ZingTruyen.Xyz

Bhtt Freenbeck Forget Not Me

"Rất lâu sau tôi cuối cùng cũng hiểu, thế giới này hoá ra thực sự rất rộng lớn đến vậy. Người mà mình muốn gặp, lại chẳng thể nào gặp được nữa."

-----

Điều hoà trong phòng vặn mở rất thấp, Becky vừa bước vào đã rùng mình, để không phá hư hiện trường, đế lót sàn đã được sắp đặt sẵn, David nằm úp trên sàn, bên cạnh hắn là một cái ống kim tiêm.

Lili nằm cách hắn không xa, trên môi còn lưu lại vệt máu, tay siết chặt điện thoại di động.

Nhân viên đang thu thập chứng cứ.

Becky mang bao tay đi đến chỗ David, cùng Yuki lật người hắn nằm ngửa ra, bởi vì thi thể đang trong quá trình cứng lại nên có chút khó khăn.

Becky đưa đèn pin cho người khác rọi giúp, tay phải nhẹ nâng cằm hắn lên, ánh đèn chiếu rọi, trên cổ xuất hiện một lỗ kim có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Irin nhặt ống tiêm bỏ vào túi vật chứng đưa cho Tee.

"Phán đoán ban đầu, trên ống tiêm chỉ xuất hiện một dấu vân tay, nhưng của ai phải đưa về kiểm tra mới biết."

Tee tiếp nhận cẩn thận quan sát một lúc lâu, dư quang ánh mắt lại chăm chú trên người nào đó.

Ánh mắt không thể nói được có bao nhiêu rét lạnh, còn hàm chứa sự chán ghét.

Người bị nhìn chăm chăm không quan tâm lắm bóp mở miệng David, cởi khẩu trang cúi thấp người xuống, Irin nhìn đến há mồm trợn mắt, nghĩ rằng nàng đang muốn thân mật với xác chết.

"Becky.... Pháp y Amstrong."

Becky xác thật cúi đầu rất thấp, một tay chống trên đất, chóp mũi dí sát vào chóp mũi hắn, nhẹ nhàng hít ngửi, vẫn chưa thể xác định, nàng một lần nữa cúi xuống lặp lại động tác tương tự.

"Là mùi hạnh nhân."

Năm lần bảy lượt xác định rõ ràng, nàng mới đứng dậy.

"Chết vì suy hô hấp do nhiễm độc Cyanua, còn dược tính phải chờ khám nghiệm tử thi mới đưa ra kết luận."

Những lời này là nói với Tee. Nhớ được điểm đáng ngờ, Tee vén tấm rèm cửa, bên ngoài sắc trời tối tăm, sau đó dùng sức mở cửa sổ, không chút sứt mẻ gì, như vậy người thứ ba không có khả năng cạy cửa sổ lẻn vào trong nhà nạn nhân.

Tee quay người hướng ra cửa.

Vết tích đánh nhau đa số tập trung ở huyền quan cùng bên ngoài cửa, ổ khoá cửa nguyên vẹn không trầy xước, bên hông cửa có vết xước, ngón tay mang bao tay nhẹ sờ lên chúng, rơi xuống một ít vụn gỗ.

Tee gọi người đến chụp lại, thuận tiện lấy thêm tư liệu.

Nếu ổ khoá cửa không hư hại, chứng minh người nọ không phải phá cửa đi vào, người đó nhận thức David, cũng biết Lili, nói không chừng Lili chủ động giúp người đó mở cửa.

"Lý do là gì?"

"Lili không sợ cảnh sát xông tới hay sao?"

"Hay là nàng ta sớm biết người đó sẽ đến."

"Sao vậy, cảnh quan Tee cũng phải lòng tôi rồi sao? Dù sao thì Nita cũng không ngại cho chị theo đuổi tôi đâu, có đúng không?"

Yuki ho nhẹ một tiếng quay mặt đi, túm kéo quần áo Irin.

Irin trên tay cầm kính lúp đang quan sát khoang miệng người chết, đột nhiên bị tác động không kịp phòng bị, đã bị người ta tóm cổ áo lôi đi.

"A.... tôi còn chưa có xem xong đâu."

"Đợi lát nữa rồi xem tiếp."

Lúc ánh mắt chạm vào nhau, Tee ngồi xổm xuống, tỏ vẻ thân mật ôm bả vai nàng, thực tế chỉ có chính Tee biết đã dùng bao nhiêu phần sức lực.

Becky bị nàng ấn đau điếng người, xương cốt thiếu điều muốn vỡ nát, nhưng nàng không thể trốn, cũng không thể đánh trả.

Giống như đêm hôm đó, lúc hai người thân mật tiến sát lỗ tai mà nói chuyện.

"Lili đã chết."

Tee gằng giọng nói.

Becky chỉ thi thể trước mặt, đôi mắt có chút vô tội.

"Tôi biết, tôi đến đây không phải vì việc này?"

"Emma đã chết, David cũng đã chết, bọn họ đều đã chết, cô không vui sao?"

Đôi môi lạnh cơ hồ dán sát vào lỗ tai nàng.

Nàng nhìn thẳng vào con ngươi màu nâu nhạt không chút bận tâm nói.

"Sao tôi lại vui vẻ, tôi còn muốn ngủ thêm một lát nữa."

Nét mặt không hề biến động, đuôi lông mày cũng không biểu lộ tia né tránh dư thừa nào.

Người như Becky so với David còn khó đối phó hơn.

Tee vẫn ghìm chặt bả vai nàng không buông, cật lực quan sát đôi đồng tử đen nhánh kia, nơi đó không có gì cả, chỉ có hình ảnh phản chiếu gương mặt Tee. Sau đó cười cười.

"Pháp y Amstrong tâm tình thật tốt, còn có thể ngủ được, em có nghe thấy tiếng khóc của ba mẹ David cùng con gái anh ta dưới lầu không? Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, tuổi nhỏ ba mẹ song vong, đêm dài lắm mộng, địa ngục trống rỗng, ma quỷ hiện hữu khắp nhân gian, hy vọng Pháp y Amstrong mỗi đêm đều có thể ngủ ngon."

Ngữ khí rất nhẹ nhàng, Tee lại tiếp tục cúi người.

Becky thoáng giật mình, Tee không cho nàng trốn, thậm chí khoé môi đã chạm khẽ vào tai nàng, dọc theo đường cong ở cổ duyên dáng dần đi xuống.

Tee hít ngửi thật sâu, tựa như than thở.

"Mùi nước hoa trên người Pháp y Amstrong hôm nay cũng rất đặc biệt, tôi nhất định nhớ kỹ."

"Cảnh quan Tee, hàng xóm xung quanh..."

Có người cầm giấy bút đi đến, Tee thả nàng ra đứng dậy bước tới, tưởng chừng như không có gì phát sinh.

Becky hơi rũ mắt, lắc lắc bả vai bị Tee siết đến đau nhức, môi mỏng khẽ mở phun ra mấy chữ.

"Lại muốn đùa giỡn với tôi."

Nàng nhất định ghi nhớ, sớm muộn gì cũng phải đòi lại cả vốn lẫn lời.

Trong đầu chợt hiện lên gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc của Emma, Becky giơ tay muốn lấy điện thoại trong ngực của Lili, nhưng chính điện thoại của nàng lại vang lên.

Nàng tháo bao tay tiếp điện thoại.

"Xin chào?"

Người nọ vừa nói ra một câu, sắc mặt nàng lập tức thay đổi, đứng dậy, vội chạy ra ngoài.

Tee giang tay ngăn lại.

"Em đi đâu?"

Becky thô bạo nắm kéo cổ áo Tee, ném người sang một bên.

"Tránh ra, đừng cản đường tôi, nếu không tôi không để yên đâu!"

Người từ trước đến nay đều thích trêu chọc khinh thường người khác, hoặc lãnh khốc chế giễu thế nhưng lại lộ ra sự rối loạn sợ hãi hiếm thấy.

Tee bất ngờ thất thần, cánh tay vừa buông lỏng, Becky lập tức chạy đi, dùng tốc độ nhanh nhất bước xuống lầu, vẫy một chiếc taxi.

"Tài xế, Bệnh viện tâm thần Pata."

Nàng cúi đầu thắt chặt đai an toàn, vẻ mặt nôn nóng, xe chậm rãi rời khỏi tiểu khu, thi thể cũng đã được bọc lại di chuyển xuống dưới lầu.

Tee ngẩng đầu nhìn bầu trời lại trút xuống cơn mưa phùn, nhớ lần đó đến nhà Lili, nhớ tới nụ cười của cô ấy khi nhắc đến Emma.

"Emma rất có năng lực, một người rất tốt, thực ôn nhu, thấu tình đạt lý, đối xử với học sinh rất bình đẳng...."

Cho dù Emma đã chết, không còn nữa, nhưng chỉ cần nghĩ đến người mình yêu, hoặc bất cứ khi nào nhớ đến Emma, trên gương mặt Lili đều sẽ không giấu được nét tươi cười hạnh phúc ấy.

Ánh mắt Tee đuổi theo Becky trên chiếc taxi rời đi, thiết bị liên lạc bên tai truyền đến giọng nói.

"Có theo dõi tiếp không?"

Tee thấp giọng thì thầm.

"Theo chứ, em ấy rất giảo hoạt, vẫn nên cẩn trọng một chút, dù sao phía bên Nita đã căn dặn kỹ càng rồi."

"Tiểu thư, chiếc xe phía sau vẫn còn theo sát chúng ta."

Becky giơ lên điện thoại nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nàng lúc này thật sự không có tâm trạng đối phó nữa rồi, nhếch môi hé mở phun ra câu từ lạnh băng.

"Cắt đuôi đi."

Điện thoại vừa tắt, ở ngã rẽ đường hầm xuất hiện một chiếc Santana màu đen, chiếc xe lướt qua người nàng.

Becky tựa vào lưng ghế, tầm mắt rơi vào khoảng hư không sơn dã, tay vô thức siết chặt di động.

"Tiểu thư, đã đến bệnh viện tâm thần Pata."

Becky lấy từ trong ví lấy ra mấy tờ tiền, đẩy cửa bước xuống xe, bước chân hối hả thẳng một đường vào bên trong Bệnh viện.

Bác sĩ đã đứng đợi nàng từ sớm, dẫn nàng lên trên lầu, vẻ mặt áy náy.

"Tiểu thư, bệnh nhân đột nhiên lên cơn, không ai đến gần được bà ấy, chúng tôi không còn cách nào mới gọi điện thoại...."

Becky bước vội như bay, cơ hồ chạy đi, nàng áp xuống hoả khí trong người.

"Bao lâu rồi, sao đến giờ mới nói với tôi? Các người chăm sóc kiểu gì vậy? Tình hình thế nào rồi?"

Bệnh viện này không lớn, chỉ có ba tầng, xuyên qua hành lang lầu hai, ở cuối dãy là phòng của một bệnh nhân rất đặc thù.

Cánh cửa sắt mọi khi luôn đóng chặt mở ra, Becky một bước đi tới, vừa chạm tay vào khung cửa liền nhìn thấy thân ảnh mặc đồ bệnh nhân màu lam nhạt nhào tới, một tia sáng lạnh sắc bén thoáng lướt qua người nàng.

Bác sĩ đứng bên cạnh bị doạ sợ xanh mặt.

"Nhị tiểu thư, cẩn thận!"

Becky nghiêng người tránh thoát, cây kéo sượt qua trước ngực nàng, lão nhân mái tóc hoa râm khom người run giọng, cầm cây kéo lẩm bẩm quay trở về.

"Vivian, Vivian...."

Lão nhân vừa nói vừa vuốt ve bức ảnh ố vàng trong tay mình, áp nó lên gương mặt như sợ người khác sẽ cướp mắt, sau đó thật cẩn thận nhét vào trong ngực, cứ một chút lại lấy ra nhìn, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Bà ta vừa nói vừa bước đi tập tễnh, túi nước tiểu treo bên hông, bởi vì quá thể tích nên tràn ra ngoài, thứ nước màu vàng vẩn đục chảy dọc xuống quần.

Lại một lần nữa từ trong miệng người khác nghe thấy cái tên này, Becky hốc mắt tức thì đỏ hoe, bàn tay nắm chặt thành quyền.

Nàng ngẩn đầu như cố nuốt hết thảy chua xót ngược trở về, sau đó hít một hơi thật sâu nhẹ nhàng bước về trước một bước, yết hầu khẽ động, gọi tên bà ấy.

"Mẹ vợ...."

Người được gọi xốc chăn lên, vứt ném gối đầu xuống đất.

"Vivian, Vivian, con ở đâu.... Đừng chơi trốn tìm với mẹ nữa mà...."

Bà ta run rẩy chống đỡ thanh giường, cúi đầu tìm kiếm dưới đích giường, không có lấy một bóng người, rồi bà lại run rẩy đứng dậy, môi giật giật, mắt đỏ ngầu, tiếp tục mò tìm nơi khác.

"Vivian, đừng trốn.... con mau ra đây đi."

Căn phòng không lớn chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo, đến cả kệ sách cũng không có, đứng ở cửa đã có thể nhìn không sót chút gì.

Lão nhân đi tới đi lui cũng không tìm được gì, nước tiểu đã thấm ướt hết cả quần, bà ta vẫn hồn nhiên không để ý, chỉ mân mê bức ảnh trong ngực, vẻ mặt hiền từ.

"Vivian, phải về nhà ăn cơm thôi, mẹ nấu món cá kho mà con thích nhất đó, ăn cơm xong chúng ta chơi cầu mây có được không?"

"Vivian, sữa mẹ đã để sẵn trong balo của con rồi, nhớ uống biết không."

"Vivian ngoan, tối rồi, phải đi ngủ, mẹ đắp chăn cho con nha."

Bà ta vừa nói vừa dùng quần áo tự che kín người mình, giống như hống trẻ nhỏ ôm bức ảnh mà xem như đứa nhỏ, cây kéo cầm trên tay lúc này thả lại trên tủ đầu giường.

Becky tiến thêm một bước, lão nhân phát giác bừng tỉnh, vẻ mặt vô hồn khó nắm bắt.

Bà ta lại lấy bức ảnh ra, nhìn nàng chăm chăm.

"Vivian ngoan, trời đã sáng rồi, sao con chưa trở về nữa vậy?"

Becky nuốt nước bọt, muốn đến gần trấn an bà.

"Mẹ vợ, Vivian... chị ấy...."

Lão nhân xoáy cổ nhìn nàng, biểu tình lạ lẫm, cũng nhìn xuyên qua đám người phía sau lưng nàng.

Nhưng phía sau Becky chỉ có duy độc bức tường trắng tinh.

"Xin chào, cảnh sát cảnh cục Bangkok, Bà là người thân của Vivian Orntara? Di thể của con gái bà đã được tìm thấy?"

"Thực xin lỗi, lúc chúng tôi phát hiện đã trong tình trạng thế này, Pháp y cùng tổ kỹ thuật đều đã dốc hết sức...."

Becky trong mắt bà hoá thành ánh sáng kỳ quái, lúc giương nanh múa vuốt, lúc lại tan vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Nói là di thể thực chất chỉ là một đống thịt nát vụn đặt trên bàn giải phẫu.

Nàng lại nhìn thấy được quá khứ kinh hãi sau gần ấy năm, nàng nhớ đêm đó, dưới ánh đèn trắng bệch của nhà tang lễ, nàng nhìn thấy chính mình gào khóc rũ rượi trên đất, cũng nhìn thấy chính mình bỏ hết mọi tôn nghiêm cùng lòng tự trọng quỳ xuống trước mặt cảnh sát, ôm chặt chân họ không buông, cầu xin họ mau chóng tìm ra thủ phạm.

Một tháng qua đi.

Hai tháng qua đi.

Ba tháng....

Nàng ngày đêm chầu trực trước cổng Cục cảnh sát.

Nửa năm trôi qua.

Nàng kêu oan, bị họ đuổi đi ngất xỉu bên đường.

Nửa năm nối tiếp, nàng gửi thư cho Tỉnh uỷ, Uỷ ban, Viện kiểm sát nhưng rồi giống như đá chìm đáy bể. Nàng biết, người đứng sau gây áp lực cho bọn họ là ai, nhưng nàng căn bản không thể làm gì được.

Tròn một năm Vivian mất, nàng lưu lạc đầu đường xó chợ, làm bạn cùng ăn xin, đi đâu cũng mang theo một sấp giấy thông báo tìm người.

Cứ như vậy sắm cho mình một cái bát bể, một cây gậy, mang đôi giày rách rưới lộ cả ngón chân, rời khỏi Bangkok, đến Anh Quốc, đi khắp mọi nơi.

Hai năm tiếp nối, nàng bị người đó ném vào tù vì tội danh hoang đường, suốt hai năm, nàng bị hành hạ người không ra người, ma không ra ma, nàng sắp phát điên rồi.

Nhìn đôi mắt vẩn đục bất kham giàn dụa nước mắt, đôi tay bà cầm kéo run rẩy, từng bước đến gần Becky.

"Là cô.... là cô.... đã giết chết nó...."

"Còn các người!"

Bà ta giơ cây kéo huơ loạn khoa tay múa chân, Becky lui lại, dùng ánh mắt bảo họ nhân cơ hội chạy tới áp chế bà ấy.

"Mẹ vợ...."

Giọng nói nàng mơ hồ, thật khó mở lời, cố khắc chế cảm xúc mới nói được câu hoàn chỉnh.

"Mẹ bỏ kéo xuống trước, con đưa mẹ đi tìm Vivian, tin con.... con.... nhất định sẽ tìm được chị ấy."

Lúc tiếp cận được, mấy y tá cũng bọc từ phía sau lặng lẽ vòng qua, bà ta phát hiện, đột nhiên xoay người lại, lưỡi kéo sáng chói lập tức tấn công bọn họ.

"Ta giết ngươi! Giết hết các ngươi!"

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Becky hành động, trực tiếp từ phía sau ôm chặt thắt lưng bà ấy, tóm người trở về.

Lão nhân giãy giụa, kêu khóc, giọng nói thê lương, hàm răng sắc nhọn từng ngụm cắn chặt mu bàn tay Becky.

Nàng không trốn, cũng không muốn tránh, tuỳ ý bà ấy tạo mấy lỗ nhỏ kiệt tác trên mu bàn tay mình.

Nhân viên ba chân bốn cẳng nhào tới tóm bà ấy ấn người xuống đất, chích một mũi thuốc an thần, bà ta rốt cuộc yên tĩnh trở lại.

Becky nhẹ nhàng bế bà ấy trở lại giường, sức lực nàng không lớn, nhưng bà ấy rất nhẹ, đã gầy đến chỉ còn da bọc xương.

Nhân viên y tế giúp bà thay quần áo sạch cùng dọn dẹp chăn mền, Becky xoay người khép cửa lại, thuộc cấp đưa khăn giấy qua cho nàng

"Nhị tiểu thư, Ngài có muốn xem qua?"

Nàng cúi đầu nhìn mu bàn tay vẫn còn rỉ máu, nghĩ thầm.

"Chỉ nhiêu đây so với mẹ vợ, so với cái chết của Vivian thì tính là gì?"

"Bình thường rất tốt, sao đột nhiên lại...."

Thuộc cấp còn chưa nói xong đã bị ánh mắt rét lạnh của nàng doạ cho ngậm miệng.

Loại ánh mắt cùng với bà lão vừa rồi trong lúc khiêu vũ cùng cây kéo có vài phần tương đồng.

Hắn tự biết mình mà còn nói thêm nữa sẽ bị nàng vặn gãy cổ ngay, bất giác lui một bước, trên trán tuông đầy mồ hôi.

"Cút."

Hắn như trút được gánh nặng, nhanh chóng rời đi.

Hành lang chỉ còn lại ngọn gió thanh tĩnh.

Becky tựa vào vách tường, chậm rãi ngồi xuống, dúi đầu vào khuỷu tay, giọng nói mơ hồ mang theo sự run rẩy khó lòng phát hiện.

"Hôm nay.... là sinh nhật của Vivian mà."

*****

Tee đứng nghiêm đón nhận một trận nước miếng xối xả của Cảnh trưởng Heng.

"Cả đám vô dụng! Vô tích sự! Toàn hình cảnh tinh anh lại bị người xoay quanh đến chóng mặt, không bắt được người cũng thôi đi, đến thân phận nam hay nữ cũng không phân biệt được, người dân nộp thuế để bồi dưỡng túi cơm cho các người ăn không ngồi rồi hả!"

Heng càng nói càng tức giận, tay vỗ bàn muốn động đất.

Hai đội viên bị BRPA đả thương vẫn còn nằm trong bệnh viện, một người gan bị tổn thương, người còn lại thì nát xương.

Tee môi mím chặt đến run giật, không nói gì chỉ một mực cúi đầu, là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, chủ quản vụ án lần này, cho nên Tee không thể thoái thác trách nhiệm của chính mình.

"Dấu vân tay có trùng khớp không? Phân tích dược tính thế nào?"

Irin nơm nớp lo sợ từ trong hàng ngũ bước ra.

"Sau.... khi kiểm tra.... trên ống tiêm quả thực chỉ có một dấu vân tay của Lili, hiện trường không phát hiện dấu vân tay hay vết máu cho thấy có kẻ thứ ba xuất hiện."

Một trợ lý Pháp y khác cũng đứng dậy tiếp lời.

"Chẩn đoán ban đầu, nạn nhân David tử vong do trúng độc Cyanua, vào khoảng 07 giờ sáng, trong phòng bật mở điều hoà, rất có thể đã chết trước đó, nạn nhân tiếp theo là Lili, phát hiện bên trong miệng tàn lưu một loại độc chất, tên thường gọi là Thạch Tín, là một chất kịch độc."

"Hiện trường có vết tích ẩu đả, người chết David trên cổ tay cánh tay trái đều có vết xước da từng mảng lớn, phù hợp với các vết tích để lại trên cánh cửa, sau khi kiểm tra mạt gỗ tìm được tổ chức tế bào da trên người anh ta."

"Nạn nhân Lili ở cổ xuất hiện bốn dấu vết thâm tím, sau khi kiểm tra, đó là dấu vết do bóp cổ tạo ra và dấu vân tay trùng khớp với người chết David, trong móng tay Lili cũng tìm được ít sợi vải, qua giám định, cũng trùng khớp với bộ quần áo trên người mà David đã mặc."

"Nên chúng tôi cho rằng, người chết David cùng Lili trước khi chết đã xảy ra một trận ẩu đả kịch liệt, Lili trong thế hạ phong, vẫn cố dùng sức tiêm chất độc Cyanua vào cổ hắn, một kích trí mạng."

"Còn trên người Lili, ngoại trừ vết hằng ở cổ do David gây ra thì không phát hiện thêm vết thương nào khác, phán đoán sợ bộ.... cô ấy, tự sát."

Heng xoa xoa ấn đường, không dấu được sầu não.

"Vậy người mặc đồ đen xuất hiện ở hiện trường giải thích thế nào?"

Tee mím môi, giọng nói khàn đục.

"Mọi vết tích ở hiện trường đều đã được xử lý vô cùng sạch sẽ, đến cả dấu vân tay trên tay nắm cửa cũng bị người lau chùi, nếu không phải chúng tôi xuất hiện đúng lúc sẽ không khác gì giàn cảnh trả thù sau đó sợ tội tự sát. Người này kiến thức điều tra rất phong phú, là một tay lão luyện hoặc có thể là....."

Người trong nghề!

Nửa câu sau Tee chưa kịp nói, Heng đã phất tay, ý bảo mọi người tan họp.

Tee theo sau tất cả hướng ra ngoài, Heng nhấp một ngụm trà.

"Tee, ở lại một lát."

"Nói một chút, tại sao lại nghi ngờ Becky?"

Lúc chỉ còn hai người, cảnh trưởng Heng giọng nói mấy phần ôn hoà, bảo cô ngồi xuống.

Tee ngồi xuống sô pha, nhìn chằm chằm ly giấy dùng một lần trước mắt mình.

"Tôi...."

"Có phải cô chỉ biết đứa trẻ đó là một Pháp y dựa vào sự nổi tiếng mà lên mặt hay không? Cô có biết vì sao lần này chị của cô - Nita về nước là vì nguyên nhân gì? Vì sao bên phía Cục cảnh sát Anh Quốc kêu cô liên tục theo dõi hành động của Becky là vì lý do gì không? Tôi nói cho cô biết, Becky, cô đụng không nổi đâu, và tôi, cũng không dám đụng vào cô ấy! Cô còn dám nói chuyện này ra bên ngoài, không chỉ cô, mà còn tôi, và hơn hết tất cả mọi người trong Cục cảnh sát đều bị mất hết mặt mũi!"

Những lời này so với việc mắng Tee vô dụng càng thậm tệ hơn, Tee vuốt mặt, vén mấy lọn tóc trước trán sang một bên, hít sâu mấy hơi điều chỉnh hô hấp.

"Là tôi sai."

Heng vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, ngón trỏ uốn cong ấn mạnh xuống bàn.

"Cô có biết Becky có lai lịch như thế nào hay không? Cô có biết gia thế của cô ấy ra sao không? Cô có tin chỉ cần cô tóm một chân của Becky, thì sau lưng cục cảnh sát Anh Quốc đã lập tức gọi điện thoại cho tôi, phá án không thể xen lẫn cảm xúc, cô là một hình cảnh tinh anh, sao lại phạm phải sai lầm hạ cấp này?"

Đối mặt với lời răng dạy, Tee cũng chỉ âm thầm cúi đầu, đôi mắt đỏ bừng, giống như ẫn nhẫn, nhưng cuối cùng lại không biện giải một lời. Tee là nói không nên lời.

Không phải lúc nào Tee cũng dựa vào trực giác hay suy luận siêu nhiên, Tee chỉ tin vào chứng cứ mà mình thu thập được, kết hợp với logic giả thiết.

Nhưng Becky lại là ngoài ý muốn.

Tee không biết trực giác đối với nàng từ đâu mà có, chỉ là cảm thấy có một cảm giác quen thuộc nào đó rằng Becky không tránh khỏi liên quan đến người mặc đồ đen kia.

Hơn nữa, không phải chỉ có một người mặc đồ đen.

Thiên tài cùng kẻ điên rồ không nhất định chỉ cách một bước, nhưng nếu hai người đều giống nhau thì có thể phỏng đoán nội tâm của đối phương.

Tựa như tấm gương, tuy bề ngoài có thể thay đổi nhưng bản chất đến cùng đều là một người.

Đến lúc Tee đứng dậy muốn rời đi, Heng lại gọi một tiếng.

"Cô trước đó không phải hỏi tôi vì sao mời Becky đến Cảnh Cục làm việc sao?"

Tee nắm vặn cửa xoay, trong mắt đều là tơ máu, mấy ngày không ngủ khiến Tee càng trông tiều tuỵ hẳn đi.

Tee thầm giọng trả lời.

"Vì cái gì?"

"Một người như cô ta, nếu không trở thành bạn thì chính là kẻ thù, cô ta là một hung khí giết người sắc bén."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz