Bhtt Editing Loc Menh Nhat Thien Bat Boi Thuy
Dẫn Ngọc hà hơi vào mu bàn tay, những đốt ngón tay lạnh cóng đỏ ửng hơn cả màu môi, trông thật đáng thương, nhưng dáng vẻ đáng thương này rõ ràng là do nàng cố tình gây ra.Liên Thăng lạnh lùng nhìn nàng, không nói lời nào nhưng ý trách móc đều hiện rõ trên mặt."Ai bảo ngài không ra tay." Dẫn Ngọc còn đánh đòn phủ đầu, nắm ngón tay nói: "Tôi không thể nuốt trôi cục tức này."Liên Thăng dời ánh mắt, không nhìn người làm loạn tâm thiền của mình nữa, bàn tay nắm cán dù chặt hơn, lãnh đạm nói: "Nàng cứ ra sức giày vò ta đi.""Cái gì?" Dẫn Ngọc giả vờ không hiểu.Liên Thăng không trả lời, nếu trả lời thêm một câu nữa, e rằng nàng ấy sẽ không thể kìm được sự tức giận.Bị chiếc dù che nên Khang Giác Hải không còn nhìn thấy người ném tuyết vào hắn, chỉ thấy một người khác đang cầm dù với vẻ mặt lạnh băng, diện mạo cũng xinh đẹp nhưng lại khiến người ta lạnh sống lưng, tựa như mảnh băng dưới mái hiên.Khang Giác Hải vừa định nổi trận lôi đình thì nàng hoa đán đang bị hắn ôm chặt trước người cứ vùng vẫy không ngừng, cây trâm cài tóc trên tay nàng ấy làm xước mặt hắn. Hắn cực kỳ tức giận, không rảnh đi bắt hai nàng kia, ấn hoa đán vào đài sân khấu, ra lệnh: "Đến bắt hai người kia lại đây cho ta, gương mặt lạ nên phải hỏi rõ lai lịch!"Mấy người bị Dẫn Ngọc và Liên Thăng đánh bại đêm đó đều không ở đây, cả đám không để hai nữ tử yếu đuối vào mắt, không cần cầm đao gậy mà cứ thế nghênh ngang đi tới.Hoa đán bị ấn chặt, một bên mặt ép vào tấm ván gỗ, khóc đẫm nước mắt. Nàng ấy không quan tâm đến phẩm hạnh gì nữa, lên tiếng mắng chửi: "Đúng là bọn ác ôn, ta thấy Khang gia các ngươi đều không phải là người sống, tất cả là quỷ ăn thịt người!"Khang Giác Hải đã hoành hành ngang ngược ở Hối Tuyết Thiên nhiều năm, không ai dám mắng chửi hắn. Người dân ở đây đa số đều đói khát, phải dựa vào cháo của Khang gia phát cho mới có thể sống qua ngày, cho dù có thù hận cũng phải nịnh nọt hắn.Hắn tức giận nhếch miệng cười to, ấn mặt hoa đán khiến nàng ấy không thể ngẩng đầu lên, tiến lại gần nói: "Nói thêm vài câu nữa thử nào, ta xem cái miệng hèn mọn của ngươi còn có thể phun ra lời gì. Nghe nói gánh hát các ngươi có thần tiên bảo hộ, thần tiên đâu? Sao thần tiên không đến cứu ngươi hả?""Cút, cút ngay!" Hoa đán đau đớn hét lên."Thần tiên sẽ không đến Hối Tuyết Thiên, ngươi nên ngoan ngoãn một chút đi!" Khang Giác Hải cười lớn.Mọi người trong gánh hát không thể chịu được khi thấy hoa đán bị sỉ nhục như vậy, nhất là xú sinh kia, không ngừng chửi "Đồ khốn nạn", nhưng dường như Khang Giác Hải không thèm bận tâm, hắn càng nghe càng cười lớn, càng hào hứng."Ngươi thử giãy giụa một cái nữa xem? Lát nữa ta sẽ giết hết gánh hát các ngươi." Khang Giác Hải hạ giọng, "Ở Hối Tuyết Thiên này, cho dù các ngươi có chết thì bên ngoài cũng không ai biết đâu."Đồng tử của hoa đán co lại, thân thể run rẩy, khóc lóc van xin: "Ngươi tha cho họ, tha cho họ đi. Ngươi muốn gì cứ lấy, chỉ cần tổn thương một mình ta là đủ rồi, đừng làm hại đến người khác!""Muộn rồi." Khang Giác Hải làm như muốn kéo áo diễn của hoa đán ra, bàn tay mới chạm vào tay áo thêu hình cành lá của hoa đán thì hắn đột nhiên kêu "A!" một tiếng, sau lưng nóng rát, đau đớn không chịu nổi.Bên kia, mấy người đi bắt Dẫn Ngọc và Liên Thăng đã không thể bắt được, những lá bùa trong tay áo bọn họ bay ra ngoài từng lá một, như thể bị gió cuốn đi!Thấy vậy, cả đám đều nhảy lên muốn chụp lấy những lá bùa đang lơ lửng trên không trung, nào ngờ lúc sắp chụp được thì bùa lại bị gió cuốn lên cao hơn, rõ ràng có người cố tình trêu đùa bọn họ như lũ khỉ!Sau lưng Khang Giác Hải vô cùng đau đớn, hắn không thể không lùi lại.Hoa đán nước mắt lưng tròng, chưa rõ vì sao tên ác ôn này lại buông tha cho mình. Nàng nghe được một tiếng "Cháy rồi", vội vàng đứng dậy mới nhìn thấy ngọn lửa sáng rực sau lưng Khang Giác Hải, không biết lửa từ đâu tới.Khang Giác Hải kêu la ầm ĩ, không dám đưa tay vỗ vào lưng, cứ liên tục xoay quanh tại chỗ, la lớn: "Đứng ngây ra đó làm gì, dập lửa, mau dập lửa cho ta đi!"Một lá bùa đang cháy rơi xuống bên chân hắn, hắn vội vàng nhặt lên, nhìn vào một góc còn lại của lá bùa liền nhận ra đây là "Bùa lửa". Hắn tức đỏ mắt hỏi: "Bùa của ai, là ai dùng, ai!"Không người nào dám lên tiếng, tất cả lá bùa còn đang bay như bướm trên đầu bọn họ.Liên Thăng dựng thẳng cán dù, che lên đầu Dẫn Ngọc, thờ ơ liếc nhìn tên nam nhân bị lửa thiêu kia, hỏi: "Vừa lòng chưa?"Dẫn Ngọc cười híp mắt, "Lợi hại nha sếp Ngư, mượn bùa chú của bọn họ ra tay, coi như không phải do mình làm?""Đây là điều bọn họ đáng phải chịu, không phải ta chịu." Liên Thăng khẽ cử động ngón tay buông bên hông, thu hồi thuật pháp lại.Những lá bùa bay lơ lửng đồng loạt rơi xuống, thoáng nhìn trông như giấy vàng dùng để cúng tế.Mấy người kia đang bận rộn dập lửa cho Khang Giác Hải, đâu có thời gian nhặt bùa, thậm chí còn không quan tâm đến việc vô tình giẫm lên lá bùa.Lửa đó là do bùa chú triệu hồi, làm sao dễ dàng dập tắt được.Không chỉ không dập được mà còn cháy dữ dội hơn, vì để dập lửa nên cả đám cầm lấy vũ khí vỗ vào lưng và mông Khang Giác Hải, giống như bị phạt đánh vậy. Vỗ cả buổi mà lửa vẫn không giảm, ngược lại làm Khang Giác Hải bị đánh đến nhe răng trợn mắt.Cảnh tượng thật thú vị nhưng Dẫn Ngọc không cười nổi, Khang gia đã làm nhiều chuyện ác, đối với nàng thì sự trừng phạt này vẫn chưa đủ."Chủ tử, lửa này không dập được!" Có người run rẩy nói.Khang Giác Hải chạy tán loạn, cuối cùng nằm xuống dưới tuyết, dùng sức lăn lộn cọ xát lưng và mông mình, trừng mắt kêu gào: "Rốt cuộc là ai đốt lửa, là ai đốt lửa!"Mọi người nhìn nhau, bùa trong tay ai cũng giống nhau, hiện giờ bùa lại rơi khắp nơi nên đâu biết là bùa của ai đã dùng.Không ngờ lăn mấy vòng trên tuyết mà lửa vẫn không tắt, còn bị một đám người nhìn chằm chằm, Khang Giác Hải mất hết thể diện, tức giận phát run, lên giọng nói: "Mau đỡ ta về, dùng bùa, dùng bùa dập lửa!""Vậy, vậy còn những người này?"Khang Giác Hải không quan tâm đến chuyện khác nữa, những mưu tính gian xảo trong lòng đều bị lửa thiêu rụi hết, la hét ầm ĩ: "Trở về, trở về! Dập lửa trước!"Lửa đã bao phủ toàn bộ tấm lưng Khang Giác Hải, có lẽ da thịt đã cháy xém rồi."Hôm nay tạm tha cho bọn chúng, ngày mai bắt tất cả bọn chúng đến trước mặt ta, không bỏ sót một kẻ nào!" Khang Giác Hải hô to.Thuộc hạ của Khang Giác Hải lập tức đáp lời, cả đám nhìn nhau không ai dám tiến đến đỡ hắn, sợ bản thân cũng bị lửa thiêu. Có hai người bị đẩy ra, đành phải đến đỡ lấy hai bên Khang Giác Hải, khiêng hắn đi xa.Những kẻ gây rối vừa đi khỏi, hoa đán ngồi phịch xuống đất, ôm ngực thở dốc không ngừng.Xú sinh vội vã chạy tới, ngồi quỳ trước mặt nàng hỏi: "Sao rồi, hắn có làm nàng bị thương ở đâu không?"Hoa đán che một bên má bị tát, mím môi lắc đầu.Sau sân khấu, một nam nhân trẻ tuổi che trước ngực chậm rãi bước ra, bên cạnh có một phụ nhân khoảng 40 tuổi đi theo.Phụ nhân lo sợ bất an nhìn bóng dáng đám người Khang Giác Hải dần xa, thở phào nhẹ nhõm rồi nhìn vào ngực nam nhân kia, ngập ngừng hỏi: "Có phải là...thần tiên hiển linh không?"Mấy người khác cũng đồng thời nhìn về phía nam nhân kia, đều không tỏ ra ngạc nhiên.Nam nhân kia vẫn che trước ngực không buông, dưới lòng bàn tay rõ ràng đang đè vật gì đó. Hắn chần chừ nói: "Nhưng lần này nó không phát ra ánh sáng vàng."Phụ nhân nhìn quanh một vòng, nói nhỏ: "Có lẽ do con không để ý, chuyến đi này của chúng ta quả là không uổng công.""Mẹ." Vẻ mặt nam nhân khó xử, "Hay là để mẹ giữ cái này đi."Bạch Linh Tương lắc đầu: "Là cho con, nên con phải giữ."Hoa đán đứng lên, khẽ cúi mình về phía Dẫn Ngọc và Liên Thăng ở đằng xa, khàn giọng nói: "Lần sau nếu gặp chuyện như vậy, hai vị cô nương cứ việc rời đi, chớ nên chuốc hoạ vào thân."Dẫn Ngọc ngồi xuống, còn vỗ vỗ bên cạnh ý bảo Liên Thăng cũng ngồi xuống.Liên Thăng lại không ngồi mà cứ đứng cầm dù như vậy, liếc nhìn về phía xa, hỏi: "Người bên ngoài chắc hẳn đều biết Hối Tuyết Thiên đã trở thành như thế này, tại sao các ngươi còn muốn đến đây?"Gánh hát này có nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé, gộp lại cũng gần 20 người, sao lại phải kéo cả gia đình đến nơi nghèo khổ rét lạnh này để chịu chết chứ.Hoa đán nhìn sang Bạch Linh Tương, rồi lại nhìn bàn tay đang che trước ngực của Bạch Triều Dương, ánh mắt rụt rè, có lời mà không dám nói.Một phụ nhân trung niên khác mặc y phục rực rỡ bước ra một bước, lên tiếng: "Bởi vì có cố nhân ở đây, muốn tiện đường đến tìm, nhưng không biết...hiện giờ hắn còn ở đây không."Liên Thăng gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị sắc bén, hỏi tiếp: "Các ngươi đến mà chưa từng nghe nói Khang gia một tay che trời ở đây sao?"Phụ nhân đó ngập ngừng đáp: "Biết, nhưng vì chúng ta quá muốn gặp vị cố nhân kia, hắn là ân nhân cứu mạng của ta." Bạch Linh Tương gật đầu, vẻ mặt trầm tư nói: "Kim Chi, hắn là ân nhân cứu mạng của chúng ta."Hoắc Kim Chi im lặng một lát, gượng cười rồi nói: "Năm xưa khi tới đây, ta chỉ mới hai mươi tuổi, lúc ấy ta làm hoa đán, trên đường đi bị bọn côn đồ để mắt đến, chính hắn đã cứu ta. Vật đổi sao dời, bây giờ quay lại mà không biết ân nhân đang ở đâu."Nàng ấy khẽ lắc đầu, "Nghe nói Khang gia có người tu tiên, được thăng thiên lên trời vào Bạch Ngọc Kinh. Họ có người chống lưng nên mới ngang ngược như thế."Điều này không giống với lời đồn của mọi người, chẳng lẽ Khang gia ngang ngược không phải vì có nhóm tu sĩ, bao gồm Vô Hiềm đã xây lệ đàn sao?"Thăng thiên? Đây là việc lớn, Khang gia hoành hành 20 năm, vậy người đắc đạo thành tiên kia cũng chỉ mới 20 năm." Dẫn Ngọc bị lạnh đến khàn cả giọng, nàng ho khan hai tiếng, cười nhạo nói: "Trước kia Khang gia từng mời các ngươi đến phủ chúc thọ, nếu là ngày sinh nhật của trưởng bối, vậy vị thăng thiên kia có trở về không?"Mọi người trong gánh hát nhìn nhau, lại là Hoắc Kim Chi lên tiếng, dường như nàng ấy mới là chủ của gánh hát này. Nàng ấy nói: "Chuyện của thần tiên làm sao chúng ta biết được. Chúng ta là người ngoài nên không biết nhiều về Khang gia, nhưng nghe nói nơi này đã 20 năm không có thần tiên nào đến, có lẽ vị thăng thiên kia không trở về."Dẫn Ngọc khẽ gật đầu, nắm chặt cổ áo cho gió lạnh không lùa vào, nói tiếp: "Các ngươi cũng rất nhạy bén, nếu lúc ấy các ngươi nhận lời mời vào nhà Khang gia, sợ là không dễ rời khỏi."Nào ngờ Hoắc Kim Chi lại lắc đầu, ánh mắt liếc nhìn về phía búp bê mặt phấn trên thùng gỗ dưới sân khấu, nhỏ giọng nói: "Không phải chúng ta nhạy bén."Búp bê miệng cười kia đã được dựng dậy và đặt lại trên thùng gỗ. Lúc này búp bê quay lưng về phía mọi người, không nhìn thấy mặt nên không còn âm u đáng sợ nữa.Dẫn Ngọc biết một ít về "Đại sư ca", đó là "Thần may mắn" trong truyền thuyết dân gian, được các gánh hát tuồng gọi là Đại sư ca. Trước và sau khi lên sân khấu đều phải bái lạy, dưới sân khấu không được nhìn thẳng vào khuôn mặt, nếu không sẽ gặp tai họa nghiêm trọng.Hoắc Kim Chi do dự nói tiếp: "Kỳ thật là do Đại sư ca không cho chúng ta vào Khang gia, trước khi dựng sân khấu chúng ta đã bái Đại sư ca, nó đã đưa ra chỉ dẫn."Nhưng Dẫn Ngọc không thấy con búp bê này có linh, bên trong trống rỗng, có lẽ đã có thứ gì đó bám vào nó và đưa ra chỉ dẫn cho họ.Dẫn Ngọc nheo mắt, "Nghe người khác nói gánh hát của các ngươi có thần tiên bảo hộ, chính là Đại sư ca này bảo hộ các ngươi sao?"Mọi người nhìn nhau, không gật đầu cũng không phủ nhận, dường như còn giấu điều gì không nói.Dẫn Ngọc thầm nghĩ, xem ra thần tiên bảo hộ không phải là Đại sư ca, có lẽ...Nàng nhìn về phía bàn tay che trước ngực của nam nhân kia, có lẽ liên quan đến thứ mà người này đang che đậy."Trở về thôi." Liên Thăng đột nhiên nói.Đi hơn nửa ngày, Dẫn Ngọc cũng mệt mỏi, nàng đứng dậy khoác tay Liên Thăng, nói: "Vậy chúng ta cáo từ trước."Bây giờ vở kịch không thể diễn được, trước và sau sân khấu còn bị tan nát như vậy, mọi người trong gánh hát không có thời gian trò chuyện nhiều, vội vàng gật đầu chào tạm biệt.Trở về khách điếm, thấy sau quầy trống trơn, chắc hẳn chưởng quầy lại đi ra ngoài. Tiểu nhị lấm la lấm lét nhìn ra ngoài cửa, cái bàn trước mặt bị hắn lau đến chục lần rồi mà vẫn còn lau.Bước vào sảnh, dù bên trong vẫn lạnh nhưng Dẫn Ngọc không muốn đóng cửa lại, để khỏi bị mùi hôi thối kia làm ngột ngạt.Thấy hai người trở về, tiểu nhị vội vàng đến gần các nàng, nói nhỏ: "Hai vị về rồi, chưởng quầy còn ở bên ngoài đó!""Thăm dò được gì chưa?" Dẫn Ngọc xoa xoa lòng bàn tay ngồi xuống ghế, nhìn tiểu nhị rót một chén trà nóng, chậm rãi đưa tay cầm lấy.Tiểu nhị liếc nhìn ra ngoài cửa, hạ giọng than thở: "Chưởng quầy không chịu nói với tiểu nhân, hắn nói ta không đủ tư cách, nhưng chỉ cần làm việc nhanh nhẹn thì sau này nhất định có thể trở thành đại quỷ đội trời đạp đất."Đại quỷ đội trời đạp đất? Không biết phải tàn sát bao nhiêu người mới trở thành quỷ "đội trời đạp đất" được. Như vậy nghĩa là lợi ích mà Khang gia mang lại, nhất định có liên quan đến việc hại người.Dẫn Ngọc khẽ gật đầu, nhìn lên trên lầu hỏi: "Hai anh em đó hôm nay có xuống lầu không?""Hôm nay chưa thấy." Tròng mắt tiểu nhị xoay chuyển, ánh mắt tinh ranh hỏi: "Cần tiểu nhân đi lên gõ cửa không?" "Không cần." Dẫn Ngọc cúi đầu uống trà, hơi ấm lan tỏa trong lòng khiến cơ thể dễ chịu hơn.Tiểu nhị vội vàng đem đồ ăn nóng hổi trong nồi ra, thấy hai nàng không đụng đũa, hoang mang nói: "Hai vị đại nhân, chúng ta kinh doanh nhỏ, tuyệt đối sẽ không hạ độc vào đồ ăn đâu, hai vị yên tâm dùng đi."Dẫn Ngọc cười khẽ, ung dung ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm hắn mà không nói gì.Tiểu nhị bị nhìn đến sợ hãi, ánh mắt lảng tránh nói: "Trước đây thì có, nhưng không phải hai vị đã ăn mà không bị gì đó sao, lần này thật sự không có."Liên Thăng cầm đũa đảo thức ăn vài lần rồi gõ nhẹ vào thành đĩa, nhàn nhạt nói: "Ăn đi, đừng để đói bụng."Lúc này Dẫn Ngọc mới cầm lấy đũa, thong thả ăn cơm.Tiểu nhị không dám đứng bên cạnh quá lâu, thấy hai nàng không có gì muốn dặn dò liền lủi thủi lui đi."Lát nữa ta phải rời đi một lúc, nàng ở trong khách điếm với Nhĩ Báo Thần, đừng nên đi ra ngoài." Liên Thăng chỉ chạm vào đũa mà không ăn một miếng nào.Dẫn Ngọc không ngạc nhiên, thần tiên mà, có việc phải làm là chuyện bình thường.Liên Thăng nói tiếp: "Ta đã bị mất liên lạc với bên trên, ta lên đó xem sao."Dẫn Ngọc đáp một tiếng, biết "bên trên" mà nàng ấy nói chính là Bạch Ngọc Kinh. Hiện tại nàng chẳng khác gì người phàm, không biết có thể vào Bạch Ngọc Kinh được không.Sau đó, nàng lại nhớ tới cảnh Liên Thăng chất vấn trong giấc mơ, cảm thấy chắc là không vào được.Đợi nàng ăn cơm xong lên lầu, Liên Thăng đã rời đi, nàng ấy không mang theo dù, một mình bước đi dưới trời tuyết, bóng dáng dần trở nên mờ nhạt trong màn tuyết trắng xóa.Dẫn Ngọc đóng cửa sổ lại ngồi xuống bàn, đối diện với Nhĩ Báo Thần.Nhĩ Báo Thần nằm trên bàn, vẫn mang hình dáng người gỗ đó. Khi bị luyện thành thứ này, linh hồn của nó đã hợp nhất với vật chứa, hoàn toàn không thể tách rời.Nửa ngày không thấy ai, đến giờ mới thấy có người trở về, nó lải nhải nói: "Rốt cuộc cũng về rồi, chắc vì người khác không chơi với ngươi nữa nên ngươi mới ngồi đây với lão già này đúng không. Thế nào, sao vị kia không trở về, gặp ta cũng làm nàng ấy ấm ức à?"Tiếng nói trẻ con lại mang giọng điệu của bà lão, Dẫn Ngọc thật sự muốn bịt miệng nó lại nhưng không được, nàng đành nói: "Nàng ấy có việc phải đi.""Hừ." Nhĩ Báo Thần còn châm ngòi ly gián, bắt bẻ: "Ta thấy là nàng ấy đã chán ghét ngươi rồi. Cũng phải thôi, người lạnh lùng vô tình như nàng ấy, ai có thể chiếm được vị trí nhỏ trong lòng nàng ấy chứ. Ngươi đừng nghĩ tốt cho nàng ấy quá."Dẫn Ngọc khom lưng cầm lấy cái kẹp than, đập đập than trong chậu, không thèm liếc nhìn Nhĩ Báo Thần."Không nghe lời người già, sớm muộn cũng chịu thiệt!" Nhĩ Báo Thần lên giọng.Chiếc kẹp than kẹp lấy một cục than đỏ rực, hun vàng cả khuôn mặt của người gỗ.Nhĩ Báo Thần không dám chớp mắt, rõ ràng chỉ là một thứ không có thể xác, nhưng lại giống như đang im lặng nín thở.Dẫn Ngọc thả cục than vào lại trong chậu, chậm rãi nói: "Đối xử với nàng ấy thế nào là chuyện của ta.""Ngươi nói đúng." Giọng Nhĩ Báo Thần run rẩy, "Tiểu bối các ngươi, ta không quản được nữa rồi."Nó còn muốn nói thêm gì đó, nhưng tròng mắt gỗ xoay một vòng, thấy Dẫn Ngọc ngồi yên lặng bên cạnh bàn, đôi mắt uể oải nhìn xuống, không biết là do cơ thể khó chịu hay trong lòng không thoải mái.Người đang một mình đi giữa trời tuyết, đột nhiên ngọn núi phủ tuyết và nền đất đóng băng trước mặt biến thành đình đài lầu các trong suốt lấp lánh, trên đỉnh có ánh sáng vàng rạng rỡ chiếu rọi.Đây chính là Bạch Ngọc Kinh. Tuy nhiên dù nàng ấy có cố gắng thế nào cũng không thể tiến thêm một bước, dường như có một lực vô hình đẩy nàng ấy ra. Và luồng gió mạnh đẩy nàng ấy ra đó tựa hồ có khả năng nâng biển chống trời, đây không phải là thứ mà thần tiên bình thường có thể làm được, vậy chỉ có thể là...Thiên Đạo.Nhìn vào bên trong Bạch Ngọc Kinh, ngoài những cung điện lầu các ngọc ngà kia thì không thấy một bóng người nào, bên trong yên tĩnh vắng lặng như thể đã biến thành một tòa thành chết.Đây là Bạch Ngọc Kinh sao, thật sự là Bạch Ngọc Kinh?Nửa đêm ở Hối Tuyết Thiên vốn im lìm không có tiếng động, thế mà hôm nay lại ồn ào huyên náo. Nếu không phải nhìn thấy những người trên phố đều có sinh khí, chắc chắn Dẫn Ngọc sẽ nghĩ rằng đây là quỷ quái đang họp chợ.Một nơi ở phía xa sáng rực lên, rõ ràng là có hỏa hoạn, tiếng lửa cháy hừng hực lấn át cả tiếng gió tuyết rít gào.Dẫn Ngọc nằm sấp bên cửa sổ run cầm cập vì lạnh, còn cầm người gỗ trong tay để tránh cho nó lại lải nhải. Nàng nhớ đến những vệt lửa mà nàng nhìn thấy trên mặt mấy người Khang gia lần trước, lửa cháy lại đúng hướng nhà Khang gia, có lẽ Khang gia gặp hỏa hoạn.Nhĩ Báo Thần ngạc nhiên: "Đến Hối Tuyết Thiên vài ngày rồi, lần đầu tiên thấy nhiều người như vậy. Khang gia bị cháy, chuyện hả hê thế này mà không ra ngoài chúc mừng với mọi người sao!"Dẫn Ngọc kéo dây, sợi dây đó được nối xuống tầng dưới, nàng chỉ cần kéo nhẹ thì chiếc chuông phía dưới liền vang leng keng. Lát sau, tiểu nhị đã đến gõ cửa.Tiểu nhị vào phòng thấy khách quý đang tựa nghiêng người bên cửa sổ, hắn lập tức hiểu ra chuyện gì, nhỏ giọng nói: "Khang gia bị cháy rồi, lửa đang cháy rất lớn. Nhiều người đang ngủ say lại bị bắt đi, Khang gia bắt bọn họ đi dập lửa.Đây đúng là việc mà Khang gia có thể làm, ở Hối Tuyết Thiên này, bọn họ không khác gì thổ phỉ.Dẫn Ngọc móc cổ áo người gỗ, nhìn chăm chú về phía ánh lửa ngoài cửa sổ, hỏi: "Chưởng quầy đâu?""Chưởng quầy lại ra ngoài rồi, không biết có phải đi dập lửa không." Tiểu nhị đáp.Thời điểm Khang Giác Hải trở về nhà, ngọn lửa ở lưng và mông hắn đang cháy mạnh, nhưng ngọn lửa ấy không thể cháy tới nửa đêm mới thiêu rụi ngôi nhà được. Liên Thăng...không giống người sẽ làm chuyện đó.Dẫn Ngọc nhẹ nhàng leo xuống đất, kéo cửa sổ xuống, hỏi tiếp: "Biết lửa từ đâu ra không?""Nghe nói cháy từ sân sau, hình như là do lật đổ chân đèn." Nói xong, tiểu nhị nhịn không được nuốt nước bọt, có lẽ Khang gia bị chết cháy khá nhiều người, hắn ngửi thấy mùi vị, "Hơn nửa đêm, lửa cháy đến tận đầu giường mới phát hiện thì làm sao chạy thoát được! Người bên ngoài nhìn thấy lửa nhưng mọi người chỉ đứng như xem trò vui vậy, ai chẳng muốn Khang gia gặp đau khổ, ai lại muốn ra tay giúp đỡ? Những tội ác mà Khang gia gây ra đều phải trả lại.""Lời này được nói ra từ miệng một quỷ như ngươi." Dẫn Ngọc cười, "Nghe cũng thú vị đấy.""Dù sao ta cũng không đầu thai được, nên không thích thấy người khác sống tốt." Tiểu nhị nói một cách chính đáng, ánh mắt đầy vẻ thèm thuồng, giống như trước khi hồn phi phách tán phải ăn một bữa thật no nê.Dẫn Ngọc đẩy cửa ra ngoài, bị gió thổi từ hành lang ập vào mặt khiến nàng lạnh đến mức khẽ rít lên. "Đại nhân, ngài đi đâu vậy?" Tiểu nhị đi theo phía sau."Đi xem Khang gia." Dẫn Ngọc bước đi chậm rãi, giọng nói mệt mỏi.Tiểu nhị đảo mắt, vội vàng khom lưng nói: "Để tiểu nhân dẫn đường cho đại nhân, chắc đại nhân vẫn chưa quen thuộc Hối Tuyết Thiên đâu!"Có người dẫn đường đương nhiên Dẫn Ngọc vui lòng, nhưng vừa đi được vài bước trên hành lang đã thấy một cánh cửa phòng ở phía xa mở ra.Dẫn Ngọc dừng lại, nghiêng đầu đưa mắt ra hiệu cho tiểu nhị.Tiểu nhị lập tức đứng thẳng lưng, thu lại thái độ một chút.Người ra khỏi phòng lại là Tạ Linh, khí sắc hắn tái nhợt, có lẽ vì vẻ mặt quá lạnh lùng nghiêm nghị khiến quầng thâm dưới mắt không quá khó coi, chỉ là cả người dường như mang theo một mối thù hận sâu sắc, trông vô cùng ảm đạm.Tựa hồ cảm nhận được có người ở xa, Tạ Linh lạnh lùng quay đầu lại. Khi hắn quay lưng, Dẫn Ngọc liền nép sát vào cánh cửa, tránh ánh mắt của hắn.Không thấy ai, Tạ Linh cầm kiếm đi ra ngoài. Hắn vừa đi thì Dẫn Ngọc cũng theo phía sau, hai người đi chung một con đường.Tiểu nhị vốn định dẫn đường cho Dẫn Ngọc, ai ngờ giữa chừng lại bị người khác cướp mất. Hắn lúng túng đi theo sau, nhất thời không biết mình ra ngoài để làm gì.Dẫn Ngọc không nghĩ tới Tạ Linh cũng đi đến nhà Khang gia, thái độ của hắn đằng đằng sát khí, mỗi bước đi đều dùng sức để lại những dấu chân sâu hoắm trên tuyết.Càng đến gần nhà Khang gia, tiếng lửa cháy nổ càng thêm rõ ràng, cùng với tiếng đồ vật đổ ập xuống và tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.Hối Tuyết Thiên vốn không có nhiều nước, sông hồ đều đóng băng, phải tốn rất nhiều sức mới đục thủng được lớp băng dày ba thước, đường tuyết lại trơn trượt, đợi đến khi mang nước đến nơi thì Khang gia lại chịu thêm một khoản thiệt hại.Tạ Linh rốt cuộc cũng nhận ra có người đi theo sau, quay đầu lại thấy Dẫn Ngọc đang che dù đứng cách đó không xa.Bị nhìn thấy nhưng Dẫn Ngọc không trốn, cứ thế thong thả đi tới. Trên khuôn mặt không hề có một chút chột dạ nào khi bị phát hiện, thậm chí còn mỉm cười."Thật trùng hợp, ngươi cũng đến xem hỏa hoạn à." Nàng nói.Giọng điệu của nàng rất bình thản, nói "xem hỏa hoạn" như là xem hoa vậy.Tạ Linh nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa lớn đang dần tắt dưới mái hiên, trả lời: "Không trùng hợp, là ngươi đi theo ta.""Ngươi có thù oán với Khang gia, là huyết hải thâm thù sao?" Dẫn Ngọc tựa cán dù lên vai."Đúng vậy." Tạ Linh đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz