xuân Các chơi sao? Tỷ không thể không giữ lời." Mạnh Hiểu Dư vội nói."Ta tất nhiên không truy cứu! Nhưng...." Nói đến đây Hàn Như Băng dừng một chút, sau đó liếc mắt nhìn tiểu gia hỏa đang khẩn trương nhìn chằm chằm mình, nói: "Ta muốn trừng phạt, nói cách khác chính là để tiểu gia hỏa nhớ kỹ giáo huấn." Hàn Như Băng nói xong, nhìn thoáng qua khuôn mặt khóc than lúc này của tiểu gia hỏa, tâm tình nháy mắt lập tức tốt hơn.Nghe tỷ tỷ nhà mình nói xong, Hàn Như Sương không nói gì, biểu cảm cũng không biến hóa, vẫn gương mặt không biểu tình như cũ, ngồi một bên uống trà. Chỉ là tâm tình nàng cũng trở nên tốt hơn giống tỷ tỷ.So với ý cười của Hàn Như Băng cùng gương mặt không biểu cảm của Hàn Như Sương, Mạnh Hiểu Dư lại đang vô cùng ai oán, đôi mắt ngập nước cùng cái miệng chu lên tựa như đang bị người khác hung hăng khi dễ, Mạnh Hiểu Dư lúc này vô cùng ai oán cùng thương tâm: "Huhu, Như Băng tỷ tỷ, tỷ không thể phúc hắc như vậy! Ngày hôm qua rõ ràng bảo không truy cứu. Vì sao hôm này còn muốn trừng phạt người ta? Huhu... Ta về sau sẽ không bao giờ tin tưởng tỷ, tỷ là tên đại lừa đảo, đại phúc hắc, cầu tỷ về sau ăn mì gói bên trong không có gói gia vị." (Tác giả: Hình như thời này chưa có mì gói) Mạnh Hiểu Dư vừa ai oán nhìn Hàn Như Băng vừa khóc vừa nguyền rủa Hàn Như Băng. Mà đại mỹ nữ người bị nguyền rủa đối với ánh mắt ai oán của Mạnh Hiểu Dư lại tựa như không thấy, chỉ trong lòng đang nghĩ lát nữa sẽ trừng phạt tiểu gia hỏa không nghe lời này như thế nào, mới có thể để nàng thành thật ngốc bên cạnh mình cùng muội muội, không chạy loạn khắp nơi câu nhân.Hàn Như Sương tuy thấy biểu tình ai oán Mạnh Hiểu Dư nhưng bởi vì trong lòng nàng còn đối với việc Mạnh Hiểu Dư hôm qua bị một nữ tử khác ôm vào ngực mà khó chịu. Cho nên dù nàng có nhìn thấy được biểu cảm ai oán của Mạnh Hiểu Dư cũng sẽ vờ như không thấy, chỉ ngồi một bên phẩm trà.Khi ba người bên ngoài không nói chuyện nhưng trong lòng đều có tính toán riêng thì điếm tiểu nhị đánh vỡ trầm mặc của ba người."Khách quan, nước ấm ngài vừa mới phân phó tiểu nhân chuẩn bị, tiểu nhân đã chuẩn bị xong, khách quan ngài có thể dùng rồi." Điếm tiểu nhị cong eo, nói với Hàn Như Băng đang cong môi cười."Được ta đã biết, ngươi xuống trước đi! Đây là thưởng cho ngươi." Nói rồi Hàn Như Băng từ trong túi áo lấy ra một thỏi bạc đưa cho điếm tiểu nhị. "Cảm tạ khách quan thưởng." Điếm tiểu nhị cười thật vui vẻ tiếp nhận thỏi bạc, cúi đầu khom lưng nói."Tiểu gia hỏa, về phòng tắm rửa trước đã! Đem những hương phấn son mang về từ Vũ Xuân Các tẩy đi!" Hà Như Băng nhìn thấy điếm tiểu nhị rời đi, quay đầu nhìn Mạnh Hiểu Dư nói. Nàng không thích hương vị của nữ tử phong trần trên người tiểu gia hỏa, hay nói đúng hơn là nàng không thích trên người tiểu gia hỏa mang theo hương vị của bạch y nữ tử hôm qua."Vị phấn son?" Mạnh Hiểu Dư nghe vậy đưa tay lên mũi ngửi, lại không ngửi ra được gì: "Không có! Ta đâu ngửi thấy vị son phấn nào!" Mạnh Hiểu Dư dùng biểu cảm thành thật nhìn Hàn Như Băng nói."Ngày hôm qua bạch y nữ tử kia đã ôm ngươi." Không chờ Hàn Như Băng nói, Hàn Như Sương ngồi cạnh Mạnh Hiểu Dư lạnh lùng nói. Nghĩ đến việc hôm qua Dư nhi bị bạch y nữ tử kia ôm vào lòng khiến thần sắc của Hàn Như Sương càng lạnh hơn."Sao?" Nghe Hàn Như Sương nói trong nháy mắt Mạnh Hiểu Dư khó hiểu nhưng rất nhanh nàng đã có phản ứng nghĩ: "Đúng rồi, hôm qua Như Sương tỷ tỷ ôm ta từ trong lòng bạch y nữ tử tên Dạ về." nghĩ đến đây trong lòng Mạnh Hiểu Dư khóc không ra nước mắt "Không phải ta muốn để nàng ôm! Là nàng cưỡng ôm ta! Hơn nữa nữ tử kia lực rất lớn, ta tránh thế nào cũng không được! Như Băng tỷ tỷ hai tỷ không cần như vậy, ta thật sự vô tội mà!" Mạnh Hiểu Dư rất muốn đem những lời này gào lên với tỷ muội Hàn Như Băng nhưng nàng không dám nên chỉ có thể rít gào trong lòng."Tiểu gia hỏa, nghĩ gì vậy?" Nhìn Mạnh Hiểu Dư biểu tình biến hóa liên tục. Hàn Như Băng biết nàng nghĩ đang nghĩ đến lời của muội muội nhà mình."Như Băng tỷ tỷ, Như Sương tỷ tỷ, ta rất oan uổng! Là bạch y nữ tử tên Dạ kia cưỡng ôm ta còn cưỡng hôn ta..." Nhìn sắc mặt tỷ muội Hàn Như Băng đại biến, Mạnh Hiểu Dư lập tức y thức chính mình vừa nói gì, vì thế vội vàng dùng tay che miệng mình đồng thời trong lòng đem mình hung hăng mắng một lần "Mạnh Hiểu Dư ngươi là tên ngốc như thế nào lại đem chuyện này nói ra? Ngươi đây là ngại chính mình chưa đủ thê thảm sao?" Nghĩ đến đây Mạnh Hiểu Dư nhìn thoáng qua gương mặt đã hoàn toàn phủ lên một tầng băng dày của Hàn Như Sương cùng ý cười phi thường mị hoặc cùng nguy hiểm của Hàn Như Băng. Trong lòng Mạnh Hiểu Dư hoàn toàn rơi lệ: "Xong rồi, xong rồi, Như Băng tỷ tỷ cùng Như Sương tỷ tỷ lần này khẳng định rất tức giận, ta nhất định sẽ bị phạt thật thảm." Nghĩ vậy trong lòng không khỏi kêu rên: "Mạnh Hiểu Dư ngươi là tên đại ngốc....""Tiểu gia hỏa, ngươi vừa nói gì?" Hàn Như Băng lúc này cười vô cùng nguy hiểm.---------------------------------------Lời của editor: Chào mọi người, mình thấy có bạn hỏi mình có drop truyện không. Thì câu trả lời là không. Mọi người yên tâm đọc. Lịch đăng truyện là 2 tuần/ 8 chương. Vì mình edit nhiều truyện một lúc nên nếu tuần này không có truyện thì tuần sau mình sẽ đăng bù.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz