ZingTruyen.Xyz

[BHTT] [GL] Nơi nào dành cho đôi ta?

Món quà (3)

Lnguyn_11

Rong ruổi trên đại lộ, hai người con gái ấy truyện trò đủ thứ trên đời, nếu không nói hai người là chủ tớ khéo người khác còn tưởng là đôi chị em. Hai người dừng lại trước lối vào một cung đường được trải thảm, san sát nhau là những ngôi nhà ngói đỏ hệt như vị kia mô tả.

“Ta vào chứ tiểu thư?”

“Thân là người phàm mà lại đi chỉ đường ngược cho cả robot, đúng là lạ đời nhỉ.”

“Có lẽ là do tôi quá tân tiến chăng?”

Nàng khẽ nghiêng đầu mà tặng cho Eva nụ cười của mình. Cô chăm chăm vào nơi khóe môi cong cong ấy, tự hỏi liệu tâm trí máy móc ấy liệu có lúc rối bời như con người không, liệu giữa những vi xử lý lạnh lẽo ấy có tồn tại cái cảm giác nồng nàn, say đắm tựa như tia nắng đầu xuân, giống lúc cô nhìn nàng không? 

Cô không biết, càng không dám hỏi. Sợ rằng kết thúc sẽ đến trước cả khi mọi thứ bắt đầu.

Thấy cô chủ nhỏ không phản hồi, Aida quơ tay hỏi han:

“Tiểu thư, người không sao chứ?”

“A… À, ta không sao. Nghĩ linh tinh thôi ấy mà.” Cô lắc đầu, ra hiệu với đối phương, cũng là để mong mối khúc mắc biến mất khỏi đầu mình.

“Vậy ta vào thôi.”

Florencia nổi tiếng với lối kiến trúc cổ kính, cùng với đó là sự sôi nổi của con người nơi đây, đặc biệt là dãy phố náo nhiệt này nay còn được tô điểm rõ nét hơn khi nay là chủ nhật, tất cả thương nhân có tiếng đều đổ dồn về đây.

“Bình thường nó cũng đông thế này à?” 

Eva nhìn dòng người kia, hơi nhíu mày hỏi. Bởi cô cũng chẳng khoái nơi đông người lắm, lý do duy nhất chịu bước chân vào nơi này cũng là vì đây là chỗ mà Aida đã chọn, nàng biết tính cô, chắc chắn sẽ không làm cô thất vọng.

“Không hẳn. Nơi đây ngày thường đã là khu phố sầm uất nhất thành phố, cuối tuần thường diễn ra các hoạt động văn hóa, âu cũng là nơi để dân kinh doanh quảng bá sản phẩm của mình. Chúng ta lại đi vào chủ nhật, không đông mới là vấn đề.”

“Ra là th…”

“Ọt ọt ọt.” 

“...” Aida khựng lại một nhịp, ánh mắt hướng về phía cô chủ nhỏ của mình, định nói gì đó rồi lại thôi. 

Eva hận không thể tự đánh chết bản thân mình, đường đường là tiểu thư cao quý mà lại phơi bày hết cho thiên hạ xem thế kia, thật may vì trang phục thường dân đã cứu cô một mạng, không chắc chỉ còn cách đào lỗ mà chui xuống mất.

À mà quên, người quan trọng nhất với cô, người cô muốn giấu đi cái xấu hổ nhất thấy hết rồi còn đâu?

“Cái đó… Ta… Ta…”

Giọng cô ú ớ, khuôn mặt đỏ ửng thì khỏi phải bàn, Eva đứng yên như một pho tượng không dám nhúc nhích, ngón tay thì không ngừng cạ vào nhau.

Cảnh này thật quen thuộc. Aida nghĩ bụng.

Dù kiêu ngạo, giỏi giang đến đâu thì Eva vẫn chỉ là đứa trẻ đang học cách làm người lớn, mà suy nghĩ trẻ con thì thường rất ngây ngô, tất nhiên Eva cũng chẳng ngoại lệ. 

Đôi khi nghĩ ra trò con bò nào đó, nàng ta thường sai tất cả người hầu kể cả cô đi chỗ khác để tiện đường hành sự.

Và khi bị phát hiện, tư thế cô nương trông giống hệt như lúc này đây. Nhìn xem, khác gì chú mèo đang lén lút ăn trộm cá cơ chứ, đứng hình luôn mà.

Aida chỉ dám cười thầm trong lòng, dù đã cố gắng hết sức rồi nhưng chả hiểu sao khóe môi cứ cong lên. Khiến cho trái cà chua kia đã chín nay còn đỏ chót hơn, không chịu được mà kêu lên.

 “Hứ! Ngươi dám ghẹo ta? Không thèm đi cùng ngươi nữa.” Eva phụng phịu, quay ngoắt đi chỗ khác. Phần vì giận, phần để đỡ “quê”.

Aida quen rồi, nếu Tiểu thư biểu cảm như vậy thì chỉ là đang dỗi yêu thôi. Nàng phì cười, tiến đến trước khuôn mặt phiên phiến hồng ấy, nhẹ nhàng thơm lên mu bàn tay không tỳ vết của cô.

“Xin lỗi tiểu thư, là lỗi của tôi vì đã không chú ý đến cảm xúc của người. Tôi nào dám cười nhạo chủ nhân của mình. Chỉ là Tiểu thư của tôi dễ thương đến nỗi khiến lời chưa kịp đến đầu môi mà thôi.”

Aida ôn tồn giải thích, từng câu chẳng khác nào nốt nhạc âu yếm thính giác cô. Đúng là đồ đáng ghét! Dịu dàng thế thì làm sao người ta giận nổi chứ.

“Xì. Chỉ giỏi nịnh.”

“Vâng, chỉ duy nhất một người.”

“Thôi thôi, đủ rồi đấy. Ừ, đúng là ta đang đói thật đó.”

“Người hết giận là phúc phần của tôi rồi. Phía dưới kia cách đây tầm chục dãy nhà là nơi tập trung của ẩm thực tứ xứ, ta đi đến đó luôn chứ? Tôi đã lên sẵn danh sách một vài món người có thể sẽ thích.” 

“Được, vậy đi thôi. Nếu nó không vừa ý ta, ngươi mất việc.”

“...”

###

Vẫn như kịch bản cũ, chỗ này đông kinh khủng, thậm chí có phần hỗn loạn hơn phía cổng vào, nếu không có Aida nhanh nhạy thì sức nữ nhi yếu ớt như cô sao có thể giành được chiếc ghế này. 

Mà thực ra trông cũng chẳng giống ghế, đúng hơn một cái khung sắt được bắn chết xuống đất, còn chẳng có điểm tựa lưng nhưng thôi thì cũng tạm, dẫu sao thì ngồi vẫn tốt hơn là đứng chen chúc với biển người kia.

Chật chội là vậy, nhưng Eva cũng chẳng lo lắng cho Aida lắm, dù không rõ cô ấy khỏe đến đâu nhưng chắc chắn thực lực vượt xa người thường. 

Đó, nhìn người ta chật vật len lỏi mãi chưa đến lượt mà Aida đã quay lại với lỉnh kỉnh đồ trên tay rồi kìa.  

“Tiểu thư đợi mệt không?”

“Ngồi thì mệt gì chứ, khỏe re, mà kia là cái chi á?” Eva chỉ tay vào thứ Aida đang cầm.

“Ờ thì, đồ ăn?” Aida đáp, giọng thản nhiên.

“Ngươi giỡn mặt ư, từ quầy đồ ăn đi ra không đồ ăn chứ là cái gì?” 

“Hì, người bớt nóng, Coffee với một chút Marshmallow cho tiết trời xe lạnh. Có lẽ không phải ý kiến tồi nhỉ?” 

“...”

Thấy Eva ngập ngừng, Aida ôn tồn giải thích cho nàng:

“Tôi biết người không thích cà phê ở dinh thự, biết rõ là đằng khác, nhưng tiểu thư hãy tin tôi một lần, đây là cà phê từ một thị trấn phía nam, trăm năm chưa có một ai có thể copy được. Sẽ rất lâu nữa chúng ta mới được thấy lại thứ này, không trải nghiệm quả là đáng tiếc.”

Thú thật thì Eva không có thiện cảm lắm với cà phê, thứ nước màu nâu đen ngoài cái đắng ngắt ra thì có gì mà hay nhỉ? Nhưng người đề nghị là Aida nên cô không từ chối, không phải sợ phiền, mà là vì Eva tin vào trực giác của nàng, Aida sẽ không khiến cô phải buồn bực.

Eva cầm lấy, mùi hương ngào ngạt của hạt cà phê như khảm vào từng tế bào khứu giác của cô. Một chút đắng, một chút sộc thẳng tới từng giây thần kinh, rồi lại đong đầy dịu êm bởi bơ và vani của sữa.

Đưa chiếc cốc kia tới gần đầu môi, hít lấy một hơi, từ tốn nhấp lấy một ngụm. Ngay lập tức, Eva nhíu mày, vị đắng rất nhanh đã len lỏi khắp mọi ngóc ngách nơi đầu lưỡi, tựa như cây giáo nhọn xuyên qua tấm khiên hiệp sĩ, công phá mọi điểm yếu của người anh hùng.

Cô đã nghe đến cà phê rất nhiều, nhưng chưa từng thử nó bao giờ vì nghe nói nó rất đắng, và đúng là nó đắng thật. Eva ghét điều đó, ít nhất là cho đến vài phút trước.

Cũng… không tệ như mình nghĩ. 

Ban đầu cô cũng hơn đắn đo khi nhìn thứ màu nâu sẫm đó lắm, nhưng giờ đây cô phải cảm ơn chính mình, đó là lựa chọn sáng suốt.

Cà phê không xua đuổi vị giác, đó là một phép thử, nó đang chờ những người thực sự nán lại để nghe tiếng lòng của mình.

Đằng sau làn khói ấm, vượt qua cái đăng đắng đó là cái nồng nàn, ngọt ngào mà say đắm, ấp áp tựa như ánh ban mai trước hiên nhà.

“Tiểu thư thấy sao, ngon chứ?” 

Aida hỏi, giọng có chút chần chừ. Đặc biệt là trước khuôn mặt không biến sắc của cô chủ. 

Eva nhìn cô không nói gì, hạnh phúc vương trên môi, quay đi nơi khác mà ngân nga:

“Giữa biển người bao la,
  Nàng tựa ánh sáng lạ,
  Gió lay động cành lá,
  Khiến tôi lạc cõi xa…”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz