ZingTruyen.Xyz

Bhtt Lam Can Cover Chaelisa

Chương 69: Hôn

Phác Thái Anh thông qua kết bạn.

Một chữ ngắn gọn hiện lên sau đó: [Nói]

Một suy nghĩ dần dần hình thành trong đầu Lạp Lệ Sa.

Trước đây Phác Thái Anh cường điệu quan hệ chủ tớ giữa hai người, không để cô vượt quá giới hạn, có được tình cảm của cô ấy. Bây giờ trong tình trạng quan hệ bao nuôi hữu danh vô thực, lại cường điệu quan hệ đồng nghiệp của hai người, từ chối cô can thiệp vào đời tư của cô ấy, còn có thể nói ra hai người không phải là bạn.

Phó Du Quân nói, tốt nhất đừng nghe cô ấy nói gì, phải xem cô ấy làm gì.

Ngôn ngữ là thứ dễ lừa người nhất, đối với diễn viên đỉnh cao như Phác Thái Anh mà nói, ngay đến cả đôi mắt "cửa sổ tâm hồn" giống như trong sách hay nói đều có thể dùng để nói dối. Những việc cô ấy làm cũng không nhất định xuất phát từ nội tâm, nhưng phàm là con người làm việc, nhất định sẽ có mục đích. Cho dù là người vô sự hiến ân cần, bản thân việc hiến ân cần đối với người đó mà nói cũng là một loại niềm vui, có thể thỏa mãn nội tâm.

Lạp Lệ Sa phân tích bản thân, cô có gì đáng để Phác Thái Anh mưu toan không? Chẳng qua là xinh đẹp trẻ tuổi cùng cơ thể, trong giới vô số kể, chỉ cần cô ấy nhấc một ngón tay, một đống nam nữ kẻ trước người sau muốn bò lên giường của cô ấy, cần gì phải treo cổ lên cái cây là cô.

Quan Hạm nói cô ấy đang chơi trò chơi nuôi dưỡng. Vậy bản thân cũng coi là thiếu nữ lỡ bước may mắn được cứu vớt, trưởng thành thành dáng vẻ mà Phác Thái Anh hi vọng cùng tưởng tượng đắp nặn lên, nhưng như thế cũng không thể giải thích toàn bộ nghi vấn.

Ở phim trường, cô ấy quan tâm cô không phải giả, rõ ràng đã nói chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, kết quả bảo đạo diễn "chú ý" nhiều hơn đến một đồng nghiệp nhỏ bé, còn đỡ cô lại khi cô có ý định lùi bước, trên phim trường không chỉ có một mình cô bị mắng, Hàn Ngọc Bình mắng người khác còn hung dữ hơn, càng thảm thiết hơn, cô ấy ngồi bên cạnh không thèm ngẩng mắt lên, càng không nói đến mở lời an ủi.

Dấu hiệu kép của cô ấy rõ ràng như thế, trước đây Lạp Lệ Sa chìm đắm trong cảm xúc của bản thân nên không nhận ra, một khi thoát khỏi giới hạn đó, cô liền tỉnh táo hơn nhiều.

Nhưng Lạp Lệ Sa đã nghẹn quá nhiều lần vì những suy nghĩ lung tung của mình, hiện tại sẽ không nghĩ nhiều. Cô sẽ chầm chậm, vén bức màn Phác Thái Anh lên, cô có thời gian, cô đợi được.

Trầm ngâm giây lát, hai tay cô ôm điện thoại, gõ chử hỏi vấn đề luyện tập ngôn ngữ cơ thể.

Đợi một lúc, đầu bên kia trả lời một đoạn tin nhắn dài.

Khi tin nhắn xuất hiện trên màn hình, âm thanh gõ cửa cũng đồng thời vang lên.

Lạp Lệ Sa đi mở cửa.

Là Quan Hạm.

Quan Hạm đưa cho cô một chiếc usb, ngữ điệu không có bất kì cảm xúc nào, nói: "Chị Phác bảo tôi đưa cho cô, bên trong có một số kinh nghiệm mà trước đây chị ấy đúc kết được, bây giờ không dùng nữa, vừa hay cho cô."

Lạp Lệ Sa gật đầu: "Cảm ơn."

Quan Hạm gật đầu, đi về phòng.

Đầu ngón tay thon dài của Lạp Lệ Sa linh hoạt quay tròn chiếc usb, cắm vào máy tính xách tay của mình.

Phác Thái Anh hoàn toàn là thiên tài tự học trong lĩnh vực diễn xuất, câu chữ tổng hợp bên trong đều là cô ấy gõ lại từng chữ từng chữ một, dường như không có bất cứ danh từ chuyên ngành nào, mộc mạc ngoài sức tưởng tượng, nhưng đây không thể nghi ngờ chính là một món bảo bối vô giá đối với diễn viên mới vào nghề. Lạp Lệ Sa bỏ qua một số chữ gõ sai bên trong, mải mê đọc như nắng hạn gặp mưa rào, quên mất cả thời gian, thậm chí quên trả lời một tiếng cảm ơn với Phác Thái Anh.

Phác Thái Anh nhìn điện thoại bên cạnh không có động tĩnh, ngồi không một lúc, mới đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa.

Lượng kiến thức về phim ảnh của Phác Thái Anh vô cùng phong phú, đều nhờ thói quen của cô ấy, Lạp Lệ Sa cũng xem không ít bộ phim kinh điển thời còn đi học. Phác Thái Anh thường xuyên lấy ví dụ từ phim ảnh, đoạn biểu diễn của diễn viên XX trong phim XX rất có tính đại diện, có thể dùng làm mẫu, Lạp Lệ Sa vốn có chút ấn tượng, nhưng những bộ phim xuất hiện bên trong ngày càng nhiều, bộ nhớ máy tính của Lạp Lệ Sa không chứa hết, không thể không dừng lại.

Cô lấy điện thoại ở bên cạnh, trượt mở màn hình, giao diện màn hình vẫn đang dừng lại ở tin nhắn dài mà Phác Thái Anh gửi cho cô lúc trước.

Hô hấp của Lạp Lệ Sa ngưng lại: "!!!"

Ban nãy cô không đáp lại câu cảm ơn sao? Cô nhớ cô đã trả lời rồi mà!

Lạp Lệ Sa vội vàng gõ chữ cảm ơn rồi gửi đi, giải thích bản thân xem tài liệu của cô ấy viết quá nhập tâm, viết rất đặc sắc.

Một phút sau, Phác Thái Anh đáp: [Không sao]

Lại nói: [Cũng không sớm nữa, ngủ đi, ngày nào cũng thức đêm ban ngày tinh thần không tốt]

Lạp Lệ Sa nhìn đồng hồ thời gian trên điện thoại, ba giờ sáng.

Cô cũng chưa ngủ?

Bốn chữ cộng thêm một dấu câu, xóa xóa sửa sửa, Lạp Lệ Sa nhíu mày, cuối cùng cũng không gửi đi, Phác Thái Anh đầu bên kia giống như đọc được suy nghĩ của cô, một phút sau lại gửi tin nhắn tới: [Tôi ngủ rồi, bị tin nhắc của em làm tỉnh]

Lạp Lệ Sa xóa toàn bộ câu chữ vừa gõ xong, trong lòng trào lên cảm giác hổ thẹn.

[Xin lỗi cô Phác, lúc gửi tin nhắn không chú ý thời gian, làm phiền cô rồi]

[Ngủ đi] Phác Thái Anh nói.

Lạp Lệ Sa giả thiết ngữ điệu của cô ấy, trả lời một câu ngủ ngon, Phác Thái Anh im lặng không tiếp tục trả lời.

Có lẽ là ngủ rồi.

Lạp Lệ Sa nghĩ, trong lòng cũng nói một câu ngủ ngon.

Phác Thái Anh ngồi trên mép giường, bóp ấn đường đau nhức của mình, tắt đèn, trượt vào trong chăn ấm áp.

Vào xuân rồi, thành phố Y nằm ở phương nam, mùa hè đến nhanh hơn những thành phố khác. Dự báo thời tiết nói gần đây nhiệt độ có xu hướng tăng cao, Lạp Lệ Sa vừa sợ nóng vừa thích ra mồ hôi, buổi tối chắc chắn sẽ đá chăn lung tung.

Phác Thái Anh thở dài, nghĩ lung ta lung tung, mơ màng đi vào giấc ngủ.

Trong mơ, bản thân đắp chăn giúp Lạp Lệ Sa suốt cả một tối, còn bị trách móc một trận, Lạp Lệ Sa nói tiếng động của cô ấy quá lớn, khiến cô bị ồn mà tỉnh giấc, Phác Thái Anh giải thích, Lạp Lệ Sa lại cãi nhau với cô ấy, âm thanh càng ngày càng lớn.

Lạp Lệ Sa lớn tiếng tố cáo: "Trước đây chị không như thế..."

Phác Thái Anh đột ngột mở mắt, bên ngoài trời đã sáng, trái tim cô ấy đập điên cuồng, trên cổ còn rịn ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

Cô ấy chống người ngồi dậy, đối mặt với rèm cửa cùng những ánh sáng hắt vào mà xuất thần.

Cô ấy thường mơ thấy ác mộng, bình thường đều là những chuyện trong quá khứ, nhưng rất ít khi mơ thấy Lạp Lệ Sa, bây giờ cô ấy mơ thấy Lạp Lệ Sa, còn là một giấc mơ kì quái như thế, nó dự báo điều gì sao?

Ngón tay của Phác Thái Anh bóp ấn đường, chát chúa cong khóe môi.

"Cảm ơn cô Phác." Lạp Lệ Sa đứng ở đại sảnh tầng một trong khách sạn, đích thân trả lại usb, cô đã sao chép lại nội dung.

"Không cần khách sáo, hi vọng có chỗ có ích cho em." Phác Thái Anh khẽ gật đầu, âm thanh dịu dàng, nhưng không nhìn rõ ánh mắt dưới chiếc kính râm. Quan Hạm ở bên cạnh tiến lên trước một bước, nhận lấy usb.

Cô ấy nói xong câu đó, trợ lý liền đến nhắc nhở cô ấy xe đã tới, Phác Thái Anh lướt qua vai cô, chiếc áo gió bay lên theo động tác quay người chạm vào mu bàn tay đang thõng xuống bên người của cô.

Cảm giác lạnh lẽo.

Đầu ngón tay của Lạp Lệ Sa run lên, đột ngột mất hồn, đợi xe của đoàn phim tới, cũng rời đi.

Cuộc sống ở đoàn phim rất đơn giản, mỗi ngày mở mắt ra, xuống nhà chạm mặt với Phác Thái Anh, sau đó tách ra đến phim trường, có lúc vì lịch quay phim khác nhau, buổi sáng không gặp được, nhưng nhất định có thể gặp nhau ở phim trường, sau đó lại quay phim.

Vai diễn Hàn Tử Phi của Lạp Lệ Sa sản sinh cảm giác mê luyến đơn phương với Thẩm Mộ Thanh, khiến cô vô thức chú ý tới cô ấy, quan sát cô ấy, thật sự khiến cô xác định cô sinh ra một loại tình cảm kinh hãi thế tục với cô ấy, là một đoạn phim quan trọng.

Tình và dục, trước giờ không thể tách rời. Có tình cảm, sẽ sản sinh suy nghĩ hoang đường.

Khi đó là giữa mùa hè, Hàn Tử Phi và Thẩm Mộ Thanh đã rất thân thiết, hơn nữa còn rất thân với con trai Hứa Địch của Thẩm Mộ Thanh. Lúc đó thật sự bán anh em xa mua láng giềng gần, Hàn Tử Phi tới nhà của Thẩm Mộ Thanh đã không cần mượn cớ không mang chìa khóa nữa, cô vừa làm xong bài tập, đánh tiếng với mẹ Phương Giảo, liền như con chim sổ l*иg bay đi, vui vẻ huỳnh huỵch đi tới nhà Thẩm Mộ Thanh.

Trong nhà chỉ có một mình Hứa Địch, sau khi Hàn Tử Phi hỏi, Hứa Địch nói mẹ đang tắm rửa bên trong.

Sau đó liền nghe thấy âm thanh nước chảy.

Người bên trong nghe được tiếng bước chân, cảnh giác lên tiếng hỏi: "Ai đó?"

Hàn Tử Phi vội vàng lên tiếng: "Cô Thẩm, em đây ạ."

Thẩm Mộ Thanh tiếp khách chu đáo, cho dù là hàng xóm thân thiết cũng không để người ta đợi lâu, âm thanh dịu dàng nhã nhặn truyền ra từ bên trong: "Đợi chút."

Sau đó cô ấy liền ra ngoài.

Trên người chỉ mặc bộ trang phục đơn giản ở nhà, mái tóc đen dài như mực tùy tiện xõa xuống, ướt nhẹp dính sát vào lưng, phần áo trước xương quai xanh bị những giọt nước từ mái tóc ướt rơi xuống trở thành màu sẫm, đôi chân trắng bóc thon dài dưới chiếc quần ngắn vô cùng trêu ngươi.

Mọi người đều là nữ, Thẩm Mộ Thanh không để ý nhiều như thế, bên trong trống không, chiếc áo ngắn tay bó sát làm tôn lên đường nét cơ thể.

"Tiểu Phi đến rồi à." Thẩm Mộ Thanh chào hỏi cô, "Muốn uống chút gì không?"

Hàn Tử Phi vô thức đè lên góc bàn bên tay, ngón tay đã trắng bệch. Trong đầu cô đột nhiên vang lên tiếng động lớn, khóe môi động đậy, quên mất phải nói gì với Thẩm Mộ Thanh, sau đó hoảng loạn chạy mất.

Tối hôm đó, cô nằm trên giường lật qua lật lại, nằm mơ một giấc mơ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tối nay Lạp Lệ Sa phải diễn cảnh phim tình và dục vượt khỏi phạm vi này.

Thật ra bản thân giới hạn của cảnh quay không lớn, Hàn Ngọc Bình cũng không có ý định đặt mức độ hạn chế cho bộ phim này, sau khi thành phim sẽ sử dụng phương pháp cắt ghép, quan trọng là để biểu hiện sự thức tỉnh cùng giãy giụa, cho nên phân cảnh này do một mình Lạp Lệ Sa độc diễn.

Hàn Ngọc Bình tốt nghiệp khoa Nhϊếp ảnh, là một đạo diễn có yêu cầu cực cao với hình ảnh, đặc biệt là quay phim đồng tính, nếu không quay ra vẻ đẹp của đồng tính liền coi như vứt đi, đây là nguyên văn lời ông.

Phác Thái Anh vốn không có cảnh quay có thể quay về khách sạn, nhưng cô ấy vẫn ở lại, ngộ nhỡ Lạp Lệ Sa lại bị mắng, cô ấy có thể giúp xoay chuyển tình thế.

Lần đầu tiên Lạp Lệ Sa sốt ruột muốn cô ấy nhanh chóng về khách sạn.

Một mình cô nằm trên giường diễn cảnh phim kia, Phác Thái Anh ở bên cạnh quan sát, nghĩ thôi cũng khiến đôi tai cô ấy muốn xuất huyết.

Nhưng biểu cảm của Phác Thái Anh vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn chuyển chiếc ghế tới, chọn vị trí đẹp nhất quan sát.

Hàn Ngọc Bình để tâm đến việc Lạp Lệ Sa còn nhỏ tuổi, ít kinh nghiệm ở phương diện này, sợ da mặt cô quá mỏng, có ý muốn giảm bớt người ở phim trường, chỉ giữ lại nhân viên cần thiết nhất... cùng một Phác Thái Anh xem cảnh quay.

Hàn Ngọc Bình mặt dày mày dạn, phong ba bão táp nào chưa từng trải, cố ý gọi người đến một bên, chỉ dùng âm thanh hai người nghe thấy được, dáng vẻ nghiêm túc hỏi Lạp Lệ Sa: "Có kinh nghiệm về phương diện này chưa?"

Lạp Lệ Sa vô thức liếc một cái về phía Phác Thái Anh ở gần đó.

Hàn Ngọc Bình khẽ nói: "Nói đi, cháu nhìn người ta làm gì?"

Lạp Lệ Sa sặc một tiếng, nói dối: "Chưa ạ."

Cũng không biết Hàn Ngọc Bình có tin hay không, tiếp tục hỏi: "Có từng nằm mơ những thứ tương tự không?"

Lạp Lệ Sa cân nhắc giây lát, gật gật đầu: "Có ạ."

"Cũng coi như có kinh nghiệm rồi." Hàn Ngọc Bình nói, "Lát nữa không cần cởϊ qυầи áo, cháu cứ nằm đó, nhớ tới cảm giác cháu nằm mơ ngày trước, thể hiện toàn bộ cảm thụ lúc đó ra."

"Vâng."

"Có người thích không?" Hàn Ngọc Bình lại hỏi.

Lạp Lệ Sa nhịn lại kích động muốn nhìn về bên kia thêm lần nữa, tiếp tục nói dối: "Không ạ."

Hàn Ngọc Bình miết ấn đường, vô cùng ảo não, thờ dài nói: "Không có thì không có, nếu quay phim dị tính luyến ái còn có thể bảo cháu tạm thời thích đối phương, với Phác Thái Anh thì hết cách rồi, cũng không thể cưỡng ép thay đổi xu hướng tính dục."

Lạp Lệ Sa lặng lẽ nghĩ trong lòng: Chuyện này cháu thật sự có thể.

Hàn Ngọc Bình lại nhắc cô lúc nào nên thở dốc, lúc nào nên ngửa cổ, bảo cô sang một bên điều chỉnh cảm xúc.

Hàn Ngọc Bình châm điếu thuốc, ngồi bên cạnh Phác Thái Anh, nhìn Lạp Lệ Sa ở một góc chuyên tâm điều chỉnh cảm xúc, híp mắt lại, thở ra một ngụm khói, nói: "Đứa trẻ này cũng không tệ, cũng coi như nhân tài có thể đắp nặn."

Phác Thái Anh nhanh không thể phát giác nhíu mày, xua xua làn khói bay tới trước mặt, nhàn nhạt nói: "Nhưng còn hơi thiếu chút kinh nghiệm, vẫn phải rèn luyện."

"Ngại quá." Hàn Ngọc Bình dập tắt thuốc lá, nói, "Lão Lâm cũng nói với tôi như thế, lúc đó tôi cảm thấy ông ấy nói quá, bây giờ xem chừng qua mười hai mươi năm nữa, có lẽ có thể kế nghiệp cháu."

Phác Thái Anh nghe xong nghiêng đầu, nhìn ông bằng ánh mắt không rõ ý tứ: "Nói những lời này trước mắt cháu, đạo diễn Hàn, chú cảm thấy thích hợp không?"

Hàn Ngọc Bình cười nói: "Chính là ở trước mặt cháu nên tôi mới nói thẳng."

Phác Thái Anh vừa chuyên nghiệp, cũng lại không chuyên nghiệp, ở bên ngoài làm việc rất thuận lợi, thật ra nội tâm vô cùng cô độc, cũng không quan tâm có người mới vượt qua cô ấy hay không, cuộc sống của cô ấy chỉ gói gọn trong thế giới của cô ấy, bạn bè và kẻ thù của cô ấy chính là bản thân cô ấy.

Phác Thái Anh cười theo, cô ấy uể oải chỉnh tư thế ngồi, nâng cằm nhìn về phía Lạp Lệ Sa, giọng điệu thờ ơ nói: "Vậy để chúng ta lau mắt ngóng chờ màn biểu diễn đặc sắc của em ấy nào."

Hàn Ngọc Bình lộ ra biểu cảm hứng thú.

Phác Thái Anh lau mồ hôi hột cho Lạp Lệ Sa trong lòng, Hàn Ngọc Bình gặp được diễn viên càng có thiên phú, yêu cầu càng biếи ŧɦái.

Chính thức quay phim.

"Bản Sắc, phân đoạn X, cảnh 1, lần 1, diễn!"

Lạp Lệ Sa cố gắng khiến bản thân bỏ qua cảm giác tồn tại của Phác Thái Anh, cô nhắm mắt, tưởng tượng Phác Thái Anh trong ảo tưởng, cô nhớ lại đêm đầu tiên cô và Phác Thái Anh ở cạnh nhau, để toàn bộ giác quan động đậy, trở nên mẫn cảm dị thường.

Cơn gió ngoài cửa sổ thổi tới mang theo hương nước hoa, là hương vị lành lạnh pha trộn giữa hương hoa và trái cây, khiến người ta liên tưởng tới những bông tuyết vừa rơi trên nhành hoa mai trong ngày đông.

Hô hấp ấm áp của người phụ nữ ấy giống như phảng phất trên bờ môi, như chạm như không kề sát lại.

Chiếc cổ trắng thon của Lạp Lệ Sa ngửa ra sau, hô hấp trở nên nặng nề.

Phim trường yên tĩnh dị thường, ngồi trước màn hình máy quay chuyên dụng, mặt Hàn Ngọc Bình co quắp lại theo thói quen, nhưng giữa con ngươi của ông lại lóe lên tia sáng.

Rất tốt.

Ông chỉ dám chậm chạp nói trong lòng, tiếp tục chờ đợi.

Không dám quấy nhiễu không khí phim trường.

Lạp Lệ Sa thở dốc một tiếng trước ống kính máy quay, được micro thu âm lại, vang vọng khắp căn phòng, khiến người nghe được mặt đỏ tía tai. Tay anh chàng cầm micro run lên, thiếu chút nữa không giữ chắc.

Mặt Hàn Ngọc Bình không cảm xúc nói: "Cắt, NG."

Lạp Lệ Sa mở mắt, trong đôi mắt màu hổ phách vẫn còn sót lại ánh nước.

Cô ổn định hô hấp, ngồi dậy: "Xin lỗi đạo diễn."

Phác Thái Anh nhận lấy chai nước khoáng Quan Hạm đưa tới, uống một ngụm, hít thở sâu, quay mặt đi, vết hồng trên cổ không bắt mắt lờ mờ dưới ánh đèn .

Hàn Ngọc Bình hoài nghi Lạp Lệ Sa có kinh nghiệm ở phương diện này, hoặc là mượn tấm gương của tiền bối nên diễn xuất xảy ra sai số. Ông mím môi, mặt trầm như nước nói: "Qua rồi." Ngừng một lúc, giải thích, "Phương diện dục qua rồi, cảm giác về tình chưa đạt, đơn thuần hơn một chút."

Đoạn giảng giải vô cùng trừu tượng, nhưng Lạp Lệ Sa khẽ hít thở một cái, chỉ nói: "Cháu điều chỉnh một chút."

Nhân lúc cảm xúc còn chưa giảm bớt, nhanh chóng hô lên tiếng diễn lần thứ hai.

Hàn Ngọc Bình bóp ấn đường theo dõi, đợi diễn xong, nói: "Có tình rồi, dục lại không đủ, phân thành bảy ba thử xem."

Lạp Lệ Sa mím môi, nói: "Vâng."

Phác Thái Anh ở bên cạnh: "..."

Ông chú này quả nhiên lại bắt đầu rồi.

Lần thứ ba.

Hàn Ngọc Bình thong dong hút thuốc, một tay gõ lên mặt bàn, chất giọng thô ráp vang lên: "Quay thêm một đoạn mở mắt, cháu đang nằm mơ, trong mơ có nhắm mắt không?"

Quay đi quay lại, không ngừng xoi mói, không đạt được tiêu chuẩn đã đến mức biếи ŧɦái của Hàn Ngọc Bình, lại quay lại.

Sau năm lần, Lạp Lệ Sa dựa vào tưởng thở hổn hển.

Cảnh quay này rất tốn sức, không những tổn thể lực, mà còn mệt trí óc.

Tiếp tục tưởng tượng như thế, rồi liên tục bị phanh gấp, cô sẽ không lãnh cảm với Phác Thái Anh chứ? Lạp Lệ Sa đột nhiên mất hồn theo một hướng khác, cúi đầu bật cười. Cô nghĩ không ai nhìn thấy, thực tế đã bị Phác Thái Anh thấy không sót chỗ nào.

Đầu óc Phác Thái Anh còn chưa phản ứng kịp, cơ thể đã tùy tiện cong khóe môi lên.

Bạn nhỏ này, bị mắng còn cười được.

Phác Thái Anh không nhịn được bật cười, cắn lấy ống hút trong miệng.

Hàn Ngọc Bình ngồi sau màn hình uống nước, "Tất cả nghỉ ngơi mười phút, lát nữa tiếp tục."

Phác Thái Anh lắc lư đi tới, ngồi bên cạnh Hàn Ngọc Bình, nhỏ tiếng hỏi: "Rốt cuộc chú muốn đạt được hiệu quả thế nào?" Theo ánh mắt của Phác Thái Anh, cảnh phim này Lạp Lệ Sa đã thể hiện đủ tốt, Hàn Ngọc Bình đơn thuần là muốn bới lông tìm vết.

Hàn Ngọc Bình ngậm lấy cổ chai nước khoáng, ờ một tiếng, nhíu mày nói: "Tôi cũng không biết, cảm giác còn chưa đủ."

Phác Thái Anh: "..."

Ông ấy nói như thế, Phác Thái Anh cũng hết cách.

Đạo diễn là động vật rất coi trọng cảm giác nghệ thuật. Trong giới có một vị đạo diễn nổi tiếng khắp trong ngoài nước, khi quay phim còn không đưa kịch bản cho diễn viên, chỉ chỉ định cảnh tượng, cho đối thoại đơn giản, để diễn viên tự mình diễn, sau khi diễn xong cắt ghép thành phim, diễn viên xem xong đều hoảng hốt, thì ra mình diễn cái này sao?

Nếu so sánh ra, ít nhất Hàn Ngọc Bình còn giảng giải cảm xúc, động tác, biểu cảm, đã không tệ rồi, ông ấy nói cảm xúc chưa đến nơi chính là cảm xúc chưa đến nơi, muốn đạt được hiệu quả tốt nhất phải tiếp tục quay.

Phác Thái Anh ngồi về chỗ.

Mười phút sau tiếp tục, Lạp Lệ Sa bị NG nhiều không tả xiết. Đối với diễn viên mà nói NG tần suất cao là một đả kích cực lớn, cô càng ngày càng lực bất tòng tâm, đến cả tiêu chuẩn thông thường nhất cũng không đạt.

Phác Thái Anh nhíu mày.

Biểu cảm của Hàn Ngọc Bình rõ ràng càng ngày càng thâm trầm, Lạp Lệ Sa cúi đầu im lặng rất lâu, sau khi tiếp tục xin lỗi, đề nghị nghỉ ngơi năm phút điều chỉnh, một mình xuống tầng đi lại trong sân.

Phác Thái Anh cân nhắc một lúc, đi theo xuống dưới.

Trong sân có một bể nước, Lạp Lệ Sa muốn hất ít nước lên mặt cho tỉnh táo, nhưng lại sợ trôi lớp trang điểm, chỉ đành rửa tay trong làn nước lạnh, nhìn dòng nước ồ ạt chảy ra từ vòi nước mà ngây người.

Sự bất lực và thất bại trầm trọng bao trùm lấy cô, khiến cô không chú ý đến động tĩnh bên cạnh.

Phác Thái Anh đứng sau lưng cô một phút đồng hồ, cô cũng không phát hiện ra, không thể không hắng giọng nhắc nhở: "Khụ."

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu, trước tiên nhìn cái bóng phản chiếu lên trường.

Cái bóng này cách cô rất gần, dường như dung hòa làm một thể, thân mật vô hạn.

Lạp Lệ Sa đã phân biệt được người tới qua tiếng ho kia, cô điều chỉnh một nụ cười thỏa đáng, quay đầu lễ phép nói: "Cô Phác, sao cô lại ra đây?"

Phác Thái Anh giả vờ không nhìn thấy vành mắt phiếm đỏ của cô, hai tay chống lấy lưng, giả vờ ngửa đầu nhìn mặt trăng lúc này đang bị mây mù che phủ trên đỉnh đầu, thong dong nói: "Tôi? Đến ngắm trăng."

Đầu óc Lạp Lệ Sa đang mông lung, quả thật không có sức lực quan tâm những thứ khác, miễn cưỡng cong khóe môi, gật đầu nói: "Vậy cô thong thả ngắm trăng, em lên tầng tiếp tục quay phim đây ạ."

Phác Thái Anh lẩm nhẩm trong lòng: Với trạng thái hiện tại của em, chỉ sợ sẽ bị Hàn Ngọc Bình mắng đến nỗi không dám đối mặt với ống kính.

"Đợi đã." Phác Thái Anh nghiến răng, gọi cô lại.

Bạn nhỏ khiến người ta lo lắng.

"Trước khi tôi xuống đây, đạo diễn Hàn nói với tôi một cách, có lẽ sẽ có hiệu quả." Phác Thái Anh nói, "Muốn biết không?"

Lạp Lệ Sa quả nhiên dừng bước, quay lại, kính trọng nói: "Cô nói đi ạ."

Mặt Phác Thái Anh không biến sắc: "Đạo diễn Hàn nói đây là tuyệt chiêu, không thể nói trước với em." Cô ấy hất hất cằm, uể oải nói, "Đi thôi, tôi lên tầng cùng em."

Xì, lát nữa còn phải thông đồng với Hàn Ngọc Bình.

Hàn Ngọc Bình vặn nắp chai nước khoáng thật chặt, đặt xuống, cầm loa phóng thanh lên: "Các bộ phận vào vị trí, diễn viên vào vị trí."

Lạp Lệ Sa quay lại giường nằm xuống, từ l*иg ngực trập trùng không theo quy luật có thể thấy lúc này cô có chút căng thẳng, nếu không có gì bất ngờ có lẽ sẽ quay hỏng.

Nhân viên lấy bảng quay phim, chuẩn bị đập bảng.

Phác Thái Anh đột nhiên lên tiếng: "Đợi một lát."

Hàn Ngọc Bình lúc điên lên mắng chửi không chừa một ai, bực dọc nói: "Cháu làm gì thế? Chỗ nào mát thì ngồi ở đó giúp tôi!"

"Cháu có việc gấp mà." Phác Thái Anh cười với ông, không nhanh không chậm nói, "Cho cháu hai phút."

Sắc mặt Hàn Ngọc Bình không chút hiền lành: "Nhanh lên!"

Lạp Lệ Sa đang nằm trên giường mở mắt, ánh mắt mê hoặc nhìn về phía Phác Thái Anh đang đi tới.

Chị ấy muốn làm gì?

Phác Thái Anh ngồi xuống mép giường, cẩn thận nâng tay cô lên, đặt lên khóe miệng hôn xuống.

Lạp Lệ Sa: "!!!"

Cô giống như muốn thoát ra theo bản năng.

Phác Thái Anh nắm lấy tay cô, sức lực vượt qua tưởng tượng của cô, ánh mắt dịu dàng, trong âm thanh nhỏ nhẹ mang theo sự dịu dàng không thể chối từ: "Một lát là ổn, chuyên tâm chút."

Lạp Lệ Sa từ bỏ kháng cự.

Phác Thái Anh không ngừng hôn lên mu bàn tay cô, buông ra, chầm chậm cúi người, tiến lại gần cô.

Mùi hương lành lạnh lướt qua mũi, Lạp Lệ Sa rơi vào trạng thái mất hồn.

Phác Thái Anh cúi đầu hôn lên khóe môi cô, chạm mấy cái như chuồn chuồn đạp nước, lại chuyển đến bờ môi, chỉ là ám muội chạm lên, không tiến sâu. Cô ấy miết lấy đầu ngón tay của Lạp Lệ Sa, ra sức vuốt lên.

Lạp Lệ Sa bị đau, tâm trí mơ hồ đột nhiên tìm về được một tia tỉnh táo.

Cảnh phim này hoàn toàn là cảnh Hàn Tử Phi tưởng tượng, Phác Thái Anh biến giấc mơ thành hiện thực. Cô ấy đang giúp cô nhập vai.

Lạp Lệ Sa vội vàng từ bỏ lý trí, tinh thần tập trung chìm đắm vào trong cảnh quay.

Phác Thái Anh sau cùng đè lên bờ môi đưa đầu lưỡi mềm mại lướt qua kẽ môi cô.

Toàn thân Lạp Lệ Sa không khống chế được căng lại, hơi thở gấp gáp.

Phác Thái Anh rời khỏi đôi môi cô, khẽ nói bên tai cô: "Nhớ cảm giác ban nãy."

Phác Thái Anh đứng thẳng người, giơ tay với Hàn Ngọc Bình, cười híp mắt nói: "Đạo diễn Hàn, có thể bắt đầu rồi."

Hàn Ngọc Bình trừng mắt với cô ấy một cái.

Phác Thái Anh ung dung quay về chỗ ngồi.

Cảm giác chìm đắm của Lạp Lệ Sa rất tốt, phải tranh thủ từng giây từng phút nhanh chóng hô bắt đầu.

Lạp Lệ Sa đem tất cả những cảm xúc phức tạp từ kinh ngạc, say đắm, mê muội đến giãy giụa trong cảnh phim này khắc họa vô cùng chân thật, đúng mực nắm lấy điểm rơi tốt nhất, tất cả mọi người đều không khống chế được mặt đỏ tim đập nhanh, ngay đến cả người theo chủ nghĩa hoàn mĩ như Hàn Ngọc Bình cũng không xoi mói được nửa điểm khiếm khuyết.

Tất cả mọi người trên phim trường đều nín thở chờ đợi.

Nếp nhăn pháp lệnh trên mặt Hàn Ngọc Bình cũng thả lỏng, trầm giọng nói: "Đạt rồi, kết thúc."

Toàn bộ hoan hô, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn Lạp Lệ Sa.

Lạp Lệ Sa nằm trên giường bất động, tứ chi nhũn ra, toàn thân vô lực.

Cô diễn quá mệt rồi.

Còn mệt hơn phải chạy mười ki-lô-mét.

Tân Tinh đưa nước cho cô, một tay đang đặt bên người của Lạp Lệ Sa xua xua, không có chút sức lực nói: "Đợi lát nữa đi."

Phác Thái Anh uống một hơi hết nửa chai nước khoáng.

Trên tay Quan Hạm cầm cuốn tạp chí không biết lấy ở đâu, làm quạt gió cho cô ấy, giúp giảm nhiệt độ.

Phác Thái Anh: "Nổi gió to hơn chút."

Quan Hạm nhịn cười trong lòng, trên mặt không gợn sóng: "Vâng ạ."

Thì ra lúc làm chuyện kia cô Sa có dáng vẻ như thế, cô ở bên cạnh nghe được cũng đỏ vành tai, tim đập nhanh, càng không nói đến Phác Thái Anh đã được cảm nhận thực tế. Muốn mạng người.

Phác Thái Anh quay đầu nhìn "quạt" trong tay cô, biểu cảm đột nhiên trống rỗng, nhanh chóng trấn tĩnh lại, xua tay nói: "Không cần quạt nữa."

Quan Hạm thu tạp chí lại, thong thả nói: "Vâng ạ."

Phác Thái Anh nhìn sang Lạp Lệ Sa đang nghỉ ngơi, sắc mặt ngưng trệ một lúc, cũng không đi tới, chỉ là nghe được một câu vang lên phía sau: "Cô Phác."

Bước chân của Phác Thái Anh cứng ngắc chôn tại chỗ.

Lạp Lệ Sa đã thoát vai, nhưng trải qua một màn biểu diễn hết sức tỉ mỉ ban nãy, cổ họng vẫn có chút khàn khàn.

L*иg ngực, cổ họng Phác Thái Anh giống như cùng lúc bị hàng nghìn con kiến bò lên, ngứa ngáy không thôi, cô ấy nhịn xuống kích động muốn hắng giọng, không quay đầu: "Có chuyện gì?"

Lạp Lệ Sa xuống giường bạch bạch bạch chạy tới, vòng tới trước mặt cô ấy, khẽ khom người với cô ấy, cảm kích nói: "Cảm ơn cô Phác."

Lạp Lệ Sa quả thật là một diễn viên tận tâm, ngoài âm thanh khàn khàn, còn có những giọt mồ hôi óng ánh thấm trên chiếc cổ trắng bóc, rơi xuống mái tóc ướt bên cổ, ánh mắt nhìn qua còn mang theo cả hơi nước.

Ngay cả chị khi nhìn thấy em cũng không thể không yêu.

Phác Thái Anh nhịn xuống, một tay chống sau lưng, ngón cái chọc lên những ngón tay khác một lượt, sắp không nói được một câu hoàn chỉnh.

"Em..."

+++++++++

Chương 70: Tay

"Em..."

Cổ họng Phác Thái Anh nghẹn lại.

Đừng dùng ánh mắt như thế nhìn chị.

Cô ấy nói trong lòng.

Nhưng Lạp Lệ Sa hoàn toàn không hiểu được tâm trạng của cô ấy, cặp mắt trong veo như mắt tuần lộc chăm chú nhìn cô ấy, giống như nhất định phải đợi được câu kết.

Quan Hạm ở một bên nhìn mà thở dài trong lòng.

Đây chính là vai diễn đảo lộn rồi.

Đúng lúc Phác Thái Anh bối rối khó xử, "Em" rất lâu sau cũng không có một câu kết hợp lý, Hàn Ngọc Bình ngắt thiết bị xong, thò mặt tới.

Lực chú ý của Lạp Lệ Sa chuyển dịch, thu lại ánh mắt trên người Phác Thái Anh, kính trọng nói: "Đạo diễn Hàn."

Phác Thái Anh thở dài, quay đầu cũng gọi: "Đạo diễn Hàn."

Hàn Ngọc Bình nhìn Lạp Lệ Sa, không tiếc lời khen ngợi: "Cảnh quay tối nay diễn rất tuyệt."

Lạp Lệ Sa không kiềm chế được nở nụ cười.

Phác Thái Anh ở bên cạnh cũng cảm thấy đạt được vinh quang, vô thức đứng thẳng lưng.

Bình thường Hàn Ngọc Bình chỉ sử dụng từ "không tệ", "cũng được", "ổn", trước giờ chưa từng sử dụng phó từ chỉ mức độ "rất", điều này chứng tỏ cảnh phim tối nay cô diễn quả thật rất đặc sắc.

Lạp Lệ Sa quay đầu, lần nữa cảm kích nhìn Phác Thái Anh: "Phải cảm ơn cô Phác dẫn em nhập vai, em mới có thể phát huy tốt như vậy."

Phác Thái Anh xua tay nhàn nhạt nói: "Công lao của bản thân em, không cần cảm ơn tôi."

"Bây giờ cháu có bản lĩnh quá rồi nhỉ." Sắc mặt vốn hiền hoà của Hàn Ngọc Bình lập tức trở nên nghiêm túc, bất mãn nói với Phác Thái Anh, "Lần sau tự chủ trương có thể nói trước với tôi một tiếng không, hại tôi nổi nóng một phen."

Ánh mắt Lạp Lệ Sa lộ ra vẻ hoang mang.

Cái gì... tự chủ trương?

Phác Thái Anh: "!!!"

Toi rồi!

Cô ấy tiền trảm hậu tấu quên mất phải thông đồng với Hàn Ngọc Bình rồi!

Đầu óc Phác Thái Anh nảy số nhanh, gắng gượng làm vẻ mặt bình thản, hờ hững cười một tiếng, thong dong nói: "Không phải chú bảo cháu có thể ra chiêu hiểm sao?"

Hàn Ngọc Bình lời ngay ý thẳng nói: "Lúc nào thì tôi..."

Phác Thái Anh ngắt lời ông: "Chà, lớn tuổi rồi trí nhớ cũng không tốt."

Hàn Ngọc Bình: "???"

Ông từng nói tới chuyện này sao?

Bỏ đi, không quan tâm nữa.

Quay cũng quay xong rồi, còn quay tương đối hoàn hảo, Hàn Ngọc Bình lười tính chuyện cũ, lạnh mặt gật đầu nói: "Hai đứa sớm về khách sạn nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải dậy sớm."

Một tay Phác Thái Anh đút vào túi, quay người, tiêu sái vẫy tay với hai người đối diện, cười nói: "Đi đây."

Quan Hạm theo sau.

Hàn Ngọc Bình khẽ lẩm bẩm: "Hôm nay sao tâm trạng con bé tốt thế nhỉ?"

Lạp Lệ Sa nghe xong ngẩn ra, cúi mặt xuống, không nhìn rõ cô đang nghĩ gì.

Quay cảnh phim buổi tối xong, nhân viên đoàn phim thu dọn xong phim trường rồi đồng loạt ngồi xe về khách sạn.

Người phụ trách sắp xếp xe tối nay không biết nhớ sai hay đếm nhầm, đến cuối cùng thiếu mất một xe. Bình thường Lạp Lệ Sa ít nói, nhưng tính cách cũng không tệ, khi người quản lý của cô còn ở đây cũng rất ngon ngọt với mọi người.

Người phụ trách đứng trước mặt cô, ngại ngùng xoa tay, lúng túng nói: "Cô Lạp, có thể thêm hai người lên xe của cô không?"

Lạp Lệ Sa thân là một trong hai diễn viên chính, đương nhiên xe chỉ dành riêng cho một mình cô.

"Có thể." Lạp Lệ Sa tốt bụng gật đầu.

Người phụ trách quay về hô tô một tiếng: "Tiểu Lâm, Tiểu Triệu, hai cô qua đây, đi nhờ xe cô Lạp."

Gió đem theo âm thanh truyền khắp phim trường, trong đêm khuya càng thêm rõ ràng.

Phác Thái Anh đang bước một chân lên xe dừng lại, quay đầu nhìn lại.

Hai cánh cửa xe của chiếc xe thuộc về Lạp Lệ Sa đang mở to, Lạp Lệ Sa dẫn trợ lý ngồi lên xe, Tiểu Lâm và Tiểu Triệu là hai cô gái, một người thân hình múp míp ngồi ở hàng trên, một người vừa người ngồi ở ghế sau, trong tay còn ôm đạo cụ.

Không gian trên xe cũng không tính rộng rãi, ba người ngồi ở phía sau có chút chật.

Quan Hạm thấy cô ấy ngây ra tại chỗ không động đậy, giữ động tác không lên không xuống im lặng suốt ba giây, chủ động nhích lên phía trước.

Phác Thái Anh ủ rũ nhìn cô một cái.

Trợ lý quá thông minh sẽ có cảm giác gì?

Phác Thái Anh dặn dò bên tai Quan Hạm một câu, cuối cùng khom lưng chui vào xe, Quan Hạm đóng cửa lại thay cô ấy , mới nhanh chân đi về chiếc ô tô đang dừng dưới bóng cây khác.

Cô đi tới cạnh xe, lịch sự giơ tay dùng ngón tay gõ lên cửa kính.

Cửa xe hạ xuống, lộ ra ngũ quan tinh tế lạnh lùng của Lạp Lệ Sa.

Ở đoàn phim, Lạp Lệ Sa không lễ phép gọi "chị Quan Hạm" như trước kia với Quan Hạm, ở bên ngoài vẫn phải rạch ròi thân phận, Lạp Lệ Sa không lên tiếng, chỉ cho Quan Hạm một ánh mắt nghi hoặc.

Quan Hạm nhỏ tiếng nói: "Chị Phác hỏi cô có muốn ngồi chung xe với chị ấy không." Nói xong lại giải thích bổ sung, "Thấy không gian bên này của mọi người có chút chật chội."

Lạp Lệ Sa nhướng mày, đáp lại: "Ừm."

Quan Hạm mở cửa xe từ bên ngoài giúp cô, Lạp Lệ Sa giống như nữ vương nâng chân bước xuống xe, trợ lý Tân Tinh của cô cũng không nghĩ nhiều tự nhiên theo xuống, bị một ngón tay của Quan Hạm đè xuống vai, nở nụ cười thương mại nói: "Chị Phác chỉ cho mời một mình cô Lạp."

Cảnh đẹp trăng thanh.

Tân Tinh nghe giọng điệu này có chút kì quái, tại sao lại có cảm giác hẹn hò dưới trăng là thế nào?

Tân Tinh nhìn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa gật đầu với cô nàng. Tân Tinh thu chân về, cũng không phải lần đầu tiên bị bỏ lại, lần trước Lạp Lệ Sa quá giang xe của Phác Thái Anh, cô nàng cũng ở nguyên tại chỗ, chờ đợi chiếc xe đến muộn của đoàn phim.

Lần đầu còn bỡ ngỡ, lần sau đã thành quen.

Lạp Lệ Sa lên xe của Phác Thái Anh.

Lần này trên xe vô cùng thanh bình rộng rãi, đám trợ lý nhỏ của Phác Thái Anh không ở đây, không có những ánh mắt hiếu kì đánh giá, khiến cô tự nhiên hơn rất nhiều. Quay phim cùng Phác Thái Anh hơn nửa tháng, cô đại khái nắm được quy luật sinh hoạt của Phác Thái Anh, miễn cưỡng có thể coi là vậy.

Cơ bản chỉ có một mình Quan Hạm như hình với bóng bên cạnh cô ấy, những trợ lý khác thường đi làm theo quy luật bình thường, không làm ca đêm, mỗi tối đều biến mất không thấy tăm hơi, lần trước Lạp Lệ Sa quay xong cảnh đêm về khách sạn còn đυ.ng phải nhóm trợ lý đi ra từ phòng 711, trong ngực còn ôm theo một đống đồ ăn vật, cầm theo hai nồi oden, vừa nói vừa cười, vô cùng tiêu sái.

So với trợ lý của minh tinh bình thường được định nghĩa mệt như chó, bọn họ lại sống như thần tiên.

Lạp Lệ Sa thường xuyên nghe được Phác Thái Anh đùa giỡn với trợ lý, ngôn từ cùng thái độ tương đối thoải mái, nếu đây không phải cô ấy nuông chiều thành, Lạp Lệ Sa cũng không tin.

Muốn thấy một người thế nào, có thể nhìn thái độ của những người bên cạnh với cô ấy.

Phác Thái Anh không chút linh hoạt trước mặt cô, nhưng ở chỗ người khác lại nói cười vui vẻ, đây cũng là một loại đối đãi đặc thù. Lạp Lệ Sa nghĩ, chị ấy nhất định có lý do của mình.

Còn có câu nói kia của Hàn Ngọc Bình, quả thật không thể không khiến người ta suy nghĩ cặn khẽ...

Lạp Lệ Sa lên xe, chào hỏi Phác Thái Anh, sau đó liền rũ mắt, suy nghĩ về chuyện của bản thân.

Phác Thái Anh giống như đứng ngồi không yên, quay mặt nhìn cửa sổ, mới có thể kiềm lại con ngươi kích động muốn dính lên mặt Lạp Lệ Sa.

Kí©h thí©ɧ tối nay quá đủ với cô ấy rồi.

Quả thật cũng giống như Thẩm Mộ Thanh trong phim, sau này cô ấy nảy sinh tình cảm với Hàn Tử Phi, nhưng đạo đức trói buộc, vẫn luôn cố gắng kiềm chế. Hai người thu hút lẫn nhau, mãi đến thời kì "tuần trăng mật" ngọt ngào nhất, nằm trên giường bốn mắt nhìn nhau, mới không nhịn được nếm thử trái cấm.

Đây là cảnh phim giường chiếu duy nhất đã định sẵn trong kịch bản đến hiện tại.

Vậy đoạn phim này lúc nào khởi quay?

Phác Thái Anh đột nhiên nghĩ đến.

Cô ấy hắng giọng, âm thanh phát ra có chút khàn khàn: "Nước."

Quan Hạm và Lạp Lệ Sa cùng lúc làm động tác, Lạp Lệ Sa ý thức bản thân đã không là nhân tình của cô ấy nữa, giữa chừng thu tay lại, vô thức ngẩng mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt u ám của Phác Thái Anh, bên trong là tìиɧ ɖu͙© cùng kiềm chế đan xen.

Cô quá quen thuộc với ánh mắt như thế, mỗi lần của hai người, khi đang chìm đắm nhất, Phác Thái Anh đều như vậy. Thậm chí Lạp Lệ Sa còn dễ dàng liên tưởng đến cảnh tượng ấy, cổ họng theo đó khát khô, bất cẩn nuốt nước bọt.

Yết hầu của cô khẽ động.

Đôi mắt của Phác Thái Anh càng thêm sâu thẳm.

Lạp Lệ Sa hé đôi môi khô khốc, nghĩ tới đầu lưỡi lướt qua môi cô khi Phác Thái Anh dẫn cô nhập vai, nóng ẩm mềm mại, đột nhiên càng thêm khát. Cô muốn... muốn... cảm nhận thêm một lần.

Lần này đừng lướt qua rồi thôi, phải sảng khoái ướt đẫm, phải hôn đến khi cả hai không thể hít thở.

Tay Phác Thái Anh nắm chặt lấy tay nắm cửa, khiến ngón tay trắng bệch.

Không được.

Khó khăn lắm mới quay về quan hệ bình thường, không thể giẫm lên vết xe đổ lần nữa.

Quan Hạm quay lưng với hai người: "???"

Tại sao có cảm giác nhiệt độ trong xe đột nhiên tăng lên mấy độ.

Quan Hạm lấy một chai nước khoáng lạnh trong tủ lạnh trên xe, đại khái ý thức được không khí phía sau, đột nhiên tức cảnh sinh tình, rốt cuộc hiện tại cô nên quay đầu hay không nên quay đầu? Sẽ không nhìn thấy cái gì ngay tại hiện trường chứ?

Cho dù không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng cũng đủ kí©h thí©ɧ!

Quan Hạm cố gắng hạ thấp nhất cảm giác tồn tại của bản thân, thậm chí còn không phát ra tiếng hít thở.

Lạp Lệ Sa nắm lấy vải áo, bóp chặt từng ngón tay.

Không được.

Vẫn chưa đến lúc.

Lạp Lệ Sa đè nén từng chút lại từng chút kích động trong lòng, khẽ ho một tiếng, mở miệng nói: "Chị Quan Hạm, cho em một chai nước đi."

Quan Hạm nghe được âm thanh trầm thấp giống hệt như âm thanh Lạp Lệ Sa nói chuyện với Phác Thái Anh, khắp đại não chỉ hiện lên hai chữ: Xong chuyện!

Nhưng thời gian ngắn như thế nên không thể, cho nên rất có khả năng là trao đổi bằng ánh mắt.

Không thể nào.

Quan Hạm lấy hai chai nước, đưa cho mỗi người một chai.

Lạp Lệ Sa mở nắp chai uống một ngụm, làm nhuận họng. Nhưng thấy Phác Thái Anh cúi đầu, ngón tay đặt trên nắp bình, cũng không mở nắp ra.

Không mở được?

Lạp Lệ Sa suy đoán như thế, dịu dàng lên tiếng: "Cô Phác, để em mở nắp giúp cô nhé?"

Phác Thái Anh bất ngờ nhìn cô một cái, ngón tay dùng sức, vặn ra.

Phác Thái Anh nhướng mày với cô, khóe miệng như cười như không.

Đầu óc Lạp Lệ Sa lúc này rất không đứng đắn, từ ánh mắt cùng thái độ của cô ấy tự động bổ sung trong đầu một câu: Ngón tay chị thế nào? Không phải em còn không biết sao?

Lạp Lệ Sa suýt chút nữa bị sặc, vội vàng rũ mắt che giấu, ánh mắt còn thấy Phác Thái Anh dừng lại giây lát, mới chầm chậm uống một ngụm nước nhỏ.

Lạp Lệ Sa nhìn động tác của cô ấy, chầm chậm nhíu mày lại.

Lúc trước Mục Thanh Ngô từng ở đoàn phim một thời gian với cô, lúc đó cách năm ba hôm đoàn phim lại phát đồ ăn thức uống, mỗi người một phần đồ uống, đương nhiên bao gồm cả Phác Thái Anh. Trước giờ Phác Thái Anh đều không uống, lúc đầu Lạp Lệ Sa còn tưởng cô ấy muốn duy trì vóc dáng mới không uống, nhưng sau đó phát hiện tất cả đồ uống tới miệng cô ấy, bao gồm cả nước, đều rất cẩn thận. Ngay cả đồ do Quan Hạm đưa tới cũng phải kiểm tra, mới vào miệng.

Minh tinh ở ngoài phải chú ý cẩn thận là điều nên làm, trước đây Lạp Lệ Sa trúng kế, sau này cũng không dám để đồ uống hay rượu rời khỏi tầm mắt của mình, cho dù là một giây, nhưng ở những nơi công cộng như ở đoàn làm phim, còn có trợ lý quan sát, bình thường cô cũng không để ý nhiều đến phương diện này nữa.

Theo cô thấy, mức độ cảnh giác của Phác Thái Anh, giống như mắc bệnh tâm lý.

Cho nên trước đây là từng xảy ra chuyện không hay gì sao?

Con ngươi Lạp Lệ Sa trầm xuống.

"Cô Phác, cảm ơn hôm nay đã cho em đi nhờ một đoạn." Trên hành lang khách sạn, Lạp Lệ Sa cúi người cảm ơn Phác Thái Anh.

"Không cần khách sáo." Phác Thái Anh nói xong, quay người mở cửa phòng.

Lạp Lệ Sa đứng nguyên tại chỗ bất động, ánh mắt nhìn cô ấy.

Phác Thái Anh quay đầu, chậm nửa nhịp bổ sung: "Ngủ ngon."

Lạp Lệ Sa cong lên nụ cười nhàn nhạt.

"Ngủ ngon." Cô nghiêng đầu, khẽ nói.

L*иg ngực Phác Thái Anh bị cảm giác ám muội bao trùm, đến quá đột ngột nhưng lại dịu dàng, thậm chí Phác Thái Anh hoàn toàn không có cách nào kháng cự, tùy ý để nó làm xương cốt bản thân mềm nhũn, khuôn mặt dịu dàng.

"Ngủ ngon." Cô ấy nghe thấy âm thanh dịu dàng của bản thân đáp Lạp Lệ Sa thêm lần nữa.

Ánh mắt của hai người khẽ quấn lấy nhau trong không khí một lúc.

Hai cánh cửa phòng cùng lúc được đóng lại.

Phác Thái Anh tựa lên cửa, khẽ thở dốc một phen, rất lâu sau mới tỉnh táo.

Lạp Lệ Sa kéo ghế ngồi xuống, mở danh sách liên hệ ra, tìm tới tên của Mục Thanh Ngô, đầu ngón tay dừng lại trước khi ấn xuống, lần trước cô hỏi thăm Mục Thanh Ngô đã đủ khiến đối phương sinh ra nghi ngờ, nếu còn tiếp tục nghe ngóng từ cô ấy, chỉ sợ Mục Thanh Ngô quay về chưa được bao lâu sẽ trực tiếp đuổi gϊếŧ đến đây.

Lạp Lệ Sa lướt qua tên của Mục Thanh Ngô, ấn vào ảnh đại diện của Phó Du Quân trong Wechat, sắc mắt bình tĩnh gõ chữ gửi đi.

[Có chút chuyện, không biết cậu có cách nào điều tra được không, hoặc là có thể cung cấp cho tôi chút đầu mối?]

Bình thường Phó Du Quân cũng là người bận rộn, không kịp thời trả lời, Lạp Lệ Sa ý thức được tiếp tục gõ chữ: [Tôi phát hiện chị ấy rất cảnh giác với mọi thứ tới miệng, có lẽ là gặp phải chuyện gì đó, bị bất lợi, cậu nghĩ thế nào?]

Khi gõ chữ gửi đi, trong lòng Lạp Lệ Sa đã có một suy đoán. Nghệ sĩ nữ, lại cực kì cảnh giác với đồ uống, rất có khả năng đã gặp phải chuyện kia.

Cô không nói lên được là cảm giác gì, chỉ là cảm thấy l*иg ngực bị tảng đá lớn đè lên, không khí dày đặc trong phòng trở nên ít ỏi, hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Cô lê bước chân nặng nhọc đi vào nhà tắm, nước từ đỉnh đầu chảy xuống, nhấn chìm đôi mắt đang nhắm chặt, mí mắt ướt đẫm.

Phác Thái Anh ở phòng tự làm giảm nhiệt độ cho đầu óc của mình, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

Cô nhìn qua mắt mèo thấy được Lạp Lệ Sa đi qua đi lại, nghi hoặc nhíu mày, mở cửa phòng.

"Sao..." Sau khi Phác Thái Anh nhìn thấy biểu cảm của Lạp Lệ Sa, cổ họng nghẹn lại.

Lạp Lệ Sa giống như vừa bước ra từ nhà tắm, chưa lau khô người, trên mặt còn có giọt nước, tóc cũng ướt nhẹp, vai áo ngủ dày cộp cũng đã ướt, lộ ra vết nước sẫm màu.

Cả người có chút lúng túng.

"Sao thế?" Phác Thái Anh vô thức dịu giọng lại, "Ai bắt nạt em à?"

Lạp Lệ Sa nhìn cô ấy, vành mắt có một vệt đỏ không dễ phát hiện.

Phác Thái Anh nhỏ nhẹ: "Rốt cuộc làm sao rồi?"

"Em..." Chỉ muốn tới đây nhìn chị.

Một câu nói di chuyển từ l*иg ngực lên đến cổ họng, cô đè xuống sự chua xót trên đầu mũi, nói ra một câu vô thưởng vô phạt: "Máy sấy phòng em hỏng rồi, có thể mượn dùng của cô không ạ?"

Phác Thái Anh ngây ra.

Vì chuyện này sao? Phải làm ra dáng vẻ đáng thương sắp khóc tới nơi?

Sợ cô ấy mắng cô?

Bản thân giống người sẽ mắng cô vì mượn máy sấy tóc sao?

Hơn nữa, cô ấy từng mắng cô bao giờ chưa? Cùng lắm chỉ nghiêm giọng một chút.

Đầu óc Phác Thái Anh ngẫm nghĩ.

"Có thể không ạ?" Lạp Lệ Sa lại làm vẻ vô cùng đáng thương hỏi một câu.

L*иg ngực Phác Thái Anh tê dại, ngay cả mạng mình cũng có thể cho cô, huống hồ chỉ là một cái máy sấy tóc.

"Có thể." Phác Thái Anh nói, "Tôi đi lấy cho em." Cô ấy đi vào trong mấy bước, quay đầu dịu dàng dặn dò Lạp Lệ Sa trước cửa, "Đừng vào phòng tôi, nếu không sẽ không biện minh quan hệ của chúng ta được đâu."

Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn camera hồng ngoại ở hành lang, nhất thời sinh ra kích động muốn khiến quan hệ của hai người không thể sáng tỏ.

Cô thử bước một chân vào trong, sợ bị Phác Thái Anh phát hiện mắng cô, lại nhanh chóng thu về. Phác Thái Anh quay lưng với cô, nửa người bị góc tường ngăn cản, Lạp Lệ Sa ở

bên khung cửa nhiều lần thăm dò, đợi khi Phác Thái Anh quay người liền hồi phục tư thế cô gái ngoan ngoãn, cúi đầu ngoan ngoãn đứng đó.

"Cho em, dùng xong nhớ trả lại, tôi còn chưa tắm." Phác Thái Anh nói, giơ máy sấy trong tay lên.

Lạp Lệ Sa nhận lấy.

"Lát nữa sẽ mang đến trả ạ."

Từ lúc bọn họ về khách sạn đến giờ, sắp gần một tiếng đồng hồ, quay phim buổi tối lại nóng nực, sao chị ấy còn chưa tắm? Ở bên trong làm gì?

Nhớ tới ánh mắt nhìn cô trên xe ban nãy của cô ấy, Lạp Lệ Sa không thể không nghĩ nhiều.

Không phải đang nhớ cô chứ?

Suy nghĩ này chỉ lướt qua, Lạp Lệ Sa lấy máy sấy về phòng mình, sấy được một nửa, điện thoại im lặng đã lâu rung lên.

Phó Du Quân: [Có lẽ thật sự xảy ra chuyện đó, với vị trí hiện tại của cô ấy trong giới, hai chúng ta chắc chắn sẽ không điều tra được, người có thể đυ.ng vào cô ấy chắc chắn cũng không phải người chúng ta có thể đắc tội, dễ rước họa vào thân]

Để đảm bảo an toàn, hai bọn họ chỉ dùng đại từ nhân xưng "cô ấy" thay thế cho Phác Thái Anh.

Phó Du Quân cắn môi, chậm chạp gõ chữ gửi tiếp một tin nhắn: [Cậu để ý sao?]

Lạp Lệ Sa khẽ cười, gõ chữ trả lời: [Tôi lại nghĩ, đến lượt tôi để ý sao?]

Phó Du Quân: [Ha ha ha]

Lạp Lệ Sa: [Tôi chỉ cảm thấy đau lòng]

Vừa gửi đi, Lạp Lệ Sa ấn vào tin nhắn, chọn thu lại.

Phó Du Quân đã đọc được, đáp lại: [Hiểu được]

Lạp Lệ Sa: [Tôi hiểu quá ít về chị ấy, cho dù là tốt hay xấu tôi đều muốn biết, nhưng lại không thể hỏi]

Điện thoại của Lạp Lệ Sa rung lên, cô ấn nghe máy.

Giọng nói chín chắn đáng tin của Phó Du Quân truyền tới từ điện thoại: "Hai người hiện tại tiến triển đến đâu rồi? Ở đoàn phim yêu đương miễn phí hả?"

"Bản thân tôi cũng không rõ." Một tay Lạp Lệ Sa chống xuống giường, ngửa chiếc cổ trắng mảnh khảnh ra sau, thở dài một tiếng, "Mù mịt lắm, nhưng tôi cảm thấy chị ấy đối xử rất đặc biệt với tôi."

"Ừm?"

"Ví dụ như... ừm... tóm lại là rất đặc biệt." Lạp Lệ Sa cắn môi, cười cười, "Trước mắt như thế đã, tôi sấy tóc đây, lát nữ còn phải trả máy sấy cho chị ấy."

"Xì xì." Phó Du Quân phát ra hai tiếng bình luận đối với việc ân ái ngầm của cô, "Không nói thì thôi, tôi hỏi người quản lý của tôi giúp cậu, chị ấy vào giới còn sớm hơn Phác... không chừng biết chuyện gì đó."

"Hỏi cái gì?"

"Vấn đề mà cậu vừa đề cập với tôi ấy, nhanh quên vậy hả?"

"Ờ ờ, phiền cậu rồi."

"Không phải khách sáo, tôi còn phải đọc kịch bản, có tin tức sẽ trả lời cậu." Phó Du Quân nói, "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Lạp Lệ Sa sấy tóc xong lại đi gõ cửa, Phác Thái Anh nhận lấy, ánh mắt hai người giao nhau, đơn giản nói "Cảm ơn", "Không cần khách sáo".

Lạp Lệ Sa quay về suy nghĩ, hình như tần suất đối thoại cao nhất của cô và Phác Thái Anh trong đoàn phim chỉ là "Cảm ơn", cùng "Không khách sáo", "Tiện tay giúp đỡ", bình thường đều là cô cảm ơn, Phác Thái Anh tiện tay giúp đỡ cũng giúp hơi nhiều rồi.

Không biết tay chị ấy có mệt hay không?

Lạp Lệ Sa bật cười.

Tay là một từ cực kì mẫn cảm.

Đặc biệt là vừa quay xong một cảnh quay như thế cùng một màn hừng hực trên xe.

Lạp Lệ Sa nằm trên chiếc giường mềm mại, chốc chốc suy nghĩ không đứng đắn, nghĩ đi nghĩ lại, hô hấp khó khăn, thiếu chút nữa đã tự thỏa mãn. Nhưng cô không có kinh nghiệm, vừa xấu hổ lại rắc rối, cuối cùng cũng từ bỏ.

Cô lật người, nằm nghiêng, mò lấy điện thoại trên tủ đầu giường trong đêm tối, đăng nhập vào tài khoản Weibo phụ @Cuộc sống thường nhật của tôi và quý cô T thân thuộc.

Trạng thái dừng ở mấy tháng trước.

Cô nhìn chằm chằm không buông, cuối cùng vẫn lựa chọn đăng xuất, mở ghi chú, nín thở, ra sức gõ chữ trên bàn phím: [Tôi muốn thịt chị ấy]

Gõ chữ xong vẫn không thể giải tỏa, Lạp Lệ Sa tắt điện thoại đi, kéo chăn lên cao, nặng nề thở ra một hơi, ép buộc bản thân đi ngủ, không được suy nghĩ bậy bạ.

...

Phác Thái Anh nằm ngửa trên chiếc giường lớn trong phòng, cắn răng, toàn thân không thể không chế run lên, cảm xúc lơ lửng trên mây.

Rất lâu sau, ánh mắt híp lại thành một đường của cô ấy mới chầm chậm mở ra, khóe mắt đỏ như núi lửa bùng cháy, buông lỏng hàm răng đang cắn chặt lấy môi dưới. Phác Thái Anh vứt giấy vào trong thùng rác, tiện tay vơ lấy áo tắm sạch sẽ bên gối, lần thứ hai đi vào nhà tắm.

Nhưng lại dị thường ngủ đến khi trời sáng, trong giấc ngủ cũng không bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc.

Đại sảnh khách sạn ngày hôm sau.

"Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Hai người đều đeo kính râm, âm thanh dù đã cố gắng lên dây cót vẫn không giấu nổi mệt mỏi.

Hai người ăn ý không lên tiếng, tự mình quay mặt đi.

Lạp Lệ Sa thuận lợi tiến vào giấc ngủ, nhưng trải qua một tối binh hoảng mã loạn trong mơ, thảm nhất là buổi sáng lúc tỉnh lại đã không nhớ được bất kì cảnh tượng nào trong mơ, chỉ có cảm giác lâng lâng xâm nhập xương cốt, toàn thân mềm nhũn, khiến cô cử động ngón tay cũng cảm thấy vô cùng tốn sức.

Hôm nay đoàn phim không có cảnh diễn chung của Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa, hai người tách ra quay cảnh của mình.

Lạp Lệ Sa vừa vào phim trường, phát hiện không khí của đoàn phim đột nhiên có chút khác thường.

Bởi vì nguyên nhân khí chất cá nhân của Hàn Ngọc Bình, bình thường trạng thái của đoàn phim cũng đều yên tĩnh, hiệu suất cao, chỉ có lúc nghỉ ngơi mới đùa giỡn thả lỏng một chút. Nhưng hôm nay đoàn phim giống như sống động hơn.

Cô đang nghi hoặc, một bóng người liền lướt tới, âm thanh vang lên trước khi Lạp Lệ Sa kịp nhìn thấy mặt người đó.

"Chào cô Lạp, em là Dịch Nhất Nhất, rất vui vì được gặp cô." Người vừa đến đưa tay ra, nhiệt tình giới thiệu bản thân.

"... Chào bạn." Lạp Lệ Sa bình tĩnh đánh giá người trước mắt.

Tuổi tác đoán chừng còn lớn hơn cô hai ba tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp, nhìn mặt rất lương thiện, hình như thường xuất hiện trên quảng cáo, nhưng... Lạp Lệ Sa không nghĩ ra vì sao cô nàng này lại ở chỗ này?

Dịch Nhất Nhất thấy ánh mắt hoang mang của cô, thái độ rất khiêm nhường, giải thích: "Hôm nay em mới vào đoàn phim, trong phim diễn vai bạn đại học của cô, xin cô Lạp chỉ giáo thêm."

Nói xong còn cúi người, rất lễ phép.

Lạp Lệ Sa đột nhiên bừng tỉnh.

"Chào bạn, tôi là Lạp Lệ Sa, không dám chỉ giáo, cùng nhau học tập nhé." Lạp Lệ Sa bắt tay cô nàng, lộ ra nụ cười chân thành.

"Cô quá khiêm tốn rồi, dây là lần đầu em quay phim điện ảnh." Dịch Nhất Nhất sảng khoái cười to, lại bối rối xoa tay, "Vậy, cô thấy em có chỗ nào sai sót, nhất định phải chỉ ra, không cần nể mặt em."

Lạp Lệ Sa chầm chậm chớp mi mắt, nghĩ ra rồi, người này hình như là đối thủ của Văn Thù Nhàn, cũng là tiểu hoa đán đang nổi đi theo con đường lưu lượng cùng độ nhận diện.

Dịch Nhất Nhất?

Lạp Lệ Sa cứ cảm giác bản thân còn quên chuyện gì đó quan trọng.

Là chuyện gì?

Phác Thái Anh dẫn Quan Hạm từ xa đi tới, Dịch Nhất Nhất nhỏ tiếng ngao một tiếng, lập tức chuyển hướng, lướt qua nhanh như cơn gió, hưng phấn nói: "Tiền bối!"

Lạp Lệ Sa giơ tay vén những lọn tóc dài bị gió thổi loạn của mình ra sau tai, nhìn theo phương hướng người kia chạy tới, khẽ nhíu mày.

Phác Thái Anh tuy tốt tính, nhưng rất sợ ồn, đặc biệt là tiếng ồn bình thường vượt qua tần số nhân loại, bình thường trên phim trường hơi ồn một chút cô ấy đều muốn về phòng nghỉ, cô gái này... nhớ tới đối phương lớn hơn mình ba tuổi, Lạp Lệ Sa sửa lại trong lòng, sợ là người này muốn chuốc vạ vào thân.

Không phải ai cũng có thể tùy tiện gần gũi với Phác Thái Anh.

Lạp Lệ Sa cất giấu đôi phần tự cho là đúng nghĩ thầm trong lòng.

Sau đó lại diễn ra một cảnh tượng khiến cô trố mắt.

Phác Thái Anh dừng bước, không có chút nào gọi là không vui, nhìn sắc mặt giống như còn rất dịu dàng kiên nhẫn. Chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể nhìn ra toàn thân Dịch Nhất Nhất rất kích động, chân tay loạn xạ, Phác Thái Anh từ đầu tới cuối không ngắt lời cô nàng, thỉnh thoảng còn phụ họa gật đầu, cười khẽ đôi tiếng.

Tối qua còn nói với Phó Du Quân, cô ấy đối xử đặc biệt với bản thân, hôm nay lại nhìn thấy cô ấy dùng sự đặc biệt ấy cho người khác.

Ý cười trong mắt Lạp Lệ Sa nhạt đi mấy phần.

Phác Thái Anh đặt tay lên đầu Dịch Nhất Nhất.

Mặt Lạp Lệ Sa không cảm xúc nhìn chằm chằm.

Phác Thái Anh giống như phát hiện ngẩng mắt lên, Lạp Lệ Sa đứng ở gần đó, đứng đối diện cô ấy, đang nói chuyện với trợ lý Tân Tinh, nói rồi nói rồi, đột nhiên thân mật xoa đầu đối phương.

Con ngươi Phác Thái Anh trầm xuống.

Đỉnh đầu Tân Tinh nóng lên, lông trên người suýt nữa thì nổ tung.

"Chị sờ đầu em làm gì?"

Lạp Lệ Sa nhàn nhạt nói: "Trên đầu em có lá rụng."

Tân Tinh: "Có sao?" Cô nàng giơ tay phủi phủi.

"Đã hết rồi." Lạp Lệ Sa đột nhiên cảm thấy vô vị.

Cô lại ở đây giận hờn chỉ có một mình mình biết, nghẹn lòng nửa ngày, không chừng người ta còn chẳng thèm nhìn mình.

Phác Thái Anh đột nhiên nhìn thế nào cũng không vừa mắt với đỉnh đầu tròn xoe của Dịch Nhất Nhất, cô ấy thu tay lại, ngắt lời hậu bối của Phòng làm việc đang huyên thuyên không ngừng, nhẹ nhàng nói: "Nhất Nhất, tôi phải đi tìm cô Lạp diễn tập, em tự nghiên cứu kịch bản một lúc đi."

"Vâng thưa tiền bối!" Dịch Nhất Nhất biết ý lui đi.

Lạp Lệ Sa biết bản thân không thể nghĩ ngợi lung tung, dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, tự mình thanh lọc bức bối, đột nhiên cảm giác mái tóc bị người ta dùng tay nhấc khẽ lên.

...

Chú thích:

1. Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz