Bhtt Loi Lam Sau Tat Ca Van La Em
Mùa hạ năm ấy, khi những tia nắng vàng óng ả đầu tiên chiếu sáng trên những con phố, nàng gặp cô. Cô không phải là một cô gái rực rỡ như những ánh sáng ban ngày, nhưng mỗi bước đi của cô, mỗi nụ cười cô trao đi, lại khiến mùa hè dường như thêm phần sống động, nàng cứ nghĩ mùa hạ nó vẫn như thế như cái thở thiếu niên nàng bị bạt đãi, nàng ghét mùa hạ lắm. Bởi nàng sống không được yêu thương, từ nhỏ đã không có hạnh phúc. Nàng tự hỏi, mùa hạ cứ thế mãi sao?Cứ ngày qua ngày, như một cổ máy lập trình, sáng gọi cả nhà dậy, chuẩn bị đồ ăn sáng cho mọi người. Tần Lam đã hình thành được rất nhiều thói quen tốt, những kỹ năng nội trợ chắc hẳn nàng không thua kém ai bao giờ. Hỏi tại sao nàng ghét mùa hạ á?Đơn giản thôi, mùa hạ là mùa nàng sợ nhất, sợ phải chôn vùi vào nơi gọi là nhà? Nàng có nhà là may mắn rồi nhưng sao nàng lại tổn thương, tủi hờn đến thế chứ? Thật bất công, có những người được tận hưởng mùa hạ với những chuyến đi thú vị, vậy mà nàng ngày ngày phải làm việc nhà, không thì ra vườn, không thì ngồi ngẩn ngơ ở cửa sổNhưng mùa hạ năm 25 tuổi lại tuyệt vời bất ngờ, khi nàng đang làm việc ở công ty tư nhân nhỏ, khó khăn lắm mới xin được việc ở nông thôn này. Đây là sự nỗ lực của nàng mà ra chẳng nhờ đến ai, Tần Lam đáng lẽ đã có chỗ làm việc tốt hơn chứ không phải chìm vào nơi chỉ kiếm đủ ăn như thế nàyCũng do ba mẹ mà ra...họ ép nàng ở đây vì sợ chẳng có ai chăm sóc con gái rượu của họ cảMùa hạ năm đó, Tần Lam nhớ đã mình bị cuốn hút bởi vẻ đẹp tự do của một cô gái chỉ mới 17 tuổi, vẻ đẹp của sự tự do khiến nàng bị mê mẩn cái vẻ đẹp ấy, nàng là người sống trong khuôn khổ không thể cưỡng lại và khao khát tìm hiểu nó-"Chị nghĩ, em chính là mùa hạ"_Nàng trả lời, chân thành
-"Mỗi lần nhìn em, tôi cảm thấy như đang đắm chìm trong một buổi chiều đầy nắng, khi tất cả những gì còn lại chỉ là cảm giác ấm áp và sự yên bình"-"Thật à? Cảm ơn"Cô là Tân Chỉ Lôi, một học sinh sắp tốt nghiệp cấp ba, chuẩn bị thi cao khảo. Hỏi cô vì sao ở đây? Chẳng qua là được nghỉ hè, cô muốn tìm một nơi bình yên để tận hưởng những cảnh quan thiên nhiên với những vẻ đẹp mà do ông trời ban tặng. Đặc biệt, cô có sở thích luôn luôn cầm máy ảnh mọi lúc mọi nơi, người đi cùng cô để chụp hình là Tần LamNgày qua ngày, tình cảm của nàng nảy nở như những bông hoa trong mùa hè. Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi lời chia sẻ, càng khiến nàng cảm thấy mùa hè không chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, mà là một phần của cuộc sống, của tình yêu mà nàng đang xây dựng nên●●●Đau khổ thay, trong khi Tần Lam luôn phải đối mặt với nỗi cô đơn sâu thẳm trong trái tim mình, Tân Chỉ Lôi lại phải giấu kín một tình cảm càng đớn đau hơn. Dù luôn là bạn thân thiết của Tần Lam quen biết cũng rất lâu, Tân Chỉ Lôi lại không thể ngừng yêu một người mà cô biết là không thể có được – Tần Lãng, người chị gái của Tần LamTừ lâu, trái tim Tân Chỉ Lôi đã dành trọn tình cảm cho Tần Lãng, nhưng cô biết rằng tình yêu này là điều cấm kỵ, là thứ tình cảm không bao giờ được phép thổ lộ. Tần Lãng, với sự tự tin và vẻ ngoài hoàn hảo, không bao giờ nhận ra tình cảm thầm kín của Tân Chỉ Lôi, mà chỉ coi chị ấy là một người bạn, một người em gái mà chị yêu thương vô cùng. Tân Chỉ Lôi chưa bao giờ dám nói ra, chỉ có thể nhìn chị gái từ xa, đôi mắt tràn đầy yêu thương, nhưng lại kìm nén tất cả để không làm tổn thương người mình yêuTrong những đêm khuya vắng, khi mọi thứ chìm vào yên tĩnh, Tân Chỉ Lôi không thể tránh khỏi những cảm giác nghẹn ngào trong lòng. Mỗi lần nhìn thấy Tần Lãng cười với một ai đó, trái tim cô lại đau đớn. Nhưng cô biết, tình yêu của mình với Tần Lãng mãi mãi chỉ có thể là một tình yêu đơn phương, im lặng và đầy khổ đau...Tân Chỉ Lôi đứng lặng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo bóng dáng Tần Lãng đang trò chuyện vui vẻ cùng mọi người. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của chị ấy, nhưng đối với Tân Chỉ Lôi, nụ cười ấy lại như một vết dao cứa sâu vào timTần Lãng bỗng quay lại, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt đầy tâm sự của Tân Chỉ Lôi-"Chỉ Lôi, sao em lại đứng đây một mình?"_Tần Lãng bước đến gần, giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến Tân Chỉ Lôi cảm thấy càng xa vờiTân Chỉ Lôi giật mình, vội quay mặt đi để giấu đi cảm xúc-"Em không sao... chỉ đứng đây hóng gió thôi"-"Thật không?"_Tần Lãng nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên chút lo lắng-"Em trông không được vui lắm. Có chuyện gì thì nói với chị, đừng giữ trong lòng"Tân Chỉ Lôi mỉm cười, nhưng nụ cười đó đầy gượng gạo-"Không có gì đâu, chị đừng lo. Em chỉ hơi mệt một chút thôi"Tần Lãng khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tân Chỉ Lôi
-"Đừng làm việc quá sức. Em phải biết tự chăm sóc mình chứ"Tân Chỉ Lôi ngước lên nhìn chị, cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng-"Chị lúc nào cũng quan tâm em như vậy... Em thực sự cảm ơn chị"-"Chúng ta là gia đình mà"_ Tần Lãng cười đáp, không hề nhận ra nỗi đau đằng sau đôi mắt của cô gái trước mặtTân Chỉ Lôi cúi đầu, nắm chặt bàn tay để che giấu cơn run rẩy
-"Phải... gia đình..."_Giọng cô nhỏ dần, như muốn nhắc nhở bản thân rằng tình cảm này không nên tồn tạiKhi Tần Lãng quay đi, tiếp tục trò chuyện với mọi người, Tân Chỉ Lôi lặng lẽ quay lưng, ánh mắt đau đáu dõi theo bóng dáng chị. Trong lòng cô thầm thì-"Chị luôn tốt với em... nhưng chị sẽ không bao giờ biết em đã yêu chị nhiều đến thế nào"...Tần Lam đứng trong bóng tối, từ xa quan sát Tân Chỉ Lôi, ánh mắt như lơ đãng nhưng lại có một sự chăm chú khác thường. Nàng cảm nhận được sự khác biệt trong cách cô nhìn mình, một ánh mắt mà nàng chưa từng thấy. Không phải sự quan tâm thường ngày, cũng không phải sự thân thiết như một người bạn, mà là một tình cảm sâu sắc hơn, một thứ tình cảm mà Tần Lam đã vô thức bỏ qua từ lâuMột ngày, khi Tân Chỉ Lôi đứng gần bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với ánh mắt xa xăm, Tần Lam nhẹ nhàng bước đến, không hề tạo ra tiếng động-"Em đang nghĩ gì vậy?"_Câu hỏi của Tần Lam vang lên trong không gian yên tĩnh, như thể muốn kéo Tân Chỉ Lôi ra khỏi dòng suy nghĩ mênh môngTân Chỉ Lôi giật mình, vội vã quay lại, nhưng ánh mắt của cô không thể che giấu sự bối rối
-"Em chỉ... chỉ là nghĩ về một số thứ"_Giọng cô hơi run, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnhTần Lam không nói gì, chỉ đứng đó, quan sát Tân Chỉ Lôi bằng đôi mắt đầy suy tư. Lần đầu tiên, nàng nhận ra một điều mà trước đó mình chưa bao giờ để ý: Ánh mắt của Tân Chỉ Lôi, nụ cười của cô, đều mang theo một sự dịu dàng, một sự yêu thương không thể lầm lẫn. Là tình cảm của một người con gái dành cho người mà cô ấy yêuƯớc gì ánh mắt đó dành cho nàng ha?Tim Tần Lam chợt nhói lên. Nàng không thể hiểu rõ cảm giác trong lòng mình, nhưng có một điều không thể phủ nhận: Tân Chỉ Lôi yêu chị gái của nàng. Cô yêu người chị mà nàng vẫn luôn coi là một phần quan trọng trong cuộc sống, nhưng giờ đây lại phải đối diện với sự thật đau đớn rằng Tân Chỉ Lôi đã yêu chị ấy theo một cách hoàn toàn khác biệtTần Lam bước gần hơn, đặt tay lên vai Tân Chỉ Lôi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự nghiêm túc-"Em... em có thể nói thật với chị không?"Tân Chỉ Lôi nhìn xuống đất, không dám đối diện với ánh mắt của Tần Lam-"Chị....đã biết rồi đúng không?"Tần Lam khẽ thở dài, một cảm giác đau lòng lan tỏa trong lồng ngực-"Em không cần phải giấu nữa...chị biết em thích Tần Lãng từ khi mới về đây rồi"_Nàng thở dài, lòng có chút nhói đauLàm gì mà không nhận ra chứ, ánh mắt của cô đã tiết lộ lên sự thật....Tần Lam không thể ngờ rằng, dù đã nhận ra tình cảm của mình dành cho cô, chị gái của nàng, Tần Lãng, lại vẫn không hề có ý định từ bỏ. Càng ngày, Tần Lãng càng trở nên lấn lướt, không chỉ trong sự nghiệp mà còn trong mối quan hệ giữa nàng và Tân Chỉ Lôi. Còn thân mật trước mặt nàng, thậm chí đôi lúc lại kiêu ngạo thách thức nàngMột ngày, khi Tần Lam đang ngồi trong phòng làm việc, đầu óc nặng trĩu vì những suy nghĩ về tình cảm phức tạp của mình, thì Tần Lãng đột ngột bước vào. -"Em gái làm gì mà trông như thế này?"_Tần Lãng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt tỏ ra thân thiết như mọi khi, nhưng với Tần Lam, mỗi lời của chị đều như một nhát dao cứa vào timTần Lam không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn Tần Lãng. Nàng cảm nhận được sự chiếm hữu trong ánh mắt của chị, sự quyết tâm của chị trong việc không để Tân Chỉ Lôi ra khỏi vòng tay mình-"Tần Lam"_Tần Lãng lên tiếng, giọng có chút trêu đùa, nhưng ẩn chứa sự nghiêm túc-"Em có vẻ không vui lắm, có phải vì cô ấy không?"Tần Lam ngước mắt lên, ánh mắt nàng đầy đau đớn-"Chị biết mà, chị biết tôi yêu cô ấy"Tần Lãng không đáp lại ngay, chỉ khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không hoàn toàn chân thành. -"Vậy thì sao? Tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ không để cô ấy thuộc về ai khác ngoài tôi"-"Chị...em làm gì chị? Ban đầu là chị ủng hộ em đến bên cô ấy? Vậy tại sao..."Tần Lam nghẹn ngào, một cảm giác đau đớn lan tỏa trong lồng ngực. Nàng không hiểu sao chị mình lại có thể làm như vậy. Mặc dù biết rõ rằng Tân Chỉ Lôi yêu mình, Tần Lãng vẫn kiên quyết giành giật cô. Không phải vì yêu thương thật sự, mà vì một thứ gì đó, có thể là lòng ích kỷ, hoặc đơn giản là vì chị không muốn mất đi thứ gì thuộc về mìnhTần Lam thở dài, không biết phải nói gì-"Cô ấy không phải là một món đồ để chị có thể giành giật"Tần Lãng nhìn nàng một lúc, rồi cười khẽ-"Em quá ngây thơ. Nếu tôi muốn cô ấy, tôi sẽ có cô ấy. Không ai có thể cản tôi"Một cảm giác tê tái lan ra trong người Tần Lam. Nàng không thể lý giải tại sao Tần Lãng lại hành động như vậy, nhưng nàng hiểu rằng, có lẽ tình yêu của chị không bao giờ dành cho ai khác ngoài chính bản thân chị●●●Tần Lam không thể chiến thắng chính mình. Cảm giác tuyệt vọng dần dâng lên mỗi khi nàng nhận ra rằng, dù Tân Chỉ Lôi đã yêu thương mình như thế nào, cô ấy vẫn không thể yêu nàng theo cách nàng mong đợi. Tân Chỉ Lôi vẫn yêu Tần Lãng, chị gái của nàng, với tất cả trái tim. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Tân Chỉ Lôi dõi theo chị gái mình, tim Tần Lam lại quặn đau.Nàng đã cố gắng, đã hy vọng rằng tình yêu có thể nở hoa theo cách mà nàng mơ ước, nhưng tất cả đều chỉ là một ảo mộng. Tân Chỉ Lôi luôn tìm kiếm chị gái trong mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười. Dù nàng có làm gì đi chăng nữa, Tân Chỉ Lôi cũng chỉ có thể yêu chị mình, chứ không thể quay lại với nàng, người mà đã dành trọn vẹn trái tim mìnhMột buổi chiều, sau khi chứng kiến cảnh Tân Chỉ Lôi mỉm cười khi nói chuyện với Tần Lãng, Tần Lam không thể chịu đựng thêm nữa. Nàng đứng một mình trong căn phòng trống vắng, trái tim như bị bóp nghẹt. Nỗi đau, sự tủi thân, và tuyệt vọng dâng lên trong nàng. Nàng biết rằng mình không thể sống mãi trong cái bóng của Tần Lãng, không thể cứ thế nhìn Tân Chỉ Lôi yêu chị gái mình mà không thể làm gì khác.Nàng quyết định, một lần và mãi mãi, phải rời xa nơi này-"Mình sẽ đi"_Nàng thầm thì với chính mình, một quyết định dứt khoát nhưng cũng đầy đau đớn. -"Không thể ở lại đây nữa"Ngày hôm sau, Tần Lam không còn ở lại nơi cũ. Nàng dọn ra đi Bắc Kinh, hy vọng tìm lại một cuộc sống mới, nơi không còn những hình ảnh đau lòng về Tân Chỉ Lôi và Tần Lãng. Nàng không biết liệu mình có thể tìm lại được niềm vui hay không, nhưng ít nhất, nàng cần phải tìm một không gian cho chính mình, một nơi để chữa lành những vết thương lòng đã quá lâu chưa được xoa dịuKhi nàng rời đi, Tần Lam không nói lời tạm biệt với ai, không một lời giải thích. Chỉ có nỗi im lặng đọng lại trong không khí, và một tia hy vọng mờ nhạt trong lòng nàng rằng, một ngày nào đó, nàng sẽ tìm được cách để yêu lại chính mình, dù có đau đớn đến đâu
***
Chúc các bạn, Valentine vui vẻ!!
-"Mỗi lần nhìn em, tôi cảm thấy như đang đắm chìm trong một buổi chiều đầy nắng, khi tất cả những gì còn lại chỉ là cảm giác ấm áp và sự yên bình"-"Thật à? Cảm ơn"Cô là Tân Chỉ Lôi, một học sinh sắp tốt nghiệp cấp ba, chuẩn bị thi cao khảo. Hỏi cô vì sao ở đây? Chẳng qua là được nghỉ hè, cô muốn tìm một nơi bình yên để tận hưởng những cảnh quan thiên nhiên với những vẻ đẹp mà do ông trời ban tặng. Đặc biệt, cô có sở thích luôn luôn cầm máy ảnh mọi lúc mọi nơi, người đi cùng cô để chụp hình là Tần LamNgày qua ngày, tình cảm của nàng nảy nở như những bông hoa trong mùa hè. Mỗi cuộc gặp gỡ, mỗi lời chia sẻ, càng khiến nàng cảm thấy mùa hè không chỉ là một khoảng thời gian ngắn ngủi, mà là một phần của cuộc sống, của tình yêu mà nàng đang xây dựng nên●●●Đau khổ thay, trong khi Tần Lam luôn phải đối mặt với nỗi cô đơn sâu thẳm trong trái tim mình, Tân Chỉ Lôi lại phải giấu kín một tình cảm càng đớn đau hơn. Dù luôn là bạn thân thiết của Tần Lam quen biết cũng rất lâu, Tân Chỉ Lôi lại không thể ngừng yêu một người mà cô biết là không thể có được – Tần Lãng, người chị gái của Tần LamTừ lâu, trái tim Tân Chỉ Lôi đã dành trọn tình cảm cho Tần Lãng, nhưng cô biết rằng tình yêu này là điều cấm kỵ, là thứ tình cảm không bao giờ được phép thổ lộ. Tần Lãng, với sự tự tin và vẻ ngoài hoàn hảo, không bao giờ nhận ra tình cảm thầm kín của Tân Chỉ Lôi, mà chỉ coi chị ấy là một người bạn, một người em gái mà chị yêu thương vô cùng. Tân Chỉ Lôi chưa bao giờ dám nói ra, chỉ có thể nhìn chị gái từ xa, đôi mắt tràn đầy yêu thương, nhưng lại kìm nén tất cả để không làm tổn thương người mình yêuTrong những đêm khuya vắng, khi mọi thứ chìm vào yên tĩnh, Tân Chỉ Lôi không thể tránh khỏi những cảm giác nghẹn ngào trong lòng. Mỗi lần nhìn thấy Tần Lãng cười với một ai đó, trái tim cô lại đau đớn. Nhưng cô biết, tình yêu của mình với Tần Lãng mãi mãi chỉ có thể là một tình yêu đơn phương, im lặng và đầy khổ đau...Tân Chỉ Lôi đứng lặng bên cửa sổ, ánh mắt dõi theo bóng dáng Tần Lãng đang trò chuyện vui vẻ cùng mọi người. Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của chị ấy, nhưng đối với Tân Chỉ Lôi, nụ cười ấy lại như một vết dao cứa sâu vào timTần Lãng bỗng quay lại, ánh mắt vô tình chạm vào đôi mắt đầy tâm sự của Tân Chỉ Lôi-"Chỉ Lôi, sao em lại đứng đây một mình?"_Tần Lãng bước đến gần, giọng nói dịu dàng nhưng lại khiến Tân Chỉ Lôi cảm thấy càng xa vờiTân Chỉ Lôi giật mình, vội quay mặt đi để giấu đi cảm xúc-"Em không sao... chỉ đứng đây hóng gió thôi"-"Thật không?"_Tần Lãng nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt hiện lên chút lo lắng-"Em trông không được vui lắm. Có chuyện gì thì nói với chị, đừng giữ trong lòng"Tân Chỉ Lôi mỉm cười, nhưng nụ cười đó đầy gượng gạo-"Không có gì đâu, chị đừng lo. Em chỉ hơi mệt một chút thôi"Tần Lãng khẽ gật đầu, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Tân Chỉ Lôi
-"Đừng làm việc quá sức. Em phải biết tự chăm sóc mình chứ"Tân Chỉ Lôi ngước lên nhìn chị, cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng-"Chị lúc nào cũng quan tâm em như vậy... Em thực sự cảm ơn chị"-"Chúng ta là gia đình mà"_ Tần Lãng cười đáp, không hề nhận ra nỗi đau đằng sau đôi mắt của cô gái trước mặtTân Chỉ Lôi cúi đầu, nắm chặt bàn tay để che giấu cơn run rẩy
-"Phải... gia đình..."_Giọng cô nhỏ dần, như muốn nhắc nhở bản thân rằng tình cảm này không nên tồn tạiKhi Tần Lãng quay đi, tiếp tục trò chuyện với mọi người, Tân Chỉ Lôi lặng lẽ quay lưng, ánh mắt đau đáu dõi theo bóng dáng chị. Trong lòng cô thầm thì-"Chị luôn tốt với em... nhưng chị sẽ không bao giờ biết em đã yêu chị nhiều đến thế nào"...Tần Lam đứng trong bóng tối, từ xa quan sát Tân Chỉ Lôi, ánh mắt như lơ đãng nhưng lại có một sự chăm chú khác thường. Nàng cảm nhận được sự khác biệt trong cách cô nhìn mình, một ánh mắt mà nàng chưa từng thấy. Không phải sự quan tâm thường ngày, cũng không phải sự thân thiết như một người bạn, mà là một tình cảm sâu sắc hơn, một thứ tình cảm mà Tần Lam đã vô thức bỏ qua từ lâuMột ngày, khi Tân Chỉ Lôi đứng gần bên cửa sổ, nhìn ra ngoài với ánh mắt xa xăm, Tần Lam nhẹ nhàng bước đến, không hề tạo ra tiếng động-"Em đang nghĩ gì vậy?"_Câu hỏi của Tần Lam vang lên trong không gian yên tĩnh, như thể muốn kéo Tân Chỉ Lôi ra khỏi dòng suy nghĩ mênh môngTân Chỉ Lôi giật mình, vội vã quay lại, nhưng ánh mắt của cô không thể che giấu sự bối rối
-"Em chỉ... chỉ là nghĩ về một số thứ"_Giọng cô hơi run, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnhTần Lam không nói gì, chỉ đứng đó, quan sát Tân Chỉ Lôi bằng đôi mắt đầy suy tư. Lần đầu tiên, nàng nhận ra một điều mà trước đó mình chưa bao giờ để ý: Ánh mắt của Tân Chỉ Lôi, nụ cười của cô, đều mang theo một sự dịu dàng, một sự yêu thương không thể lầm lẫn. Là tình cảm của một người con gái dành cho người mà cô ấy yêuƯớc gì ánh mắt đó dành cho nàng ha?Tim Tần Lam chợt nhói lên. Nàng không thể hiểu rõ cảm giác trong lòng mình, nhưng có một điều không thể phủ nhận: Tân Chỉ Lôi yêu chị gái của nàng. Cô yêu người chị mà nàng vẫn luôn coi là một phần quan trọng trong cuộc sống, nhưng giờ đây lại phải đối diện với sự thật đau đớn rằng Tân Chỉ Lôi đã yêu chị ấy theo một cách hoàn toàn khác biệtTần Lam bước gần hơn, đặt tay lên vai Tân Chỉ Lôi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự nghiêm túc-"Em... em có thể nói thật với chị không?"Tân Chỉ Lôi nhìn xuống đất, không dám đối diện với ánh mắt của Tần Lam-"Chị....đã biết rồi đúng không?"Tần Lam khẽ thở dài, một cảm giác đau lòng lan tỏa trong lồng ngực-"Em không cần phải giấu nữa...chị biết em thích Tần Lãng từ khi mới về đây rồi"_Nàng thở dài, lòng có chút nhói đauLàm gì mà không nhận ra chứ, ánh mắt của cô đã tiết lộ lên sự thật....Tần Lam không thể ngờ rằng, dù đã nhận ra tình cảm của mình dành cho cô, chị gái của nàng, Tần Lãng, lại vẫn không hề có ý định từ bỏ. Càng ngày, Tần Lãng càng trở nên lấn lướt, không chỉ trong sự nghiệp mà còn trong mối quan hệ giữa nàng và Tân Chỉ Lôi. Còn thân mật trước mặt nàng, thậm chí đôi lúc lại kiêu ngạo thách thức nàngMột ngày, khi Tần Lam đang ngồi trong phòng làm việc, đầu óc nặng trĩu vì những suy nghĩ về tình cảm phức tạp của mình, thì Tần Lãng đột ngột bước vào. -"Em gái làm gì mà trông như thế này?"_Tần Lãng ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt tỏ ra thân thiết như mọi khi, nhưng với Tần Lam, mỗi lời của chị đều như một nhát dao cứa vào timTần Lam không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn Tần Lãng. Nàng cảm nhận được sự chiếm hữu trong ánh mắt của chị, sự quyết tâm của chị trong việc không để Tân Chỉ Lôi ra khỏi vòng tay mình-"Tần Lam"_Tần Lãng lên tiếng, giọng có chút trêu đùa, nhưng ẩn chứa sự nghiêm túc-"Em có vẻ không vui lắm, có phải vì cô ấy không?"Tần Lam ngước mắt lên, ánh mắt nàng đầy đau đớn-"Chị biết mà, chị biết tôi yêu cô ấy"Tần Lãng không đáp lại ngay, chỉ khẽ cười, nhưng nụ cười ấy không hoàn toàn chân thành. -"Vậy thì sao? Tôi sẽ không từ bỏ, tôi sẽ không để cô ấy thuộc về ai khác ngoài tôi"-"Chị...em làm gì chị? Ban đầu là chị ủng hộ em đến bên cô ấy? Vậy tại sao..."Tần Lam nghẹn ngào, một cảm giác đau đớn lan tỏa trong lồng ngực. Nàng không hiểu sao chị mình lại có thể làm như vậy. Mặc dù biết rõ rằng Tân Chỉ Lôi yêu mình, Tần Lãng vẫn kiên quyết giành giật cô. Không phải vì yêu thương thật sự, mà vì một thứ gì đó, có thể là lòng ích kỷ, hoặc đơn giản là vì chị không muốn mất đi thứ gì thuộc về mìnhTần Lam thở dài, không biết phải nói gì-"Cô ấy không phải là một món đồ để chị có thể giành giật"Tần Lãng nhìn nàng một lúc, rồi cười khẽ-"Em quá ngây thơ. Nếu tôi muốn cô ấy, tôi sẽ có cô ấy. Không ai có thể cản tôi"Một cảm giác tê tái lan ra trong người Tần Lam. Nàng không thể lý giải tại sao Tần Lãng lại hành động như vậy, nhưng nàng hiểu rằng, có lẽ tình yêu của chị không bao giờ dành cho ai khác ngoài chính bản thân chị●●●Tần Lam không thể chiến thắng chính mình. Cảm giác tuyệt vọng dần dâng lên mỗi khi nàng nhận ra rằng, dù Tân Chỉ Lôi đã yêu thương mình như thế nào, cô ấy vẫn không thể yêu nàng theo cách nàng mong đợi. Tân Chỉ Lôi vẫn yêu Tần Lãng, chị gái của nàng, với tất cả trái tim. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của Tân Chỉ Lôi dõi theo chị gái mình, tim Tần Lam lại quặn đau.Nàng đã cố gắng, đã hy vọng rằng tình yêu có thể nở hoa theo cách mà nàng mơ ước, nhưng tất cả đều chỉ là một ảo mộng. Tân Chỉ Lôi luôn tìm kiếm chị gái trong mỗi cử chỉ, mỗi nụ cười. Dù nàng có làm gì đi chăng nữa, Tân Chỉ Lôi cũng chỉ có thể yêu chị mình, chứ không thể quay lại với nàng, người mà đã dành trọn vẹn trái tim mìnhMột buổi chiều, sau khi chứng kiến cảnh Tân Chỉ Lôi mỉm cười khi nói chuyện với Tần Lãng, Tần Lam không thể chịu đựng thêm nữa. Nàng đứng một mình trong căn phòng trống vắng, trái tim như bị bóp nghẹt. Nỗi đau, sự tủi thân, và tuyệt vọng dâng lên trong nàng. Nàng biết rằng mình không thể sống mãi trong cái bóng của Tần Lãng, không thể cứ thế nhìn Tân Chỉ Lôi yêu chị gái mình mà không thể làm gì khác.Nàng quyết định, một lần và mãi mãi, phải rời xa nơi này-"Mình sẽ đi"_Nàng thầm thì với chính mình, một quyết định dứt khoát nhưng cũng đầy đau đớn. -"Không thể ở lại đây nữa"Ngày hôm sau, Tần Lam không còn ở lại nơi cũ. Nàng dọn ra đi Bắc Kinh, hy vọng tìm lại một cuộc sống mới, nơi không còn những hình ảnh đau lòng về Tân Chỉ Lôi và Tần Lãng. Nàng không biết liệu mình có thể tìm lại được niềm vui hay không, nhưng ít nhất, nàng cần phải tìm một không gian cho chính mình, một nơi để chữa lành những vết thương lòng đã quá lâu chưa được xoa dịuKhi nàng rời đi, Tần Lam không nói lời tạm biệt với ai, không một lời giải thích. Chỉ có nỗi im lặng đọng lại trong không khí, và một tia hy vọng mờ nhạt trong lòng nàng rằng, một ngày nào đó, nàng sẽ tìm được cách để yêu lại chính mình, dù có đau đớn đến đâu
***
Chúc các bạn, Valentine vui vẻ!!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz