Bhtt Lam Can Cover Chaelisa
Chương 155: Em chính là muốn để chị ấy nhìn thấy dáng vẻ này của emLạp Lệ Sa phát hiện Ninh Ninh là đứa trẻ quá mức tự giác, ví dụ như có khái niệm thời gian rất mạnh.Phòng khách có chiếc đồng hồ, cách một khoảng thời gian cô bé sẽ nhìn về phía đồng hồ một cái, mà trái tim Lạp Lệ Sa liền cạch một tiếng theo động tác của cô bé, cho rằng bản thân đã chọc cô bé ghét bỏ chỗ nào đó.Thực ra không phải, buổi tối Phác Gia Ninh phải tập đàn, nhưng cô bé không nỡ rời khỏi Lạp Lệ Sa, cho nên mới thường xuyên nhìn đồng hồ, tính toán xem còn bao nhiêu thời gian để nói chuyện.Công việc của Phác Thái Anh bận rộn, nền tảng giáo dục bên ngoài trường học của Ninh Ninh đều do Kỷ Thư Lan, người có văn hóa tri thức phụ trách. Nhưng Kỷ Thư Lan đã cao tuổi, phản ứng cũng không nhanh nhạy, không cách nào thỏa mãn được khát vọng tri thức của Ninh Ninh, cho nên cô bé thường thích ở một mình nghe kể chuyện, tự học nhiều hơn.Lạp Lệ Sa vừa đến đã khác hẳn. Cô có trí nhớ rất tốt, hiểu biết kim cổ, từng diễn vai giáo viên trong phim, thường triển khai chủ đề ra, nhớ tới đâu thì nói tới đó, với bạn nhỏ bình thường có lẽ không phù hợp với cách giảng giải không biên giới của cô, nhưng Phác Gia Ninh không phải đứa trẻ bình thường, cô bé thích loại – theo như tục ngữ nói, là cảm giác bị tri thức đè nén, cô bé sùng bái những người thông minh hiểu biết nhiều hơn mình.Bước đầu tiên giành lấy sự yêu thích của bạn nhỏ: Để cô bé sùng bái bản thân.Cuối cùng Phác Gia Ninh nhìn lên tường, đồng hồ chỉ đúng tám giờ rưỡi, cô bé mím môi: "Cháu phải đi tập đàn rồi ạ."Tâm tư của bạn nhỏ nông, lưu luyến không nỡ viết lên khắp mặt.Tâm tình của Lạp Lệ Sa lên cao, nói: "Cô đưa cháu đến phòng đàn nhé?"Ninh Ninh gật đầu.Lạp Lệ Sa nắm lấy tay Ninh Ninh, tay trẻ con rất ấm áp, bởi vì tuổi nhỏ, da thịt mềm mại, giống như đang nắm một nhúm bông, Lạp Lệ Sa tham lam miết miết, cảm giác rất tuyệt.Ninh Ninh không phát hiện.Có kinh nghiệm lúc trước, Lạp Lệ Sa chỉ dám đưa cô bé tới cửa phòng đàn, nhìn nó đi vào trong, tốn sức mở nắp đàn lên, ngồi ngay ngắn, quay đầu nhìn cô.Lạp Lệ Sa nở nụ cười với nó, vẫy vẫy tay, chu đáo đóng cửa lại.Phòng đàn yên tĩnh.Ninh Ninh cúi đầu nhìn phím đàn trắng đen dưới tay rất lâu, sau đó là nốt đầu tiên, tiếp nối là một loạt nốt nhạc lưu loát uyển chuyển.Lạp Lệ Sa không có năng khiếu với phương diện âm nhạc, hoàn cảnh gia đình cô cũng không cho phép cô có sở thích xa xỉ như thế, chỉ giới hạn ở mức sau khi trưởng thành, thỉnh thoảng nghe một số ca khúc piano rất nổi tiếng vẫn còn giữ mãi trong điện thoại cho tới nay.Ninh Ninh đàn bài nào cô không biết, cũng không nghe ra hay dở, đương nhiên trong lòng cô, cho dù Ninh Ninh đàn bài Hai Con Hổ cũng hay. Cô dùng ứng dụng nhận biết ca khúc tìm kiếm mấy lần, kết quả cho ra là "Major C, Sonatina, Chapter 1".Lạp Lệ Sa đứng trước cửa chuyên tâm nghe một lúc, trái tim đột nhiên lướt qua một mảng trống rỗng, cứ cảm thấy bản thân bận rộn cả buổi tối quên mất chuyện gì đó.Chuyện gì đây?Lạp Lệ Sa nhăn mày quay về phòng khách, lật điện thoại đang úp ngược màn hình của bản thân ở trong góc sô-pha lên.Quả nhiên bên trong có rất nhiều tin nhắn Phác Thái Anh gửi tới.Lạp Lệ Sa: "!!!"Phác Thái Anh: [Chị tới rồi]Lạp Lệ Sa: [Vâng ạ]Tin nhắn này Lạp Lệ Sa đã trả lời rồi, cô ấy ăn cơm xong liền nhìn điện thoại một cái. Sau đó thì...[Đang xem tivi [Đính kèm một bức ảnh tivi đang bật][Sau này em còn định ở đây nữa không?][Em đang làm gì thế?][Em ngủ chưa?][Ninh Ninh đang làm gì đấy?][???]Lạp Lệ Sa nhìn đến tin nhắn cuối cùng, giơ tay gõ lên đầu mình, gõ chữ nói: [Vừa ở cùng Ninh Ninh, điện thoại cài đặt chế độ im lặng]Phác Thái Anh nhanh chóng trả lời: [Thế nào rồi?]Lạp Lệ Sa: [Chị đoán xem]Cách màn hình điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự đắc ý ngầm của Lạp Lệ Sa, Phác Thái Anh cong môi nói: [Xem ra cô Lạp tiến triển thuận lợi quá nhỉ]Lạp Lệ Sa nói: [Cảm ơn cô Phác cho em cơ hội]Phác Thái Anh không nói nhiều về chủ đề này, nói: [Chị sắp về rồi] Cô ấy ngáp một cái, xóa bỏ ba chữ "Hơi buồn ngủ" đã nhập trong khung chat.Lạp Lệ Sa mặt dày nói: [Vậy em tắm sớm rồi làm ấm giường cho chị nhé?]Phác Thái Anh nói: [Tắm chung đi]Từ sau khi hai người xé rách tầng giấy mỏng kia, cũng chỉ cách màn hình, Phác Thái Anh sẽ càn rỡ phóng túng trêu đùa cô như thế, thật sự gặp mặt, không dám nói nổi một chữ.Lạp Lệ Sa lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện, muôn vàn phong cách.Hơi nước mông lung, mười ngón tay đan lấy nhau áp lên kính, dần ăn mòn hơi nước thành đủ loại hình dạng kì quái.Miệng lưỡi Lạp Lệ Sa nghĩ nghĩ, muốn thử xem, nói: [Được ạ]Phác Thái Anh lập tức chuyển chủ đề: [Ninh Ninh đang tập đàn à?]Lạp Lệ Sa cười: [Đang tập rồi, rất tự giác]Giây sau điện thoại nhận được cuộc gọi từ Phác Thái Anh.Lạp Lệ Sa nghe máy, không nói chuyện.Phác Thái Anh không đợi cô mở lời, giành thế chủ động, nói: "Sa Sa."Có lẽ là sắc đêm ngoài cửa sổ, cũng có thể là tâm tư linh hoạt của Lạp Lệ Sa, âm thanh trong loa thoại truyền tới có đôi phần khàn khàn trầm thấp, vô cùng mê người.Lạp Lệ Sa cũng nhỏ tiếng trả lời: "Vâng."Hai bên đều yên lặng, nghe được tiếng hít thở phóng to của đối phương.Phác Thái Anh không cách nào nói thẳng với cô, trong ba tiếng vừa qua cô ấy nhớ con người này, trong tivi diễn gì cô ấy không nghe nổi lấy một chữ, cô ấy chưa từng cảm nhận rõ ràng được cụm từ một ngày dài như cả năm đến như thế."Kế hoạch kia của chúng ta..." Âm thanh của Phác Thái Anh vẫn rất nhỏ, nói, "Dừng lại ở đây đi.""Vâng." Lạp Lệ Sa nghe được cảm xúc của người phụ nữ ấy xuống thấp."Chị có thể giả vờ có việc bận, em vẫn có thể ở cùng con bé, tạo cơ hội ở riêng cho hai người.""Vâng."Môi nhỏ của Phác Thái Anh mím khẽ, không lên tiếng nữa.Phác Thái Anh không cách nào nhẫn nhịn từng giây từng phút không gặp được Lạp Lệ Sa, ước gì có thể biến bản thân thành đồ trang trí, hoặc là bất cứ thứ gì thuận tiện mang theo bên người, nằm trong túi Lạp Lệ Sa, cô đi đến đâu cô ấy sẽ theo đến đó.Nếu thật sự không được, sẽ trói Lạp Lệ Sa bên người, không cho phép cô ra ngoài.Cô ấy biết suy nghĩ của bản thân như vậy rất không đúng đắn, giữa người với người nên có không gian riêng, không thể dính liền nhau suốt 24 giờ, có thích cũng sẽ thành ghét. Nhưng cô ấy không khống chế được, ít nhất hiện tại không làm được.Lạp Lệ Sa: "Bảo bảo?"Phác Thái Anh tỉnh lại từ trong mất hồn: "Gì thế?"Lạp Lệ Sa hỏi: "Chị đang nghĩ gì thế?"Phác Thái Anh vô thức nói: "Không có gì." Cô ấy nói, "Chị đang chuẩn bị quay về." Hiển nhiên là không định nói tiếp nữa.Lạp Lệ Sa chỉ đành nói: "Chú ý an toàn."Cô thở dài trong lòng một cái.Hai bên đều giao phó cả đời rồi, Lạp Lệ Sa cũng không cảm thấy Phác Thái Anh cố ý muốn che giấu cô chuyện gì. Tính cách của con người rất khó thay đổi, không giống như trình tự đã được sắp xếp, đơn giản thay đổi mã là được. Phác Thái Anh nín nhịn im lặng nhiều năm như thế, đối đãi với người khác đã thâm căn cố đế, càng không thể một ngày nói chúng ta phải thành thật với nhau, cô ấy liền có thể lập tức thổ lộ chân thành, không có chút gánh nặng tâm lý, có thể nói ra tất cả tâm sự trong lòng.Lạp Lệ Sa tình nguyện kiên nhẫn chầm chậm cùng cô ấy thay đổi, cho dù có tiêu tốn nhiều thời gian hơn, chỉ cần hai người ở cạnh nhau là được.Phác Gia Ninh đã tách phòng ngủ với Kỷ Thư Lan, năng lực độc lập của cô bé rất mạnh, không cần người lớn giúp đỡ, tự mình tắm rửa đánh răng, đổi bộ quần áo ngủ hồng hồng, tóc dài xõa ra, tắm xong khiến làn da trắng ửng hồng, hỏi Lạp Lệ Sa: "Mẹ về chưa ạ?"Lạp Lệ Sa nói chưa.Phác Gia Ninh hiển nhiên đã quen, không biểu hiện ra biểu cảm như buồn bã các loại, mềm mại nói: "Cô Lạp ngủ ngon."Lạp Lệ Sa cười híp mắt: "Ninh Ninh ngủ ngon."Người già trẻ nhỏ đã ngủ rồi, Phác Thái Anh đi vào nhà.Lạp Lệ Sa và cô ấy nhắn tin cho nhau, cô ấy vừa tới cổng khu nhà, Lạp Lệ Sa liền trốn trước cửa từ sớm, Phác Thái Anh vừa vào nhà, không nhìn rõ người, bị ôm trọn vào lòng.Thời gian căng cứng của Phác Thái Anh không tới nửa giây, liền thả lỏng dựa vào vòng tay Lạp Lệ Sa.Lạp Lệ Sa hôn từ vành tai tinh tế tới đôi môi của cô ấy, buông ra, đổi thành nắm tay cô ấy lên tầng hai.Phác Thái Anh lướt một lượt lên người Lạp Lệ Sa, vẫn là bộ quần áo trước khi cô ấy ra khỏi nhà, nhướng mày hỏi: "Không phải em nói muốn tắm sớm rồi làm ấm giường sao?"Dáng vẻ Lạp Lệ Sa nghiêm túc trêu đùa cô ấy: "Không phải chị bảo em đợi chị tắm chung sao?"Mặt Phác Thái Anh không biến sắc: "Chị chưa từng nói thế."Lạp Lệ Sa khụ khụ, nhỏ tiếng cười nói: "Thế là em nhớ sai rồi."Phác Thái Anh vô cùng hưởng thụ dung túng của cô, ngược lại cảm thấy bản thân nói một đằng làm một nẻo, cho dù là nói đùa, cũng không có phong độ. Lớp áo thần tượng của Phác Thái Anh lên sóng, cố gắng đè xuống xấu hổ trong nội tâm, nghiêm túc nói: "Em muốn tắm chung không?"Lạp Lệ Sa ngẩn ra.Phác Thái Anh cứng rắn chống đỡ không để khí thế của bản thân yếu đi, cho Lạp Lệ Sa cơ hội lựa chọn: "Nếu em muốn..."Không khí dần co lại từng tấc theo lời của người phụ nữ ấy.Lạp Lệ Sa bỗng dưng cũng căng thẳng theo đó, buột miệng nói: "Lần sau đi."Phác Thái Anh thở phào một hơi không thấy vết tích.Lạp Lệ Sa vô thức nuốt nước bọt, nói: "Chị tắm trước đi, em còn chút việc bận."Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa tự nhiên mở tủ quần áo lấy váy ngủ cho cô ấy, hỏi: "Bận gì thế?""Viết luận văn.""Cho chị à?""Không." Lạp Lệ Sa quay đầu, "Viết cho Ninh Ninh, không phải chị bảo em viết luận văn sao?"Phác Thái Anh nhất thời trào lên một loại cảm xúc phức tạp, cô ấy nói: "Có thể cho chị đọc không?"Lạp Lệ Sa nói: "Đương nhiên có thể, nhưng em còn chưa viết xong, vừa liệt kê ra mấy đề cương." Cô hất hất cằm, chỉ về máy tính xách tay đặt trên bàn trà vừa mang lên ban nãy.Phác Thái Anh đi về phía bàn trà hai bước, dừng lại, nói: "Lát nữa chị xem sau."Lạp Lệ Sa tùy tiện nói: "Cũng được."L*иg ngực Phác Thái Anh bị nghẹn lại, không thể dịu đi."Chị đi tắm đây." Cô ấy tiến về phía trước nhận lấy váy ngủ trong tay Lạp Lệ Sa.Lạp Lệ Sa chuyển ghế xếp, ngồi trước cửa phòng tắm chờ Phác Thái Anh. Phác Thái Anh mở cửa ra, nhìn thấy tay dài chân dài của cô oan ức, trên đầu gối còn đặt chiếc máy tính xách tay đang mở, mười ngón tay linh hoạt gõ chữ trên bàn phím.Phác Thái Anh nhìn từ trên cao xuống, sắc mặt hòa vào cái bóng của chụp đèn, nhìn rất không chân thực."Ngồi thế này không mệt sao?""Không mệt." Lạp Lệ Sa hoạt động chiếc cổ nhức mỏi, đứng dậy, một tay kẹp máy tính xách tay vào nách, một tay nhấc ghế xếp lên, cười nói, "Mau, chị đến bên giường ngồi đi, em sấy tóc cho chị."Cả người cô vô cùng hăng hái, làm xong việc này tới việc kia, động tác hừng hực. Phác Thái Anh rũ mắt, không tiện nói với cô điều gì.Ngón tay thon dài luồn vào tóc dài đen láy, tốc độ gió từ máy sấy tóc được điều chỉnh thích hợp nhất, Lạp Lệ Sa vì muốn Phác Thái Anh ngồi thoải mái hơn một chút, dứt khoát để cô ấy dựa vào lòng mình, cúi đầu sấy tóc cho cô ấy.Buổi tối hôm qua Phác Thái Anh chỉ ngủ một giấc không tới hai tiếng đồng hồ, được Lạp Lệ Sa chăm sóc chu đáo như thế, cơn buồn ngủ nồng đượm kéo tới, khi tiếng máy sấy biến mất, mắt cô ấy đã không mở ra được nữa, mơ mơ màng màng tiến vào giấc ngủ.Lạp Lệ Sa đỡ cô ấy nằm thẳng ra giường, khẽ hôn lên trán người phụ nữ ấy một cái."Ngủ ngon." Khóe mắt cô cong lên sự dịu dàng.Phác Thái Anh như chiếc máy tính vận hành liên tục trong nhiều năm bị rút nguồn điện, âm thanh của thế giới bên ngoài đột nhiên hoàn toàn biến mất, rơi vào giấc mộng sâu lắng, hít thở nhàn nhạt, mặt mày bình yên trước nay chưa từng thấy.Lạp Lệ Sa cúi đầu nhìn một cánh tay của người phụ nữ vẫn nắm lấy tay áo cô dù đã đi vào cõi mộng, một mình cười cười, một loại cảm xúc dịu dàng như nước chảy qua tim, động tác của cô nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay của Phác Thái Anh ra, cho vào trong chăn, cẩn thận đắp chăn thật kĩ, sau đó cúi đầu dính lên môi người phụ nữ ấy một cái, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi mép giường....Khi Phác Thái Anh tỉnh lại, trong phòng đã tối đen, rèm cửa chắn sáng rất tốt, không phân biệt được là ngày hay đêm. Phác Thái Anh duỗi gân cốt trong chăn, cảm giác cơ thể đau nhức không còn là bản thân. Cô ấy ngẩn người nhìn trần nhà trong ánh sáng yếu ớt một lúc, mới nghiêng đầu nhìn đồng hồ ở tủ đầu giường.10:00Tầm nhìn của Phác Thái Anh rơi xuống chữ "AM", đáy mắt khẽ rung lên, cô ấy dịu mắt, xác định là "AM" mà không phải là "PM", chống đỡ cơ thể với gân cốt mỏi nhừ của mình ngồi dậy.Bên cạnh đồng hồ báo thức còn có một tờ giấy, nét chữ có lực.... Em ở dưới nhà, tỉnh dậy thì nhắn tin cho em.Kí tên Sa Sa.Phác Thái Anh miết ấn đường, đầu óc nặng nề, ngáp một cái thật dài, lại luồn vào trong chăn, nhắm mắt lại...."Mẹ vẫn chưa dậy ạ?" Ninh Ninh ngồi trên thảm ngoài phòng khách, đang ghép một tòa lâu đài với hơn sáu nghìn miếng ghép hình, hỏi Lạp Lệ Sa lần thứ mười.Lạp Lệ Sa trượt mở khóa điện thoại, nhìn màn hình: "Vẫn chưa."Ánh mặt trời chiếu lên người hai người, thời gian buổi sáng vui vẻ sảng khoái.Ninh Ninh đặt một miếng ghép lên chiếc cột của tòa lâu đài trên bản vẽ.Lạp Lệ Sa liếc nhìn bản vẻ đủ loại màu sắc một cái, tìm miếng ghép phải ghép tiếp theo đặt bên tay cô bé, Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn cô một cái, lộ ra vẻ mặt không hiểu được.Cô bé cúi đầu, ghép miếng ghép mà Lạp Lệ Sa cho nó, ăn khớp hoàn hảo không khiếm khuyết."Tại sao mẹ vẫn chưa dậy ạ?""Vì mẹ đánh người xấu mệt rồi.""Có khi nào mẹ bị bệnh rồi không ạ?""Ừm?" Lạp Lệ Sa khó hiểu, "Tại sao?"Ninh Ninh lo lắng nói: "Trước đây chỉ khi mẹ bị bệnh mới ngủ lâu như thế."Lạp Lệ Sa không ngồi yên được nữa, nói: "Để cô lên xem."Ninh Ninh vứt mảnh ghép xuống: "Cháu cũng đi!"Lạp Lệ Sa dừng lại đợi cô bé.Bạn nhỏ chân ngắn tay ngắn, leo cầu thang rất chậm, Lạp Lệ Sa không nghĩ nhiều, trực tiếp khom lưng ôm cô bé lên, để nó nằm trên vai mình, không chú ý đến khuôn mặt nhỏ đột nhiên đỏ bừng của Ninh Ninh, cùng ánh mắt vô cùng xấu hổ.Cô bé khẽ vùi mặt vào trong hõm cổ của Lạp Lệ Sa.Lạp Lệ Sa ngẩn ra, muốn nhìn rõ biểu cảm của cô bé, nhưng bạn nhỏ ngay giây phút được đặt xuống đã vặn tay nắm cửa ra, đi vào trong phòng ngủ.Phác Thái Anh mở mắt, liền thấy hai khuôn mặt một lớn một nhỏ ngồi bên mép giường, vẻ mặt lo lắng giống hệt nhau.Một tay Lạp Lệ Sa còn thăm dò trán cô ấy.Phác Thái Anh: "..."Cô ấy ngủ có chút đau đầu, giọng cũng hơi khàn, khàn khàn hỏi: "Hai người..."Lạp Lệ Sa nói: "Ninh Ninh lo lắng chị bị bệnh, bọn em tới đây thăm chị." Cô rút tay về, lông mày khẽ nhíu lại, sau đó nghiêng người dùng trán mình đè lên trán Phác Thái Anh, nói, "Hình như chị hơi sốt, trong nhà có nhiệt kế không?"Ninh Ninh lập tức giơ tay: "Có ạ."Lạp Lệ Sa nói: "Vậy Ninh Ninh đi lấy được không?""Vâng," Ninh Ninh quen đường quen lối tìm được nhiệt kế trong ngăn kéo tủ, "Cho cô."Lạp Lệ Sa giơ ngón tay cái với cô bé, khen ngợi: "Giỏi quá."Ninh Ninh cười tươi như hoa.Phác Thái Anh nghiêng mặt, lộ ra vẻ sửng sốt.Tại sao cảm thấy Ninh Ninh mới được Lạp Lệ Sa chăm sóc chưa tới một ngày, lại hoạt bát hơn trước đây thế.Mà Lạp Lệ Sa đang nghĩ tới chuyện khác, ngay cả một đứa trẻ cũng nhớ được nhiệt kế trong phòng Phác Thái Anh nằm ở đâu, chỉ sợ số lần mắc bệnh của cô không ít, người phụ nữ chết tiệt này, một ngày không tức giận với chị thì không thoải mái.Lạp Lệ Sa thầm nén cơn giận lại, dự định lát nữa sẽ trừng phạt cảnh cáo Phác Thái Anh một lượt.Ai biết "lát nữa" này, chính là gần một tháng.Phác Thái Anh đột nhiên đổ bệnh, ào ạt ập tới.Buổi trưa nhiệt độ cơ thể hơi nóng, 37 độ rưỡi, cao hơn một chút so với nhiệt độ bình thường, Phác Thái Anh chỉ có chút trạng thái không thoải mái. Trước giờ cô ấy chịu đựng rất giỏi, bình thường đau đầu nhức óc là chuyện như cơm bữa, ngay cả làm xong phẫu thuật dạ dày mới có thể xác nhận đau hay không đau, có thể thấy thần kinh đau đớn của cô ấy không mẫn cảm tới mức độ nào.Mí mắt Phác Thái Anh đánh nhau, nỉ non nói: "Buồn ngủ..."Lạp Lệ Sa còn cho rằng cô ấy buồn ngủ đơn thuần, dù sao hai ngày qua cũng không chợp mắt, dẫn con trẻ xuống nhà.Buổi trưa làm cơm xong, Lạp Lệ Sa lên gọi Phác Thái Anh ăn cơm, cô ấy nằm trên giường, gò má đỏ ửng như trạng thái bệnh, bờ môi khô khốc, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, Lạp Lệ Sa đo lại, đã sốt tới 39 độ.Bác sĩ Khâu không nhanh không chậm đi tới, sau khi kiểm tra liền biến sắc, lập tức đưa tới bệnh viện.Làm đủ loại kiểm tra cùng thủ tục xong, Phác Thái Anh nằm trong phòng bệnh VIP cho một người, mu bàn tay bị truyền nước, sắc mặt trắng như tờ giấy.Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, sắc mặt ngưng trệ, nói: "Kiến nghị nhập viện."Lạp Lệ Sa cảm thấy vận tốc nhịp tim của bản thân từ lúc Phác Thái Anh nhập viện đến giờ chưa từng giảm xuống từ 120, dường như cô đứng không vững, chống lên thành ghế, đôi môi run run, mới miễn cưỡng hỏi ra một câu hoàn chỉnh: "Liệu cô ấy có xảy ra chuyện gì không?"Bác sĩ suy đoán không chắc chắn, chỉ nói: "Cần nghỉ ngơi một thời gian, sau đó quan sát."Lạp Lệ Sa hỏi: "Tại sao đột nhiên chị ấy lại đổ bệnh?"Bác sĩ nhìn lên giường, thở dài, nói: "Mệt mỏi quá độ, cơ thể luôn vận động quá mức chịu đựng, ngũ tạng đã xuất hiện mức độ tổn thương, gan và dạ dày nghiêm trọng nhất." Nói rồi âm thanh cao lên, "Đặc biệt là dạ dày của cô ấy, thời gian trước vừa làm phẫu thuật, chưa được bao lâu đã bắt đầu uống rượu, có coi sức khỏe của bản thân ra gì không?"Trái tim Lạp Lệ Sa run lên.Cô rũ mắt, nói: "Sau này tôi sẽ để ý chị ấy chu đáo."Bác sĩ dặn dò vài câu, rời khỏi phòng bệnh.Lạp Lệ Sa nhìn Quan Hạm vẫn luôn đứng trong phòng bệnh im lặng không nói gì.Quan Hạm cúi đầu.Nếu nói tại sao Quan Hạm xuất hiện ở đây, phải bắt đầu từ lúc Phác Thái Anh sốt cao. Lạp Lệ Sa thông báo cho Kỷ Thư Lan và dì Phương đầu tiên, bảo hai người gọi bác sĩ riêng tới. Mà trong ba tháng này, tình huống như vậy của Phác Thái Anh không phải xảy ra lần đầu tiên, Kỷ Thư Lan hình thành phản xạ đầu tiên, ngay lập tức gọi điện cho Quan Hạm, Quan Hạm và bác sĩ Khâu chân trước chân sau đến nơi, Quan Hạm sớm hơn một chút.Chuyện sau đó chính là một mình Quan Hạm làm hết, mức độ thành thục, khiến Lạp Lệ Sa không thể không hoài nghi số lần Quan Hạm từng làm việc này.Lạp Lệ Sa đè giọng xuống: "Quan Hạm, theo em ra ngoài một lát."Rõ ràng ngữ khí không mang theo bất kì cảm xúc nào, nhưng Quan Hạm nghe được liền tê dại da đầu, cuối cùng cô nhìn giường bệnh một cái, nói trong lòng: Chị Phác, xin lỗi, em phải thành thật khai báo, em tin khi chị tỉnh lại chắc chắn không trách em.Lạp Lệ Sa và Quan Hạm đi đến cuối hành lang không một bóng người.Quan Hạm không giãy giụa nhàm chán, dùng ngữ điệu không chút trập trùng, bàn giao sự việc chi tiết từ đầu đến cuối, nói: "Buổi tối ngày phim đóng máy, chính là tối hai người cãi nhau, chị Phác đột nhiên thủng dạ dày cấp tính, phải làm phẫu thuật xuyên đêm..."Đầu óc Lạp Lệ Sa bắt được suy nghĩ lướt qua: "Cho nên hai cuộc điện thoại em gọi..."Quan Hạm nói: "Lúc đó chị ấy hôn mê, mãi vẫn không tỉnh, là tôi nghe, tôi lấy cớ chị ấy đang bận..." Cô thở dài một hơi, đến đó thì ngừng lại, nói, "Khi ấy bác sĩ dặn chị ấy nghỉ ngơi dưỡng sức mấy tháng, không được làm việc. Nhưng Phác Hồng Tiêm xuất hiện, còn có chuyện cô bất ngờ bị người hâm mộ tấn công, kẻ không rõ danh tính theo dõi, chúng tôi điều tra được Lê Ích Xuyên ở phía sau giở trò..."Nói tới cuối cùng, Quan Hạm thở một hơi rất dài, nói: "Có lẽ chị Phác đột nhiên thả lỏng, mới ngã bệnh, tôi cảm thấy không nhất định là chuyện xấu."Lạp Lệ Sa nhìn cô một cái, ngay cả sức để cử động môi cũng không có, đáy mắt lướt qua một tia trào phúng cùng căm ghét bản thân nặng nề.Thì ra Phác Thái Anh vẫn đang miễn cưỡng chống đỡ sức tàn tới bây giờ, nhưng cô không biết gì cả....Lạp Lệ Sa ngồi trước giường bệnh, nắm lấy bàn tay không truyền nước của Phác Thái Anh vào lòng bàn tay, không động đậy.Kỷ Thư Lan đã dẫn theo Ninh Ninh về, Quan Hạm mua cơm canh nóng hổi ở ngoài về, nhẹ chân nhẹ tay đặt túi ni-lông lên bàn bên cạnh, nhỏ tiếng gọi Lạp Lệ Sa: "Cô Lạp, ăn cơm tối đi."Lạp Lệ Sa không trả lời.Quan Hạm khó xử, khi cô đang cho rằng đối phương muốn tuyệt thực, Lạp Lệ Sa buông tay Phác Thái Anh ra rồi đứng dậy, im lặng ngồi bên cạnh bàn, động tay mở nắp hộp đồ ăn dùng một lần ra.Quan Hạm vội vàng ăn cùng cô.Lạp Lệ Sa cử động môi, nói: "Nhẹ chút." Âm thanh khàn khàn giống như bị cát làm nghẹn.Động tác của Quan Hạm khẽ lại.Quan Hạm mua theo sở thích của Lạp Lệ Sa, Lạp Lệ Sa ăn mấy miếng, cảm giác không thích ứng trào lên l*иg ngực khiến cô dừng đũa. Quan Hạm ngẩng mắt, trong mắt ngập tràn sửng sốt: "Cô Lạp?"Chỉ thấy lông mày Lạp Lệ Sa khẽ nhíu lại, đột nhiên đặt hộp cơm xuống, vội vàng xông vào nhà vệ sinh.Quan Hạm đuổi theo.Lạp Lệ Sa đóng cửa lại.Bên trong truyền ra tiếng nôn khan khó chịu, hôm nay dường như Lạp Lệ Sa chưa ăn uống gì, buổi sáng chỉ ăn chút cháo trắng, lúc này nôn hết toàn bộ. Mãi đến khi dạ dày trống rỗng, vẫn cảm thấy từng cơn buồn nôn ập đến, giống như thủy triều dâng lên.Quan Hạm giơ tay khẽ khàng gõ cửa.Lạp Lệ Sa không để ý tới cô, Quan Hạm sợ gõ mạnh lại ồn ào tới Phác Thái Anh nghỉ ngơi, tiến thoái lưỡng nan.Không biết qua bao lâu, Lạp Lệ Sa rửa mặt ra ngoài, sắc môi trắng bệch y hệt như Phác Thái Anh nằm trên giường bệnh.Quan Hạm nói: "Cô Lạp, hay là tôi gọi bác sĩ cho cô nhé?"Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không cần." Cô không có gì đáng ngại, chỉ là tâm lý tạo thành phản ứng quá mức kí©h thí©ɧ trong sinh lý.Quan Hạm không nhịn được: "Nếu chị Phác tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ này của cô..."Khóe môi của Lạp Lệ Sa lại cong lên một nụ cười lạnh: "Em chính là muốn để chị ấy nhìn thấy dáng vẻ này của em."Quan Hạm: "..."Đây là bị kí©h thí©ɧ tới điên rồi sao?Khuôn mặt của Lạp Lệ Sa trắng bệch, xua tay nói: "Em không ăn nữa, chị ăn đi, lãng phí ý tốt của chị, xin lỗi."Quan Hạm đánh giá cô, nghĩ trong lòng: Hình như lại bình thường rồi.Một mình cô ngồi về lại đầu giường, Quan hạm ăn đơn giản một chút, sau đó thu dọn hộp cơm dùng một lần vào túi, ra ngoài vứt rác, tiện tay lấy túi xách của mình."Cô Lạp, tôi ngồi ở ghế bên ngoài, có chuyện gì cô cứ gọi tôi là được."Lạp Lệ Sa khẽ khàng đáp lại Quan Hạm một câu: "Vâng, cảm ơn chị." Ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Phác Thái Anh.Quan Hạm không nhớ rõ bản thân đã thở dài bao nhiên lần trong buổi chiều này nữa.Cô khẽ lắc đầu, ra ngoài đóng cửa lại.Lạp Lệ Sa ấn sáng màn hình điện thoại nhìn thời gian, theo lời bác sĩ nói, sắp đến giờ Phác Thái Anh tỉnh dậy rồi, cô vô thức nín thở, không chớp mắt nhìn vào đôi mắt nhắm chặt của Phác Thái Anh.Đầu tiên là cử động khớp tay, Lạp Lệ Sa ngay lập tức cảm nhận được động tác từ bàn tay bản thân đang nắm, khớp tay ngón áp út cong lên.Cô có thể nhìn thấy nhãn cầu chuyển động dưới mí mắt của Phác Thái Anh, sau đó lông mi dài rung lên, rồi cứ thế mở mắt ra, liên tục lọt vào mắt cô, đôi mắt đen láy sáng rõ ấy, giống như mang theo chút thở dài u buồn.Lạp Lệ Sa nghĩ ra cả trăm nghìn câu mắng mỏ cô ấy, nhưng nước mắt lại không tiền đồ rơi xuống.+++++++++Chương 156: Làm diễn viên mà thật không biết xấu hổ Cơ thể rất nặng, một hồi tứ chi như bị đóng đinh lên, dính chặt trên giường bệnh, một hồi lại giống như cả người chìm trong biển tối tăm, bốn phía đều bị một tầng nước ngăn cách, mênh mông, xa xôi, mù mịt.Cô ấy trôi theo dòng nước biển, cơ thể không có chút sức nào.Mí mắt cũng rất nặng, nặng như ngàn cân, đè lên phía trên con ngươi, Phác Thái Anh vẫn đang đối kháng với sức mạnh giam cầm cơ thể mình, không biết qua bao lâu, cô ấy cảm thấy tứ chi tê liệt của mình có cảm giác.Cô ấy thử cử động ngón áp út, sau đó chớp chớp mi mắt, dần dần mở mắt ra.Mùi thuốc khử trùng quen thuộc trong bệnh viện luồn vào mũi, lọt vào mắt là trần nhà trắng xóa, dịch tầm nhìn xuống dưới, là một khuôn mặt xa lạ - nói là xa lạ, là bởi vì trước nay Phác Thái Anh chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt này khi cô ấy tỉnh lại trên giường bệnh, thực tế mà nói, cô ấy từ chối tất cả mọi khả năng để Lạp Lệ Sa nhìn thấy dáng vẻ của mình thế này.Yếu ớt, xác xơ, nhợt nhạt, bệnh tật, có lẽ còn cả chút xấu xí.Bản năng Phác Thái Anh lóe lên một suy nghĩ trốn tránh, nhưng trong thời gian cực kì ngắn ngủi lại lựa chọn từ bỏ.Bởi vì trong mắt Lạp Lệ Sa dần dần trào ra nước mắt.Nước mắt rơi xuống từ mí mắt, thấm vào trong ga giường màu trắng trên đầu giường, rõ ràng không chạm vào da thịt cô ấy, nhưng khiến trái tim Phác Thái Anh nóng hổi.Tay Lạp Lệ Sa vẫn nắm lấy cô ấy, Phác Thái Anh cử động ngón tay, tìm được kẽ tay cô rồi luồn vào, dùng sức lực duy nhất cô ấy có thể sử dụng khẽ lay động cô, khóe mắt của đôi mắt hoa đào phong lưu đa tình rũ xuống, lộ ra mấy phần đáng thương rõ ràng.Giống như đứa trẻ làm sai.Lạp Lệ Sa không phải là người thích khóc, tuy tình tiết cảnh tượng này nếu đặt trong tiểu thuyết, đáng để vùi đầu vào mu bàn tay Phác Thái Anh nghẹn ngào khóc lóc, để biểu đạt nỗi sợ hãi "trải qua kiếp nạn người vẫn bình yên" của cô với Phác Thái Anh, nhưng thực tế Phác Thái Anh giỏi giang quá, quen lừa trời dối đất, cứng rắn nâng cao tiềm năng chỉ số tiếp nhận của Lạp Lệ Sa lên không ít.Cho nên cô chỉ rơi một giọt nước mắt, đỏ vành mắt, quay đầu dùng giấy lau đi.Lạp Lệ Sa còn từng nghĩ có nên thuận tiện khóc lớn một phen, triển khai khổ nhục kế, khiến Phác Thái Anh lo lắng, xem cô ấy còn dám giẫm đạp sức khỏe của bản thân bừa bãi như vậy không. Cô ấy không thương tiếc bản thân, cũng không thể không thương tiếc Lạp Lệ Sa.Hơn nữa, suy cho cùng là niềm vui khi nhìn thấy cô ấy tỉnh lại chiếm ưu thế, Lạp Lệ Sa cũng không nỡ để cô ấy chịu đựng đau lòng buồn bã quá mức, dù sao sau này cô sẽ ở bên cô ấy, không để cô ấy có lần sau.Lạp Lệ Sa cúi người sờ trán cô ấy, dịu dàng hỏi: "Có khó chịu chỗ nào không?"Phác Thái Anh lắc đầu, phát hiện đầu choáng váng, sửa thành nói chuyện, cô ấy há miệng, nhưng không phát ra âm thanh, làm khẩu hình miệng: "Nước..."Lạp Lệ Sa lấy ống hút đút nước cho cô ấy.Yết hầu bỏng rát của Phác Thái Anh đỡ hơn, nói: "Có chút choáng đầu, có lẽ là ngủ lâu, không sao."Lạp Lệ Sa ấn chuông đầu giường, vừa nghe những lời này của cô ấy liền trào lên cơn tức, nói: "Chị là bác sĩ sao? Cần có lẽ của chị à? Chị nói không sao thì không sao chắc?"Phác Thái Anh chớp chớp mắt, vẻ mặt mù mờ.Tại sao bạn gái của cô ấy lại đột nhiên nổi nóng thế này?Lạp Lệ Sa nổi giận chiếm ưu thế nắm quyền, giọng điệu không hiền hòa, nói: "Ai bảo chị chớp mắt?"Phác Thái Anh ngay lập tức mở mắt thật to, vô cùng nghe lời.Lạp Lệ Sa: "Khoe mắt chị to à?"Phác Thái Anh hồi phục bình thường, tủi thân mím môi.Lạp Lệ Sa vừa tức vừa thương, yêu thương mãnh liệt, không tiếp tục nói nặng lời nữa, nắm lấy tay cô ấy, há miệng cắn xuống, lưu lại dấu răng mờ mờ trên mu bàn tay Phác Thái Anh.Phác Thái Anh phản ứng rất nhanh, vội vàng nhíu mày lại, giả vờ như bị đau.Lạp Lệ Sa mềm lòng như bột nhão.Khi bác sĩ đẩy cửa bước vào, Lạp Lệ Sa đang nhắm mắt hôn lên mu bàn tay của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh cúi đầu nhìn đỉnh đầu đen láy của cô, khóe mắt khẽ cong lên, ánh mắt dịu dàng tới nỗi có thể hòa tan thành nước.Bác sĩ hắng giọng: "Khụ."Ánh mắt Quan Hạm đi theo phía sau bác sĩ tự động biến thành màn trập.Vẻ mặt Lạp Lệ Sa bối rối, đứng dậy nhường lại vị trí, để bác sĩ kiểm tra."Có chỗ nào khó chịu không?" Bác sĩ hỏi.Phác Thái Anh tỉ mỉ cảm nhận một lúc, thành thật trao đổi, nói: "Choáng đầu, toàn thân vô lực, tức ngực, có chút khó thở..."Lạp Lệ Sa ở một bên nghe được: "..."Người phụ nữ chết tiết! Lại lừa cô!Bác sĩ kiểm tra xong ra ngoài, lại đến y tá đi vào, thay nước truyền mới cho cô ấy.Phác Thái Anh nhìn Lạp Lệ Sa quay lưng với cô ấy, ngồi ở một nơi xa, nuốt nước trong khoang miệng, lên tiếng nói: "Sa Sa."Lạp Lệ Sa không muốn để ý cô ấy, giả vờ nghịch điện thoại.Sau đó liền truyền tới tiếng cạch cạch từ giường bệnh, dường như Phác Thái Anh đang giãy giụa ngồi dậy, Lạp Lệ Sa quay đầu, quả nhiên nhìn thấy hai tay Phác Thái Anh chống lên mặt giường, thử ngồi nửa người dậy."Phác Thái Anh!" Lạp Lệ Sa nghe được âm thanh nghiến răng nghiến lợi của bản thân.Đồng tử Phác Thái Anh hiện lên bóng dáng người phụ nữ trẻ tuổi nhanh chân xông tới, cô đè lấy vai cô ấy để cô ấy nằm lại, tức tới đỏ con mắt: "Khi nào chị mới có thể giữ gìn cơ thể mình cho tốt đây? Nếu chị... nếu xảy ra ngộ nhỡ, chị có từng nghĩ tới em..."Em phải làm sao đây?Cô không nói tiếp được nữa, ngửa vành mắt đỏ ửng lên nhìn trần nhà.Phác Thái Anh kéo lấy tay áo Lạp Lệ Sa.Lạp Lệ Sa hất ra.Cô ấy lại kéo.Lạp Lệ Sa hung dữ nói: "Làm gì thế?"Phác Thái Anh im lặng, âm thanh khe khẽ: "Chị muốn đi nhà vệ sinh." Nhịn tiểu cả một ngày, bàng quang của cô ấy cũng không chịu đựng được."..." Lạp Lệ Sa hỏi, "Sao vừa nãy chị không nói?"Phác Thái Anh chu môi, nói: "Chẳng phải em không để ý chị sao?"Lạp Lệ Sa: "..."Còn oan ức chị ấy chắc?Phác Thái Anh níu lấy tay áo cô, lắc lư, ánh mắt trong suốt xán lạn như trẻ nhỏ.Lạp Lệ Sa ảo não nghĩ: Làm diễn viên mà thật không biết xấu hổ.Phác Thái Anh không lên tiếng, nhưng ánh mắt rõ ràng viết lên: Đừng giận chị nữa mà, em xem chị đáng yêu thế này, em còn nhẫn tâm tức giận với chị sao?Lạp Lệ Sa không nhịn được cười, tới khoảnh khắc cuối cùng mới miễn cưỡng kiềm chế được, trưng mặt lạnh, không cảm xúc nói: "Em dìu chị đến nhà vệ sinh."Phác Thái Anh nghĩ trong lòng: Chà, lần này khó dỗ rồi.Sức khỏe Phác Thái Anh yếu ớt tới bước này, dường như cô ấy không cách nào tự mình đi lại, một tay Lạp Lệ Sa giơ cao chai nước truyền, một tay tránh không chạm vào tay trái truyền nước của cô ấy, vòng lấy eo Phác Thái Anh, đi từng bước từng bước về phía nhà vệ sinh.May mà thể lực của cô mạnh hơn phụ nữ bình thường rất nhiều, nếu không một mình cô thật sự không chắc có thể ứng phó được.Vừa vào cửa nhà vệ sinh, Phác Thái Anh liền dùng ánh mắt tự nhiên nói: "Được rồi, em ở ngoài đợi chị."Lạp Lệ Sa hỏi: "Một mình chị được không thế?"Phác Thái Anh nói: "Được."Lạp Lệ Sa nhàn nhạt nói: "Chị thử một mình cho em xem?" Đi đường còn không nổi, vẫn hi vọng một mình có thể đi vệ sinh sao?Phác Thái Anh ấp úng rất lâu.Lạp Lệ Sa mở nắp bồn cầu cho cô ấy, cúi đầu rút giấy vệ sinh bên cạnh vào tay, làm chuẩn bị xong, nhàn nhạt nói: "Có chỗ nào của chị mà em chưa từng thấy? Cho dù lúc trước không thấy, tương lai cũng sẽ thấy, ngại cái gì?"Mặt mũi Phác Thái Anh đỏ bừng.Lạp Lệ Sa nhìn cô ấy, nghĩ nghĩ, nhét giấy vệ sinh vào tay cô ấy, nói: "Cầm hộ em." Sau đó liền tự ý đưa tay về phía qυầи ɭóŧ của Phác Thái Anh, Phác Thái Anh phản ứng kịch liệt tránh đi, "Chị... tự chị làm!"Lạp Lệ Sa biết da mặt cô ấy mỏng ghê gớm, không cưỡng cầu, tự giác quay người lại: "Nếu không được thì gọi em, đừng cậy mạnh."Phác Thái Anh khẽ ừ một tiếng.Lạp Lệ Sa nghe được tiếng động sau lưng, cô muốn thông qua tiếng động phán đoán Phác Thái Anh có nơi nào không khỏe hay không, nghe một lúc mặt mình cũng nóng lên, vô cùng kì quái.Rõ ràng hai người đã từng làm chuyện thân mật nhất thế gian, nhưng trong không gian chật hẹp này cảm nhận được cảm xúc khác biệt, một loại là kích động long trời lở đất, một loại là cuộc sống không ngừng nghỉ luân chuyển.Lạp Lệ Sa đỡ Phác Thái Anh nằm lại giường, Phác Thái Anh nhắm mắt không dám nhìn cô, tứ chi căng chặt, biểu cảm trên mặt còn có mấy phần chết ngẩng cao đầu, mấy phần lạnh lẽo như đã chết.Lạp Lệ Sa cầm lòng chẳng đặng.Thật ra cô từng lên mạng xem được một đoạn video, nói về một cặp đôi nếu yêu nhau lâu năm, cơ bản đều có thể làm mọi chuyện trước mặt đối phương, không cần suy nghĩ về hình tượng cá nhân. Cô tự cân nhắc một lúc, cảm giác bản thân còn rất chờ đợi.Đương nhiên, Phác Thái Anh hiện tại cũng rất đáng yêu.Cùng với đó, trong lòng Lạp Lệ Sa cũng trào lên một nghi vấn: Trước đây rốt cuộc Phác Thái Anh lại diễn thành dáng vẻ kia trước mặt mình? Rõ ràng là rung động nhưng giả vờ lạnh lẽo vô tình, rõ ràng chỉ là con thỏ con xấu hổ nhút nhát nhưng khoác lên mình da sói ngang ngược dịu dàng.Ánh mắt Lạp Lệ Sa nhìn tới những ngón tay trắng bóc thon dài trên mặt chăn của Phác Thái Anh, vô thức nuốt nước bọt, cái này không thể giả vờ đúng không? Tình ý hỗn loạn cùng hưng phấn lúc đó của chị ấy không phải giả, lẽ nào chị ấy có hai bộ mặt, chỉ là tạm thời bị thỏ trắng nhỏ chiếm ưu thế?Lạp Lệ Sa phân tích Phác Thái Anh tới vui vẻ, cho dù Phác Thái Anh có nhắm mắt, cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đối phương khóa chặt trên mặt mình, thế là nhiệt độ trên mặt cô ấy không những không giảm, ngược lại càng ngày càng tăng cao.Lạp Lệ Sa đưa tay ra vuốt ve vành tai Phác Thái Anh, lại di chuyển xuống dái tai trắng mịn, đầu ngón tay miết miết, Phác Thái Anh mẫn cảm, không nhịn được mở mắt ra.Lạp Lệ Sa thu lại nụ cười, biểu cảm bình tĩnh.Phác Thái Anh nắm lấy mép chăn phía trên, chỉ lộ ra hai con mắt, hỏi: "Em làm gì thế?"Lạp Lệ Sa nhàn nhạt nói: "Không làm gì.""Vậy em... miết tai chị làm gì?" Âm thanh càng ngày càng nhỏ."Em thích." Lạp Lệ Sa làm như lẽ đương nhiên, "Có vấn đề gì sao?""... Không." Phác Thái Anh cho rằng cô vẫn còn tức giận, lộ ra khuôn mặt vừa che đi, để cô tùy tiện miết, chỉ cần Lạp Lệ Sa nguôi giận.Lạp Lệ Sa được tặng tới cửa đương nhiên sẽ không bỏ qua, ngón tay trắng mềm của cô miết qua miết lại trên khuôn mặt xinh đẹp của Phác Thái Anh, thích không muốn rời tay, nhàn hạ nói chuyện với cô ấy: "Chị nói xem chị làm việc không phân biệt đêm ngày, uống rượu, nằm mơ ác mộng, tại sao da dẻ vẫn tốt thế này?"Câu hỏi này quẩn quanh trong đầu cô rất lâu rồi.Phác Thái Anh nhướng mày, có chút kinh ngạc: "Da chị tốt sao?""Tốt mà." Lạp Lệ Sa nói. Nói mười tám tuổi thì hơi phô trương, nhưng hai mươi tư hai mươi lăm cũng không ngoa, căng tràn mịn màng, không có mụn, cũng không có những thứ lộn xộn nào khác, ngay cả lỗ chân lông cũng chỉ nhìn thấy khi đứng dưới ánh sáng, đây còn là trạng thái mặt mộc, trang điểm một chút, đặt cô ấy vào trong đám sinh viên cũng không có chỗ nào không cân đối.Lạp Lệ Sa thì không ổn, khi quay phim "Bản Sắc", trước mấy ngày khi cô đóng máy, áp lực quá lớn khiến buổi tối ngủ không ngon, trên trán bắt đầu nổi mụn, tuy nói là tan rất nhanh, nhưng cũng không bì được với Phác Thái Anh ba mươi tuổi.Phác Thái Anh là minh tinh, đoàn đội trang điểm nhiều người như thế, nếu nói cô ấy không biết da dẻ của bản thân tốt thì là lừa người, ông trời ban tặng, không có cách nào. Cô ấy tự mình giơ tay lên sờ thử, thở dài nói: "Kém hơn nhiều so với ngày trước, chà, già rồi."Lạp Lệ Sa: "..."Được chút lợi ích còn khoe mẽ!Cô ấy tức giận muốn cắn má Phác Thái Anh, nghiến răng, nóng lòng muốn thử.Nhưng thấy ánh mắt đột nhiên nhìn cô chăm chú, mặt mày dịu dàng, khẽ nói: "Là em đấy."Lạp Lệ Sa thu răng lại, ra sức hôn một cái lên má cô ấy, mặt mày tươi cười.Phác Thái Anh nhắm mắt cười lên.Lạp Lệ Sa hỏi: "Bình thường chị chăm sóc da thế nào? Dùng mĩ phẩm gì? Có đề cử loại nào không?"Phác Thái Anh cười cười mở mắt, nói không ngừng.Chủ đề giữa các sao nữ với nhau chính là chân chất như thế.Thể lực của Phác Thái Anh không chống đỡ được, nói chuyện một lúc, liền lộ ra vẻ mệt mỏi, Lạp Lệ Sa kịp thời dừng lại, hỏi cô ấy: "Mệt rồi à?"Phác Thái Anh cười cười, nói: "Không mệt."Ánh mắt Lạp Lệ Sa động đậy, không lên tiếng.Phác Thái Anh ngoan ngoãn sửa lời, nói thật: "Một chút.""Một chút hay là rất nhiều?""Một chút chút." Phác Thái Anh nói, "Chị muốn nói chuyện với em thêm một lúc nữa."Lạp Lệ Sa bị câu nói của người phụ nữ ấy dỗ dành, tâm tình thả lỏng, đôi mắt mang theo ý cười: "Đợi sức khỏe chị tốt rồi, sau này chúng ta có nhiều thời gian, cứ thong thả nói."Phác Thái Anh nhỏ tiếng lẩm nhẩm câu gì đó.Lạp Lệ Sa quay đầu cầm điện thoại, không nhìn thấy cô ấy mở miệng, lúc quay lại hỏi: "Vừa nãy chị nói gì thế?"Phác Thái Anh nói: "Không. Em muốn gọi điện thoại à?""Không ạ." Lạp Lệ Sa trượt mở khóa màn hình, nghĩ đến thứ gì đó, đứng dậy tìm son môi trong túi xách, tô lên môi Phác Thái Anh, nhìn sắc mặt tốt hơn nhiều, mới nói, "Em và Ninh Ninh gọi video call, trước khi ra ngoài em đã đồng ý với con bé rồi.""Em kết bạn với tài khoản Wechat của mẹ chị lúc nào thế?" Phác Thái Anh sửng sốt nói."Sáng nay, lúc chị ngủ." Lạp Lệ Sa nói. Cô không những kết bạn với Kỷ Thư Lan, còn kết bạn với cả dì Phương nữa.Phác Thái Anh: "..."Đầu bên kia nhanh chóng nghe máy, xuất hiện trên màn hình là Ninh Ninh."Mẹ, cô Lạp." Âm thanh trẻ con mềm mại truyền tới.Cô Lạp chuyển camera tới đầu giường, cho Phác Thái Anh một ánh mắt, Phác Thái Anh cười nói: "Ninh Ninh ở nhà có ngoan không?""Có ạ, sức khỏe của mẹ tốt hơn chút nào chưa ạ?""Tốt nhiều rồi, có cô Lạp ở đây, mẹ sẽ không có chuyện gì đâu, mấy ngày nữa có thể về nhà rồi." Phác Thái Anh tìm lỗ xỏ kim, tăng độ thiện cảm cho Lạp Lệ Sa.Lạp Lệ Sa cầm điện thoại giúp Phác Thái Anh, ở bên cạnh lộ ra nụ cười tình cảm.Ninh Ninh: "Tại sao con không thấy cô Lạp đâu ạ?"Cô Lạp lập tức để bản thân xuất hiện trước ống kính, chụm đầu với Phác Thái Anh, cùng nhau nhìn Ninh Ninh trong màn hình.Không biết tại sao Ninh Ninh xấu hổ, quay mặt gọi: "Bà ngoại."Kỷ Thư Lan đi tới, hỏi: "Sao thế?"Ninh Ninh nói: "Bà nói chuyện với mẹ đi ạ."Cô bé nhét điện thoại vào tay Kỷ Thư Lan, rồi chạy mất.Lạp Lệ Sa nhìn Phác Thái Anh, cầm điện thoại đi sang một bên, đổi thành cuộc gọi thường, dán lên tai.Kỷ Thư Lan phải ở nhà trông bạn nhỏ, cộng thêm có tuổi, không cùng đến bệnh viện, lúc chiều gửi mấy tin nhắn hỏi han Lạp Lệ Sa, tình hình cơ bản bà đã nắm được, lúc này hỏi những thứ kiêng khem, nói ngày mai định hầm canh. Bảo Quan Hạm mang tới, hỏi cô có được không, trong giọng nói lộ ra một tia cẩn thận.Lạp Lệ Sa cẩn thận, nói phải hỏi Phác Thái Anh mới có thể xác thực đáp án.Phác Thái Anh không lên tiếng, không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.Lạp Lệ Sa trả lời Kỷ Thư Lan: [Có thể ạ]Đưa nhật kí trò chuyện cho Phác Thái Anh đọc, Phác Thái Anh không nhịn được, lướt qua mấy trang, mới trả lại điện thoại cho cô. Cơn buồn ngủ kéo đến, cô ấy ngáp một cái.Lạp Lệ Sa nhỏ tiếng giục cô ấy: "Ngủ đi."Phác Thái Anh đè cơn buồn ngủ xuống, hỏi: "Em ngủ ở đâu?""Kia." Lạp Lệ Sa hất cằm, chỉ vào giường trống bên cạnh.Phác Thái Anh nói: "Em không ngủ cùng chị sao?"Trái tim Lạp Lệ Sa mềm nhũn, cô rất muốn ngủ chung với Phác Thái Anh, nhưng một tay đối phương còn đang truyền nước, ngộ nhỡ nửa đêm cô không cẩn thận đυ.ng phải thì chết dở. Cô nói: "Không được, tay chị..."Phác Thái Anh nhích sang một bên, vị trí trống đủ chỗ cho một người nằm.Lạp Lệ Sa đấu tranh: "Tướng ngủ của em không tốt."Phác Thái Anh nhìn cô chăm chú: "Em không ở cạnh chị không ngủ được."Lạp Lệ Sa bại trận sau một giây, khóe môi cong lên, khom lưng hôn lên trán người phụ nữ ấy: "Vậy em đi tắm đã."Môi nhỏ của Phác Thái Anh động đậy, không phát ra âm thanh, nhưng Lạp Lệ Sa đã đọc hiểu ánh mắt của cô ấy: Nhanh một chút.Lạp Lệ Sa không chậm trễ thời gian, cầm quần áo vào nhà tắm, chín bỏ làm mười qua loa tắm rửa xong, tắt đèn bên cạnh Phác Thái Anh rồi nằm thẳng xuống. Phác Thái Anh đang mơ màng buồn ngủ tìm được tay cô, nắm lấy, nghiêng đầu đè lên vai cô, mặt mày thả lỏng, rất nhanh chìm vào cõi mộng.Một tay Lạp Lệ Sa gác sau đầu, nhìn ánh trăng lọt vào qua rèm cửa, nghe tiếng hít thở đều đều bên cạnh, dần dần ngủ say.Tin tức Phác Thái Anh nhập viện che giấu phần lớn mọi người, nhưng không che giấu được một số người.Ngày hôm sau liền có người tới thăm bệnh.Đầu tiên là người quản lý An Linh. Nói ra cũng trùng hợp, An Linh, nhận được lời dặn dò của Phác Thái Anh chăm sóc Lạp Lệ Sa suốt mấy năm, nhưng hai người chưa từng gặp mặt lấy một lần, hơn nữa An Linh thân là người quản lý, mức độ lộ diện vốn dĩ không bằng nghệ sĩ, cộng thêm nghệ sĩ Phác Thái Anh cô dẫn dắt vô cùng khiêm tốn, bình thường cô đều ngồi yên ở văn phòng, rất ít khi lộ mặt.Lạp Lệ Sa tiễn Kỷ Thư Lan về, lại gặp được bạn tốt kiêm đối tác hợp tác của Phác Thái Anh. "Bà An Linh" trong miệng Ninh Ninh thật ra còn chưa tới bốn mươi, lớn hơn Mục Thanh Ngô hai tuổi, vẻ ngoài tuy không xinh đẹp, nhưng ngũ quan đứng đắn, mặc bộ quần áo công chức màu xám đậm, khí chất trên người rất ưu tú thành thục."An Linh.""Lạp Lệ Sa."Hai người thân thiện nắm tay nhau, Lạp Lệ Sa nhận lấy hoa An Linh mang tới, đặt sang một bên.An Linh cũng là lần đầu tiên mặt đối mặt với Lạp Lệ Sa, cô im lặng đánh giá đối phương. Vóc người cao ráo, tuy nói không cần sinh con, nhưng cao một chút cũng không tệ. Vẻ ngoài không cần nói, mặt mày trắng như ngọc, con mắt màu hổ phách, tướng mạo cũng coi như tương xứng, khí chất trêu người cũng rất tốt. Chỉ là mặt mày tinh tế quá mức lạnh lẽo, nhìn qua rất lạnh lùng thờ ơ, không giống người nặng tình.An Linh ngồi xuống đầu giường, thăm hỏi Phác Thái Anh.Lạp Lệ Sa rót nước cho cô: "Mời dùng." Cho dù lễ nghi chu đáo, nhưng âm thanh cũng xa cách lạnh lùng.Trái tim An Linh nghi hoặc, khách sáo nói: "Cảm ơn."Đây không phải Phác Thái Anh tự mình nghĩ nhiều chứ? Liệu có phải lão hồ ly ngã ngựa, bị tiểu hồ ly lừa gạt không?Lạp Lệ Sa gật đầu với cô, lấy hoa quả trong giỏ hoa quả An Linh mang tới, đi về phía nhà vệ sinh.Mãi đến khi không nhìn thấy bóng lưng Lạp Lệ Sa nữa, ánh mắt của Phác Thái Anh mới thu lại.Tay An Linh lắc lắc trước mặt cô ấy, xùy xùy nói: "Xem em bản lĩnh chưa kìa, bị một cô gái nhỏ mê hoặc tới thần hồn điên đảo."Phác Thái Anh ở trước mặt người khác, độ dày da mặt tăng theo cấp số nhân, lông mày cô ấy nhướng lên, khóe môi cong lên ý cười hờ hững, nói: "Tại sao không nói em ấy bị em mê hoặc tới hồn bay phách lạc?"An Linh nhún vai: "Cái này thì tôi không nhìn ra."Phác Thái Anh mất hứng nói: "Là vì ánh mắt của chị không tốt."An Linh nói: "Em chắc chắn cô ấy thật sự thích em chứ?""Em chắc chắn." Phác Thái Anh có chút muốn rắc cơm chó, suy nghĩ lại thấy không tiện, nói, "À, tóm lại..." Còn chưa nói xong, cô ấy đã không nhịn được cười lên, "Thôi bỏ đi, em không nói nữa."An Linh: "..."Cô nghẹn họng không nói thành lời, người phụ nữ như vạn tuế nở hoa, thiếu nữ hoài xuân trước mặt, có còn là Phác Thái Anh cô quen biết trước kia không?Phác Thái Anh biết mình mất kiểm soát, hắng giọng, chuyển chủ đề, nói: "Nói chính sự."An Linh phì một cái: "Tôi với em chẳng có chính sự gì để nói cả, em đã liệt nửa người, lo lắng quan tâm bản thân đi."Phác Thái Anh khẽ cười bao biện thay bản thân: "Cái gì mà liệt nửa người chứ? Em khỏe lắm."Lạp Lệ Sa đi ra ngoài.Trước tiên hỏi An Linh có muốn ăn hoa quả hay không, An Linh biểu thị không cần, Lạp Lệ Sa liền cầm táo lên tay, ngồi bên cạnh Phác Thái Anh, ngón tay linh hoạt gọt vỏ.Khi có người ngoài, cô đều rất im lặng, ngồi bên cạnh, chiếc cổ thon dài cúi xuống, lộ ra đường cong trắng bóc xinh đẹp.An Linh không biết tại sao, trái tim cũng tĩnh lại theo đó, ngay cả âm thanh nói chuyện cũng vô thức nhẹ đi không ít.Trong phòng cũng im lặng, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua rèm cửa.Vẻ mặt người phụ nữ trẻ tuổi chuyên tâm, nghe cuộc đối thoại của người yêu và đồng nghiệp, mặt mày điềm đạm, thậm chí lộ ra một tia xa cách, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát, khi đến phiên người yêu nói chuyện, khóe môi cô sẽ thấp thoáng cong lên một độ cong rất nhỏ.Lạp Lệ Sa cắt táo thành miếng nhỏ, đặt vào đĩa cắm tăm lên, kiên nhẫn đút từng miếng từng miếng cho Phác Thái Anh.Phác Thái Anh nhai táo, đột nhiên nở nụ cười với cô, cô không nhịn được cười theo, nụ cười khiến đôi mắt biến thành hình trăng khuyết, hàm răng trắng bóc, dường như có chút trẻ con, nào có dáng vẻ lạnh lùng ban nãy.Không khí lập tức ngập tràn bong bóng màu hồng.Rõ ràng hành động không có gì quá đáng, nhưng lại ngập mùi ân ái như không có người bên cạnh.An Linh: "..."Cô nên ở gầm xe, không nên ở đây.Chẳng trách Quan Hạm không ở đây, thì ra sớm đã có kiến thức rõ ràng.Nhưng hôm nay An Linh thật sự phải tới đây một chuyến, không phải đơn thuần tới thăm Phác Thái Anh, cô tới tìm Lạp Lệ Sa có chuyện, dứt khoát gộp chung lại cùng làm.Lạp Lệ Sa bị An Linh gọi ra ngoài một mình, ánh mắt có mấy phần nghiêm túc, nói: "Phòng làm việc Hỷ Tư tôi nói với em lúc trước em còn nhớ không?"Lạp Lệ Sa gật đầu.Chính là truyền thông tiết lộ Ninh Ninh đầu tiên.An Linh nói: "Sập tiệm rồi, sáng hôm nay, tài khoản marketing hơn mấy triệu fan của bọn họ cũng bay màu rồi, không tìm được trên Weibo."Lạp Lệ Sa hỏi: "Là ai làm ạ?"Nếu là An Linh, An Linh sẽ không dùng giọng điệu này.Ánh mắt An Linh trầm xuống, nói: "Không biết." Chuyện này mới tung ra mấy ngày, trong thời gian ngắn ngủi có thể khiến một Phòng làm việc lớn như thể đóng cửa, ngay cả con đường mưu sinh trên mạng cũng bị chặt đứt, ai có thể làm được? Ít nhất An Linh không làm được.Ánh mắt Lạp Lệ Sa trầm ngâm suy nghĩ, sau một lúc, hỏi: "Chị cảm thấy là địch hay bạn?"An Linh lắc đầu.Điện thoại trong túi An Linh đột nhiên ù ù rung lên.An Linh nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, làm động tác với Lạp Lệ Sa, đi sang một bên nghe máy.Trong thời gian chờ đợi, Lạp Lệ Sa mở Weibo ra, quả nhiên phát hiện một tiêu đề liên quan tới tài khoản phóng viên của Phòng làm việc Hỷ Tư xuất hiện trên hot search, Phòng làm việc Hỷ Tư nổi tiếng dựa vào tiết lộ tin tức chấn động, có một tài khoản marketing nổi tiếng, tên là Trương Hỷ Tư, Weibo xác nhận là "Phóng Viên Số Một Phòng Làm Việc Hỷ Tư", đương nhiên không phải tên thật. Nhưng tin tức tung ra của công ty truyền thông này không giống với những công ty truyền thông khác, tài liệu trước giờ đều vô cùng chân thật, cho nên thu hoạch được một lượng lớn fan hóng chuyện.Ngay cả người không quan tâm hóng hớt như Lạp Lệ Sa, cũng từng nghe thấy cái tên "Trương Hỷ Tư". Theo như cô biết, không ít minh tinh từng hợp tác với Phòng làm việc Hỷ Tư, vì để tạo chủ đề, tạo nhiệt độ, chủ động liên hệ với đối phương yêu cầu tiết lộ tin tức; cũng có minh tinh thật sự bị tiết lộ tới mức không kịp trở tay, ví dụ như những tin tức nɠɵạı ŧìиɧ mới mẻ hàng năm, trở thành phần chủ lực.Có minh tinh đưa ra cái giá cao cho "Trương Hỷ Tư" để mua lại những tin tức chưa bị công khai của người đó. Cũng có người dứt khoát không làm gì cả, nổi giận tố cáo "Trương Hỷ Tư" lên tòa án, Phòng làm việc Hỷ Tư có lúc thắng lúc thua, nhưng trước giờ vẫn đứng sừng sững không đổ trong giới giải trí, thậm chí càng ngày càng nổi tiếng.Lần này Phòng làm việc Hỷ Tư giành được tin độc quyền của Phác Thái Anh, càng khiến người ta nhìn ta nhìn thấy mức độ đào bới tin tức của bọn họ sâu rộng thế nào, khiến mọi người không rét mà run. Không ít đoàn đội minh tinh đều đánh giá lại quan hệ với đối phương, thế giới này ai không có tư liệu bẩn, không có người ta cũng có thể biên tập cho mình.Nhiều năm qua, người tinh tường có thể nhìn ra, Phòng làm việc này có lẽ có chút bối cảnh, không dễ chọc vào. Nhưng Phòng làm việc tưởng chừng như có bối cảnh này, đang khi làm ăn hưng thịnh nhất, bỗng nhiên trong một đêm mai danh ẩn tích, "Trương Hỷ Tư" bay màu rồi, không còn thứ gì hết.[Sáng này tôi thức giấc, tìm Trương Hỷ Tư hóng hớt như thường lệ, phát hiện không tìm được tài khoản này trong danh sách theo dõi, một mình tôi bị vậy sao?] [Tôi cũng thế, mẹ khỉ, niềm vui của tôi biến mất rồi ư][Bị ai báo cáo rồi sao?][Làm gì đến mức ấy, nói chuyện về minh tinh cũng không được sao? Mọi người tiêu tiền cho bọn họ, lấy bọn họ ra làm niềm vui là phạm pháp sao?]"Tài khoản Trương Hỷ Tư bay màu" nóng hừng hực, cư dân mạng cơ bản đang gào khóc, chỉ có mấy bình luận biểu thị, loại tài khoản marketing suốt ngày tung tin đồn về minh tinh, sớm muộn gì cũng nên đóng cửa, mấy người trong bình luận còn đuổi theo mắng chửi chủ nhân bình luận này.Nhưng việc này còn chưa kết thúc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz