ZingTruyen.Xyz

Bhtt Loi Lam Sau Tat Ca Van La Em

Tần Lam nhìn Tân Chỉ Lôi, thấy cô vẫn mệt mỏi và lảo đảo. Nàng thở dài, đi vào bếp lấy một cốc nước giải rượu. Khi quay lại, nàng thấy Tân Chỉ Lôi vẫn ngồi im trên ghế sofa, đôi mắt mờ đi vì cơn say

-"Tôi giải rượu cho em đây, uống đi, em sẽ đỡ hơn"

Tân Chỉ Lôi nhìn vào cốc nước trong tay nàng, một chút sự lạ lẫm hiện lên trong mắt cô, nhưng rồi cô cũng cầm lấy, uống một ngụm. Cảm giác mát lạnh xộc lên cổ họng, nhưng không thể làm dịu đi nỗi đau trong lòng cô. Cô đặt cốc xuống, ánh mắt rơm rớm nhìn Tần Lam

-"Chị có thể giận tôi cả đời, tôi cũng sẽ chấp nhận. Nhưng tôi không thể sống mà không có chị bên cạnh"

Tần Lam không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát cô. Nàng đã nghe quá nhiều lời xin lỗi, nhưng lần này, không biết tại sao, câu nói của Tân Chỉ Lôi lại khiến nàng không thể giữ được sự bình tĩnh nữa

Nàng vươn tay ra dìu Tân Chỉ Lôi đứng dậy, đôi mắt Tân Chỉ Lôi nhìn nàng một cách đầy sự thỏa hiệp, như thể không còn một chút sức lực để phản kháng nữa.

-"Đi lên phòng nghỉ đi, sáng mai, em sẽ phải về"

Tần Lam nhẹ nhàng dìu cô lên cầu thang, không để cô ngã. Khi đến trước cửa phòng, nàng dừng lại, đưa tay mở cửa rồi nhìn vào mắt Tân Chỉ Lôi

-"Em có thể ngủ ở đây, nhưng chỉ đêm nay thôi. Ngày mai em phải đi"

Tân Chỉ Lôi không trả lời, chỉ lặng lẽ gật đầu. Cô không biết phải nói gì hơn, trong lòng chỉ có nỗi đau, sự tiếc nuối và khao khát mong muốn được tha thứ. Cô biết rằng sẽ không dễ dàng để có được điều đó

Tần Lam giúp cô lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn cho cô rồi đứng lặng lẽ bên giường. Cả hai im lặng, không nói gì. Cảm giác trống vắng trong phòng, trong lòng của cả hai người, dường như lớn hơn bao giờ hết.

-"Ngày mai em sẽ phải ra đi, tôi không thể để mọi thứ quay lại như cũ được"

Tân Chỉ Lôi nhắm mắt, không nói gì thêm. Cô biết Tần Lam sẽ không thay đổi ngay lập tức, nhưng ít nhất, một đêm này là cơ hội duy nhất cô có thể ở gần nàng. Cô không muốn mất đi cơ hội này

...

Dĩnh Chi nửa đêm thức giấc, đôi mắt ngái ngủ tìm kiếm mẹ mình. Cô bé bắt đầu khóc nhẹ, gọi tên mẹ một cách mơ màng

-"Mẹ... mẹ..."_Dĩnh Chi khóc, đôi tay bé nhỏ với lên phía giường

Tần Lam nghe tiếng con khóc, vội vã bước đến. Nàng nhìn thấy Dĩnh Chi đang ngồi trên giường, đôi mắt long lanh đầy nước mắt, và không thể không cảm thấy trái tim mình xót xa. Nàng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ về con gái

-"Được rồi, mẹ đây, đừng khóc nữa"

Nàng nhẹ nhàng bế con lên và ngồi xuống ghế. Dĩnh Chi vẫn chưa ngừng khóc, cô bé ôm chặt lấy Tần Lam như thể đang tìm kiếm sự an ủi từ người mẹ

-"Mẹ ơi... mẹ ti cho con...con đói"

Tần Lam mỉm cười, khẽ thở dài Con bé chưa bao giờ ngừng tìm kiếm sự ấm áp và gần gũi từ mẹ, và nàng cũng chưa bao giờ từ chối. Nàng nhẹ nhàng cho con bú, một cử chỉ quen thuộc mà nàng đã làm hàng đêm. Khi con bé dần bình tĩnh lại và ngừng khóc, nàng thì thầm vào tai Dĩnh Chi

-"Ngủ đi, con yêu. Mẹ sẽ luôn ở đây"

Dĩnh Chi ngoan ngoãn tựa đầu vào mẹ, và Tần Lam nhìn cô bé, cảm thấy một sự bình yên trong trái tim mình. Nhưng đêm nay, cũng như những đêm khác, sự bình yên này lại làm nàng nhớ về Tân Chỉ Lôi, người mà nàng đã từng yêu rất nhiều

Nàng nhẹ nhàng đưa Dĩnh Chi trở lại giường và nằm cạnh con, đôi mắt nhìn vào khoảng không tĩnh lặng trong đêm. Nàng không thể không cảm thấy một nỗi buồn thầm kín, một sự tiếc nuối về những gì đã qua. Nhưng hôm nay, nàng đã quyết định rằng mình sẽ không quay lại, dù cho những ký ức đó có làm nàng đau lòng đến thế nào

Tân Chỉ Lôi, trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, nhẹ nhàng đứng dậy khỏi giường. Cô cảm thấy một sự bứt rứt không thể giải thích, dường như có một lực hút vô hình kéo cô về phía phòng của Tần Lam. Cảm giác trống vắng trong lòng cô càng lúc càng rõ ràng, và dù cố gắng để lý trí thắng thế, trái tim lại không thể ngừng gọi tên nàng

Cô mở cửa phòng, bước vào trong bóng tối mờ mịt của căn phòng. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng một chút, đủ để cô thấy được hình bóng Tần Lam nằm trên giường, yên lặng trong giấc ngủ. Dĩnh Chi đã nằm yên trên giường, nhưng cô bé đã ngủ say rồi, không còn thức dậy như những lúc trước

Tân Chỉ Lôi khẽ di chuyển đến bên giường, trái tim đập thình thịch, đôi mắt mờ đi vì men rượu và sự mệt mỏi. Cô đứng đó, nhìn Tần Lam một cách đầy tiếc nuối. Có lẽ, nếu không phải vì những lỗi lầm trong quá khứ, họ đã có thể là một gia đình thật sự

Tần Lam cảm nhận được có ai đó đứng bên cạnh, nàng khẽ mở mắt. Khi nhìn thấy Tân Chỉ Lôi đứng đó, nàng chỉ im lặng, không nói gì, mắt nhìn chằm chằm vào cô, như thể đã chờ đợi điều này từ lâu, nhưng cũng như không biết phải làm sao để đối diện với cảm xúc của mình

Tân Chỉ Lôi cuối cùng không thể kiềm chế nữa, cô ngồi xuống cạnh giường, đôi tay run rẩy vươn về phía Tần Lam

-"Chị... tôi..."

Tần Lam nhìn cô, rồi nhẹ nhàng lắc đầu

-"Em đừng làm vậy, Tân Chỉ Lôi... đừng để tôi làm tổn thương em thêm nữa"

Tân Chỉ Lôi cúi đầu, đôi mắt đẫm lệ

-"Tôi đã sai, tôi biết tôi đã sai. Nhưng tôi không thể quên chị, không thể... tôi nhớ chị lắm"

Nàng im lặng một lúc, cảm nhận sự đau đớn trong lời nói của Tân Chỉ Lôi. Nàng không thể nói thêm gì nữa, chỉ có thể khẽ nắm lấy tay cô, không muốn buông r. -"Em có thể ở lại đêm nay, nhưng chỉ một đêm thôi"

Tân Chỉ Lôi ngẩng đầu lên, ánh mắt cô tràn đầy hy vọng

Sáng hôm sau, Tân Chỉ Lôi tỉnh dậy trong căn phòng lạ lẫm, cảm giác đầu óc nặng nề, như thể mọi thứ vẫn đang quay cuồng trong cơn say. Cô mở mắt ra, nhìn xung quanh và nhận ra mình không còn ở trong phòng của mình nữa. Cảm giác mơ hồ khiến cô không thể nhớ nổi là đã xảy ra chuyện gì tối qua

Cô ngồi dậy, đầu óc váng vất, nhìn xuống thì thấy Tần Lam vẫn đang nằm bên cạnh mình, đôi mi hơi nheo lại khi ánh sáng mặt trời chiếu vào. Lúc này, cô mới nhớ lại cảnh tượng đêm qua: mình đã lạc vào phòng của Tần Lam, và nàng không hề đẩy cô ra, chỉ im lặng ôm lấy cô như những ngày xưa

Tân Chỉ Lôi cảm thấy trái tim mình thắt lại. Một phần trong cô cảm thấy xấu hổ, nhưng phần khác lại muốn giữ lại giây phút này, giây phút duy nhất khi họ có thể gần nhau mà không có sự ngăn cách

Cô nhẹ nhàng đứng dậy, không muốn làm nàng thức giấc. Nhưng khi vừa bước xuống giường, Tần Lam khẽ cựa mình, mắt mở ra và nhìn cô

-"Em tỉnh rồi sao?"_Tần Lam hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn có chút mệt mỏi

Tân Chỉ Lôi không biết phải đáp lại thế nào. Cô đứng lặng im, cảm giác vừa xa lạ, vừa thân quen. Cuối cùng, cô chỉ lặng lẽ cúi đầu, không dám nhìn vào mắt nàng

-"Chị..."_Cô mở miệng, giọng nói có chút nghẹn lại

-""Tôi... thật sự xin lỗi về những gì tôi đã làm. Tôi... không biết mình lại hành động như thế"

Tần Lam ngồi dậy, đôi mắt nàng vẫn đầy sự mệt mỏi, nhưng cũng chứa đựng sự dịu dàng mà Tân Chỉ Lôi không thể nào phủ nhận. Nàng thở dài nhẹ nhàng

-"Em đừng nói vậy"_Tần Lam khẽ lắc đầu

-"Tôi hiểu... nhưng em cũng biết, không phải mọi chuyện có thể quay lại như xưa"

Tân Chỉ Lôi chỉ im lặng, nắm chặt tay mình, cảm giác những lời nàng vừa nói như một nhát dao đâm vào trái tim cô. Mọi sự hối hận và đau đớn đều trở nên vô nghĩa khi đối mặt với sự thật này.

Tần Lam đứng dậy, bước tới gần cô và nhẹ nhàng vỗ vai cô một cái

-"Em sẽ ổn thôi. Còn tôi..."_Tần Lam ngừng lại, đôi mắt nhìn vào cô một cách sâu lắng

-"Tôi cần thời gian"

Tân Chỉ Lôi chỉ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Cô biết, dù có muốn, mọi chuyện cũng không thể trở lại như xưa. Cô đã làm tổn thương Tần Lam quá nhiều, và giờ đây, có lẽ cô chỉ còn lại những ký ức đẹp đẽ về những ngày xưa mà cô không thể nào lấy lại được

...

Dĩnh Chi quay lại, chạy về phía Tân Chỉ Lôi với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt. Con bé vỗ tay, đôi mắt long lanh, đầy hào hứng như thể vừa phát hiện ra một điều gì đó thú vị

-"Mẹ ơi, cô  nói gì vậy?"_Dĩnh Chi hỏi, chỉ tay về phía cô, khuôn mặt đầy tò mò

Tân Chỉ Lôi nhìn con bé một chút, mỉm cười nhẹ nhàng

-"Cô chỉ nói con buổi sáng vui vẻ thôi mà"

Dĩnh Chi vẫn không chịu buông tha, đôi mắt sáng lên như thể đã tìm ra một câu trả lời thú vị

-"Mẹ với cô ấy là bạn đúng không? Cô ấy thích mẹ không?"

Tân Chỉ Lôi đứng im, trong lòng có một chút lạ lẫm trước câu hỏi ngây ngô của con bé. Cô nhìn nàng đang đứng từ xa, đôi mắt đượm buồn nhưng cũng đầy kiên định. Tình huống này không hề đơn giản như cách mà Dĩnh Chi nghĩ

Nàng bước lại gần, dịu dàng vuốt tóc Dĩnh Chi, cố gắng tạo không khí thoải mái

-"Mẹ chỉ muốn con vui vẻ thôi, Dĩnh Chi. Đừng lo lắng về mẹ hay cô ấy"

Dĩnh Chi vẫn chưa hết tò mò, nhưng hiểu rằng đây không phải là lúc để hỏi thêm nữa. Con bé nhún vai, rồi quay lại nhìn Tân Chỉ Lôi, ánh mắt vẫn ánh lên sự hiếu kỳ, như thể con bé đang thầm tìm kiếm một câu trả lời khác

Tân Chỉ Lôi mỉm cười với Dĩnh Chi, rồi quay sang nàng, ánh mắt lặng lẽ. Một thoáng giao thoa giữa những cảm xúc không thể nói thành lời. Mọi thứ bây giờ không đơn giản như trước kia

Dĩnh Chi lặp lại một lần nữa

-"Mẹ ơi, con đói rồi"

Nàng gật đầu, kéo Dĩnh Chi đi về phía bếp, nhưng trong lòng vẫn không thôi vướng bận. Cô nhìn Tân Chỉ Lôi một lần nữa trước khi rời đi, biết rằng dù đã cố gắng giữ im lặng, nhưng trong lòng cô vẫn có những vết thương chưa thể lành

...

Một buổi chiều, Tần Lam đang trên đường trở về nhà sau một ngày dài, thì bất ngờ gặp Tần Lãng. Đây là lần đầu tiên họ gặp lại nhau sau bao nhiêu năm. Tần Lam dừng lại, đôi mắt không thể giấu nổi sự ngạc nhiên. Tần Lãng, với vẻ ngoài trưởng thành và lạnh lùng, cũng nhìn em gái mình. Dù không nói gì, nhưng những vết thương từ quá khứ dường như vẫn chưa lành.

-"Chị"_Tần Lam lên tiếng, giọng nói có chút khẽ run

-"Chị vẫn ổn chứ?"

Tần Lãng nhìn em gái, sự lạnh lùng vẫn hiện rõ trong ánh mắt. Cô ta không trả lời ngay mà hít một hơi dài, rồi mới nói,

-"Ổn, rất ổn...Mọi thứ em cho tôi đều thật sự rất ổn..."

Tần Lam không biết phải nói gì. Bao nhiêu năm qua, cô đã quen với việc sống một mình, không còn hy vọng gì vào tình cảm của chị gái mình. Nhưng khi đứng trước Tần Lãng, những ký ức cũ lại ùa về. Tình yêu và sự tổn thương, sự ghen tị và thù hận, tất cả như vẫn chưa phai nhòa

-"Chị tìm tôi có việc gì?"_Tần Lam cố gắng giữ bình tĩnh

Tần Lãng bước gần hơn, ánh mắt sắc bén

-"Tôi muốn nói về Dĩnh Chi"_Cô ta nói thẳng thừng

-"Cô bé ấy là con gái của Chỉ Lôi, phải không? Tôi có quyền được gặp cô bé"

Tần Lam cảm thấy một sự căng thẳng dâng lên trong lòng. Dĩnh Chi là con gái của nàng, và nàng sẽ không để ai, dù là chị gái, can thiệp vào cuộc sống của con bé.

-"Chị không có quyền gì với con bé"_Tần Lam trả lời kiên quyết. -"Dĩnh Chi là con gái của tôi. Chị không có quyền quyết định bất cứ điều gì về con bé"

Tần Lãng nhìn em gái một cách châm biếm

-"Em vẫn ngây thơ như thế sao? Chị không nghĩ tôi có thể làm gì với con bé sao?"

Tần Lam cảm thấy sự tức giận dâng trào, nhưng cô vẫn giữ vững lòng kiên định

-"Chị có thể làm gì được tôi, hay làm gì với Dĩnh Chi? Chị không có quyền nữa"

Cả hai đứng đó một lúc lâu, im lặng. Tần Lãng cuối cùng quay đi, không nói thêm lời nào. Nhưng Tần Lam cảm nhận được, cuộc chiến này chưa bao giờ kết thúc. Tần Lãng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô, nhưng lần này, Tần Lam sẽ không lùi bước

●●●

Lần tiếp theo, Tần Lãng đến nhà trẻ trong một buổi chiều mưa nhỏ. Cô ta biết Dĩnh Chi sẽ ở đó, và vì con bé giống Tần Lam, không chút nghi ngờ, nên việc tiếp cận sẽ dễ dàng hơn.

Dĩnh Chi đang chơi cùng mấy đứa trẻ khác thì thấy một người phụ nữ lạ bước vào. Tần Lãng không hề đeo khẩu trang hay bất kỳ vật gì che kín khuôn mặt, cô ta đi thẳng đến chỗ con bé, ánh mắt nhìn Dĩnh Chi tràn ngập sự ám muội.

-"Dĩnh Chi, con có muốn chơi cùng dì không?"_Tần Lãng cười dịu dàng, cố gắng tạo ra một hình ảnh thân thiện, một người dì mà con bé chưa bao giờ gặp.

Dĩnh Chi ngước lên, cảm thấy có điều gì đó không đúng, nhưng không thể giải thích nổi

-"Dì là ai vậy ạ?"

-"Chị của mẹ con, dì Tần Lãng đây"_Cô ta đáp, giọng nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa một nỗi lo lắng mơ hồ

Con bé nhìn cô ta một lúc lâu, rồi như thể nhận ra điều gì đó, liền chìa tay ra

-"Dì giống mẹ, đúng không?"

-"Đúng rồi, dì rất giống mẹ con đấy"_Tần Lãng nhẹ nhàng cầm tay Dĩnh Chi và kéo con bé đứng dậy

Dĩnh Chi không hề phòng bị, vì con bé vẫn còn quá nhỏ để hiểu hết sự phức tạp của mọi chuyện. Cả hai đi ra ngoài sân trường, và không lâu sau, Tần Lãng đã đưa Dĩnh Chi lên xe của mình mà không gặp phải sự phản kháng nào

Cô ta mỉm cười, tựa như đã đạt được mục đích của mình. Nhưng trong lòng cô ta lại có chút lo lắng. Dù sao, Dĩnh Chi là con gái của Tần Lam, và Tần Lam sẽ không bao giờ để cô ta dễ dàng chiếm đoạt con bé

Tần Lãng lái xe đi qua những con phố vắng vẻ, lòng đầy sự thách thức. Cô ta nghĩ về Tần Lam, về những gì mình đã mất, và về những gì cô ta có thể giành lại từ tay em gái mình. Con bé này, Dĩnh Chi, chỉ là một quân cờ trong trò chơi mà Tần Lãng đã chơi

Khi Tần Lam phát hiện Dĩnh Chi mất tích, nàng vội vã đến nhà trẻ, hỏi thăm các cô giáo và các nhân viên. Tình huống trở nên căng thẳng khi họ xác nhận rằng không thấy con bé. Lòng nàng bồn chồn, đập thình thịch trong ngực

Khi thông tin liên kết lại, hiểu ngay chuyện gì đã xảy ra. Tần Lãng, kẻ đã từng tổn thương mình, bây giờ lại dám làm hại con gái của mình. Sự tức giận trong lòng nàng dâng trào, không còn là nỗi đau ngày xưa, mà là một cơn thịnh nộ không thể dập tắt

...

Tần Lam chạy vội ra ngoài, quyết tâm cứu con mình, và cô biết mình sẽ không để Tần Lãng dễ dàng đạt được mục đích

Tần Lãng tuy có vẻ kiên quyết, nhưng khi đối diện với Tần Lam, liệu cô ta sẽ phải đối mặt với những hậu quả mà mình chưa từng tưởng tượng?

●●●

Một lần nữa, Tần Lam không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tìm đến Tân Chỉ Lôi. Sau khi Tần Lãng lại tiếp tục giở trò đen tối, đưa Dĩnh Chi đi mà không thông báo trước, nàng cảm thấy mình đang đứng trước một ngõ cụt. Mọi thứ đã vượt qua giới hạn, và nàng nhận ra rằng nếu không hành động ngay bây giờ, thì sẽ không bao giờ có cơ hội nữa

Nàng không có nhiều thời gian để suy nghĩ. Nàng cần phải cứu con gái, và trong những lúc khó khăn này, chỉ có Tân Chỉ Lôi là người duy nhất nàng có thể trông cậy

Tần Lam đi thẳng đến công ty của Tân Chỉ Lôi, không hề báo trước. Nàng cảm thấy lạ lẫm khi vừa bước vào toà nhà, nhưng sự quyết tâm trong nàng khiến nàng không thể dừng lại. Nàng đi thẳng vào thang máy, không để tâm đến ánh mắt nghi ngờ của những người xung quanh

Khi bước vào văn phòng của Tân Chỉ Lôi, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Tân Chỉ Lôi đang ngồi làm việc, cúi đầu nhìn vào màn hình máy tính. Thấy Tần Lam đứng đó, cô ngẩng đầu lên, bất ngờ và có chút ngạc nhiên

-"Tần Lam?"_Cô nhíu mày, không hiểu sao nàng lại đến đây vào lúc này

Tần Lam hít một hơi dài, không giấu nổi nỗi lo lắng trong đôi mắt

-"Tôi cần em giúp tôi. Là chuyện về Dĩnh Chi"

Tân Chỉ Lôi đứng dậy, bước lại gần nàng, ánh mắt cô bắt đầu lo lắng khi nhận thấy vẻ mặt khẩn cấp của Tần Lam.

-"Có chuyện gì vậy? Chị có thể nói rõ hơn không?"_Tân Chỉ Lôi hỏi, giọng có phần nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự lo lắng.

-"Dĩnh Chi… bị Tần Lãng bắt cóc. Tôi không thể làm gì một mình. Tôi cần em giúp tôi tìm lại con bé"_Tần Lam nói, từng lời như muốn bật khóc, nhưng nàng cố kiềm chế

Tân Chỉ Lôi nghe xong, cảm giác như một tảng đá đè nặng lên ngực. Lời nói của Tần Lam như một cú sốc, khiến cô không thể nào bình tĩnh ngay lập tức. Nhưng ngay sau đó, cô lấy lại sự bình tĩnh. Cô biết rằng, dù thế nào, nàng cũng cần giúp đỡ.

-"Được rồi. Tôi sẽ giúp chị"_Cô nói chắc chắn, ánh mắt cô dừng lại ở Tần Lam, không rời đi, như thể muốn truyền cho nàng chút sức mạnh

Tần Lam cảm thấy một chút an tâm, mặc dù mọi chuyện đang trở nên vô cùng căng thẳng. Cô nhìn Tân Chỉ Lôi, lòng ngập tràn sự biết ơn.

-"Em còn nhớ lần trước chúng ta cùng đối mặt với Tần Lãng, cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ Dĩnh Chi đâu"_Tần Lam nói, hơi thở dồn dập

-"Nhưng tôi không thể làm một mình, tôi cần em bên cạnh"

Tân Chỉ Lôi gật đầu

-"Tôi sẽ làm hết sức mình. Chị đừng lo"_Cô đứng dậy, ra ngoài cùng Tần Lam, quyết tâm phải đưa Dĩnh Chi về nhà

Cả hai rời khỏi công ty, bước vào một hành trình đen tối khác, nhưng có một điều chắc chắn: họ sẽ không bỏ cuộc, dù cho Tần Lãng có mưu mô như thế nào. Tân Chỉ Lôi lái xe đưa nàng đi nhưng nơi mà thường xuyên được Tần Lãng lui tới

Kết quả đều không thấy, Tân Chỉ Lôi suy nghĩ một hồi mới nhớ, Tần Lãng có một ngôi nhà ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh, chạy đường tắc ít tốn thời gian

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz