[BHTT-NP] [EDIT] [Hoàn] Nữ Nhân Cổ Đại Thật Đáng Sợ! - Phong Vũ
Chương 29
Mạnh Hiểu Dư tắm xong, lau khô người. Nàng không mặc gì bò lên giường, chui vào chăn. Ban đầu nàng mở to hai mắt hưng phấn nghĩ: "Như Băng tỷ tỷ nói chuyện làm ta càng thêm hạnh phúc, rốt cuộc là chuyện gì?"
Chỉ là qua một lúc, Mạnh Hiểu Dư đã không chịu nổi, ngủ mất.Khi nàng vừa ngủ không lâu, đã bị một trận ngứa trên mặt làm cho tỉnh, mở mắt. Khi Mạnh Hiểu Dư mở to mắt, nhìn thấy Hàn Như Sương chỉ mặc bộ trung y màu trắng ôm eo mình, khóe môi cong lên, hai mắt trong suốt nhìn mình."A! Là Như Sương tỷ tỷ! Như Băng tỷ tỷ đâu?" Mạnh Hiểu Dư có chút buồn ngủ hỏi."Tỷ tỷ đang ở phòng ta tắm! Một lát sẽ qua đây." Hàn Như Sương nhìn bộ dáng đáng yêu híp nửa mắt buồn ngủ của Mạnh Hiểu Dư, tươi cười trên mặt càng lớn. Sau đó nàng nghĩ gì đó, ngữ khí hơi kích động hỏi Mạnh Hiểu Dư đang vùi đầu trong ngực mình ngủ: "Dư nhi, ngươi thật sự nguyện ý sao?"Mạnh Hiểu Dư đang vùi đầu trong ngực Hàn Như Sương, nghe thấy nàng hỏi mình. Tuy nhất thời không hiểu Hàn Như Sương đang nói gì nhưng vẫn theo thói quen gật đầu, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng, chuẩn bị ngủ.Khi Mạnh Hiểu Dư chuẩn bị vào giấc, Hàn Như Sương nhận được cái gật đầu của Mạnh Hiểu Dư. Nàng vô cùng vui vẻ, kích động, đôi tay ôm chặt eo Mạnh Hiểu Dư. Bởi vì rất vui cùng kích động suýt nữa đã làm gãy eo nhỏ của Mạnh Hiểu Dư.Vốn Mạnh Hiểu Dư đang mơ màng sắp ngủ lại vì lực tay Hàn Như Sương đột nhiên lên khiến eo đau đớn, hô đau một tiếng, cảm giác buồn ngủ cũng hoàn toàn bay mất. Lúc này hai mắt Mạnh Hiểu Dư rưng rưng lên án nhìn Hàn Như Sương.Hàn Như Sương nghe được tiếng hô của Mạnh Hiểu Dư, phát giác mình ôm Mạnh Hiểu Dư thật chặt, vì thế thả lỏng lực tay, sau đó dùng giọng xin lỗi nói với Mạnh Hiểu Dư: "Thật xin lỗi Dư nhi, vừa rồi ta rất vui cho nên nhất thời không khống chế được lực tay, mới làm đau ngươi!" Nói xong, Hàn Như Sương không đợi Mạnh Hiểu Dư trả lời, đã dùng nụ hôn hàm chứa thương tiếc hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư, sau đó dần dần hôn sâu. Khi dần hôn sâu, tay Hàn Như Sương treo eo Mạnh Hiểu Dư bắt đầu không an phận. Đôi tay bắt đầu tuần tra trên thân thể trần trụi mê người của Mạnh Hiểu Dư.Mạnh Hiểu Dư được Hàn Như Sương ôn nhu hôn có chút hơi ngốc. Khi nàng vừa lấy lại tinh thần, lại bị nụ hôn sâu Hàn Như Sương đoạt đi thần trí vừa trở về.Khi Mạnh Hiểu Dư bị nàng hôn đến thần trí mơ màng. Đột nhiên phát hiện Hàn Như Băng không biết khi nào đã vào phòng. Hơn nữa còn đang đứng cạnh giường nhìn nàng cùng Hàn Như Sương cười.Phát hiện này làm Mạnh Hiểu Dư cực kỳ quẫn bách. Vốn bị Hàn Như Sương hôn đến mơ màng cũng đã hoàn hồn.Khi Mạnh Hiểu Dư phát hiện Hàn Như Băng, Hàn Như Sương cũng phát hiện tỷ tỷ của mình. Nhưng nàng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn tỷ tỷ, sau đó cúi đầu bắt lấy Mạnh Hiểu Dư vì quẫn bách mà né mình. Đồng thời, tay trái nàng ôm eo Mạnh Hiểu Dư, tay phải chống giường. Sau đó dù lực, cùng Mạnh Hiểu Dư bay lên không trung một chút, sau đó lăn vào trong cùng của giường.Hàn Như Băng nhìn muội muội nhà mình chừa chỗ cho mình. Tươi cười trên mặt càng lớn, sau đó nàng cởi áo ngoài vừa mặc không lâu, chỉ mặc một thân trung y giống Hàn Như Sương. Hơi cúi người, dùng ngữ khí dụ hoặc chậm rãi bên tai Mạnh Hiểu Dư nói: "Tiểu gia hỏa, lúc trước không phải hỏi ta. Làm sao để có thể cho ngươi càng thêm hạnh phúc sao? Hiện tại ta cùng muội muội nói với ngươi, chịu không?" Hàn Như Băng nói xong, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ tai Mạnh Hiểu Dư. Sau khi Mạnh Hiểu Dư run nhẹ, nàng cúi đầu hôn cổ thon dài của Mạnh Hiểu Dư. Tay phải xoa lấy ngọn núi nhỏ đứng thẳng của Mạnh Hiểu Dư, khi thì xoa lấy khi thì nhẹ xoa viên đậu hồng phấn trên ngọn núi kia.Vì miệng Mạnh Hiểu Dư đang hôn Hàn Như Sương. Sau khi nghe được Hàn Như Băng nói, trong lòng toàn nước mắt. Đồng thời hiểu được, lời nói làm mình càng thêm hạnh phúc của Hàn Như Băng là ý gì. Vì thế Mạnh Hiểu Dư không khỏi trong lòng mắng to, Hàn Như Băng thật phúc hắc. Cũng mắng mình vì sao lại ngây thơ tin tưởng lời nói Hàn Như Băng?
Chỉ là qua một lúc, Mạnh Hiểu Dư đã không chịu nổi, ngủ mất.Khi nàng vừa ngủ không lâu, đã bị một trận ngứa trên mặt làm cho tỉnh, mở mắt. Khi Mạnh Hiểu Dư mở to mắt, nhìn thấy Hàn Như Sương chỉ mặc bộ trung y màu trắng ôm eo mình, khóe môi cong lên, hai mắt trong suốt nhìn mình."A! Là Như Sương tỷ tỷ! Như Băng tỷ tỷ đâu?" Mạnh Hiểu Dư có chút buồn ngủ hỏi."Tỷ tỷ đang ở phòng ta tắm! Một lát sẽ qua đây." Hàn Như Sương nhìn bộ dáng đáng yêu híp nửa mắt buồn ngủ của Mạnh Hiểu Dư, tươi cười trên mặt càng lớn. Sau đó nàng nghĩ gì đó, ngữ khí hơi kích động hỏi Mạnh Hiểu Dư đang vùi đầu trong ngực mình ngủ: "Dư nhi, ngươi thật sự nguyện ý sao?"Mạnh Hiểu Dư đang vùi đầu trong ngực Hàn Như Sương, nghe thấy nàng hỏi mình. Tuy nhất thời không hiểu Hàn Như Sương đang nói gì nhưng vẫn theo thói quen gật đầu, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng, chuẩn bị ngủ.Khi Mạnh Hiểu Dư chuẩn bị vào giấc, Hàn Như Sương nhận được cái gật đầu của Mạnh Hiểu Dư. Nàng vô cùng vui vẻ, kích động, đôi tay ôm chặt eo Mạnh Hiểu Dư. Bởi vì rất vui cùng kích động suýt nữa đã làm gãy eo nhỏ của Mạnh Hiểu Dư.Vốn Mạnh Hiểu Dư đang mơ màng sắp ngủ lại vì lực tay Hàn Như Sương đột nhiên lên khiến eo đau đớn, hô đau một tiếng, cảm giác buồn ngủ cũng hoàn toàn bay mất. Lúc này hai mắt Mạnh Hiểu Dư rưng rưng lên án nhìn Hàn Như Sương.Hàn Như Sương nghe được tiếng hô của Mạnh Hiểu Dư, phát giác mình ôm Mạnh Hiểu Dư thật chặt, vì thế thả lỏng lực tay, sau đó dùng giọng xin lỗi nói với Mạnh Hiểu Dư: "Thật xin lỗi Dư nhi, vừa rồi ta rất vui cho nên nhất thời không khống chế được lực tay, mới làm đau ngươi!" Nói xong, Hàn Như Sương không đợi Mạnh Hiểu Dư trả lời, đã dùng nụ hôn hàm chứa thương tiếc hôn lên môi Mạnh Hiểu Dư, sau đó dần dần hôn sâu. Khi dần hôn sâu, tay Hàn Như Sương treo eo Mạnh Hiểu Dư bắt đầu không an phận. Đôi tay bắt đầu tuần tra trên thân thể trần trụi mê người của Mạnh Hiểu Dư.Mạnh Hiểu Dư được Hàn Như Sương ôn nhu hôn có chút hơi ngốc. Khi nàng vừa lấy lại tinh thần, lại bị nụ hôn sâu Hàn Như Sương đoạt đi thần trí vừa trở về.Khi Mạnh Hiểu Dư bị nàng hôn đến thần trí mơ màng. Đột nhiên phát hiện Hàn Như Băng không biết khi nào đã vào phòng. Hơn nữa còn đang đứng cạnh giường nhìn nàng cùng Hàn Như Sương cười.Phát hiện này làm Mạnh Hiểu Dư cực kỳ quẫn bách. Vốn bị Hàn Như Sương hôn đến mơ màng cũng đã hoàn hồn.Khi Mạnh Hiểu Dư phát hiện Hàn Như Băng, Hàn Như Sương cũng phát hiện tỷ tỷ của mình. Nhưng nàng chỉ ngẩng đầu liếc nhìn tỷ tỷ, sau đó cúi đầu bắt lấy Mạnh Hiểu Dư vì quẫn bách mà né mình. Đồng thời, tay trái nàng ôm eo Mạnh Hiểu Dư, tay phải chống giường. Sau đó dù lực, cùng Mạnh Hiểu Dư bay lên không trung một chút, sau đó lăn vào trong cùng của giường.Hàn Như Băng nhìn muội muội nhà mình chừa chỗ cho mình. Tươi cười trên mặt càng lớn, sau đó nàng cởi áo ngoài vừa mặc không lâu, chỉ mặc một thân trung y giống Hàn Như Sương. Hơi cúi người, dùng ngữ khí dụ hoặc chậm rãi bên tai Mạnh Hiểu Dư nói: "Tiểu gia hỏa, lúc trước không phải hỏi ta. Làm sao để có thể cho ngươi càng thêm hạnh phúc sao? Hiện tại ta cùng muội muội nói với ngươi, chịu không?" Hàn Như Băng nói xong, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ tai Mạnh Hiểu Dư. Sau khi Mạnh Hiểu Dư run nhẹ, nàng cúi đầu hôn cổ thon dài của Mạnh Hiểu Dư. Tay phải xoa lấy ngọn núi nhỏ đứng thẳng của Mạnh Hiểu Dư, khi thì xoa lấy khi thì nhẹ xoa viên đậu hồng phấn trên ngọn núi kia.Vì miệng Mạnh Hiểu Dư đang hôn Hàn Như Sương. Sau khi nghe được Hàn Như Băng nói, trong lòng toàn nước mắt. Đồng thời hiểu được, lời nói làm mình càng thêm hạnh phúc của Hàn Như Băng là ý gì. Vì thế Mạnh Hiểu Dư không khỏi trong lòng mắng to, Hàn Như Băng thật phúc hắc. Cũng mắng mình vì sao lại ngây thơ tin tưởng lời nói Hàn Như Băng?
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz