ZingTruyen.Xyz

[BHTT - EDITING] Mang theo hệ thống Hồ Đồ theo đuổi vai ác - Đại Hàm Miêu

Chương 77: Nợ tiền thì trả bằng thân vậy

mixaohensiukay

"Đồ ngốc."

Tuy Tống Kỳ ngày càng khiến người khác yên tâm trong phương diện làm việc, nhưng sao nàng cảm thấy tên này ngày càng ngốc vậy nhỉ?

Tống Kỳ cười hì hì hai tiếng, âm thầm nhận lấy danh xưng "Đồ ngốc", lời từ miệng Ôn Vãn Tịch nói ra dường như còn nhiều thêm mấy phần cưng chiều.

Có lẽ bản thân mình có chỗ nào đó không ổn rồi.

"Có hai việc ta muốn nói với ngươi."

Ôn Vãn Tịch dừng một chút, giơ ngón trỏ thon dài lên, nói: "Việc thứ nhất là ta đã lấy được một bức thư từ tay Cái Bang ở thị trấn Bạch Tượng, là bằng chứng cho việc lão già Thiên Diễn cấu kết với Huyết Liên giáo."

Nghe thấy mấy chữ "Cái Bang ở thị trấn Bạch Tượng", Tống Kỳ lập tức có phần vui vẻ, đó là sự công nhận từ Ôn Vãn Tịch. Nàng không nói ăn mày, không nói lưu dân, mà là Cái Bang.

"Vậy ngươi tính khi nào thì vạch trần bọn họ?"

Ôn Vãn Tịch vốn còn tưởng Tống Kỳ ít nhiều sẽ chất vấn nàng sao lại sử dụng người của Cái Bang, nhưng cô không hỏi.

"Ngươi không hỏi ta xem vì sao lại tự tiện sử dụng người của ngươi à?"

Ôn Vãn Tịch không trả lời câu hỏi của Tống Kỳ, bây giờ nàng muốn biết câu trả lời này hơn.

"Có gì đáng để hỏi chứ? Ta nói chuyện Cái Bang cho các ngươi, chỉ cần có ám hiệu, các ngươi đã có thể điều động bọn họ."

Tống Kỳ cảm thấy Ôn Vãn Tịch kì kì quái quái, Cái Bang vốn dĩ lập ra vì nàng, vậy mà nàng lại hỏi ngược lại mình?

"Dù sao thì đó cũng là người của ngươi mà."

Tống Kỳ dửng dưng nhún vai, dù sao ngươi dùng thì cũng đã dùng rồi, ta còn có thể nói gì chứ, hơn nữa ta lại không để bụng.

"Ta sao cũng được, nhưng nói gì thì nói, ngươi tính khi nào thì vạch trần bọn họ?"

Đây vẫn là điều Tống Kỳ khá mong chờ. Cô không thích Từ Ngạn, sau khi thấy thái độ của mọi người trong Thái Hư môn thì cô càng không ưa nổi.

Một đám đạo đức giả ở lại trong giang hồ sẽ chỉ cản bước giang hồ.

"Giải quyết xong vụ Thần Bộ môn trong thành trước đã, dù sao thì Thái Hư môn đã ở trong tầm kiểm soát của ta rồi."

Chặn được một bức thư có bằng chứng trực tiếp, Cái Bang ở thị trấn Bạch Tượng thực sự đã làm rất xuất sắc, có lẽ Tống Kỳ cũng phải mau chóng đi thị trấn Bạch Tượng một chuyến, khao thưởng các huynh đệ.

"Được."

Như vậy kể ra thì, Thái Hư môn quả thực đã trở nên không đáng nhắc đến, ngược lại là những kẻ Thần Bộ môn không rõ mục đích này, thực sự cần phải chú ý hơn.

"Việc thứ hai là, Thuật Lực Cách đã tìm được một ít manh mối, hắn muốn gặp ngươi."

"Tốt quá!"

Ánh mắt Tống Kỳ sáng lên, nhưng ngay sau đó lại có chút phiền não, cô còn chưa kịp vay tiền Tiêu Sanh.

Tạm thời kệ đi, nắm tin tức trước đã, tiền bạc hẵng từ từ rồi tính.

"Vậy chúng ta cùng đi gặp hắn thôi?"

"Chúng ta?"

Ôn Vãn Tịch nhướng mày, cười nhạt nói: "Ta không đi."

"Sao vậy?"

Chuyện này liên quan đến nhà họ Mạc, chẳng lẽ Ôn Vãn Tịch không quan tâm ư?

"Đằng nào ngươi nghe xong rồi sẽ nói cho ta biết, với lại chỗ đó khó ngửi quá, ta không thích đi."

Không chỉ khó ngửi, còn có rất nhiều ký ức đẫm máu, Ôn Vãn Tịch rất hiếm khi đến sàn đấu vật, nhưng thỉnh thoảng đi cảm nhận một chút không khí tràn ngập giết chóc cũng khá hưng phấn tinh thần.

Bầu không khí đó sẽ khiến cho người ta luôn luôn ở trạng thái cảnh giác.

"Đừng để muộn quá, đừng quên giờ Tý đêm nay phải đi Minh Các đấy."

"Được."

Ôn Vãn Tịch lại cầm bút lông sói lên lần nữa, tiếp tục cúi đầu nhìn cuộn giấy trên bàn, tay còn lại thì lần mò gói giấy dầu, lại nhón lấy một cái bánh quế hoa.

Thực sự rất ngon.

**

Tống Kỳ đi về hướng phòng chứa củi, tìm đến đường hầm, quen cửa quen nẻo bước vào. Trí nhớ của Tống Kỳ xem như cũng không tệ, từng lối rẽ ở ngã ba đã đi qua lần trước cô đều nhớ rõ, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng ồn ào của sàn đấu vật.

Mở cửa, tiếng kêu gào đinh tai nhức óc truyền đến, trên võ đài đánh nhau kịch liệt, người dưới đài gào rú hung bạo như lang như hổ, muốn người trên đài đánh đến chết mới thôi.

Tống Kỳ vẫn không quen cho nổi, cô không thích loại bầu không khí này, đó là bầu không khí của tử vong và dục vọng.

Tống Kỳ nhìn xuống từ lầu hai, tìm thấy Thuật Lực Cách, Thuật Lực Cách cũng chú ý đến cô. Chỉ có điều, Tống Kỳ còn cảm nhận được rất nhiều ánh mắt ác ý. Cô đưa mắt nhìn, không ít người đang xoa tay xắn áo, vẻ như muốn thách đấu hạng nhất sàn đấu vật của bản thân.

Tống Kỳ: [Tao có cảm giác như mình đã rớt vào ổ sói.]

Hồ Đồ: [Không thì cô nghĩ lí do Ôn Vãn Tịch để cô đi một mình là gì?]

Tống Kỳ suy nghĩ, chợt hiểu ra: [Vãi cớt, nghĩa là không có Ôn Vãn Tịch thì bọn họ sẽ muốn thách đấu với tao à?]

Hồ Đồ: [Đúng thế, số liệu tôi xem cho thấy như vậy.]

Tống Kỳ: [Thì ra là số liệu, tao còn tưởng đùng một cái mày thông minh lên cơ.]

Hồ Đồ: [...Thông minh lên là chuyện không thể, điều này không phù hợp với thiết lập hệ thống của tôi.]

Tống Kỳ triệt để cạn lời, chỉ từng nghe thấy thiết lập nhân vật, bây giờ còn có cả thiết lập hệ thống, hóa ra mày cũng biết thiết lập hệ thống của mày là "hồ đồ" ha!

Tống Kỳ trò chuyện với Hồ Đồ một lúc, tâm trạng căng thẳng không vì vậy mà vơi đi, ngược lại càng căng thẳng hơn nữa, bởi vì cô đã cảm nhận được sát ý.

Xem ra trước khi giải quyết đám người này, thì không cách nào yên ổn mà nói chuyện rồi.

Trận đấu trên đài đã kết thúc, người thua cuộc bị người ta kéo lê xuống đài, không rõ sống chết. Tống Kỳ nhìn lướt qua những người có mặt ở đây, nói: "Muốn thách đấu ta cũng được, các ngươi muốn từng người một lên, hay là cùng xông lên đây?"

Không phải là Tống Kỳ không sợ hãi, nhưng so với Thuật Lực Cách, sự uy hiếp từ những người này không lớn, cho dù là kéo bè kéo phái đánh nhau, Tống Kỳ cũng tự tin mình có thể giành chiến thắng. Cô nhón mũi chân một cái, nhảy lên lan can lầu hai, nhìn xuống mọi người.

Cô rút kiếm Trường Hồng ra, lạnh lùng nhìn những người dưới lầu, có bốn người giơ tay lên, gào lớn nói: "Để ta thách đấu ngươi!"

"Để ta!"

"Xem ông đây đoạt ngôi đầu bảng vũ lực!"

Tống Kỳ nhảy lên đài, khinh công vượt trội, người có võ công không cao đương nhiên không dám thách đấu, nhưng bốn người kia vẫn khăng khăng muốn thách đấu với cô.

Đây có lẽ là bản tính hung ác và bại hoại của bọn họ.

"Cùng xông lên đi, ta đang vội."

Sau khi Tống Kỳ nói xong, bốn người kia lập tức xông lên đài như dã thú khát máu, cầm đại đao cười lớn với cô: "Cô gái, nếu ngươi thua, thì ngươi sẽ thuộc về ông đây!"

Sau khi gã đàn ông vạm vỡ tóc bện dreadlocks dẫn đầu nói một câu, Tống Kỳ hơi nhíu mày, cảm thấy buồn nôn trong lòng: "Ngươi sẽ không có cơ hội này."

Tống Kỳ cũng không dây dưa, Ôn Vãn Tịch từng nói, phải nắm bắt bất kì cơ hội nào, càng đừng nói đến việc cho đối thủ bất kì cơ hội nào để phản công!

Tống Kỳ sử dụng Túy Mộng Thập Tam Thức vừa mới học, tấn công về phía bốn người như cuồng phong bão táp, tốc độ rất nhanh, thế kiếm như sấm chớp chớp nhoáng, bốn người kia hoàn toàn không phản ứng kịp.

Nụ cười của gã đàn ông dẫn đầu cũng đông cứng theo ngay, tuy đã dùng tay chặn mấy chiêu, nhưng lại bị kiếm Trường Hồng đâm trúng, máu tươi chảy xuống ròng ròng.

Tống Kỳ nhảy vọt lên, dùng hết sức đá một cước vào đầu gã đàn ông vạm vỡ, đá hắn xuống khỏi đài, tên đó ngã ra hôn mê ngay lập tức. Tiếng hoan hô dưới đài trong nháy mắt như sấm dậy, dường như đều đang cổ vũ cho Tống Kỳ. Gã đó phát ngôn nhục mạ Tống Kỳ, Tống-hạng nhất-Kỳ bèn phải cho hắn biết tay. Về phần ba người còn lại...

"Còn đánh nữa không?"

Tống Kỳ vung vẩy kiếm Trường Hồng, máu tươi trên kiếm bị vẩy xuống đất.

Ba người kia lùi về sau mấy bước, không dám đánh tiếp. Thế kiếm của Tống Kỳ vừa nãy quá nhanh, tuy cô chủ yếu tấn công gã nói năng lỗ mãng, nhưng thế kiếm cũng đã cứa bọn họ thương tích đầy mình. Bọn họ thậm chí còn chẳng thể nhìn rõ Tống Kỳ ra chiêu như thế nào, lại thay đổi chiêu thức như thế nào, vừa nhanh vừa khó đoán.

Thuật Lực Cách chỉ đứng dưới đài, trong lòng nghĩ mà sợ một hồi, thực lực của Tống Kỳ lại được trau dồi, nếu cô muốn giết hắn, quả thực dễ như trở bàn tay.

Toàn bộ sàn đấu vật đều sục sôi, dường như đều đang tán dương người đứng đầu bảng vũ lực của họ. Không ai nhận ra đằng sau cánh cửa khép hờ trên lầu hai, có bóng người lay động.

"Tên vừa bị đá khỏi đài..."

Người phụ nữ nhẹ nhàng cất tiếng, ánh mắt nhiều thêm một chút lạnh lùng.

"Lôi hắn đến đấu thú trường cho sói ăn."

"Vâng, thưa Thành chủ."

Cánh cửa từ từ đóng lại, không một ai để ý rằng ngoài Tống Kỳ ra, còn có người thứ hai từng đến.

Tống Kỳ thấy không có ai dám thách đấu với mình nữa, liền xuống đài. Cảm giác ban nãy rất kì diệu, khi cô làm theo lời Ôn Vãn Tịch nói, kiên quyết rút kiếm, không cho đối thủ cơ hội ngơi nghỉ, thế kiếm của cô đã trở nên quyết liệt hơn rất nhiều, trôi chảy hơn rất nhiều.

Đây có lẽ chính là lí do Ôn Vãn Tịch dẫn bản thân đến sàn đấu vật. Võ công của người ở đây không cao, chỉ có sức người thuần túy, nhưng quyết tâm giết người của bọn họ, lại kiên quyết hơn bất kì ai khác.

Tống Kỳ không thích giết người, nhưng sự kiên quyết trong tố chất tâm lý, dường như đã được nâng cao.

"Thuật Lực Cách, đi thôi."

Tống Kỳ và Thuật Lực Cách đi đến căn phòng bí mật, đệ tử Vũ thành mở cửa cho hai người, cho hai người ở một mình.

"Nói đi, ngươi đã tìm được manh mối gì?"

Tóng Kỳ đi thẳng vào chủ đề, cô chỉ muốn biết liệu chuyện này có liên quan đến tên nội ứng kia hay không.

"Có vài huynh đệ ở đây đến từ Ngự thành, giết người rồi trốn chạy sang đây."

"Giết ai?"

Tống Kỳ tò mò, mà Thuật Lực Cách nói tiếp: "Vài người hầu bàn ở tửu lầu, lúc ấy bọn họ chỉ nhận tiền làm việc, nhưng một huynh đệ trong số đó nghe được có người gọi người ủy quyền là 'Tào đại nhân'."

"Bởi vì đối phương là quan lại, nên huynh đệ khá là có ấn tượng."

Đầu óc Tống Kỳ xoay chuyển nhanh chóng, có lẽ Tào đại nhân này chính là nội ứng của nhà họ Mạc năm đó? Nhưng trực thuộc bộ phận nào, lại giữ chức quan gì, tất cả đều vẫn chưa rõ ràng.

"Còn nữa không?"

"Các huynh đệ đặc biệt có ấn tượng với vàng, hắn nói mặc dù Tào đại nhân ăn mặc bình thường, nhưng bên hông lại giắt một lệnh bài bằng vàng, viết chữ 'Thần'."

Thần?! Thần Bộ môn!?

Tào đại nhân, Thần Bộ môn...

"Bởi vì các huynh đệ đều là tội phạm liều mạng để phạm pháp, người đó cũng không bận tâm sẽ để lộ danh tính."

Những tay tội phạm liều mạng thường chỉ nhận tiền làm việc, hơn nữa không biết chừng sẽ bị giết một ngày nào đó, người đó không cẩn thận như vậy cũng là điều hợp lý.

"Còn nữa không?"

Tống Kỳ tiếp tục hỏi, đầu óc từ từ sắp xếp mọi chuyện rõ ràng.

"Không còn nữa, các huynh đệ chỉ biết bấy nhiêu."

"Được."

Tống Kỳ gật đầu, ngay lập tức lại cảm thấy có chút lúng túng, đã hứa có tin tức rồi là sẽ trả tiền, nhưng mà bây giờ cô không có tiền!

"À, cảm ơn ngươi, tiền thì ta sẽ nhanh chóng..."

"Không cần đâu, Ôn thành chủ đã đưa rồi."

Tống Kỳ: "!!"

Tống Kỳ sững sờ, không ngờ Ôn Vãn Tịch vậy mà lại giúp bản thân thu xếp ổn thỏa rồi! Thảo nào Thuật Lực Cách lại có thể nhanh chóng tìm ra manh mối như vậy, người ta thường nói "có tiền là có thể bắt quỷ đẩy cối xay".

"Nếu có thêm tin tức gì, ta sẽ báo cho Tống cô nương tiếp."

Tống Kỳ vẫn còn đang trong trạng thái ngẩn ngơ, có thể khiến Thuật Lực Cách chủ động giúp đỡ như thế, rốt cuộc Ôn Vãn Tịch đã đưa bao nhiêu tiền vậy.

Sau khi Tống Kỳ rời khỏi sàn đấu vật, lại trở về tìm Ôn Vãn Tịch. Ôn Vãn Tịch vẫn ở trong thư phòng, sau khi Tống Kỳ đi vào, rất tự giác mà ngồi vào trước bàn.

"Có tiến triển gì rồi?"

Ôn Vãn Tịch chưa từng hỏi Thuật Lực Cách về chuyện này, một là nàng nhiều việc vô cùng, hai là nàng thực sự không thể chịu được mùi ở sàn đấu vật và trên người bọn họ. Nó sẽ khiến nàng nhớ đến năm 5 tuổi, thứ mùi truyền đến lúc nàng trốn dưới gầm giường, như ác mộng quấn lấy nàng.

"Cảm ơn ngươi, đã giúp ta đưa tiền."

Ôn Vãn Tịch thoạt đầu là ngẩn ra, sau đó cười nói: "Vậy ngươi tính trả lại cho ta như thế nào đây?"

Trả nổi chết liền, ai mà biết ngươi đã đưa bao nhiêu tiền. Tống Kỳ kiếm một tháng thậm chí còn không bằng Ôn Vãn Tịch kiếm một ngày, trả cái cục cớt.

Hồ Đồ: [Trái lại là người biết điều.]

"Nợ tiền thì trả bằng thân vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz