Bhtt Lam Can Cover Chaelisa
Chương 203: Vẫn là hôn lễLòng bàn tay nắm lấy nhau, bởi vì ra mồ hôi, nên có chút trơn, nhưng hai người đã nắm chặt lấy tay nhau ngay giây phút đầu tiên, còn kèm theo chút run rẩy khe khẽ.Phác Thái Anh nghiêng đầu nhìn khăn đỏ phủ đầu, nhỏ tiếng nói: "Đừng sợ."Nói xong cô ấy muốn cắt lưỡi của mình, nói lung tung cái gì thế, lẽ nào Lạp Lệ Sa sợ gả cho cô ấy sao?Chẳng ngờ đầu óc Lạp Lệ Sa cũng chậm chạp như cô ấy, đáp lại một câu: "Chị cũng thế."Cô ấy cũng thế cái gì?Đừng sợ lấy cô sao?Ha ha ha ha ha.Hai người cùng cười lên, Lạp Lệ Sa cho khăn che đầu để giấu giếm, Phác Thái Anh không có, nhưng ban nãy cô ấy cười rất xán lạn, trong ngày hôm nay càng thêm phần ngốc nghếch.Người chủ trì hôn lễ mặc chiếc áo dài trên người kéo dài âm thanh, cao giọng nói: "Một tấm gỗ đàn hương, khắc thành yên ngựa ngọc, tân nương bước qua, từng bước được an bình.""Nhấc chân." Phác Thái Anh dắt Lạp Lệ Sa đi, cẩn thận quan sát đường phía trước rồi nhắc nhở.Thuận lợi đi qua.Sau đó là đi qua chậu lửa, lửa đang cháy rực, hai người sánh vai bước qua, Phác Thái Anh thở phào một hơi, ngay cả lưng cũng đã đổ mồ hôi."Vẫn ổn chứ?" Cô ấy hỏi Lạp Lệ Sa.Lạp Lệ Sa gật đầu.Người xung quanh không nghe thấy hai người nói gì, nhưng có thể nhìn được khẩu hình miệng cùng động tác.Trong nhóm người tham dự hôn lễ, Văn Thù Nhàn góp vui không chê chuyện lớn, lên tiếng trêu đùa: "Oa, còn chưa bái đường đã thì thà thì thầm rồi sao? Anh chủ trì ơi, thế này có được không? Không phạm quy chứ?"Hôn lễ càng náo nhiệt càng tốt, lễ nghi cũng không quá mức nghiêm khắc, người chủ trì lập tức nói: "Đương nhiên có thể, chứng minh hai tân nương rất yêu thương nhau."Văn Thù Nhàn: "Ha ha ha ha ha."Tiếng cười của cô nàng rất có sức truyền nhiễm, không ít người ở hiện trường cùng cười với cô nàng, Phó Du Quân cũng cười lên mấy tiếng, lắc lắc đầu, mặt mày bất đắc dĩ, hết cách với Văn Thù Nhàn.Ánh mắt lại lướt qua một khuôn mặt không cảm xúc, Quan Hạm đứng bên trái cách cô nàng gần bằng hai thân người, rất tương phản với cảnh tượng vui vẻ trong hôn lễ, ngoài đôi mắt cong lên khi kiệu hoa vừa ra cửa ban nãy, còn lại không có bất kì gợn sóng nào khác.Phó Du Quân di chuyển ánh mắt xuống dưới, nhìn bàn tay đang thõng bên người vô thức nắm thành quyền của Quan Hạm, đáy mắt lướt qua một tia buồn cười.Cô nàng thu tầm mắt về.Ánh mắt Quan Hạm quan sát hôn lễ, nhưng cũng không như đang quan sát. Linh hồn cô đã thoát xác, phiêu du trên trời cao, từ trên mây xanh thưởng thức lễ thành hôn này, lăn qua lăn lại, lăn qua rồi lại lăn lại, lăn lộn như quẩy xoắn Thiên Tân.Oa oa oa, CP của cô cuối cùng cũng kết hôn rồi, lại còn long trọng như vậy nữa.Tiếng cười tại hiện trường vang lên không ngớt, khiến cho hai cô dâu đỏ bừng mặt mũi, nhưng vẫn chỉ có một mình Phác Thái Anh bị nhìn thấy.Khuôn mặt này sợ là không có cách nào dùng được nữa.Cô ấy có chút không biết làm sao, cười lên khẽ thở dài một tiếng.Phát giác được ngón tay đột nhiên nắm chặt của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh ý thức cái thở dài của bản thân không thích hợp tới nhường nào, vội vàng nhích lại gần giải thích: "Không phải chị... chỉ là chị vui quá, bọn họ đều đang cười chị."Lạp Lệ Sa: Bọn họ đang cười chị thì liên quan gì tới chuyện chị rất vui?Nhưng cô tin tưởng niềm vui của Phác Thái Anh, vui vẻ tới mức không biết nói chuyện, ngốc nghếch không thôi.Trong lòng Lạp Lệ Sa mềm nhũn, không nhịn được dùng ngón tay vuốt ve lấy mu bàn tay nhẵn nhụi của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cử động khớp tay, cũng làm động tác dịu dàng tương tự.Leeuwenhoek Văn Thù Nhàn lại sửng sốt vì chuyện vặt vãnh, nói: "Sờ tay rồi, sờ tay rồi!"Lạp Lệ Sa: "..."Phác Thái Anh vừa định cùng Lạp Lệ Sa mười ngón tay đan lấy nhau đơ người tại chỗ.Phó Du Quân giơ tay lên, co ngón tay cốc lên đầu Văn Thù Nhàn, nhỏ tiếng ngăn cản: "Được rồi đấy."Người chủ trì nhịn cười, hắng giọng, hô vang: "Mời mọi người cùng tới trước phòng, chuẩn bị cử hành lễ thành hôn chính thức."Lễ đường.Khách mời vừa vào cửa liền nhìn thấy chữ "Hỷ" màu đỏ vàng dán trên bức tường đối diện cửa chính, treo đèn kết hoa, vui vẻ hân hoan.Cặp nến long phụng đang cháy bừng.Trên cao đường, Hàn Ngọc Bình, Lương Thục và Kỷ Thư Lan ngồi ngay ngắn ở phía trước.Tuy nói hôn lễ chỉ mời ba bàn khách, nhưng cộng thêm nhóm khiêng kiệu, nhóm khiêng của hồi môn, dàn nhạc, người bắn pháo hoa, người đón khách, người quét dọn sân vườn, trừ đi những người nổi lửa làm cơm, những người còn lại đều ùa tới theo dõi hôn lễ, những người canh cổng tiếp đón khách khứa cũng tràn vào trong, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.Mọi người chụm đầu ghé tai thì tầm to nhỏ.Người chủ trì hôn lễ nhắc nhở: "Hôn nhân thiêng liêng trang trọng, xin mọi người giữ trật tự trong thời gian diễn ra hôn lễ."Mọi người ngồi vào chỗ, cao đường đã sẵn sàng.Duy chỉ có cô dâu mới là không thấy đâu.Mọi người ngó trái nhìn phải, nhưng không tiếp tục phát ra âm thanh.Rất lâu sau, Lão Giang xướng lễ hô: "Giờ lành đã tới, chính thức tiến hành hôn lễ..."Mọi người lũ lượt nhìn ra cửa, mắt nhìn thẳng quan sát.Lão Giang hô: "Tân nhân đăng đường."Bóng dáng hai người Phác Lạp xuất hiện trước cửa, mặc bộ đồ cưới đỏ rực cùng loại, áo khoác ngoài rủ xuống, đôi long phụng vàng đỏ được thêu tay hiện lên sinh động như thật dưới ánh đèn phòng, lấp lánh rực rỡ.Khuôn mặt vốn dĩ diễm lệ của Phác Thái Anh, càng tôn thêm vẻ đẹp đẽ như hoa đào nở rộ trong bộ đồ cưới, rực rỡ tuyệt sắc, nhan sắc bức người, khiến người ta gần như không dám nhìn thẳng. Lạp Lệ Sa đội khăn trùm đầu, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm trắng nõn qua lớp khăn thoáng bay lên, ngọc đẹp gần như không tì vết, càng thêm một tia đẹp đẽ bí mật.Ngay tới mấy phù dâu như Văn Thù Nhàn nhìn được, cũng vô thức nuốt nước bọt, muốn nhìn khuôn mặt thật sự của cô dâu thêm lần nữa.Sống lưng của hai người thẳng tắp, thong thả bước đi, đỡ nhau vượt qua bậc thềm, bước vào lễ đường.Sau khi tiến vào, Phác Thái Anh đứng bên trái, Lạp Lệ Sa đứng bên phải, mỗi người cầm một đầu dải lụa tú cầu.Lão Giang cầm một tấm thiệp hồng trên tay, mở ra, đọc lên rõ ràng: "Hai người kết hôn, cùng nhau kí vào giấy hôn thú, kết thành lương duyên, một cặp xứng đôi vừa lứa. Tới nay ngày lành tháng tốt, thích hợp tổ chức cưới hỏi, mong rằng tương lai con cháu đầy đàn, đời đời hưng thịnh. Hẹn ước đầu bạc răng long viết trên giấy, bên nhau trọn đời giống như mối lương duyên trời ban tặng, ghi lại hẹn ước uyên ương. Lấy thứ này làm chứng."Lão Giang hô vang: "Cũng mời các vị khách quý làm chứng."Các vị khách quý ra sức vỗ tay.Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, tuy không nhìn được biểu cảm của cô, nhưng cô ấy biết Lạp Lệ Sa nhất định cũng đang nhìn mình.Lão Giang đóng thiệp lại, cao giọng hô: "Hành lễ, tấu nhạc..."Âm nhạc vang lên.Phác Thái Anh đi tới giữa phòng, Lạp Lệ Sa cũng đi tới giữa phòng dưới sự dìu dắt của Lâm Nhược Hàn, hai người quay mặt về phía cửa, sóng vai đứng cùng nhau, cách hai bước chân.Hai phù dâu ở hai bên lấy hai chiếc đệm lót mới tới, đặt trước cả hai người. Phác Thái Anh đỡ Lạp Lệ Sa quỳ xuống, bản thân cũng quỳ bên cạnh cô.Lão Giang: "Nhất bái thiên địa..."Hai người Phác Lạp cùng lúc khấu đầu, bái lạy.Lão Giang: "Một khấu đầu, hai khấu đầu, ba khấu đầu."Hai người Phác Lạp nghe theo bái lạy.Lão Giang hô: "Hưng, bình thân, trở về chỗ."Hai người Phác Lạp đứng dậy, Phác Thái Anh đứng lên trước, sau đó đỡ lấy Lạp Lệ Sa.Lão Giang hô: "Nhị bái cao đường..."Hai người Phác Lạp quay người, mặt hướng về phía cao đường, quỳ ngay ngắn trước mặt.Vì Phác Thái Anh kết hôn, Hàn Ngọc Bình vui vẻ suốt bao nhiêu ngày, bao gồm cả khoảng thời gian sửa soạn hôn lễ, ông cũng rất hân hoan, buổi tối nằm mơ đều có thể cười tới tỉnh, không ít lần bị Lương Thục trêu đùa. Lúc này nhìn thấy hai cô dâu bên dưới, đặc biệt là khi Phác Thái Anh ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen láy cảm ơn nhìn ông, Hàn Ngọc Bình bỗng dưng chua mũi, vành mắt cũng đỏ lên.Lương Thục càng không cần nhắc, sớm đã dùng khăn mùi xoa lau nước mắt.Kỷ Thư Lan cũng cứng rắn nhịn không rơi nước mắt.Lão Giang: "Một khấu đầu..."Hai người Phác Lạp đồng thời khom người bái lạy.Lão Giang cố ý làm chậm âm thanh, lại nói: "Hai khấu đầu, ba khấu đầu...""Lễ Thị - Giao Đặc Sinh" viết: "Hôn lễ bất hạ, nhân chi tự dã" (Hôn lễ không cần vui, người cũng phải theo thế hệ). Chữ "tự" ở đây có ý nghĩa như chữ "thế hệ", thế hệ của con người, là chỉ thế giới tre già măng mọc, khi diễn ra hôn lễ, con cái thành gia lập thất, bố mẹ suy sụp, cho nên không vui.Hôm nay bố mẹ tuổi đã già, rời xa gia đình lớn, xây dựng gia đình nhỏ, nào có thể không có cảm giác đau lòng.Sau ba khấu đầu, rất lâu không dậy.Hàn Ngọc Bình cắn môi, vành mắt đã tích đầy lệ.Lương Thục nhỏ tiếng thút thít.Kỷ Thư Lan lấy tay che miệng.Lão Giang hô: "Hưng, bình thân, quay về chỗ."Phác Thái Anh đứng lên, khóe mắt phiếm đỏ, đỡ Lạp Lệ Sa dậy.Đệm kê được lấy ra.Hai người Phác Lạp đứng đối diện nhau.Khách mời nín thở, chờ đợi màn quan trọng.Cuối cùng, Lão Giang tích hơi xuống bụng, hô lên: "Thê thê giao bái..."Hai cô dâu mới nắm lấy hai đầu dây lụa căng thẳng tới mức trái tim như muốn nhảy tới yết hầu, trong tai đều là tiếng huyên náo, hít thở, hít thở sâu, nuốt nước bọt, để lỗ tai của bản thân hồi phục trạng thái rõ ràng, không bỏ lọt âm thanh quan trọng.Theo đó là một tiếng của Lão Giang: "Bái..."Hai người mặt đối mặt, khom người bái."Hưng."Hai người đứng thẳng người, tầm mắt cách một tấm khăn phủ đầu đỏ."Hai bái...""Hưng.""Ba bái...""Hưng, bình thân."Bàn tay nắm lấy dải lụa của Phác Thái Anh đã tê dại, đầu óc cô ấy cũng mơ màng, bước chân vô thức đi lên phía trước một bước, trái tim loạn nhịp, sốt ruột muốn nắm lấy tay của Lạp Lệ Sa.Lão Giang nhìn thấy động tác của cô ấy, vội vàng hô lên một câu cuối cùng: "Đáp tạ quan khách..."Còn chưa hết nữa sao!Phác Thái Anh linh hoạt hoàn hồn, nắm chặt lấy bàn tay đổ mồ hôi ướt nhẹp kia, cùng Lạp Lệ Sa quay về phía quan khách.Lão Giang: "Bái, hưng, hai bái, hưng, bình thân."Hai người Phác Lạp nghe khẩu lệnh bái xong.Phác Thái Anh nhìn ông.Lão Giang: "..."Không phải học thuộc lòng quy trình rồi sao? Lúc này muốn thấy vợ tới mức không còn nhớ gì nữa sao?Lão Giang vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, sắc mặt vẫn như thường, hô lên: "Đưa vào động phòng..."Cái này Phác Thái Anh nhớ rõ, cuối cùng cô ấy có thể lại gần Lạp Lệ Sa, nắm lấy tay cô.Da dẻ tiếp xúc, dây đàn trong lòng hai người đồng thời bị nhấc lên.Lạp Lệ Sa trở tay nắm chặt lấy cô ấy, người cũng thoáng nép vào lòng Phác Thái Anh tuy không quá rõ ràng, Phác Thái Anh đè xuống kích động dùng sức ôm lấy cô vào lòng.Mấy người cầm đèn l*иg đỏ, đi phía trước cô dâu mới, dẫn đường cho họ. Nhóm phù dâu bao gồm cả Lâm Nhược Hàn phải đi phía sau cô dâu, cùng hai người tới phòng tân hôn, tiếp tục nghi thức phía sau.Cô dâu đã vào chỗ, phù dâu lại xảy ra chút sự cố. Văn Thù Nhàn khóc oa oa, gần như kiệt sức, ngồi tại chỗ không đứng lên. Cuối cùng Phó Du Quân và Thôi Giai Nhân hợp sức đỡ cô nàng dậy, đi phía sau hai người Phác Lạp."Mời."Một đoàn người chậm bước rời đi, ra khỏi lễ đường, tiến vào sân sau.Quan khách nhìn theo đoàn người rời đi.Người chủ trì kéo dài tiếng, âm thanh trầm bổng réo rắt hô: "Trên trời có ngưu lang chức nữ, dướt đất có người đẹp thành đôi. Hôm nay hai nhà kết thành thông gia, phú quý vinh hoa kéo dài ngàn năm! Mời các vị đợi trong giây lát, lát nữa tân nương sẽ ra ngoài hành lễ song thân."Trà bánh trong lễ đường, quan khách ổn định chờ đợi.Ở ngoài cửa có rất nhiều người tới góp vui, người làm cầm theo mấy túi hoa quả, kẹo hỷ cùng đồ ăn vặt to phân phát cho mọi người, khắp nơi đều là tiếng cười nói vui vẻ.Sân sau.Trong tay Phác Thái Anh và Lạp Lệ Sa đã không cầm dải lụa tú cầu kia nữa, Lạp Lệ Sa ngồi bên mép giường, Phác Thái Anh đang đứng, Lâm Nhược Hàn cướp việc của người làm, bưng một khay đỏ tới, trong khay đương nhiên là một chiếc gậy.Gậy vén khăn trùm đầu, còn gọi là tâm như nguyện.Phác Thái Anh chầm chậm cầm gậy lên, gậy làm bằng chất liệu gỗ, rất nhẹ, nhưng nắm trong tay cô ấy lại nặng như ngàn cân.Cô ấy cầm trên tay, rất lâu sau, đám đông xung quanh đã sốt ruột, trái tim Lâm Nhược Hàn đột nhiên nhảy lên: "Cô làm gì thế?" Đừng nói là lúc này đột nhiên chập mạch như Nhâm Tinh Nguyệt không muốn kết hôn nữa nhé?Hai tay Lạp Lệ Sa kìn ném không đan vào nhau, nhưng khớp tay đã bị bóp tới trắng bệch.Sao còn không vén khăn trùm đầu?Phác Thái Anh quay mặt nhìn Lão Giang đi theo để xướng lễ, dáng vẻ nghiêm túc nói: "Có cần thiết phải nhiều người vậy không ạ?"Lão Giang: "Ý con là?"Phác Thái Anh: "Có thể chỉ có một mình con không thầy?"Lão Giang: "..."Lạp Lệ Sa cúi đầu, gò má trào lên hơi nóng, sắp đỏ hơn cả khăn che đầu.Rốt cuộc chị ấy nói gì thế, nhưng... vẫn cảm thấy rất vui.Phác Thái Anh nghiêm túc hỏi: "Thật sự không được sao?"Lão Giang im lặng giây lát, nói: "Được."Phác Thái Anh xán lạn cười lên.Lâm Nhược Hàn trợn mắt, xem bộ dạng đắc ý của đằng ấy kìa.Lâm Nhược Hàn dẫn đầu, dẫn theo nhóm người ồn ào lui ra ngoài.Phác Thái Anh đóng cửa xong, đi tới gần Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa hít thở nhẹ đi, nhìn đôi giày đỏ thêu hoa dừng trước mặt mình, không khống chế được đan ngón tay vào nhau, cắn lấy môi dưới."Sa Sa?" Cách một tấm khăn che đầu, Phác Thái Anh như đang đè nén cảm xúc gì đó, nhẹ nhàng nói chuyện với cô."Em đây." Lạp Lệ Sa đáp lại.Cô dở khóc dở cười nghĩ trong lòng: Lẽ nào chị còn sợ em bị rơi mất ngay trước mắt chị sao?Phác Thái Anh nhìn chăm chú chiếc khăn đỏ phủ bên trên, tay nắm lấy gậy đưa về phía trước, khẽ nhấc lên.Ánh mắt của cô ấy đột nhiên hăng hái.Lạp Lệ Sa cúi đầu, có chút xấu hổ, dần dần mới dám ngẩng đầu lên nhìn Phác Thái Anh.Cô bị ánh mắt kinh diễm rõ ràng của Phác Thái Anh lấy lòng, đôi mắt sáng lên nhìn cô ấy, tỉ mỉ đánh giá khuôn mặt như hoa đào của cô ấy, dịu dàng nói: "Hôm nay chị thật đẹp."Suốt một ngày trời, bây giờ cô mới thật sự được nhìn thấy Phác Thái Anh."Em mới xinh đẹp." Phác Thái Anh ngồi xuống, triệt để gỡ xuống khăn che đầu đỏ, đặt sang một bên.Vốn dĩ ngũ quan của Lạp Lệ Sa nghiêng về vẻ lạnh lùng, sau khi được lớp trang điểm điểm xuyết, bớt đi một phần lạnh lẽo, tăng thêm một phần diễm lệ, môi đỏ răng trắng, mí mắt chuyển động, quyến rũ động lòng người không thể diễn tả thành lời.Đủ loại hạt ngọc trai cùng đá quý trên mũ phượng đung đưa lấp lánh dưới ánh nến, tô điểm lên làn da nõn nà như ngọc.Sắc hoa ánh trăng, tinh tú trên trời cũng không sánh bằng lúc này.Phác Thái Anh cúi đầu nhích lại, khẽ hôn cô một cái, vừa chạm vào liền rời đi.Không dám hôn sâu, lớp son môi dễ bị phai mất.Lạp Lệ Sa nhìn cô ấy, cắn môi, muốn nói lại thôi.Phác Thái Anh mất hai giây phản ứng, cười lên dang tay ra, ôm lấy cô vào lòng, gác cằm lên vai Lạp Lệ Sa, cọ lên gò má nõn nà của vợ.Lạp Lệ Sa ra sức ôm lại cô ấy.Hai người đồng thời kích động, sức lực ôm nhau dường như muốn đối phương hòa vào xương vào thịt của bản thân.Mọi câu nói lúc này đều trở nên dư thừa.Lâm Nhược Hàn ở bên ngoài gõ cữa, tươi cười thúc giục: "Xong chưa thế? Lát nữa còn phải gặp quan khách, đừng trực tiếp động phòng biết chưa hả?"Lạp Lệ Sa túng quẫn.Phác Thái Anh hôn lên tóc mai của cô, hé miệng bên tai cô, dường như muốn nói gì đó, cuối cũng vẫn không tiện. Cô ấy nhỏ tiếng nói: "Chị đi mở cửa."Lạp Lệ Sa vâng một tiếng, buông Phác Thái Anh ra.Cửa phòng mở từ trong ra, Phác Thái Anh đứng trước cửa.Lâm Nhược Hàn trêu cô ấy: "Cô trông ổn nhỉ, cũng nhanh quá đấy?"Phác Thái Anh lười để ý tới cô nàng, nghiêng người nhường đường cho mọi người vào trong.Lão Giang hô: "Tiến rượu, cử hành lễ hợp cẩn."Hồ lô tách thành hai chén, gọi là cẩn, cho nên hợp cẩn chính là chỉ việc giao bôi của hai cô dâu.Lần này là Ninh Ninh bưng khay, bên trên có hai chiếc chén nối với nhau bằng sợi dây đỏ, đứng phía sau phòng 405 và Lâm Nhược Hàn. Vóc người của cô bé nhỏ con, nhưng bưng rất vững, không hề run rẩy.Còn có tiền đồ hơn hai người mẹ của cô bé rất nhiều.Văn Thù Nhàn và Lâm Nhược Hàn lần lượt rót rượu, đưa cho Lạp Lệ Sa và Phác Thái Anh.Hai người Phác Lạp nâng cao chén rượu ngang mày, chỉ uống một nửa.Mặt Phác Thái Anh không biến sắc, nhưng Lạp Lệ Sa thoáng nhíu mày, bởi vì rượu rất đắng.Cô đã nhận phim mới, cho nên công việc hậu kì cho hôn lễ cơ bản đều là do Phác Thái Anh sắp xếp, chi tiết nhỏ thế này cô không biết, cô càng không biết Phác Thái Anh đã âm thâm thử loại rượu này bao nhiêu lần.Chuyện này có một cách nói, hồ lô đắng, bên trong chứa rượu đắng, tượng trưng cho ngày tháng sau này của hai vợ chồng phải đồng cam cộng khổ, nắm tay không rời, có ngụ ý tươi đẹp.Khi Hàn Ngọc Bình và Phác Thái Anh thương lượng, cảm thấy cái này hay, thế là giữ lại.Lão Giang hô: "Giao bôi."Hai người đưa chén rượu lại cho Văn, Lâm, rồi trao đổi chén, sau đó giơ cao ngang mày, uống cạn nửa chén rượu còn lại của đối phương, từ đó trong chị có em trong em có chị, sau này sẽ không xa rời.Hai người nhìn nhau mấy giây, đáy mắt tình nồng ý đậm.Mọi người không lên tiếng làm phiền, đợi hai người hoàn hồn, đưa tay ra ghép hai chiếc chén lại với nhau, tạo thành một chiếc hồ lô hoàn chỉnh, để Lâm Nhược Hàn dùng dây quấn lại, đặt lại khay.Nhóm phù dâu cùng Ninh Ninh lùi đi, dành không gian cho cô dâu mới.Lão Giang hô: "Tháo dây thắt."Theo nghi thức, đây vốn là chú rể cởi dây buộc tóc của cô dâu xuống, nhưng lúc này người đưa tay ra là Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh phối hợp khẽ cúi đầu xuống, Lạp Lệ Sa cởi xuống sợi dây buộc tóc đỏ trên đầu cô ấy xuống, hai người nhìn nhau cười lên.Hai người đều là cô dâu, không phân chia đôi bên.Lão Giang xướng lâu như thế, trong lòng cũng thấp thoáng sục sôi, cao giọng hô: "Kết tóc."Vành mắt Văn Thù Nhàn lại đỏ lên.Phó Du Quân sợ lát nữa cô nàng lại khóc, liền thức thời nhận lấy công việc của cô nàng.Ninh Ninh bưng khay, bên trên đặt chiếc kéo, túi gấm.Lâm Nhược Hàn nhấc kéo lên, cầm một lọn tóc của Phác Thái Anh, cắt lấy, đặt xuống khay.Phó Du Quân nhấc kéo lên, cầm một lọn tóc của Lạp Lệ Sa, cắt lấy, đặt xuống khay.Phác Thái Anh cầm tóc lên, Lạp Lệ Sa đưa dây đỏ, Phác Thái Anh quấn hai lọn tóc cùng nhau, Lâm Nhược Hàn đưa túi gấm, Phác Thái Anh đặt tóc vào trong túi gấm, thắt chặt, giao lại cho Lâm Nhược Hàn, Lâm Nhược Hàn lại đặt về khay."Kết tóc thành vợ chồng, yêu thương tin tưởng nhau. Chỉ mong lòng người như lòng ta, không phụ nỗi tương tư của ta dành cho người."Chỉ còn lại một bước cuối cùng.Phác Thái Anh ghi nhớ thật kĩ, không tiếp tục mạo muội.Lão Giang hô: "Thực hiện lễ nắm tay."Hai người ngồi sánh vai nhau, Lạp Lệ Sa đưa một tay ra, lòng bàn tay hướng xuống, lòng bàn tay của Phác Thái Anh hướng lên, hai bàn tay đỡ lấy nắm chặt vào nhau, với ý nghĩa phó thác cả đời.Hai người nhìn nhau, gật đầu.Giây lát, buông tay, ngồi ngay.Lão Giang hô: "Nghi thức hôn lễ chính thức, lễ thành..."Âm thanh vừa cất lên, Phác Thái Anh lập tức nắm lấy tay Lạp Lệ Sa, Ninh Ninh cúi đầu nhìn bàn tay trống không của mình, đi tới nắm lấy tay còn lại của Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa cầm lòng chẳng đặng, giơ tay xoa đầu cô bé.Lão Giang đã có tuổi, đi một chuyến này, ông cũng đã đủ mệt, cuối cùng dặn dò nói: "Chuẩn bị chút, còn phải hành lễ song thân đấy."Với thân phận và địa vị của Lão Giang, nếu không phải Phác Thái Anh, thật sự chẳng có mấy người có thể mời mọc được ông, càng không nói tới nhờ vả làm việc. Phác Thái Anh cảm ơn ông, buông tay Lạp Lệ Sa ra trước, đích thân tiễn Lão Giang về lễ đường nghỉ ngơi.Sau khi quay lại, cô ấy tháo mũ phượng xuống cho Lạp Lệ Sa, hai người lại giúp đỡ nhau tháo cầu vai xuống, tới lễ đường gặp phụ huynh cùng quan khách.Phác Thái Anh biết Lạp Lệ Sa vẫn luôn giữ trong lòng việc Hàn Ngọc Bình và Lương Thục không phát lì xì cho cô, lúc này đang trên đường đến lễ đường, liền miết lấy lòng bàn tay của cô, trêu đùa nói: "Bây giờ em có thể nhận lì xì rồi, mà không chỉ một chiếc."Lạp Lệ Sa mắng cô ấy: "Đáng ghét."Vốn là lời mắng yêu của cặp tình nhân nhỏ, Phác Thái Anh lộ ra vẻ mặt với mấy phần thật thà: "Ngày đầu tiên kết hôn em lại nói ghét chị." Cô ấy đau lòng nói, "Em thật sự ghét chị sao?"Lạp Lệ Sa: "..."Nhóm Văn Thù Nhàn và Lâm Nhược Hàn đều đã quay về lễ đường, Lạp Lệ Sa nhìn xung quanh, chỉ có bóng dáng một người làm đang quét dọn ở phía xa xa, nhỏ tiếng nói: "Thích."Phác Thái Anh gạn hỏi: "Thích cái gì?"Lạp Lệ Sa có chút thẹn quá hóa giận, nói, "Thích chị, được chưa?"Phác Thái Anh sắp rơi nước mắt, tủi thân nói: "Em hung dữ với chị."Lạp Lệ Sa: "..."Cô bị dáng vẻ như vậy của Phác Thái Anh chọc cười, ai ngờ Phác Thái Anh nói tiếp một câu: "Nương tử, tại sao em lại hung dữ với ta?"Lạp Lệ Sa: "Ha ha ha."Nương tử là cách xưng hô quỷ quái gì vậy chứ?Người cổ đại mới gọi như thế, không phải người hiện đại đều gọi là "bà xã" sao?Phác Thái Anh sẽ gọi mình là bà xã sao? Lạp Lệ Sa đột nhiên nghĩ như vậy, sau đó cô liền không cười được nữa.Trái tim của cô không ổn rồi.Phác Thái Anh như sớm đã có dự đoán về tiếng cười của cô, cô ấy cũng cười, trong nụ cười có chút hàm ý sâu xa, đôi môi đỏ khẽ cử động, Lạp Lệ Sa cảm giác cô ấy muốn gọi "bà xã", trái tim bắt đầu tăng tốc, trước mắt dường như cũng say sẩm.A a a! Bây giờ khoan đừng gọi, lát nữa cô còn có chính sự nữa.Khuôn mặt Phác Thái Anh dịu dàng, nói: "Phu nhân."Không phải bà xã, nhưng lực sát thương cũng không kém là bao. Có một số người hiện đại vẫn gọi như thế, đặc biệt là người đời trước, ví như Hàn Ngọc Bình, thường gọi Lương Thục như vậy.Lạp Lệ Sa cảm thấy bản thân biến thành "viu" một cái nổ thành pháo hoa trên trời, gò má cô nóng lên, dưới ánh đèn đỏ càng thêm đỏ, ngay cả vành tai cũng đỏ ửng.Mặt mày Phác Thái Anh mang theo nụ cười, đưa tay ra, ôm lấy cô, Lạp Lệ Sa vùi khuôn mặt nóng bỏng của mình vào lòng cô ấy.Lâm Nhược Hàn đứng cách đó không xa: "Khụ."Phác Thái Anh không buông tay, ngẩng đầu nhìn sang, nhàn nhạt nói: "Vô lễ chớ nhìn, có văn hóa không thế?"Lâm Nhược Hàn vui vẻ nói: "Cô có văn hóa, ôm ôm ấp ấp giữa thanh thiên bạch nhật, vô lễ chớ ôm, cô hiểu không?"Phác Thái Anh đáo: "Nào có thanh thiên bạch..."Âm thanh còn chưa dứt, một hàng người tằng tằng tằng xuất hiện ở sau lưng Lâm Nhược Hàn như nhổ củ cải.Văn Thù Nhàn, Phó Du Quân, Thôi Giai Nhân, Ninh Ninh, còn có mấy người quen, ngay cả Kỷ Vân Dao cũng tới, mặt mày vui vẻ như thấy người gặp hoa xem kịch.Phác Thái Anh: "..."Dù sao thể diện của cô ấy hôm nay cũng đã mất sạch, chỉ là liên lụy tới Lạp Lệ Sa đang ở cạnh cô, Lạp Lệ Sa đã không dám ngẩng đầu lên nữa.Ánh mắt Phác Thái Anh đáng thương, giọng điệu có chút van nài: "Mấy vị, cảm phiền..."Mấy người tới góp vui vô cùng nể mặt lui đi, chỉ có Lâm Nhược Hàn mặt dày vẫn đứng nguyên tại chỗ.Phác Thái Anh lườm Lâm Nhược Hàn.Lâm Nhược Hàn mới rời đi, vừa đi vừa ha ha ha.Phác Thái Anh thật là phiền chết mất.Hai người Phác Lạp sắp xếp tâm tình, mới đi về lễ đường.Lễ đường giống như ban nãy, bày chiếc bàn lớn với ba chiếc ghế, là chỗ của phụ huynh.Lão Giang hô: "Hành bái lễ, tấu nhạc..."Âm nhạc vang lên.Lâm Nhược Hàn là người đa năng, lúc này lại bưng khay lên trước, dùng lụa đỏ làm lót, bên trên đặt hai chén trà.Trước tiên là kính vợ chồng Hàn Ngọc Bình.Trên danh nghĩa, hai người là trưởng bối phía Lạp Lệ Sa, cho nên Lạp Lệ Sa dẫn Phác Thái Anh bái kiến. Nhưng thực tế là Lạp Lệ Sa cùng Phác Thái Anh sửa lại xưng hô, hai người đã thương lượng, Phác Thái Anh đã sớm không còn tình cảm với Phác Hồng Tiêm, hôm nay cũng có thể triệt để buông xuống, dứt khoát nhận Hàn Ngọc Bình là bố.Nhưng tất cả những chuyện này Hàn Ngọc Bình đều không biết, ông nhận Lạp Lệ Sa làm con gái nuôi, theo lý mà nói, hai người phải gọi ông là "bố nuôi", bố nuôi cũng là bố, còn có những hai cô con gái, Hàn Ngọc Bình rất hài lòng.Ông ngồi ngay lại, cảm giác đau lòng ban nãy cũng biến mất, vui vẻ đợi hai người sửa lại xưng hô.Phác Thái Anh bưng trà lên, hai đầu gối quỳ trước mặt ông, tròn vành rõ chữ nói: "Bố, mời bố uống trà."Hàn Ngọc Bình nhất thời ngây ra.Ông đã hơn sáu mươi, lúc nhỏ bị bố cầm kìm gắp than đánh cũng không giống ngày hôm nay, đột nhiên nước mắt rơi đầy mặt. Tuy còn chưa tới lượt Lương Thục, nhưng bà đã vui vẻ rơi lệ. Nhìn Hàn Ngọc Bình ngẩn người khóc lóc, vội đưa tay đánh lên tay nhắc nhở ông."Trà, trà."Hàn Ngọc Bình lau mặt, nhận lấy trà, uống một hơi cạn, cười tới nếp nhăn sâu hơn rất nhiều, đặt về khay: "Tốt, tốt, tốt."Ba tiếng tốt liên tiếp.Phác Thái Anh ngấn lệ cười lên.Lương Thục lại nói: "Lì xì.""Ờ ờ." Hàn Ngọc Bình vội vàng rút lì xì trong túi áo ra, đặt lên khay, "Cái kia..." Ông quay đầu nhìn Lương Thục, nhỏ tiếng nói, "Còn phải nói gì sao?"Mặt mày Lương Thục không nhịn được nhìn thẳng: "Không cần."Hàn Ngọc Bình vui vẻ rộ trên mặt, ngồi ở đó tươi cười.Lạp Lệ Sa bái theo, cũng nói: "Bố, mời bố uống trà."Hàn Ngọc Bình tươi cười đáp: "Con ngoan."Hai tay nhận lấy trà, bình đẳng như nhau, cũng uống cạn, tặng lì xì.Phác Thái Anh lại bái kiến Lương Thục: "Mẹ, mời mẹ uống trà."Lương Thục khóc cũng nhã nhặn, lấy khăn tay lau nước mắt ở khóe mắt, sau khi đặt lì xì lên khay của hai người, thành tâm chúc phúc, nói: "Hi vọng hai con có thể dìu dắt giúp đỡ lẫn nhau, đầu bạc răng long.""Chúng con sẽ làm vậy ạ."Cuối cùng kính Kỷ Thư Lan.Cô dâu mới lại gặp quan khách hai bên.Tiếng nhạc tại hiện trường đột nhiên trở nên tinh nghịch.Lâm Nhược Hàn lấy quả cầu bằng lụa dùng lúc bái đường, đưa vào tay Lạp Lệ Sa, còn bản thân nhanh chóng hòa vào dòng người.Lão Giang cười lên, hô: "Tân nương ném tú cầu..."+++++++++Chương 204: Đưa vào động phòngVừa nói tới ném tú cầu, âm nhạc tinh nghịch kết hợp, mọi người đều động đậy, từ trong phòng tới ngoài sân.Ngoài nhóm phù dâu, khách mời được mời tới cũng có không ít nam thanh nữ tú. Tú cầu tượng trưng cho may mắn của cặp đôi mới cưới, cho dù không muốn kết hôn, nhận được phần may mắn này cũng là chuyện tốt, thế là ai nấy đều rất nhiệt tình.Trong đó có Lâm Nhược Hàn là người tích cực nhất, tranh được vị trí đẹp nhất, còn không ngừng cho Phác Thái Anh ánh mắt, đáng tiếc ánh mắt này lại trao nhầm đối tượng, tú cầu là do Lạp Lệ Sa ném, Phác Thái Anh nhún vai với Lâm Nhược Hàn, biểu thị bản thân lực bất tòng tâm. Nhưng trong lòng cũng âm thầm sung sướиɠ: Ai bảo Lâm Nhược Hàn nhiều lời, hôm nay còn chứng kiến không ít chuyện tấu hài của cô ấy.Lâm Nhược Hàn không nói về tiến triển tình cảm của mình với cô ấy, nhưng nhìn việc ra sức cướp tú cầu, có lẽ mọi chuyện đã trở nên tốt đẹp. Suy nghĩ của Phác Thái Anh chuyển động, ném cho Lâm Nhược Hàn cũng không tệ, không chừng cô ấy cũng nhanh được tham dự hôn lễ của Lâm Nhược Hàn rồi.Cô ấy nhìn Lạp Lệ Sa bên cạnh, Lạp Lệ Sa cầm tú cầu, đúng lúc nhìn về phía cô ấy, cô cũng có chút dè dặt khi đối diện với nhóm người này, làm khẩu hình miệng nói: "Hay là chị ném nhé?"Phác Thái Anh cười cười lắc đầu.Hai tay Lạp Lệ Sa bèn nắm chặt lấy tú cầu, mím môi căng thẳng nhìn dòng người ồn ào bên dưới.Ninh Ninh kéo tay Phác Thái Anh, non nớt nói: "Mẹ ơi, con có thể đi không ạ?"Phác Thái Anh muốn nói "Không được, con còn nhỏ", nhưng lời nói trào tới cổ họng, lại cảm thấy chẳng qua chỉ là một trò vui trong hôn lễ, những người đứng phía trước có người tóc đã bạc trắng, cũng muốn nhận chút may mắn của người trẻ tuổi, liền dịu dàng nói: "Có thể chứ, chú ý an toàn, đừng chen vào dòng người kia nhé.""Vâng ạ!" Ninh Ninh trả lời, chạy xuống khỏi bậc thang, chạy về phía Kỷ Vân Dao dường như đang đứng trong góc giữa dòng người kia.Kỷ Vân Dao không hứng thú với tú cầu, không tham dự hoạt động nhìn trẻ con tới đòi mạng này, nhưng Ninh Ninh xông tới, nắm lấy tay cô đi vào giữa dòng người.Kỷ Vân Dao: "..."Cô còn có thể làm gì? Chỉ có thể đứng như trời trồng ở bên trong.Phó Du Quân bị Văn Thù Nhàn đυ.ng một cái, ánh mắt lại nhìn tới Quan Hạm đứng ở một nơi xa, căn bản không trong phạm vi của tú cầu, Quan Hạm vẫn trưng bộ mặt lạnh, nhưng ánh mắt nhìn lên hai cô dâu trên bậc thềm, giống như đang mất hồn.Quan Hạm đang hồn lìa khỏi xác, bị một câu của người phụ nữ trước mặt gọi hồn về: "Sắp ném tú cầu rồi, chị không qua đó sao?" Mềm mại uyển chuyển, giống như gió xuân phà vào mặt nước Giang Nam mà tới.Quan Hạm chăm chú nhìn Phó Du Quân hai giây, lịch sự từ chối: "Không đi, cảm ơn."Thần tiên ném tú cầu, một người phàm như cô làm sao xứng để nhận.Phó Du Quân nhìn cô: "Đi đi."Quan Hạm bị đôi mắt trong veo nhìn tới nhất thời dao động, nhưng cô vẫn nói: "Không đi đâu."Phó Du Quân đột nhiên đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cô, tự nhiên dắt cô về phía dòng người.Quan Hạm ngẩn ngơ.Từ khi cô làm trợ lý kiêm vệ sĩ bên người Phác Thái Anh, cũng không có ai dám kéo cô đi, trong tình huống chưa được sự đồng ý của cô. Dây thần kinh phòng ngự trong cơ thể cô đột nhiên đều bị kích hoạt, nhưng nửa giây sau đều biến mất.Thôi bỏ đi, ở chốn công cộng, dĩ hòa vi quý.Phó Du Quân kéo cô tới giữa liền buông tay, tập trung tinh thần nhìn lên bậc thềm, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.Quan Hạm dùng tay phải xoa lên cổ tay trái của mình.Hôm nay thời tiết quang đãng, tố chất sức khỏe của Quan Hạm tốt, đã cởϊ áσ khoác ra, bên trong chỉ mặc chiếc sơ mi trắng dài tay, chất vải mỏng, da thịt đã tiếp xúc với những ngón tay kia có chút nóng lên.Tất cả mọi người đều sẵn sàng.Lâm Nhược Hàn nói: "Chuẩn bị xong rồi, ném nào."Lạp Lệ Sa quay người, quay lưng với mọi người, ra sức ném.Quả cầu hướng về không trung, tạo thành một đường cong, đạt đến vị trí cao nhất rồi rơi xuống, mọi người ngẩng cao cổ, nhìn tú cầu nhanh chóng hạ xuống, Lâm Nhược Hàn nhảy lên, không chạm được, đầu ngón tay của cô chạm vào vị trí tú cầu chưa được ba xen-ti-mét.Hai tay giơ cao, tấm lụa lại trơn, không dễ cầm chắc, lại nhiều đôi tay đồng thời nắm lấy như thế, kết quả là – tú cầu giống như bóng nước, ào ào lướt qua mấy đôi tay, sau đó nhảy nhót rồi lăn đi.Mãi tới một chỗ trống, mới rơi xuống.Kỷ Vân Dao căn bản không đỡ lấy tú cầu từ trên trời rơi xuống này, vì để tránh cho nó rơi xuống đất, tiếp lấy theo phản xạ có điều kiện. Sau khi nhìn rõ mặt mũi của thứ đồ này, cô lại phản xạ có điều kiện, nhét cả cho Phác Gia Ninh.Phác Gia Ninh mới thật sự là góp vui, đột nhiên nhận được tú cầu: "Oa!"Cô bé buông tay Kỷ Vân Dao ra, hai tay giơ tú cầu lên cao, vui vẻ lớn giọng hô: "Mẹ, mommy, là con! Là con!"Cô bé là trẻ con, còn là đứa trẻ xinh đẹp được mọi người yêu thích, mọi người tại hiện trường cũng rất vui vẻ vỗ tay cho cô bé.Phác Thái Anh cũng khen nó: "Giỏi quá!"Lâm Nhược Hàn tìm chuyện: "Gian lận mà, ai lại ném cho con gái mình!"Phác Thái Anh: "..."Văn Thù Nhàn và Lâm Nhược Hàn cùng một tính cách, lúc trước còn vỗ tay, lúc này lập tức phản bội, nói: "Không công bằng! Ném thêm lần nữa!"Kỷ Vân Dao cách cô nàng không xa, lạnh lùng nói: "Quy định nói không cho phép bạn nhỏ đỡ tú cầu sao?"Văn Thù Nhàn sợ hãi, trốn sau lưng Phó Du Quân.Lâm Nhược Hàn không sợ, tiếp tục nói: "Ném thêm lần nữa!"Chỉ đành ném lần nữa, lần này là Phác Thái Anh ném, Lâm Nhược Hàn ra sức, cuối cùng lấy được tú cầu như tâm nguyện, ôm lấy chụp một tấm hình rồi lại một tấm, lại chụp riêng một tấm, rồi chụp ảnh chung với hai cô dâu.Ninh Ninh có chút không vui, nhưng cô bé cũng biết tú cầu ném lần đầu tiên là của Kỷ Vân Dao cho nó, theo lý mà nói không nên đòi, nhưng cảm xúc trẻ nhỏ vẫn không có cách nào khống chế.Sắp bắt đầu vào tiệc, cô bé ngồi ở vị trí của mình, khẽ mím môi lại, bất ngờ trước mắt nhòe đi, Lâm Nhược Hàn nhét thứ gì đó vào lòng nó, chính là tú cầu kia.Ninh Ninh rất muốn, nhưng nhận lấy rồi lại trả về, nói: "Dì Lâm, cái này là của dì, cháu không thể lấy."Dì Lâm có lý luận riêng của mình: "Bây giờ dì tặng đồ của dì cho cháu." Cô là người lớn, đương nhiên không tranh với trẻ nhỏ, hơn nữa cô tranh tú cầu này là có mục đích, bây giờ đã đạt được mục đích rồi, vốn dĩ tú cầu không quan trọng.Phác Gia Ninh bị cô quay lòng vòng có chút choáng váng, kiên trì nói: "Cháu không thể nhận."Lâm Nhược Hàn đang muốn nghĩ cách làm thế nào để thuyết phục bạn nhỏ có nguyên tắc này, Kỷ Vân Dao cầm miếng bánh đậu xanh trong tay, nói: "Nhận đi."Phác Gia Ninh sửa thành: "Cảm ơn dì Lâm.""Hi." Lâm Nhược Hàn xoa mặt bạn nhỏ, vui vẻ nói: "Cháu nghe lời chị gái quá nhỉ."Phác Gia Ninh lúng túng cười lên, quay mặt nhìn Kỷ Vân Dao, Kỷ Vân Dao đút bánh đậu xanh cho nó.Lâm Nhược Hàn không biết rằng, tuy Phác Gia Ninh đã cởi mở hơn lúc trước rất nhiều, nhưng trong lòng nó, trong thời kì trẻ thơ không dài tới nay đã kết thúc, đã từng bầu bạn với nó trong những lúc cô độc, ví dụ như Kỷ Vân Dao, có lẽ có thể tính cả Lạp Phỉ, là sự tồn tại mãi mãi không thể thay thế.Rõ ràng biết đối phương đang ở buổi biểu diễn, Lâm Nhược Hàn vẫn không nhịn được mở điện thoại lên nhìn lại bài đăng trên trang cá nhân thiết lập quyền "Chỉ một người nhìn thấy" thêm lần nữa, sau đó khóa màn hình, ngồi lên bàn tiệc phía thân thích của Phác Thái Anh.Hiện trường vang lên bài ca Bách Điểu Triều Phụng, chính thức khai tiệc.Người làm đeo thắt lưng đỏ lần lượt bưng đồ ăn lên, món nào món nấy đều tinh tế, hương sắc vẹn toàn. Ở bên ngoài là những nhân vật có quyền có thế, ngồi vào bàn liền biến thành người bình thường, Hàn Ngọc Bình đang chúc tụng, mấy người bạn già lại ở trước mặt ông thương lượng làm thế nào để chuyển nhà bếp của ông đi.Hàn Ngọc Bình vui vẻ phấn khởi, uống một ngụm rượu trắng, lắc đầu chỉ cười cười, thỉnh thoảng còn hừ vang đôi câu hát, bạn già trêu đùa ông: "Phiêu rồi đúng không?"Hàn Ngọc Bình nói: "Phiêu rồi, thì sao nào?"Hai người Phác Lạp nắm tay nhau ra ngoài, một người làm bưng khay đi phía trước dẫn đường, trên khay có hai chén rượu, một vò Nữ Nhi Hồng.Người chủ trì hô: "Tân nương kính rượu..."Ba bàn quan khách, những người khác cũng gộp thành ba bàn, hai người Phác Lạp đi kính tất cả mọi người.Sau đó, Phác Thái Anh bảo Lạp Lệ Sa ngồi vào bàn nhóm Văn Thù Nhàn, nơi đã giữ chỗ cho cô từ trước. Cô ấy còn phải tiếp đãi hàn huyên với khách khứa, buổi chiều khi mọi người tới, Phác Thái Anh đã đi trang điểm, sắp tới giờ cử hành hôn lễ mới ra ngoài, không tránh khỏi tiếp đón không chu đáo.Lạp Lệ Sa kéo lấy tay áo Phác Thái Anh, ân cần dặn dò: "Uống ít một chút."Phác Thái Anh đáp lại cô bằng một nụ cười hết sức xinh đẹp."Chị biết rồi."Lạp Lệ Sa nhìn cô ấy rời đi, lưu luyến không thôi thu lại tầm mắt, nhưng nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của mọi người lũ lượt nhìn sang, Văn Thù Nhàn học cô, nắm lấy tay Thôi Giai Nhân, dịu dàng nói: "Uống ít một chút."Thôi Giai Nhân cũng rất phối hợp, nắm lấy tay Văn Thù Nhàn, hai người nhìn nhau đắm đuối.Thôi Giai Nhân mới tình cảm nói: "Chị biết rồi."Văn Thù Nhàn không đi bước nào nhưng quay đầu ba lần: "Chị... đi đây."Ánh mắt Thôi Giai Nhân lóe lên tia nước: "Đi đi."Mặt mày Phó Du Quân bất đắc dĩ.Lạp Lệ Sa: "..."Văn Thù Nhàn buông tay Thôi Giai Nhân ra, hận rèn sắt không thành thép: "Chị cả, chị làm em thất vọng quá!"Thôi Giai Nhân lặp lại: "Thất vọng!"Văn Thù Nhàn: "Sao chị lại giống cô vợ nhỏ như vậy chứ?"Thôi Giai Nhân: "Cô vợ nhỏ!"Văn Thù Nhàn: "Uổng cho em luôn gọi Ảnh hậu Phác là chị dâu!"Thôi Giai Nhân: "Chị dâu!"Lỗ tai Phác Thái Anh động đậy, cười nói với trưởng bối trước mặt: "Thất lễ rồi ạ." Quay trở lại, dịu giọng hỏi nhóm bạn phòng 405: "Sao thế? Tìm tôi có việc gì?"Thôi Giai Nhân vội nói: "Không có gì ạ."Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa biểu thị thật sự không có việc gì, Phác Thái Anh mới rời đi.Văn Thù Nhàn vô tình trào phúng: "Ha ha ha."Thôi Giai Nhân liền trở tay chọc cô nàng, công cuộc hợp tác chung chiến tuyến của hai người lập tức tan đàn xẻ nghé.Phó Du Quân sớm đã biết tình hình của hai người Phác Lạp, Phác Thái Anh nào có giống chị dâu, là em vợ mới đúng – Phó Du Quân lớn hơn Lạp Lệ Sa mấy tháng. Cô nàng tự nhận vẫn có đôi phần nhãn quang nhìn người, tham dự xong hôn lễ này, cũng tương đối yên tâm.Phó Du Quân và Văn Thù Nhàn đổi vị trí, tới ngồi cạnh Lạp Lệ Sa."Hai người định khi nào công khai?""Có lẽ là năm sau chăng?" Lạp Lệ Sa không xác định nói, "Ý của chị ấy là đợi bình luận liên quan tới chị ấy ổn định lại, hoặc là sự nghiệp của tôi phát triển thêm một bước, chúng tôi sẽ công khai."Phó Du Quân thông minh cỡ nào, vừa nghe được một câu của cô liền nhớ tới Phác Thái Anh giống như đại khai sát giới trên mạng mấy tháng trước, khẽ nói: "Những chuyện này đều là do tự cô ấy tiết lộ à?""Ừm.""Vì cậu sao?" Phó Du Quân nhíu mày.Lạp Lệ Sa gật đầu, lại mím môi, có chút bối rối.Phó Du Quân cảm giác không thể tưởng tượng nổi.Người quản lý của cô nàng đương nhiên cũng từng nói tới chuyện này, đối phương còn phân tích Phác Thái Anh có lẽ sẽ còn hành động lớn, nhưng không nghĩ ra vì sao Phác Thái Anh đã ở địa vị này, còn có gì đáng để cô ấy hao tâm tốn sức cho việc rửa sạch những tin đồn xấu xí căn bản không cần thiết như thế.Loạt thao tác này của Phác Thái Anh, đừng nói tới ngoài giới, ngay cả người trong giới cũng đều mông lung.Thì ra là như vậy... thật không ngờ tới.Rất lâu sau, mặt mày Phó Du Quân thả lỏng, yên lòng nói: "Cô ấy rất tốt với cậu."Lạp Lệ Sa nói: "Đúng thế." Sẽ không có người thứ hai yêu cô giống như Phác Thái Anh.Lạp Lệ Sa nhìn Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân vẫn đang đâm chọc nhau, nhỏ tiếng nói: "Bố già, tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện."Phó Du Quân: "Cậu nói đi."...Bữa cưới này uống rượu rất hăng say, đến khi kết thúc, rất nhiều người đã uống say.Hàn Ngọc Bình là một trong những người say nhất, tan bữa rượu điên cuồng, đã được đưa về phòng nghỉ ngơi từ lâu, nhiệm vụ tiếp khách rơi lên vai một mình Phác Thái Anh.Lạp Lệ Sa muốn làm cùng cô ấy, Phác Thái Anh lấy lý do "Em còn có việc của em", bảo cô về phòng tân hôn trước. Lạp Lệ Sa quả thật bận không rút ra được thời gian, giáo viên, bạn học, bạn bè cô ấy mời tới, lúc này đều muốn tới tham quan phòng tân hôn, thuận tiện ôn lại chuyện cũ cùng cô.Vị giáo viên nhập viện mà lần trước hi vọng cô suy nghĩ lại quan hệ với Phác Thái Anh cũng tới, cũng tham dự hôn lễ, giáo viên cũng không thể nói tiếp những lời mất hứng, chỉ vỗ lấy tay cô, hi vọng cô được mọi sự như ý, sau này bình an viên mãn.Những người bạn trẻ tuổi liền vây quanh Lạp Lệ Sa, hóng hớt câu chuyện tình yêu của cô và Phác Thái Anh.Lạp Lệ Sa chỉ nói vì phim sinh tình, tổng thể mà nói cũng không tệ, nhóm bạn đều đồng thanh "Ồ ồ ồ". Cô nói một câu, liền nháo nhào một câu, tôi một câu cậu một câu, khiến Lạp Lệ Sa vô cùng chật vật.Phác Thái Anh dành chút thời gian tới đây một lần, bưng cốc nước của Lạp Lệ Sa lên uống một ngụm, rồi quay về sân trước.Khi Phác Thái Anh ở đây, mọi người đều im lặng không lên tiếng, cô ấy vừa đi, liền ríu ra ríu rít như pháo rang."Để uống một ngụm nước mà đi xa như thế, làm như tôi tin ấy hả.""Oa! Ảnh hậu Phác sợ chúng tôi bắt nạt cậu sao?""Ban nãy mọi người có nhìn thấy ánh mắt của Ảnh hậu Phác không? Cái gì gọi là ngàn vạn lời lẽ, tất cả cất giấu trong đó không cần nói ra!""A tôi chết rồi.""A, tôi bị đút cơm chó chết rồi.""Ai không muốn có người yêu như Ảnh hậu Phác chứ?""Không phải người yêu, là bà xã!""Ha ha ha ha ha ha."So với mặt dày mày dạn của Phác Thái Anh được tôi luyện trước mặt đám đông, Lạp Lệ Sa vẫn còn kém xa, chỉ có thể lặng lẽ đỏ mặt, tiếp nhận những lời trêu đùa của bạn bè. Cô không nói gì, nhưng trong lòng rất vui vẻ.Gần tới 12 giờ, ngôi nhà náo nhiệt cả một ngày cuối cùng cũng yên tĩnh.Phòng tân hôn chỉ còn lại bạn cùng phòng của Lạp Lệ Sa, Thôi Giai Nhân ở lại nhà họ Hàn một tối, Văn Thù Nhàn và Phó Du Quân có chuyến bay sáng, phải quay về phim trường quay phim.Đèn l*иg đỏ trước phòng, cặp nến long phụng trong phòng lặng lẽ cháy lên, ngọn lửa đột nhiên lắc lư một cái.Phác Thái Anh mở cửa vào phòng.Cô ấy gật đầu với ba người bạn cùng phòng, có một chút căng thẳng khó mà phát giác.Những người khác cũng đáp lại cô ấy bằng một nụ cười thân thiện, đứng cả dậy.Phó Du Quân đi tới trước mặt cô ấy, quay đầu nhìn Lạp Lệ Sa ngồi bên mép giường, nghiêm túc nói: "Chúng em giao cậu ấy cho cô, mong cô chăm sóc cậu ấy thật tốt."Vẻ mặt Phác Thái Anh trịnh trọng: "Nhất định."Văn Thù Nhàn và Thôi Giai Nhân trước giờ đều coi Phó Du Quân là thủ lĩnh, cô nàng đã nói, hai người cũng không tiện lên tiếng, ba người cùng nhau ra ngoài, Phó Du Quân đóng cửa lại từ bên ngoài, dành không gian cho cặp tình nhân mới cưới.Phác Thái Anh đứng tại chỗ bất động, chăm chú nhìn Lạp Lệ Sa với bộ đồ cưới đỏ rực trên người.Mới một chập tối không gặp, cô ấy lại cảm thấy Lạp Lệ Sa trở nên xinh đẹp hơn, da dẻ đều phát sáng, xinh đẹp đến nỗi cô ấy căn bản không thể di chuyển tầm mắt, quên mất cả việc đi đường, hoặc cũng có thể là... hoài nghi tất cả những chuyện này có chân thực hay không.Lạp Lệ Sa ngồi nhích sang một bên, nhường ra khoảng trống. Thấy Phác Thái Anh không động đậy, không nhịn được dịu dàng thúc giục: "Chị ngây người gì thế?" Tới đây nào.Phác Thái Anh đi tới, ngồi xuống, nắm lấy tay cô, cười lên một tiếng.Lạp Lệ Sa cũng cười theo.Tất cả trở nên mềm mại.Tay Phác Thái Anh phủ lên mu bàn tay cô, luồn sâu qua kẽ tay từ bên trên, nắm lấy, cười nói: "Lâm Nhược Hàn muốn tới quấy nhiễu động phòng, chị đuổi cô ấy về rồi.""Vậy bây giờ cô ấy ở đâu?""Đi hẹn hò rồi chăng?" Một tay Phác Thái Anh chống cằm."Dạ?""Nhâm Tinh Nguyệt tới tìm cô ấy.""Ở đâu?" Cảm xúc của Lạp Lệ Sa lập tức dậy sóng, âm thanh có chút cao lên.Phác Thái Anh nhìn cô, đôi mắt híp lại, trong ánh mắt có một tia nguy hiểm.Hôm ngay là ngày vui của hai người, nhắc đến Nhâm Tinh Nguyệt mà Lạp Lệ Sa hưng phấn như vậy làm gì?Lạp Lệ Sa vội vàng giải thích để giữ mạng sinh tồn: "Chỉ là em hiếu kì, hiếu kì của những người hóng chuyện."Phác Thái Anh không thật sự tức giận, đặc biệt là... Cô ấy xua tay nói: "Đã đi rồi."Lạp Lệ Sa ra sức điều chỉnh biểu cảm của bản thân không hiện lên thất vọng, nói: "Cô Lâm và cô ấy đi cùng nhau sao?""Ừ." Phác Thái Anh hỏi, "Em biết tại sao Lâm Nhược Hàn muốn tranh tú cầu không?""Tại sao?""Cô ấy nói, cướp tú cầu đại diện cho tái hợp, không cướp được thì coi như bỏ."Giống như việc tung đồng xu, khoảnh khắc đồng xu được tung lên trời, trong lòng đã có quyết định. Lạp Lệ Sa nói: "Cho nên lần đầu cô ấy không cướp được, lại bắt chị tung lần hai."Phác Thái Anh nói: "May mà lần hai cô ấy bắt được, nếu không chúng ta phải tung tú cầu cả tối cho cô ấy mất."Lạp Lệ Sa dễ dàng bị chọc cười: "Ha ha ha."Phác Thái Anh nhích lại gần cô, lông mi dài gần như muốn chớp trên mặt Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa ngừng cười, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của người phụ nữ ấy, trao nhau một nụ hôn miên man.Cầm lòng chẳng đặng.Hai tay Lạp Lệ Sa đưa ra sau chống lên giường, bàn tay Phác Thái Anh nắm lấy mu bàn tay của cô, dần dần ngả người. Đột nhiên Lạp Lệ Sa nghiêng đầu, Phác Thái Anh đang lúc hào hứng, bỗng lại trống không, liền mở mắt ra.Lạp Lệ Sa ngửi người cô ấy, hỏi: "Chị uống bao nhiêu?"Phác Thái Anh: "... Cũng không bao nhiêu."Lạp Lệ Sa: "Không bao nhiêu là bao nhiêu?"Phác Thái Anh thành thật nói: "Không nhớ nữa." Cô ấy cũng cúi đầu ngửi chính mình, nói, "Khó ngửi lắm sao?"Lạp Lệ Sa giơ ngón cái và ngón trỏ ra so sánh: "Một chút chút."Thật ra cũng không quá khó ngửi, chỉ là dù cho rượu có ngon hơn thơm hơn cũng có mùi rượu, cả buổi tối Phác Thái Anh quay vòng vòng trên bàn rượu, không biết đã uống bao nhiêu chén. So với mùi rượu, Lạp Lệ Sa còn lo lắng cho dạ dày của cô ấy hơn: "Có khó chịu không?""Không.""Lần sau không cho phép uống nhiều rượu như vậy nữa.""Chị biết rồi, trừ khi em muốn kết hôn với chị thêm lần nữa." Đôi mắt Phác Thái Anh long lanh, hai đồng tử đen láy giống như đắm mình trong dòng nước suối, lộ ra một loại ngây thơ gần như của con trẻ.Lạp Lệ Sa trước giờ chưa từng nhìn thấy ánh mắt như vậy của cô ấy.Lạp Lệ Sa nhìn cô ấy, trào lên một suy nghĩ to gan, đột nhiên hỏi: "Bảo bảo, chị uống say rồi à?"Âm thanh của Phác Thái Anh thánh thót nói: "Bảo bảo không say."Lạp Lệ Sa cười to trong lòng: Ha ha ha ha ha ha.Đây là say rồi sao? Nhất định là say rồi.Phác Thái Anh ngàn chén không ngã! Thế mà lại! Say! Rượu! Rồi!Lạp Lệ Sa đột nhiên kích động.Biểu cảm của Lạp Lệ Sa trở nên huyền ảo, âm thầm vui vẻ, rất lâu không lên tiếng.Phác Thái Anh nghiêng đầu, hỏi: "Em sao thế?"Lạp Lệ Sa nói: "Không có gì." Cô nhớ lại bước chân chắc chắn lúc Phác Thái Anh vừa vào phòng, không có một chút lảo đảo lắc lư nào, trong lòng lại gióng trống, thăm dò nói, "Bảo Bảo?"Phác Thái Anh: "Có bảo bảo."Lạp Lệ Sa choáng váng mặt mày, cũng mặc kệ mùi rượu trên người cô ấy, ấn Phác Thái Anh xuống liền càn rỡ hôn môi. Phác Thái Anh biểu hiện vô cùng nghe lời, suốt cả quá trình ngoan ngoãn, làm ra phản ứng vô cùng chân thật.Lạp Lệ Sa dường như muốn lập tức chìm đắm, nhưng Phác Thái Anh lại ngăn cản cô: "Chị muốn tắm rửa."Âm thanh ngoan ngoãn, nhỏ nhẹ, giống như vuốt mèo đang cào.Lạp Lệ Sa nghe lời mới lạ, cô tản mạn hôn lên tóc mai của cô ấy, càng quấn chặt lấy cô ấy không buông, liên tục nói: "Đợi lát nữa... rồi đi... nhanh thôi... nghe lời..."Phác Thái Anh cố chấp nói: "Chị không muốn, muốn đi bây giờ."Rất ít khi không nói lý lẽ. Một người trưởng thành lý trí, lại mắc tật xấu như trẻ con này, sẽ không khiến người ta cảm thấy ghét bỏ, ngược lại càng thêm phần yêu thương.Dù sao Lạp Lệ Sa cũng lập tức dừng lại, cô kéo Phác Thái Anh ngồi dậy cùng mình, nắm lấy cổ áo hỗn loạn, dịu dàng nói: "Biết phòng tắm ở đâu không?"Phác Thái Anh rất dứt khoát lắc đầu: "Không biết."Cô ấy không nhìn lấy một cái đã nói không biết, Lạp Lệ Sa nghi hoặc giây lát, còn chưa kịp nắm bắt được điều gì, Phác Thái Anh lại nói: "Không nhìn rõ."Lạp Lệ Sa lập tức vứt vấn đề phía trước ra sau đầu, vội vàng hỏi: "Không nhìn rõ cái gì?"Phác Thái Anh nói: "Mắt không nhìn rõ."Lạp Lệ Sa hỏi: "Choáng đầu sao?"Phác Thái Anh im lặng cảm nhận một lúc, nói: "Hình như là vậy." Cô ấy học Lạp Lệ Sa lấy ngón cái và ngón trỏ để so sánh, nói, "Một chút chút."Lạp Lệ Sa lại cười lên.Ngoài mấy ly rượu đi kính mọi người, Lạp Lệ Sa căn bản không uống, tới lúc này đã mấy tiếng đồng hồ trôi qua, cơn chuếnh choáng đã tan đi sạch. Cô tìm quần áo ngủ cho Phác Thái Anh, nói: "Nào, em dẫn chị tới nhà tắm."Phác Thái Anh ngồi bên mép giường, cách cô khoảng ba bước chân chưa tới bốn bước, cho dù là bước đầu tiên ngã xuống, Lạp Lệ Sa cũng có thể đỡ lấy cô ấy. Nhưng Phác Thái Anh cứ ngồi đó, dang hai tay, miệng chu ra, tủi thân nói: "Tại sao em không ôm chị?"Lạp Lệ Sa: "!!!"Lạp Lệ Sa: "???"Cô nhìn lại lần nữa, vành mắt Phác Thái Anh đỏ ửng, đã sắp muốn khóc, thiếu chút nữa vứt quần áo đi, xông tới ôm lấy cô ấy: "Ôm, ôm, đừng khóc, đừng khóc mà."Nước mắt Phác Thái Anh sắp rơi xuống, vô cùng đáng thương nói: "Em vẫn chưa hôn chị."Lạp Lệ Sa lại hôn cô ấy.Khó khăn lắm mới dỗ người xong.Cô dắt Phác Thái Anh say rượu bước chân nhẹ tễnh vào nhà tắm, mở vòi hoa sen trong vách tắm kính cho cô ấy, điều chỉnh nhiệt độ nước vừa vặn.Phác Thái Anh ngồi trên ghế xếp bên bồn tắm, hai mắt đờ đẫn, giống như men rượu xông lên, càng say hơn. Ánh mắt cô ấy không tỉnh táo, nhưng tư thế ngồi vẫn rất ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, hai tay đặt bằng lên đầu gối, giống như học sinh tiểu học chăm chú nghe giảng bài.Lạp Lệ Sa hỏi cô ấy: "Có thể tự tắm rửa không?"Phác Thái Anh giống như nghe thấy, lại giống như không nghe thấy, nghiêng đầu sang bên này một chút, vẫn ngẩn ngơ nhìn về bức tường trước mặt.Lạp Lệ Sa liền hiểu ra, đáp án là không thể.Hai người thường tắm chung, nhưng trước đây Phác Thái Anh tỉnh táo lại nắm quyền chủ động tuyệt đối, đi vào bế ra. Lạp Lệ Sa không cởi mở ở phương diện chủ động được như Phác Thái Anh, để cô tắm rửa giúp Phác Thái Anh... Lạp Lệ Sa cắn môi.Cô giơ tay lên, vẫy vẫy tay trước mặt Phác Thái Anh, Phác Thái Anh chậm chạp nâng mí mắt lên, lại chậm chạp rũ xuống, dường như thần kinh phản ứng bị làm chậm lại, con lười còn nhanh hơn cô ấy.Lạp Lệ Sa: "..."Lạp Lệ Sa giúp ma men tắm rửa, vì đối phương vô cùng ngoan ngoãn, suy nghĩ thoáng động đậy, nhưng bị cô nhanh chóng đè xuống.Cô mặc quần áo cho Phác Thái Anh xong rồi dẫn ra ngoài, sấy tóc cho cô ấy, nhét vào trong chăn, bản thân quay lại phòng tắm tắm rửa.Cô nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi nhà tắm, cho rằng sẽ nhìn thấy một Phác Thái Anh đang ngủ say, kết quả Phác Thái Anh tỉnh táo dựa vào đầu giường, chiếc chăn bông đỏ rực, tóc dài màu đen, khuôn mặc trắng bóc, đôi môi đỏ tươi, thị giác vô cùng có lực tấn công.Lạp Lệ Sa ngẩn ra: "Chị tỉnh rượu rồi à?"Phác Thái Anh lại lộ ra ánh mắt ngây thơ như con trẻ, nói: "Bảo bảo không say."Lạp Lệ Sa bật cười.Thế này còn nói không say?Phác Thái Anh nhích sang một bên, vỗ tay vào khoảng trống bên cạnh mình, dùng rất nhiều sức, vang lên tiếng bộp bộp."Tới đây."Lạp Lệ Sa nghe lời cởi dép lên giường.Phác Thái Anh nói: "Ôm."Lạp Lệ Sa ôm lấy cô ấy.Phác Thái Anh nói: "Hôn."Lạp Lệ Sa liền hôn cô ấy, nụ hôn dây dưa vô tận.Lúc tách ra, hai má Phác Thái Anh nhuộm lên một mảng phiếm hồng, ánh mắt mông lung hơi nước, giống như còn chìm đắm trong cảm nhận mà Lạp Lệ Sa mang tới cho bản thân.Còn Lạp Lệ Sa cũng có chút chìm đắm trong một Phác Thái Anh mới mẻ, một Phác Thái Anh mà cô chưa từng thấy qua bao giờ."Bảo bảo." Lạp Lệ Sa để cô ấy dựa vào lòng mình, năm ngón tay chầm chậm luồn qua mái tóc dài đen láy của Phác Thái Anh."Có bảo bảo."Lạp Lệ Sa hỏi: "Có phải chị nghe lời em nhất không?"Phác Thái Anh nói: "Ừ."Lạp Lệ Sa rất hưởng thụ, nói: "Vậy chị nói chị thích em đi." Cô sợ Phác Thái Anh nghe không hiểu, chuẩn xác nói, "Em thích chị."Phác Thái Anh không chút do dự: "Chị thích em."Lạp Lệ Sa cảm nhận được vui vẻ điên cuồng trong khoảnh khắc này. Sau đó cô hé miệng mấy lần, mới nói ra được một câu đã nghĩ xong, âm thanh có chút khàn khàn: "Nói... Em yêu chị."Phác Thái Anh không dừng lại dù chỉ một giây, nói: "Chị yêu em."Rất bất ngờ, câu nói này thốt ra từ miệng Phác Thái Anh không có bất kì chút lạ lẫm, giống như đã luyện tập trong lòng hàng trăm hàng ngàn lần từ lâu.Phác Thái Anh ngẩng đầu, nhìn vào mắt Lạp Lệ Sa, chân thành nói lại một lần nữa: "Chị yêu em."Lạp Lệ Sa quá đỗi vui mừng, dường như muốn rơi lệ, một lúc sau lại mở to mắt, nói: "Chị không..."Chữ "say" bị đôi môi nhấn chìm, Phác Thái Anh hôn cô thật sâu....Có thể bạn quan tâm: Nữ Nhi Hồng: Là phong tục tập quán tại Thiệu Hưng, Trung Quốc, gia đình nào mà sinh con gái, thì người thân sẽ chọn ra vài vò rượu ngon nhất, dán kín miệng vò, đem chôn xuống đất, đợi cho tới khi con gái lớn lên rồi xuất giá, họ mới bới rượu lên làm quà đãi khách.Đây cũng là nguồn gốc của từ "con gái rượu" (Không phải "con gái diệu" đâu nha mấy đứa).
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz