Bhtt Hoan Bay Hang Xung Quanh Phu Ba Phong Thinh Lan
Chương 237: Hồ lạt thang"Vậy thì cậu phải tử tế với chủ tiếp theo một chút nha, đừng suốt ngày độc miệng nữa."[Ký chủ, tôi vẫn chưa đi mà. Hơn nữa ký chủ cứ yên tâm, một khi ra nghề thành công, không gian Hệ Thống cũng sẽ hoàn toàn mở ra cho cô. Đến lúc đó, cô có thể vào không gian Hệ Thống học làm bất cứ món nào cô muốn.]Ẩn ý của câu này thật ra là: 'Đừng làm món nửa vời rồi khiến Hệ Thống chúng tôi mất mặt'. Quả thực Hệ Thống cũng đã thay đổi, ít nhất giọng điệu nói chuyện không còn cay nghiệt như trước.3 tháng học tập thoáng cái đã trôi qua. Bánh dầu chiên dễ học, hơn nữa Tôn Miểu đã có nhiều kinh nghiệm làm các món từ bột mì, lại rất giỏi chiên rán, cho nên chỉ 2 - 3 ngày là đã cô nàng đạt đến trình độ hoàn hảo. Nhưng còn hồ lạt thang nhìn tưởng đơn giản nhưng lại không hề dễ.Món mà gần như nhà nào ở Hà Nam cũng biết nấu này, muốn làm đến mức ai ăn cũng thấy ngon thì đúng là bài toán cực khó.Bởi vì ai cũng biết nấu, và mỗi nhà lại có chút khác biệt, ít chút nguyên liệu này, nhiều chút gia vị kia, thì hương vị cuối cùng đã hoàn toàn khác.Trên mạng, những topic tranh luận "nhà nào nấu hồ lạt thang chính tông hơn" dài đến mấy chục ngàn bình luận.Có người còn dựa vào màu nồi nấu hồ lạt thang để phân phe phái:- Dùng nồi nhôm lớn màu xanh thì vị thuốc bắc khá nặng, thịt chủ yếu là bò cắt lát hoặc từng khối lớn. Người thích thì khen "chuẩn vị", người không thích lại nói "mùi thuốc bắc nồng, là tà đạo".- Dùng nồi đồng lớn màu vàng thì lại để thịt dê, vị súp mềm mại, cảm giác lại khác hẳn.Còn chuyện dùng thịt lát hay thịt băm, có cho rau mùi hay không, dùng loại gluten nào... đều có thể tranh cãi ầm ĩ.Đến cả trên bách khoa mạng, hồ lạt thang cũng được chia nhỏ thành 11 loại theo từng địa phương.Nhưng loại phổ biến khắp cả nước hiện nay là bản rút gọn, súp sền sệt, có thịt băm và nhiều loại rau củ cắt sợi, vừa đặc vừa ngon.Hệ Thống dạy cho Tôn Miểu làm món hồ lạt thang của thị trấn Tiêu Dao. Để dễ ăn hơn nên vị thuốc bắc được giảm bớt, nhưng lại giữ được độ mềm mượt của phiên bản khác, coi như sự kết hợp mạnh mẽ.Nguyên liệu để nấu hồ lạt thang không nhiều, cũng chẳng ít. Quan trọng nhất là bột mì, tiếp đến là hoa kim châm(*) , nấm mèo, rong biển, nấm hương, nấm sò, bún, thịt bò cắt lát.
Chương 238: Không thể thưởng thức được hương vịBuổi chiều, Tôn Miểu ở nhà nấu hồ lạt thang và bánh dầu chiên. Làm xong, cô nàng còn kiên nhẫn chỉnh góc, chụp mấy tấm hình đẹp rồi mới đăng lên nhóm, thông báo địa điểm và thời gian mở quầy ngày mai.Lần này, hồ lạt thang được bán với giá 30 tệ một tô, bánh dầu chiên 5 tệ một cái, giới hạn mỗi người mua tối đa 4 cái bánh.Trong nhóm 1, toàn là khách quen đã theo Tôn Miểu từ đầu, nên mọi người dễ dàng chấp nhận cái giá cô nàng đưa ra. Nhưng nhóm 2 thì có khách mới lẫn khách cũ, thành ra khi thấy một tô hồ lạt thang bán tới 30 tệ, dù nhìn trong hình rất bắt mắt, nhưng vẫn khó tránh khỏi vài tiếng nghi ngờ:[Một tô 30 tệ? Mắc quá vậy, tiệm ăn sáng tôi hay ăn, một tô chỉ 5 tệ thôi.][Đúng vậy, tiệm ăn sáng nào cũng rẻ, 30 tệ mắc quá.]Tất nhiên, có người chê thì cũng có người bênh vực:[Ôi, 5 tệ? Anh tìm thử xem bây giờ còn chỗ nào bán giá đó không.][Chuẩn, mà hồ lạt thang của cô chủ Tôn sao có thể giống chỗ khác chứ?][Nói thẳng luôn nhé, hồ lạt thang của cô chủ Tôn có thịt lát, không heo thì bò, toàn thịt thật. Chứ ngoài kia, có tí thịt băm là may rồi.][Đúng, với lại nhiều tiệm toàn dùng loại bột hồ lạt thang pha sẵn, mua trên mạng về chỉ cần đổ nước sôi vào là có. Đi ăn làm gì cho phí.]Lời bênh vực quá nhiều, nên mấy người phản đối ban đầu cũng im re, coi như chưa nói gì. Dù trên mạng hay giỡn rằng giới trẻ thời nay không phân biệt nổi đồ ăn ngon hay dở, uống trà cũng chẳng biết ngon chỗ nào; nhưng thực tế, miệng lưỡi của họ vẫn rất tinh.Dù không hẳn phân biệt được đồ ăn chế biến sẵn hay nấu tại chỗ, nhưng chỉ cần cảm nhận chút khác biệt, họ sẵn sàng quay lưng đi. Hơn nữa, bụng dạ bản thân thì lừa được ai chứ.Thanh niên ngày nay, ruột gan nhạy cảm, có người không bệnh thì đường ruột cũng chẳng tốt. Đồ ăn mà hơi có vấn đề, hôm sau đã phải ngồi ôm nhà vệ sinh cả buổi. Nói cách khác, bao tử của giới trẻ chính là "máy kiểm nghiệm chất lượng thực phẩm" tốt nhất.Thế mà đồ ăn của Tôn Miểu chưa từng khiến ai bị đau bụng, ngược lại nhiều người còn thấy cơ thể được điều hòa, dưỡng bao tử hơn. Rõ ràng là bình thường toàn ăn đồ hại sức khỏe, nay hiếm có dịp ăn đồ ngon, bao tử cũng được "tẩm bổ".Huống chi những khách nổi tiếng kén ăn như bộ đôi hiphop và ya-bi, đã từng ăn đủ sơn hào hải vị, vậy mà cứ quấn lấy cái quầy nhỏ của Tôn Miểu không rời, điều đó đã đủ nói lên tất cả.Tuy giới trẻ không phân biệt được hết đồ ăn ngon dở, nhưng cũng chẳng ngốc. Đám thiếu gia, tiểu thư nhà giàu, mang theo túi hàng hiệu mà còn kiên nhẫn xếp hàng mua đồ ăn, không lẽ là vì rảnh rỗi sao?Thế nên, mức giá 30 tệ một tô hồ lạt thang của Tôn Miểu nhìn chung được chấp nhận, những ý kiến phản đối ít ỏi cũng bị số đông dập tắt.Tối hôm đó, khi trong nhóm còn đang tranh luận sôi nổi, thì Tô Thụy Hi đã được ăn hồ lạt thang trước một bước.Ban đầu, cô không thích món này vị nồng, mà nghe tên đã biết là cay, Tô Thụy Hi lập tức né xa. Thấy Tôn Miểu mang ra, cô còn ngập ngừng, nhỏ giọng:"Miểu Miểu, chị không ăn cay nữa."Sau 2 lần bị cay đến khóc, Tô Thụy Hi rút được kinh nghiệm, quyết không đụng vào món cay nữa.Dĩ nhiên Tôn Miểu biết rõ, cô nàng mỉm cười giải thích:"Chị Tô Tô yên tâm, cái này không cay. Vị cay này là do tiêu trắng tạo ra thôi, cay thế nào được chứ."Tô Thụy Hi nghe vậy mới gật đầu, ngồi xuống bàn, định thử một chút.Thực ra thì tỉnh Hà Nam cũng ăn cay, nhưng không nổi tiếng về độ cay. Hồ lạt thang chuẩn cũng giống như Tôn Miểu nói, không hề cho ớt, vị cay nhè nhẹ đều đến từ tiêu trắng. Tô Thụy Hi không chịu được cay ớt, nhưng tiêu trắng thì lại ăn được.Ăn ở nhà, nên không dùng tô giấy mà lấy bộ chén sứ trắng cao cấp do Tô Thụy Hi mua. Thấy hồ lạt thang có chút vị cay, Tôn Miểu chỉ múc một chén nhỏ cho cô.Trong chén sứ nhỏ là một chén đầy hồ lạt thang màu nâu, tỏa ra mùi hương khó tả. Nó không phải mùi thơm rõ rệt như nhiều món ăn khác, mà là sự hòa quyện của thịt, rau củ và gia vị, tuy khó gọi là "thơm" nhưng lại có sức cuốn hút lạ thường.Còn về màu sắc, Tô Thụy Hi thấy màu vàng nâu ấy không mấy hấp dẫn. Nhưng khi dùng muỗnga khuấy nhẹ, màu và mùi cùng lan tỏa, khiến cổ họng cô bắt đầu tiết nước miếng, thèm ăn hơn hẳn.Cô múc một muỗng, không vội ăn ngay mà còn theo phép tắc, thổi nhẹ rồi mới đưa vào miệng.Chỉ một ngụm, Tô Thụy Hi đã không kìm được nữa, ngon quá!Đầu tiên là cảm giác đặc trưng của hồ lạt thang, mịn màng, sánh sệt, khác hẳn cháo trắng hay nước cơm, là cảm giác dẻo quánh độc đáo.Kế đó là hương vị. Trước hết là chút cay nhẹ kích thích, đúng như Tôn Miểu nói, nhờ tiêu trắng mà có. Vừa đủ để cảm nhận, không quá gắt, hợp khẩu vị của cô.Chính vị cay ấy trở thành giai điệu chủ đạo, khiến những mùi vị phức tạp khác trở nên hài hòa.Quả thật, mùi vị rất đa dạng, thậm chí rối rắm, nhưng lại không hề khó ăn mà cực kỳ ngon, khó tin rằng chỉ trong một ngụm nhỏ mà có thể cảm nhận được nhiều hương vị như vậy.Một muỗng tiếp theo, lần này còn có thịt bò cắt lát.Thịt bò trong hồ lạt thang đặc biệt mềm mịn, như hòa tan với súp, dễ dàng nuốt trôi. Nếu nhai nhẹ một cái, lại cảm nhận được sự mềm tan béo ngậy, quện với súp, ngon đến mức khiến Tô Thụy Hi mê mẩn.Thịt bò kiểu này, cô rất thích.Ăn tiếp đến miếng gluten, càng mang đến cho Tô Thụy Hi một cảm giác khác, gluten thanh đạm cũng dung hòa một phần hương vị rực rỡ trong chén súp. Một chén súp đã bị Tô Thụy Hi ăn sạch sẽ trong vòng chưa tới 2 phút.Bởi vì có gluten trong đó, sau khi ăn xong Tô Thụy Hi không cảm thấy trong miệng dính dính, không cần uống nước để giữ khô ráo, bây giờ cô chỉ thấy khoang miệng sạch sẽ, khô thoáng.Ăn xong chén hồ lạt thang này, Tô Thụy Hi đặt chén xuống. Lúc đầu, Tô Thụy Hi còn có thể ngoan ngoãn giữ lễ nghi ăn uống của bản thân, dùng muỗng múc từng chút một; nhưng đến lúc sau, vì quá vội vàng, cô bỏ luôn muỗng, trực tiếp bưng chén lên mà húp.Dù sao thì cũng là súp mà, cho dù đặc sánh đến mấy, vẫn có thể giữ được động tác "húp" này. Ăn xong rồi, trên chén sứ trắng không hề sót lại chút gì bám dính.Chiêu này, Tôn Miểu đã học lâu rồi.Thậm chí cô nàng còn có ý nghĩ, sau này nếu có cơ hội, cô nàng sẽ đi học món ăn nổi tiếng lan truyền trên mạng, tam bất triêm(*).(*)Tam bất triêm: Là tên một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Trung Hoa. Làm trứng gà đánh nhuyễn, thêm tinh bột và đường, sau đó xào lên. Tam bất triêm có nghĩa là: không dính dĩa, không dính đũa, không dính răng. Món này có vị ngọt, mềm mịn, vàng óng, thường được xem như một loại món tráng miệng/điểm tâm trong tiệc tùng.Tô Thụy Hi ăn xong một chén súp, vẫn còn chút lưu luyến, cô đưa chén về phía Tôn Miểu:"Cho chị thêm một chén nữa đi.""Chị Tô Tô, buổi tối không nên ăn quá nhiều.""Chỉ là súp thôi mà, không sao đâu. Chị còn chưa nếm ra hết vị thì đã ăn xong rồi, cho chị thêm một chén nữa đi."Tôn Miểu cũng không ngờ, ngày hôm sau khi ra bày quầy, câu nói này lại trở thành lời khách hàng nói nhiều nhất với cô nàng.Sáng sớm, cô nàng lái xe điện đến chỗ Hệ Thống sắp xếp, lần này là dưới cột đèn ở cửa ga tàu điện ngầm. Cô nàng còn chưa tới nơi, đã có một nhóm người tụ tập ở đó. Hôm nay là Chủ nhật, nên người đông hơn ngày thường.Tôn Miểu nhìn thấy cảnh đó thì biết 2 thùng hồ lạt thang lớn mà bản thân chuẩn bị chắc chắn không đủ bán.Cô nàng đẩy xe đến đúng chỗ, hô lớn cho mọi người nhường đường, rồi dọn quầy ra. Bánh dầu được chiên tại chỗ, trên xe còn có một chỗ chuyên để chiên. Tôn Miểu bật lửa, đun dầu. Phía trước, cô gái hiphop đã không chờ nổi:"Cô chủ Tôn, chắc là cô không nấu hồ lạt thang tại chỗ đâu đúng không? Vậy thì cho tôi một phần hồ lạt thang trước đi, để tôi ăn đã."Cô gái hiphop nói thẳng bản thân sẽ đứng tại chỗ mà ăn, để tránh những thực khách phía sau trừng mắt, muốn cô ấy mau tránh ra, nhường chỗ cho họ.Tôn Miểu ngẩn người:"À? Hay là cô mang qua bên kia ăn đi, lỡ như cô đang ăn mà nước miếng cô rơi vào chảo dầu của tôi thì sao?"Nghe Tôn Miểu nói vậy, cô gái hiphop có hơi tức giận:"Sao có thể chứ! Miệng tôi đâu có lớn dữ vậy."Nhưng cô gái ya-bi kéo kéo cô ấy, nên cô ấy lại im lặng. Thế là cả nhóm người đứng đó chờ chảo dầu nóng. Tuy cô gái hiphop vừa mới bị Tôn Miểu trêu chọc, nhưng vẫn nhịn không được mà nói luyên thuyên:"Hôm nay tôi đến sớm đúng không? Hừ, lần này tôi còn đến trước cả ông bác kia, không ai có thể lay chuyển được vị trí số một của tôi!"Khi cô ấy nói, cằm ngẩng cao, kiêu ngạo như một con thiên nga. Nhìn thấy bộ dạng đó, cô gái ya-bi bên cạnh liếc mắt nhìn đi chỗ khác, như muốn để mọi người nghĩ rằng cô ấy không quen biết người này. Tôn Miểu nhìn hai người tương tác, lại thấy cực kỳ thú vị.Lúc này, dầu trong chảo đã nóng. Tôn Miểu lấy phần bột bánh dầu đã chuẩn bị sẵn, thả vào chảo.Trong nháy mắt, chảo dầu sôi sục, phát ra tiếng "xèo xèo xèo". Tôn Miểu nói với bộ đôi hiphop và ya-bi:"Hai người lùi lại một chút, để không bị dầu bắn."Nhưng cô gái hiphop cứ đứng yên như khúc gỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm chảo dầu, trong mắt còn lóe ánh sáng xanh xanh:"Lùi gì chứ, tôi cứ đứng đây, tôi không tin nó có thể bắn lên người tôi!"Thực ra, đúng là không thể bắn tới được. Nếu ngay cả chút dầu bắn này mà Tôn Miểu cũng không khống chế nổi, thì chi bằng về học lại từ đầu cho rồi. Chỉ là thấy cô gái hiphop như thế, chỉ khiến cho Tôn Miểu thấy tay có hơi ngứa ngáy.Cô ấy... rất đáng bị chọc.
Chương 238: Không thể thưởng thức được hương vịBuổi chiều, Tôn Miểu ở nhà nấu hồ lạt thang và bánh dầu chiên. Làm xong, cô nàng còn kiên nhẫn chỉnh góc, chụp mấy tấm hình đẹp rồi mới đăng lên nhóm, thông báo địa điểm và thời gian mở quầy ngày mai.Lần này, hồ lạt thang được bán với giá 30 tệ một tô, bánh dầu chiên 5 tệ một cái, giới hạn mỗi người mua tối đa 4 cái bánh.Trong nhóm 1, toàn là khách quen đã theo Tôn Miểu từ đầu, nên mọi người dễ dàng chấp nhận cái giá cô nàng đưa ra. Nhưng nhóm 2 thì có khách mới lẫn khách cũ, thành ra khi thấy một tô hồ lạt thang bán tới 30 tệ, dù nhìn trong hình rất bắt mắt, nhưng vẫn khó tránh khỏi vài tiếng nghi ngờ:[Một tô 30 tệ? Mắc quá vậy, tiệm ăn sáng tôi hay ăn, một tô chỉ 5 tệ thôi.][Đúng vậy, tiệm ăn sáng nào cũng rẻ, 30 tệ mắc quá.]Tất nhiên, có người chê thì cũng có người bênh vực:[Ôi, 5 tệ? Anh tìm thử xem bây giờ còn chỗ nào bán giá đó không.][Chuẩn, mà hồ lạt thang của cô chủ Tôn sao có thể giống chỗ khác chứ?][Nói thẳng luôn nhé, hồ lạt thang của cô chủ Tôn có thịt lát, không heo thì bò, toàn thịt thật. Chứ ngoài kia, có tí thịt băm là may rồi.][Đúng, với lại nhiều tiệm toàn dùng loại bột hồ lạt thang pha sẵn, mua trên mạng về chỉ cần đổ nước sôi vào là có. Đi ăn làm gì cho phí.]Lời bênh vực quá nhiều, nên mấy người phản đối ban đầu cũng im re, coi như chưa nói gì. Dù trên mạng hay giỡn rằng giới trẻ thời nay không phân biệt nổi đồ ăn ngon hay dở, uống trà cũng chẳng biết ngon chỗ nào; nhưng thực tế, miệng lưỡi của họ vẫn rất tinh.Dù không hẳn phân biệt được đồ ăn chế biến sẵn hay nấu tại chỗ, nhưng chỉ cần cảm nhận chút khác biệt, họ sẵn sàng quay lưng đi. Hơn nữa, bụng dạ bản thân thì lừa được ai chứ.Thanh niên ngày nay, ruột gan nhạy cảm, có người không bệnh thì đường ruột cũng chẳng tốt. Đồ ăn mà hơi có vấn đề, hôm sau đã phải ngồi ôm nhà vệ sinh cả buổi. Nói cách khác, bao tử của giới trẻ chính là "máy kiểm nghiệm chất lượng thực phẩm" tốt nhất.Thế mà đồ ăn của Tôn Miểu chưa từng khiến ai bị đau bụng, ngược lại nhiều người còn thấy cơ thể được điều hòa, dưỡng bao tử hơn. Rõ ràng là bình thường toàn ăn đồ hại sức khỏe, nay hiếm có dịp ăn đồ ngon, bao tử cũng được "tẩm bổ".Huống chi những khách nổi tiếng kén ăn như bộ đôi hiphop và ya-bi, đã từng ăn đủ sơn hào hải vị, vậy mà cứ quấn lấy cái quầy nhỏ của Tôn Miểu không rời, điều đó đã đủ nói lên tất cả.Tuy giới trẻ không phân biệt được hết đồ ăn ngon dở, nhưng cũng chẳng ngốc. Đám thiếu gia, tiểu thư nhà giàu, mang theo túi hàng hiệu mà còn kiên nhẫn xếp hàng mua đồ ăn, không lẽ là vì rảnh rỗi sao?Thế nên, mức giá 30 tệ một tô hồ lạt thang của Tôn Miểu nhìn chung được chấp nhận, những ý kiến phản đối ít ỏi cũng bị số đông dập tắt.Tối hôm đó, khi trong nhóm còn đang tranh luận sôi nổi, thì Tô Thụy Hi đã được ăn hồ lạt thang trước một bước.Ban đầu, cô không thích món này vị nồng, mà nghe tên đã biết là cay, Tô Thụy Hi lập tức né xa. Thấy Tôn Miểu mang ra, cô còn ngập ngừng, nhỏ giọng:"Miểu Miểu, chị không ăn cay nữa."Sau 2 lần bị cay đến khóc, Tô Thụy Hi rút được kinh nghiệm, quyết không đụng vào món cay nữa.Dĩ nhiên Tôn Miểu biết rõ, cô nàng mỉm cười giải thích:"Chị Tô Tô yên tâm, cái này không cay. Vị cay này là do tiêu trắng tạo ra thôi, cay thế nào được chứ."Tô Thụy Hi nghe vậy mới gật đầu, ngồi xuống bàn, định thử một chút.Thực ra thì tỉnh Hà Nam cũng ăn cay, nhưng không nổi tiếng về độ cay. Hồ lạt thang chuẩn cũng giống như Tôn Miểu nói, không hề cho ớt, vị cay nhè nhẹ đều đến từ tiêu trắng. Tô Thụy Hi không chịu được cay ớt, nhưng tiêu trắng thì lại ăn được.Ăn ở nhà, nên không dùng tô giấy mà lấy bộ chén sứ trắng cao cấp do Tô Thụy Hi mua. Thấy hồ lạt thang có chút vị cay, Tôn Miểu chỉ múc một chén nhỏ cho cô.Trong chén sứ nhỏ là một chén đầy hồ lạt thang màu nâu, tỏa ra mùi hương khó tả. Nó không phải mùi thơm rõ rệt như nhiều món ăn khác, mà là sự hòa quyện của thịt, rau củ và gia vị, tuy khó gọi là "thơm" nhưng lại có sức cuốn hút lạ thường.Còn về màu sắc, Tô Thụy Hi thấy màu vàng nâu ấy không mấy hấp dẫn. Nhưng khi dùng muỗnga khuấy nhẹ, màu và mùi cùng lan tỏa, khiến cổ họng cô bắt đầu tiết nước miếng, thèm ăn hơn hẳn.Cô múc một muỗng, không vội ăn ngay mà còn theo phép tắc, thổi nhẹ rồi mới đưa vào miệng.Chỉ một ngụm, Tô Thụy Hi đã không kìm được nữa, ngon quá!Đầu tiên là cảm giác đặc trưng của hồ lạt thang, mịn màng, sánh sệt, khác hẳn cháo trắng hay nước cơm, là cảm giác dẻo quánh độc đáo.Kế đó là hương vị. Trước hết là chút cay nhẹ kích thích, đúng như Tôn Miểu nói, nhờ tiêu trắng mà có. Vừa đủ để cảm nhận, không quá gắt, hợp khẩu vị của cô.Chính vị cay ấy trở thành giai điệu chủ đạo, khiến những mùi vị phức tạp khác trở nên hài hòa.Quả thật, mùi vị rất đa dạng, thậm chí rối rắm, nhưng lại không hề khó ăn mà cực kỳ ngon, khó tin rằng chỉ trong một ngụm nhỏ mà có thể cảm nhận được nhiều hương vị như vậy.Một muỗng tiếp theo, lần này còn có thịt bò cắt lát.Thịt bò trong hồ lạt thang đặc biệt mềm mịn, như hòa tan với súp, dễ dàng nuốt trôi. Nếu nhai nhẹ một cái, lại cảm nhận được sự mềm tan béo ngậy, quện với súp, ngon đến mức khiến Tô Thụy Hi mê mẩn.Thịt bò kiểu này, cô rất thích.Ăn tiếp đến miếng gluten, càng mang đến cho Tô Thụy Hi một cảm giác khác, gluten thanh đạm cũng dung hòa một phần hương vị rực rỡ trong chén súp. Một chén súp đã bị Tô Thụy Hi ăn sạch sẽ trong vòng chưa tới 2 phút.Bởi vì có gluten trong đó, sau khi ăn xong Tô Thụy Hi không cảm thấy trong miệng dính dính, không cần uống nước để giữ khô ráo, bây giờ cô chỉ thấy khoang miệng sạch sẽ, khô thoáng.Ăn xong chén hồ lạt thang này, Tô Thụy Hi đặt chén xuống. Lúc đầu, Tô Thụy Hi còn có thể ngoan ngoãn giữ lễ nghi ăn uống của bản thân, dùng muỗng múc từng chút một; nhưng đến lúc sau, vì quá vội vàng, cô bỏ luôn muỗng, trực tiếp bưng chén lên mà húp.Dù sao thì cũng là súp mà, cho dù đặc sánh đến mấy, vẫn có thể giữ được động tác "húp" này. Ăn xong rồi, trên chén sứ trắng không hề sót lại chút gì bám dính.Chiêu này, Tôn Miểu đã học lâu rồi.Thậm chí cô nàng còn có ý nghĩ, sau này nếu có cơ hội, cô nàng sẽ đi học món ăn nổi tiếng lan truyền trên mạng, tam bất triêm(*).(*)Tam bất triêm: Là tên một món ăn nổi tiếng trong ẩm thực Trung Hoa. Làm trứng gà đánh nhuyễn, thêm tinh bột và đường, sau đó xào lên. Tam bất triêm có nghĩa là: không dính dĩa, không dính đũa, không dính răng. Món này có vị ngọt, mềm mịn, vàng óng, thường được xem như một loại món tráng miệng/điểm tâm trong tiệc tùng.Tô Thụy Hi ăn xong một chén súp, vẫn còn chút lưu luyến, cô đưa chén về phía Tôn Miểu:"Cho chị thêm một chén nữa đi.""Chị Tô Tô, buổi tối không nên ăn quá nhiều.""Chỉ là súp thôi mà, không sao đâu. Chị còn chưa nếm ra hết vị thì đã ăn xong rồi, cho chị thêm một chén nữa đi."Tôn Miểu cũng không ngờ, ngày hôm sau khi ra bày quầy, câu nói này lại trở thành lời khách hàng nói nhiều nhất với cô nàng.Sáng sớm, cô nàng lái xe điện đến chỗ Hệ Thống sắp xếp, lần này là dưới cột đèn ở cửa ga tàu điện ngầm. Cô nàng còn chưa tới nơi, đã có một nhóm người tụ tập ở đó. Hôm nay là Chủ nhật, nên người đông hơn ngày thường.Tôn Miểu nhìn thấy cảnh đó thì biết 2 thùng hồ lạt thang lớn mà bản thân chuẩn bị chắc chắn không đủ bán.Cô nàng đẩy xe đến đúng chỗ, hô lớn cho mọi người nhường đường, rồi dọn quầy ra. Bánh dầu được chiên tại chỗ, trên xe còn có một chỗ chuyên để chiên. Tôn Miểu bật lửa, đun dầu. Phía trước, cô gái hiphop đã không chờ nổi:"Cô chủ Tôn, chắc là cô không nấu hồ lạt thang tại chỗ đâu đúng không? Vậy thì cho tôi một phần hồ lạt thang trước đi, để tôi ăn đã."Cô gái hiphop nói thẳng bản thân sẽ đứng tại chỗ mà ăn, để tránh những thực khách phía sau trừng mắt, muốn cô ấy mau tránh ra, nhường chỗ cho họ.Tôn Miểu ngẩn người:"À? Hay là cô mang qua bên kia ăn đi, lỡ như cô đang ăn mà nước miếng cô rơi vào chảo dầu của tôi thì sao?"Nghe Tôn Miểu nói vậy, cô gái hiphop có hơi tức giận:"Sao có thể chứ! Miệng tôi đâu có lớn dữ vậy."Nhưng cô gái ya-bi kéo kéo cô ấy, nên cô ấy lại im lặng. Thế là cả nhóm người đứng đó chờ chảo dầu nóng. Tuy cô gái hiphop vừa mới bị Tôn Miểu trêu chọc, nhưng vẫn nhịn không được mà nói luyên thuyên:"Hôm nay tôi đến sớm đúng không? Hừ, lần này tôi còn đến trước cả ông bác kia, không ai có thể lay chuyển được vị trí số một của tôi!"Khi cô ấy nói, cằm ngẩng cao, kiêu ngạo như một con thiên nga. Nhìn thấy bộ dạng đó, cô gái ya-bi bên cạnh liếc mắt nhìn đi chỗ khác, như muốn để mọi người nghĩ rằng cô ấy không quen biết người này. Tôn Miểu nhìn hai người tương tác, lại thấy cực kỳ thú vị.Lúc này, dầu trong chảo đã nóng. Tôn Miểu lấy phần bột bánh dầu đã chuẩn bị sẵn, thả vào chảo.Trong nháy mắt, chảo dầu sôi sục, phát ra tiếng "xèo xèo xèo". Tôn Miểu nói với bộ đôi hiphop và ya-bi:"Hai người lùi lại một chút, để không bị dầu bắn."Nhưng cô gái hiphop cứ đứng yên như khúc gỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm chảo dầu, trong mắt còn lóe ánh sáng xanh xanh:"Lùi gì chứ, tôi cứ đứng đây, tôi không tin nó có thể bắn lên người tôi!"Thực ra, đúng là không thể bắn tới được. Nếu ngay cả chút dầu bắn này mà Tôn Miểu cũng không khống chế nổi, thì chi bằng về học lại từ đầu cho rồi. Chỉ là thấy cô gái hiphop như thế, chỉ khiến cho Tôn Miểu thấy tay có hơi ngứa ngáy.Cô ấy... rất đáng bị chọc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz