Bhtt Lam Can Cover Chaelisa
Chương 95: Con gái của cố nhânLạp Lệ Sa nhìn chằm chằm vào bụng Giang Tuyết Trân, ánh mắt như cười như không, thong thả nói: "Tôi về vì cái gì chứ, dì chạy gấp như thế, có thai rồi à?"Khuôn mặt Giang Tuyết Trân trắng bệch, cãi chày cãi cối: "Không, không có! Cô đừng ngậm máu phun người!""Tôi ngậm máu phun người?" Lạp Lệ Sa không nhanh không chậm nói, "Là thật hay giả, đến bệnh viện kiểm tra là biết."Giang Tuyết Trân lắc đầu, đanh đá nói: "Tôi không đi! Tôi làm người ngay thẳng, dựa vào cái gì mà phải đi?" Bà ta nuốt nước bọt, giả hổ dọa người nói, "Bố cô còn nằm ở bệnh viện, bây giờ cô đủ lông đủ cánh rồi, lại đến bắt nạt cô nhi quả phụ chúng tôi sao? Nói thế nào đi nữa tôi cũng là mẹ kế của cô, cô làm vãn bối như thế có hợp tình hợp lý không?"Lạp Lệ Sa không lên tiếng."Lạp Phỉ." Giang Tuyết Trân nhìn ra sau lưng cô, đè giọng nói, "Ai mới là mẹ con, còn không mau tới đây? Con xem mẹ con bị bắt nạt kìa?"Bà ta đương nhiên nhìn thấy Phác Thái Anh đeo khẩu trang cùng mắt kính, nhưng đối phương cũng là nữ giới, lại là người ngoài, bà ta không để trong lòng, chỉ coi như không khí.Phác Thái Anh đưa tay ra, kéo lấy cổ tay Lạp Phỉ.Lúc này Giang Tuyết Trân đã sôi máu, hai tay chống nạnh chua ngoa nói: "Cô là ai hả? Chuyện nhà tôi cô ở đây quấy nhiễu cái gì?Quan Hạm trưng bộ mặt lạnh như quan tài đứng trước mặt Phác Thái Anh.Giang Tuyết Trân câm như hến, tự lẩm bẩm rồi đi về phía trước, muốn dẫn Lạp Phỉ rời khỏi Lạp Lệ Sa.Lạp Lệ Sa dùng vai cản lại, bất ngờ trực tiếp đẩy Giang Tuyết Trân một cái, tay cô dùng năm phần sức, Giang Tuyết Trân lại là người phụ nữ trung tuổi tứ chi không rèn luyện sao có thể chống cự được, lập tức không khống chế được ngã ngửa ra sau.Giang Tuyết Trân phát ra một tiếng thét.Đáy mắt Lạp Lệ Sa lướt qua một tia u ám lạnh lẽo, dưới ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng của Giang Tuyết Trân, lạnh lùng quan sát, khóe miệng thấp thoáng cảm giác khoái trá.Châu Nghị kịp thời đi tới, bước lên trước đỡ lấy Giang Tuyết Trân.Giang Tuyết Trân sợ hãi, một tay đặt lên bụng, toàn thân vô lực dựa vào lòng Châu Nghị.Châu Nghị vỗ vỗ lưng bà ta, khuôn mặt quan sát trên dưới vô cùng căng thẳng, nói: "Không sao chứ?"Giang Tuyết Trân trời sinh đã là người không biết cách độc lập, Lạp Hàm Chương chưa xảy ra chuyện thì dựa dẫm Lạp Hàm Chương, sau khi Lạp Hàm Chương xảy ra chuyện thì dựa dẫm vật chất vào Lạp Lệ Sa, bây giờ lại tìm niềm vui mới.Châu Nghị dìu Giang Tuyết Trân lên sô-pha, tự mình lên trước lý luận với Lạp Lệ Sa.Lạp Lệ Sa đánh giá người đàn ông trước đây chỉ nhìn qua ảnh. Thân hình bình thường, trên dưới 1m70, mặt mày bình thường, mặt vuông tóc ngắn, ăn mặc cũng hết sức bình thường giống như những người đàn ông khác, lạc vào dòng người tìm không thấy, không có chút bắt mắt. Nhưng khí chất trên người của người này chất phác, dịu dàng ấm áp, có mấy phần nho nhã, hoàn toàn khác biệt Giang Tuyết Trân.Người đàn ông này xa quê không con cái, sống một mình đã lâu. Căn cứ theo tài liệu thám tử tư gửi tới, ông ta và Giang Tuyết Trân có đôi phần thật lòng yêu nhau."Chị gái của Lạp Phỉ sao?" Trước hết ông ta chào hỏi Lạp Lệ Sa, ôn hòa mở miệng giới thiệu bản thân, "Tôi họ..."Lạp Lệ Sa không chút khách sáo ngắt lời ông ta, lạnh giọng chất vấn: "Tôi không có hứng biết ông là ai, rốt cuộc ông và Giang Tuyết Trân có quan hệ gì?"Châu Nghị không để tâm thái độ của cô, dịu giọng nói: "Tôi muốn ở bên bà ấy."Lạp Lệ Sa trào phúng cong môi: "Bà ấy là phụ nữ đã có chồng, ông không biết sao?"Đáy mắt Châu Nghị lóe lên một tia khó xử, nhịn xuống, nói: "Có thời gian ngồi xuống nói chuyện không?"Sắc mặt Lạp Lệ Sa hòa hoãn hơn một chút.Ánh mắt Châu Nghị nhìn ra sau lưng cô, lịch sự hỏi thăm: "Vị này là?"Lạp Lệ Sa lạnh mặt.Châu Nghị biết ý không hỏi nữa.Ba phút sau, nhóm người của Lạp Lệ Sa ngồi trên ghế sô-pha, mặt đối mặt với Châu Nghị. Lạp Phỉ nhìn người lớn trong phòng, muốn đi rót nước theo thói quen, Phác Thái Anh kéo cậu bé lại, Quan Hạm nhận việc đi rót nước, cố ý không rót cho Châu Nghị và Giang Tuyết Trân.Giang Tuyết Trân vốn muốn tức giận, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo ngàn năm không biến hóa của Quan Hạm liền không thốt nổi một chữ.Lạp Lệ Sa đi ngay vào chủ đề: "Có phải Giang Tuyết Trân có thai rồi không?"Châu Nghị quyết đoán nói: "Đúng, đứa con là của tôi."Giang Tuyết Trân chọc vào tay Châu Nghị, ánh mắt lộ ra tia trách móc, trách ông ta sao lại nói toạc móng heo như thế.Lông mày Lạp Lệ Sa giật lên, trào ngược dạ dày, muốn nôn.Châu Nghị đứng đắn nói: "Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ thương yêu Lạp Phỉ như con đẻ của mình, sẽ không bạc đãi nó."Lạp Phỉ run lên, vành mắt đỏ ửng. Phác Thái Anh vỗ vỗ tay nó, nói nhỏ bên tai nó: "Em yên tâm, chị gái em sẽ không để bọn họ đưa em đi, đừng sợ. Tôi cũng sẽ không để bọn họ bắt nạt chị gái em."Âm thanh của cô ấy truyền ra cách lớp khẩu trang, có chút khàn, âm lượng cũng không lớn, nhưng rất có hiệu quả làm yên lòng người.Lạp Phỉ nhìn cô ấy, lại nhìn Lạp Lệ Sa ở gần đó, mím môi lại, tin tưởng gật gật đầu với cô ấy.Lạp Lệ Sa nói: "Buồn nôn quá."Giang Tuyết Trân trở mặt nói: "Mày..."Châu Nghị ngăn bà ta, nói: "Tôi biết cô rất khó chấp nhận..."Mặt Lạp Lệ Sa không cảm xúc ngắt lời ông ta, lạnh lùng nói: "Đương nhiên hai người tiếp nhận rất dễ, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, một thứ nghiệt chủng, một đôi gian phu da^ʍ phụ."Châu Nghị trầm mặt: "Cô Lạp cẩn thận lời nói."Lạp Lệ Sa khẽ cười thành tiếng: "Tôi còn nghĩ ông không có thể diện cơ? Thì ra cũng biết xấu hổ? Dám làm lại sợ người ta dị nghị?"Phác Thái Anh vô thức cong khóe miệng dưới lớp khẩu trang.Hôm nay cô ấy mới biết, Lạp Lệ Sa cũng có lúc độc mồm độc miệng như thế.Sắc mặt Châu Nghị vặn vẹo khó tả, nhịn lại, nói: "Cô Lạp, tôi thấy cô cũng là người hiểu lý lẽ, có thể không cần nặng mùi thuốc súng như vậy không, chúng ta ôn hòa nhã nhặn nói chuyện?""Ôn hòa nhã nhặn?" Lạp Lệ Sa nói, "Ông dùng lập trường gì để nói câu đó với tôi? Gian phu?"Hai chữ cuối cùng được cô đặc biệt nhấn mạnh cường điệu.Sắc mặt Châu Nghị vừa đỏ vừa trắng, đặc sắc khác thường.Giang Tuyết Trân nổi giận đùng đùng nói: "Lạp Lệ Sa, mày đừng có mà quá đáng quá!"Lạp Lệ Sa trào phúng: "Tôi còn chưa tìm bà tính sổ đâu Giang Tuyết Trân, bà lại tự chui đầu, bản thân còn chưa lo xong lại còn bảo vệ gian phu của bà."Giang Tuyết Trân có đàn ông bảo vệ, nói chuyện cũng hùng hổ hơn: "Mày tìm tao tính sổ cái gì, Lão Lạp nằm ở đó lâu như thế, có người phụ nữ nào chịu nổi không?"Lạp Lệ Sa cười âm u với bà ta: "Đi đường cẩn thận chút, đừng để ngã đấy."Giang Tuyết Trân nhớ lại chuyện ban nãy, sắc mặt lập tức trắng bệch, anh hùng rơm nói: "Mày dám?""Có gì mà tôi không dám? Tôi dám đẩy bà một lần, cũng dám đẩy bà thêm một lần, tốt nhất bà nằm trên mặt đất không dậy, nếu không cũng có một ngày bà sẽ ngã xuống." Lạp Lệ Sa khẽ cười nói.Giang Tuyết Trân: "Mày muốn mưu sát!"Lạp Lệ Sa híp mắt, hờ hững nói: "Cho dù tôi có gϊếŧ chết thứ yêu nghiệt của bà, thì bà có thể làm gì tôi?"Giang Tuyết Trân tức đến nỗi sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.Châu Nghị nhỏ tiếng nói: "Đừng đấu miệng với cô ta, em đấu không lại cô ta đâu."Ông ta lại nói với Lạp Lệ Sa: "Cô Lạp, chuyện này là chúng tôi sai, cô muốn nói gì cũng được, nhưng đứa trẻ vô tội."Cảm giác buồn nôn lại trào lên, Lạp Lệ Sa cố gắng đè xuống kích động nôn mửa, mím chặt khóe môi.Châu Nghị thấy cô không nói gì, nhân cơ hội hoàn thành nốt câu, nói: "Vốn Tuyết Trân muốn ly hôn với bố cô rồi mới rời đi, nhưng tình hình của bố cô hiện tại như vậy, trong nhà không ai quản, bà ấy lại mang thai, tiếp tục ở lại đây thì không tiện, khiến người ta dị nghị, mới vội vàng chuyển đi như thế. Tương lai ổn định rồi, sẽ quay về xử lý chuyện ly hôn."Giang Tuyết Trân cúi đầu.Lạp Lệ Sa rút khăn giấy, đè lên miệng, nhíu mày nói: "Tìm được lý do quang minh chính đại quá nhỉ, đều là lỗi do bố tôi nằm trên giường không thể nói chuyện sao?"Châu Nghị mất tự nhiên ho một tiếng: "Tôi không có ý đó, chỉ là muốn nói, chúng tôi muốn ở bên nhau trải qua ngày tháng còn lại, cô giao Lạp Phỉ cho chúng tôi, có thể yên tâm."Lạp Lệ Sa: "Nếu ông nhắc tới Lạp Phỉ, tôi cũng không phí lời. Chuyện khác tôi không quan tâm, Lạp Phỉ nhất định phải ở lại."Giang Tuyết Trân vừa định mở miệng, Châu Nghị ấn bà ta xuống, giọng điệu mang theo vẻ nực cười cùng khinh thường, nói: "Cô Lạp, một cô gái trẻ tuổi như cô, lấy gì chăm sóc cho nó?"Lạp Lệ Sa: "Tôi đưa nó tới thủ đô sinh sống, sau này không cần các người quản."Giang Tuyết Trân xuỳ một tiếng: "Mày đừng có mơ! Nó là con trai tao, nhất định phải đi theo tao!"Lạp Lệ Sa làm biểu cảm suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Bà muốn Lạp Phỉ, thì phải bỏ thứ yêu nghiệt trong bụng bà đi, rồi một đao đoạn tuyệt với gian phu, quay đầu là bờ, tôi miễn cưỡng suy nghĩ khả năng này."Giang Tuyết Trân: "Không đời nào!" Bà ta triệt để ngửa bài với Lạp Lệ Sa, đứng dậy, "Lạp Lệ Sa! Bây giờ tao muốn ly hôn với bố mày, chúng ta ai đi đường nấy."Lạp Lệ Sa cười nói: "Bao nhiêu năm nay bà tích lũy được không ít từ tôi đúng không? Ai đi đường nấy, nào có dễ dàng như thế?"Giang Tuyết Trân cứng họng nói: "Tiền đều đã tiêu hết rồi!""Thật sao?" Lạp Lệ Sa như cười như không, giọng điệu mỉa mai, "Vậy nhà của bố tôi thì sao? Xe tôi mua cho bà đâu? Đồ dùng gia đình trong nhà đâu?"Lạp Hàm Chương vốn là người thật thà, tài sản nhà đất mua trả góp dưới danh nghĩa ông ấy trước đây, sau khi ông ấy dẫn theo Lạp Lệ Sa kết hôn với Giang Tuyết Trân, sợ Giang Tuyết Trân thiệt thòi, nên sau khi Giang Tuyết Trân sinh Lạp Phỉ liền sang tên cho Giang Tuyết Trân. Nhưng chẳng thể ngờ, năm đó Lạp Hàm Chương bị tai nạn xe hơi nhập viện cần dùng tiền gấp cũng không bán nhà, mà lúc này lại bị Giang Tuyết Trân bán mất, vì để cao chạy xa bay với đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ, thật sự vô cùng mỉa mai.Giang Tuyết Trân cây ngay không sợ chết đứng: "Cho tao thì là của tao, tao muốn làm gì chẳng được!""Được." Lạp Lệ Sa cười, quay mặt sang một bên, "Chị Quan Hạm, tập tài liệu ban nãy em nhờ chị giữ hộ đâu?"Quan Hạm đưa tới.Lạp Lệ Sa ung dung mở miệng túi tài liệu ra, cởi từng vòng dây đỏ ra, Giang Tuyết Trân nhướn người tới, vô duyên vô cớ căng thẳng: "Đó là gì?"Lạp Lệ Sa nhìn bà ta một cái, nói: "Bà đoán xem."Miệng túi mở ra, Lạp Lệ Sa rút ra một tấm ảnh trên cùng, ồ một tiếng, nói: "Bố mẹ dì vẫn khỏe chứ? Dì chuyển nhà có thông báo với họ không? Họ có biết dì nɠɵạı ŧìиɧ không?""Liên quan gì đến mày?""Tôi đoán bọn họ không biết, vậy bọn họ biết thì thế nào nhỉ? Hàng xóm của bọn họ cũng biết thì thế nào nhỉ? Liệu có chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng bố mẹ dì không, nói bọn họ sinh được cô con gái ngoan là dì, không những nɠɵạı ŧìиɧ còn mang thai con của người đàn ông khác?" Lạp Lệ Sa giơ tập tài liệu trong tay lên, nói, "Chỗ tôi nhiều ảnh lắm, tôi không phiền phóng to in ra, dán đầy ngoài tường nhà dì, thuê hai người vác loa đến nhà dì thông báo sự tích huy hoàng của dì cho bà con lối xóm."Lạp Lệ Sa cong khóe môi, cười càn rỡ: "Bố mẹ dì cũng có tuổi rồi, người già không chịu được kí©h thí©ɧ, ngộ nhỡ tức đến nỗi trực tiếp qua đời, tội nghiệt của dì lại càng nặng."Biểu cảm của Giang Tuyết Trân vỡ vụn từng tấc.Bà ta đột nhiên nhào tới, Lạp Lệ Sa sớm có phòng bị, nhanh nhẹn tránh đi, vất tập tài liệu đến trước mặt bà ta, Giang Tuyết Trân giật lấy, ôm chặt trong lòng, ước gì có thể thể xé vụn ra."Dì cướp cũng vô dụng thôi, chỗ tôi còn có bản dự phòng. Hơn nữa, tôi khuyên dì rút lại ý định dẫn bố mẹ cùng chuyển nhà, dì đi đến đâu, tôi liền truyền sự tích của dì tới đó. Khiến dì và gian phu của dì, bố mẹ của dì vĩnh viễn không có lấy một ngày ngóc đầu dậy làm người, con của dì, cũng vĩnh viễn là nghiệt chủng!"Giang Tuyết Trân ào ào đổ lệ."Dì có thể chịu đựng những tháng ngày như thế trong bao lâu? Bọn họ có thể chịu đựng bao lâu?" Lạp Lệ Sa từ trên cao nhìn xuống bà ta, lạnh lùng nói, "Là thân bại danh liệt, từ nay về sau không có đất dung thân, hay là bình an vô sự, giao Lạp Phỉ cho tôi, giao ra thứ mà dì không đáng có, tự dì chọn đi."Giang Tuyết Trân nhào lên trước, muốn đánh nhau với Lạp Lệ Sa, Châu Nghị ngăn bà ta lại, dìu Giang Tuyết Trân ngồi xuống sô-pha, nhìn Lạp Lệ Sa."Cô Lạp." Châu Nghị bình tĩnh hơn Giang Tuyết Trân nhiều, nhàn nhạt cười, "Cô cần gì phải dọa nạt như thế?"Trung Quốc rộng như thế, cô nói miệng thì đơn giản, thật sự làm như lời cô nói, không biết phải tốn bao nhiêu nhân lực vật lực. Cô là minh tinh, nhưng cũng chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp, nào có bản lĩnh to lớn như thế."Có phải dọa nạt hay không, dì cứ liệu mà nghĩ." Lạp Lệ Sa nhún vai cười cười.Cô biết Châu Nghị không dễ bị lừa bịp như Giang Tuyết Trân, ở thành phố X cô còn có cách, nhưng nếu Giang Tuyết Trân thật sự chuyển đi, cô cũng không thể quấy nhiễu đối phương cả đời, nhưng lúc này ai bình tĩnh hơn, người đó sẽ thắng.Cô cược, Giang Tuyết Trân không dám cược với cô.Phòng khách im lặng tới mức tiếng kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy."Một mình cô ấy nói thì là dọa nạt, cộng thêm tôi nữa thì sao?" Lúc này, một giọng nữ uể oải vang lên, hờ hững, nhưng lại vô cùng dễ nắm bắt lòng người.Trái tim ba người đồng loạt nhảy lên, nhìn về phía người phụ nữ ngồi trên sô-pha không thốt một lời từ khi vào cửa.Phác Thái Anh giơ tay, tháo khẩu trang và kính râm ngụy trang xuống, ngẩng mặt hất tóc, lộ ra khuôn mặt quyến rũ có một không hai.Đồng tử của Châu Nghị lập tức co lại, khóe miệng run lên, im lặng nhả ra một chữ: "Phác..."Một tỷ tư người Trung Quốc, ngoài trẻ con còn đang quấn tã khóc lóc, người già đến nỗi hoa mắt không nhìn rõ ai, căn bản không ai không biết Phác Thái Anh, khuôn mặt cô ấy là giấy thông hành tốt nhất đại diện cho danh từ có quyền có thế.Minh tinh cũng có minh tinh nọ minh tinh kia. Lạp Lệ Sa là con nhà mình, đương nhiên không có sức uy hϊếp, nhưng Phác Thái Anh lại khác, ở thành phố Z, một thành phố đang trên đà phát triển, với những người dân bình thường, sức ảnh hưởng của cô ấy còn cao hơn cả quan chức thành phố.Cô ấy ngồi ở đây, nhẹ nhàng ném ra một câu, lại như mặt hồ dậy sóng, kinh động khiến Giang Tuyết Trân ngồi sụp xuống mặt đất, sắc mặt Châu Nghị sạm đi, giống như quả bóng xì hơi.Lạp Lệ Sa ngẩn ra, nhưng cũng không phản bác, lặng lẽ đứng cùng một chỗ với Phác Thái Anh, tiếp nhận ý tốt muốn chống lưng cho cô.Lạp Lệ Sa nhìn hai người không nói gì, lạnh giọng nói: "Giờ này ngày mai, tôi cần câu trả lời."Giang Tuyết Trân ngẩng đầu, đã không còn hung hăng, giọng điệu nhỏ lại thương lượng khó xử nói: "Một ngày, có phải quá ngắn không?"Lạp Lệ Sa không để người khác chen lời, nói: "Chỉ có một ngày."Cô xin Hàn Ngọc Bình nghỉ ba ngày, quay về còn phải tiếp tục quay phim, không thể chậm trễ thời gian.Giang Tuyết Trân vô thức nhìn sang Phác Thái Anh.Phác Thái Anh đáp lại bà ta bằng một biểu cảm mặt cười nhưng tim không cười, khiến người ta nổi gai ốc.Giang Tuyết Trân chống sô-pha, như người mất hồn lẩm nhẩm: "Một ngày..."Châu Nghị đỡ lấy tay bà ta, muốn dìu bà ta vào phòng ngủ.Lạp Lệ Sa gọi ông ta lại, một tay chỉ ra cửa: "Đây là nhà tôi, mời hai người ra ngoài."Châu Nghị trầm giọng nói: "Cô Lạp."Mặt Lạp Lệ Sa không cảm xúc: "Ra ngoài."Châu Nghị hừ lạnh một tiếng, đỡ Giang Tuyết Trân, hai người cùng ra khỏi nhà.Lạp Lệ Sa đến bảng quảng cáo trước khu nhà tìm số điện thoại của thợ khóa, gọi điện thoại đi: "Chào bác Liễn, cháu ở phòng 507 tòa X khu XX, bây giờ bác có rảnh đến thay khóa không ạ?"Phác Thái Anh ở bên trong nghe thấy, phì cười thành tiếng.Trải qua một màn náo loạn, Lạp Phỉ đã biết đầu đuôi câu chuyện, ngồi ở một bên tâm trạng xuống thấp. Phác Thái Anh thấy vậy, nghĩ nghĩ, đưa tay vào túi áo Quan Hạm.Quan Hạm: "???"Phác Thái Anh tìm được chiếc kẹo sữa đặt vào lòng bàn tay Lạp Phỉ.Lạp Phỉ sớm đã qua tuổi ăn kẹo ngọt, nhưng trong lòng vẫn ấm áp, khẽ nói: "Cảm ơn chị Phác."Phác Thái Anh xoa xoa tóc ngắn của cậu bé, dịu dàng nói: "Không cần cảm ơn."Lạp Phỉ rất hiểu chuyện, quan trọng nhất là nó luôn đứng về phía Lạp Lệ Sa, khiến Phác Thái Anh rất có thiện cảm với nó."Chị Phác." Lạp Phỉ không muốn chìm đắm trong chuyện ban nãy, tìm chủ đề chuyển dịch lực chú ý của mình, thế là hỏi Phác Thái Anh, "Chị em nói chị chỉ tiện đường qua đây, đúng không ạ?"Phác Thái Anh lắc đầu."Chị cố ý đi cùng chị em tới sao? Lo lắng cho chị ấy ạ?"Phác Thái Anh gật đầu.Lạp Phỉ mím môi cười.Phác Thái Anh thấy lạ, nghi hoặc nhướng mày.Lạp Lệ Sa vào trong, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn cô, hai khuôn mặt một to một bé, con ngươi đen láy trong suốt.Da đầu Lạp Lệ Sa tê dại, tại sao đột nhiên lại trào lên cảm giác có vợ có con thế này?Cô mất tự nhiên hắng giọng, nói: "Lạp Phỉ."Lạp Phỉ đi tới.Lạp Lệ Sa: "Chuyện ban nãy em đều nghe rõ rồi đúng không?"Lạp Phỉ gật gật đầu, biết cô muốn hỏi gì, nói: "Em đi theo chị." Gia đình của mẹ đã không có nó nữa rồi.Lạp Lệ Sa chăm chú nhìn vào đôi mắt trong suốt của cậu bé, rất lâu sau, nghiêm túc nói: "Công việc của chị rất bận, có lẽ không thể lúc nào cũng ở cạnh em, nhưng chị sẽ cố gắng chăm sóc em thật tốt."Lạp Lệ Sa vốn không nghĩ đón nó đi sớm như thế, nhưng tình hình gấp gáp, Giang Tuyết Trân vừa nɠɵạı ŧìиɧ đã không quan tâm đến Lạp Phỉ, lại sắp có gia đình mới của bà ta, càng không có sức lo lắng cho Lạp Phỉ. Còn về lời đảm bảo của Châu Nghị càng không đáng tin, Lạp Lệ Sa cũng trưởng thành từ gia đình như thế, Lạp Hàm Chương còn vô cùng yêu thương cô, tình hình mà Lạp Phỉ phải đối diện còn nghiệt ngã hơn cô rất nhiều."Chị."Lạp Phỉ đột nhiên gắng sức ôm chặt lấy cô, thút thít trên vai cô.Từ thút thít, thành khóc to.Lạp Lệ Sa đỏ mắt, ngửa mặt nhìn trần nhà.Phác Thái Anh thở dài trong lòng, không làm phiền chị em nhà họ.Lạp Lệ Sa rút ra hai tờ giấy, lau nước mắt cho Lạp Phỉ. Lạp Phỉ bối rối, tự mình nhận lấy khăn giấy, xòe tay ra, kẹo sữa trong lòng bàn tay liền rơi xuống, cậu bé cúi đầu, Lạp Lệ Sa nhanh tay nhặt hộ cậu bé, ngắm nghía nói: "Đây là gì?"Lạp Phỉ nhỏ tiếng nói: "Chị Phác cho em."Lạp Lệ Sa hỏi: "Em ăn không?"Lạp Phỉ suy nghĩ chốc lát, càng nhỏ tiếng nói: "Em không thích ăn ngọt."Ánh mắt Lạp Lệ Sa sáng lên: "Vậy cho chị nhé?"Lạp Phỉ gật đầu như gà mổ thóc: "Chị ăn đi."Lạp Lệ Sa không đỏ mặt lấy đi chiếc kẹo từ em trai mình.Phác Thái Anh chứng kiến tất cả: "...""Cô Phác." Lạp Lệ Sa không quên Phác Thái Anh đã giúp cô một việc lớn, cảm kích nói, "Ban nãy cảm ơn cô."Ánh mắt Phác Thái Anh nhàn nhạt: "Nhấc tay mà thôi, không cần cảm ơn."Lạp Lệ Sa nghiêm túc nói: "Cái nhấc tay của cô rất quan trọng với em."Ánh mắt Phác Thái Anh động đậy, cứ có cảm giác câu nói này của cô có hàm ý khác.Lạp Lệ Sa không nói nữa, Phác Thái Anh cũng không hỏi.Không lâu sau, thợ sửa khóa tới gõ cửa, Lạp Lệ Sa đeo khẩu trang lên, nhìn về phía cơ thể phát sáng tự nhiên của Phác Thái Anh: "Cô Phác vào phòng tránh đi ạ?"Phác Thái Anh không từ chối, khép lại cuốn "Truyện Ludwig Wittgenstein" trong tay, hỏi: "Phòng nào là phòng em??"Lạp Lệ Sa chỉ về một căn phòng, nghĩ nghĩ, bảo Lạp Phỉ đi mở cửa, đích thân cô dẫn Phác Thái Anh vào. Lạp Phỉ ở nhà vẫn định kì quét dọn phòng cho cô, khi Giang Tuyết Trân định rời đi cũng không điên loạn tới mức lục lọi phòng cô, vẫn sạch sẽ ngăn nắp.Trước khi ra cửa, Lạp Lệ Sa còn cố ý nói: "Phòng em cũng không có bí mật gì, tùy ý xem ạ"Phác Thái Anh khó khăn lắm mới tới phòng cô, ngộ nhỡ Phác Thái Anh có chút kích động muốn hiểu về cô, nhưng lại để ý lễ tiết, không dám động vào thứ gì, chẳng phải cô sẽ tổn thất lớn sao. Nếu lúc này không bận thay khóa, Lạp Lệ Sa nhất định phải tự mình giới thiệu cho cô ấy.Ánh mắt Phác Thái Anh lướt qua một tia buồn cười, nhìn theo bóng lưng rời đi của Lạp Lệ Sa.Sau khi Lạp Lệ Sa rời đi, Phác Thái Anh liền đánh giá bốn phía căn phòng nhỏ mấy mét vuông này, một chiếc giường, cùng một chiếc tủ đầu giường không hề ăn nhập với giường, tủ quần áo hoa văn gỗ màu hạt dẻ, cùng màu với bàn, trên bàn có giá sách hai tầng, trên giá sách bày mấy quyển sách có thể đếm trên đầu ngón tay, một hộp bút màu đen không biết là gỗ gì, có hai chiếc bút bi.Cho người ta cảm giác trống trải, có lẽ không thường xuyên về nhà, cũng không có tình cảm với căn nhà này.Ban nãy cô ấy nghe Lạp Lệ Sa và Giang Tuyết Trân nói chuyện, căn nhà thuộc về bố cô đã bị Giang Tuyết Trân bán đi, đó là nơi cô lớn lên sao?Phác Thái Anh quay đầu: "Quan Hạm.""Có." Quan Hạm tiến lên phía trước."Lát nữa em đi điều tra xem, căn nhà kia Giang Tuyết Trân bán cho ai.""Vâng."Ngón giữa và ngón áp út của Phác Thái Anh đè lên mặt bàn, khẽ lướt qua, giơ lên, nhìn thấy một lớp bụi mỏng trên đầu ngón tay, Quan Hạm kịp thời đưa giấy tới, Phác Thái Anh hờ hững lau sạch ngón tay, lại hỏi thêm hai tờ nữa từ Quan Hạm, lau bụi trên bàn.Dưới gầm bàn có bốn ngăn kéo."... Phòng em cũng không có bí mật gì, tùy ý xem ạ."Thế là Phác Thái Anh không có bất kì trở ngại tâm lý nào kéo ngăn kéo ra, quả đúng như Lạp Lệ Sa nói, không có bí mật, bên trong vốn dĩ không có gì. Đến ngăn kéo cuối cùng, bên trong có một album ảnh cũ.Phác Thái Anh lấy album ảnh đặt lên bàn, ngồi xuống ghế, nương theo ánh sáng trước cửa sổ, lật mở.Trang đầu tiên là bức ảnh tốt nghiệp đại học Lạp Lệ Sa mặc áo cử nhân, tư thế nghiêm trang.Trang thứ hai trống trơn, trang thứ ba là ảnh chụp chung với Lạp Phỉ, trang thứ tư trống trơn, trang thứ năm là ảnh chụp tốt nghiệp cấp ba. Cuốn album này không dày, rất ít ảnh, cách một trang mới có một tấm, trải dài theo thời gian, từ gần tới xa.Lật đến trang gần cuối, Phác Thái Anh nhìn thấy cô bé ngồi trên ngựa gỗ màu đỏ, mặc bộ quần áo kiểu dáng Hán phục màu trắng cho trẻ con, tóc buộc hai bên, không ngừng cười lên.Cô quay đầu nhìn về cửa, rút điện thoại ra, cấp tốc chụp lại, trái tim đập nhanh hơn bình thường.Phác Thái Anh mang theo nụ cười lật tới trang cuối cùng.Trang cuối cùng là một bức ảnh chụp gia đình ba người, khuôn mặt người đàn ông hạnh phúc nhìn người phụ nữ ôm lấy đứa trẻ trong lòng, người đàn ông ấy là Lạp Hàm Chương, đứa bé đương nhiên là Lạp Lệ Sa, mà người phụ nữ kia là mẹ đẻ của Lạp Lệ Sa.Mặt mày tao nhã, ánh mắt như nước thu, ánh mắt nhìn người phụ nữ ấy như trào ra sự dịu dàng.Phác Thái Anh nhìn chằm chằm người phụ nữ ấy, trái tim giống như đột nhiên ngừng lại, sau đó mới nặng nề đập lại, cô ấy giơ tay đè lên l*иg ngực mình.Dì Bội Vân.Phác Thái Anh nỉ non động khóe môi, vành mắt đột nhiên đỏ lên.Một giọt nước mắt rơi lên khuôn mặt của người phụ nữ trong bức ảnh, hằn lên.Phác Thái Anh vội vàng lấy tay lau đi, sau đó lấy khăn giấy cẩn thận lau sạch, không để lại một hạt bụi.Quan Hạm đứng bên cạnh không dám lên tiếng.Phác Thái Anh hít thở sâu mấy cái, đè xuống nước mắt nơi đáy mắt, lên tiếng hỏi: "Tài liệu em điều tra về Lạp Lệ Sa lúc trước còn không? Mẹ đẻ của em ấy có phải tên là Trác Bội Vân, trước khi qua đời sống ở thành phố A..." Phác Thái Anh nhắm mắt, âm thanh cũng khàn đi, "Nhà 310, toà 13, khu Khang An Thanh Bình."Cô ấy hỏi, nhưng giọng điệu vô cùng chắc chắn.Đặc biệt là địa chỉ phía sau, cụ thể tường tận cả số nhà, Quan Hạm run lên trong lòng, vội vàng mở máy tính bảng, tìm tài liệu lưu giữ lúc trước. Cô vừa tìm, vừa suy nghĩ: "Thành phố A? Đó không phải là quê của Phác Thái Anh sao? Khu Khang An Thanh Bình, nơi này rất lâu về trước, cô cùng từng Phác Thái Anh tới đó!Quan Hạm mở tài liệu ra, xác nhận xong, không giấu nổi vẻ kinh ngạc, nói: "Vâng. Hơn nữa sau khi Trác Bội Vân, mẹ đẻ cô ấy qua đời, liền bán đi căn nhà ở đó, chuyển nhà tới thành phố Z hiện tại.""Chẳng trách, chẳng trách." Phác Thái Anh nói liền hai tiếng "chẳng trách", vẻ mặt sửng sốt.Chẳng trách lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy Lạp Lệ Sa liền thấy quen mặt, giống như đã gặp ở đâu, mới phá lệ ra tay quản chuyện bên lề, thì là cô là con gái của dì Bội Vân."Chị quen mẹ đẻ của cô ấy sao ạ?" Quan Hạm khẽ hỏi, một suy nghĩ bật ra trong đầu."Đâu chỉ là quen?" Ánh mắt Phác Thái Anh chăm chú nhìn lên album ảnh, rồi bật cười thành tiếng, "Khi Sa Sa còn nhỏ, tôi còn ôm em ấy, còn thay tã cho em ấy nữa."+++++++++Chương 96: Quá càn rỡ rồi!Thời niên thiếu, vì bố đẻ Phác Hồng Tiêm nghiện rượu không công ăn việc làm, cuộc sống chỉ dựa vào một tay mẹ đẻ Kỷ Thư Lan gánh gồng, Phác Lộ Nùng lại đi học, Kỷ Thư Lan muốn tiết kiệm tiền nên không cho Phác Thái Anh đi nhà trẻ, thả rông ở nhà mãi đến năm sáu bảy tuổi, không có người rảnh rỗi quản lý cô ấy, cô ấy bèn sớm tối đến làm tổ ở nhà hàng xóm, nhà cô ấy thích nhất chính là nhà Trác Bội Vân, mẹ đẻ của Lạp Lệ Sa. Trác Bội Vân trẻ tuổi xinh đẹp, thân thiện với mọi người, rất được trẻ con yêu thích, bà cũng rất thích trẻ nhỏ, khéo tay hay làm, sẽ làm đồ ăn vặt ngon cho lũ trẻ con.Phác Thái Anh khi bé mặt tròn bụ bẫm, da trắng mắt to lông mi dài, nổi bật trong số đám trẻ, Trác Bội Vân cũng không ngoại lệ, thích cô ấy nhất, từng nói sau này nếu sinh được con gái giống cô ấy thì thật tốt. Quan hệ của hai người rất thân thiết, nói Trác Bội Vân đã bù đắp một phần tình yêu của mẹ cho Phác Thái Anh cũng không ngoa.Phác Thái Anh lên sáu bảy tuổi, đến tuổi đi học tiểu học, Trác Bội Vân có thai, sau chín tháng mười ngày mang thai liền sinh được một cô con gái, Phác Thái Anh vui vẻ giống như bản thân có em gái ruột, vừa tan học liền chạy đến nhà họ Lạp thăm em gái, hai tay vịn lấy thành nôi không buông, nhìn nhiều thế nào cũng không ngấy.Cô ấy còn bé, chỉ hơn bảy tuổi, nhưng rất cao, ở nhà quen làm việc nhà, động tác vô cùng vững vàng, chân tay nhanh nhẹn, có lúc Trác Bội Vân quá bận, sẽ tươi cười gọi cô ấy đến giúp, vô cùng yên tâm.Khi đứa trẻ đang quấn tã khóc lóc, Phác Thái Anh sẽ bế nó khỏi nôi, ôm trong lòng dịu dàng dỗ dành, Lạp Lệ Sa lập tức ngừng khóc, mở đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào cô ấy, bàn tay nhỏ trắng bóc nắm lấy tóc cô ấy, cười khúc khích.Trác Bội Vân đang dọn dẹp vệ sinh, thấy vậy trêu đùa: "Con bé thích cháu lắm đấy, bố nó bế nó cứ khóc mãi không nín."Khóe miệng Phác Thái Anh cong lên, cúi đầu nhìn đứa bé, đôi mắt dịu dàng.Ban ngày Lạp Hàm Chương đi làm, chiều tối mới về. Mà giờ đó lại là lúc Phác Thái Anh phải về nhà mình, cô ấy không thân thuộc với Lạp Hàm Chương, mỗi ngày vội vã gặp mặt, chào một tiếng "Chào chú", rồi sau đó lại "Tạm biệt chú."Trác Bội Vân qua đời ngoài ý muốn, Lạp Lệ Sa còn chưa đầy tuổi, Lạp Hàm Chương lại dẫn theo Lạp Lệ Sa rời đi, rời khỏi chốn đau thương ấy.Phác Thái Anh cũng vì chuyện này mà buồn bã một thời gian dài.Năm tháng qua đi, kí ức cũng theo thời gian dần dần phủ bụi.Phác Thái Anh không còn nhớ rõ khuôn mặt của Trác Bội Vân nữa, năm đó nhìn thấy Lạp Lệ Sa chỉ là thấy quen mắt, rốt cuộc giống ai, cô ấy cũng không thể tìm lại trong hằng hà vô số kí ức của mình. Mãi đến hôm nay nhìn thấy bức ảnh của Trác Bội Vân, cô ấy mới giật mình nhận ra, thì ra Lạp Lệ Sa chính là em gái họ Lạp mà cô ấy từng ôm từng hôn."Cái này..." Quan Hạm là người bình tĩnh đến vậy, nghe được câu chuyện xưa, cũng không có cách nào bình tĩnh được, khó lòng tin nổi, nói, "Sao có thể trùng hợp như vậy chứ?"Đây chẳng phải duyên trời định sao! Muốn yêu đương phải nắm bắt lấy tình yêu trời định khi còn là đứa trẻ!Trong lòng cô gầm thét: Mau kết hôn cho em!Phác Thái Anh bật cười: "Tôi cũng không biết tại sao lại trùng hợp vậy nữa."Trước khi Phác Thái Anh quyết định bao nuôi Lạp Lệ Sa, đã từng để Quan Hạm đi điều tra hoàn cảnh gia đình của cô. Lúc đó cô ấy lười đọc, trực tiếp để Quan Hạm báo cáo, Quan Hạm trước giờ không phí lời, chọn ý quan trọng, bố đẻ cô là Lạp Hàm Chương, mẹ kế là Giang Tuyết Trân, mẹ đẻ của cô đã qua đời, có một em trai cùng cha khác mẹ, nhà ở thành phố Z, hiện tại đang học ở Học viện Hí kịch, hoàn toàn trong sạch, kết luận là có thể giữ bên người.Phác Thái Anh không còn chút ấn tượng nào với Lạp Hàm Chương, lúc nhỏ cô ấy cũng không nói đến nhà họ Lạp chơi, mà nói là đến nhà dì Bội Vân chơi. Vốn không hề có chút kí ức nào về họ Lạp, trên đời này nhiều người họ Lạp như thế, cô ấy không hề liên hệ gì tới nhà hàng xóm trước đây.Tên của Lạp Lệ Sa càng xa lạ, Trác Bội Vân gọi Lạp Lệ Sa là bảo bảo, cô ấy gọi là em gái, có lẽ Trác Bội Vân từng nói tên của Lạp Lệ Sa với cô ấy, nhưng cô gái bảy tám tuổi, sớm đã không nhớ nổi chuyện này.Bắt đầu từ lúc có kí ức, Lạp Lệ Sa đã sống ở thành phố Z, Lạp Hàm Chương vì nguyên nhân Trác Bội Vân qua đời ở thành phố A, không nhắc tới những chuyện lúc trước với cô, vì thế Lạp Lệ Sa càng không có cách nào biết được những chuyện khi đó, ngay cả chuyện trước đây cô từng sống ở thành phố A cũng không rõ.Do sai sót, Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa ở bên nhau lâu như thế, lại không phát hiện bọn họ đã từng gặp nhau từ rất lâu trước đây.Nếu ban đầu Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa là con gái của Trác Bội Vân, sẽ tuyệt đối không coi cô như nhân tình nuôi dưỡng bên người, sợ là thật sự đối đãi như em gái, câu chuyện sẽ rẽ theo một hướng khác.Phác Thái Anh ngồi trên ghế, vẻ mặt sửng sốt, trong đầu chỉ nghe thấy một từ khẽ khàng nhưng vô cùng thích hợp vào lúc này: Định mệnh.Lạp Lệ Sa tiễn thợ sửa khóa, gõ cửa phòng mình.Phác Thái Anh hoàn hồn: "Vào đi."Lạp Lệ Sa đẩy cửa đi vào, nhìn thấy cuốn album trước mặt cô ấy, trong lòng vui vẻ, cô đã nói Phác Thái Anh chắc chắn muốn hiểu hơn về cô, may mà trước khi đi cô đã để lại câu nói kia.Lạp Lệ Sa tiến lên phía trước, nhìn theo ngón tay cô ấy đang đè lên một trang, cười nói: "Cuốn album này rất ít ảnh, nếu cô muốn xem, còn có một cuốn nữa, do bố em cất giữ."Phác Thái Anh nhấc tay lên, chỉ vào người phụ nữ bên trên: "Đây là mẹ em sao?"Lạp Lệ Sa không hề có ấn tượng với Trác Bội Vân, đương nhiên tình cảm cũng không sâu đậm, gật gật đầu, giọng điệu bình tĩnh trả lời: "Vâng, nhưng lúc em còn rất nhỏ bà ấy đã qua đời rồi."Phác Thái Anh: "Em lớn lên có chút giống bà ấy."Lạp Lệ Sa nhận lấy album ảnh, hiếu kì quan sát tỉ mỉ mấy cái, hỏi: "Thật sao ạ?" Cô lại cười, "Thật ra bố em cũng từng nói như vậy, nhưng bản thân em không nhìn ra.""Chỗ này."Lạp Lệ Sa ngẩn ra.Bởi vì đầu ngón tay của Phác Thái Anh chỉ vào xương hàm của cô, khẽ vuốt ve, mang theo cảm giác ngứa ngáy.Trái tim Lạp Lệ Sa đập nhanh, nhìn cô ấy một cái, khẽ nói: "Cô Phác?"Phác Thái Anh không rút tay về, mà tiếp tục nói: "Mặt mày cũng có mấy phần tương tự, chỉ là ngũ quan của em đậm nét hơn, sống mũi cao thẳng hơn so với mẹ em một chút."So sánh ra thì là xinh đẹp sắc sảo hơn, nhưng không dịu dàng đằm thắm như Trác Bội Vân.Ánh mắt cô ấy tự nhiên sờ xong khuôn mặt của Lạp Lệ Sa, buông tay xuống.Lạp Lệ Sa không biết cô ấy giấu thuốc gì trong hồ lô, không dám hỏi nhiều, chỉ tiếc nuối tại sao cô ấy không sờ nhiều thêm chút nữa.Phác Thái Anh: "Em còn ảnh của mẹ đẻ không?"Lạp Lệ Sa: "Có thì có, cất ở chỗ bố, cô muốn xem cái đó làm gì ạ?"Phác Thái Anh nhíu mày không thể phát giác.Lạp Lệ Sa không đợi cô ấy trả lời, lập tức nói: "Có ạ, mai em lấy cho cô xem." Cho dù vì lý do gì, Phác Thái Anh muốn, cô sẽ cho, không phải là cô ấy nhất kiến chung tình với mẹ cô chứ?Lạp Lệ Sa: "Phì."Phác Thái Anh hiếu kì: "Em cười gì thế?"Lạp Lệ Sa hắng giọng: "Không có gì ạ. À, đã đổi khóa rồi, cũng không sớm nữa, buổi trưa chúng ta ăn gì ạ?"Phác Thái Anh: "Em quyết đi."Lạp Lệ Sa: "Mua nguyên liệu về nấu? Ra ngoài ăn có khả năng sẽ bị người ta nhận ra mất."Phác Thái Anh không có ý kiến.Lạp Lệ Sa: "Cô Phác có thể cùng vào bếp với em không ạ?"Phác Thái Anh nhướng mày, không tỏ thái độ.Nhưng không từ chối chính là đồng ý, Lạp Lệ Sa đã đạt được câu trả lời.Lạp Lệ Sa nhích lại gần, nhanh như bay hôn lên má cô ấy một cái: "Vậy em ra ngoài mua rau đây." Bóng lưng của cô như một con chim nhỏ nhảy nhót, nhanh chóng bay ra khỏi phòng.Phác Thái Anh ngây người tại chỗ, sờ lên gò má của mình, cảm giác tiếp xúc dịu dàng ấm áp, rất lâu không tan đi.Giống như một giấc mơ.Rất lâu sau cô ấy mới chuyển động con ngươi ngưng trệ, phản ứng chậm cả mười nhịp nhìn sang Quan Hạm bên cạnh, lông mày nhướng lên một độ cong không hiểu chuyện gì, chậm chạp nói: "Em ấy vừa làm gì thế?"Quan Hạm a a a a a trong lòng, sắc mặt bình tĩnh đáp: "Hôn chị, hôn lên má."Quan Hạm hít sâu một hơi.Quá càn rỡ rồi!Một chút tức giận trào lên ấn đường, không đợi thành hình đã tan thành mây khói, chuyển thành trào lên cảm giác yêu thích không thể khống chế, Phác Thái Anh đặt tay lên mặt bàn, ngón tay nắm chặt lấy mép bàn, khóe môi không kiềm chế được cong lên rồi lại từng chút từng chút, sau đó cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại.Lạp Lệ Sa mua căn nhà này cũng không tính quá tốt, khoảng một trăm mét vuông, cách âm không tốt, trong phòng nói gì căn bản bên ngoài đều nghe rõ mồn một. Cô ấy nghe thấy Lạp Lệ Sa và Lạp Phỉ đang nói chuyện ngoài cửa nhà.Lạp Phỉ hỏi: "Chị Phác không đi cùng chúng ta sao ạ?"Lạp Lệ Sa: "Chị ấy là đại minh tinh, ra ngoài dễ bị nhận ra."Lạp Phỉ nói: "Sau đó chị sẽ bị đồn hẹn hò với chị ấy à?"Lạp Lệ Sa im lặng giây lát, hỏi: "Có thật em ở nhà vẫn học hành đoàng hoàng không thế?"Lạp Phỉ vui vẻ cười lên.Lạp Lệ Sa thúc giục nói: "Thay giày xong chưa? Thay xong thì đi thôi."Lạp Phỉ còn đang cười: "Thay xong rồi, đi thôi, em muốn ăn nấm."Lạp Lệ Sa cười mắng nói: "Chị thấy em giống cây nấm lắm."Lạp Phỉ: "Ha ha ha."Cửa nhà được đóng lại, tiếng cười nói của hai chị em cũng biến mất, đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ. Phác Thái Anh vô thức co ngón tay lại, sắc mặt buồn bã như mất đi thứ gì đó.Cô ấy đặt album ảnh về lại ngăn kéo, ra phòng khách, đèn phòng khách sáng hơn trong phòng một chút, mượn ánh sáng tự nhiên đọc sách.Cô ấy có chút không tập trung, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa một cái.Gần một tiếng đồng hồ sau, tiếng bước chân truyền từ cửa thang máy tới, động tác lật sách của Phác Thái Anh khựng lại, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt.Tiếng chìa khóa tra vào ổ.Cạch.Tiếng ổ khóa chuyển dộng.Cạch.Tiếng mở cửa.Bóng người một lớn một bé kẻ trước người sau đi vào, theo đó là khói lửa nhân gian tràn ngập cả căn phòng."Em về rồi." Tiếng nói đồng thanh vang lên.Phác Thái Anh miết chặt lấy trang sách, kiềm chế kích động lập tức đứng lên. Khi bóng dáng Lạp Lệ Sa đi từ cửa tới phòng khách nhìn thấy cô ấy ngạc nhiên hỏi han, cô ấy mới nhàn nhạt ừ một tiếng.Cô ấy đợi hai chị em xách túi lớn túi nhỏ vào phòng bếp, mới gập sách lại, không nhanh không chậm đi vào, hỏi: "Mua thứ gì thế?"Ánh mắt Phác Thái Anh nhìn thấy một túi nấm.Lạp Phỉ thấy vậy vội vàng lui đi, không làm phiền thế giới hai người.Lạp Lệ Sa nhìn một lượt trên bàn bếp, nói: "Rau thì có cà tím, khoai tây, ớt, đậu phụ, đậu cô ve, dưa chuột, trứng gà. Lạp Phỉ nói muốn ăn nấm, thịt thì... thịt gà, thịt bò, còn cả thịt lợn, giá thịt lợn ở đây tăng cao ghê, những hai mươi ba tệ nửa cân, thủ đô cũng không đắt như ở đây."Lạp Lệ Sa là người trong giới giải trí, con người có giá trị, đương nhiên không quan tâm đến chút tiền mua thịt lợn. Cô đang cố ý nói chuyện phiếm với Phác Thái Anh, giống như những cặp tình nhân bình thường khác trên đời, quan tâm từng chuyện nhỏ nhặt.Cô tỉ mỉ quan sát biểu cảm của Phác Thái Anh, quả nhiên thấy trên mặt đối phương lộ ra một tia không thể thích ứng. Sau đó mất tự nhiên mím môi, mấy giây sau mới tiếp lời: "Bây giờ không phải có dịch tả lợn sao, phương nam thiếu lợn, đương nhiên giá sẽ tăng.""Bình thường cô Phác cũng xem loại tin tức này sao ạ?" Lạp Lệ Sa chớp chớp mắt, dáng vẻ rất kinh ngạc."Lẽ nào trong lòng em tôi là người không ăn khói lửa nhân gian à?" Phác Thái Anh khẽ xì một tiếng, xắn tay áo lên, đưa tay ra xử lý nguyên liệu trên bàn."Cũng không phải." Lạp Lệ Sa rửa tay, sánh vai đứng bên Phác Thái Anh, nhận lấy quả cà tím vừa rửa xong trong tay cô ấy, "Cái này để em, em thái cho."Phác Thái Anh đưa tới.Lạp Lệ Sa tiếp lời ban nãy, cười nói: "Chỉ là cảm giác cô Phác bận trăm công nghìn việc, có lẽ không có thời gian quan tâm."Phác Thái Anh đáp: "Có hôm sáng dậy, đọc được tin tức trên thanh thông báo của điện thoại, ngoài thứ đó, bình thường quả thật không có thời gian xem thời sự.""Nhìn một cái mà nhớ được, trí nhớ của cô Phác tốt quá." Lạp Lệ Sa đặt dao xuống, vỗ tay cho cô ấy.Lời nịnh nọt này vô cùng...Phác Thái Anh nghiêng mắt nhìn cô, không chút khách sáo đánh giá: "Làm màu."Lạp Lệ Sa bối rối cười cười.Nụ cười của cô rất có sức lan truyền.Phác Thái Anh cúi đầu, khóe môi không nhịn được cũng cong lên.Cô ấy vội vàng nhìn sang hướng khác.Lạp Lệ Sa cắt cà tím bày ra đĩa xong, đi tới lấy thực phẩm khác, lúc này cô không lên tiếng, đưa tay tới vòi nước, quơ hết một lượt cả ngón tay Phác Thái Anh lẫn khoai tây vào trong tay: "Rửa sạch rồi ạ?"Trái tim của Phác Thái Anh run lên, vô thức động đậy khớp tay."Sắp rồi, còn chút bùn." Cô ấy bình tĩnh lại, rút ngón tay ra, nói, "Rửa thêm chút nữa."Lạp Lệ Sa tựa vào cô ấy không đi, ngửi mùi nước hoa nhàn nhạt trên người cô ấy, hỏi: "Cô Phác thích ăn khoai tây nạo vỏ hay không nạo vỏ?""Tôi thế nào cũng được.""Vậy nạo vỏ đi." Lạp Lệ Sa lại đưa tay ra, vân vê mu bàn tay trơn nhẵn của Phác Thái Anh, lấy khoai tây từ tay cô ấy, nói, "Không cần rửa sạch như thế đâu ạ, lát còn phải rửa lại lần nữa.Lạp Lệ Sa lấy nạo khoai, ngồi xổm trước thùng rác, nạo vỏ khoai tây.Phác Thái Anh đang rửa đậu cô ve, trong lúc đợi nước xả vào bồn rửa liền quay đầu nhìn lại, liếc đến ngón tay linh hoạt của Lạp Lệ Sa, trắng bóc thon dài, một tay cầm khoai tây, một tay nạo vỏ, quay vòng mấy vòng, củ khoai tây bóng mịn căng tròn bị nạo mất vỏ, run rẩy nằm vào khay bên tay cô.Nước trong bồn đã tới cổ tay, Phác Thái Anh thu tầm mắt lại, cúi đầu chuyên tâm rửa sạch nguyên liệu.Người từ xa tới là khách.Lạp Lệ Sa muốn để Phác Thái Anh ở lại phòng bếp cùng cô, không phải thật sự muốn cô ấy vào bếp, cho nên xào rau là do Lạp Lệ Sa đích thân làm. Tuy tay nghề bếp núc không hoàn hảo như đầu bếp Phác Thái Anh, nhưng mấy món ăn thường ngày cũng có thể nấu thành hình thành dạng, sắc hương đảm bảo."Đập trứng, đánh tơi.""Đưa em ít muối.""Nước tương."Để Phác Thái Anh không chạy mất vì không có việc gì làm, thỉnh thoảng Lạp Lệ Sa sai bảo cô ấy một chút.Phác Thái Anh nghe lệnh làm việc, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện biểu cảm sửng sốt, không biết đang nghĩ gì."Khoai tây thái sợi xào ớt xanh." Lạp Lệ Sa tắt bếp, lấy đũa gắp một sợi khoai tây, dùng tay đỡ phía dưới đưa tới bên môi Phác Thái Anh, ánh mắt mong chờ, "Thử xem, cẩn thận nóng."Phác Thái Anh nhìn cô, sắc mặt khó mà nắm bắt.Lạp Lệ Sa kiên trì, dịu giọng làm nũng nói: "Thử một miếng thôi, một miếng, được không?"Sắc mặt Phác Thái Anh dao động.Lạp Lệ Sa kiên nhẫn, nhìn vào môi cô ấy, khẽ khàng nói: "A."Phác Thái Anh nghĩ trong lòng: A, muốn mạng.Cô ấy khẽ hé môi, Đừng Lệ Sa đút sợi khoai tây vào trong miệng cô ấy, sắc mặt mong đợi hỏi: "Thế nào ạ?"Hơi mặn.Phác Thái Anh ừm một tiếng, nói: "Ngon lắm."Sau đó nhìn thấy được nụ cười của Lạp Lệ Sa như mong đợi, trong nụ cười ẩn chứa một tia nhẹ nhõm.Phác Thái Anh nói: "Tôi ra ngoài trước đây."Lạp Lệ Sa bĩu môi, tủi thân nhìn cô ấy: "Em còn hai món nữa chưa nấu."Phác Thái Anh chỉ ra cửa, lắp bắp nói: "Tôi... có chút việc..."Lạp Lệ Sa: "Ồ."Phác Thái Anh: "..."Phác Thái Anh chữa cháy: "Ăn xong xử lý sau cũng được." Cô ấy sợ nhìn thấy nụ cười diễm lệ quá mức của Lạp Lệ Sa, nhìn vào trong nồi chuyển chủ đề nói, "Không múc khoai tây ra đĩa thì cháy mất đó."Lạp Lệ Sa cười cười.Một mình Lạp Phỉ ở phòng khách, không còn tivi, cậu bé không có tivi để xem, bài tập đều đã làm xong rồi, thế là chốc chốc nhìn vào nhà bếp, lát lát lại nhìn Quan Hạm ngồi trên sô-pha nghịch máy tính bảng."Chị Quan." Lạp Phỉ nhỏ tiếng gọi.Quan Hạm ngẩng đầu, biểu thị nghi vấn bằng ánh mắt.Cả ngày Quan Hạm chỉ bày một bộ mặt, lạnh lẽo, Lạp Phỉ có chút sợ cô, vô thúc rụt về phía sau. Nhưng ở đây không có người nói chuyện với nó, nó chỉ có thể dũng cảm hơn, ngồi bên tay vịn sô-pha cạnh Quan Hạm.Quan Hạm: "... Có chuyện gì?"Lạp Phỉ nhỏ tiếng hỏi: "Chị gái em và chị Phác có quan hệ gì ạ?"Quan Hạm nói trong lòng: Thằng nhóc này, có nhãn quang.Cô bình tĩnh nói: "Bạn bè."Ánh mắt của Lạp Phỉ rõ ràng viết một câu hỏi: Có phải là bạn gái không ạ?Nhưng nó không dám hỏi, có hỏi Quan Hạm cũng sẽ không trả lời, hơn nữa ánh mắt của Quan Hạm nhìn như muốn gϊếŧ người, cuối cùng vâng một tiếng, lúng túng ngồi về chỗ."Ăn cơm thôi," Lạp Lệ Sa mở cửa phòng bếp cất giọng gọi."Em đi bưng đồ ăn!" Lạp Phỉ vụt chạy không thấy tăm hơi.Quan Hạm xoa xoa mặt mình, bản thân đáng sợ đến thế sao? Đến mức có thể dọa trẻ con khóc lóc rồi sao? Tiếp tục như thế bao giờ mới hết độc thân?"Cô Phác cởi tạp dề giúp em với ạ." Lạp Lệ Sa tự nhiên nói, quay lưng với cô ấy.Phác Thái Anh: "..."Lạp Lệ Sa nghiêng đầu: "Cô Phác?"Hôm nay Phác Thái Anh không thở dài trong lòng được nữa rồi.Cô ấy giơ tay, nắm lấy dây thắt tạp dề, chầm chậm rút ra, Lạp Lệ Sa dựa theo động tác của cô ấy mà ngửa ra sau, sắp dựa vào trong lòng cô ấy, cùng lúc quay đầu nhìn cô ấy, ánh mắt trào lên tình cảm dịu dàng.Ngón tay của Phác Thái Anh khẽ co chặt, lòng bàn tay dán lên eo của Lạp Lệ Sa, từng hơi ấm truyền tới cách một lớp vải.Lạp Lệ Sa quay người, tay hờ hững vòng qua lưng cô ấy, tư thế nửa ôm nửa không, cúi xuống bên tai cô ấy nói: "Cô Phác, cổ áo."Phác Thái Anh nghiêng đầu một chút là có thể nhìn thấy vành tai trắng bóc của cô, gần như áp sát đến môi cô ấy, hô hấp vô thức ngưng lại.Cô ấy thoáng mất hồn, tim đập thình thịch, không khống chế được hé môi, muốn dịch lên trước ngậm lấy...Một bóng người vụt qua trước mắt, cô ấy quay đầu nhìn, hai tay Lạp Phỉ che mắt như thể bất lịch sự chớ nhìn rồi bạch bạch bạch chạy đi.Không khí bị gián đoạn, Lạp Lệ Sa đương nhiên cũng phát hiện, cắn môi dưới, ánh mắt lướt qua một tia buồn bã.Quả nhiên trong nhà có trẻ nhỏ rất bất tiện.Phác Thái Anh nghiêm túc cởi tạp dề cho Lạp Lệ Sa, treo lên móc, hắng giọng, hỏi: "Tôi bưng món nào?"Lạp Lệ Sa đè cơn tức xuống bụng, âm thanh vang vọng nói: "Lạp Phỉ, vào đây bưng đồ ăn!"Lạp Phỉ vội vàng đi vào, cúi đầu, không dám nhìn chị gái, run rẩy bưng thức ăn ra bàn ăn.Lạp Lệ Sa quay mặt nói: "Cô Phác cô ra ngoài đợi..." Cô đột nhiên khựng lại.Ý cười trên mặt Phác Thái Anh còn chưa kịp thu về, khóe mắt khóe môi cong lên, đặc biệt là mắt, giống như cong thành hai hình trăng khuyết.Bình thường cô ấy rất ít khi cười như thế, nụ cười vui vẻ sạch sẽ, đơn thuần, không chút gánh nặng, xuất hiện trên mặt cô ấy lúc này, có chút xa lạ, nhưng vô cùng đẹp mắt.Lạp Lệ Sa vô thức ngây ra.Phác Thái Anh phát hiện được ánh mắt của cô, môi mỏng mím lại, nặn ra mộ nụ cười nhàn nhạt cùng lúm đồng tiền như mọi khi: "Tôi ra ngoài đợi."Trong đầu Lạp Lệ Sa lướt qua một suy nghĩ, bị cô bắt lại."Cô Phác." Cô lên tiếng ngăn lại bước chân của Phác Thái Anh."Ừm?" Phác Thái Anh quay đầu, dịu dàng nói."Cô đang..." Lạp Lệ Sa dừng lại hai giây, mới nói, "Nghĩ tới chị họ của cô sao ạ?"Biểu cảm của Phác Thái Anh đột nhiên trở nên bất ổn, nhưng nhanh chóng hồi phục bình thường, ngắn gọn đáp: "Ừ.""Tình cảm của cô và cô ấy tốt lắm đúng không ạ?" Lạp Lệ Sa hỏi một câu thừa thãi, bản thân cô biết, nhưng cô vẫn hỏi.Ý cười của Phác Thái Anh nhạt đi đôi phần: "Ừm.""Cô ấy qua đời lúc nào ạ?""Rất lâu về trước." Ý cười trên mặt Phác Thái Anh triệt để biến mất, quay người rời đi.Lạp Lệ Sa đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, không biết Quan Hạm đã đứng trước cửa từ lúc nào. Quan Hạm cho cô một cảm giác quen thuộc, chính là cảm giác giống như ngày trước cô hỏi tại sao Phác Thái Anh lại cẩn thận với đồ uống như thế. Thì ra lúc đó Quan Hạm dùng ánh mắt ngập tràn tính công kích cùng địch ý nhìn cô, lướt qua một cái.Lạp Lệ Sa có cảm giác, hai vấn đề cô chạm vào, chắc chắn là bí mật lớn nhất trong lòng Phác Thái Anh.Có lẽ bản thân Phác Thái Anh không phát hiện, lần trước khi cô hỏi vấn đề kia, chưa được đôi câu cô ấy đã cảnh cáo cô, lần này lại trả lời cô, đương nhiên đáp án không nhất định là thật, hơn nữa đa phần đều là lừa dối cô, nhưng thái độ đã khác hẳn trước đây.Những thứ này, đều là thành quả mà Lạp Lệ Sa cố gắng từng ngày mà có được.Bây giờ cô có thể cảm nhận rõ ràng, cô đang từng bước từng bước tiến lại gần trái tim của Phác Thái Anh, trái tim không biết đã bị chuyện gì, cũng không biết đã qua bao lâu, bị vùi trong tầng tầng lớp lớp bụi bặm.Phác Thái Anh.Cô ấy thầm gọi tên đối phương trong lòng, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Phác Thái Anh, mắt phượng khẽ kíp lại.Phác Thái Anh có thể cảm nhận được ánh mắt dính ở sau lưng mình, càng ngày càng kiên định, cũng càng ngày càng khiến cô ấy không biết phải ứng phó thế nào, phần lớn thời gian cô ấy đều thuận theo tiết tấu của đối phương."Lạp Phỉ." Cô ấy cố ý bỏ qua ánh mắt của Lạp Lệ Sa, gọi Lạp Phỉ đang chạy tới chạy lui bưng đồ ăn, quay vòng như con quay.Lạp Phỉ "Dạ" một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô ấy, lại lập tức cúi đầu, nhỏ tiếng nói: "Không phải em cố ý, làm sao mà em biết hai chị..." Những lời phía sau cậu bé lẩm nhẩm, Phác Thái Anh không nghe rõ.Phác Thái Anh: "Em nói gì thế?"Lạp Lệ Sa đẩy Lạp Phỉ sang một bên, bưng món cuối cùng lên, nói: "Nó không nói gì đâu ạ." Nói xong nhìn Lạp Phỉ một cái, "Đi rửa tay đi."Lạp Phỉ: "Vâng." Rồi chạy mất.Lạp Lệ Sa: "Cô Phác ăn cơm không ạ?"Phác Thái Anh: "Một chút."Lạp Lệ Sa xới hai nửa bát cơm bưng tới, chia cho Phác Thái Anh mỗi người một bát. Quan Hạm không coi bản thân là khách, tự mình xới cơm, thuận tiện xới cho Lạp Phỉ một bát đầy, con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, bát cũng to hơn người khác.Lạp Lệ Sa: "Không có tủ lạnh, đồ ăn không ăn hết thì hỏng mất, ăn nhiều thức ăn ăn ít cơm thôi. Lạp Phỉ."Lạp Phỉ ngẩng đầu.Lạp Lệ Sa ngưng trệ, trầm giọng nói: "Còn thừa bao nhiên thì em ăn hết, sạch sẽ."Lạp Phỉ khổ sở.Lạp Lệ Sa nói trong lòng: Ai bảo em nói nhiều như thế.Cô nhìn sang phía Phác Thái Anh một cái, Phác Thái Anh cũng cười, tuy không thuần khiết như ban nãy, nhưng có thể nhận ra ý cười thật lòng.Lạp Lệ Sa cũng cười cười, dùng đôi đũa bản thân chưa động đến gắp một miếng đậu cô ve xào cho cô ấy.Phác Thái Anh nhỏ tiếng nói: "Cảm ơn."Lạp Phỉ nhìn chị gái, cúi đầu nhìn cơm trong bát, mím môi lại.Ánh mắt đột nhiên xuất hiện một đôi đĩa, sau đó gắp mấy miếng thịt gà vào bát nó, rồi thịt bò, khoai tây sợi, cà tím, nấm, liên tục. Lạp Phỉ ngẩng đầu, chủ nhân của đôi đũa kia là Lạp Lệ Sa."Cảm ơn chị." Lạp Phỉ gạt hết buồn bã ăn cơm.Chị vẫn rất yêu nó, không, còn yêu nó nhiều hơn lúc trước.Nếu Lạp Phỉ biết Lạp Lệ Sa đột nhiên ân cần như thế là vì muốn nhìn thấy nụ cười của Phác Thái Anh, không biết sẽ có cảm tưởng gì?Ăn cơm xong, Phác Thái Anh đi dạo quanh phòng khách để tiêu hóa thức ăn, Lạp Lệ Sa rửa bát trong phòng bếp, Lạp Phỉ đi dọn dẹp phòng ngủ cho Lạp Lệ Sa. Người cũng về nhà rồi, tối nay chắc không cần ở khách sạn.Dù sao cũng là lần đầu chị dâu đến nhà, Lạp Phỉ dọn dẹp vô cùng tất bật, quét nhà lau sàn, lau cửa sổ bàn học, đổi ga giường chăn đệm, ở trong phòng bận rộn không thôi.Tiếng bát đũa chạm nhau dưới vòi nước phát ra âm thanh đẹp đẽ, truyền ra từ phòng bếp đang mở cửa. Lạp Phỉ cầm cây lau nhà vừa vắt khô, cậu trai khom lưng lau vô cùng cẩn thận.Tháng ngày bình yên.Đây là cảnh tượng cô ấy chưa từng nghĩ tới trong mơ, hôm nay lại xuất hiện vô cùng tươi mới trước mặt cô ấy.Phác Thái Anh ở phòng khách nhìn thấy cảnh tượng này mà thất thần.Lạp Phỉ lau hết một lượt liền ra ngoài ban công giặt cây lau nhà, đi qua người Phác Thái Anh, nhìn thấy cô ấy bèn cười với cô ấy một cái, lộ ra hàm răng trắng bóc, sau đó giống như con sẻ nhỏ vui vẻ chạy đến ban công. Có lẽ cậu bé quá kích động, có chút bất cẩn, lúc rẽ liền trực tiếp đυ.ng phải cửa gỗ kéo đẩy của ban công, ngao lên một tiếng, không dám quay đầu nhìn Phác Thái Anh, ôm mặt biến mất trước cửa.Mọi người đều bận rộn, chỉ còn lại một mình cô ấy nhàn nhã, giống như không hòa hợp, Phác Thái Anh đột nhiên cảm thấy bản thân nên làm chút gì đó.Cô ấy suy nghĩ rồi đi đến nhà bếp.Lạp Lệ Sa đang rửa bát lượt hai, thấy cô ấy đi vào, ánh mắt hơi ngạc nhiên: "Cô Phác?"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz