[BHTT | LICHAENG COVER] ĐÀO LÝ BẤT NGÔN
Chương 66 - Con đường không được lựa chọn
Thái Anh ngồi trên ghế sofa định thần một chút, quyết định vẫn là đi xem cô bé một cái. Cửa phòng Lệ Sa không khóa, Thái Anh gõ cửa: "Sa Sa?"Qua mấy giây trong phòng mới truyền tới âm thanh ảo não "dạ" một tiếng.Thái Anh đẩy cửa đi vào, Lệ Sa đã dọn dẹp xong mặt bàn và rửa ly rồi, đang mặc đồ ngủ ngồi ở trên giường."Định đi ngủ sao?" Thái Anh mỉm cười hỏi."Dạ." Lệ Sa thấp giọng trả lời. Cô mặc áo ngủ ngắn tay bằng vải gai, do gần đây cao lên, quần áo ngủ lúc trước ngắn hơn một chút, lộ ra mắt cá chân tuyết trắng.Thái Anh đi qua ngồi bên mép giường cô: "Không mang vớ đi ngủ sao?""Không cần mang." Lệ Sa ôm đầu gối, vẫn không nhìn người kia.Thái Anh có chút nhíu mày, cảm nhận được tâm tình của Lệ Sa rõ ràng có vấn đề, hẳn là bời vì ngày hôm qua nói thẳng thắng nổi lòng với nàng.Thái Anh suy nghĩ nên làm sao để mở ra chủ đề này, nàng thử hỏi: "Vừa rồi bài tập tiếng Anh là không được sao? Hay là..."Nàng còn chưa nói xong, Lệ Sa nghiêng đầu âm thầm liếc nhìn nàng, tiếp tục cúi thấp đầu ôm đầu gối. Thái Anh dừng lại một chút, lại cảm thấy bị cái hố đen trò chuyện bao vây. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu, lúc khác sẽ tìm thời gian nói chuyện với cô bé."Vậy đi ngủ sớm một chút nha." Thái Anh đứng lên, chuẩn bị đi ra ngoài.Ngay khi nàng đứng lên, Lệ Sa vội vàng đem ánh mắt dính chặt lấy nàng: "Dì nhỏ..."Thái Anh quay đầu nhìn cô, Lệ Sa chần chờ nói: "Em, em tối hôm qua nói với chị... Ý của em là..."Cô lắp bắp, ánh mắt nhút nhát, ngượng ngùng, khuôn mặt mang một chút sợ hãi.Lòng Thái Anh mền nhũn, đến cùng vẫn là còn nhỏ. Nàng lại ngồi xuống: "Sa Sa, chuyện ngày hôm qua em nói, chị đều hiểu rồi. Chị rất cảm động với sự tin tưởng của em dành cho chị. Nhưng mà trước khi em trưởng thành không cần nói chuyện này với người khác, coi như đây là bí mật giữa chúng ta, thế nào?"Thái Anh nhẹ nhàng nói, Lệ Sa ôm gối ngồi, dáng dấp này rất giống như khi cô còn bé, không vui cũng sẽ không nói, giống như con thỏ nhỏ trốn ở góc phòng, cũng không nói chuyện, chỉ biết tự mình khóc.Thái Anh theo bản năng mà muốn ôm lấy cô bé ngồi lên đầu gối mình, để tay lên bờ vai cô bé mới phát hiện ra có chút không ổn. Nàng tới gần Lệ Sa, vỗ vỗ bờ vai của cô bé, giọng nói tận lực dịu dàng."Bí mật?" Lệ Sa nhìn nàng.Thái Anh nói: "Thanh niên các em có thể cảm thấy không cần che giấu bản thân mình, cuộc sống thanh xuân cần phải sống thật vui vẻ. Chỉ là Sa Sa này, hoàn cảnh của xã hội chúng ta rất phức tạp, dù sao không phải tất cả mọi người đều có thể cởi mở mà tiếp nhận, chị sợ em sẽ phải chịu sự dèm pha của người khác."Nàng dừng một chút, thử dò xét nói: "Hay là em đã nói với người khác rồi?"Lệ Sa lắc đầu: "Không có, em, chỉ nói với chị thôi..." Cô lặng lẽ xoay gương mặt có chút ửng đỏ đi.Thái Anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vậy loại bỏ khả năng kia rồi.Cũng không phải là nàng không cho phép cô bé nói yêu đương. Kim Trí Tú kia lớn hơn Lệ Sa, tuy rằng từ lúc Lệ Sa bắt đầu đi học, bạn cùng lớp đều lớn tuổi hơn cô bé, nhưng mà Lệ Sa mới 14 tuổi, vẫn là quá nhỏ.Đúng vậy, là quá nhỏ, vẫn chưa thể nói tới chuyện yêu đương. Nhưng mà nếu như cô bé muốn, Thái Anh cảm thấy mình cũng không có cách nào. Nhưng may mắn là vừa rồi thăm dò, Lệ Sa cũng không có đang yêu đương.Thái Anh cảm thấy mình đang vòng vo đến muốn chóng mặt rồi, ấn lên cái trán, nàng tổng kết một câu: "Vậy là tốt rồi, vậy xem như đây là bí mật của chúng ta được không? Dì nhỏ sẽ không nói với người khác.""Dạ." Lệ Sa thuận theo gật đầu, cô lại lo sợ bất an hỏi: "Dì nhỏ... Chị cảm thấy em... rất kỳ quái sao?"Đến rồi, vấn đề này nhất định phải trả lời.Thái Anh nghĩ thầm. Không thể để cho Lệ Sa phát hiện ra nàng vẫn còn đang ở trong cơn dư chấn.Cũng nhất định phải làm cho Lệ Sa an tâm. Bây giờ Lệ Sa nhất định là thấp thỏm bất an, cần phải nhanh chóng trấn an cô bé."Không có." Thái Anh lắc đầu, nàng xoa lên mái tóc Lệ Sa một cái: "Chị không cảm thấy như vậy, lúc trước chị đã từng nói rồi, thích con trai hay con gái đều là chuyện rất bình thường, chị không có thành kiến."Chẳng qua là nàng còn có chút lo sợ.Thanh âm của Thái Anh vẫn là ôn nhu bình thản như vậy, san bằng mọi thứ bất an của cô. Nhip tim của Lệ Sa có chút chấn động, tựa đầu lên bờ vai của người kia.Thái Anh đưa tay vuốt ve đầu Lệ Sa, động tác lặng yên nhẹ nhàng. Hai người yên lặng hưởng thụ khoảnh khăc thân mật này.Lệ Sa vừa tắm xong, cả hai đều ngửi thấy mùi hương hoa sơn chi quen thuộc từ cơ thể đối phương.Nhưng mà có chút không giống nhau, Thái Anh có chút kinh ngạc, ngoại trừ mùi thơm của hoa sơn chi, còn có chút mùi hương nhàn nhạt tronh trẻo... Có chút hương thơm ngọt ngào.Đây chính là khí tức của Lệ Sa...Rất dễ chịu...Cái má mềm mại của cô bé dựa vào bờ vai của nàng, hàng lông mi thật dài non nớt, trong nháy mắt, trái tim Thái Anh bỗng nhiên vô cùng mềm mại.Nàng chậm rãi mở miệng: "Sa Sa, em còn nhớ chị từng nói với em, chị có thích một nhà thơ không? Robert Frost, ông từng viết một bài thơ 'Con đường không được lựa chọn'."Lệ Sa lẳng lặng lắng nghe.
"Con đường rẽ làm đôi giữa rừng lá vàng
Biết làm sao, tôi chỉ có thể chọn một mà thôi
Thân phận lữ hành, tôi đứng mãi
Nhìn theo một lối rẽ bên này
Đến tận nơi vệt đường khuất dạng sau bụi cây;
Thế rồi ta lại bước vào lối rẽ bên kia..."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz